Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1812: Kinh đô rối loạn, nến đỏ lắc lư 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Có điều, Hoàng đế bệ hạ sau khi bị thương chỉ tập trung cơn thịnh nộ vàomỗi Trần Bình Bình, không muốn vụ án lan rộng.Cuối cùng cũng có quan viên đoán ra ý định của Hoàng đế bệ hạ, khôngkhỏi thấy lạnh toát người. Hoàng đế bệ hạ căm ghét Trần Bình Bình đến mứccực điểm, nên nhất định phải công khai xử phạt mức cao nhất theo luật pháptrước mặt trăm họ để trả thù Trần Bình Bình. Còn lý do Hoàng đế bệ hạ thúcgiục cả triều đình đẩy nhanh tiến độ việc này là bởi... Trần Bình Bình không chỉlà Trần Bình Bình mà còn đại diện cho Giám Sát viện, và vị tân Viện trưởngGiám Sát viện Tiểu Phạm đại nhân quyền thế ngập trời, hiện đang trên đường từĐông Di thành về kinh.Nếu là bất kỳ thần tử nào, chắc chắn Hoàng đế bệ hạ sẽ không quan tâm,thậm chí có thể tàn nhẫn chờ hắn về rồi mới cho Trần Bình Bình chết trước mặt,để một lần nữa đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của đối phương. NhưngPhạm Nhàn không phải thần tử bình thường, quyền lực trong tay y quá lớn, đếnmức Hoàng đế bệ hạ cũng phải cân nhắc vì tương lai đất nước. Hơn nữa điềuthen chốt là... hắn là con trai ruột của Hoàng đế bệ hạ!Không công khai xử tử Trần Bình Bình xong, Hoàng đế không cách nàophát tiết tâm trạng oán hận còn đọng lại trong lòng. Nhưng bệ hạ nhất định phảihoàn thành xong chuyện này trước khi Phạm Nhàn trở lại kinh đô, biến nó thànhmột sự thật không cách nào đảo ngược.o O oToàn bộ triều đình bận rộn không kịp thở vì vụ án chấn động hoàng cungxảy ra trong Ngự Thư phòng vào rạng sáng, trong khi ở phía nam kinh đô, dinhthự Phạm phủ với cổng đá hình sư tử nhìn xuống thế nhân bằng ánh mắt lạnhlùng khinh miệt, lại chìm trong sự im lặng kỳ lạ.Lúc này mặt trời vừa vượt qua canh ngọ, tin tức Hoàng đế bị ám sát trongcung vừa mới lan ra ngoài, Trần Bình Bình chưa kịp bị đưa vào đại lao GiámSát viện, một vị thái giám tuyên chỉ đã cùng cấm binh và thị vệ đại nội đi thẳngvào cửa lớn Phạm phủ.Không có hương án, không có nghi thức tiếp chỉ, mọi người đang dùng cơmtrưa trong phòng ăn bỗng nghe tiếng thái giám, sắc mặt lập tức tái nhợt. LâmUyển Nhi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào thái giám, hỏi rõ từng chữ một:“Ngươi lặp lại lần nữa xem?”Thái giám biết Hoàng đế bệ hạ đang ở trong cung chữa trị, nhưng trướcgiọng truy hỏi lạnh lẽo của Thần Quận chúa vẫn không dám tức giận, lặp lại tintức một cách gấp gáp.Trong mắt Lâm Uyển Nhi lóe lên vẻ kinh hoàng, vô thức quay đầu nhìnPhạm Nhược Nhược. Phạm Nhược Nhược cũng mặt mày tái mét, ai nghe đượctin này chắc cũng sẽ thế, nhất là những nữ nhân trong Phạm phủ, cho dù làHoàng đế bệ hạ hay Trần Bình Bình bây giờ chưa rõ sinh tử, đều có quan hệ sâunặng với Phạm phủ, không sao kéo ra được.Đặc biệt là Lâm Uyển Nhi biết, tuy lúc này không có mặt ở kinh đô nhưngphu quân của mình Phạm Nhàn luôn có tình cảm sâu nặng như thế nào với TrầnBình Bình. Có điều dù sao Hoàng đế bệ hạ vẫn là cha đẻ của Phạm Nhàn, là cậuruột của mình.Phạm Nhược Nhược buông đũa, cắn môi, ngón tay run nhẹ, nhìn tẩu tẩu màkhông nói gì.Đôi mắt to của Lâm Uyển Nhi dần bình tĩnh lại, hơi cúi đầu hỏi: "Bệ hạ cógặp nguy hiểm gì không?"Thái giám không rõ nội tình, không thể vào được cung điện của Hoàng đếbệ hạ, hoàn toàn không biết đáp gì. Họ chỉ nhận lệnh của Diệp soái, theo lờikhuyên của Thái Y viện, đến mời... hoặc áp giải tiểu thư họ Phạm vào cungchữa trị cho Hoàng đế bệ hạ. Nghe Thần quận chúa hỏi vậy, hắn chỉ biết sợ hãilắc đầu.Lâm Uyển Nhi liếc Phạm Nhược Nhược. Phạm Nhược Nhược cúi đầu,không suy nghĩ gì, đứng thẳng dậy điềm nhiên nói: "Ta sẽ vào cung."Nói xong, Phạm Nhược Nhược rời khỏi bàn ăn, theo những thái giám vàbinh sĩ bước ra khỏi Phạm phủ. Hòm thuốc của cô vẫn còn để lại trong ĐạmBạc y quán bên đường Đông Xuyên, cô buộc phải đi vòng qua đó để lấy lại.Nhìn bóng dáng tiểu cô tử khuất sau cửa Phạm phủ, ánh mắt Lâm Uyển Nhilại hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc. Cô nói với người thê tử của Đằng Đại Gia đangđứng bên cạnh: "Sai vài người tháo vát đi canh gác ngoài cung, có tin tức gì thìnhanh chóng báo lại đây.""Vâng." Thê tử của Đằng Đại Gia cũng nhận ra hôm nay có chuyện lớn xảyra, vẻ mặt nghiêm trọng rồi định quay người đi sắp xếp, nhưng lại nghe chủmẫu nói tiếp: "Gọi Đằng Tử Kinh tới đây, ta có việc cần dặn dò."Vẻ mặt Lâm Uyển Nhi rất thận trọng, ngoài lo lắng ra còn lại toàn là sầunão. Cô đang ở sâu trong Phạm phủ, hoàn toàn không biết bên ngoài đã náođộng thế nào, càng không rõ hôm nay trong cung điện đã xảy ra chuyện gì, tạisao Trần lão Viện trưởng lại đột ngột quay về kinh đô, chuyện gì đã xảy ra giữaHoàng đế cữu cữu và Trần lão Viện trưởng trong Ngự Thư phòng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Có điều, Hoàng đế bệ hạ sau khi bị thương chỉ tập trung cơn thịnh nộ vào
mỗi Trần Bình Bình, không muốn vụ án lan rộng.
Cuối cùng cũng có quan viên đoán ra ý định của Hoàng đế bệ hạ, không
khỏi thấy lạnh toát người. Hoàng đế bệ hạ căm ghét Trần Bình Bình đến mức
cực điểm, nên nhất định phải công khai xử phạt mức cao nhất theo luật pháp
trước mặt trăm họ để trả thù Trần Bình Bình. Còn lý do Hoàng đế bệ hạ thúc
giục cả triều đình đẩy nhanh tiến độ việc này là bởi... Trần Bình Bình không chỉ
là Trần Bình Bình mà còn đại diện cho Giám Sát viện, và vị tân Viện trưởng
Giám Sát viện Tiểu Phạm đại nhân quyền thế ngập trời, hiện đang trên đường từ
Đông Di thành về kinh.
Nếu là bất kỳ thần tử nào, chắc chắn Hoàng đế bệ hạ sẽ không quan tâm,
thậm chí có thể tàn nhẫn chờ hắn về rồi mới cho Trần Bình Bình chết trước mặt,
để một lần nữa đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của đối phương. Nhưng
Phạm Nhàn không phải thần tử bình thường, quyền lực trong tay y quá lớn, đến
mức Hoàng đế bệ hạ cũng phải cân nhắc vì tương lai đất nước. Hơn nữa điều
then chốt là... hắn là con trai ruột của Hoàng đế bệ hạ!
Không công khai xử tử Trần Bình Bình xong, Hoàng đế không cách nào
phát tiết tâm trạng oán hận còn đọng lại trong lòng. Nhưng bệ hạ nhất định phải
hoàn thành xong chuyện này trước khi Phạm Nhàn trở lại kinh đô, biến nó thành
một sự thật không cách nào đảo ngược.
o O o
Toàn bộ triều đình bận rộn không kịp thở vì vụ án chấn động hoàng cung
xảy ra trong Ngự Thư phòng vào rạng sáng, trong khi ở phía nam kinh đô, dinh
thự Phạm phủ với cổng đá hình sư tử nhìn xuống thế nhân bằng ánh mắt lạnh
lùng khinh miệt, lại chìm trong sự im lặng kỳ lạ.
Lúc này mặt trời vừa vượt qua canh ngọ, tin tức Hoàng đế bị ám sát trong
cung vừa mới lan ra ngoài, Trần Bình Bình chưa kịp bị đưa vào đại lao Giám
Sát viện, một vị thái giám tuyên chỉ đã cùng cấm binh và thị vệ đại nội đi thẳng
vào cửa lớn Phạm phủ.
Không có hương án, không có nghi thức tiếp chỉ, mọi người đang dùng cơm
trưa trong phòng ăn bỗng nghe tiếng thái giám, sắc mặt lập tức tái nhợt. Lâm
Uyển Nhi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào thái giám, hỏi rõ từng chữ một:
“Ngươi lặp lại lần nữa xem?”
Thái giám biết Hoàng đế bệ hạ đang ở trong cung chữa trị, nhưng trước
giọng truy hỏi lạnh lẽo của Thần Quận chúa vẫn không dám tức giận, lặp lại tin
tức một cách gấp gáp.
Trong mắt Lâm Uyển Nhi lóe lên vẻ kinh hoàng, vô thức quay đầu nhìn
Phạm Nhược Nhược. Phạm Nhược Nhược cũng mặt mày tái mét, ai nghe được
tin này chắc cũng sẽ thế, nhất là những nữ nhân trong Phạm phủ, cho dù là
Hoàng đế bệ hạ hay Trần Bình Bình bây giờ chưa rõ sinh tử, đều có quan hệ sâu
nặng với Phạm phủ, không sao kéo ra được.
Đặc biệt là Lâm Uyển Nhi biết, tuy lúc này không có mặt ở kinh đô nhưng
phu quân của mình Phạm Nhàn luôn có tình cảm sâu nặng như thế nào với Trần
Bình Bình. Có điều dù sao Hoàng đế bệ hạ vẫn là cha đẻ của Phạm Nhàn, là cậu
ruột của mình.
Phạm Nhược Nhược buông đũa, cắn môi, ngón tay run nhẹ, nhìn tẩu tẩu mà
không nói gì.
Đôi mắt to của Lâm Uyển Nhi dần bình tĩnh lại, hơi cúi đầu hỏi: "Bệ hạ có
gặp nguy hiểm gì không?"
Thái giám không rõ nội tình, không thể vào được cung điện của Hoàng đế
bệ hạ, hoàn toàn không biết đáp gì. Họ chỉ nhận lệnh của Diệp soái, theo lời
khuyên của Thái Y viện, đến mời... hoặc áp giải tiểu thư họ Phạm vào cung
chữa trị cho Hoàng đế bệ hạ. Nghe Thần quận chúa hỏi vậy, hắn chỉ biết sợ hãi
lắc đầu.
Lâm Uyển Nhi liếc Phạm Nhược Nhược. Phạm Nhược Nhược cúi đầu,
không suy nghĩ gì, đứng thẳng dậy điềm nhiên nói: "Ta sẽ vào cung."
Nói xong, Phạm Nhược Nhược rời khỏi bàn ăn, theo những thái giám và
binh sĩ bước ra khỏi Phạm phủ. Hòm thuốc của cô vẫn còn để lại trong Đạm
Bạc y quán bên đường Đông Xuyên, cô buộc phải đi vòng qua đó để lấy lại.
Nhìn bóng dáng tiểu cô tử khuất sau cửa Phạm phủ, ánh mắt Lâm Uyển Nhi
lại hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc. Cô nói với người thê tử của Đằng Đại Gia đang
đứng bên cạnh: "Sai vài người tháo vát đi canh gác ngoài cung, có tin tức gì thì
nhanh chóng báo lại đây."
"Vâng." Thê tử của Đằng Đại Gia cũng nhận ra hôm nay có chuyện lớn xảy
ra, vẻ mặt nghiêm trọng rồi định quay người đi sắp xếp, nhưng lại nghe chủ
mẫu nói tiếp: "Gọi Đằng Tử Kinh tới đây, ta có việc cần dặn dò."
Vẻ mặt Lâm Uyển Nhi rất thận trọng, ngoài lo lắng ra còn lại toàn là sầu
não. Cô đang ở sâu trong Phạm phủ, hoàn toàn không biết bên ngoài đã náo
động thế nào, càng không rõ hôm nay trong cung điện đã xảy ra chuyện gì, tại
sao Trần lão Viện trưởng lại đột ngột quay về kinh đô, chuyện gì đã xảy ra giữa
Hoàng đế cữu cữu và Trần lão Viện trưởng trong Ngự Thư phòng.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Có điều, Hoàng đế bệ hạ sau khi bị thương chỉ tập trung cơn thịnh nộ vàomỗi Trần Bình Bình, không muốn vụ án lan rộng.Cuối cùng cũng có quan viên đoán ra ý định của Hoàng đế bệ hạ, khôngkhỏi thấy lạnh toát người. Hoàng đế bệ hạ căm ghét Trần Bình Bình đến mứccực điểm, nên nhất định phải công khai xử phạt mức cao nhất theo luật pháptrước mặt trăm họ để trả thù Trần Bình Bình. Còn lý do Hoàng đế bệ hạ thúcgiục cả triều đình đẩy nhanh tiến độ việc này là bởi... Trần Bình Bình không chỉlà Trần Bình Bình mà còn đại diện cho Giám Sát viện, và vị tân Viện trưởngGiám Sát viện Tiểu Phạm đại nhân quyền thế ngập trời, hiện đang trên đường từĐông Di thành về kinh.Nếu là bất kỳ thần tử nào, chắc chắn Hoàng đế bệ hạ sẽ không quan tâm,thậm chí có thể tàn nhẫn chờ hắn về rồi mới cho Trần Bình Bình chết trước mặt,để một lần nữa đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của đối phương. NhưngPhạm Nhàn không phải thần tử bình thường, quyền lực trong tay y quá lớn, đếnmức Hoàng đế bệ hạ cũng phải cân nhắc vì tương lai đất nước. Hơn nữa điềuthen chốt là... hắn là con trai ruột của Hoàng đế bệ hạ!Không công khai xử tử Trần Bình Bình xong, Hoàng đế không cách nàophát tiết tâm trạng oán hận còn đọng lại trong lòng. Nhưng bệ hạ nhất định phảihoàn thành xong chuyện này trước khi Phạm Nhàn trở lại kinh đô, biến nó thànhmột sự thật không cách nào đảo ngược.o O oToàn bộ triều đình bận rộn không kịp thở vì vụ án chấn động hoàng cungxảy ra trong Ngự Thư phòng vào rạng sáng, trong khi ở phía nam kinh đô, dinhthự Phạm phủ với cổng đá hình sư tử nhìn xuống thế nhân bằng ánh mắt lạnhlùng khinh miệt, lại chìm trong sự im lặng kỳ lạ.Lúc này mặt trời vừa vượt qua canh ngọ, tin tức Hoàng đế bị ám sát trongcung vừa mới lan ra ngoài, Trần Bình Bình chưa kịp bị đưa vào đại lao GiámSát viện, một vị thái giám tuyên chỉ đã cùng cấm binh và thị vệ đại nội đi thẳngvào cửa lớn Phạm phủ.Không có hương án, không có nghi thức tiếp chỉ, mọi người đang dùng cơmtrưa trong phòng ăn bỗng nghe tiếng thái giám, sắc mặt lập tức tái nhợt. LâmUyển Nhi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào thái giám, hỏi rõ từng chữ một:“Ngươi lặp lại lần nữa xem?”Thái giám biết Hoàng đế bệ hạ đang ở trong cung chữa trị, nhưng trướcgiọng truy hỏi lạnh lẽo của Thần Quận chúa vẫn không dám tức giận, lặp lại tintức một cách gấp gáp.Trong mắt Lâm Uyển Nhi lóe lên vẻ kinh hoàng, vô thức quay đầu nhìnPhạm Nhược Nhược. Phạm Nhược Nhược cũng mặt mày tái mét, ai nghe đượctin này chắc cũng sẽ thế, nhất là những nữ nhân trong Phạm phủ, cho dù làHoàng đế bệ hạ hay Trần Bình Bình bây giờ chưa rõ sinh tử, đều có quan hệ sâunặng với Phạm phủ, không sao kéo ra được.Đặc biệt là Lâm Uyển Nhi biết, tuy lúc này không có mặt ở kinh đô nhưngphu quân của mình Phạm Nhàn luôn có tình cảm sâu nặng như thế nào với TrầnBình Bình. Có điều dù sao Hoàng đế bệ hạ vẫn là cha đẻ của Phạm Nhàn, là cậuruột của mình.Phạm Nhược Nhược buông đũa, cắn môi, ngón tay run nhẹ, nhìn tẩu tẩu màkhông nói gì.Đôi mắt to của Lâm Uyển Nhi dần bình tĩnh lại, hơi cúi đầu hỏi: "Bệ hạ cógặp nguy hiểm gì không?"Thái giám không rõ nội tình, không thể vào được cung điện của Hoàng đếbệ hạ, hoàn toàn không biết đáp gì. Họ chỉ nhận lệnh của Diệp soái, theo lờikhuyên của Thái Y viện, đến mời... hoặc áp giải tiểu thư họ Phạm vào cungchữa trị cho Hoàng đế bệ hạ. Nghe Thần quận chúa hỏi vậy, hắn chỉ biết sợ hãilắc đầu.Lâm Uyển Nhi liếc Phạm Nhược Nhược. Phạm Nhược Nhược cúi đầu,không suy nghĩ gì, đứng thẳng dậy điềm nhiên nói: "Ta sẽ vào cung."Nói xong, Phạm Nhược Nhược rời khỏi bàn ăn, theo những thái giám vàbinh sĩ bước ra khỏi Phạm phủ. Hòm thuốc của cô vẫn còn để lại trong ĐạmBạc y quán bên đường Đông Xuyên, cô buộc phải đi vòng qua đó để lấy lại.Nhìn bóng dáng tiểu cô tử khuất sau cửa Phạm phủ, ánh mắt Lâm Uyển Nhilại hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc. Cô nói với người thê tử của Đằng Đại Gia đangđứng bên cạnh: "Sai vài người tháo vát đi canh gác ngoài cung, có tin tức gì thìnhanh chóng báo lại đây.""Vâng." Thê tử của Đằng Đại Gia cũng nhận ra hôm nay có chuyện lớn xảyra, vẻ mặt nghiêm trọng rồi định quay người đi sắp xếp, nhưng lại nghe chủmẫu nói tiếp: "Gọi Đằng Tử Kinh tới đây, ta có việc cần dặn dò."Vẻ mặt Lâm Uyển Nhi rất thận trọng, ngoài lo lắng ra còn lại toàn là sầunão. Cô đang ở sâu trong Phạm phủ, hoàn toàn không biết bên ngoài đã náođộng thế nào, càng không rõ hôm nay trong cung điện đã xảy ra chuyện gì, tạisao Trần lão Viện trưởng lại đột ngột quay về kinh đô, chuyện gì đã xảy ra giữaHoàng đế cữu cữu và Trần lão Viện trưởng trong Ngự Thư phòng.