Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1808: Một ngón tay, Giám Sát viện thần phục 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong lòng Ngôn Băng Vân thầm rung động, cho đến hôm nay hắn mới pháthiện Giám Sát viện mà bản thân đã cống hiến cả đời, hóa ra bên trong đã sớmquên mất sự tồn tại của Hoàng đế bệ hạ, tất cả quan viên đều là người điên, vìTrần lão Viện trưởng, bọn họ có thể thực sự không tiếc bất cứ giá nào, làm ra vôsố chuyện điên rồ."Ta sẽ không cho các ngươi cơ hội đó." con ngươi Ngôn Băng Vân híp lại,nhẹ nhàng gõ chuông nhỏ trên bàn dài.Bên ngoài mật thất vọng lên tiếng bước chân gấp gáp, sắc mặt các thủ lĩnhBát Đại Xử biến sắc, biết có chuyện chẳng lành. Ngón tay Mộc Thiết run rẩy,nhìn gương mặt Ngôn Băng Vân, càng thêm kích động, lớn tiếng nói: "Chẳng lẽngươi muốn trơ mắt nhìn ngày mai lão Viện trưởng phải chịu nhục nhã màchết?"Ngôn Băng Vân nét mặt lạnh băng, không nói lời nào. Cánh cửa mật thất bậtmở, quan viên thân tín của hắn lũ lượt kéo đến, chỉ trong thời gian ngắn đãkhống chế mọi ngóc ngách trong phòng.Chủ sự Lục Xử vẫn nắm chặt tay cầm dùi sắt, không hề để ý đến nhữngngười đang bước vào phía sau. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Ngôn Băng Vân.Giám Sát viện ở kinh đô có thực lực cực kỳ cường hãn, nhưng tòa kiến trúcu ám này chỉ là một cái đầu óc, thực lực thật sự của họ ẩn nấp ở các phân việnvà mỗi nơi tối tăm. Trong mật thất, những vị chủ sự như là bộ não của Giám Sátviện, chỉ cần phá hủy bộ não này, thì Giám Sát viện sẽ như rắn mất đầu, cho dùcó tức giận thế nào cũng khó tập hợp thành lực lượng lớn.Rõ ràng Ngôn Băng Vân đã chuẩn bị từ lâu cho biến cố hôm nay. Sau khikiểm soát tình hình trong mật thất, đội quân tinh nhuệ của triều đình phân ramột ngàn người đã tiến về Giám Sát viện.Quanh tòa kiến trúc u ám vang lên tiếng bước chân và tiếng kim loại vachạm dày đặc, khiến lòng người áp lực và xao động. Từ đại sảnh bên dưới mơhồ truyền lên vài tiếng hô rồi có vẻ như ai đó đang tuyên đọc chiếu chỉ.Nhưng không ai trong mật thất để ý đến âm thanh bên ngoài. Sáu vị chủ sựchỉ phẫn nộ và oán hận nhìn chằm chằm vào mặt Ngôn Băng Vân.Ngôn Băng Vân nhìn ánh mắt không thể tin nổi của Mộc Thiết, bình tĩnhnói: "Trong kinh đô, Nhất Xử của ngươi nắm nhiều người nhất, nên ta khôngthể thả ngươi ra ngoài. Trước mắt ngươi chịu khổ trong ngục một thời gian đi."Đôi mắt Mộc Thiết như muốn phun lửa. Hắn và Ngôn Băng Vân đều làthuộc hạ thân tín của Phạm Nhàn, quan hệ không tồi. Nhưng theo những gì hắnhiểu, có thế nào hắn cũng không thể tin nổi Ngôn Băng Vân lại vì vinh hoa phúquý mà đâm một dao sau lưng Trần lão Viện trưởng.Chủ sự Nhị Xử nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh xung quanh, đầu óc vậnchuyển nhanh chóng, liên tục phân tích so sánh thực lực hai bên. Một lúc saulão mở mắt, thở dài đau khổ, biết rằng trong tình huống hữu tâm tính toán vôtâm, dưới sự trợ giúp của quân đội triều đình, Ngôn Băng Vân đã thành côngtách rời đầu óc và tay chân của Giám Sát viện. Nói chính xác hơn, chỉ cần nắmgiữ được tòa kiến trúc này, Giám Sát viện giống như nửa phế nhân.Lão nhẹ nhàng vỗ vai chủ sự Lục Xử, bảo hắn buông tay khỏi cán dùi sắt.Trong mật thất, chủ sự Nhị Xử có vai vế cao nhất, chủ sự Lục Xử tuy sắc mặttàn nhẫn nhưng biết thế cục đã định, không khỏi thở dài, buông tay ra.Chủ sự Nhị Xử lạnh lùng nhìn Ngôn Băng Vân: "Có lẽ chúng ta sắp chết."Ngôn Băng Vân hạ thấp tầm mắt xuống, chậm rãi nói: "Trần Bình Bìnhhành thích bệ hạ, các ngươi không biết gì, chỉ cần không làm sai, Ta sẽ bảo toàntính mạng các ngươi."Chủ sự Nhị Xử thở dài, vuốt mái tóc hoa râm của mình, không biết nghĩ đếnđiều gì mà cười tự giễu, bỗng nói: "Không biết Nhược Hải huynh hay tin vềchuyện hôm nay sẽ nghĩ thế nào? Nhưng Ngôn đại nhân, ta khuyên ngươi nêngiết sạch mấy lão già này, nếu không chúng ta còn sống thêm một ngày, ngươisẽ không yên giấc được đâu."Đây không phải đe dọa mà chỉ là tuyên bố chân thành rồi đây chi tiết biếnđộng trong Viện hôm nay sẽ lộ ra, nếu các chủ sự Bát Đại Xử không bị diệtkhẩu, chắc chắn Ngôn Băng Vân sẽ phải đối mặt với ngọn lửa phẫn nộ của cácquan viên Giám Sát viện trung thành với Trần lão Viện trưởng.Không ai biết có bao nhiêu quan viên Giám Sát viện như vậy. Cũng khôngai biết Ngôn Băng Vân phải chết bao nhiêu lần mới đủ.Sau khi nói câu đó, chủ sự Nhị Xử bị vài quan viên Giám Sát viện áp giảibước ra khỏi cửa. Bóng lưng lão còng còng, buồn bã, nhưng không phải vì sắpbị giam, mà vì nghĩ đến ngày mai Trần lão Viện trưởng sẽ mất mạng.Tất cả vũ khí trên người chủ sự Lục Xử tạm thời đều bị lục soát ra. Hắn lạnhlùng, không chút phản kháng. Khi bị áp giải ngang qua trước mặt Ngôn BăngVân, hắn phun một ngụm nước bọt lên mặt Ngôn Băng Vân.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong lòng Ngôn Băng Vân thầm rung động, cho đến hôm nay hắn mới phát
hiện Giám Sát viện mà bản thân đã cống hiến cả đời, hóa ra bên trong đã sớm
quên mất sự tồn tại của Hoàng đế bệ hạ, tất cả quan viên đều là người điên, vì
Trần lão Viện trưởng, bọn họ có thể thực sự không tiếc bất cứ giá nào, làm ra vô
số chuyện điên rồ.
"Ta sẽ không cho các ngươi cơ hội đó." con ngươi Ngôn Băng Vân híp lại,
nhẹ nhàng gõ chuông nhỏ trên bàn dài.
Bên ngoài mật thất vọng lên tiếng bước chân gấp gáp, sắc mặt các thủ lĩnh
Bát Đại Xử biến sắc, biết có chuyện chẳng lành. Ngón tay Mộc Thiết run rẩy,
nhìn gương mặt Ngôn Băng Vân, càng thêm kích động, lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ
ngươi muốn trơ mắt nhìn ngày mai lão Viện trưởng phải chịu nhục nhã mà
chết?"
Ngôn Băng Vân nét mặt lạnh băng, không nói lời nào. Cánh cửa mật thất bật
mở, quan viên thân tín của hắn lũ lượt kéo đến, chỉ trong thời gian ngắn đã
khống chế mọi ngóc ngách trong phòng.
Chủ sự Lục Xử vẫn nắm chặt tay cầm dùi sắt, không hề để ý đến những
người đang bước vào phía sau. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Ngôn Băng Vân.
Giám Sát viện ở kinh đô có thực lực cực kỳ cường hãn, nhưng tòa kiến trúc
u ám này chỉ là một cái đầu óc, thực lực thật sự của họ ẩn nấp ở các phân viện
và mỗi nơi tối tăm. Trong mật thất, những vị chủ sự như là bộ não của Giám Sát
viện, chỉ cần phá hủy bộ não này, thì Giám Sát viện sẽ như rắn mất đầu, cho dù
có tức giận thế nào cũng khó tập hợp thành lực lượng lớn.
Rõ ràng Ngôn Băng Vân đã chuẩn bị từ lâu cho biến cố hôm nay. Sau khi
kiểm soát tình hình trong mật thất, đội quân tinh nhuệ của triều đình phân ra
một ngàn người đã tiến về Giám Sát viện.
Quanh tòa kiến trúc u ám vang lên tiếng bước chân và tiếng kim loại va
chạm dày đặc, khiến lòng người áp lực và xao động. Từ đại sảnh bên dưới mơ
hồ truyền lên vài tiếng hô rồi có vẻ như ai đó đang tuyên đọc chiếu chỉ.
Nhưng không ai trong mật thất để ý đến âm thanh bên ngoài. Sáu vị chủ sự
chỉ phẫn nộ và oán hận nhìn chằm chằm vào mặt Ngôn Băng Vân.
Ngôn Băng Vân nhìn ánh mắt không thể tin nổi của Mộc Thiết, bình tĩnh
nói: "Trong kinh đô, Nhất Xử của ngươi nắm nhiều người nhất, nên ta không
thể thả ngươi ra ngoài. Trước mắt ngươi chịu khổ trong ngục một thời gian đi."
Đôi mắt Mộc Thiết như muốn phun lửa. Hắn và Ngôn Băng Vân đều là
thuộc hạ thân tín của Phạm Nhàn, quan hệ không tồi. Nhưng theo những gì hắn
hiểu, có thế nào hắn cũng không thể tin nổi Ngôn Băng Vân lại vì vinh hoa phú
quý mà đâm một dao sau lưng Trần lão Viện trưởng.
Chủ sự Nhị Xử nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh xung quanh, đầu óc vận
chuyển nhanh chóng, liên tục phân tích so sánh thực lực hai bên. Một lúc sau
lão mở mắt, thở dài đau khổ, biết rằng trong tình huống hữu tâm tính toán vô
tâm, dưới sự trợ giúp của quân đội triều đình, Ngôn Băng Vân đã thành công
tách rời đầu óc và tay chân của Giám Sát viện. Nói chính xác hơn, chỉ cần nắm
giữ được tòa kiến trúc này, Giám Sát viện giống như nửa phế nhân.
Lão nhẹ nhàng vỗ vai chủ sự Lục Xử, bảo hắn buông tay khỏi cán dùi sắt.
Trong mật thất, chủ sự Nhị Xử có vai vế cao nhất, chủ sự Lục Xử tuy sắc mặt
tàn nhẫn nhưng biết thế cục đã định, không khỏi thở dài, buông tay ra.
Chủ sự Nhị Xử lạnh lùng nhìn Ngôn Băng Vân: "Có lẽ chúng ta sắp chết."
Ngôn Băng Vân hạ thấp tầm mắt xuống, chậm rãi nói: "Trần Bình Bình
hành thích bệ hạ, các ngươi không biết gì, chỉ cần không làm sai, Ta sẽ bảo toàn
tính mạng các ngươi."
Chủ sự Nhị Xử thở dài, vuốt mái tóc hoa râm của mình, không biết nghĩ đến
điều gì mà cười tự giễu, bỗng nói: "Không biết Nhược Hải huynh hay tin về
chuyện hôm nay sẽ nghĩ thế nào? Nhưng Ngôn đại nhân, ta khuyên ngươi nên
giết sạch mấy lão già này, nếu không chúng ta còn sống thêm một ngày, ngươi
sẽ không yên giấc được đâu."
Đây không phải đe dọa mà chỉ là tuyên bố chân thành rồi đây chi tiết biến
động trong Viện hôm nay sẽ lộ ra, nếu các chủ sự Bát Đại Xử không bị diệt
khẩu, chắc chắn Ngôn Băng Vân sẽ phải đối mặt với ngọn lửa phẫn nộ của các
quan viên Giám Sát viện trung thành với Trần lão Viện trưởng.
Không ai biết có bao nhiêu quan viên Giám Sát viện như vậy. Cũng không
ai biết Ngôn Băng Vân phải chết bao nhiêu lần mới đủ.
Sau khi nói câu đó, chủ sự Nhị Xử bị vài quan viên Giám Sát viện áp giải
bước ra khỏi cửa. Bóng lưng lão còng còng, buồn bã, nhưng không phải vì sắp
bị giam, mà vì nghĩ đến ngày mai Trần lão Viện trưởng sẽ mất mạng.
Tất cả vũ khí trên người chủ sự Lục Xử tạm thời đều bị lục soát ra. Hắn lạnh
lùng, không chút phản kháng. Khi bị áp giải ngang qua trước mặt Ngôn Băng
Vân, hắn phun một ngụm nước bọt lên mặt Ngôn Băng Vân.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong lòng Ngôn Băng Vân thầm rung động, cho đến hôm nay hắn mới pháthiện Giám Sát viện mà bản thân đã cống hiến cả đời, hóa ra bên trong đã sớmquên mất sự tồn tại của Hoàng đế bệ hạ, tất cả quan viên đều là người điên, vìTrần lão Viện trưởng, bọn họ có thể thực sự không tiếc bất cứ giá nào, làm ra vôsố chuyện điên rồ."Ta sẽ không cho các ngươi cơ hội đó." con ngươi Ngôn Băng Vân híp lại,nhẹ nhàng gõ chuông nhỏ trên bàn dài.Bên ngoài mật thất vọng lên tiếng bước chân gấp gáp, sắc mặt các thủ lĩnhBát Đại Xử biến sắc, biết có chuyện chẳng lành. Ngón tay Mộc Thiết run rẩy,nhìn gương mặt Ngôn Băng Vân, càng thêm kích động, lớn tiếng nói: "Chẳng lẽngươi muốn trơ mắt nhìn ngày mai lão Viện trưởng phải chịu nhục nhã màchết?"Ngôn Băng Vân nét mặt lạnh băng, không nói lời nào. Cánh cửa mật thất bậtmở, quan viên thân tín của hắn lũ lượt kéo đến, chỉ trong thời gian ngắn đãkhống chế mọi ngóc ngách trong phòng.Chủ sự Lục Xử vẫn nắm chặt tay cầm dùi sắt, không hề để ý đến nhữngngười đang bước vào phía sau. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Ngôn Băng Vân.Giám Sát viện ở kinh đô có thực lực cực kỳ cường hãn, nhưng tòa kiến trúcu ám này chỉ là một cái đầu óc, thực lực thật sự của họ ẩn nấp ở các phân việnvà mỗi nơi tối tăm. Trong mật thất, những vị chủ sự như là bộ não của Giám Sátviện, chỉ cần phá hủy bộ não này, thì Giám Sát viện sẽ như rắn mất đầu, cho dùcó tức giận thế nào cũng khó tập hợp thành lực lượng lớn.Rõ ràng Ngôn Băng Vân đã chuẩn bị từ lâu cho biến cố hôm nay. Sau khikiểm soát tình hình trong mật thất, đội quân tinh nhuệ của triều đình phân ramột ngàn người đã tiến về Giám Sát viện.Quanh tòa kiến trúc u ám vang lên tiếng bước chân và tiếng kim loại vachạm dày đặc, khiến lòng người áp lực và xao động. Từ đại sảnh bên dưới mơhồ truyền lên vài tiếng hô rồi có vẻ như ai đó đang tuyên đọc chiếu chỉ.Nhưng không ai trong mật thất để ý đến âm thanh bên ngoài. Sáu vị chủ sựchỉ phẫn nộ và oán hận nhìn chằm chằm vào mặt Ngôn Băng Vân.Ngôn Băng Vân nhìn ánh mắt không thể tin nổi của Mộc Thiết, bình tĩnhnói: "Trong kinh đô, Nhất Xử của ngươi nắm nhiều người nhất, nên ta khôngthể thả ngươi ra ngoài. Trước mắt ngươi chịu khổ trong ngục một thời gian đi."Đôi mắt Mộc Thiết như muốn phun lửa. Hắn và Ngôn Băng Vân đều làthuộc hạ thân tín của Phạm Nhàn, quan hệ không tồi. Nhưng theo những gì hắnhiểu, có thế nào hắn cũng không thể tin nổi Ngôn Băng Vân lại vì vinh hoa phúquý mà đâm một dao sau lưng Trần lão Viện trưởng.Chủ sự Nhị Xử nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh xung quanh, đầu óc vậnchuyển nhanh chóng, liên tục phân tích so sánh thực lực hai bên. Một lúc saulão mở mắt, thở dài đau khổ, biết rằng trong tình huống hữu tâm tính toán vôtâm, dưới sự trợ giúp của quân đội triều đình, Ngôn Băng Vân đã thành côngtách rời đầu óc và tay chân của Giám Sát viện. Nói chính xác hơn, chỉ cần nắmgiữ được tòa kiến trúc này, Giám Sát viện giống như nửa phế nhân.Lão nhẹ nhàng vỗ vai chủ sự Lục Xử, bảo hắn buông tay khỏi cán dùi sắt.Trong mật thất, chủ sự Nhị Xử có vai vế cao nhất, chủ sự Lục Xử tuy sắc mặttàn nhẫn nhưng biết thế cục đã định, không khỏi thở dài, buông tay ra.Chủ sự Nhị Xử lạnh lùng nhìn Ngôn Băng Vân: "Có lẽ chúng ta sắp chết."Ngôn Băng Vân hạ thấp tầm mắt xuống, chậm rãi nói: "Trần Bình Bìnhhành thích bệ hạ, các ngươi không biết gì, chỉ cần không làm sai, Ta sẽ bảo toàntính mạng các ngươi."Chủ sự Nhị Xử thở dài, vuốt mái tóc hoa râm của mình, không biết nghĩ đếnđiều gì mà cười tự giễu, bỗng nói: "Không biết Nhược Hải huynh hay tin vềchuyện hôm nay sẽ nghĩ thế nào? Nhưng Ngôn đại nhân, ta khuyên ngươi nêngiết sạch mấy lão già này, nếu không chúng ta còn sống thêm một ngày, ngươisẽ không yên giấc được đâu."Đây không phải đe dọa mà chỉ là tuyên bố chân thành rồi đây chi tiết biếnđộng trong Viện hôm nay sẽ lộ ra, nếu các chủ sự Bát Đại Xử không bị diệtkhẩu, chắc chắn Ngôn Băng Vân sẽ phải đối mặt với ngọn lửa phẫn nộ của cácquan viên Giám Sát viện trung thành với Trần lão Viện trưởng.Không ai biết có bao nhiêu quan viên Giám Sát viện như vậy. Cũng khôngai biết Ngôn Băng Vân phải chết bao nhiêu lần mới đủ.Sau khi nói câu đó, chủ sự Nhị Xử bị vài quan viên Giám Sát viện áp giảibước ra khỏi cửa. Bóng lưng lão còng còng, buồn bã, nhưng không phải vì sắpbị giam, mà vì nghĩ đến ngày mai Trần lão Viện trưởng sẽ mất mạng.Tất cả vũ khí trên người chủ sự Lục Xử tạm thời đều bị lục soát ra. Hắn lạnhlùng, không chút phản kháng. Khi bị áp giải ngang qua trước mặt Ngôn BăngVân, hắn phun một ngụm nước bọt lên mặt Ngôn Băng Vân.