Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1806: Một ngón tay, Giám Sát viện thần phục 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngôn Băng Vân bình thản đáp lại ánh mắt sáu người. Kể từ khi trở về từmảnh đất Bắc Tề, Trần Bình Bình và Phạm Nhàn đều lười xử lý việc vặt, thực tếnhững năm qua công việc lớn nhỏ trong Giám Sát viện đều do vị công tử lạnhlùng này phụ trách. Hắn là con trai của Ngôn Nhược Hải, rất có thâm niên trongviện. Thuở nhỏ đã bị phái đến Bắc Tề nguy hiểm làm gian tế, sau bị Trườngcông chúa bán đứng, chịu không biết bao nhiêu tra tấn, nên thanh danh trongviện cũng rất lớn.Đặc biệt là khi Phạm Nhàn dần nắm quyền trong Giám Sát viện, với tư cáchđồng bọn và thuộc hạ thân tín nhất của Phạm Nhàn, cho dù là xử lý việc Minhgia ở Giang Nam hay chiến đấu với Trường công chúa, hoàng cung, âm mưuphản loạn trong kinh đô, Ngôn Băng Vân đều thể hiện năng lực phân tích tìnhbáo và khả năng ra quyết định xuất sắc.Với thâm niên, kinh nghiệm, đóng góp, hy sinh, gia thế, Tiểu Ngôn công tửdễ dàng chiếm được vị trí số hai trong Giám Sát viện. Mọi quan viên, kể cả cácthủ lĩnh Bát Đại Xử ngang hàng trên danh nghĩa, đều chấp nhận phân công củahắn, trong lòng hết sức kính phục Tiểu Ngôn công tử đại nhân.Khóe mắt Ngôn Băng Vân giật nhẹ, nhìn sáu người trước mặt, không hềnhượng bộ, nói từng chữ một: “Trần Bình Bình hành thích bệ hạ, ngày mai lăngtrì xử tử. Viện ta chỉ phụng chỉ tiếp nhận khâm phạm này, các ngươi... muốnlàm phản sao?”Tin tức bệ hạ bị ám sát trong cung đã sớm lan truyền, quan viên cấp caoGiám Sát viện càng nắm được tin này ngay từ đầu. Trong sự kinh hoàng, họ mớibiết lão Viện trưởng không về hưu cùng 30 cỗ xe ngựa đen như tin đồn, mà bấtngờ xuất hiện trở lại trong hoàng cung, và thậm chí... ám sát bệ hạ?Không một ai trong Giám Sát viện tin đó là sự thật, huống hồ là sáu vị xứtrưởng này. Họ lạnh lùng nhìn Ngôn Băng Vân. Cuối cùng, Mộc Thiết tức giậnhỏi: “Viện trưởng về quê dưỡng lão, sao lại xuất hiện trong hoàng cung? Hànhthích bệ hạ? Ai bịa ra chuyện này? Rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì?”Vị chủ sự Tam Xử vấn vẫn cứ im lặng, cúi đầu, chậm rãi nói: "Ta cho rằngđiều quan trọng nhất hiện giờ là tra xét rõ ràng..."Ngôn Băng Vân nổi giận, vỗ một chưởng lên trên bàn dài, vang lên ong ong,nghiêm khắc nói: "Bệ hạ chính miệng tuyên bố, Diệp soái, Diêu công công, HạĐại học sĩ, mọi người chứng kiến tận mắt. Tra xét cái gì chứ?"Vị chủ sự Nhị Xử có thâm niên cao nhất, vai vế cao nhất ở đây đột nhiênnhíu mày, khàn giọng nói: "Tận mắt chứng kiến thì sao? Ta thấy... Bệ hạ chỉđang tính động thủ vào viện ta thôi." Ông lão này ngẩng mặt lên, lạnh lùng nói:"Muốn tìm tội nào có khó? Bệ hạ muốn hại người, có lý do gì mà không tìm ra?Chỉ là việc này liên lụy đến lão Viện trưởng, ngoài tội mưu phản, còn tội danhnào khác có thể hãm hại người?"Trong mật thất im phăng phắc, cửa sổ thủy tinh vốn che bằng vải đen, hômnay lại để trần khiến ai nấy đều thấy khó chịu, ánh nắng chiều tà ngoài song cửachiếu lên tường thành đỏ thẫm rồi lọt vào phòng, khiến cả gian phòng như chìmtrong ánh sáng màu máu lửa.Chủ sự Nhị Xử híp mắt lại nhìn Ngôn Băng Vân, nói nhỏ: "Ngôn đại nhân,chức Đề ti vẫn chưa bổ nhiệm xong. Ngươi không có quyền sai khiến chúng talàm việc. Hơn nữa... càng không có quyền kéo tấm màn đen kia xuống."Trong mật thất im phăng phắc, các quan viên cao cấp Giám Sát viện đềunhìn Ngôn Băng Vân, muốn xem hắn giải quyết thế nào. Còn bọn Mộc Thiếtnghe hai vị lão tiền bối nói xong, thái độ dần nghi ngờ, ánh mắt nhìn NgônBăng Vân cũng lạnh dần."Mọi tin tức trong viện phải qua tay ta. Ta đã chuyển tin tức quân phòng vệkinh đô đột ngột biến mất, cấm quân và cung vệ gia tăng canh phòng... lên bàncủa ngươi." Chủ sự Nhị Xử vấn lạnh nhạt nhìn Ngôn Băng Vân: "Bây giờ nhìnlại, đương nhiên là thủ đoạn của bệ hạ để đối phó với lão Viện trưởng. Nhưngngươi... tại sao không hề phản ứng?"Cơn giận trước đây của Ngôn Băng Vân chỉ thoáng qua, khuôn mặt lạnh giá,toàn thân toát lên khí chất lạnh lẽo như băng."Trong nửa tháng nay, ngươi điều hơn một nửa người của nơi đây đến TâyLương, Đông Di. Phần lớn mọi người chắc vẫn còn đang trên đường." Chủ sựNhị Xử lạnh lùng nhìn Ngôn Băng Vân: "Bây giờ lực lượng trong viện chẳngbằng một phần ba ngày thường. Rốt cuộc ngươi định làm gì? Hay là ngươi đãbiết chuyện hôm nay từ trước, nên mới chuẩn bị giúp triều đình?""Một nửa số kiếm thủ và thích khách Lục Xử cũng điều đi hơn cách đây vàingày." Chủ sự lâm thời của Lục Xử lạnh lùng nhìn Ngôn Băng Vân. Hắn làthích khách lợi hại nhất Giám Sát viện sau Ảnh Tử. Ánh mắt như kiếm sắc chĩavào Ngôn Băng Vân, như muốn ghim tảng băng này giữa hoàng hôn, mặc hắntan chảy: "Ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngôn Băng Vân bình thản đáp lại ánh mắt sáu người. Kể từ khi trở về từ

mảnh đất Bắc Tề, Trần Bình Bình và Phạm Nhàn đều lười xử lý việc vặt, thực tế

những năm qua công việc lớn nhỏ trong Giám Sát viện đều do vị công tử lạnh

lùng này phụ trách. Hắn là con trai của Ngôn Nhược Hải, rất có thâm niên trong

viện. Thuở nhỏ đã bị phái đến Bắc Tề nguy hiểm làm gian tế, sau bị Trường

công chúa bán đứng, chịu không biết bao nhiêu tra tấn, nên thanh danh trong

viện cũng rất lớn.

Đặc biệt là khi Phạm Nhàn dần nắm quyền trong Giám Sát viện, với tư cách

đồng bọn và thuộc hạ thân tín nhất của Phạm Nhàn, cho dù là xử lý việc Minh

gia ở Giang Nam hay chiến đấu với Trường công chúa, hoàng cung, âm mưu

phản loạn trong kinh đô, Ngôn Băng Vân đều thể hiện năng lực phân tích tình

báo và khả năng ra quyết định xuất sắc.

Với thâm niên, kinh nghiệm, đóng góp, hy sinh, gia thế, Tiểu Ngôn công tử

dễ dàng chiếm được vị trí số hai trong Giám Sát viện. Mọi quan viên, kể cả các

thủ lĩnh Bát Đại Xử ngang hàng trên danh nghĩa, đều chấp nhận phân công của

hắn, trong lòng hết sức kính phục Tiểu Ngôn công tử đại nhân.

Khóe mắt Ngôn Băng Vân giật nhẹ, nhìn sáu người trước mặt, không hề

nhượng bộ, nói từng chữ một: “Trần Bình Bình hành thích bệ hạ, ngày mai lăng

trì xử tử. Viện ta chỉ phụng chỉ tiếp nhận khâm phạm này, các ngươi... muốn

làm phản sao?”

Tin tức bệ hạ bị ám sát trong cung đã sớm lan truyền, quan viên cấp cao

Giám Sát viện càng nắm được tin này ngay từ đầu. Trong sự kinh hoàng, họ mới

biết lão Viện trưởng không về hưu cùng 30 cỗ xe ngựa đen như tin đồn, mà bất

ngờ xuất hiện trở lại trong hoàng cung, và thậm chí... ám sát bệ hạ?

Không một ai trong Giám Sát viện tin đó là sự thật, huống hồ là sáu vị xứ

trưởng này. Họ lạnh lùng nhìn Ngôn Băng Vân. Cuối cùng, Mộc Thiết tức giận

hỏi: “Viện trưởng về quê dưỡng lão, sao lại xuất hiện trong hoàng cung? Hành

thích bệ hạ? Ai bịa ra chuyện này? Rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì?”

Vị chủ sự Tam Xử vấn vẫn cứ im lặng, cúi đầu, chậm rãi nói: "Ta cho rằng

điều quan trọng nhất hiện giờ là tra xét rõ ràng..."

Ngôn Băng Vân nổi giận, vỗ một chưởng lên trên bàn dài, vang lên ong ong,

nghiêm khắc nói: "Bệ hạ chính miệng tuyên bố, Diệp soái, Diêu công công, Hạ

Đại học sĩ, mọi người chứng kiến tận mắt. Tra xét cái gì chứ?"

Vị chủ sự Nhị Xử có thâm niên cao nhất, vai vế cao nhất ở đây đột nhiên

nhíu mày, khàn giọng nói: "Tận mắt chứng kiến thì sao? Ta thấy... Bệ hạ chỉ

đang tính động thủ vào viện ta thôi." Ông lão này ngẩng mặt lên, lạnh lùng nói:

"Muốn tìm tội nào có khó? Bệ hạ muốn hại người, có lý do gì mà không tìm ra?

Chỉ là việc này liên lụy đến lão Viện trưởng, ngoài tội mưu phản, còn tội danh

nào khác có thể hãm hại người?"

Trong mật thất im phăng phắc, cửa sổ thủy tinh vốn che bằng vải đen, hôm

nay lại để trần khiến ai nấy đều thấy khó chịu, ánh nắng chiều tà ngoài song cửa

chiếu lên tường thành đỏ thẫm rồi lọt vào phòng, khiến cả gian phòng như chìm

trong ánh sáng màu máu lửa.

Chủ sự Nhị Xử híp mắt lại nhìn Ngôn Băng Vân, nói nhỏ: "Ngôn đại nhân,

chức Đề ti vẫn chưa bổ nhiệm xong. Ngươi không có quyền sai khiến chúng ta

làm việc. Hơn nữa... càng không có quyền kéo tấm màn đen kia xuống."

Trong mật thất im phăng phắc, các quan viên cao cấp Giám Sát viện đều

nhìn Ngôn Băng Vân, muốn xem hắn giải quyết thế nào. Còn bọn Mộc Thiết

nghe hai vị lão tiền bối nói xong, thái độ dần nghi ngờ, ánh mắt nhìn Ngôn

Băng Vân cũng lạnh dần.

"Mọi tin tức trong viện phải qua tay ta. Ta đã chuyển tin tức quân phòng vệ

kinh đô đột ngột biến mất, cấm quân và cung vệ gia tăng canh phòng... lên bàn

của ngươi." Chủ sự Nhị Xử vấn lạnh nhạt nhìn Ngôn Băng Vân: "Bây giờ nhìn

lại, đương nhiên là thủ đoạn của bệ hạ để đối phó với lão Viện trưởng. Nhưng

ngươi... tại sao không hề phản ứng?"

Cơn giận trước đây của Ngôn Băng Vân chỉ thoáng qua, khuôn mặt lạnh giá,

toàn thân toát lên khí chất lạnh lẽo như băng.

"Trong nửa tháng nay, ngươi điều hơn một nửa người của nơi đây đến Tây

Lương, Đông Di. Phần lớn mọi người chắc vẫn còn đang trên đường." Chủ sự

Nhị Xử lạnh lùng nhìn Ngôn Băng Vân: "Bây giờ lực lượng trong viện chẳng

bằng một phần ba ngày thường. Rốt cuộc ngươi định làm gì? Hay là ngươi đã

biết chuyện hôm nay từ trước, nên mới chuẩn bị giúp triều đình?"

"Một nửa số kiếm thủ và thích khách Lục Xử cũng điều đi hơn cách đây vài

ngày." Chủ sự lâm thời của Lục Xử lạnh lùng nhìn Ngôn Băng Vân. Hắn là

thích khách lợi hại nhất Giám Sát viện sau Ảnh Tử. Ánh mắt như kiếm sắc chĩa

vào Ngôn Băng Vân, như muốn ghim tảng băng này giữa hoàng hôn, mặc hắn

tan chảy: "Ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngôn Băng Vân bình thản đáp lại ánh mắt sáu người. Kể từ khi trở về từmảnh đất Bắc Tề, Trần Bình Bình và Phạm Nhàn đều lười xử lý việc vặt, thực tếnhững năm qua công việc lớn nhỏ trong Giám Sát viện đều do vị công tử lạnhlùng này phụ trách. Hắn là con trai của Ngôn Nhược Hải, rất có thâm niên trongviện. Thuở nhỏ đã bị phái đến Bắc Tề nguy hiểm làm gian tế, sau bị Trườngcông chúa bán đứng, chịu không biết bao nhiêu tra tấn, nên thanh danh trongviện cũng rất lớn.Đặc biệt là khi Phạm Nhàn dần nắm quyền trong Giám Sát viện, với tư cáchđồng bọn và thuộc hạ thân tín nhất của Phạm Nhàn, cho dù là xử lý việc Minhgia ở Giang Nam hay chiến đấu với Trường công chúa, hoàng cung, âm mưuphản loạn trong kinh đô, Ngôn Băng Vân đều thể hiện năng lực phân tích tìnhbáo và khả năng ra quyết định xuất sắc.Với thâm niên, kinh nghiệm, đóng góp, hy sinh, gia thế, Tiểu Ngôn công tửdễ dàng chiếm được vị trí số hai trong Giám Sát viện. Mọi quan viên, kể cả cácthủ lĩnh Bát Đại Xử ngang hàng trên danh nghĩa, đều chấp nhận phân công củahắn, trong lòng hết sức kính phục Tiểu Ngôn công tử đại nhân.Khóe mắt Ngôn Băng Vân giật nhẹ, nhìn sáu người trước mặt, không hềnhượng bộ, nói từng chữ một: “Trần Bình Bình hành thích bệ hạ, ngày mai lăngtrì xử tử. Viện ta chỉ phụng chỉ tiếp nhận khâm phạm này, các ngươi... muốnlàm phản sao?”Tin tức bệ hạ bị ám sát trong cung đã sớm lan truyền, quan viên cấp caoGiám Sát viện càng nắm được tin này ngay từ đầu. Trong sự kinh hoàng, họ mớibiết lão Viện trưởng không về hưu cùng 30 cỗ xe ngựa đen như tin đồn, mà bấtngờ xuất hiện trở lại trong hoàng cung, và thậm chí... ám sát bệ hạ?Không một ai trong Giám Sát viện tin đó là sự thật, huống hồ là sáu vị xứtrưởng này. Họ lạnh lùng nhìn Ngôn Băng Vân. Cuối cùng, Mộc Thiết tức giậnhỏi: “Viện trưởng về quê dưỡng lão, sao lại xuất hiện trong hoàng cung? Hànhthích bệ hạ? Ai bịa ra chuyện này? Rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì?”Vị chủ sự Tam Xử vấn vẫn cứ im lặng, cúi đầu, chậm rãi nói: "Ta cho rằngđiều quan trọng nhất hiện giờ là tra xét rõ ràng..."Ngôn Băng Vân nổi giận, vỗ một chưởng lên trên bàn dài, vang lên ong ong,nghiêm khắc nói: "Bệ hạ chính miệng tuyên bố, Diệp soái, Diêu công công, HạĐại học sĩ, mọi người chứng kiến tận mắt. Tra xét cái gì chứ?"Vị chủ sự Nhị Xử có thâm niên cao nhất, vai vế cao nhất ở đây đột nhiênnhíu mày, khàn giọng nói: "Tận mắt chứng kiến thì sao? Ta thấy... Bệ hạ chỉđang tính động thủ vào viện ta thôi." Ông lão này ngẩng mặt lên, lạnh lùng nói:"Muốn tìm tội nào có khó? Bệ hạ muốn hại người, có lý do gì mà không tìm ra?Chỉ là việc này liên lụy đến lão Viện trưởng, ngoài tội mưu phản, còn tội danhnào khác có thể hãm hại người?"Trong mật thất im phăng phắc, cửa sổ thủy tinh vốn che bằng vải đen, hômnay lại để trần khiến ai nấy đều thấy khó chịu, ánh nắng chiều tà ngoài song cửachiếu lên tường thành đỏ thẫm rồi lọt vào phòng, khiến cả gian phòng như chìmtrong ánh sáng màu máu lửa.Chủ sự Nhị Xử híp mắt lại nhìn Ngôn Băng Vân, nói nhỏ: "Ngôn đại nhân,chức Đề ti vẫn chưa bổ nhiệm xong. Ngươi không có quyền sai khiến chúng talàm việc. Hơn nữa... càng không có quyền kéo tấm màn đen kia xuống."Trong mật thất im phăng phắc, các quan viên cao cấp Giám Sát viện đềunhìn Ngôn Băng Vân, muốn xem hắn giải quyết thế nào. Còn bọn Mộc Thiếtnghe hai vị lão tiền bối nói xong, thái độ dần nghi ngờ, ánh mắt nhìn NgônBăng Vân cũng lạnh dần."Mọi tin tức trong viện phải qua tay ta. Ta đã chuyển tin tức quân phòng vệkinh đô đột ngột biến mất, cấm quân và cung vệ gia tăng canh phòng... lên bàncủa ngươi." Chủ sự Nhị Xử vấn lạnh nhạt nhìn Ngôn Băng Vân: "Bây giờ nhìnlại, đương nhiên là thủ đoạn của bệ hạ để đối phó với lão Viện trưởng. Nhưngngươi... tại sao không hề phản ứng?"Cơn giận trước đây của Ngôn Băng Vân chỉ thoáng qua, khuôn mặt lạnh giá,toàn thân toát lên khí chất lạnh lẽo như băng."Trong nửa tháng nay, ngươi điều hơn một nửa người của nơi đây đến TâyLương, Đông Di. Phần lớn mọi người chắc vẫn còn đang trên đường." Chủ sựNhị Xử lạnh lùng nhìn Ngôn Băng Vân: "Bây giờ lực lượng trong viện chẳngbằng một phần ba ngày thường. Rốt cuộc ngươi định làm gì? Hay là ngươi đãbiết chuyện hôm nay từ trước, nên mới chuẩn bị giúp triều đình?""Một nửa số kiếm thủ và thích khách Lục Xử cũng điều đi hơn cách đây vàingày." Chủ sự lâm thời của Lục Xử lạnh lùng nhìn Ngôn Băng Vân. Hắn làthích khách lợi hại nhất Giám Sát viện sau Ảnh Tử. Ánh mắt như kiếm sắc chĩavào Ngôn Băng Vân, như muốn ghim tảng băng này giữa hoàng hôn, mặc hắntan chảy: "Ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích."

Chương 1806: Một ngón tay, Giám Sát viện thần phục 1