Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1826: Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 10

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"An toàn!" Khi tiếng hô cuối cùng vang lên bên cạnh chiếc xe ngựa đen củaPhạm Nhàn thì một bóng người màu xám tro như tia chớp lóe vút tới, bay ngangbên cạnh xe. Đoàn xe kéo dài vô cùng, nhưng khinh công thân pháp của ngườinày không hề chậm hơn tốc độ truyền tin của đồng đội Giám Sát viện, thậtkhiến người ta phải trợn mắt há hốc mồm.Mộc Phong Nhi là thủ lĩnh thân vệ cận vệ của Khải Niên tiểu tổ bên cạnhPhạm Nhàn. Hắn cảnh giác cầm chuôi đao, nhìn người mặt mũi phong trần, vẻmệt mỏi kia, mới hạ xuống bên cạnh xe. Khuôn mặt người nọ rất xa lạ, nên MộcPhong Nhi không dám chủ quan. Nhưng khi thấy người ấy giơ cao lệnh bàibằng tay phải, hắn thầm chấn động, không ngăn cản người đó leo lên xe.Vị quan Giám Sát viện với bộ y phục rách rưới không còn hình dạng kia lọtvào xe ngựa của Phạm Nhàn, quỳ xuống khàn giọng nói: "Trần Viện trưởng vềkinh, chưa rõ sống chết!"o O oKhi bóng dáng vị quan viên nhanh nhẹn như chớp giật xuất hiện bên cạnhxe ngựa, đôi mắt Phạm Nhàn sáng rực lên, càng lúc càng sáng bừng. Bởi y nhậnra vị quan có thân pháp nhanh nhẹn đến thế là ai, đó là thuộc hạ mà y đã nhớthương suốt nhiều năm, cũng là thuộc hạ thân cận nhất của y năm đó."Lão Vương..." Nhìn thấy vị quan bước vào xe, ánh mắt Phạm Nhàn rựcsáng, chuyển thành vui mừng, cười ha hả. Nhưng tiếng cười đột ngột ngưng bặtkhi nghe câu nói của Vương Khải Niên.Ánh mắt rạng rỡ, vui mừng trong mắt Phạm Nhàn lập tức đông cứng, biếnthành một khối băng hỏa nóng rực, lạnh đến đáng sợ, nóng đến đáng sợ. Y hỏithẳng: "Trở về từ đâu, lúc nào?"Lồng ngực Vương Khải Niên phập phồng dồn dập. Là một trong Nhị Dựccủa Giám Sát viện, lão đi từ bên ngoài Đạt Châu thành về hướng đông bắc, cáchđó không xa. Đã lâu hắn không được nghỉ ngơi, hoàn toàn dựa vào một hơi thởcuối cùng để duy trì thân thể kiệt sức. Lúc này cuối cùng gặp được Phạm Nhàn,lão gần như kiệt quệ. Nhưng lão biết, câu hỏi của Phạm Nhàn lúc này liên quanđến thời gian Viện trưởng có thể về kinh, Phạm Nhàn còn bao nhiêu thời gian.Vì vậy, lão trả lời rất trực tiếp.Phạm Nhàn im lặng ngồi trên ghế, nhắm mắt rồi mở mắt ra, trong đầu đãtính toán được thời gian Viện trưởng Trần sẽ bị áp giải về kinh đại khái là baolâu. Cũng như thời gian bản thân y từ nơi này về Yến Kinh rồi tới kinh đô cầnbao lâu.Không kịp sao? Ngọn lửa băng giá trong mắt Phạm Nhàn càng lúc càng dữdội. Y nhìn Vương Khải Niên quỳ trước mặt, không nói lời nào. Niềm vui vìđoàn tụ sau bao năm lại bị che phủ bởi một luồng oán khí mãnh liệt. Lực lượnghộ tống Viện trưởng Trần về quê là do chính Phạm Nhàn sắp xếp, dưới sự giámsát của Giám Sát viện, làm sao có thể bị Hoàng đế bắt lại!Lúc này, Phạm Nhàn hoàn toàn không nghĩ ra rằng tất cả những chuyện ởĐạt Châu chỉ là vì Trần Viện trưởng tự ý quyết định trở về kinh đô, ông muốntrở về hỏi Hoàng đế vài điều.Thời gian cấp bách như đám cháy đã âm ỉ đến tận lông mày. Phạm Nhànlạnh lùng nói với Mộc Phong Nhi bên cửa sổ: "Toàn đội quay lại Đông Di, bảoĐại điện hạ rằng nếu không có thư do tự tay ta viết, vĩnh viễn đừng trở lại."Từ lúc hay tin Viện trưởng Trần trở lại kinh đô cho đến khi Phạm Nhàn đưara mệnh lệnh đầu tiên, chỉ mất một chốc lát. Điều cấp bách nhất là xử lý vấn đềđội ngũ này, kế đến là phòng ngừa Đại hoàng tử hiện đang có hơn vạn quân ởĐông Di thành liệu có xem ra vấn đề gì không.Sau khi ra lệnh, mọi người tự động thi hành. Phạm Nhàn sẽ không nói thêmmột lời nào. Y lấy một túi nước trong sạch từ trong xe ngựa đen sang trọng,buộc vào thắt lưng rồi đứng thẳng người, hít một hơi thật sâu.o O oThùng xe màu đen đột nhiên phân giải, tường gỗ phía trước không bọc thépđột nhiên bị chấn tan thành gỗ vụn, một bóng người màu đen như tia chớp lướtra khỏi xe ngựa, điểm mũi chân lên đầu ngựa, toàn thân đâm chém về phía trướcbắn thẳng ra ngoài. Trong không khí vang lên tiếng vang như vừa cắt rời.Phạm Nhàn quý trọng mỗi phút mỗi giây của mình, chân khí bá đọa trongcơ thể được tăng lên tới đỉnh cao, mà vừa ngộ được một chút pháp thuật cũnggiúp thân thể y càng như chú chim nhỏ trong không trung, nương theo dòngkhông khí lao thẳng về phía trước, biến thân thành một cái bóng màu đen.Mũi chân như tia chớp đạp lên đỉnh đầu các quan viên Giám Sát viện, lơlửng rồi biến mất, chỉ trong giây lát đã tới phía trước đội ngũ, có lẽ đó là tốc độtối đa mà Phạm Nhàn có thể phát huy được.Người đang trên không trung, y giơ chân đạp vị tướng lĩnh mà Đại hoàng tửphái tới xuống ngựa, đoạt lấy con chiến mã tốt nhất trong đội ngũ, tiếp đó mộttay vạch một cái, một cây kinh thép sạch sẽ đâm vào cổ chiến mã, gón tay quệtqua miệng ngựa, đút một viên Ma Hoàng đan. Năng lực kích thích ngựa cưỡicủa Hắc Kỵ, được y thi triển cực kỳ điêu luyện trong thời gian cực ngắn.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"An toàn!" Khi tiếng hô cuối cùng vang lên bên cạnh chiếc xe ngựa đen của

Phạm Nhàn thì một bóng người màu xám tro như tia chớp lóe vút tới, bay ngang

bên cạnh xe. Đoàn xe kéo dài vô cùng, nhưng khinh công thân pháp của người

này không hề chậm hơn tốc độ truyền tin của đồng đội Giám Sát viện, thật

khiến người ta phải trợn mắt há hốc mồm.

Mộc Phong Nhi là thủ lĩnh thân vệ cận vệ của Khải Niên tiểu tổ bên cạnh

Phạm Nhàn. Hắn cảnh giác cầm chuôi đao, nhìn người mặt mũi phong trần, vẻ

mệt mỏi kia, mới hạ xuống bên cạnh xe. Khuôn mặt người nọ rất xa lạ, nên Mộc

Phong Nhi không dám chủ quan. Nhưng khi thấy người ấy giơ cao lệnh bài

bằng tay phải, hắn thầm chấn động, không ngăn cản người đó leo lên xe.

Vị quan Giám Sát viện với bộ y phục rách rưới không còn hình dạng kia lọt

vào xe ngựa của Phạm Nhàn, quỳ xuống khàn giọng nói: "Trần Viện trưởng về

kinh, chưa rõ sống chết!"

o O o

Khi bóng dáng vị quan viên nhanh nhẹn như chớp giật xuất hiện bên cạnh

xe ngựa, đôi mắt Phạm Nhàn sáng rực lên, càng lúc càng sáng bừng. Bởi y nhận

ra vị quan có thân pháp nhanh nhẹn đến thế là ai, đó là thuộc hạ mà y đã nhớ

thương suốt nhiều năm, cũng là thuộc hạ thân cận nhất của y năm đó.

"Lão Vương..." Nhìn thấy vị quan bước vào xe, ánh mắt Phạm Nhàn rực

sáng, chuyển thành vui mừng, cười ha hả. Nhưng tiếng cười đột ngột ngưng bặt

khi nghe câu nói của Vương Khải Niên.

Ánh mắt rạng rỡ, vui mừng trong mắt Phạm Nhàn lập tức đông cứng, biến

thành một khối băng hỏa nóng rực, lạnh đến đáng sợ, nóng đến đáng sợ. Y hỏi

thẳng: "Trở về từ đâu, lúc nào?"

Lồng ngực Vương Khải Niên phập phồng dồn dập. Là một trong Nhị Dực

của Giám Sát viện, lão đi từ bên ngoài Đạt Châu thành về hướng đông bắc, cách

đó không xa. Đã lâu hắn không được nghỉ ngơi, hoàn toàn dựa vào một hơi thở

cuối cùng để duy trì thân thể kiệt sức. Lúc này cuối cùng gặp được Phạm Nhàn,

lão gần như kiệt quệ. Nhưng lão biết, câu hỏi của Phạm Nhàn lúc này liên quan

đến thời gian Viện trưởng có thể về kinh, Phạm Nhàn còn bao nhiêu thời gian.

Vì vậy, lão trả lời rất trực tiếp.

Phạm Nhàn im lặng ngồi trên ghế, nhắm mắt rồi mở mắt ra, trong đầu đã

tính toán được thời gian Viện trưởng Trần sẽ bị áp giải về kinh đại khái là bao

lâu. Cũng như thời gian bản thân y từ nơi này về Yến Kinh rồi tới kinh đô cần

bao lâu.

Không kịp sao? Ngọn lửa băng giá trong mắt Phạm Nhàn càng lúc càng dữ

dội. Y nhìn Vương Khải Niên quỳ trước mặt, không nói lời nào. Niềm vui vì

đoàn tụ sau bao năm lại bị che phủ bởi một luồng oán khí mãnh liệt. Lực lượng

hộ tống Viện trưởng Trần về quê là do chính Phạm Nhàn sắp xếp, dưới sự giám

sát của Giám Sát viện, làm sao có thể bị Hoàng đế bắt lại!

Lúc này, Phạm Nhàn hoàn toàn không nghĩ ra rằng tất cả những chuyện ở

Đạt Châu chỉ là vì Trần Viện trưởng tự ý quyết định trở về kinh đô, ông muốn

trở về hỏi Hoàng đế vài điều.

Thời gian cấp bách như đám cháy đã âm ỉ đến tận lông mày. Phạm Nhàn

lạnh lùng nói với Mộc Phong Nhi bên cửa sổ: "Toàn đội quay lại Đông Di, bảo

Đại điện hạ rằng nếu không có thư do tự tay ta viết, vĩnh viễn đừng trở lại."

Từ lúc hay tin Viện trưởng Trần trở lại kinh đô cho đến khi Phạm Nhàn đưa

ra mệnh lệnh đầu tiên, chỉ mất một chốc lát. Điều cấp bách nhất là xử lý vấn đề

đội ngũ này, kế đến là phòng ngừa Đại hoàng tử hiện đang có hơn vạn quân ở

Đông Di thành liệu có xem ra vấn đề gì không.

Sau khi ra lệnh, mọi người tự động thi hành. Phạm Nhàn sẽ không nói thêm

một lời nào. Y lấy một túi nước trong sạch từ trong xe ngựa đen sang trọng,

buộc vào thắt lưng rồi đứng thẳng người, hít một hơi thật sâu.

o O o

Thùng xe màu đen đột nhiên phân giải, tường gỗ phía trước không bọc thép

đột nhiên bị chấn tan thành gỗ vụn, một bóng người màu đen như tia chớp lướt

ra khỏi xe ngựa, điểm mũi chân lên đầu ngựa, toàn thân đâm chém về phía trước

bắn thẳng ra ngoài. Trong không khí vang lên tiếng vang như vừa cắt rời.

Phạm Nhàn quý trọng mỗi phút mỗi giây của mình, chân khí bá đọa trong

cơ thể được tăng lên tới đỉnh cao, mà vừa ngộ được một chút pháp thuật cũng

giúp thân thể y càng như chú chim nhỏ trong không trung, nương theo dòng

không khí lao thẳng về phía trước, biến thân thành một cái bóng màu đen.

Mũi chân như tia chớp đạp lên đỉnh đầu các quan viên Giám Sát viện, lơ

lửng rồi biến mất, chỉ trong giây lát đã tới phía trước đội ngũ, có lẽ đó là tốc độ

tối đa mà Phạm Nhàn có thể phát huy được.

Người đang trên không trung, y giơ chân đạp vị tướng lĩnh mà Đại hoàng tử

phái tới xuống ngựa, đoạt lấy con chiến mã tốt nhất trong đội ngũ, tiếp đó một

tay vạch một cái, một cây kinh thép sạch sẽ đâm vào cổ chiến mã, gón tay quệt

qua miệng ngựa, đút một viên Ma Hoàng đan. Năng lực kích thích ngựa cưỡi

của Hắc Kỵ, được y thi triển cực kỳ điêu luyện trong thời gian cực ngắn.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"An toàn!" Khi tiếng hô cuối cùng vang lên bên cạnh chiếc xe ngựa đen củaPhạm Nhàn thì một bóng người màu xám tro như tia chớp lóe vút tới, bay ngangbên cạnh xe. Đoàn xe kéo dài vô cùng, nhưng khinh công thân pháp của ngườinày không hề chậm hơn tốc độ truyền tin của đồng đội Giám Sát viện, thậtkhiến người ta phải trợn mắt há hốc mồm.Mộc Phong Nhi là thủ lĩnh thân vệ cận vệ của Khải Niên tiểu tổ bên cạnhPhạm Nhàn. Hắn cảnh giác cầm chuôi đao, nhìn người mặt mũi phong trần, vẻmệt mỏi kia, mới hạ xuống bên cạnh xe. Khuôn mặt người nọ rất xa lạ, nên MộcPhong Nhi không dám chủ quan. Nhưng khi thấy người ấy giơ cao lệnh bàibằng tay phải, hắn thầm chấn động, không ngăn cản người đó leo lên xe.Vị quan Giám Sát viện với bộ y phục rách rưới không còn hình dạng kia lọtvào xe ngựa của Phạm Nhàn, quỳ xuống khàn giọng nói: "Trần Viện trưởng vềkinh, chưa rõ sống chết!"o O oKhi bóng dáng vị quan viên nhanh nhẹn như chớp giật xuất hiện bên cạnhxe ngựa, đôi mắt Phạm Nhàn sáng rực lên, càng lúc càng sáng bừng. Bởi y nhậnra vị quan có thân pháp nhanh nhẹn đến thế là ai, đó là thuộc hạ mà y đã nhớthương suốt nhiều năm, cũng là thuộc hạ thân cận nhất của y năm đó."Lão Vương..." Nhìn thấy vị quan bước vào xe, ánh mắt Phạm Nhàn rựcsáng, chuyển thành vui mừng, cười ha hả. Nhưng tiếng cười đột ngột ngưng bặtkhi nghe câu nói của Vương Khải Niên.Ánh mắt rạng rỡ, vui mừng trong mắt Phạm Nhàn lập tức đông cứng, biếnthành một khối băng hỏa nóng rực, lạnh đến đáng sợ, nóng đến đáng sợ. Y hỏithẳng: "Trở về từ đâu, lúc nào?"Lồng ngực Vương Khải Niên phập phồng dồn dập. Là một trong Nhị Dựccủa Giám Sát viện, lão đi từ bên ngoài Đạt Châu thành về hướng đông bắc, cáchđó không xa. Đã lâu hắn không được nghỉ ngơi, hoàn toàn dựa vào một hơi thởcuối cùng để duy trì thân thể kiệt sức. Lúc này cuối cùng gặp được Phạm Nhàn,lão gần như kiệt quệ. Nhưng lão biết, câu hỏi của Phạm Nhàn lúc này liên quanđến thời gian Viện trưởng có thể về kinh, Phạm Nhàn còn bao nhiêu thời gian.Vì vậy, lão trả lời rất trực tiếp.Phạm Nhàn im lặng ngồi trên ghế, nhắm mắt rồi mở mắt ra, trong đầu đãtính toán được thời gian Viện trưởng Trần sẽ bị áp giải về kinh đại khái là baolâu. Cũng như thời gian bản thân y từ nơi này về Yến Kinh rồi tới kinh đô cầnbao lâu.Không kịp sao? Ngọn lửa băng giá trong mắt Phạm Nhàn càng lúc càng dữdội. Y nhìn Vương Khải Niên quỳ trước mặt, không nói lời nào. Niềm vui vìđoàn tụ sau bao năm lại bị che phủ bởi một luồng oán khí mãnh liệt. Lực lượnghộ tống Viện trưởng Trần về quê là do chính Phạm Nhàn sắp xếp, dưới sự giámsát của Giám Sát viện, làm sao có thể bị Hoàng đế bắt lại!Lúc này, Phạm Nhàn hoàn toàn không nghĩ ra rằng tất cả những chuyện ởĐạt Châu chỉ là vì Trần Viện trưởng tự ý quyết định trở về kinh đô, ông muốntrở về hỏi Hoàng đế vài điều.Thời gian cấp bách như đám cháy đã âm ỉ đến tận lông mày. Phạm Nhànlạnh lùng nói với Mộc Phong Nhi bên cửa sổ: "Toàn đội quay lại Đông Di, bảoĐại điện hạ rằng nếu không có thư do tự tay ta viết, vĩnh viễn đừng trở lại."Từ lúc hay tin Viện trưởng Trần trở lại kinh đô cho đến khi Phạm Nhàn đưara mệnh lệnh đầu tiên, chỉ mất một chốc lát. Điều cấp bách nhất là xử lý vấn đềđội ngũ này, kế đến là phòng ngừa Đại hoàng tử hiện đang có hơn vạn quân ởĐông Di thành liệu có xem ra vấn đề gì không.Sau khi ra lệnh, mọi người tự động thi hành. Phạm Nhàn sẽ không nói thêmmột lời nào. Y lấy một túi nước trong sạch từ trong xe ngựa đen sang trọng,buộc vào thắt lưng rồi đứng thẳng người, hít một hơi thật sâu.o O oThùng xe màu đen đột nhiên phân giải, tường gỗ phía trước không bọc thépđột nhiên bị chấn tan thành gỗ vụn, một bóng người màu đen như tia chớp lướtra khỏi xe ngựa, điểm mũi chân lên đầu ngựa, toàn thân đâm chém về phía trướcbắn thẳng ra ngoài. Trong không khí vang lên tiếng vang như vừa cắt rời.Phạm Nhàn quý trọng mỗi phút mỗi giây của mình, chân khí bá đọa trongcơ thể được tăng lên tới đỉnh cao, mà vừa ngộ được một chút pháp thuật cũnggiúp thân thể y càng như chú chim nhỏ trong không trung, nương theo dòngkhông khí lao thẳng về phía trước, biến thân thành một cái bóng màu đen.Mũi chân như tia chớp đạp lên đỉnh đầu các quan viên Giám Sát viện, lơlửng rồi biến mất, chỉ trong giây lát đã tới phía trước đội ngũ, có lẽ đó là tốc độtối đa mà Phạm Nhàn có thể phát huy được.Người đang trên không trung, y giơ chân đạp vị tướng lĩnh mà Đại hoàng tửphái tới xuống ngựa, đoạt lấy con chiến mã tốt nhất trong đội ngũ, tiếp đó mộttay vạch một cái, một cây kinh thép sạch sẽ đâm vào cổ chiến mã, gón tay quệtqua miệng ngựa, đút một viên Ma Hoàng đan. Năng lực kích thích ngựa cưỡicủa Hắc Kỵ, được y thi triển cực kỳ điêu luyện trong thời gian cực ngắn.

Chương 1826: Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 10