Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1827: Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 11
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn hừ một tiếng, tuấn mã như mũi tên lao vút ra, thoát khỏi độingũ, chỉ trong chốc lát đã biến thành một điểm đen nho nhỏ trên đường lớn, lạichỉ mất một chốc lát đã biến mất trong tầm mắt mọi người.Đám người trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, vừa khiến sợ trướctu vi siêu cường của Tiểu Công gia, vừa nghi hoặc không thôi. Rốt cuộc phíatrước đã xem ra chuyện gì mà khiến Tiểu Công gia gấp gáp đến mức độ nhưvậy?Mộc Phong Nhi nhận được mệnh lệnh của Phạm Nhàn, nhưng đang rất khóhiểu về mệnh lệnh này. Vì sao đám người bọn mình phải quay lại Đông Dithành? Hắn vô thức nhìn thoáng qua buồng xe, lúc này đã đoán được vị quanviên xa lạ có lệnh bài đẳng cấp cao nhất trong Khải Niên tiểu tổ là ai. VươngKhải Niên đại nhân là một như vậy huyền thoại trong Giám Sát viện, MộcPhong Nhi muốn nghe từ miệng lão rốt cuộc bên kinh đô đã xem ra chuyện lớngì, song khi đẩy mở tấm ván gỗ mới phát hiện... Vương Khải Niên đại nhân đãhao tổn thể lực tới cực điểm, đang hôn mê trên sàn xe.Từ Đạt Châu đến đây chỉ dùng hai ngày, đây đã không phải tốc độ mà nhânloại có thể đạt tới, mà Vương Khải Niên lại làm được.Mộc Phong Nhi khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, vô thức ngẩng đầu nhìn theohướng Tiểu Phạm đại nhân biến mất, loáng thoáng đoán được đây là một cuộcthi chạy tiếp sức, hay có lẽ là... một cuộc thi chạy với tử thần.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giữa tiết trời thu lạnh buốt, gió thổi ào ào như dao cắt qua khuôn mặt PhạmNhàn. Ánh lửa giá lạnh trong đôi mắt đã tắt dần, thay vào đó là sự tĩnh lặng đếnrợn người. Y biết mình cần gì, lão thọt kia trong kinh đô cần gì, đó là thời gian,chỉ là thời gian. Dù không hiểu tại sao tình thế đang phát triển theo chiều hướnghoàn hảo lại đột ngột chuyển biến tại Đạt Châu, Phạm Nhàn chỉ biết nếu lãothọt quay về kinh đô, ắt vì việc năm xưa. Lão thọt đang lao đầu vào chỗ chết.Thời gian, vẫn là thời gian, chỉ là thời gian, cấp bách như lửa thiêu ngọn núi,như hạt cát trong đồng hồ cọ rửa tâm hồn Phạm Nhàn. Ngựa dưới chân nhẹbước như đi trên mây, hơi thở như sấm dậy, dưới tác dụng của thuốc, nó duy trìtốc độ tối đa, phi nước đại trên đường lớn giữa núi rừng. Một đường xuyên sơnphá vụ, một đêm vượt suối ngắm trăng, thẳng tiến Yến Kinh.Suốt đêm dài, Phạm Nhàn không hề xuống ngựa, không hề giảm tốc, ngoàiviệc lấy nước từ bình da đeo bên hông cho mình và ngựa, không một động tácthừa thãi nào khác. Con đường trước mắt xa xôi cách trở, còn phải mất nhiềuthời gian mới tới kinh đô, cần phải giữ sức.Lúc rạng đông, thành trì oai hùng của Yến Kinh đã hiện ra trước mắt. Chỉqua một đêm, Phạm Nhàn đã về tới biên giới Khánh Quốc. Y đã cố hết sức, tốcđộ nhanh đến mức khó tin, ngay cả nghĩa quân mai phục trên đoạn đường cuốicùng cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn bóng ngựa đen cô độc dũngmãnh phi nước đại phóng qua.Phạm Nhàn phải tận dụng từng giây, tất nhiên sẽ không vào thành YếnKinh, dù họ có nhận được mệnh lệnh bí mật từ Hoàng đế bệ hạ hay không, ycũng không dám liều, càng không lãng phí thời gian ở đây. Ngay khi thành trìhiện ra trước mắt, một chân y móc vào bàn đạp, rút tên lệnh từ trong ngực ra,chân khí trong lòng bàn tay lưu động, mũi tên lao thẳng lên bầu trời.Một tiếng nổ vang lên, một làn khói đẹp lung linh xé rách bầu trời yên bìnhngoài thành Yến Kinh, ánh trăng mờ ảo phương xa cũng mờ nhạt trước làn khóiấy. Ánh bình minh phương đông vừa ló rạng còn chưa kịp rượt theo tia sángthoáng qua ấy.Trong thành Yến Kinh, đa phần mọi người vẫn còn đang ngủ say sưa, nhưngvới vị trí then chốt trấn giữ phương bắc, binh lính thủ thành vẫn rất cảnh giác.Ngay lập tức, tiếng trống báo động vang lên khắp các lầu canh, binh sĩ KhánhQuốc lập tức tập trung, siết chặt binh khí, nhìn về hướng con tuấn mã đang phinước đại tới cùng người trên lưng nó.Khi Phạm Nhàn lao tới gần thành Yến Kinh, có thể rõ ràng nhìn thấy ánhbình minh phản chiếu trên những lưỡi đao trong tay binh sĩ trên thành, nhưngkhuôn mặt không chút cảm xúc, trái tim cũng không dao động, chỉ giật mạnhdây cương, ép ngựa thay đổi hướng, men theo bức tường thành cổ kính của YếnKinh rồi tiếp tục đi về phía đông.Binh sĩ trên thành trố mắt ngơ ngác nhìn theo.Tiếp đó, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên như sấm sét, bên ngoài thành YếnKinh náo động. Đúng lúc Phạm Nhàn rẽ hướng đông, năm trăm kỵ binh áo giápđen cũng đã sẵn sàng xuất trận, ào ào đổ ra khỏi doanh trại, hội quân với PhạmNhàn ngay ngoài cổng Đông thành Yến Kinh.Năm trăm Hắc Kỵ trong lãnh thổ Khánh Quốc, chuẩn bị tiếp đón PhạmNhàn quay về kinh. Sáng sớm hôm ấy, chứng kiến mũi tên lệnh cấp bách nhấttừ Giám Sát viện bay tới, nhanh chóng đáp ứng và hộ tống Phạm Nhàn.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn hừ một tiếng, tuấn mã như mũi tên lao vút ra, thoát khỏi đội
ngũ, chỉ trong chốc lát đã biến thành một điểm đen nho nhỏ trên đường lớn, lại
chỉ mất một chốc lát đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Đám người trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, vừa khiến sợ trước
tu vi siêu cường của Tiểu Công gia, vừa nghi hoặc không thôi. Rốt cuộc phía
trước đã xem ra chuyện gì mà khiến Tiểu Công gia gấp gáp đến mức độ như
vậy?
Mộc Phong Nhi nhận được mệnh lệnh của Phạm Nhàn, nhưng đang rất khó
hiểu về mệnh lệnh này. Vì sao đám người bọn mình phải quay lại Đông Di
thành? Hắn vô thức nhìn thoáng qua buồng xe, lúc này đã đoán được vị quan
viên xa lạ có lệnh bài đẳng cấp cao nhất trong Khải Niên tiểu tổ là ai. Vương
Khải Niên đại nhân là một như vậy huyền thoại trong Giám Sát viện, Mộc
Phong Nhi muốn nghe từ miệng lão rốt cuộc bên kinh đô đã xem ra chuyện lớn
gì, song khi đẩy mở tấm ván gỗ mới phát hiện... Vương Khải Niên đại nhân đã
hao tổn thể lực tới cực điểm, đang hôn mê trên sàn xe.
Từ Đạt Châu đến đây chỉ dùng hai ngày, đây đã không phải tốc độ mà nhân
loại có thể đạt tới, mà Vương Khải Niên lại làm được.
Mộc Phong Nhi khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, vô thức ngẩng đầu nhìn theo
hướng Tiểu Phạm đại nhân biến mất, loáng thoáng đoán được đây là một cuộc
thi chạy tiếp sức, hay có lẽ là... một cuộc thi chạy với tử thần.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Giữa tiết trời thu lạnh buốt, gió thổi ào ào như dao cắt qua khuôn mặt Phạm
Nhàn. Ánh lửa giá lạnh trong đôi mắt đã tắt dần, thay vào đó là sự tĩnh lặng đến
rợn người. Y biết mình cần gì, lão thọt kia trong kinh đô cần gì, đó là thời gian,
chỉ là thời gian. Dù không hiểu tại sao tình thế đang phát triển theo chiều hướng
hoàn hảo lại đột ngột chuyển biến tại Đạt Châu, Phạm Nhàn chỉ biết nếu lão
thọt quay về kinh đô, ắt vì việc năm xưa. Lão thọt đang lao đầu vào chỗ chết.
Thời gian, vẫn là thời gian, chỉ là thời gian, cấp bách như lửa thiêu ngọn núi,
như hạt cát trong đồng hồ cọ rửa tâm hồn Phạm Nhàn. Ngựa dưới chân nhẹ
bước như đi trên mây, hơi thở như sấm dậy, dưới tác dụng của thuốc, nó duy trì
tốc độ tối đa, phi nước đại trên đường lớn giữa núi rừng. Một đường xuyên sơn
phá vụ, một đêm vượt suối ngắm trăng, thẳng tiến Yến Kinh.
Suốt đêm dài, Phạm Nhàn không hề xuống ngựa, không hề giảm tốc, ngoài
việc lấy nước từ bình da đeo bên hông cho mình và ngựa, không một động tác
thừa thãi nào khác. Con đường trước mắt xa xôi cách trở, còn phải mất nhiều
thời gian mới tới kinh đô, cần phải giữ sức.
Lúc rạng đông, thành trì oai hùng của Yến Kinh đã hiện ra trước mắt. Chỉ
qua một đêm, Phạm Nhàn đã về tới biên giới Khánh Quốc. Y đã cố hết sức, tốc
độ nhanh đến mức khó tin, ngay cả nghĩa quân mai phục trên đoạn đường cuối
cùng cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn bóng ngựa đen cô độc dũng
mãnh phi nước đại phóng qua.
Phạm Nhàn phải tận dụng từng giây, tất nhiên sẽ không vào thành Yến
Kinh, dù họ có nhận được mệnh lệnh bí mật từ Hoàng đế bệ hạ hay không, y
cũng không dám liều, càng không lãng phí thời gian ở đây. Ngay khi thành trì
hiện ra trước mắt, một chân y móc vào bàn đạp, rút tên lệnh từ trong ngực ra,
chân khí trong lòng bàn tay lưu động, mũi tên lao thẳng lên bầu trời.
Một tiếng nổ vang lên, một làn khói đẹp lung linh xé rách bầu trời yên bình
ngoài thành Yến Kinh, ánh trăng mờ ảo phương xa cũng mờ nhạt trước làn khói
ấy. Ánh bình minh phương đông vừa ló rạng còn chưa kịp rượt theo tia sáng
thoáng qua ấy.
Trong thành Yến Kinh, đa phần mọi người vẫn còn đang ngủ say sưa, nhưng
với vị trí then chốt trấn giữ phương bắc, binh lính thủ thành vẫn rất cảnh giác.
Ngay lập tức, tiếng trống báo động vang lên khắp các lầu canh, binh sĩ Khánh
Quốc lập tức tập trung, siết chặt binh khí, nhìn về hướng con tuấn mã đang phi
nước đại tới cùng người trên lưng nó.
Khi Phạm Nhàn lao tới gần thành Yến Kinh, có thể rõ ràng nhìn thấy ánh
bình minh phản chiếu trên những lưỡi đao trong tay binh sĩ trên thành, nhưng
khuôn mặt không chút cảm xúc, trái tim cũng không dao động, chỉ giật mạnh
dây cương, ép ngựa thay đổi hướng, men theo bức tường thành cổ kính của Yến
Kinh rồi tiếp tục đi về phía đông.
Binh sĩ trên thành trố mắt ngơ ngác nhìn theo.
Tiếp đó, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên như sấm sét, bên ngoài thành Yến
Kinh náo động. Đúng lúc Phạm Nhàn rẽ hướng đông, năm trăm kỵ binh áo giáp
đen cũng đã sẵn sàng xuất trận, ào ào đổ ra khỏi doanh trại, hội quân với Phạm
Nhàn ngay ngoài cổng Đông thành Yến Kinh.
Năm trăm Hắc Kỵ trong lãnh thổ Khánh Quốc, chuẩn bị tiếp đón Phạm
Nhàn quay về kinh. Sáng sớm hôm ấy, chứng kiến mũi tên lệnh cấp bách nhất
từ Giám Sát viện bay tới, nhanh chóng đáp ứng và hộ tống Phạm Nhàn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn hừ một tiếng, tuấn mã như mũi tên lao vút ra, thoát khỏi độingũ, chỉ trong chốc lát đã biến thành một điểm đen nho nhỏ trên đường lớn, lạichỉ mất một chốc lát đã biến mất trong tầm mắt mọi người.Đám người trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, vừa khiến sợ trướctu vi siêu cường của Tiểu Công gia, vừa nghi hoặc không thôi. Rốt cuộc phíatrước đã xem ra chuyện gì mà khiến Tiểu Công gia gấp gáp đến mức độ nhưvậy?Mộc Phong Nhi nhận được mệnh lệnh của Phạm Nhàn, nhưng đang rất khóhiểu về mệnh lệnh này. Vì sao đám người bọn mình phải quay lại Đông Dithành? Hắn vô thức nhìn thoáng qua buồng xe, lúc này đã đoán được vị quanviên xa lạ có lệnh bài đẳng cấp cao nhất trong Khải Niên tiểu tổ là ai. VươngKhải Niên đại nhân là một như vậy huyền thoại trong Giám Sát viện, MộcPhong Nhi muốn nghe từ miệng lão rốt cuộc bên kinh đô đã xem ra chuyện lớngì, song khi đẩy mở tấm ván gỗ mới phát hiện... Vương Khải Niên đại nhân đãhao tổn thể lực tới cực điểm, đang hôn mê trên sàn xe.Từ Đạt Châu đến đây chỉ dùng hai ngày, đây đã không phải tốc độ mà nhânloại có thể đạt tới, mà Vương Khải Niên lại làm được.Mộc Phong Nhi khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, vô thức ngẩng đầu nhìn theohướng Tiểu Phạm đại nhân biến mất, loáng thoáng đoán được đây là một cuộcthi chạy tiếp sức, hay có lẽ là... một cuộc thi chạy với tử thần.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giữa tiết trời thu lạnh buốt, gió thổi ào ào như dao cắt qua khuôn mặt PhạmNhàn. Ánh lửa giá lạnh trong đôi mắt đã tắt dần, thay vào đó là sự tĩnh lặng đếnrợn người. Y biết mình cần gì, lão thọt kia trong kinh đô cần gì, đó là thời gian,chỉ là thời gian. Dù không hiểu tại sao tình thế đang phát triển theo chiều hướnghoàn hảo lại đột ngột chuyển biến tại Đạt Châu, Phạm Nhàn chỉ biết nếu lãothọt quay về kinh đô, ắt vì việc năm xưa. Lão thọt đang lao đầu vào chỗ chết.Thời gian, vẫn là thời gian, chỉ là thời gian, cấp bách như lửa thiêu ngọn núi,như hạt cát trong đồng hồ cọ rửa tâm hồn Phạm Nhàn. Ngựa dưới chân nhẹbước như đi trên mây, hơi thở như sấm dậy, dưới tác dụng của thuốc, nó duy trìtốc độ tối đa, phi nước đại trên đường lớn giữa núi rừng. Một đường xuyên sơnphá vụ, một đêm vượt suối ngắm trăng, thẳng tiến Yến Kinh.Suốt đêm dài, Phạm Nhàn không hề xuống ngựa, không hề giảm tốc, ngoàiviệc lấy nước từ bình da đeo bên hông cho mình và ngựa, không một động tácthừa thãi nào khác. Con đường trước mắt xa xôi cách trở, còn phải mất nhiềuthời gian mới tới kinh đô, cần phải giữ sức.Lúc rạng đông, thành trì oai hùng của Yến Kinh đã hiện ra trước mắt. Chỉqua một đêm, Phạm Nhàn đã về tới biên giới Khánh Quốc. Y đã cố hết sức, tốcđộ nhanh đến mức khó tin, ngay cả nghĩa quân mai phục trên đoạn đường cuốicùng cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn bóng ngựa đen cô độc dũngmãnh phi nước đại phóng qua.Phạm Nhàn phải tận dụng từng giây, tất nhiên sẽ không vào thành YếnKinh, dù họ có nhận được mệnh lệnh bí mật từ Hoàng đế bệ hạ hay không, ycũng không dám liều, càng không lãng phí thời gian ở đây. Ngay khi thành trìhiện ra trước mắt, một chân y móc vào bàn đạp, rút tên lệnh từ trong ngực ra,chân khí trong lòng bàn tay lưu động, mũi tên lao thẳng lên bầu trời.Một tiếng nổ vang lên, một làn khói đẹp lung linh xé rách bầu trời yên bìnhngoài thành Yến Kinh, ánh trăng mờ ảo phương xa cũng mờ nhạt trước làn khóiấy. Ánh bình minh phương đông vừa ló rạng còn chưa kịp rượt theo tia sángthoáng qua ấy.Trong thành Yến Kinh, đa phần mọi người vẫn còn đang ngủ say sưa, nhưngvới vị trí then chốt trấn giữ phương bắc, binh lính thủ thành vẫn rất cảnh giác.Ngay lập tức, tiếng trống báo động vang lên khắp các lầu canh, binh sĩ KhánhQuốc lập tức tập trung, siết chặt binh khí, nhìn về hướng con tuấn mã đang phinước đại tới cùng người trên lưng nó.Khi Phạm Nhàn lao tới gần thành Yến Kinh, có thể rõ ràng nhìn thấy ánhbình minh phản chiếu trên những lưỡi đao trong tay binh sĩ trên thành, nhưngkhuôn mặt không chút cảm xúc, trái tim cũng không dao động, chỉ giật mạnhdây cương, ép ngựa thay đổi hướng, men theo bức tường thành cổ kính của YếnKinh rồi tiếp tục đi về phía đông.Binh sĩ trên thành trố mắt ngơ ngác nhìn theo.Tiếp đó, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên như sấm sét, bên ngoài thành YếnKinh náo động. Đúng lúc Phạm Nhàn rẽ hướng đông, năm trăm kỵ binh áo giápđen cũng đã sẵn sàng xuất trận, ào ào đổ ra khỏi doanh trại, hội quân với PhạmNhàn ngay ngoài cổng Đông thành Yến Kinh.Năm trăm Hắc Kỵ trong lãnh thổ Khánh Quốc, chuẩn bị tiếp đón PhạmNhàn quay về kinh. Sáng sớm hôm ấy, chứng kiến mũi tên lệnh cấp bách nhấttừ Giám Sát viện bay tới, nhanh chóng đáp ứng và hộ tống Phạm Nhàn.