Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1819: Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hôm nay, Trần Bình Bình ám sát Hoàng đế bệ hạ nhưng Ngôn Băng Vân đãsớm chuẩn bị nhiều thủ đoạn ứng phó trong Giám Sát viện. Sự thật này khiếnHạ Tông Vĩ hơi bất ngờ, nhận ra rằng vị Tiểu Ngôn công tử Ngôn Băng Vânnày hóa ra vốn có tính cách lạnh lùng, tàn nhẫn. Hơn nữa, rõ ràng là Ngôn BăngVân hiểu rõ vụ việc hơn mình. Nói cách khác, lòng tin của Hoàng đế bệ hạ dànhcho Ngôn Băng Vân có vẻ còn hơn cả đối với mình.Ngôn Băng Vân không để ý đến suy nghĩ trong lòng vị Đại học sĩ, chỉ lẳnglặng nhìn vào phòng giam bằng ánh mắt phức tạp mà bình tĩnh.Ông lão trong phòng giam cả đời vất vả cống hiến cho đất nước, hao tâmtổn sức. Hơn nữa, thuở trẻ từng chiến đấu dũng mãnh trên chiến trường, bịthương nặng nhiều lần. Những chuyện đó khiến vị mưu thần hàng đầu củaKhánh Đế già nua thấy rõ, khuôn mặt nhăn nheo và mái tóc bạc trắng. Sinhmệnh nguyên khí trong người ông ta gần như cạn kiệt.Hôm nay, trong Ngự Thư phòng Hoàng đế bệ hạ nổi giận ra tay, dù có kiềmchế sức mạnh nhưng cú ném cốc sứ vẫn khiến Trần Bình Bình không qua khỏi.Ngôn Băng Vân đoán chắc rằng, tuổi thọ của lão Viện trưởng đã hết, nếu khôngnhờ thuốc quý trong cung chắp thêm sinh mệnh, chắc chắn ông không thể sốngđến ngày mai ra pháp trường.Nghĩ vậy, trong mắt Ngôn Băng Vân thoáng qua vẻ u âm khó lòng nhận ra.Đúng lúc ấy, thân thể vẫn hôn mê của Trần Bình Bình bỗng động đậy. Tháiy vội vàng bước tới bắt mạch. Một lúc sau, Trần Bình Bình mở mắt ra trong khónhọc, nhìn quanh để nhận biết nơi mình đang ở. Sau đó đôi môi khô nứt của ôngmím lại, khẽ nhếch lên một nụ cười kì lạ.Ánh mắt Trần Bình Bình đã mờ đục, không còn hào quang. Ông liếc nhìnNgôn Băng Vân, vô cùng lạnh lẽo.Ngôn Băng Vân cũng đáp lại bằng ánh mắt đầy lạnh lùng.o O oTrong núi không biết năm tháng, lòng đất cũng nào biết tháng năm. Giờ đãqua bao lâu, những cây đuốc tẩm dầu vẫn cháy rực không tiếc sinh mệnh. Đámngười thức cả đêm trong Thiên lao của Giám Sát viện, sau khi vượt qua đêmđen căng thẳng nhất, đều có cảm giác thoải mái khó kiềm nén nổi.Hạ Tông Vĩ day đôi mắt, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một bứctường đá, lúc này mới nhớ ra bản thân đang ở sâu dưới lòng đất không biết baonhiêu trượng, tự cười giễu một cái. Đúng lúc ấy, phía sau phòng giam vang lêntiếng bước chân trên bậc thang đá, theo đó là tiểu thái giám truyền chỉ đi đếnbên ngoài phòng giam.Sắc mặt Hạ Tông Vĩ nghiêm nghị lại, thái y thoáng thả lỏng, bọn thái giámcanh gác cũng căng thẳng hơn hẳn, duy chỉ có Ngôn Băng Vân vẫn mặt khôngcảm xúc. Những người canh giữ tội nhân Trần Bình Bình đều biết rằng...Thời khắc cuối cùng đã đến.o O oMột vầng thái dương đỏ rực vừa mọc lên khỏi tầng mây, hào quang ấm áprọi xuống khắp các kiến trúc kinh đô Khánh Quốc. Nhóm người rời Thiên Laođứng trong ánh bình minh, vô thức nheo mắt lại. Một đêm căng thẳng trôi qua,cuối cùng vẫn bình yên vô sự, cho dù là Hạ Tông Vĩ hay Ngôn Băng Vân, cũngnhư những cấm quân chịu trách nhiệm canh giữ, ai nấy đều cảm thấy tinh thầnkiệt quệ tột độ.Hạ Tông Vĩ nhẹ nhàng vẫy tay, một chiếc xe ngựa đen chở theo Trần BìnhBình nằm trên cáng, được hộ tống bởi hàng trăm cấm quân giáp trụ đầy mìnhđứng trước cửa Thiên Lao.Ngôn Băng Vân híp mắt nhìn về phía hoàng thành huy hoàng bên kia, biếtbuổi yết triều đã bắt đầu, đại thần các bộ hẳn đang ngập tràn căm phẫn mắngnhiếc tội đại nghịch bất đạo của Trần Bình Bình trong Thái Cực Điện. Nhữngtội danh mà bọn văn thần đã chuẩn bị nhiều năm qua, giờ đây cuối cùng cũng cócơ hội mang ra buộc lên cổ lão chó mực kia.Khâm phạmTrần Bình Bình được đưa ra khỏi Thiên Lao, bước đi trên conđường dẫn đến cái chết. Các binh sĩ xung quanh nghiêm nghị phân công nhiệmvụ canh phòng. Ngôn Băng Vân cùng thuộc hạ thân tín nhất đứng ở cuối đoàn,sau đó nghe được một tin tức.Lão bộc hầu hạ bên cạnh Trần Bình Bình suốt mấy chục năm, cũng bị giamgiữ trong Thiên Lao của Giám Sát viện đêm qua. Giờ đây khi hay tin chủ nhânđã phụng sự mấy chục năm sắp lên pháp trường, lão bộc ấy tự sát bằng cách đậpđầu vào tường trong phòng giam, máu tươi bê bết khắp nơi.Nghe tin đó, đôi mắt Ngôn Băng Vân thoáng ướt át nhưng vẫn cố nénxuống, ngẩng mặt lên, không còn nhìn về phía hoàng thành, sợ nước mắt lẫntâm trạng phức tạp sẽ trào ra trước mặt đám đông.Hắn ngẩng đầu lên, chợt thấy vô số đám mây mưa vô cớ kéo đến, nhanhchóng chất đống trên không trung kinh đô, che phủ hoàn toàn mặt trời vừa mớinhô lên phía sau, khiến một bầu không khí u ám bao trùm các kiến trúc và câycối trong thành.Lại một cơn mưa thu, sắp đổ xuống.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hôm nay, Trần Bình Bình ám sát Hoàng đế bệ hạ nhưng Ngôn Băng Vân đã

sớm chuẩn bị nhiều thủ đoạn ứng phó trong Giám Sát viện. Sự thật này khiến

Hạ Tông Vĩ hơi bất ngờ, nhận ra rằng vị Tiểu Ngôn công tử Ngôn Băng Vân

này hóa ra vốn có tính cách lạnh lùng, tàn nhẫn. Hơn nữa, rõ ràng là Ngôn Băng

Vân hiểu rõ vụ việc hơn mình. Nói cách khác, lòng tin của Hoàng đế bệ hạ dành

cho Ngôn Băng Vân có vẻ còn hơn cả đối với mình.

Ngôn Băng Vân không để ý đến suy nghĩ trong lòng vị Đại học sĩ, chỉ lẳng

lặng nhìn vào phòng giam bằng ánh mắt phức tạp mà bình tĩnh.

Ông lão trong phòng giam cả đời vất vả cống hiến cho đất nước, hao tâm

tổn sức. Hơn nữa, thuở trẻ từng chiến đấu dũng mãnh trên chiến trường, bị

thương nặng nhiều lần. Những chuyện đó khiến vị mưu thần hàng đầu của

Khánh Đế già nua thấy rõ, khuôn mặt nhăn nheo và mái tóc bạc trắng. Sinh

mệnh nguyên khí trong người ông ta gần như cạn kiệt.

Hôm nay, trong Ngự Thư phòng Hoàng đế bệ hạ nổi giận ra tay, dù có kiềm

chế sức mạnh nhưng cú ném cốc sứ vẫn khiến Trần Bình Bình không qua khỏi.

Ngôn Băng Vân đoán chắc rằng, tuổi thọ của lão Viện trưởng đã hết, nếu không

nhờ thuốc quý trong cung chắp thêm sinh mệnh, chắc chắn ông không thể sống

đến ngày mai ra pháp trường.

Nghĩ vậy, trong mắt Ngôn Băng Vân thoáng qua vẻ u âm khó lòng nhận ra.

Đúng lúc ấy, thân thể vẫn hôn mê của Trần Bình Bình bỗng động đậy. Thái

y vội vàng bước tới bắt mạch. Một lúc sau, Trần Bình Bình mở mắt ra trong khó

nhọc, nhìn quanh để nhận biết nơi mình đang ở. Sau đó đôi môi khô nứt của ông

mím lại, khẽ nhếch lên một nụ cười kì lạ.

Ánh mắt Trần Bình Bình đã mờ đục, không còn hào quang. Ông liếc nhìn

Ngôn Băng Vân, vô cùng lạnh lẽo.

Ngôn Băng Vân cũng đáp lại bằng ánh mắt đầy lạnh lùng.

o O o

Trong núi không biết năm tháng, lòng đất cũng nào biết tháng năm. Giờ đã

qua bao lâu, những cây đuốc tẩm dầu vẫn cháy rực không tiếc sinh mệnh. Đám

người thức cả đêm trong Thiên lao của Giám Sát viện, sau khi vượt qua đêm

đen căng thẳng nhất, đều có cảm giác thoải mái khó kiềm nén nổi.

Hạ Tông Vĩ day đôi mắt, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một bức

tường đá, lúc này mới nhớ ra bản thân đang ở sâu dưới lòng đất không biết bao

nhiêu trượng, tự cười giễu một cái. Đúng lúc ấy, phía sau phòng giam vang lên

tiếng bước chân trên bậc thang đá, theo đó là tiểu thái giám truyền chỉ đi đến

bên ngoài phòng giam.

Sắc mặt Hạ Tông Vĩ nghiêm nghị lại, thái y thoáng thả lỏng, bọn thái giám

canh gác cũng căng thẳng hơn hẳn, duy chỉ có Ngôn Băng Vân vẫn mặt không

cảm xúc. Những người canh giữ tội nhân Trần Bình Bình đều biết rằng...

Thời khắc cuối cùng đã đến.

o O o

Một vầng thái dương đỏ rực vừa mọc lên khỏi tầng mây, hào quang ấm áp

rọi xuống khắp các kiến trúc kinh đô Khánh Quốc. Nhóm người rời Thiên Lao

đứng trong ánh bình minh, vô thức nheo mắt lại. Một đêm căng thẳng trôi qua,

cuối cùng vẫn bình yên vô sự, cho dù là Hạ Tông Vĩ hay Ngôn Băng Vân, cũng

như những cấm quân chịu trách nhiệm canh giữ, ai nấy đều cảm thấy tinh thần

kiệt quệ tột độ.

Hạ Tông Vĩ nhẹ nhàng vẫy tay, một chiếc xe ngựa đen chở theo Trần Bình

Bình nằm trên cáng, được hộ tống bởi hàng trăm cấm quân giáp trụ đầy mình

đứng trước cửa Thiên Lao.

Ngôn Băng Vân híp mắt nhìn về phía hoàng thành huy hoàng bên kia, biết

buổi yết triều đã bắt đầu, đại thần các bộ hẳn đang ngập tràn căm phẫn mắng

nhiếc tội đại nghịch bất đạo của Trần Bình Bình trong Thái Cực Điện. Những

tội danh mà bọn văn thần đã chuẩn bị nhiều năm qua, giờ đây cuối cùng cũng có

cơ hội mang ra buộc lên cổ lão chó mực kia.

Khâm phạmTrần Bình Bình được đưa ra khỏi Thiên Lao, bước đi trên con

đường dẫn đến cái chết. Các binh sĩ xung quanh nghiêm nghị phân công nhiệm

vụ canh phòng. Ngôn Băng Vân cùng thuộc hạ thân tín nhất đứng ở cuối đoàn,

sau đó nghe được một tin tức.

Lão bộc hầu hạ bên cạnh Trần Bình Bình suốt mấy chục năm, cũng bị giam

giữ trong Thiên Lao của Giám Sát viện đêm qua. Giờ đây khi hay tin chủ nhân

đã phụng sự mấy chục năm sắp lên pháp trường, lão bộc ấy tự sát bằng cách đập

đầu vào tường trong phòng giam, máu tươi bê bết khắp nơi.

Nghe tin đó, đôi mắt Ngôn Băng Vân thoáng ướt át nhưng vẫn cố nén

xuống, ngẩng mặt lên, không còn nhìn về phía hoàng thành, sợ nước mắt lẫn

tâm trạng phức tạp sẽ trào ra trước mặt đám đông.

Hắn ngẩng đầu lên, chợt thấy vô số đám mây mưa vô cớ kéo đến, nhanh

chóng chất đống trên không trung kinh đô, che phủ hoàn toàn mặt trời vừa mới

nhô lên phía sau, khiến một bầu không khí u ám bao trùm các kiến trúc và cây

cối trong thành.

Lại một cơn mưa thu, sắp đổ xuống.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hôm nay, Trần Bình Bình ám sát Hoàng đế bệ hạ nhưng Ngôn Băng Vân đãsớm chuẩn bị nhiều thủ đoạn ứng phó trong Giám Sát viện. Sự thật này khiếnHạ Tông Vĩ hơi bất ngờ, nhận ra rằng vị Tiểu Ngôn công tử Ngôn Băng Vânnày hóa ra vốn có tính cách lạnh lùng, tàn nhẫn. Hơn nữa, rõ ràng là Ngôn BăngVân hiểu rõ vụ việc hơn mình. Nói cách khác, lòng tin của Hoàng đế bệ hạ dànhcho Ngôn Băng Vân có vẻ còn hơn cả đối với mình.Ngôn Băng Vân không để ý đến suy nghĩ trong lòng vị Đại học sĩ, chỉ lẳnglặng nhìn vào phòng giam bằng ánh mắt phức tạp mà bình tĩnh.Ông lão trong phòng giam cả đời vất vả cống hiến cho đất nước, hao tâmtổn sức. Hơn nữa, thuở trẻ từng chiến đấu dũng mãnh trên chiến trường, bịthương nặng nhiều lần. Những chuyện đó khiến vị mưu thần hàng đầu củaKhánh Đế già nua thấy rõ, khuôn mặt nhăn nheo và mái tóc bạc trắng. Sinhmệnh nguyên khí trong người ông ta gần như cạn kiệt.Hôm nay, trong Ngự Thư phòng Hoàng đế bệ hạ nổi giận ra tay, dù có kiềmchế sức mạnh nhưng cú ném cốc sứ vẫn khiến Trần Bình Bình không qua khỏi.Ngôn Băng Vân đoán chắc rằng, tuổi thọ của lão Viện trưởng đã hết, nếu khôngnhờ thuốc quý trong cung chắp thêm sinh mệnh, chắc chắn ông không thể sốngđến ngày mai ra pháp trường.Nghĩ vậy, trong mắt Ngôn Băng Vân thoáng qua vẻ u âm khó lòng nhận ra.Đúng lúc ấy, thân thể vẫn hôn mê của Trần Bình Bình bỗng động đậy. Tháiy vội vàng bước tới bắt mạch. Một lúc sau, Trần Bình Bình mở mắt ra trong khónhọc, nhìn quanh để nhận biết nơi mình đang ở. Sau đó đôi môi khô nứt của ôngmím lại, khẽ nhếch lên một nụ cười kì lạ.Ánh mắt Trần Bình Bình đã mờ đục, không còn hào quang. Ông liếc nhìnNgôn Băng Vân, vô cùng lạnh lẽo.Ngôn Băng Vân cũng đáp lại bằng ánh mắt đầy lạnh lùng.o O oTrong núi không biết năm tháng, lòng đất cũng nào biết tháng năm. Giờ đãqua bao lâu, những cây đuốc tẩm dầu vẫn cháy rực không tiếc sinh mệnh. Đámngười thức cả đêm trong Thiên lao của Giám Sát viện, sau khi vượt qua đêmđen căng thẳng nhất, đều có cảm giác thoải mái khó kiềm nén nổi.Hạ Tông Vĩ day đôi mắt, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một bứctường đá, lúc này mới nhớ ra bản thân đang ở sâu dưới lòng đất không biết baonhiêu trượng, tự cười giễu một cái. Đúng lúc ấy, phía sau phòng giam vang lêntiếng bước chân trên bậc thang đá, theo đó là tiểu thái giám truyền chỉ đi đếnbên ngoài phòng giam.Sắc mặt Hạ Tông Vĩ nghiêm nghị lại, thái y thoáng thả lỏng, bọn thái giámcanh gác cũng căng thẳng hơn hẳn, duy chỉ có Ngôn Băng Vân vẫn mặt khôngcảm xúc. Những người canh giữ tội nhân Trần Bình Bình đều biết rằng...Thời khắc cuối cùng đã đến.o O oMột vầng thái dương đỏ rực vừa mọc lên khỏi tầng mây, hào quang ấm áprọi xuống khắp các kiến trúc kinh đô Khánh Quốc. Nhóm người rời Thiên Laođứng trong ánh bình minh, vô thức nheo mắt lại. Một đêm căng thẳng trôi qua,cuối cùng vẫn bình yên vô sự, cho dù là Hạ Tông Vĩ hay Ngôn Băng Vân, cũngnhư những cấm quân chịu trách nhiệm canh giữ, ai nấy đều cảm thấy tinh thầnkiệt quệ tột độ.Hạ Tông Vĩ nhẹ nhàng vẫy tay, một chiếc xe ngựa đen chở theo Trần BìnhBình nằm trên cáng, được hộ tống bởi hàng trăm cấm quân giáp trụ đầy mìnhđứng trước cửa Thiên Lao.Ngôn Băng Vân híp mắt nhìn về phía hoàng thành huy hoàng bên kia, biếtbuổi yết triều đã bắt đầu, đại thần các bộ hẳn đang ngập tràn căm phẫn mắngnhiếc tội đại nghịch bất đạo của Trần Bình Bình trong Thái Cực Điện. Nhữngtội danh mà bọn văn thần đã chuẩn bị nhiều năm qua, giờ đây cuối cùng cũng cócơ hội mang ra buộc lên cổ lão chó mực kia.Khâm phạmTrần Bình Bình được đưa ra khỏi Thiên Lao, bước đi trên conđường dẫn đến cái chết. Các binh sĩ xung quanh nghiêm nghị phân công nhiệmvụ canh phòng. Ngôn Băng Vân cùng thuộc hạ thân tín nhất đứng ở cuối đoàn,sau đó nghe được một tin tức.Lão bộc hầu hạ bên cạnh Trần Bình Bình suốt mấy chục năm, cũng bị giamgiữ trong Thiên Lao của Giám Sát viện đêm qua. Giờ đây khi hay tin chủ nhânđã phụng sự mấy chục năm sắp lên pháp trường, lão bộc ấy tự sát bằng cách đậpđầu vào tường trong phòng giam, máu tươi bê bết khắp nơi.Nghe tin đó, đôi mắt Ngôn Băng Vân thoáng ướt át nhưng vẫn cố nénxuống, ngẩng mặt lên, không còn nhìn về phía hoàng thành, sợ nước mắt lẫntâm trạng phức tạp sẽ trào ra trước mặt đám đông.Hắn ngẩng đầu lên, chợt thấy vô số đám mây mưa vô cớ kéo đến, nhanhchóng chất đống trên không trung kinh đô, che phủ hoàn toàn mặt trời vừa mớinhô lên phía sau, khiến một bầu không khí u ám bao trùm các kiến trúc và câycối trong thành.Lại một cơn mưa thu, sắp đổ xuống.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1819: Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 3