Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1818: Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đây là nơi u tối nhất Khánh Quốc, không mấy ai đủ tư cách bị giam giữ ởđây. Tính từ khi Giám Sát viện xây dựng ngục thất cách đây mấy chục năm, chỉduy nhất có một người từng bị giam trong gian phòng tầng sâu nhất dưới lòngđất này. Người đó tên là Tiếu Ân, bị giam cầm suốt mấy chục năm.Hôm nay, Trần Bình Bình cũng bị giam ở nơi đây.o O oCánh cửa sắt của phòng giam vẫn mở toang, ánh lửa chiếu vào trong, có thểnhìn rõ cảnh vật bên trong. Một chiếc giường, một cái chậu nước, vài vật dụnglặt vặt. Không giống như mọi người tưởng tượng là chỉ có cỏ dại, chuột, bùn,ngược lại phòng giam rất sạch sẽ, chỉ đơn giản đến mức thiếu thốn, thậm chíkhông tìm thấy một con gián.Trần Bình Bình nằm trên giường, thở nhè nhẹ, nhắm mắt nghiền, mái tóchoa râm xơ xác lộn xộn bên mặt. Vết thương ở ngực bụng tuy đã được thái ychăm sóc khỏi hẳn, nhưng mất máu quá nhiều khiến gương mặt nhăn nheo củaông trở nên tái nhợt. Ông thở khò khè, mỗi nhịp hít vào đều khiến cơ thể gầyguộc run lên, trong từ cổ họng phát ra tiếng kêu khàn khàn như ống khói hỏng.Ngồi trên chiếc ghế dài gỗ bên ngoài phòng giam là bốn người xếp theo thứtự: Ngôn Băng Vân, Hạ Tông Vĩ, thái giám, thái y.Bốn người này sẽ luôn quan sát vị lão nhân này, đảm bảo đối phương khôngchết đi, không trốn thoát, vẫn giữ nguyên trạng thái hôn mê bên bờ vực tử vongnhư bây giờ, chờ đến ngày mai khai triều, định tội, trước thành hoàng, dưới ánhmắt vạn dân, lên đài nhận lấy lửa giận của Hoàng đế.Sắc mặt Ngôn Băng Vân hơi trắng bệch, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào ônglão trên giường, không biết đang nghĩ gì trong lòng. Bên cạnh, Hạ Tông Vĩ vẻmặt hờ hững nhìn hắn một cái, trong lòng chẳng lo lắng gì. Lúc này, Thiên laocủa Giám Sát viện hoàn toàn bị quân đội khống chế, cho dù bên trong Giám Sátviện có nhân tố bất ổn nào, nhưng không có người lãnh đạo mà muốn tập kíchđến tầng sâu nhất này, giải cứu Trần Bình Bình ra ngoài, là điều hoàn toànkhông thể.Nhìn thân thể hấp hối của Trần Bình Bình, sắc mặt Hạ Tông Vĩ nhíu lại,cảm thấy chút lạnh giá. Câu chuyện này bắt đầu từ nỗi kiêng dè Phạm Nhàn củahắn, nhưng kết cục lại chẳng liên quan gì đến hắn. Tâm tư của hắn thoáng lolắng, không biết mình còn phải bước tiếp bao xa trên con đường tối tăm này,cho dù đi đến cuối, liệu có thể tránh khỏi cái kết cục như lão thọt này, chẳng thểtoàn thây?Nhưng Hạ Tông Vĩ phải tiếp tục đi, từ khi được Hoàng đế để mắt đến, đặtvào thế đối đầu với Phạm Nhàn, hắn đã không thể lui bước nữa. Vì thế hắn mớithốt lên tiếng hô hoán trong cung điện nhằm buộc tội Trần Bình Bình và GiámSát viện, để khi Phạm Nhàn quay về kinh sư vài ngày nữa sẽ phát cuồng vì cáichết thê thảm của Trần Bình Bình.Tất cả văn võ bá quan trong triều đình Khánh Quốc đều lo sợ Phạm Nhànphát cuồng, nhưng Hạ Tông Vĩ lại hy vọng điều đó xảy ra. Nếu Phạm Nhànthực sự lạnh nhạt đến mức đứng dưới bóng hoàng quyền, hoàn toàn không đoáihoài đến cái chết thảm thương của Trần Bình Bình và nỗi sỉ nhục của Giám Sátviện, vậy y vẫn sẽ là trên một người dưới vạn người, Đạm Bạc Công ngôngcuồng tự đại.Một vị Đạm Bạc Công tàn nhẫn vô tình đến thế không phải là kẻ địch màHạ Tông Vĩ muốn đối đầu. Hạ Tông Vĩ chỉ hy vọng Phạm Nhàn là một quyềnthần trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, sẽ vì chuyện này mà đoạn tuyệt với bệ hạ. Chỉ nhưvậy, hắn mới có thể đứng sau lưng Hoàng đế đạt được vinh hoa phú quý trọnđời.Đang suy nghĩ lung tung, Ngôn Băng Vân bỗng lên tiếng hỏi: "Hạ Đại họcsĩ, không biết bốn người bên ngoài kia là ai?"Hạ Tông Vĩ liếc nhìn Ngôn Băng Vân, lắc đầu không trả lời. Hắn biết đốiphương đề cập đến bốn nhân vật bí ẩn kia, mặc áo gai, đội mũ rộng vành, taycầm thánh chỉ, quyền hạn còn cao hơn cấm quân. Bốn người này chuyên tráchcanh giữ Trần Bình Bình. Không ai biết bốn cao thủ ấy từ đâu xuất hiện trongcung đình, Hạ Tông Vĩ cũng không rõ, nhưng nhìn Ngôn Băng Vân, hắn lại nổilên những tâm tư khác.Năm ấy, để thay máu triều đình, bệ hạ cho gọi Thất Quân Tử vào cung, mỗingười đều được dặn dò cẩn thận. Ngoài Tần Hằng bị Hắc Kỵ Kinh Qua giếtchết vì gia tộc phản loạn, sáu người còn lại dần dần trở nên nổi bật trên triềuđình. Những đại thần trẻ tuổi này, không còn nghi ngờ gì, chính là sự chuẩn bịcho tương lai của bệ hạ.Trong sáu người này, Hạ Tông Vĩ có danh vọng và địa vị cao nhất, ngầmdẫn đầu những người còn lại. Có điều, hôm nay nhìn thấy gương mặt lạnh lùngnhư băng của Ngôn Băng Vân, trong lòng Hạ Đại học sĩ cũng phải run sợ.Suốt cuộc đời này, điều khiến hắn sợ hãi nhất là những nhân vật như NgônBăng Vân - giỏi che giấu thân phận, luôn chọn phe mạnh để theo, khi cần hànhđộng thì tàn nhẫn, độc ác.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đây là nơi u tối nhất Khánh Quốc, không mấy ai đủ tư cách bị giam giữ ở

đây. Tính từ khi Giám Sát viện xây dựng ngục thất cách đây mấy chục năm, chỉ

duy nhất có một người từng bị giam trong gian phòng tầng sâu nhất dưới lòng

đất này. Người đó tên là Tiếu Ân, bị giam cầm suốt mấy chục năm.

Hôm nay, Trần Bình Bình cũng bị giam ở nơi đây.

o O o

Cánh cửa sắt của phòng giam vẫn mở toang, ánh lửa chiếu vào trong, có thể

nhìn rõ cảnh vật bên trong. Một chiếc giường, một cái chậu nước, vài vật dụng

lặt vặt. Không giống như mọi người tưởng tượng là chỉ có cỏ dại, chuột, bùn,

ngược lại phòng giam rất sạch sẽ, chỉ đơn giản đến mức thiếu thốn, thậm chí

không tìm thấy một con gián.

Trần Bình Bình nằm trên giường, thở nhè nhẹ, nhắm mắt nghiền, mái tóc

hoa râm xơ xác lộn xộn bên mặt. Vết thương ở ngực bụng tuy đã được thái y

chăm sóc khỏi hẳn, nhưng mất máu quá nhiều khiến gương mặt nhăn nheo của

ông trở nên tái nhợt. Ông thở khò khè, mỗi nhịp hít vào đều khiến cơ thể gầy

guộc run lên, trong từ cổ họng phát ra tiếng kêu khàn khàn như ống khói hỏng.

Ngồi trên chiếc ghế dài gỗ bên ngoài phòng giam là bốn người xếp theo thứ

tự: Ngôn Băng Vân, Hạ Tông Vĩ, thái giám, thái y.

Bốn người này sẽ luôn quan sát vị lão nhân này, đảm bảo đối phương không

chết đi, không trốn thoát, vẫn giữ nguyên trạng thái hôn mê bên bờ vực tử vong

như bây giờ, chờ đến ngày mai khai triều, định tội, trước thành hoàng, dưới ánh

mắt vạn dân, lên đài nhận lấy lửa giận của Hoàng đế.

Sắc mặt Ngôn Băng Vân hơi trắng bệch, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào ông

lão trên giường, không biết đang nghĩ gì trong lòng. Bên cạnh, Hạ Tông Vĩ vẻ

mặt hờ hững nhìn hắn một cái, trong lòng chẳng lo lắng gì. Lúc này, Thiên lao

của Giám Sát viện hoàn toàn bị quân đội khống chế, cho dù bên trong Giám Sát

viện có nhân tố bất ổn nào, nhưng không có người lãnh đạo mà muốn tập kích

đến tầng sâu nhất này, giải cứu Trần Bình Bình ra ngoài, là điều hoàn toàn

không thể.

Nhìn thân thể hấp hối của Trần Bình Bình, sắc mặt Hạ Tông Vĩ nhíu lại,

cảm thấy chút lạnh giá. Câu chuyện này bắt đầu từ nỗi kiêng dè Phạm Nhàn của

hắn, nhưng kết cục lại chẳng liên quan gì đến hắn. Tâm tư của hắn thoáng lo

lắng, không biết mình còn phải bước tiếp bao xa trên con đường tối tăm này,

cho dù đi đến cuối, liệu có thể tránh khỏi cái kết cục như lão thọt này, chẳng thể

toàn thây?

Nhưng Hạ Tông Vĩ phải tiếp tục đi, từ khi được Hoàng đế để mắt đến, đặt

vào thế đối đầu với Phạm Nhàn, hắn đã không thể lui bước nữa. Vì thế hắn mới

thốt lên tiếng hô hoán trong cung điện nhằm buộc tội Trần Bình Bình và Giám

Sát viện, để khi Phạm Nhàn quay về kinh sư vài ngày nữa sẽ phát cuồng vì cái

chết thê thảm của Trần Bình Bình.

Tất cả văn võ bá quan trong triều đình Khánh Quốc đều lo sợ Phạm Nhàn

phát cuồng, nhưng Hạ Tông Vĩ lại hy vọng điều đó xảy ra. Nếu Phạm Nhàn

thực sự lạnh nhạt đến mức đứng dưới bóng hoàng quyền, hoàn toàn không đoái

hoài đến cái chết thảm thương của Trần Bình Bình và nỗi sỉ nhục của Giám Sát

viện, vậy y vẫn sẽ là trên một người dưới vạn người, Đạm Bạc Công ngông

cuồng tự đại.

Một vị Đạm Bạc Công tàn nhẫn vô tình đến thế không phải là kẻ địch mà

Hạ Tông Vĩ muốn đối đầu. Hạ Tông Vĩ chỉ hy vọng Phạm Nhàn là một quyền

thần trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, sẽ vì chuyện này mà đoạn tuyệt với bệ hạ. Chỉ như

vậy, hắn mới có thể đứng sau lưng Hoàng đế đạt được vinh hoa phú quý trọn

đời.

Đang suy nghĩ lung tung, Ngôn Băng Vân bỗng lên tiếng hỏi: "Hạ Đại học

sĩ, không biết bốn người bên ngoài kia là ai?"

Hạ Tông Vĩ liếc nhìn Ngôn Băng Vân, lắc đầu không trả lời. Hắn biết đối

phương đề cập đến bốn nhân vật bí ẩn kia, mặc áo gai, đội mũ rộng vành, tay

cầm thánh chỉ, quyền hạn còn cao hơn cấm quân. Bốn người này chuyên trách

canh giữ Trần Bình Bình. Không ai biết bốn cao thủ ấy từ đâu xuất hiện trong

cung đình, Hạ Tông Vĩ cũng không rõ, nhưng nhìn Ngôn Băng Vân, hắn lại nổi

lên những tâm tư khác.

Năm ấy, để thay máu triều đình, bệ hạ cho gọi Thất Quân Tử vào cung, mỗi

người đều được dặn dò cẩn thận. Ngoài Tần Hằng bị Hắc Kỵ Kinh Qua giết

chết vì gia tộc phản loạn, sáu người còn lại dần dần trở nên nổi bật trên triều

đình. Những đại thần trẻ tuổi này, không còn nghi ngờ gì, chính là sự chuẩn bị

cho tương lai của bệ hạ.

Trong sáu người này, Hạ Tông Vĩ có danh vọng và địa vị cao nhất, ngầm

dẫn đầu những người còn lại. Có điều, hôm nay nhìn thấy gương mặt lạnh lùng

như băng của Ngôn Băng Vân, trong lòng Hạ Đại học sĩ cũng phải run sợ.

Suốt cuộc đời này, điều khiến hắn sợ hãi nhất là những nhân vật như Ngôn

Băng Vân - giỏi che giấu thân phận, luôn chọn phe mạnh để theo, khi cần hành

động thì tàn nhẫn, độc ác.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đây là nơi u tối nhất Khánh Quốc, không mấy ai đủ tư cách bị giam giữ ởđây. Tính từ khi Giám Sát viện xây dựng ngục thất cách đây mấy chục năm, chỉduy nhất có một người từng bị giam trong gian phòng tầng sâu nhất dưới lòngđất này. Người đó tên là Tiếu Ân, bị giam cầm suốt mấy chục năm.Hôm nay, Trần Bình Bình cũng bị giam ở nơi đây.o O oCánh cửa sắt của phòng giam vẫn mở toang, ánh lửa chiếu vào trong, có thểnhìn rõ cảnh vật bên trong. Một chiếc giường, một cái chậu nước, vài vật dụnglặt vặt. Không giống như mọi người tưởng tượng là chỉ có cỏ dại, chuột, bùn,ngược lại phòng giam rất sạch sẽ, chỉ đơn giản đến mức thiếu thốn, thậm chíkhông tìm thấy một con gián.Trần Bình Bình nằm trên giường, thở nhè nhẹ, nhắm mắt nghiền, mái tóchoa râm xơ xác lộn xộn bên mặt. Vết thương ở ngực bụng tuy đã được thái ychăm sóc khỏi hẳn, nhưng mất máu quá nhiều khiến gương mặt nhăn nheo củaông trở nên tái nhợt. Ông thở khò khè, mỗi nhịp hít vào đều khiến cơ thể gầyguộc run lên, trong từ cổ họng phát ra tiếng kêu khàn khàn như ống khói hỏng.Ngồi trên chiếc ghế dài gỗ bên ngoài phòng giam là bốn người xếp theo thứtự: Ngôn Băng Vân, Hạ Tông Vĩ, thái giám, thái y.Bốn người này sẽ luôn quan sát vị lão nhân này, đảm bảo đối phương khôngchết đi, không trốn thoát, vẫn giữ nguyên trạng thái hôn mê bên bờ vực tử vongnhư bây giờ, chờ đến ngày mai khai triều, định tội, trước thành hoàng, dưới ánhmắt vạn dân, lên đài nhận lấy lửa giận của Hoàng đế.Sắc mặt Ngôn Băng Vân hơi trắng bệch, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào ônglão trên giường, không biết đang nghĩ gì trong lòng. Bên cạnh, Hạ Tông Vĩ vẻmặt hờ hững nhìn hắn một cái, trong lòng chẳng lo lắng gì. Lúc này, Thiên laocủa Giám Sát viện hoàn toàn bị quân đội khống chế, cho dù bên trong Giám Sátviện có nhân tố bất ổn nào, nhưng không có người lãnh đạo mà muốn tập kíchđến tầng sâu nhất này, giải cứu Trần Bình Bình ra ngoài, là điều hoàn toànkhông thể.Nhìn thân thể hấp hối của Trần Bình Bình, sắc mặt Hạ Tông Vĩ nhíu lại,cảm thấy chút lạnh giá. Câu chuyện này bắt đầu từ nỗi kiêng dè Phạm Nhàn củahắn, nhưng kết cục lại chẳng liên quan gì đến hắn. Tâm tư của hắn thoáng lolắng, không biết mình còn phải bước tiếp bao xa trên con đường tối tăm này,cho dù đi đến cuối, liệu có thể tránh khỏi cái kết cục như lão thọt này, chẳng thểtoàn thây?Nhưng Hạ Tông Vĩ phải tiếp tục đi, từ khi được Hoàng đế để mắt đến, đặtvào thế đối đầu với Phạm Nhàn, hắn đã không thể lui bước nữa. Vì thế hắn mớithốt lên tiếng hô hoán trong cung điện nhằm buộc tội Trần Bình Bình và GiámSát viện, để khi Phạm Nhàn quay về kinh sư vài ngày nữa sẽ phát cuồng vì cáichết thê thảm của Trần Bình Bình.Tất cả văn võ bá quan trong triều đình Khánh Quốc đều lo sợ Phạm Nhànphát cuồng, nhưng Hạ Tông Vĩ lại hy vọng điều đó xảy ra. Nếu Phạm Nhànthực sự lạnh nhạt đến mức đứng dưới bóng hoàng quyền, hoàn toàn không đoáihoài đến cái chết thảm thương của Trần Bình Bình và nỗi sỉ nhục của Giám Sátviện, vậy y vẫn sẽ là trên một người dưới vạn người, Đạm Bạc Công ngôngcuồng tự đại.Một vị Đạm Bạc Công tàn nhẫn vô tình đến thế không phải là kẻ địch màHạ Tông Vĩ muốn đối đầu. Hạ Tông Vĩ chỉ hy vọng Phạm Nhàn là một quyềnthần trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, sẽ vì chuyện này mà đoạn tuyệt với bệ hạ. Chỉ nhưvậy, hắn mới có thể đứng sau lưng Hoàng đế đạt được vinh hoa phú quý trọnđời.Đang suy nghĩ lung tung, Ngôn Băng Vân bỗng lên tiếng hỏi: "Hạ Đại họcsĩ, không biết bốn người bên ngoài kia là ai?"Hạ Tông Vĩ liếc nhìn Ngôn Băng Vân, lắc đầu không trả lời. Hắn biết đốiphương đề cập đến bốn nhân vật bí ẩn kia, mặc áo gai, đội mũ rộng vành, taycầm thánh chỉ, quyền hạn còn cao hơn cấm quân. Bốn người này chuyên tráchcanh giữ Trần Bình Bình. Không ai biết bốn cao thủ ấy từ đâu xuất hiện trongcung đình, Hạ Tông Vĩ cũng không rõ, nhưng nhìn Ngôn Băng Vân, hắn lại nổilên những tâm tư khác.Năm ấy, để thay máu triều đình, bệ hạ cho gọi Thất Quân Tử vào cung, mỗingười đều được dặn dò cẩn thận. Ngoài Tần Hằng bị Hắc Kỵ Kinh Qua giếtchết vì gia tộc phản loạn, sáu người còn lại dần dần trở nên nổi bật trên triềuđình. Những đại thần trẻ tuổi này, không còn nghi ngờ gì, chính là sự chuẩn bịcho tương lai của bệ hạ.Trong sáu người này, Hạ Tông Vĩ có danh vọng và địa vị cao nhất, ngầmdẫn đầu những người còn lại. Có điều, hôm nay nhìn thấy gương mặt lạnh lùngnhư băng của Ngôn Băng Vân, trong lòng Hạ Đại học sĩ cũng phải run sợ.Suốt cuộc đời này, điều khiến hắn sợ hãi nhất là những nhân vật như NgônBăng Vân - giỏi che giấu thân phận, luôn chọn phe mạnh để theo, khi cần hànhđộng thì tàn nhẫn, độc ác.

Chương 1818: Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 2