Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1821: Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giống như vài năm trước vụ án kỳ thi mùa xuân, những cái đầu lâu của cácquan bộ Lễ lăn lóc trên pháp trường, suýt bị chó hoang gặm nhấm, chỉ riêngcảnh tượng đó đã lấp đầy biết bao thời gian nhàm chán của đám người khốncùng kinh đô, kéo theo biết bao chén rượu đục ngầu.Ba năm trước, kinh đô nổi loạn, cũng tại chợ muối không biết bao nhiêutướng lãnh tham gia loạn quân đã bị chém đầu ngay tại đây. Máu tươi nhuộm đỏnửa con phố dài, mùi tanh nồng nặc bốc lên tận trời suốt mấy ngày liền. Còn cóthống lĩnh mười ba Thành Môn ti Trương Đức Thanh, khi bị lăng trì tử hình,tiếng kêu thảm thiết vang dội.Trong ba năm qua, cảnh chết thảm của Trương Đức Thanh đã làm phongphú thêm cuộc sống của bách tính kinh đô qua vô số câu chuyện bên chén rượu.Có điều, những sự kiện lớn của kinh đô trong những năm gần đây chắc chắnkhông thể sánh bằng ngày hôm nay, bởi vì hôm nay là người chết là Viện trưởngGiám Sát viện, là lão chó mực trung thành nhất của bệ hạ mà thiên hạ đều biết,giờ lão chó mực điên cuồng này sắp bị tàn sát, ha ha!Hơn nữa, địa điểm hành quyết hôm nay không phải chợ muối, cũng khôngphải pháp trường trước bộ Hình, mà là ngay trước hoàng cung, trên quảngtrường! Kể từ khi Khánh Quốc sơ khai, chỉ riêng ngày hôm nay mới có quan lạibị xử phía trước hoàng cung như thế. Bách tính hưng phấn nghĩ đến điểm này,lòng lại sôi sục căm phẫn, tên đại quan Trần Bình Bình chắc đã phạm tội đạinghịch bất đạo tày trời, mới phải chết ở nơi đây.Có người vì Giám Sát viện nên đã liên tưởng đến Tiểu Phạm đại nhân,nhưng tất cả những người đến xem hành hình đều vô thức quên điều đó, họcũng không bao giờ nghĩ rằng giữa Tiểu Phạm đại nhân và lão chó mực kia cóbất kỳ liên hệ nào. Họ chỉ là những người bình dân chợ búa, không biết nhữngnhân vật cai trị đất nước này có những mâu thuẫn gì với nhau. Cho dù có ngườithông minh, cũng chỉ nghĩ theo một hướng khác, Bệ hạ vừa giao Giám Sát việncho Tiểu Phạm đại nhân, là ra tay tiêu diệt Viện trưởng cũ, có lẽ là để dọnđường cho Tiểu Phạm đại nhân thanh trừng tàn dư và tội ác trong Giám Sátviện?Vô số bách tính ùa vào quảng trường trước điện, hồi hộp, thờ ơ, hưng phấn,buồn bã vô cớ, muôn vàn tâm trạng phức tạp vây quanh khu pháp trường nhỏbé. Binh sĩ cấm vệ cùng quan quân trấn thủ kinh đô chịu trách nhiệm giữ gìntrật tự đã ngăn cách hàng ngàn người ở bên ngoài, bảo đảm sự yên tĩnh củapháp trường.Không thể trách những bách tính Khánh Quốc, bởi vì họ đã quen với việcchỉ biết những gì được cho phép biết, từ bỏ những gì không thể biết, tận hưởngnhững gì được cho phép tận hưởng, giận dữ với những gì được phép giận dữ.Bệ hạ muốn giết một đại thần, cho dù người đó có thực sự tội lỗi hay không,nhưng họ đã được dạy rằng quân muốn thần chết, thần tất nhiên có đạo lý phảichết, nên tất nhiên đại thần kia phải chết, tội chết vạn lần mà không thể chốicãi...Đám đông người nườm nượp như biển người bao la, nổi gợn sóng trênquảng trường rộng lớn phía trước hoàng thành oai nghiêm. Khu vực gần cửacung đều được giữ trống, dựng một cái đài gỗ cực kỳ đơn giản, đó là pháptrường. Trong vòng vây của biển người và hoàng thành hùng vĩ, chiếc pháptrường nhỏ bé như một chiếc thuyền cô độc đáng thương, bất cứ lúc nào cũngcó thể chìm trong biển người hoặc vỡ vụn khi va vào thành trì bất khả xâmphạm của hoàng thành.Một đoàn người im lặng, trang nghiêm tiến lên dọc theo khoảng đất trốngbên dưới hoàng thành, đi ngang qua hai bên đường là hơn trăm quan lại KhánhQuốc cúi đầu, im lặng dưới ánh mắt tò mò căng thẳng của đám đông cách đókhông xa rồi đến dưới chân cái đài gỗ nhỏ.Từ trong xe tù, một cáng cứu thương được khiêng ra, trên đó là một ông lãonằm bất động, hôn mê bất tỉnh, không rõ sống chết. Hạ Tông Vĩ ngước nhìn lênbức tường thành hoàng thành, khóe mắt hơi giật giật rồi nhẹ nhàng vẫy tay,chiếc cáng được khiêng lên trên đài gỗ.Cuối cùng, những bách tính ở phía trước cũng được nhìn thấy vị đại quansắp lên đoạn đầu đài để thi hành cực hình, được chứng kiến thấy tên lão tặc hắcám truyền kỳ này. Họ thỏa mãn thở dài rồi im lặng nhìn ông lão bất động kia,trong lòng tự hỏi không biết người này đã chết chưa.Bên trong cửa thành tối om có ba vị thái giám bước ra. Bên tay trái là tiểuthái giám cầm án thư đặt trên khay, là tội danh do triều đình định đoạt ngày hômnay. Bên tay phải là tiểu thái giám giơ cao hương án, trong đó là ý chỉ xử tửTrần Bình Bình của bệ hạ.Còn thái giám ở giữa mang vẻ mặt vô tình là Diêu công công, hắn cũngkhông để hai tay rỗi mà cầm một bình nhỏ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Giống như vài năm trước vụ án kỳ thi mùa xuân, những cái đầu lâu của các
quan bộ Lễ lăn lóc trên pháp trường, suýt bị chó hoang gặm nhấm, chỉ riêng
cảnh tượng đó đã lấp đầy biết bao thời gian nhàm chán của đám người khốn
cùng kinh đô, kéo theo biết bao chén rượu đục ngầu.
Ba năm trước, kinh đô nổi loạn, cũng tại chợ muối không biết bao nhiêu
tướng lãnh tham gia loạn quân đã bị chém đầu ngay tại đây. Máu tươi nhuộm đỏ
nửa con phố dài, mùi tanh nồng nặc bốc lên tận trời suốt mấy ngày liền. Còn có
thống lĩnh mười ba Thành Môn ti Trương Đức Thanh, khi bị lăng trì tử hình,
tiếng kêu thảm thiết vang dội.
Trong ba năm qua, cảnh chết thảm của Trương Đức Thanh đã làm phong
phú thêm cuộc sống của bách tính kinh đô qua vô số câu chuyện bên chén rượu.
Có điều, những sự kiện lớn của kinh đô trong những năm gần đây chắc chắn
không thể sánh bằng ngày hôm nay, bởi vì hôm nay là người chết là Viện trưởng
Giám Sát viện, là lão chó mực trung thành nhất của bệ hạ mà thiên hạ đều biết,
giờ lão chó mực điên cuồng này sắp bị tàn sát, ha ha!
Hơn nữa, địa điểm hành quyết hôm nay không phải chợ muối, cũng không
phải pháp trường trước bộ Hình, mà là ngay trước hoàng cung, trên quảng
trường! Kể từ khi Khánh Quốc sơ khai, chỉ riêng ngày hôm nay mới có quan lại
bị xử phía trước hoàng cung như thế. Bách tính hưng phấn nghĩ đến điểm này,
lòng lại sôi sục căm phẫn, tên đại quan Trần Bình Bình chắc đã phạm tội đại
nghịch bất đạo tày trời, mới phải chết ở nơi đây.
Có người vì Giám Sát viện nên đã liên tưởng đến Tiểu Phạm đại nhân,
nhưng tất cả những người đến xem hành hình đều vô thức quên điều đó, họ
cũng không bao giờ nghĩ rằng giữa Tiểu Phạm đại nhân và lão chó mực kia có
bất kỳ liên hệ nào. Họ chỉ là những người bình dân chợ búa, không biết những
nhân vật cai trị đất nước này có những mâu thuẫn gì với nhau. Cho dù có người
thông minh, cũng chỉ nghĩ theo một hướng khác, Bệ hạ vừa giao Giám Sát viện
cho Tiểu Phạm đại nhân, là ra tay tiêu diệt Viện trưởng cũ, có lẽ là để dọn
đường cho Tiểu Phạm đại nhân thanh trừng tàn dư và tội ác trong Giám Sát
viện?
Vô số bách tính ùa vào quảng trường trước điện, hồi hộp, thờ ơ, hưng phấn,
buồn bã vô cớ, muôn vàn tâm trạng phức tạp vây quanh khu pháp trường nhỏ
bé. Binh sĩ cấm vệ cùng quan quân trấn thủ kinh đô chịu trách nhiệm giữ gìn
trật tự đã ngăn cách hàng ngàn người ở bên ngoài, bảo đảm sự yên tĩnh của
pháp trường.
Không thể trách những bách tính Khánh Quốc, bởi vì họ đã quen với việc
chỉ biết những gì được cho phép biết, từ bỏ những gì không thể biết, tận hưởng
những gì được cho phép tận hưởng, giận dữ với những gì được phép giận dữ.
Bệ hạ muốn giết một đại thần, cho dù người đó có thực sự tội lỗi hay không,
nhưng họ đã được dạy rằng quân muốn thần chết, thần tất nhiên có đạo lý phải
chết, nên tất nhiên đại thần kia phải chết, tội chết vạn lần mà không thể chối
cãi...
Đám đông người nườm nượp như biển người bao la, nổi gợn sóng trên
quảng trường rộng lớn phía trước hoàng thành oai nghiêm. Khu vực gần cửa
cung đều được giữ trống, dựng một cái đài gỗ cực kỳ đơn giản, đó là pháp
trường. Trong vòng vây của biển người và hoàng thành hùng vĩ, chiếc pháp
trường nhỏ bé như một chiếc thuyền cô độc đáng thương, bất cứ lúc nào cũng
có thể chìm trong biển người hoặc vỡ vụn khi va vào thành trì bất khả xâm
phạm của hoàng thành.
Một đoàn người im lặng, trang nghiêm tiến lên dọc theo khoảng đất trống
bên dưới hoàng thành, đi ngang qua hai bên đường là hơn trăm quan lại Khánh
Quốc cúi đầu, im lặng dưới ánh mắt tò mò căng thẳng của đám đông cách đó
không xa rồi đến dưới chân cái đài gỗ nhỏ.
Từ trong xe tù, một cáng cứu thương được khiêng ra, trên đó là một ông lão
nằm bất động, hôn mê bất tỉnh, không rõ sống chết. Hạ Tông Vĩ ngước nhìn lên
bức tường thành hoàng thành, khóe mắt hơi giật giật rồi nhẹ nhàng vẫy tay,
chiếc cáng được khiêng lên trên đài gỗ.
Cuối cùng, những bách tính ở phía trước cũng được nhìn thấy vị đại quan
sắp lên đoạn đầu đài để thi hành cực hình, được chứng kiến thấy tên lão tặc hắc
ám truyền kỳ này. Họ thỏa mãn thở dài rồi im lặng nhìn ông lão bất động kia,
trong lòng tự hỏi không biết người này đã chết chưa.
Bên trong cửa thành tối om có ba vị thái giám bước ra. Bên tay trái là tiểu
thái giám cầm án thư đặt trên khay, là tội danh do triều đình định đoạt ngày hôm
nay. Bên tay phải là tiểu thái giám giơ cao hương án, trong đó là ý chỉ xử tử
Trần Bình Bình của bệ hạ.
Còn thái giám ở giữa mang vẻ mặt vô tình là Diêu công công, hắn cũng
không để hai tay rỗi mà cầm một bình nhỏ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giống như vài năm trước vụ án kỳ thi mùa xuân, những cái đầu lâu của cácquan bộ Lễ lăn lóc trên pháp trường, suýt bị chó hoang gặm nhấm, chỉ riêngcảnh tượng đó đã lấp đầy biết bao thời gian nhàm chán của đám người khốncùng kinh đô, kéo theo biết bao chén rượu đục ngầu.Ba năm trước, kinh đô nổi loạn, cũng tại chợ muối không biết bao nhiêutướng lãnh tham gia loạn quân đã bị chém đầu ngay tại đây. Máu tươi nhuộm đỏnửa con phố dài, mùi tanh nồng nặc bốc lên tận trời suốt mấy ngày liền. Còn cóthống lĩnh mười ba Thành Môn ti Trương Đức Thanh, khi bị lăng trì tử hình,tiếng kêu thảm thiết vang dội.Trong ba năm qua, cảnh chết thảm của Trương Đức Thanh đã làm phongphú thêm cuộc sống của bách tính kinh đô qua vô số câu chuyện bên chén rượu.Có điều, những sự kiện lớn của kinh đô trong những năm gần đây chắc chắnkhông thể sánh bằng ngày hôm nay, bởi vì hôm nay là người chết là Viện trưởngGiám Sát viện, là lão chó mực trung thành nhất của bệ hạ mà thiên hạ đều biết,giờ lão chó mực điên cuồng này sắp bị tàn sát, ha ha!Hơn nữa, địa điểm hành quyết hôm nay không phải chợ muối, cũng khôngphải pháp trường trước bộ Hình, mà là ngay trước hoàng cung, trên quảngtrường! Kể từ khi Khánh Quốc sơ khai, chỉ riêng ngày hôm nay mới có quan lạibị xử phía trước hoàng cung như thế. Bách tính hưng phấn nghĩ đến điểm này,lòng lại sôi sục căm phẫn, tên đại quan Trần Bình Bình chắc đã phạm tội đạinghịch bất đạo tày trời, mới phải chết ở nơi đây.Có người vì Giám Sát viện nên đã liên tưởng đến Tiểu Phạm đại nhân,nhưng tất cả những người đến xem hành hình đều vô thức quên điều đó, họcũng không bao giờ nghĩ rằng giữa Tiểu Phạm đại nhân và lão chó mực kia cóbất kỳ liên hệ nào. Họ chỉ là những người bình dân chợ búa, không biết nhữngnhân vật cai trị đất nước này có những mâu thuẫn gì với nhau. Cho dù có ngườithông minh, cũng chỉ nghĩ theo một hướng khác, Bệ hạ vừa giao Giám Sát việncho Tiểu Phạm đại nhân, là ra tay tiêu diệt Viện trưởng cũ, có lẽ là để dọnđường cho Tiểu Phạm đại nhân thanh trừng tàn dư và tội ác trong Giám Sátviện?Vô số bách tính ùa vào quảng trường trước điện, hồi hộp, thờ ơ, hưng phấn,buồn bã vô cớ, muôn vàn tâm trạng phức tạp vây quanh khu pháp trường nhỏbé. Binh sĩ cấm vệ cùng quan quân trấn thủ kinh đô chịu trách nhiệm giữ gìntrật tự đã ngăn cách hàng ngàn người ở bên ngoài, bảo đảm sự yên tĩnh củapháp trường.Không thể trách những bách tính Khánh Quốc, bởi vì họ đã quen với việcchỉ biết những gì được cho phép biết, từ bỏ những gì không thể biết, tận hưởngnhững gì được cho phép tận hưởng, giận dữ với những gì được phép giận dữ.Bệ hạ muốn giết một đại thần, cho dù người đó có thực sự tội lỗi hay không,nhưng họ đã được dạy rằng quân muốn thần chết, thần tất nhiên có đạo lý phảichết, nên tất nhiên đại thần kia phải chết, tội chết vạn lần mà không thể chốicãi...Đám đông người nườm nượp như biển người bao la, nổi gợn sóng trênquảng trường rộng lớn phía trước hoàng thành oai nghiêm. Khu vực gần cửacung đều được giữ trống, dựng một cái đài gỗ cực kỳ đơn giản, đó là pháptrường. Trong vòng vây của biển người và hoàng thành hùng vĩ, chiếc pháptrường nhỏ bé như một chiếc thuyền cô độc đáng thương, bất cứ lúc nào cũngcó thể chìm trong biển người hoặc vỡ vụn khi va vào thành trì bất khả xâmphạm của hoàng thành.Một đoàn người im lặng, trang nghiêm tiến lên dọc theo khoảng đất trốngbên dưới hoàng thành, đi ngang qua hai bên đường là hơn trăm quan lại KhánhQuốc cúi đầu, im lặng dưới ánh mắt tò mò căng thẳng của đám đông cách đókhông xa rồi đến dưới chân cái đài gỗ nhỏ.Từ trong xe tù, một cáng cứu thương được khiêng ra, trên đó là một ông lãonằm bất động, hôn mê bất tỉnh, không rõ sống chết. Hạ Tông Vĩ ngước nhìn lênbức tường thành hoàng thành, khóe mắt hơi giật giật rồi nhẹ nhàng vẫy tay,chiếc cáng được khiêng lên trên đài gỗ.Cuối cùng, những bách tính ở phía trước cũng được nhìn thấy vị đại quansắp lên đoạn đầu đài để thi hành cực hình, được chứng kiến thấy tên lão tặc hắcám truyền kỳ này. Họ thỏa mãn thở dài rồi im lặng nhìn ông lão bất động kia,trong lòng tự hỏi không biết người này đã chết chưa.Bên trong cửa thành tối om có ba vị thái giám bước ra. Bên tay trái là tiểuthái giám cầm án thư đặt trên khay, là tội danh do triều đình định đoạt ngày hômnay. Bên tay phải là tiểu thái giám giơ cao hương án, trong đó là ý chỉ xử tửTrần Bình Bình của bệ hạ.Còn thái giám ở giữa mang vẻ mặt vô tình là Diêu công công, hắn cũngkhông để hai tay rỗi mà cầm một bình nhỏ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑