Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1811: Kinh đô rối loạn, nến đỏ lắc lư 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tất cả cao thủ cung đình, thái giám, tinh binh quân đội kinh hoàng nhìncảnh tượng này, sắc mặt Hạ Tông Vĩ trở nên tái nhợt, thân hình Ngôn Băng Vânkhẽ run.Dù đã dùng mọi cách nhưng vẫn không thể khuất phục được lòng trungthành của các quan viên Giám Sát viện, thế nhưng trước ngón tay già nua kia,tất cả đều im lặng tuân theo. Đó là uy tín... không, phải nói là tín ngưỡng cỡnào!Ngôn Băng Vân nét mặt lạnh băng, hiểu rõ tuy cuộc đối đầu giữa hoàngquyền và lão Viện trưởng kết thúc bằng Giám Sát viện bị ép thần phục nhưngthực chất là Trần Viện trưởng đã chiến thắng.Chiếc cáng chậm rãi đi qua trước mặt mọi người, hướng về phía đại lao củaGiám Sát viện.Hạ Tông Vĩ sắc mặt trắng bệch nhìn cảnh tượng ấy, bỗng nhìn thấy bốnquan viên bị bắt giữ, không biết là muốn xoa dịu tâm trạng hay tự thuyết phụcGiám Sát viện không đáng sợ như vậy, vô thức lên tiếng: "Giám Sát viện... Quảthật mệnh lệnh như một, chỉ là thực lực những người này yếu hơn ta tưởng."Ngôn Băng Vân lạnh lùng quay đầu lại liếc nhìn hắn, ngừng lại một lát rồinói: "Nếu không phải ta vô liêm sỉ đến mức này, nếu không phải lão Việntrưởng còn cử động được một ngón tay... Ta thực sự không thể tưởng tượnghôm nay hai ta có thể sống sót ra khỏi đây."Nói xong, hắn không để ý đến Hạ Tông Vĩ đang cúi đầu suy nghĩ, theo chiếccáng và đội hộ vệ từ cung đình, cô đơn bước về phía đại lao Giám Sát viện.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Khi trong Giám Sát viện diễn ra màn kịch phản bội, quy phục, sụp đổ thì cảkinh đô cũng chìm trong bầu không khí nặng nề, kỳ quái. Hôm nay, tất nhiênkhông thể tổ chức buổi yết triều nhỏ, các nha môn tuy vẫn làm việc thường lệnhưng tin đồn chấn động từ hoàng cung đã khiến quan lại Khánh Quốc run sợ.Không ai có tâm trí với chính sự, cũng chẳng dám bàn tán trong phủ đường. Cóvài quan viên thân thiết sẽ lén trao đổi tin tức mà mình nắm được ở nơi kín đáo.Hoàng đế bệ hạ bị ám sát! Tên phản nghịch tàn ác ấy là Trần lão Việntrưởng! Tin tức này khiến mọi người kinh hoàng và khó tin. Nhưng sự thật hiểnnhiên trước mắt, ngoài cảm giác hoảng hốt, các quan văn này đều đưa mắt nhìnvề Giám Sát viện, trong lòng lo sợ không biết trong tình cảnh này, triều đình cóthể kiểm soát được gian viện ấy hay không.May mà tin tức ổn định lòng dân liên tục truyền đến, ít nhất trong thời điểmhiện tại, dường như những quan viên này chẳng cần lo lắng nhiều. Còn sau khibiến cố lớn vào buổi sáng bùng nổ, thị lang các bộ, đại thần và mấy vị lão đạinhân trong Môn Hạ Trung Thư lập tức vào cung rồi qua vài khắc, những đạinhân này lại rời khỏi, bắt đầu xử lý lại triều chính, chỉ để lại Hồ Đại học sĩ canhgiữ trong cung.Hôm nay, đại sự hàng đầu của triều đình Khánh Quốc đương nhiên là xét xửvụ án mưu phản của Trần Bình Bình, các bộ nha môn đều được phát động, đâylà lần đầu hệ thống quan văn đứng ngoài tầm mắt Giám Sát viện tự mình xét xửmột án lớn như thế này. Không biết những quan lại các nha môn cảm thấy thếnào, ngoài bi ai kinh hoàng ra, có lẽ cũng thấy nhẹ nhõm biết bao. Có điều, ýchỉ của Hoàng đế bệ hạ rõ ràng gấp gáp và lạnh lẽo đến thế, xét xử chỉ là qualoa mà thôi.Chưa đầy hai canh giờ, các nha môn triều đình Khánh Quốc do Đại Lý tựđứng đầu đã soạn xong bản tội trạng nhiều tội lớn của Trần Bình Bình chuyểnvào cung. Có điều, chúng lập tức bị trả lại, rõ ràng Hoàng đế bệ hạ đang phẫnuất và bị thương nặng chưa lành không thể nguôi giận, cực kỳ bất mãn vớinhững tội danh mà đám quan văn ấy định ra.Hoàng đế bệ hạ sẽ không để Trần Bình Bình chết thanh thản dễ dàng. VìTrần Bình Bình cho rằng mình đang đứng trên lập trường chính nghĩa sáng ngờiđể trách móc và báo thù, nên Hoàng đế bệ hạ sẽ khiến Trần Bình Bình thân bạidanh liệt, mang theo vô vàn nhục nhã mà chết.Việc bịa đặt tội danh thì không khó, nhưng áp lên người Trần Bình Bình lạikhiến các quan viên triều đình rơi vào cảm xúc hoảng sợ. Chỉ có điều trước ýchỉ nghiêm khắc của Hoàng đế bệ hạ, ai cũng không dám có ý kiến, chỉ biết runrẩy đem các thứ tội trạng của bọn gian thần từng xuất hiện trong sử sách gáncho ông lão thọt kia.Khi mười ba tội lớn cuối cùng được vạch ra, Trần Bình Bình trở thành gianthần tội ác tày trời nhất trong lịch sử, không thể tha thứ. Trong cung cuối cùngcũng có tiếng đồng ý. Rõ ràng Trần Bình Bình khó lòng thoát khỏi tội lăng trì.Mọi hành động diễn ra quá nhanh chóng, tất cả quan viên triều đình dù kinhhoàng nhưng cũng không khỏi ngờ vực, nếu thực sự là đại án mưu phản, theothông lệ điều tra chắc phải mất vài năm, Trần lão Viện trưởng nếu là chủ mưuthì không thể bị xử tử đơn giản như vậy, hơn nữa những quan viên liên quantrong vụ án cũng không thể ít.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tất cả cao thủ cung đình, thái giám, tinh binh quân đội kinh hoàng nhìn
cảnh tượng này, sắc mặt Hạ Tông Vĩ trở nên tái nhợt, thân hình Ngôn Băng Vân
khẽ run.
Dù đã dùng mọi cách nhưng vẫn không thể khuất phục được lòng trung
thành của các quan viên Giám Sát viện, thế nhưng trước ngón tay già nua kia,
tất cả đều im lặng tuân theo. Đó là uy tín... không, phải nói là tín ngưỡng cỡ
nào!
Ngôn Băng Vân nét mặt lạnh băng, hiểu rõ tuy cuộc đối đầu giữa hoàng
quyền và lão Viện trưởng kết thúc bằng Giám Sát viện bị ép thần phục nhưng
thực chất là Trần Viện trưởng đã chiến thắng.
Chiếc cáng chậm rãi đi qua trước mặt mọi người, hướng về phía đại lao của
Giám Sát viện.
Hạ Tông Vĩ sắc mặt trắng bệch nhìn cảnh tượng ấy, bỗng nhìn thấy bốn
quan viên bị bắt giữ, không biết là muốn xoa dịu tâm trạng hay tự thuyết phục
Giám Sát viện không đáng sợ như vậy, vô thức lên tiếng: "Giám Sát viện... Quả
thật mệnh lệnh như một, chỉ là thực lực những người này yếu hơn ta tưởng."
Ngôn Băng Vân lạnh lùng quay đầu lại liếc nhìn hắn, ngừng lại một lát rồi
nói: "Nếu không phải ta vô liêm sỉ đến mức này, nếu không phải lão Viện
trưởng còn cử động được một ngón tay... Ta thực sự không thể tưởng tượng
hôm nay hai ta có thể sống sót ra khỏi đây."
Nói xong, hắn không để ý đến Hạ Tông Vĩ đang cúi đầu suy nghĩ, theo chiếc
cáng và đội hộ vệ từ cung đình, cô đơn bước về phía đại lao Giám Sát viện.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khi trong Giám Sát viện diễn ra màn kịch phản bội, quy phục, sụp đổ thì cả
kinh đô cũng chìm trong bầu không khí nặng nề, kỳ quái. Hôm nay, tất nhiên
không thể tổ chức buổi yết triều nhỏ, các nha môn tuy vẫn làm việc thường lệ
nhưng tin đồn chấn động từ hoàng cung đã khiến quan lại Khánh Quốc run sợ.
Không ai có tâm trí với chính sự, cũng chẳng dám bàn tán trong phủ đường. Có
vài quan viên thân thiết sẽ lén trao đổi tin tức mà mình nắm được ở nơi kín đáo.
Hoàng đế bệ hạ bị ám sát! Tên phản nghịch tàn ác ấy là Trần lão Viện
trưởng! Tin tức này khiến mọi người kinh hoàng và khó tin. Nhưng sự thật hiển
nhiên trước mắt, ngoài cảm giác hoảng hốt, các quan văn này đều đưa mắt nhìn
về Giám Sát viện, trong lòng lo sợ không biết trong tình cảnh này, triều đình có
thể kiểm soát được gian viện ấy hay không.
May mà tin tức ổn định lòng dân liên tục truyền đến, ít nhất trong thời điểm
hiện tại, dường như những quan viên này chẳng cần lo lắng nhiều. Còn sau khi
biến cố lớn vào buổi sáng bùng nổ, thị lang các bộ, đại thần và mấy vị lão đại
nhân trong Môn Hạ Trung Thư lập tức vào cung rồi qua vài khắc, những đại
nhân này lại rời khỏi, bắt đầu xử lý lại triều chính, chỉ để lại Hồ Đại học sĩ canh
giữ trong cung.
Hôm nay, đại sự hàng đầu của triều đình Khánh Quốc đương nhiên là xét xử
vụ án mưu phản của Trần Bình Bình, các bộ nha môn đều được phát động, đây
là lần đầu hệ thống quan văn đứng ngoài tầm mắt Giám Sát viện tự mình xét xử
một án lớn như thế này. Không biết những quan lại các nha môn cảm thấy thế
nào, ngoài bi ai kinh hoàng ra, có lẽ cũng thấy nhẹ nhõm biết bao. Có điều, ý
chỉ của Hoàng đế bệ hạ rõ ràng gấp gáp và lạnh lẽo đến thế, xét xử chỉ là qua
loa mà thôi.
Chưa đầy hai canh giờ, các nha môn triều đình Khánh Quốc do Đại Lý tự
đứng đầu đã soạn xong bản tội trạng nhiều tội lớn của Trần Bình Bình chuyển
vào cung. Có điều, chúng lập tức bị trả lại, rõ ràng Hoàng đế bệ hạ đang phẫn
uất và bị thương nặng chưa lành không thể nguôi giận, cực kỳ bất mãn với
những tội danh mà đám quan văn ấy định ra.
Hoàng đế bệ hạ sẽ không để Trần Bình Bình chết thanh thản dễ dàng. Vì
Trần Bình Bình cho rằng mình đang đứng trên lập trường chính nghĩa sáng ngời
để trách móc và báo thù, nên Hoàng đế bệ hạ sẽ khiến Trần Bình Bình thân bại
danh liệt, mang theo vô vàn nhục nhã mà chết.
Việc bịa đặt tội danh thì không khó, nhưng áp lên người Trần Bình Bình lại
khiến các quan viên triều đình rơi vào cảm xúc hoảng sợ. Chỉ có điều trước ý
chỉ nghiêm khắc của Hoàng đế bệ hạ, ai cũng không dám có ý kiến, chỉ biết run
rẩy đem các thứ tội trạng của bọn gian thần từng xuất hiện trong sử sách gán
cho ông lão thọt kia.
Khi mười ba tội lớn cuối cùng được vạch ra, Trần Bình Bình trở thành gian
thần tội ác tày trời nhất trong lịch sử, không thể tha thứ. Trong cung cuối cùng
cũng có tiếng đồng ý. Rõ ràng Trần Bình Bình khó lòng thoát khỏi tội lăng trì.
Mọi hành động diễn ra quá nhanh chóng, tất cả quan viên triều đình dù kinh
hoàng nhưng cũng không khỏi ngờ vực, nếu thực sự là đại án mưu phản, theo
thông lệ điều tra chắc phải mất vài năm, Trần lão Viện trưởng nếu là chủ mưu
thì không thể bị xử tử đơn giản như vậy, hơn nữa những quan viên liên quan
trong vụ án cũng không thể ít.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tất cả cao thủ cung đình, thái giám, tinh binh quân đội kinh hoàng nhìncảnh tượng này, sắc mặt Hạ Tông Vĩ trở nên tái nhợt, thân hình Ngôn Băng Vânkhẽ run.Dù đã dùng mọi cách nhưng vẫn không thể khuất phục được lòng trungthành của các quan viên Giám Sát viện, thế nhưng trước ngón tay già nua kia,tất cả đều im lặng tuân theo. Đó là uy tín... không, phải nói là tín ngưỡng cỡnào!Ngôn Băng Vân nét mặt lạnh băng, hiểu rõ tuy cuộc đối đầu giữa hoàngquyền và lão Viện trưởng kết thúc bằng Giám Sát viện bị ép thần phục nhưngthực chất là Trần Viện trưởng đã chiến thắng.Chiếc cáng chậm rãi đi qua trước mặt mọi người, hướng về phía đại lao củaGiám Sát viện.Hạ Tông Vĩ sắc mặt trắng bệch nhìn cảnh tượng ấy, bỗng nhìn thấy bốnquan viên bị bắt giữ, không biết là muốn xoa dịu tâm trạng hay tự thuyết phụcGiám Sát viện không đáng sợ như vậy, vô thức lên tiếng: "Giám Sát viện... Quảthật mệnh lệnh như một, chỉ là thực lực những người này yếu hơn ta tưởng."Ngôn Băng Vân lạnh lùng quay đầu lại liếc nhìn hắn, ngừng lại một lát rồinói: "Nếu không phải ta vô liêm sỉ đến mức này, nếu không phải lão Việntrưởng còn cử động được một ngón tay... Ta thực sự không thể tưởng tượnghôm nay hai ta có thể sống sót ra khỏi đây."Nói xong, hắn không để ý đến Hạ Tông Vĩ đang cúi đầu suy nghĩ, theo chiếccáng và đội hộ vệ từ cung đình, cô đơn bước về phía đại lao Giám Sát viện.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Khi trong Giám Sát viện diễn ra màn kịch phản bội, quy phục, sụp đổ thì cảkinh đô cũng chìm trong bầu không khí nặng nề, kỳ quái. Hôm nay, tất nhiênkhông thể tổ chức buổi yết triều nhỏ, các nha môn tuy vẫn làm việc thường lệnhưng tin đồn chấn động từ hoàng cung đã khiến quan lại Khánh Quốc run sợ.Không ai có tâm trí với chính sự, cũng chẳng dám bàn tán trong phủ đường. Cóvài quan viên thân thiết sẽ lén trao đổi tin tức mà mình nắm được ở nơi kín đáo.Hoàng đế bệ hạ bị ám sát! Tên phản nghịch tàn ác ấy là Trần lão Việntrưởng! Tin tức này khiến mọi người kinh hoàng và khó tin. Nhưng sự thật hiểnnhiên trước mắt, ngoài cảm giác hoảng hốt, các quan văn này đều đưa mắt nhìnvề Giám Sát viện, trong lòng lo sợ không biết trong tình cảnh này, triều đình cóthể kiểm soát được gian viện ấy hay không.May mà tin tức ổn định lòng dân liên tục truyền đến, ít nhất trong thời điểmhiện tại, dường như những quan viên này chẳng cần lo lắng nhiều. Còn sau khibiến cố lớn vào buổi sáng bùng nổ, thị lang các bộ, đại thần và mấy vị lão đạinhân trong Môn Hạ Trung Thư lập tức vào cung rồi qua vài khắc, những đạinhân này lại rời khỏi, bắt đầu xử lý lại triều chính, chỉ để lại Hồ Đại học sĩ canhgiữ trong cung.Hôm nay, đại sự hàng đầu của triều đình Khánh Quốc đương nhiên là xét xửvụ án mưu phản của Trần Bình Bình, các bộ nha môn đều được phát động, đâylà lần đầu hệ thống quan văn đứng ngoài tầm mắt Giám Sát viện tự mình xét xửmột án lớn như thế này. Không biết những quan lại các nha môn cảm thấy thếnào, ngoài bi ai kinh hoàng ra, có lẽ cũng thấy nhẹ nhõm biết bao. Có điều, ýchỉ của Hoàng đế bệ hạ rõ ràng gấp gáp và lạnh lẽo đến thế, xét xử chỉ là qualoa mà thôi.Chưa đầy hai canh giờ, các nha môn triều đình Khánh Quốc do Đại Lý tựđứng đầu đã soạn xong bản tội trạng nhiều tội lớn của Trần Bình Bình chuyểnvào cung. Có điều, chúng lập tức bị trả lại, rõ ràng Hoàng đế bệ hạ đang phẫnuất và bị thương nặng chưa lành không thể nguôi giận, cực kỳ bất mãn vớinhững tội danh mà đám quan văn ấy định ra.Hoàng đế bệ hạ sẽ không để Trần Bình Bình chết thanh thản dễ dàng. VìTrần Bình Bình cho rằng mình đang đứng trên lập trường chính nghĩa sáng ngờiđể trách móc và báo thù, nên Hoàng đế bệ hạ sẽ khiến Trần Bình Bình thân bạidanh liệt, mang theo vô vàn nhục nhã mà chết.Việc bịa đặt tội danh thì không khó, nhưng áp lên người Trần Bình Bình lạikhiến các quan viên triều đình rơi vào cảm xúc hoảng sợ. Chỉ có điều trước ýchỉ nghiêm khắc của Hoàng đế bệ hạ, ai cũng không dám có ý kiến, chỉ biết runrẩy đem các thứ tội trạng của bọn gian thần từng xuất hiện trong sử sách gáncho ông lão thọt kia.Khi mười ba tội lớn cuối cùng được vạch ra, Trần Bình Bình trở thành gianthần tội ác tày trời nhất trong lịch sử, không thể tha thứ. Trong cung cuối cùngcũng có tiếng đồng ý. Rõ ràng Trần Bình Bình khó lòng thoát khỏi tội lăng trì.Mọi hành động diễn ra quá nhanh chóng, tất cả quan viên triều đình dù kinhhoàng nhưng cũng không khỏi ngờ vực, nếu thực sự là đại án mưu phản, theothông lệ điều tra chắc phải mất vài năm, Trần lão Viện trưởng nếu là chủ mưuthì không thể bị xử tử đơn giản như vậy, hơn nữa những quan viên liên quantrong vụ án cũng không thể ít.