Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1814: Kinh đô rối loạn, nến đỏ lắc lư 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đằng Tử Kinh thở dài, cúi đầu chào rồi vội vã chạy theo chiếc ngựa xe phíatrước.Lâm Uyển Nhi quay về phủ, trong thời gian ngắn nhất triệu tập tất cả giađinh, hộ vệ và người làm trong Phạm phủ, nghiêm khắc dặn dò một số việc cầnchú ý gần đây, nhất là cấm thảo luận lung tung.Là chủ mẫu đương quyền của Phạm phủ, dù vẫn được gọi là hiền hậu,nhưng mấy năm qua trông coi việc nhà, uy tín của cô trong phủ đã được thiếtlập vững chắc. Hôm nay kinh đô hỗn loạn, ai cũng biết Phạm phủ là một trongnhững trung tâm chấn động, tất cả đều vâng lời, không dám xuề xòa.Ánh mắt Lâm Uyển Nhi chậm rãi quét qua, tính toán lực lượng có thể điềuđộng trong phủ. Khải Niên tiểu tổ ở lại không nhiều, phần lớn là các kiếm thủhộ vệ, những người này cần ở lại bảo vệ Phạm phủ, không thể phái đi. Chỉ cóĐại Bảo hôm qua đi viếng mộ ở Lão Lâm phủ, hôm nay gặp chuyện lớn phảilập tức triệu tập về.Cô lại nghĩ tới một chuyện, vẫy gọi quan viên Khải Niên tiểu tổ, nhẹ nhàngcăn dặn: "Cũng phái người sang Nhất Xử, không cần làm gì, chỉ duy trì liênlạc."Tuy bên Giám Sát viện vẫn không có tư gì đưa tới, nhưng Lâm Uyển Nhibiết với tâm trí đế vương của Hoàng đế cữu cữu, chắc chắn kiến trúc vuông vứcâm u kia đang bị quân lực cường đại kiềm hãm, mà Nhất Xử gần Đại Lý tự,ngược lại có thể sẽ có sơ hở.Lâm Uyển Nhi làm tất cả những việc này đều chỉ là chuẩn bị cho PhạmNhàn. Cô biết rõ, một khi Phạm Nhàn về kinh, y cần biết nhất chính là sự thật.Mặc dù trong lòng cô không muốn y mạo hiểm hay nổi điên, nhưng nếu y thậtsự phát điên, người làm thê tử cũng chỉ có thể im lặng chuẩn bị cho hành độngnổi điên ấy mà thôi.Sau khi sắp xếp xong mọi việc, dặn dò Phạm phủ đóng chặt cửa, ngoại trừ ýchỉ đến thì mới được mở, Lâm Uyển Nhi mới tạm yên tâm, bước lên xe ngựa đãsớm chuẩn bị, rời khỏi thành nam, hướng về phương bắc nơi tòa hoàng cung oainghiêm nhưng hôm nay lại cực kỳ u ám.o O oHoàng cung hôm nay canh phòng nghiêm ngặt, cấm quân tuần tra qua lạidày đặc hơn bình thường, trên mặt ai nấy đều toát lên vẻ căng thẳng và sát khí.Xem ra mặc dù Trần lão Viện trưởng đã bị thương nặng và bị bắt nhưng vẫnchưa ai cảm thấy yên tâm.Lâm Uyển Nhi xuống xe, đi thẳng đến trước cửa cung. Cô lớn lên từ nhỏtrong hoàng cung, được Hoàng hậu và Hoàng đế rất yêu quý, thường tự do ravào cung điện, nhưng hôm nay lại bị chặn lại ở ngay cửa cung.Đại thống lĩnh cấm quân Cung Điển nhìn cô bằng ánh mắt rất phức tạp, làmlễ xong bèn nói: "Bệ hạ có chỉ, hôm nay phong tỏa hoàng cung."Lâm Uyển Nhi ngẩng mặt lên, đôi mắt to vẫn bình tĩnh, không hề lùi bước:"Bệ hạ bị hành thích, bản quận chúa muốn vào thăm, chẳng lẽ không đượcsao?"Cung Điển nhíu mày, việc phong tỏa hoàng cung cũng có chọn lọc, theo lẽthường thì Thần quận chúa là cháu ngoại được Hoàng đế sủng ái, việc vào cunglúc này là đương nhiên. Nhưng vấn đề là... nguyên nhân hôm nay là từ Giám Sátviện, mà ai cũng biết Thần quận chúa là phu nhân của Viện trưởng Giám SátViện hiện tại. Giờ đây việc cô muốn vào cung..."Bản quan chỉ không rõ Bệ hạ có muốn gặp Quận chúa hay không." CungĐiển nói khẽ.Lâm Uyển Nhi trong lòng hơi rung động, hiểu ý ám chỉ của Cung Điển là losợ việc mình vào cung sẽ cầu tình cho Trần Bình Bình. Hiện giờ, bất cứ ai dámcầu tình với Hoàng đế chỉ sợ sẽ chọc giận ngược lại. Huống hồ với thân phậnphức tạp của mình, việc cầu tình có thể sẽ làm trầm trọng thêm mâu thuẫn,khiến Hoàng đế sinh lòng nghi ngờ Giám Sát viện và Phạm Nhàn đang ở ngoàikinh đô.Cô trầm ngâm một lát sau, gượng cười nói: "Nghe nói các Đại học sĩ đang ởtrong cung, Tĩnh Vương gia cũng đã vào cung, nên ta muốn vào xem thử." Saumột thoáng ngừng lại, cô nhẹ nhàng nói với Cung Điển: "Tướng quân yên tâm,ta sẽ có chừng mực."Cung Điển thở dài, ra lệnh cho binh lính mở đường cho cô.Bước vào hoàng thành rồi lại thuận lợi tiến vào hậu cung, Lâm Uyển Nhibước đi vội vàng, khi tới trước tẩm điện của Hoàng đế, mồ hôi đã thấm ra trêntrán, má hây hây đỏ.Nhưng chỉ có thể đi đến tẩm điện, không ai có thể vào trong. Cô nhìn xungquanh, chỉ thấy Nghi Quý tần đang nắm tay Tam hoàng tử, vẻ mặt lo lắng nhìncửa điện đóng im ỉm, trong khi mẹ ruột của Đại hoàng tử là Ninh Quý phi sắcmặt lạnh lùng, đứng một mình bên kia cùng cung nữ.Tĩnh Vương đứng trước cửa điện, đang thì thầm điều gì với Diệp Trọng.Còn bên phải thềm đá, Hồ Đại học sĩ vẻ mặt trầm trọng, phía sau ông là hai vịĐại học sĩ khác trong Ngự sử đài. Hạ Tông Vĩ lúc này đã áp giải Trần BìnhBình về Giám Sát viện nên không có mặt.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đằng Tử Kinh thở dài, cúi đầu chào rồi vội vã chạy theo chiếc ngựa xe phía
trước.
Lâm Uyển Nhi quay về phủ, trong thời gian ngắn nhất triệu tập tất cả gia
đinh, hộ vệ và người làm trong Phạm phủ, nghiêm khắc dặn dò một số việc cần
chú ý gần đây, nhất là cấm thảo luận lung tung.
Là chủ mẫu đương quyền của Phạm phủ, dù vẫn được gọi là hiền hậu,
nhưng mấy năm qua trông coi việc nhà, uy tín của cô trong phủ đã được thiết
lập vững chắc. Hôm nay kinh đô hỗn loạn, ai cũng biết Phạm phủ là một trong
những trung tâm chấn động, tất cả đều vâng lời, không dám xuề xòa.
Ánh mắt Lâm Uyển Nhi chậm rãi quét qua, tính toán lực lượng có thể điều
động trong phủ. Khải Niên tiểu tổ ở lại không nhiều, phần lớn là các kiếm thủ
hộ vệ, những người này cần ở lại bảo vệ Phạm phủ, không thể phái đi. Chỉ có
Đại Bảo hôm qua đi viếng mộ ở Lão Lâm phủ, hôm nay gặp chuyện lớn phải
lập tức triệu tập về.
Cô lại nghĩ tới một chuyện, vẫy gọi quan viên Khải Niên tiểu tổ, nhẹ nhàng
căn dặn: "Cũng phái người sang Nhất Xử, không cần làm gì, chỉ duy trì liên
lạc."
Tuy bên Giám Sát viện vẫn không có tư gì đưa tới, nhưng Lâm Uyển Nhi
biết với tâm trí đế vương của Hoàng đế cữu cữu, chắc chắn kiến trúc vuông vức
âm u kia đang bị quân lực cường đại kiềm hãm, mà Nhất Xử gần Đại Lý tự,
ngược lại có thể sẽ có sơ hở.
Lâm Uyển Nhi làm tất cả những việc này đều chỉ là chuẩn bị cho Phạm
Nhàn. Cô biết rõ, một khi Phạm Nhàn về kinh, y cần biết nhất chính là sự thật.
Mặc dù trong lòng cô không muốn y mạo hiểm hay nổi điên, nhưng nếu y thật
sự phát điên, người làm thê tử cũng chỉ có thể im lặng chuẩn bị cho hành động
nổi điên ấy mà thôi.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, dặn dò Phạm phủ đóng chặt cửa, ngoại trừ ý
chỉ đến thì mới được mở, Lâm Uyển Nhi mới tạm yên tâm, bước lên xe ngựa đã
sớm chuẩn bị, rời khỏi thành nam, hướng về phương bắc nơi tòa hoàng cung oai
nghiêm nhưng hôm nay lại cực kỳ u ám.
o O o
Hoàng cung hôm nay canh phòng nghiêm ngặt, cấm quân tuần tra qua lại
dày đặc hơn bình thường, trên mặt ai nấy đều toát lên vẻ căng thẳng và sát khí.
Xem ra mặc dù Trần lão Viện trưởng đã bị thương nặng và bị bắt nhưng vẫn
chưa ai cảm thấy yên tâm.
Lâm Uyển Nhi xuống xe, đi thẳng đến trước cửa cung. Cô lớn lên từ nhỏ
trong hoàng cung, được Hoàng hậu và Hoàng đế rất yêu quý, thường tự do ra
vào cung điện, nhưng hôm nay lại bị chặn lại ở ngay cửa cung.
Đại thống lĩnh cấm quân Cung Điển nhìn cô bằng ánh mắt rất phức tạp, làm
lễ xong bèn nói: "Bệ hạ có chỉ, hôm nay phong tỏa hoàng cung."
Lâm Uyển Nhi ngẩng mặt lên, đôi mắt to vẫn bình tĩnh, không hề lùi bước:
"Bệ hạ bị hành thích, bản quận chúa muốn vào thăm, chẳng lẽ không được
sao?"
Cung Điển nhíu mày, việc phong tỏa hoàng cung cũng có chọn lọc, theo lẽ
thường thì Thần quận chúa là cháu ngoại được Hoàng đế sủng ái, việc vào cung
lúc này là đương nhiên. Nhưng vấn đề là... nguyên nhân hôm nay là từ Giám Sát
viện, mà ai cũng biết Thần quận chúa là phu nhân của Viện trưởng Giám Sát
Viện hiện tại. Giờ đây việc cô muốn vào cung...
"Bản quan chỉ không rõ Bệ hạ có muốn gặp Quận chúa hay không." Cung
Điển nói khẽ.
Lâm Uyển Nhi trong lòng hơi rung động, hiểu ý ám chỉ của Cung Điển là lo
sợ việc mình vào cung sẽ cầu tình cho Trần Bình Bình. Hiện giờ, bất cứ ai dám
cầu tình với Hoàng đế chỉ sợ sẽ chọc giận ngược lại. Huống hồ với thân phận
phức tạp của mình, việc cầu tình có thể sẽ làm trầm trọng thêm mâu thuẫn,
khiến Hoàng đế sinh lòng nghi ngờ Giám Sát viện và Phạm Nhàn đang ở ngoài
kinh đô.
Cô trầm ngâm một lát sau, gượng cười nói: "Nghe nói các Đại học sĩ đang ở
trong cung, Tĩnh Vương gia cũng đã vào cung, nên ta muốn vào xem thử." Sau
một thoáng ngừng lại, cô nhẹ nhàng nói với Cung Điển: "Tướng quân yên tâm,
ta sẽ có chừng mực."
Cung Điển thở dài, ra lệnh cho binh lính mở đường cho cô.
Bước vào hoàng thành rồi lại thuận lợi tiến vào hậu cung, Lâm Uyển Nhi
bước đi vội vàng, khi tới trước tẩm điện của Hoàng đế, mồ hôi đã thấm ra trên
trán, má hây hây đỏ.
Nhưng chỉ có thể đi đến tẩm điện, không ai có thể vào trong. Cô nhìn xung
quanh, chỉ thấy Nghi Quý tần đang nắm tay Tam hoàng tử, vẻ mặt lo lắng nhìn
cửa điện đóng im ỉm, trong khi mẹ ruột của Đại hoàng tử là Ninh Quý phi sắc
mặt lạnh lùng, đứng một mình bên kia cùng cung nữ.
Tĩnh Vương đứng trước cửa điện, đang thì thầm điều gì với Diệp Trọng.
Còn bên phải thềm đá, Hồ Đại học sĩ vẻ mặt trầm trọng, phía sau ông là hai vị
Đại học sĩ khác trong Ngự sử đài. Hạ Tông Vĩ lúc này đã áp giải Trần Bình
Bình về Giám Sát viện nên không có mặt.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đằng Tử Kinh thở dài, cúi đầu chào rồi vội vã chạy theo chiếc ngựa xe phíatrước.Lâm Uyển Nhi quay về phủ, trong thời gian ngắn nhất triệu tập tất cả giađinh, hộ vệ và người làm trong Phạm phủ, nghiêm khắc dặn dò một số việc cầnchú ý gần đây, nhất là cấm thảo luận lung tung.Là chủ mẫu đương quyền của Phạm phủ, dù vẫn được gọi là hiền hậu,nhưng mấy năm qua trông coi việc nhà, uy tín của cô trong phủ đã được thiếtlập vững chắc. Hôm nay kinh đô hỗn loạn, ai cũng biết Phạm phủ là một trongnhững trung tâm chấn động, tất cả đều vâng lời, không dám xuề xòa.Ánh mắt Lâm Uyển Nhi chậm rãi quét qua, tính toán lực lượng có thể điềuđộng trong phủ. Khải Niên tiểu tổ ở lại không nhiều, phần lớn là các kiếm thủhộ vệ, những người này cần ở lại bảo vệ Phạm phủ, không thể phái đi. Chỉ cóĐại Bảo hôm qua đi viếng mộ ở Lão Lâm phủ, hôm nay gặp chuyện lớn phảilập tức triệu tập về.Cô lại nghĩ tới một chuyện, vẫy gọi quan viên Khải Niên tiểu tổ, nhẹ nhàngcăn dặn: "Cũng phái người sang Nhất Xử, không cần làm gì, chỉ duy trì liênlạc."Tuy bên Giám Sát viện vẫn không có tư gì đưa tới, nhưng Lâm Uyển Nhibiết với tâm trí đế vương của Hoàng đế cữu cữu, chắc chắn kiến trúc vuông vứcâm u kia đang bị quân lực cường đại kiềm hãm, mà Nhất Xử gần Đại Lý tự,ngược lại có thể sẽ có sơ hở.Lâm Uyển Nhi làm tất cả những việc này đều chỉ là chuẩn bị cho PhạmNhàn. Cô biết rõ, một khi Phạm Nhàn về kinh, y cần biết nhất chính là sự thật.Mặc dù trong lòng cô không muốn y mạo hiểm hay nổi điên, nhưng nếu y thậtsự phát điên, người làm thê tử cũng chỉ có thể im lặng chuẩn bị cho hành độngnổi điên ấy mà thôi.Sau khi sắp xếp xong mọi việc, dặn dò Phạm phủ đóng chặt cửa, ngoại trừ ýchỉ đến thì mới được mở, Lâm Uyển Nhi mới tạm yên tâm, bước lên xe ngựa đãsớm chuẩn bị, rời khỏi thành nam, hướng về phương bắc nơi tòa hoàng cung oainghiêm nhưng hôm nay lại cực kỳ u ám.o O oHoàng cung hôm nay canh phòng nghiêm ngặt, cấm quân tuần tra qua lạidày đặc hơn bình thường, trên mặt ai nấy đều toát lên vẻ căng thẳng và sát khí.Xem ra mặc dù Trần lão Viện trưởng đã bị thương nặng và bị bắt nhưng vẫnchưa ai cảm thấy yên tâm.Lâm Uyển Nhi xuống xe, đi thẳng đến trước cửa cung. Cô lớn lên từ nhỏtrong hoàng cung, được Hoàng hậu và Hoàng đế rất yêu quý, thường tự do ravào cung điện, nhưng hôm nay lại bị chặn lại ở ngay cửa cung.Đại thống lĩnh cấm quân Cung Điển nhìn cô bằng ánh mắt rất phức tạp, làmlễ xong bèn nói: "Bệ hạ có chỉ, hôm nay phong tỏa hoàng cung."Lâm Uyển Nhi ngẩng mặt lên, đôi mắt to vẫn bình tĩnh, không hề lùi bước:"Bệ hạ bị hành thích, bản quận chúa muốn vào thăm, chẳng lẽ không đượcsao?"Cung Điển nhíu mày, việc phong tỏa hoàng cung cũng có chọn lọc, theo lẽthường thì Thần quận chúa là cháu ngoại được Hoàng đế sủng ái, việc vào cunglúc này là đương nhiên. Nhưng vấn đề là... nguyên nhân hôm nay là từ Giám Sátviện, mà ai cũng biết Thần quận chúa là phu nhân của Viện trưởng Giám SátViện hiện tại. Giờ đây việc cô muốn vào cung..."Bản quan chỉ không rõ Bệ hạ có muốn gặp Quận chúa hay không." CungĐiển nói khẽ.Lâm Uyển Nhi trong lòng hơi rung động, hiểu ý ám chỉ của Cung Điển là losợ việc mình vào cung sẽ cầu tình cho Trần Bình Bình. Hiện giờ, bất cứ ai dámcầu tình với Hoàng đế chỉ sợ sẽ chọc giận ngược lại. Huống hồ với thân phậnphức tạp của mình, việc cầu tình có thể sẽ làm trầm trọng thêm mâu thuẫn,khiến Hoàng đế sinh lòng nghi ngờ Giám Sát viện và Phạm Nhàn đang ở ngoàikinh đô.Cô trầm ngâm một lát sau, gượng cười nói: "Nghe nói các Đại học sĩ đang ởtrong cung, Tĩnh Vương gia cũng đã vào cung, nên ta muốn vào xem thử." Saumột thoáng ngừng lại, cô nhẹ nhàng nói với Cung Điển: "Tướng quân yên tâm,ta sẽ có chừng mực."Cung Điển thở dài, ra lệnh cho binh lính mở đường cho cô.Bước vào hoàng thành rồi lại thuận lợi tiến vào hậu cung, Lâm Uyển Nhibước đi vội vàng, khi tới trước tẩm điện của Hoàng đế, mồ hôi đã thấm ra trêntrán, má hây hây đỏ.Nhưng chỉ có thể đi đến tẩm điện, không ai có thể vào trong. Cô nhìn xungquanh, chỉ thấy Nghi Quý tần đang nắm tay Tam hoàng tử, vẻ mặt lo lắng nhìncửa điện đóng im ỉm, trong khi mẹ ruột của Đại hoàng tử là Ninh Quý phi sắcmặt lạnh lùng, đứng một mình bên kia cùng cung nữ.Tĩnh Vương đứng trước cửa điện, đang thì thầm điều gì với Diệp Trọng.Còn bên phải thềm đá, Hồ Đại học sĩ vẻ mặt trầm trọng, phía sau ông là hai vịĐại học sĩ khác trong Ngự sử đài. Hạ Tông Vĩ lúc này đã áp giải Trần BìnhBình về Giám Sát viện nên không có mặt.