Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1789: Vậy thì sao? 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ba năm trước, khi Tần Nghiệp xuất hiện trong âm mưu phản loạn kinh đô,có phải Bệ hạ rất vui vì cuối cùng có cơ hội và lý do để tiêu diệt kẻ duy nhấtbiết vai trò của ngài trong vụ thảm sát Thái Bình biệt viện, giết người diệtkhẩu?" Trần Bình Bình lạnh lùng nói với Khánh Đế: "Đương nhiên, bệ hạ sẽkhông đoái hoài đến những lời Tần gia đã nói. Nhưng dù sao Phạm Nhàn cũngđã trưởng thành, bệ hạ phải chấp nhận rằng trong số tất cả con cái, Phạm Nhànlà người tài giỏi nhất. Càng ở bên cạnh, nệ hạ càng coi trọng Phạm Nhàn, vàcàng không muốn để hắn biết mẹ ruột của hắn bị bệ hạ sát hại. Cho nên TầnNghiệp... lão ta không chết sao được?"Giọng nói trầm trầm khàn khàn của Trần Bình Bình vang lên trong Ngự Thưphòng. Khánh Đế im lặng, chỉ lẳng lặng lắng nghe, nghe từng câu từng chữ. Vẻmặt ngài có phần kì lạ, dường như buồn bã nhưng cũng thoáng phần nhẹ nhõm."Nói về Thái Bình biệt viện cách đây hai mươi hai năm đi." Trần Bình Bìnhnói hơi gấp gáp, đây có lẽ là những lời suy đoán mà ông âm thầm chịu đựng baonăm, giờ đây cuối cùng có cơ hội thốt ra trước mặt Hoàng đế bệ hạ. Ông bắt đầuho khan dữ dội đến mức mặt mày đỏ bừng.Một lúc lâu sau ông mới bình tĩnh trở lại, thở dài: "Nói về ta đi, khi ấy ngàiđã quyết định động thủ với Thái Bình biệt viện, tất nhiên sẽ không cho phép taở lại kinh đô. Toàn bộ phòng tuyến phía bắc bỗng có tin đồn về việc phía namxâm lược, với tư cách Viện trưởng Giám Sát viện, ta phải thay Thánh giá đi bắctuần tra, tìm hiểu tình hình.""Bây giờ nghĩ lại, toàn bộ hệ thống quân đội phối hợp với sự kiện này, thậmchí còn điều động lực lượng nước khác, ngoài ý chỉ của bệ hạ ra, còn ai có thểlàm được điều đó?" Con mắt Trần Bình Bình híp lại, nói: "Nhưng trong lòng tavẫn có nghi vấn, làm sao triều đình Bắc Tề non trẻ khi đó lại phối hợp với ýđịnh của bệ hạ, phải chăng ngài đã bí mật câu kết với tên đầu trọc Khổ Hà?""Dĩ nhiên, Khổ Hà đã chết, ta cũng chẳng còn ai để hỏi thăm." Trần BìnhBình lắc đầu."Trẫm không tìm Khổ Hà." Lời buộc tội của Trần Bình Bình đến đây, cuốicùng Khánh Đế lên tiếng, lạnh lùng nói: "Trẫm không cần tìm ai cả, cũng chẳngtìm ai."Trần Bình Bình nhìn ngài bằng ánh mắt thương hại và khinh khỉnh, nói:"Cuối cùng nói đến Ngũ Trúc, hắn là người không thể rời xa cô ấy, nhưng hắnlại rời khỏi kinh đô, rõ ràng đây là điều khiến ta khó hiểu nhất trong nhiều nămqua. Chỉ cần Ngũ Trúc ở bên cạnh cô ấy, bất cứ ai trên cõi đời này cũng khólòng giết chết cô ấy."Khóe lông mày Khánh Đế giật nhẹ, nhưng vẫn giữ im lặng."Bệ hạ, ta luôn nghi ngờ ngài, thậm chí cả Phạm Kiến nữa, ta không biếttrong số những đồng bọn kia, rốt cuộc ai đã làm chuyện đó." Khóe miệng TrầnBình Bình buồn bã, chậm rãi nói: "Nhưng rất nhiều năm sau, Ngũ Trúc cho tabiết hắn gặp một người trong hẻm nhỏ bên ngoài Phạm phủ, giết người đó và bịthương nặng. Lúc đó ta mới hiểu ra một điều.""Trên đời này có quá ít người có thể làm bị thương Ngũ Trúc, ngoài bốn vịĐại tông sư." Trần Bình Bình thản nhiên nói: "Vì vậy ta cho rằng, Thần Miếu đãphái sứ giả xuống trần thế.""Nếu người của Thần Miếu có thể xuống trần vào thời điểm đó, thế thì haimươi hai năm trước họ cũng có thể làm thế. Chỉ có người của Thần Miếu mớikhiến Ngũ Trúc phải cảnh giác, thậm chí rời xa cô ấy để tránh để họ lại gần côấy.""Vụ ám sát ở ngoài Phạm phủ nhằm Phạm Nhàn nhưng làm bị thương NgũTrúc, bởi vì bệ hạ luôn muốn biết tung tích Ngũ Trúc. Còn lần đầu người củaThần Miếu xuất hiện lại là nhắm vào cô ấy, nhưng cũng chỉ khiến Ngũ Trúcphải rời đi.""Ngũ Trúc giống như bức tường, chỉ có Thần Miếu mới lay chuyển được.Dù chỉ có hai lần, nhưng cả hai đều trùng hợp với thời điểm Bệ hạ có động cơ.""Bệ hạ, ta biết ngài luôn kiêng kỵ Ngũ Trúc." con ngươi Trần Bình Bình trởnên vô cảm, lặng lẽ nhìn Khánh Đế: "Từ khi Phạm Nhàn vào kinh, ngài luônmuốn biết tung tích thực sự của Ngũ Trúc. May mà... Phạm Nhàn luôn giấu cảta, nên tất nhiên bệ hạ cũng không biết.""Sao ngài lại kiêng kỵ Ngũ Trúc đến thế?" Khóe miệng Trần Bình Bìnhnhếch lên, cười châm chọc: "Ngài sợ Ngũ Trúc biết chuyện năm xưa, cầm mũidùi sắt kia vào cung giết ngài hay sao? Bản thân ngài là Cửu Ngũ Chí Tôn, lẽnào vẫn còn sợ ai đó?"Hoàng đế bật cười, lắc đầu: "Không, chỉ là những người như Ngũ Trúckhông nên tồn tại trên đời, từ đâu đến sẽ quay về đó. Có lẽ ngươi còn khôngbiết, khi An Chi ở Đạm Châu, trẫm đã sai Lưu Vân thế thúc đi gặp Ngũ Trúcmột lần. Chỉ cần Ngũ Trúc chưa hoàn toàn tỉnh lại, hắn sẽ không đe dọa gì đếntrẫm."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ba năm trước, khi Tần Nghiệp xuất hiện trong âm mưu phản loạn kinh đô,có phải Bệ hạ rất vui vì cuối cùng có cơ hội và lý do để tiêu diệt kẻ duy nhấtbiết vai trò của ngài trong vụ thảm sát Thái Bình biệt viện, giết người diệtkhẩu?" Trần Bình Bình lạnh lùng nói với Khánh Đế: "Đương nhiên, bệ hạ sẽkhông đoái hoài đến những lời Tần gia đã nói. Nhưng dù sao Phạm Nhàn cũngđã trưởng thành, bệ hạ phải chấp nhận rằng trong số tất cả con cái, Phạm Nhànlà người tài giỏi nhất. Càng ở bên cạnh, nệ hạ càng coi trọng Phạm Nhàn, vàcàng không muốn để hắn biết mẹ ruột của hắn bị bệ hạ sát hại. Cho nên TầnNghiệp... lão ta không chết sao được?"Giọng nói trầm trầm khàn khàn của Trần Bình Bình vang lên trong Ngự Thưphòng. Khánh Đế im lặng, chỉ lẳng lặng lắng nghe, nghe từng câu từng chữ. Vẻmặt ngài có phần kì lạ, dường như buồn bã nhưng cũng thoáng phần nhẹ nhõm."Nói về Thái Bình biệt viện cách đây hai mươi hai năm đi." Trần Bình Bìnhnói hơi gấp gáp, đây có lẽ là những lời suy đoán mà ông âm thầm chịu đựng baonăm, giờ đây cuối cùng có cơ hội thốt ra trước mặt Hoàng đế bệ hạ. Ông bắt đầuho khan dữ dội đến mức mặt mày đỏ bừng.Một lúc lâu sau ông mới bình tĩnh trở lại, thở dài: "Nói về ta đi, khi ấy ngàiđã quyết định động thủ với Thái Bình biệt viện, tất nhiên sẽ không cho phép taở lại kinh đô. Toàn bộ phòng tuyến phía bắc bỗng có tin đồn về việc phía namxâm lược, với tư cách Viện trưởng Giám Sát viện, ta phải thay Thánh giá đi bắctuần tra, tìm hiểu tình hình.""Bây giờ nghĩ lại, toàn bộ hệ thống quân đội phối hợp với sự kiện này, thậmchí còn điều động lực lượng nước khác, ngoài ý chỉ của bệ hạ ra, còn ai có thểlàm được điều đó?" Con mắt Trần Bình Bình híp lại, nói: "Nhưng trong lòng tavẫn có nghi vấn, làm sao triều đình Bắc Tề non trẻ khi đó lại phối hợp với ýđịnh của bệ hạ, phải chăng ngài đã bí mật câu kết với tên đầu trọc Khổ Hà?""Dĩ nhiên, Khổ Hà đã chết, ta cũng chẳng còn ai để hỏi thăm." Trần BìnhBình lắc đầu."Trẫm không tìm Khổ Hà." Lời buộc tội của Trần Bình Bình đến đây, cuốicùng Khánh Đế lên tiếng, lạnh lùng nói: "Trẫm không cần tìm ai cả, cũng chẳngtìm ai."Trần Bình Bình nhìn ngài bằng ánh mắt thương hại và khinh khỉnh, nói:"Cuối cùng nói đến Ngũ Trúc, hắn là người không thể rời xa cô ấy, nhưng hắnlại rời khỏi kinh đô, rõ ràng đây là điều khiến ta khó hiểu nhất trong nhiều nămqua. Chỉ cần Ngũ Trúc ở bên cạnh cô ấy, bất cứ ai trên cõi đời này cũng khólòng giết chết cô ấy."Khóe lông mày Khánh Đế giật nhẹ, nhưng vẫn giữ im lặng."Bệ hạ, ta luôn nghi ngờ ngài, thậm chí cả Phạm Kiến nữa, ta không biếttrong số những đồng bọn kia, rốt cuộc ai đã làm chuyện đó." Khóe miệng TrầnBình Bình buồn bã, chậm rãi nói: "Nhưng rất nhiều năm sau, Ngũ Trúc cho tabiết hắn gặp một người trong hẻm nhỏ bên ngoài Phạm phủ, giết người đó và bịthương nặng. Lúc đó ta mới hiểu ra một điều.""Trên đời này có quá ít người có thể làm bị thương Ngũ Trúc, ngoài bốn vịĐại tông sư." Trần Bình Bình thản nhiên nói: "Vì vậy ta cho rằng, Thần Miếu đãphái sứ giả xuống trần thế.""Nếu người của Thần Miếu có thể xuống trần vào thời điểm đó, thế thì haimươi hai năm trước họ cũng có thể làm thế. Chỉ có người của Thần Miếu mớikhiến Ngũ Trúc phải cảnh giác, thậm chí rời xa cô ấy để tránh để họ lại gần côấy.""Vụ ám sát ở ngoài Phạm phủ nhằm Phạm Nhàn nhưng làm bị thương NgũTrúc, bởi vì bệ hạ luôn muốn biết tung tích Ngũ Trúc. Còn lần đầu người củaThần Miếu xuất hiện lại là nhắm vào cô ấy, nhưng cũng chỉ khiến Ngũ Trúcphải rời đi.""Ngũ Trúc giống như bức tường, chỉ có Thần Miếu mới lay chuyển được.Dù chỉ có hai lần, nhưng cả hai đều trùng hợp với thời điểm Bệ hạ có động cơ.""Bệ hạ, ta biết ngài luôn kiêng kỵ Ngũ Trúc." con ngươi Trần Bình Bình trởnên vô cảm, lặng lẽ nhìn Khánh Đế: "Từ khi Phạm Nhàn vào kinh, ngài luônmuốn biết tung tích thực sự của Ngũ Trúc. May mà... Phạm Nhàn luôn giấu cảta, nên tất nhiên bệ hạ cũng không biết.""Sao ngài lại kiêng kỵ Ngũ Trúc đến thế?" Khóe miệng Trần Bình Bìnhnhếch lên, cười châm chọc: "Ngài sợ Ngũ Trúc biết chuyện năm xưa, cầm mũidùi sắt kia vào cung giết ngài hay sao? Bản thân ngài là Cửu Ngũ Chí Tôn, lẽnào vẫn còn sợ ai đó?"Hoàng đế bật cười, lắc đầu: "Không, chỉ là những người như Ngũ Trúckhông nên tồn tại trên đời, từ đâu đến sẽ quay về đó. Có lẽ ngươi còn khôngbiết, khi An Chi ở Đạm Châu, trẫm đã sai Lưu Vân thế thúc đi gặp Ngũ Trúcmột lần. Chỉ cần Ngũ Trúc chưa hoàn toàn tỉnh lại, hắn sẽ không đe dọa gì đếntrẫm."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ba năm trước, khi Tần Nghiệp xuất hiện trong âm mưu phản loạn kinh đô,có phải Bệ hạ rất vui vì cuối cùng có cơ hội và lý do để tiêu diệt kẻ duy nhấtbiết vai trò của ngài trong vụ thảm sát Thái Bình biệt viện, giết người diệtkhẩu?" Trần Bình Bình lạnh lùng nói với Khánh Đế: "Đương nhiên, bệ hạ sẽkhông đoái hoài đến những lời Tần gia đã nói. Nhưng dù sao Phạm Nhàn cũngđã trưởng thành, bệ hạ phải chấp nhận rằng trong số tất cả con cái, Phạm Nhànlà người tài giỏi nhất. Càng ở bên cạnh, nệ hạ càng coi trọng Phạm Nhàn, vàcàng không muốn để hắn biết mẹ ruột của hắn bị bệ hạ sát hại. Cho nên TầnNghiệp... lão ta không chết sao được?"Giọng nói trầm trầm khàn khàn của Trần Bình Bình vang lên trong Ngự Thưphòng. Khánh Đế im lặng, chỉ lẳng lặng lắng nghe, nghe từng câu từng chữ. Vẻmặt ngài có phần kì lạ, dường như buồn bã nhưng cũng thoáng phần nhẹ nhõm."Nói về Thái Bình biệt viện cách đây hai mươi hai năm đi." Trần Bình Bìnhnói hơi gấp gáp, đây có lẽ là những lời suy đoán mà ông âm thầm chịu đựng baonăm, giờ đây cuối cùng có cơ hội thốt ra trước mặt Hoàng đế bệ hạ. Ông bắt đầuho khan dữ dội đến mức mặt mày đỏ bừng.Một lúc lâu sau ông mới bình tĩnh trở lại, thở dài: "Nói về ta đi, khi ấy ngàiđã quyết định động thủ với Thái Bình biệt viện, tất nhiên sẽ không cho phép taở lại kinh đô. Toàn bộ phòng tuyến phía bắc bỗng có tin đồn về việc phía namxâm lược, với tư cách Viện trưởng Giám Sát viện, ta phải thay Thánh giá đi bắctuần tra, tìm hiểu tình hình.""Bây giờ nghĩ lại, toàn bộ hệ thống quân đội phối hợp với sự kiện này, thậmchí còn điều động lực lượng nước khác, ngoài ý chỉ của bệ hạ ra, còn ai có thểlàm được điều đó?" Con mắt Trần Bình Bình híp lại, nói: "Nhưng trong lòng tavẫn có nghi vấn, làm sao triều đình Bắc Tề non trẻ khi đó lại phối hợp với ýđịnh của bệ hạ, phải chăng ngài đã bí mật câu kết với tên đầu trọc Khổ Hà?""Dĩ nhiên, Khổ Hà đã chết, ta cũng chẳng còn ai để hỏi thăm." Trần BìnhBình lắc đầu."Trẫm không tìm Khổ Hà." Lời buộc tội của Trần Bình Bình đến đây, cuốicùng Khánh Đế lên tiếng, lạnh lùng nói: "Trẫm không cần tìm ai cả, cũng chẳngtìm ai."Trần Bình Bình nhìn ngài bằng ánh mắt thương hại và khinh khỉnh, nói:"Cuối cùng nói đến Ngũ Trúc, hắn là người không thể rời xa cô ấy, nhưng hắnlại rời khỏi kinh đô, rõ ràng đây là điều khiến ta khó hiểu nhất trong nhiều nămqua. Chỉ cần Ngũ Trúc ở bên cạnh cô ấy, bất cứ ai trên cõi đời này cũng khólòng giết chết cô ấy."Khóe lông mày Khánh Đế giật nhẹ, nhưng vẫn giữ im lặng."Bệ hạ, ta luôn nghi ngờ ngài, thậm chí cả Phạm Kiến nữa, ta không biếttrong số những đồng bọn kia, rốt cuộc ai đã làm chuyện đó." Khóe miệng TrầnBình Bình buồn bã, chậm rãi nói: "Nhưng rất nhiều năm sau, Ngũ Trúc cho tabiết hắn gặp một người trong hẻm nhỏ bên ngoài Phạm phủ, giết người đó và bịthương nặng. Lúc đó ta mới hiểu ra một điều.""Trên đời này có quá ít người có thể làm bị thương Ngũ Trúc, ngoài bốn vịĐại tông sư." Trần Bình Bình thản nhiên nói: "Vì vậy ta cho rằng, Thần Miếu đãphái sứ giả xuống trần thế.""Nếu người của Thần Miếu có thể xuống trần vào thời điểm đó, thế thì haimươi hai năm trước họ cũng có thể làm thế. Chỉ có người của Thần Miếu mớikhiến Ngũ Trúc phải cảnh giác, thậm chí rời xa cô ấy để tránh để họ lại gần côấy.""Vụ ám sát ở ngoài Phạm phủ nhằm Phạm Nhàn nhưng làm bị thương NgũTrúc, bởi vì bệ hạ luôn muốn biết tung tích Ngũ Trúc. Còn lần đầu người củaThần Miếu xuất hiện lại là nhắm vào cô ấy, nhưng cũng chỉ khiến Ngũ Trúcphải rời đi.""Ngũ Trúc giống như bức tường, chỉ có Thần Miếu mới lay chuyển được.Dù chỉ có hai lần, nhưng cả hai đều trùng hợp với thời điểm Bệ hạ có động cơ.""Bệ hạ, ta biết ngài luôn kiêng kỵ Ngũ Trúc." con ngươi Trần Bình Bình trởnên vô cảm, lặng lẽ nhìn Khánh Đế: "Từ khi Phạm Nhàn vào kinh, ngài luônmuốn biết tung tích thực sự của Ngũ Trúc. May mà... Phạm Nhàn luôn giấu cảta, nên tất nhiên bệ hạ cũng không biết.""Sao ngài lại kiêng kỵ Ngũ Trúc đến thế?" Khóe miệng Trần Bình Bìnhnhếch lên, cười châm chọc: "Ngài sợ Ngũ Trúc biết chuyện năm xưa, cầm mũidùi sắt kia vào cung giết ngài hay sao? Bản thân ngài là Cửu Ngũ Chí Tôn, lẽnào vẫn còn sợ ai đó?"Hoàng đế bật cười, lắc đầu: "Không, chỉ là những người như Ngũ Trúckhông nên tồn tại trên đời, từ đâu đến sẽ quay về đó. Có lẽ ngươi còn khôngbiết, khi An Chi ở Đạm Châu, trẫm đã sai Lưu Vân thế thúc đi gặp Ngũ Trúcmột lần. Chỉ cần Ngũ Trúc chưa hoàn toàn tỉnh lại, hắn sẽ không đe dọa gì đếntrẫm."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑