Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1807: Một ngón tay, Giám Sát viện thần phục 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong Giám Sát viện có ba nơi vũ lực mạnh nhất chính là Tứ Ngũ Lục Xử,Hắc Kỵ Ngũ Xử không thể dừng lại lâu ở kinh đô. Hơn nữa, bây giờ một phầnHắc Kỵ đã theo đoàn xe đen rời đi, một phần đang ở vùng lân cận Yến Kinhđón Phạm Nhàn trở về, Tứ Xử vốn dĩ đã nằm dưới sự khống chế của NgônBăng Vân, lại càng phân tán ở các châu quận ngoại quốc, cũng không thể tậptrung lực lượng tại kinh đô.Khi Ngôn Băng Vân hạ lệnh rút sạch kiếm khách của Lục Xử thì toàn bộ lựclượng mạnh nhất của Giám Sát viện đã bị suy yếu đến cùng cực.Trong lòng Mộc Thiết hơi rung động, hắn quản lý Nhất Xử ở kinh đô nênviệc điều động mệnh lệnh của Giám Sát viện thời gian qua không liên quan tớihắn. Cho đến lúc này hắn mới biết, thì ra Ngôn Băng Vân đã âm thầm điều đinhiều lực lượng đến thế, liên tưởng đến chuyện kinh thiên động địa trong hoàngcung hôm nay, liên tưởng đến Trần lão Viện trưởng, lòng hắn lạnh ngắt nhưbăng."Ta là thần tử của Khánh Quốc, là tần tử của bệ hạ, là quan viên của GiámSát viện." Ngôn Băng Vân bị các quan viên này trực tiếp vạch trần hành độngchuẩn bị của mình thời gian qua, nhưng trên mặt không hề có vẻ dao động, hắnlạnh lùng nhìn mọi người đứng hai bên bàn dài, nói rõ từng câu từng chữ: "Cácngươi chớ quên, lúc mới nhập viện, điều đầu tiên các ngươi học được là: 'Tất cảvì Khánh Quốc'!" Ngôn Băng Vân cực kỳ lạnh lùng phất tay, "Trung thành vớibệ hạ là điều duy nhất chúng ta cần suy nghĩ. Lời nói của các ngươi trước đâyđã có phần đại nghịch bất đạo, takhông muốn nghe thêm lần nữa."Đúng thế, trước đây các quan viên Giám Sát viện đã hết tỏ rõ nỗi bất mãnđối với hoàng cung, nếu bị người ngoài biết cũng chẳng khác nào tội mưu phản.Ngôn Băng Vân chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nheo mắt nhìn phía ngoài ánhchiều đỏ thẫm chiếu vào, giọng nói lạnh lẽo rò ra từ kẽ răng: "Trần Bình Bìnhhành thích bệ hạ, chuyện mưu phản đã là hiển nhiên, nếu các ngươi cố chấp,muốn liên kết với tên nghịch tặc ấy làm chuyện gì, đừng trách ta tàn nhẫn..."Trong mật thất một lần nữa im phăng phắc.Chủ sự lâm thời của Lục Xử chậm rãi siết chặt tay cầm dùi sắt bên hông,lạnh lùng nhìn Ngôn Băng Vân bên cửa sổ, nói: "Cho dù ngươi đã điều đi phầnlớn thuộc hạ của ta, nhưng ta nghĩ, Lục Xử ta muốn hạ sát ngươi cũng khôngphải chuyện quá khó. ""Giết ta rồi thì sao?" Ngôn Băng Vân lạnh nhạt khinh miệt "Ngươi muốnlàm phản ư? Người thân của ngươi, người thân của các kiếm thủ dưới trướngngươi có thể chạy đi đâu? Bên ngoài có một vạn đại quân, dù cứu được lão Việntrưởng, ngươi có thể đánh ra ngoài không?"Ánh chiều tà in lên khuôn mặt sương giá của Ngôn Băng Vân, tạo thành mộtsắc thái huyết tinh vô cùng phức tạp. Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn chủ sự củaLục Xử, lạnh lùng nói: "Ý chỉ của bệ hạ sáng nay đã đưa tới, trong tay ta có thủlệnh của Viện trưởng. Từ giờ trở đi, ta chính là Đề ti đời thứ ba của Giám Sátviện! Mệnh lệnh của ta, các ngươi phải tuân theo tuyệt đối, nếu không sẽ xử trínghiêm khắc theo điều lệ trong viện.""Ngôn đại nhân, ta không rõ trong lòng ngươi nghĩ sao." Mộc Thiết mấynăm gần đây biểu hiện khá nghiêm túc, giờ vẫn còn thấy hoang mang, đột nhiênmở miệng thành khẩn nói: "Đúng vậy, Hình đại nhân của Lục Xử dựa vào mấykiếm khách kia, cùng lắm là có thể cứu được lão Viện trưởng ra khỏi viện,nhưng không thể đưa ngài ấy ra khỏi kinh đô.""Thế nhưng..." Đôi mắt Mộc Thiết sáng lên, cực kỳ lấp lánh trên trên khuônmặt ngăm đen của hắn. "Nhất Xử của ta vẫn còn! Bát Đại Xử phối hợp, trongkinh đô này muốn cứu bất cứ ai cũng không phải là việc không thể.""Nhất Xử đã bố trí người ở các nha môn then chốt, Tứ Xử chắc chắn cũngcòn hậu chiêu... Nếu đại nhân không thể, nhất định lão Ngôn đại nhân có thủđoạn này." Chủ sự Nhị Xử lạnh lùng nói: "Bát Xử lập tức kích động Thái Họcnáo loạn, bất kể lý do gì, chỉ cần khiến kinh đô rối loạn, Tam Xử ngay lập tứcxuất thủ đầu độc nguồn nước, ép kinh đô ngày mai phải mở cửa, Tứ Xử phónghỏa, phát lực một phen, chỉ cứu một mình lão Viện trưởng nào có khó khăn gì."Quả thực xứng danh những người lâu năm nhất Viện, vừa mở miệng đã sắpxếp rõ ràng các bước cứu Trần lão Viện trưởng, dễ dàng đưa ra kế hoạch tàn độcnhư thế."Hạ độc trong nguồn nước kinh đô?" Con ngươi Ngôn Băng Vân co lại:"Ngươi muốn làm cho toàn bộ quan lại trong Viện cùng thân thích, cả bách tínhkinh đô... chôn theo lão ấy sao?""Giám Sát viện chúng ta có khả năng biến kinh đô thành tòa thành hoang,nếu thực sự hạ quyết tâm." Chủ sự Nhị Xử lạnh lùng, như đang nói một chuyệnrất bình thường: "Chỉ cần lão Viện trưởng còn sống, chết vài chục vạn người cólà gì?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Giám Sát viện có ba nơi vũ lực mạnh nhất chính là Tứ Ngũ Lục Xử,
Hắc Kỵ Ngũ Xử không thể dừng lại lâu ở kinh đô. Hơn nữa, bây giờ một phần
Hắc Kỵ đã theo đoàn xe đen rời đi, một phần đang ở vùng lân cận Yến Kinh
đón Phạm Nhàn trở về, Tứ Xử vốn dĩ đã nằm dưới sự khống chế của Ngôn
Băng Vân, lại càng phân tán ở các châu quận ngoại quốc, cũng không thể tập
trung lực lượng tại kinh đô.
Khi Ngôn Băng Vân hạ lệnh rút sạch kiếm khách của Lục Xử thì toàn bộ lực
lượng mạnh nhất của Giám Sát viện đã bị suy yếu đến cùng cực.
Trong lòng Mộc Thiết hơi rung động, hắn quản lý Nhất Xử ở kinh đô nên
việc điều động mệnh lệnh của Giám Sát viện thời gian qua không liên quan tới
hắn. Cho đến lúc này hắn mới biết, thì ra Ngôn Băng Vân đã âm thầm điều đi
nhiều lực lượng đến thế, liên tưởng đến chuyện kinh thiên động địa trong hoàng
cung hôm nay, liên tưởng đến Trần lão Viện trưởng, lòng hắn lạnh ngắt như
băng.
"Ta là thần tử của Khánh Quốc, là tần tử của bệ hạ, là quan viên của Giám
Sát viện." Ngôn Băng Vân bị các quan viên này trực tiếp vạch trần hành động
chuẩn bị của mình thời gian qua, nhưng trên mặt không hề có vẻ dao động, hắn
lạnh lùng nhìn mọi người đứng hai bên bàn dài, nói rõ từng câu từng chữ: "Các
ngươi chớ quên, lúc mới nhập viện, điều đầu tiên các ngươi học được là: 'Tất cả
vì Khánh Quốc'!" Ngôn Băng Vân cực kỳ lạnh lùng phất tay, "Trung thành với
bệ hạ là điều duy nhất chúng ta cần suy nghĩ. Lời nói của các ngươi trước đây
đã có phần đại nghịch bất đạo, takhông muốn nghe thêm lần nữa."
Đúng thế, trước đây các quan viên Giám Sát viện đã hết tỏ rõ nỗi bất mãn
đối với hoàng cung, nếu bị người ngoài biết cũng chẳng khác nào tội mưu phản.
Ngôn Băng Vân chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nheo mắt nhìn phía ngoài ánh
chiều đỏ thẫm chiếu vào, giọng nói lạnh lẽo rò ra từ kẽ răng: "Trần Bình Bình
hành thích bệ hạ, chuyện mưu phản đã là hiển nhiên, nếu các ngươi cố chấp,
muốn liên kết với tên nghịch tặc ấy làm chuyện gì, đừng trách ta tàn nhẫn..."
Trong mật thất một lần nữa im phăng phắc.
Chủ sự lâm thời của Lục Xử chậm rãi siết chặt tay cầm dùi sắt bên hông,
lạnh lùng nhìn Ngôn Băng Vân bên cửa sổ, nói: "Cho dù ngươi đã điều đi phần
lớn thuộc hạ của ta, nhưng ta nghĩ, Lục Xử ta muốn hạ sát ngươi cũng không
phải chuyện quá khó. "
"Giết ta rồi thì sao?" Ngôn Băng Vân lạnh nhạt khinh miệt "Ngươi muốn
làm phản ư? Người thân của ngươi, người thân của các kiếm thủ dưới trướng
ngươi có thể chạy đi đâu? Bên ngoài có một vạn đại quân, dù cứu được lão Viện
trưởng, ngươi có thể đánh ra ngoài không?"
Ánh chiều tà in lên khuôn mặt sương giá của Ngôn Băng Vân, tạo thành một
sắc thái huyết tinh vô cùng phức tạp. Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn chủ sự của
Lục Xử, lạnh lùng nói: "Ý chỉ của bệ hạ sáng nay đã đưa tới, trong tay ta có thủ
lệnh của Viện trưởng. Từ giờ trở đi, ta chính là Đề ti đời thứ ba của Giám Sát
viện! Mệnh lệnh của ta, các ngươi phải tuân theo tuyệt đối, nếu không sẽ xử trí
nghiêm khắc theo điều lệ trong viện."
"Ngôn đại nhân, ta không rõ trong lòng ngươi nghĩ sao." Mộc Thiết mấy
năm gần đây biểu hiện khá nghiêm túc, giờ vẫn còn thấy hoang mang, đột nhiên
mở miệng thành khẩn nói: "Đúng vậy, Hình đại nhân của Lục Xử dựa vào mấy
kiếm khách kia, cùng lắm là có thể cứu được lão Viện trưởng ra khỏi viện,
nhưng không thể đưa ngài ấy ra khỏi kinh đô."
"Thế nhưng..." Đôi mắt Mộc Thiết sáng lên, cực kỳ lấp lánh trên trên khuôn
mặt ngăm đen của hắn. "Nhất Xử của ta vẫn còn! Bát Đại Xử phối hợp, trong
kinh đô này muốn cứu bất cứ ai cũng không phải là việc không thể."
"Nhất Xử đã bố trí người ở các nha môn then chốt, Tứ Xử chắc chắn cũng
còn hậu chiêu... Nếu đại nhân không thể, nhất định lão Ngôn đại nhân có thủ
đoạn này." Chủ sự Nhị Xử lạnh lùng nói: "Bát Xử lập tức kích động Thái Học
náo loạn, bất kể lý do gì, chỉ cần khiến kinh đô rối loạn, Tam Xử ngay lập tức
xuất thủ đầu độc nguồn nước, ép kinh đô ngày mai phải mở cửa, Tứ Xử phóng
hỏa, phát lực một phen, chỉ cứu một mình lão Viện trưởng nào có khó khăn gì."
Quả thực xứng danh những người lâu năm nhất Viện, vừa mở miệng đã sắp
xếp rõ ràng các bước cứu Trần lão Viện trưởng, dễ dàng đưa ra kế hoạch tàn độc
như thế.
"Hạ độc trong nguồn nước kinh đô?" Con ngươi Ngôn Băng Vân co lại:
"Ngươi muốn làm cho toàn bộ quan lại trong Viện cùng thân thích, cả bách tính
kinh đô... chôn theo lão ấy sao?"
"Giám Sát viện chúng ta có khả năng biến kinh đô thành tòa thành hoang,
nếu thực sự hạ quyết tâm." Chủ sự Nhị Xử lạnh lùng, như đang nói một chuyện
rất bình thường: "Chỉ cần lão Viện trưởng còn sống, chết vài chục vạn người có
là gì?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong Giám Sát viện có ba nơi vũ lực mạnh nhất chính là Tứ Ngũ Lục Xử,Hắc Kỵ Ngũ Xử không thể dừng lại lâu ở kinh đô. Hơn nữa, bây giờ một phầnHắc Kỵ đã theo đoàn xe đen rời đi, một phần đang ở vùng lân cận Yến Kinhđón Phạm Nhàn trở về, Tứ Xử vốn dĩ đã nằm dưới sự khống chế của NgônBăng Vân, lại càng phân tán ở các châu quận ngoại quốc, cũng không thể tậptrung lực lượng tại kinh đô.Khi Ngôn Băng Vân hạ lệnh rút sạch kiếm khách của Lục Xử thì toàn bộ lựclượng mạnh nhất của Giám Sát viện đã bị suy yếu đến cùng cực.Trong lòng Mộc Thiết hơi rung động, hắn quản lý Nhất Xử ở kinh đô nênviệc điều động mệnh lệnh của Giám Sát viện thời gian qua không liên quan tớihắn. Cho đến lúc này hắn mới biết, thì ra Ngôn Băng Vân đã âm thầm điều đinhiều lực lượng đến thế, liên tưởng đến chuyện kinh thiên động địa trong hoàngcung hôm nay, liên tưởng đến Trần lão Viện trưởng, lòng hắn lạnh ngắt nhưbăng."Ta là thần tử của Khánh Quốc, là tần tử của bệ hạ, là quan viên của GiámSát viện." Ngôn Băng Vân bị các quan viên này trực tiếp vạch trần hành độngchuẩn bị của mình thời gian qua, nhưng trên mặt không hề có vẻ dao động, hắnlạnh lùng nhìn mọi người đứng hai bên bàn dài, nói rõ từng câu từng chữ: "Cácngươi chớ quên, lúc mới nhập viện, điều đầu tiên các ngươi học được là: 'Tất cảvì Khánh Quốc'!" Ngôn Băng Vân cực kỳ lạnh lùng phất tay, "Trung thành vớibệ hạ là điều duy nhất chúng ta cần suy nghĩ. Lời nói của các ngươi trước đâyđã có phần đại nghịch bất đạo, takhông muốn nghe thêm lần nữa."Đúng thế, trước đây các quan viên Giám Sát viện đã hết tỏ rõ nỗi bất mãnđối với hoàng cung, nếu bị người ngoài biết cũng chẳng khác nào tội mưu phản.Ngôn Băng Vân chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nheo mắt nhìn phía ngoài ánhchiều đỏ thẫm chiếu vào, giọng nói lạnh lẽo rò ra từ kẽ răng: "Trần Bình Bìnhhành thích bệ hạ, chuyện mưu phản đã là hiển nhiên, nếu các ngươi cố chấp,muốn liên kết với tên nghịch tặc ấy làm chuyện gì, đừng trách ta tàn nhẫn..."Trong mật thất một lần nữa im phăng phắc.Chủ sự lâm thời của Lục Xử chậm rãi siết chặt tay cầm dùi sắt bên hông,lạnh lùng nhìn Ngôn Băng Vân bên cửa sổ, nói: "Cho dù ngươi đã điều đi phầnlớn thuộc hạ của ta, nhưng ta nghĩ, Lục Xử ta muốn hạ sát ngươi cũng khôngphải chuyện quá khó. ""Giết ta rồi thì sao?" Ngôn Băng Vân lạnh nhạt khinh miệt "Ngươi muốnlàm phản ư? Người thân của ngươi, người thân của các kiếm thủ dưới trướngngươi có thể chạy đi đâu? Bên ngoài có một vạn đại quân, dù cứu được lão Việntrưởng, ngươi có thể đánh ra ngoài không?"Ánh chiều tà in lên khuôn mặt sương giá của Ngôn Băng Vân, tạo thành mộtsắc thái huyết tinh vô cùng phức tạp. Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn chủ sự củaLục Xử, lạnh lùng nói: "Ý chỉ của bệ hạ sáng nay đã đưa tới, trong tay ta có thủlệnh của Viện trưởng. Từ giờ trở đi, ta chính là Đề ti đời thứ ba của Giám Sátviện! Mệnh lệnh của ta, các ngươi phải tuân theo tuyệt đối, nếu không sẽ xử trínghiêm khắc theo điều lệ trong viện.""Ngôn đại nhân, ta không rõ trong lòng ngươi nghĩ sao." Mộc Thiết mấynăm gần đây biểu hiện khá nghiêm túc, giờ vẫn còn thấy hoang mang, đột nhiênmở miệng thành khẩn nói: "Đúng vậy, Hình đại nhân của Lục Xử dựa vào mấykiếm khách kia, cùng lắm là có thể cứu được lão Viện trưởng ra khỏi viện,nhưng không thể đưa ngài ấy ra khỏi kinh đô.""Thế nhưng..." Đôi mắt Mộc Thiết sáng lên, cực kỳ lấp lánh trên trên khuônmặt ngăm đen của hắn. "Nhất Xử của ta vẫn còn! Bát Đại Xử phối hợp, trongkinh đô này muốn cứu bất cứ ai cũng không phải là việc không thể.""Nhất Xử đã bố trí người ở các nha môn then chốt, Tứ Xử chắc chắn cũngcòn hậu chiêu... Nếu đại nhân không thể, nhất định lão Ngôn đại nhân có thủđoạn này." Chủ sự Nhị Xử lạnh lùng nói: "Bát Xử lập tức kích động Thái Họcnáo loạn, bất kể lý do gì, chỉ cần khiến kinh đô rối loạn, Tam Xử ngay lập tứcxuất thủ đầu độc nguồn nước, ép kinh đô ngày mai phải mở cửa, Tứ Xử phónghỏa, phát lực một phen, chỉ cứu một mình lão Viện trưởng nào có khó khăn gì."Quả thực xứng danh những người lâu năm nhất Viện, vừa mở miệng đã sắpxếp rõ ràng các bước cứu Trần lão Viện trưởng, dễ dàng đưa ra kế hoạch tàn độcnhư thế."Hạ độc trong nguồn nước kinh đô?" Con ngươi Ngôn Băng Vân co lại:"Ngươi muốn làm cho toàn bộ quan lại trong Viện cùng thân thích, cả bách tínhkinh đô... chôn theo lão ấy sao?""Giám Sát viện chúng ta có khả năng biến kinh đô thành tòa thành hoang,nếu thực sự hạ quyết tâm." Chủ sự Nhị Xử lạnh lùng, như đang nói một chuyệnrất bình thường: "Chỉ cần lão Viện trưởng còn sống, chết vài chục vạn người cólà gì?"