Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1813: Kinh đô rối loạn, nến đỏ lắc lư 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng từ vụ mưu phản ở kinh đô cách đây ba năm, cô đã biết Hoàng đế tànnhẫn kia sẽ không cho Trần lão Viện trưởng bất cứ cơ hội sống sót nào. Nhưngcô rõ hơn ai hết, nếu lúc này Phạm Nhàn có mặt ở kinh đô, chắc chắn sẽ khôngđứng nhìn việc này xảy ra.Chính vì biết rõ thái độ của Phạm Nhàn, nên cô cũng hiểu vị trí nguy hiểmcủa Phạm phủ trong vụ việc này. Một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quảtai hại khôn lường.Cô liếc nhìn Tư Tư bên cạnh, nhẹ giọng phán: "Khi Đằng Tử Kinh tới, ta sẽbảo hắn sắp xếp đưa các ngươi ra ngoài thành trước. Tư Tư, cô bế Thục Ninh vàLương Tử đi, trước mắt tránh ở nơi điền trang bên ngoài."Tư Tư không hề bất ngờ trước sắp xếp này. Dù sao cô cũng là một trong bốnnha hoàn được Phạm Nhàn tự tay huấn luyện, mấy năm qua tuy luôn bên cạnhthiếu nãi nãi lo việc nhà việc tộc, nhưng vẫn giữ được sự mẫn cảm, đặc biệt làcô không lạ gì việc rời kinh tránh nạn. Khi cô mang thai đứa con đầu lòng củaPhạm Nhàn chính là lúc kinh đô sắp nổ ra phản loạn, lão gia Phạm Kiến đã sắpxếp cho cô trốn vào Trần Viên.Trần Viên? Tư Tư nhìn thiếu nãi nãi, đột ngột lên tiếng: "Trần lão Việntrưởng từng có ân với thiếu gia."Lâm Uyển Nhi thở dài, nhẹ nhàng gật đầu: "Nhưng trước chuyện lớn nhưthế nào, ai có thể lật ngược được đây? Cô đừng nói nữa, tranh thủ thu xếp đồđạc rồi rời phủ ngay.""Lúc này cửa thành đã đóng, kinh đô sắp sửa phong tỏa, nếu Đằng Tử Kinhdẫn theo, chỉ sợ không thể ra khỏi thành." Tư Tư nhắc nhở. Những năm qua,một thê một thiếp thay Phạm Nhàn lo toan công việc gia tộc và Hàng Châu hộiở Giang Nam, hai người phối hợp càng ngày càng ăn ý. Lâm Uyển Nhi là ngườiquyết định, Tư Tư là người hỗ trợ bên cạnh.Lâm Uyển Nhi giao cả con trai ruột của mình cho Tư Tư, tất nhiên là tintưởng tuyệt đối. Cô cau mày nói: "Cho nên phải tranh thủ thời gian."Đang nói, một mật thám của Giám Sát viện mặc đồ đen xuất hiện bên ngoàiphòng khách, trước đó Lâm Uyển Nhi đã bí mật báo cho thành viên Khải Niêntiểu tổ vẫn bảo vệ bên cạnh mình, nên thấy hắn ta xuất hiện cũng không hề ngạcnhiên. Cô bước đến cạnh sảnh tiếp khách, lo lắng hỏi: "Ngươi đã nghe chuyệnrồi đấy, mau phái người đi kiểm tra xung quanh Giám Sát viện rồi sắp xếp choĐằng hộ vệ đưa họ rời khỏi đây."Thành viên Khải Niên tiểu tổ gật đầu, dù là người của Giám Sát viện nhưnghắn cũng kinh hoàng trước tình thế. Hắn biết mệnh lệnh của thiếu phu nhân rấtrõ ràng, chắc bây giờ Giám Sát viện đã bị vây kín, muốn liên lạc vào trong rấtkhó khăn.Hắn ra hiệu về phía sau, tự có thành viên Khải Niên tiểu tổ đi thu xếp côngviệc. Lâm Uyển Nhi nhìn hắn nói: "Phái người phi nước đại đến Yến Kinh, nếugặp Phạm Nhàn dọc đường..." Cô nhíu mày lo lắng.Thành viên Khải Niên tiểu tổ hơi căng thẳng đợi quyết định cuối cùng củacô."Nói sự thật cho chàng biết." Gương mặt Lâm Uyển Nhi lộ vẻ quyết tâm,nói: "Cứ nói Trần Viện trưởng... sắp chết."Người kia thở phào, cảm kích nhìn cô rồi rời đi chuẩn bị mọi việc.Lúc này bên trong Phạm phủ tất bật có trật tự, chỉ còn một mình Lâm UyểnNhi trong phòng khách. Cô nghĩ về sự việc bất ngờ hôm nay, đột nhiên cảmthấy một luồng gió lạnh thổi tới khiến cô run rẩy.Đã ba năm cô chèo chống việc nhà trong Phạm phủ, cộng thêm việc quản lýHàng Châu hội và gia tộc, Lâm Uyển Nhi đang tuổi xuân sắc đã có khí chất củamột chủ mẫu đảm đang. Từng mệnh lệnh rõ ràng được ban ra, mọi người trongPhạm phủ bắt đầu hoạt động có trật tự.Tại cửa sau của vườn hoa phụ, Lâm Uyển Nhi bế con gái lớn và con trai nhỏtừ tay ma ma, hôn say đắm lên mặt hai đứa trẻ rồi dặn dò Tư Tư vài câu, sau đócho ngựa xe lăn bánh lên đường. Đằng Tử Kinh bên cạnh hạ giọng nói: "Thờiđiểm này ra khỏi kinh đô, chỉ sợ hơi chói mắt."Lâm Uyển Nhi liếc nhìn hắn, biết vị hộ vệ tận tụy với Phạm gia này dù cũngbị vụ ám sát trong cung làm sửng sốt, nhưng vẫn cho rằng phản ứng của mìnhhơi quá đáng. Cô lắc đầu nói: "Tuy hơi chói mắt, nhưng cứ có thể ra ngoài sớmthì phải ra càng sớm càng tốt."Cô không giải thích với Đằng Tử Kinh rằng, mặc dù Khải Niên tiểu tổ đãphái người báo tin cho Phạm Nhàn, nhưng đường xá xa xôi, e rằng khi PhạmNhàn vội vã quay lại thì Trần Bình Bình đã chết trên pháp trường. Lâm UyểnNhi hiểu rõ tâm trạng ẩn dưới vẻ ngoài dịu dàng của Phạm Nhàn, không biết lúcđó y sẽ phản ứng thế nào.Chính vì dự đoán Phạm Nhàn sẽ có phản ứng kịch liệt, nên Lâm Uyển Nhimới vội vàng, căng thẳng như thế."Ngươi không cần quan tâm bên này, ta sẽ tự mình vào cung xem xét." LâmUyển Nhi nhẹ gật đầu với hắn.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhưng từ vụ mưu phản ở kinh đô cách đây ba năm, cô đã biết Hoàng đế tàn

nhẫn kia sẽ không cho Trần lão Viện trưởng bất cứ cơ hội sống sót nào. Nhưng

cô rõ hơn ai hết, nếu lúc này Phạm Nhàn có mặt ở kinh đô, chắc chắn sẽ không

đứng nhìn việc này xảy ra.

Chính vì biết rõ thái độ của Phạm Nhàn, nên cô cũng hiểu vị trí nguy hiểm

của Phạm phủ trong vụ việc này. Một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quả

tai hại khôn lường.

Cô liếc nhìn Tư Tư bên cạnh, nhẹ giọng phán: "Khi Đằng Tử Kinh tới, ta sẽ

bảo hắn sắp xếp đưa các ngươi ra ngoài thành trước. Tư Tư, cô bế Thục Ninh và

Lương Tử đi, trước mắt tránh ở nơi điền trang bên ngoài."

Tư Tư không hề bất ngờ trước sắp xếp này. Dù sao cô cũng là một trong bốn

nha hoàn được Phạm Nhàn tự tay huấn luyện, mấy năm qua tuy luôn bên cạnh

thiếu nãi nãi lo việc nhà việc tộc, nhưng vẫn giữ được sự mẫn cảm, đặc biệt là

cô không lạ gì việc rời kinh tránh nạn. Khi cô mang thai đứa con đầu lòng của

Phạm Nhàn chính là lúc kinh đô sắp nổ ra phản loạn, lão gia Phạm Kiến đã sắp

xếp cho cô trốn vào Trần Viên.

Trần Viên? Tư Tư nhìn thiếu nãi nãi, đột ngột lên tiếng: "Trần lão Viện

trưởng từng có ân với thiếu gia."

Lâm Uyển Nhi thở dài, nhẹ nhàng gật đầu: "Nhưng trước chuyện lớn như

thế nào, ai có thể lật ngược được đây? Cô đừng nói nữa, tranh thủ thu xếp đồ

đạc rồi rời phủ ngay."

"Lúc này cửa thành đã đóng, kinh đô sắp sửa phong tỏa, nếu Đằng Tử Kinh

dẫn theo, chỉ sợ không thể ra khỏi thành." Tư Tư nhắc nhở. Những năm qua,

một thê một thiếp thay Phạm Nhàn lo toan công việc gia tộc và Hàng Châu hội

ở Giang Nam, hai người phối hợp càng ngày càng ăn ý. Lâm Uyển Nhi là người

quyết định, Tư Tư là người hỗ trợ bên cạnh.

Lâm Uyển Nhi giao cả con trai ruột của mình cho Tư Tư, tất nhiên là tin

tưởng tuyệt đối. Cô cau mày nói: "Cho nên phải tranh thủ thời gian."

Đang nói, một mật thám của Giám Sát viện mặc đồ đen xuất hiện bên ngoài

phòng khách, trước đó Lâm Uyển Nhi đã bí mật báo cho thành viên Khải Niên

tiểu tổ vẫn bảo vệ bên cạnh mình, nên thấy hắn ta xuất hiện cũng không hề ngạc

nhiên. Cô bước đến cạnh sảnh tiếp khách, lo lắng hỏi: "Ngươi đã nghe chuyện

rồi đấy, mau phái người đi kiểm tra xung quanh Giám Sát viện rồi sắp xếp cho

Đằng hộ vệ đưa họ rời khỏi đây."

Thành viên Khải Niên tiểu tổ gật đầu, dù là người của Giám Sát viện nhưng

hắn cũng kinh hoàng trước tình thế. Hắn biết mệnh lệnh của thiếu phu nhân rất

rõ ràng, chắc bây giờ Giám Sát viện đã bị vây kín, muốn liên lạc vào trong rất

khó khăn.

Hắn ra hiệu về phía sau, tự có thành viên Khải Niên tiểu tổ đi thu xếp công

việc. Lâm Uyển Nhi nhìn hắn nói: "Phái người phi nước đại đến Yến Kinh, nếu

gặp Phạm Nhàn dọc đường..." Cô nhíu mày lo lắng.

Thành viên Khải Niên tiểu tổ hơi căng thẳng đợi quyết định cuối cùng của

cô.

"Nói sự thật cho chàng biết." Gương mặt Lâm Uyển Nhi lộ vẻ quyết tâm,

nói: "Cứ nói Trần Viện trưởng... sắp chết."

Người kia thở phào, cảm kích nhìn cô rồi rời đi chuẩn bị mọi việc.

Lúc này bên trong Phạm phủ tất bật có trật tự, chỉ còn một mình Lâm Uyển

Nhi trong phòng khách. Cô nghĩ về sự việc bất ngờ hôm nay, đột nhiên cảm

thấy một luồng gió lạnh thổi tới khiến cô run rẩy.

Đã ba năm cô chèo chống việc nhà trong Phạm phủ, cộng thêm việc quản lý

Hàng Châu hội và gia tộc, Lâm Uyển Nhi đang tuổi xuân sắc đã có khí chất của

một chủ mẫu đảm đang. Từng mệnh lệnh rõ ràng được ban ra, mọi người trong

Phạm phủ bắt đầu hoạt động có trật tự.

Tại cửa sau của vườn hoa phụ, Lâm Uyển Nhi bế con gái lớn và con trai nhỏ

từ tay ma ma, hôn say đắm lên mặt hai đứa trẻ rồi dặn dò Tư Tư vài câu, sau đó

cho ngựa xe lăn bánh lên đường. Đằng Tử Kinh bên cạnh hạ giọng nói: "Thời

điểm này ra khỏi kinh đô, chỉ sợ hơi chói mắt."

Lâm Uyển Nhi liếc nhìn hắn, biết vị hộ vệ tận tụy với Phạm gia này dù cũng

bị vụ ám sát trong cung làm sửng sốt, nhưng vẫn cho rằng phản ứng của mình

hơi quá đáng. Cô lắc đầu nói: "Tuy hơi chói mắt, nhưng cứ có thể ra ngoài sớm

thì phải ra càng sớm càng tốt."

Cô không giải thích với Đằng Tử Kinh rằng, mặc dù Khải Niên tiểu tổ đã

phái người báo tin cho Phạm Nhàn, nhưng đường xá xa xôi, e rằng khi Phạm

Nhàn vội vã quay lại thì Trần Bình Bình đã chết trên pháp trường. Lâm Uyển

Nhi hiểu rõ tâm trạng ẩn dưới vẻ ngoài dịu dàng của Phạm Nhàn, không biết lúc

đó y sẽ phản ứng thế nào.

Chính vì dự đoán Phạm Nhàn sẽ có phản ứng kịch liệt, nên Lâm Uyển Nhi

mới vội vàng, căng thẳng như thế.

"Ngươi không cần quan tâm bên này, ta sẽ tự mình vào cung xem xét." Lâm

Uyển Nhi nhẹ gật đầu với hắn.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng từ vụ mưu phản ở kinh đô cách đây ba năm, cô đã biết Hoàng đế tànnhẫn kia sẽ không cho Trần lão Viện trưởng bất cứ cơ hội sống sót nào. Nhưngcô rõ hơn ai hết, nếu lúc này Phạm Nhàn có mặt ở kinh đô, chắc chắn sẽ khôngđứng nhìn việc này xảy ra.Chính vì biết rõ thái độ của Phạm Nhàn, nên cô cũng hiểu vị trí nguy hiểmcủa Phạm phủ trong vụ việc này. Một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quảtai hại khôn lường.Cô liếc nhìn Tư Tư bên cạnh, nhẹ giọng phán: "Khi Đằng Tử Kinh tới, ta sẽbảo hắn sắp xếp đưa các ngươi ra ngoài thành trước. Tư Tư, cô bế Thục Ninh vàLương Tử đi, trước mắt tránh ở nơi điền trang bên ngoài."Tư Tư không hề bất ngờ trước sắp xếp này. Dù sao cô cũng là một trong bốnnha hoàn được Phạm Nhàn tự tay huấn luyện, mấy năm qua tuy luôn bên cạnhthiếu nãi nãi lo việc nhà việc tộc, nhưng vẫn giữ được sự mẫn cảm, đặc biệt làcô không lạ gì việc rời kinh tránh nạn. Khi cô mang thai đứa con đầu lòng củaPhạm Nhàn chính là lúc kinh đô sắp nổ ra phản loạn, lão gia Phạm Kiến đã sắpxếp cho cô trốn vào Trần Viên.Trần Viên? Tư Tư nhìn thiếu nãi nãi, đột ngột lên tiếng: "Trần lão Việntrưởng từng có ân với thiếu gia."Lâm Uyển Nhi thở dài, nhẹ nhàng gật đầu: "Nhưng trước chuyện lớn nhưthế nào, ai có thể lật ngược được đây? Cô đừng nói nữa, tranh thủ thu xếp đồđạc rồi rời phủ ngay.""Lúc này cửa thành đã đóng, kinh đô sắp sửa phong tỏa, nếu Đằng Tử Kinhdẫn theo, chỉ sợ không thể ra khỏi thành." Tư Tư nhắc nhở. Những năm qua,một thê một thiếp thay Phạm Nhàn lo toan công việc gia tộc và Hàng Châu hộiở Giang Nam, hai người phối hợp càng ngày càng ăn ý. Lâm Uyển Nhi là ngườiquyết định, Tư Tư là người hỗ trợ bên cạnh.Lâm Uyển Nhi giao cả con trai ruột của mình cho Tư Tư, tất nhiên là tintưởng tuyệt đối. Cô cau mày nói: "Cho nên phải tranh thủ thời gian."Đang nói, một mật thám của Giám Sát viện mặc đồ đen xuất hiện bên ngoàiphòng khách, trước đó Lâm Uyển Nhi đã bí mật báo cho thành viên Khải Niêntiểu tổ vẫn bảo vệ bên cạnh mình, nên thấy hắn ta xuất hiện cũng không hề ngạcnhiên. Cô bước đến cạnh sảnh tiếp khách, lo lắng hỏi: "Ngươi đã nghe chuyệnrồi đấy, mau phái người đi kiểm tra xung quanh Giám Sát viện rồi sắp xếp choĐằng hộ vệ đưa họ rời khỏi đây."Thành viên Khải Niên tiểu tổ gật đầu, dù là người của Giám Sát viện nhưnghắn cũng kinh hoàng trước tình thế. Hắn biết mệnh lệnh của thiếu phu nhân rấtrõ ràng, chắc bây giờ Giám Sát viện đã bị vây kín, muốn liên lạc vào trong rấtkhó khăn.Hắn ra hiệu về phía sau, tự có thành viên Khải Niên tiểu tổ đi thu xếp côngviệc. Lâm Uyển Nhi nhìn hắn nói: "Phái người phi nước đại đến Yến Kinh, nếugặp Phạm Nhàn dọc đường..." Cô nhíu mày lo lắng.Thành viên Khải Niên tiểu tổ hơi căng thẳng đợi quyết định cuối cùng củacô."Nói sự thật cho chàng biết." Gương mặt Lâm Uyển Nhi lộ vẻ quyết tâm,nói: "Cứ nói Trần Viện trưởng... sắp chết."Người kia thở phào, cảm kích nhìn cô rồi rời đi chuẩn bị mọi việc.Lúc này bên trong Phạm phủ tất bật có trật tự, chỉ còn một mình Lâm UyểnNhi trong phòng khách. Cô nghĩ về sự việc bất ngờ hôm nay, đột nhiên cảmthấy một luồng gió lạnh thổi tới khiến cô run rẩy.Đã ba năm cô chèo chống việc nhà trong Phạm phủ, cộng thêm việc quản lýHàng Châu hội và gia tộc, Lâm Uyển Nhi đang tuổi xuân sắc đã có khí chất củamột chủ mẫu đảm đang. Từng mệnh lệnh rõ ràng được ban ra, mọi người trongPhạm phủ bắt đầu hoạt động có trật tự.Tại cửa sau của vườn hoa phụ, Lâm Uyển Nhi bế con gái lớn và con trai nhỏtừ tay ma ma, hôn say đắm lên mặt hai đứa trẻ rồi dặn dò Tư Tư vài câu, sau đócho ngựa xe lăn bánh lên đường. Đằng Tử Kinh bên cạnh hạ giọng nói: "Thờiđiểm này ra khỏi kinh đô, chỉ sợ hơi chói mắt."Lâm Uyển Nhi liếc nhìn hắn, biết vị hộ vệ tận tụy với Phạm gia này dù cũngbị vụ ám sát trong cung làm sửng sốt, nhưng vẫn cho rằng phản ứng của mìnhhơi quá đáng. Cô lắc đầu nói: "Tuy hơi chói mắt, nhưng cứ có thể ra ngoài sớmthì phải ra càng sớm càng tốt."Cô không giải thích với Đằng Tử Kinh rằng, mặc dù Khải Niên tiểu tổ đãphái người báo tin cho Phạm Nhàn, nhưng đường xá xa xôi, e rằng khi PhạmNhàn vội vã quay lại thì Trần Bình Bình đã chết trên pháp trường. Lâm UyểnNhi hiểu rõ tâm trạng ẩn dưới vẻ ngoài dịu dàng của Phạm Nhàn, không biết lúcđó y sẽ phản ứng thế nào.Chính vì dự đoán Phạm Nhàn sẽ có phản ứng kịch liệt, nên Lâm Uyển Nhimới vội vàng, căng thẳng như thế."Ngươi không cần quan tâm bên này, ta sẽ tự mình vào cung xem xét." LâmUyển Nhi nhẹ gật đầu với hắn.

Chương 1813: Kinh đô rối loạn, nến đỏ lắc lư 3