Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1820: Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dòng mưa thu thê lương cứ thế tự nhiên rơi xuống, hai bên đường phố kinhđô những cây xanh còn chưa kịp đổi màu lá vàng, chỉ biết vất vải rụng đi vàichiếc lá, làm bằng chứng cho cái lạnh của mưa thu, sức mạnh của gió thu. Dòngnước mưa từ từ thấm ướt mặt đất, nhưng lại khiến bá tánh lam lũ vất vả kiếmsống trong thành trở nên mệt mỏi, bởi với mỗi cơn mưa thu là một trận gió lạnhkhiến thân thể họ cảm thấy khó chịu.Những bức tường đỏ thẫm của cung điện vô tri vô giác, không biết nónglạnh, chỉ im lặng mà thờ ơ đón nhận những luồng nước mưa rửa sạch. Nướcmưa làm ướt hoàng thành oai hùng, khiến những màu đỏ rực rỡ kia dần trở nênsâu thẳm và tối tăm hơn, như những vệt máu sắp đông cứng.Tiếng kẽo kẹt vang lên khi cửa cung điện chậm rãi mở ra, những đinh đồngmới sửa trên cánh cửa gỗ sáng lên hào quang. Hơn trăm quan lại với vẻ mặtphức tạp xếp thành hàng dài đi ra ngoài, dưới sự dẫn dắt của nghi trượng, mendọc theo ngự đạo tới tận giữa quảng trường rồi đứng thành hai bên. Đó đều làcác đại thần trong triều đình Khánh Quốc, phụ trách mọi công việc dân sinhtrong vương quốc, nhưng trong ngày u ám này, bọn họ chỉ có thể im lặng làmngười xem.Ba tiếng roi nổ vang của tiểu thái giám hoàng môn, tiếng trống đâu đó tronggóc tháp canh hoàng thành vang lên đùng đùng, lan tỏa khắp nơi âm vang rungchuyển, đập mạnh vào tâm can mọi người trong hoàng thành.Buổi yết triều đã kết thúc bế mạc, hôm nay chỉ xử lý duy nhất một việc, đólà định án cho cựu Viện trưởng Giám Sát viện Trần Bình Bình.o O oTrên các con phố bốn phía hoàng thành, rất nhiều bá tánh Khánh Quốc từ từkéo đến. Bọn họ mặc áo quần sặc sỡ đủ màu, mang theo mùi vị sang hèn khácbiệt, được tiếng trống từ trong cung vọng ra gọi về, chậm rãi tiến về phía quảngtrường trước cung điện. Đám người càng lúc càng đông đảo, dần dần tràn ngậpcả khoảnh sân rộng lớn, nườm nượp như kiến cỏ.Từ lúc trời còn chưa sáng, các nha môn và Kinh Đô phủ đã bắt đầu rền vangtiếng trống chiêng khắp nơi, dán thông cáo báo cho toàn thể bách tính kinh đôbiết, hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.Chỉ cần lưỡi dao không rơi xuống thân mình, đám dân chúng vẫn luôn cóhứng thú được xem náo nhiệt, nhất là khi ai cũng biết, hôm nay vị đại quan sẽ bịbệ hạ giáng cực hình chính là Viện trưởng Giám Sát viện Trần Bình Bình bí ẩnkhó lường, khiến toàn thể bách tính càng thêm hưng phấn tò mò.Danh tiếng của Giám Sát viện trên võ đài quan trường Khánh Quốc quávang dội, hình ảnh lại quá u tối đáng sợ, còn vị lão Viện trưởng ngồi trên xe lănthì ít ai từng thấy mặt, ai nấy đổ xô vây quanh quảng trường, muốn nhìn xem vịđại nhân vật huyền thoại này có thật sự như truyền thuyết miêu tả, ba đầu sáutay, khí thế quỷ dị, giống như yêu ma.Đặc biệt, khi biết tên ma quỷ Giám Sát viện này còn táo bạo mưu sát bệ hạtrong cung, vị Hoàng đế bệ hạ hiền minh nhân ái thương dân. Trong lòng tất cảbách tính đều dấy lên ngọn lửa căm phẫn từ tận đáy lòng, muốn tận mắt chứngkiến tên ác ma này bị thiêu rụi thành khói đen dưới ánh hào quang của hoàngquyền.Mấy chục năm qua, Giám Sát viện luôn nổi tiếng bí hiểm và quái ác, mặc dùnhắm vào giới quan lại Khánh Quốc, nhưng hành động tàn nhẫn, thủ đoạnkhủng khiếp. Chọc giận các văn thần tức là chọc sĩ phu trong thiên hạ, cũngđồng nghĩa với việc chọc giận luận điệu trong thiên hạ, nên Giám Sát viện luôncó tiếng xấu trong dân gian.Trong truyền thuyết dân gian, Giám Sát viện là nha môn quỷ quyệt, chuyênăn thịt người không nhả xương, thạo nhất là cưỡng ép nhận tội, tra tấn tàn nhẫn,giết người không gớm tay. Có lẽ Giám Sát viện thực sự có nhiều thủ đoạn đentối không thể lộ ra ánh sáng, nhưng bách tính Khánh Quốc, muôn dân thiên hạđâu thể biết hết, chỉ nghe đồn thổi mà thôi.Dẫu vậy, trong những năm gần đây Giám Sát viện xuất hiện một Tiểu Phạmđại nhân lừng lẫy đã phần nào xoa dịu bớt chút khí thế u ám của Giám Sát viện.Nhưng thời gian y cầm quyền còn ngắn, chưa đủ để thay đổi được ấn tượng sâusắc của Giám Sát viện trong dân gian.Dù sao, Phạm Nhàn chỉ có thể thay đổi được một phần rất nhỏ, sĩ tử báchtính Khánh Quốc tôn sùng kính ngưỡng Phạm Nhàn phần nhiều vẫn tập trungvào hình tượng cá nhân đứng trên mây của y, chứ không thay đổi nhiều quanđiểm về Giám Sát viện. Đối với bách tính kinh đô, Giám Sát viện có lẽ chỉ thêmchút sinh khí con người nhưng vẫn không hề có thiện cảm với kiến trúc u ámkia, thậm chí vô thức còn sợ hãi, sợ hãi kéo dài biến thành căm phẫn vô cớ.Thủ lĩnh hắc ám kinh khủng trong truyền thuyết Trần Bình Bình sắp bị xử tửtrước mặt mọi người, toàn thể bách tính kinh đô đều mơ hồ cảm thấy phấnkhích. Có lẽ đây chỉ là tâm trạng tự nhiên của bách tính, cả đời có thể chứngkiến một nhân vật huyền thoại chết trước mặt mình, bồi đắp thêm chuyện trònhàm chán trong tương lai, là một trải nghiệm thú vị cho cuộc đời vô vị của họ.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Dòng mưa thu thê lương cứ thế tự nhiên rơi xuống, hai bên đường phố kinh

đô những cây xanh còn chưa kịp đổi màu lá vàng, chỉ biết vất vải rụng đi vài

chiếc lá, làm bằng chứng cho cái lạnh của mưa thu, sức mạnh của gió thu. Dòng

nước mưa từ từ thấm ướt mặt đất, nhưng lại khiến bá tánh lam lũ vất vả kiếm

sống trong thành trở nên mệt mỏi, bởi với mỗi cơn mưa thu là một trận gió lạnh

khiến thân thể họ cảm thấy khó chịu.

Những bức tường đỏ thẫm của cung điện vô tri vô giác, không biết nóng

lạnh, chỉ im lặng mà thờ ơ đón nhận những luồng nước mưa rửa sạch. Nước

mưa làm ướt hoàng thành oai hùng, khiến những màu đỏ rực rỡ kia dần trở nên

sâu thẳm và tối tăm hơn, như những vệt máu sắp đông cứng.

Tiếng kẽo kẹt vang lên khi cửa cung điện chậm rãi mở ra, những đinh đồng

mới sửa trên cánh cửa gỗ sáng lên hào quang. Hơn trăm quan lại với vẻ mặt

phức tạp xếp thành hàng dài đi ra ngoài, dưới sự dẫn dắt của nghi trượng, men

dọc theo ngự đạo tới tận giữa quảng trường rồi đứng thành hai bên. Đó đều là

các đại thần trong triều đình Khánh Quốc, phụ trách mọi công việc dân sinh

trong vương quốc, nhưng trong ngày u ám này, bọn họ chỉ có thể im lặng làm

người xem.

Ba tiếng roi nổ vang của tiểu thái giám hoàng môn, tiếng trống đâu đó trong

góc tháp canh hoàng thành vang lên đùng đùng, lan tỏa khắp nơi âm vang rung

chuyển, đập mạnh vào tâm can mọi người trong hoàng thành.

Buổi yết triều đã kết thúc bế mạc, hôm nay chỉ xử lý duy nhất một việc, đó

là định án cho cựu Viện trưởng Giám Sát viện Trần Bình Bình.

o O o

Trên các con phố bốn phía hoàng thành, rất nhiều bá tánh Khánh Quốc từ từ

kéo đến. Bọn họ mặc áo quần sặc sỡ đủ màu, mang theo mùi vị sang hèn khác

biệt, được tiếng trống từ trong cung vọng ra gọi về, chậm rãi tiến về phía quảng

trường trước cung điện. Đám người càng lúc càng đông đảo, dần dần tràn ngập

cả khoảnh sân rộng lớn, nườm nượp như kiến cỏ.

Từ lúc trời còn chưa sáng, các nha môn và Kinh Đô phủ đã bắt đầu rền vang

tiếng trống chiêng khắp nơi, dán thông cáo báo cho toàn thể bách tính kinh đô

biết, hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.

Chỉ cần lưỡi dao không rơi xuống thân mình, đám dân chúng vẫn luôn có

hứng thú được xem náo nhiệt, nhất là khi ai cũng biết, hôm nay vị đại quan sẽ bị

bệ hạ giáng cực hình chính là Viện trưởng Giám Sát viện Trần Bình Bình bí ẩn

khó lường, khiến toàn thể bách tính càng thêm hưng phấn tò mò.

Danh tiếng của Giám Sát viện trên võ đài quan trường Khánh Quốc quá

vang dội, hình ảnh lại quá u tối đáng sợ, còn vị lão Viện trưởng ngồi trên xe lăn

thì ít ai từng thấy mặt, ai nấy đổ xô vây quanh quảng trường, muốn nhìn xem vị

đại nhân vật huyền thoại này có thật sự như truyền thuyết miêu tả, ba đầu sáu

tay, khí thế quỷ dị, giống như yêu ma.

Đặc biệt, khi biết tên ma quỷ Giám Sát viện này còn táo bạo mưu sát bệ hạ

trong cung, vị Hoàng đế bệ hạ hiền minh nhân ái thương dân. Trong lòng tất cả

bách tính đều dấy lên ngọn lửa căm phẫn từ tận đáy lòng, muốn tận mắt chứng

kiến tên ác ma này bị thiêu rụi thành khói đen dưới ánh hào quang của hoàng

quyền.

Mấy chục năm qua, Giám Sát viện luôn nổi tiếng bí hiểm và quái ác, mặc dù

nhắm vào giới quan lại Khánh Quốc, nhưng hành động tàn nhẫn, thủ đoạn

khủng khiếp. Chọc giận các văn thần tức là chọc sĩ phu trong thiên hạ, cũng

đồng nghĩa với việc chọc giận luận điệu trong thiên hạ, nên Giám Sát viện luôn

có tiếng xấu trong dân gian.

Trong truyền thuyết dân gian, Giám Sát viện là nha môn quỷ quyệt, chuyên

ăn thịt người không nhả xương, thạo nhất là cưỡng ép nhận tội, tra tấn tàn nhẫn,

giết người không gớm tay. Có lẽ Giám Sát viện thực sự có nhiều thủ đoạn đen

tối không thể lộ ra ánh sáng, nhưng bách tính Khánh Quốc, muôn dân thiên hạ

đâu thể biết hết, chỉ nghe đồn thổi mà thôi.

Dẫu vậy, trong những năm gần đây Giám Sát viện xuất hiện một Tiểu Phạm

đại nhân lừng lẫy đã phần nào xoa dịu bớt chút khí thế u ám của Giám Sát viện.

Nhưng thời gian y cầm quyền còn ngắn, chưa đủ để thay đổi được ấn tượng sâu

sắc của Giám Sát viện trong dân gian.

Dù sao, Phạm Nhàn chỉ có thể thay đổi được một phần rất nhỏ, sĩ tử bách

tính Khánh Quốc tôn sùng kính ngưỡng Phạm Nhàn phần nhiều vẫn tập trung

vào hình tượng cá nhân đứng trên mây của y, chứ không thay đổi nhiều quan

điểm về Giám Sát viện. Đối với bách tính kinh đô, Giám Sát viện có lẽ chỉ thêm

chút sinh khí con người nhưng vẫn không hề có thiện cảm với kiến trúc u ám

kia, thậm chí vô thức còn sợ hãi, sợ hãi kéo dài biến thành căm phẫn vô cớ.

Thủ lĩnh hắc ám kinh khủng trong truyền thuyết Trần Bình Bình sắp bị xử tử

trước mặt mọi người, toàn thể bách tính kinh đô đều mơ hồ cảm thấy phấn

khích. Có lẽ đây chỉ là tâm trạng tự nhiên của bách tính, cả đời có thể chứng

kiến một nhân vật huyền thoại chết trước mặt mình, bồi đắp thêm chuyện trò

nhàm chán trong tương lai, là một trải nghiệm thú vị cho cuộc đời vô vị của họ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dòng mưa thu thê lương cứ thế tự nhiên rơi xuống, hai bên đường phố kinhđô những cây xanh còn chưa kịp đổi màu lá vàng, chỉ biết vất vải rụng đi vàichiếc lá, làm bằng chứng cho cái lạnh của mưa thu, sức mạnh của gió thu. Dòngnước mưa từ từ thấm ướt mặt đất, nhưng lại khiến bá tánh lam lũ vất vả kiếmsống trong thành trở nên mệt mỏi, bởi với mỗi cơn mưa thu là một trận gió lạnhkhiến thân thể họ cảm thấy khó chịu.Những bức tường đỏ thẫm của cung điện vô tri vô giác, không biết nónglạnh, chỉ im lặng mà thờ ơ đón nhận những luồng nước mưa rửa sạch. Nướcmưa làm ướt hoàng thành oai hùng, khiến những màu đỏ rực rỡ kia dần trở nênsâu thẳm và tối tăm hơn, như những vệt máu sắp đông cứng.Tiếng kẽo kẹt vang lên khi cửa cung điện chậm rãi mở ra, những đinh đồngmới sửa trên cánh cửa gỗ sáng lên hào quang. Hơn trăm quan lại với vẻ mặtphức tạp xếp thành hàng dài đi ra ngoài, dưới sự dẫn dắt của nghi trượng, mendọc theo ngự đạo tới tận giữa quảng trường rồi đứng thành hai bên. Đó đều làcác đại thần trong triều đình Khánh Quốc, phụ trách mọi công việc dân sinhtrong vương quốc, nhưng trong ngày u ám này, bọn họ chỉ có thể im lặng làmngười xem.Ba tiếng roi nổ vang của tiểu thái giám hoàng môn, tiếng trống đâu đó tronggóc tháp canh hoàng thành vang lên đùng đùng, lan tỏa khắp nơi âm vang rungchuyển, đập mạnh vào tâm can mọi người trong hoàng thành.Buổi yết triều đã kết thúc bế mạc, hôm nay chỉ xử lý duy nhất một việc, đólà định án cho cựu Viện trưởng Giám Sát viện Trần Bình Bình.o O oTrên các con phố bốn phía hoàng thành, rất nhiều bá tánh Khánh Quốc từ từkéo đến. Bọn họ mặc áo quần sặc sỡ đủ màu, mang theo mùi vị sang hèn khácbiệt, được tiếng trống từ trong cung vọng ra gọi về, chậm rãi tiến về phía quảngtrường trước cung điện. Đám người càng lúc càng đông đảo, dần dần tràn ngậpcả khoảnh sân rộng lớn, nườm nượp như kiến cỏ.Từ lúc trời còn chưa sáng, các nha môn và Kinh Đô phủ đã bắt đầu rền vangtiếng trống chiêng khắp nơi, dán thông cáo báo cho toàn thể bách tính kinh đôbiết, hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.Chỉ cần lưỡi dao không rơi xuống thân mình, đám dân chúng vẫn luôn cóhứng thú được xem náo nhiệt, nhất là khi ai cũng biết, hôm nay vị đại quan sẽ bịbệ hạ giáng cực hình chính là Viện trưởng Giám Sát viện Trần Bình Bình bí ẩnkhó lường, khiến toàn thể bách tính càng thêm hưng phấn tò mò.Danh tiếng của Giám Sát viện trên võ đài quan trường Khánh Quốc quávang dội, hình ảnh lại quá u tối đáng sợ, còn vị lão Viện trưởng ngồi trên xe lănthì ít ai từng thấy mặt, ai nấy đổ xô vây quanh quảng trường, muốn nhìn xem vịđại nhân vật huyền thoại này có thật sự như truyền thuyết miêu tả, ba đầu sáutay, khí thế quỷ dị, giống như yêu ma.Đặc biệt, khi biết tên ma quỷ Giám Sát viện này còn táo bạo mưu sát bệ hạtrong cung, vị Hoàng đế bệ hạ hiền minh nhân ái thương dân. Trong lòng tất cảbách tính đều dấy lên ngọn lửa căm phẫn từ tận đáy lòng, muốn tận mắt chứngkiến tên ác ma này bị thiêu rụi thành khói đen dưới ánh hào quang của hoàngquyền.Mấy chục năm qua, Giám Sát viện luôn nổi tiếng bí hiểm và quái ác, mặc dùnhắm vào giới quan lại Khánh Quốc, nhưng hành động tàn nhẫn, thủ đoạnkhủng khiếp. Chọc giận các văn thần tức là chọc sĩ phu trong thiên hạ, cũngđồng nghĩa với việc chọc giận luận điệu trong thiên hạ, nên Giám Sát viện luôncó tiếng xấu trong dân gian.Trong truyền thuyết dân gian, Giám Sát viện là nha môn quỷ quyệt, chuyênăn thịt người không nhả xương, thạo nhất là cưỡng ép nhận tội, tra tấn tàn nhẫn,giết người không gớm tay. Có lẽ Giám Sát viện thực sự có nhiều thủ đoạn đentối không thể lộ ra ánh sáng, nhưng bách tính Khánh Quốc, muôn dân thiên hạđâu thể biết hết, chỉ nghe đồn thổi mà thôi.Dẫu vậy, trong những năm gần đây Giám Sát viện xuất hiện một Tiểu Phạmđại nhân lừng lẫy đã phần nào xoa dịu bớt chút khí thế u ám của Giám Sát viện.Nhưng thời gian y cầm quyền còn ngắn, chưa đủ để thay đổi được ấn tượng sâusắc của Giám Sát viện trong dân gian.Dù sao, Phạm Nhàn chỉ có thể thay đổi được một phần rất nhỏ, sĩ tử báchtính Khánh Quốc tôn sùng kính ngưỡng Phạm Nhàn phần nhiều vẫn tập trungvào hình tượng cá nhân đứng trên mây của y, chứ không thay đổi nhiều quanđiểm về Giám Sát viện. Đối với bách tính kinh đô, Giám Sát viện có lẽ chỉ thêmchút sinh khí con người nhưng vẫn không hề có thiện cảm với kiến trúc u ámkia, thậm chí vô thức còn sợ hãi, sợ hãi kéo dài biến thành căm phẫn vô cớ.Thủ lĩnh hắc ám kinh khủng trong truyền thuyết Trần Bình Bình sắp bị xử tửtrước mặt mọi người, toàn thể bách tính kinh đô đều mơ hồ cảm thấy phấnkhích. Có lẽ đây chỉ là tâm trạng tự nhiên của bách tính, cả đời có thể chứngkiến một nhân vật huyền thoại chết trước mặt mình, bồi đắp thêm chuyện trònhàm chán trong tương lai, là một trải nghiệm thú vị cho cuộc đời vô vị của họ.

Chương 1820: Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 4