Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1837: Lại vô đề 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngôn Băng Vân liếc nhìn bàn tay đang rỉ máu của y, trong lòng rung độngnhưng vẫn bình tĩnh nói: "Ngày hai tháng giêng, ta được triệu vào cung, đượcchỉ thị rồi bắt đầu sắp xếp. Còn việc Hạ Đại học sĩ truy bắt Cao Đạt ở Đạt Châu,Hoàng đế bệ hạ mượn cớ này giữ Viện trưởng ở lại Đạt Châu rồi dùng quânphòng vệ bắt giữ, ta chỉ biết sơ lược, không rõ chi tiết.""Kể hết những chi tiết ngươi biết."Ngôn Băng Vân nhìn Phạm Nhàn cúi đầu, phát hiện hôm nay Tiểu Phạm đạinhân không giống bất kỳ lúc nào, nét mặt bình tĩnh đến đáng sợ, hoàn toànkhông phải phản ứng của một người bình thường.Từ sáng sớm hôm ấy, quân phòng vệ kinh đô hộ tống chiếc xe ngựa đen vàokinh, đến Ngự Thư phòng trong cung cãi vã, rồi Hoàng đế bệ hạ bị thươngnặng, Trần Bình Bình bị cốc sứ màu xanh làm bị thương, bị giam vào đại laoĐại Sát viện, Ngôn Băng Vân không giấu diếm chi tiết nào, thậm chí cả vai tròxấu xa của bản thân cũng thuật lại rõ ràng.Phạm Nhàn im lặng trong chốc lát rồi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn:"Vậy giờ ngươi theo ta làm gì? Muốn kéo lão thọt kia về cắt thêm vài nhát? Haymuốn ông ấy chết không có chỗ chôn?"Trước mặt Phạm Nhàn, Ngôn Băng Vân không cần che giấu cảm xúc, trênmặt hiện rõ nỗi đau không phải giả bộ, giọng khàn khàn: "Hạ quan nhất địnhphải gặp Viện trưởng để đảm bảo ngài không phát cuồng.""Cái là phát cuồng? Làm phản sao?" Khóe miệng Phạm Nhàn nhếch lên,tiếng cười đầy lạnh lẽo: "Chẳng lẽ quân phòng vệ với cấm quân bên ngoàikhông phải để dẹp loạn à?"Lúc này bên ngoài biệt viện bụi mù bay lên. Mặt đất vừa mới đón cơn mưathu, nay lại khô ráo, ai biết bao nhiêu binh mã mai phục, bao nhiêu cao thủ dùngđể trấn áp Phạm Nhàn.Ngôn Băng Vân cố gắng khống chế tâm thần, nhìn Phạm Nhàn lạnh lùngnói: “Dù thế nào đi nữa, lão Viện trưởng đã ra đi, cho dù ngươi có giận dữ cũngkhông thể thay đổi sự thật này. Cho dù ngươi chạy khỏi kinh đô cũng chẳng làmđược gì. Không sai, Đặng Tử Việt ở ở Tây Lương, Tô Văn Mậu ở Nội Khố MânBắc, Hạ Tê Phi ở Tô Châu, các tướng tài Khải Niên tiểu tổ, mật thám tinh nhuệtrong viện đều bị ta phái đi, rải khắp những nơi ngươi kiểm soát chặt chẽ. Mộtkhi ngươi rời khỏi kinh đô, có thể tập hợp lại sáu phần mười lực lượng củaViện, nhưng mà... ngươi có thể làm được gì?"Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn hắn, hoàn toàn im lặng."Được rồi, hiện giờ ngươi là chủ nhân Kiếm Lư Đông Di thành, dưới trướngcó vô số kiếm khách, cộng thêm một vạn tinh binh do Đại điện hạ thống lĩnhđóng ở Đông Di. Nhưng... Đại điện hạ không thể kiểm soát hoàn toàn đội quânấy, dù cho ngài ấy vì ngươi hay vì Viện trưởng mà chống lại Hoàng đế bệ hạ."Ngôn Băng Vân đôi môi khô nứt, giọng khàn khàn nhưng vẫn cứng rắn nói:"Thế tử Hoằng Thành ở Định Châu là bằng hữu thân thiết của ngươi, nhưngbinh sĩ Định Châu có chịu nghe lệnh hắn ta đâu?""Phải thừa nhận, trong thiên hạ này chỉ mình ngươi có thực lực đối đầu vớiHoàng đế bệ hạ, nhưng... ngươi vẫn chưa phải đối thủ của bệ hạ.""Nói xong chưa?" Phạm Nhàn híp mắt nhìn hắn, mệt mỏi lắc đầu: "Muốnthuyết phục ta, sao không lấy lá thư Trần Bình Bình gửi ngươi?"Ngôn Băng Vân giật mình, tưởng rằng những việc mình bí mật thực hiệntrong viện thời gian qua sẽ khiến Phạm Nhàn tức giận, không ngờ đối phươngđã biết từ đầu.Phạm Nhàn nhìn hắn: "Dù ngươi lấy ra ta cũng không muốn xem, chắc chắncũng vì mục đích bảo toàn tổ chức, ngăn Giám Sát viện bị Hoàng đế bệ hạ diệttrừ... Vì thế ngươi phải trở thành con chó thứ hai của Hoàng đế bệ hạ, bảo vệviện này, vì được tin tưởng ngươi đành phải làm những việc ấy.""Ta biết ngươi khó chịu lắm.” Phạm Nhàn nhìn Ngôn Băng Vân đang ngâyngốc, lạnh lùng nói: “Nhưng do ngươi tự chuốc lấy, tưởng rằng chịu nhục cócảm giác khoan khoái ư? Sai quá sai! Ngươi chỉ vâng lời theo ý muốn của TrầnBình Bình. Nếu ông ấy bảo ngươi giết mình, ngươi cũng giết à?""Viện trưởng suy nghĩ cho tính mạng hàng nghìn binh sĩ trong Giám Sátviện, vì bách tính thiên hạ." Ngôn Băng Vân giọng khàn khàn nói: "Cho dù bịhiểu lầm, trở thành kẻ phản bội trong mắt quan viên Giám Sát viện, chẳng lẽ tacó thể đứng nhìn thiên hạ hỗn loạn?""Tại sao thiên hạ không được hỗn loạn? Vì bách tính thiên hạ à?" PhạmNhàn bật cười quái dị, trong tiếng cười có tiếng ho, ho ra vài vệt máu: "Baonhiêu người trong số dân chúng... từng nghĩ đến bọn họ?""Ta không tha thứ cho ngươi." Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn Ngôn Băng Vân,từng lời nói ra đều khiến người ta lạnh sống lưng: "Tất cả vì Khánh Quốc, vìHoàng đế bệ hạ, vì thiên hạ, đó là thái độ của ngươi chứ không phải của ta. Vìnhững người ta quan tâm, cho dù chết hàng vạn người đi chăng nữa thì đã sao?Nhưng ngươi đã không vì ta mà làm được điều đó... Vì vậy, ta không thể tha thứcho ngươi."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngôn Băng Vân liếc nhìn bàn tay đang rỉ máu của y, trong lòng rung động

nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Ngày hai tháng giêng, ta được triệu vào cung, được

chỉ thị rồi bắt đầu sắp xếp. Còn việc Hạ Đại học sĩ truy bắt Cao Đạt ở Đạt Châu,

Hoàng đế bệ hạ mượn cớ này giữ Viện trưởng ở lại Đạt Châu rồi dùng quân

phòng vệ bắt giữ, ta chỉ biết sơ lược, không rõ chi tiết."

"Kể hết những chi tiết ngươi biết."

Ngôn Băng Vân nhìn Phạm Nhàn cúi đầu, phát hiện hôm nay Tiểu Phạm đại

nhân không giống bất kỳ lúc nào, nét mặt bình tĩnh đến đáng sợ, hoàn toàn

không phải phản ứng của một người bình thường.

Từ sáng sớm hôm ấy, quân phòng vệ kinh đô hộ tống chiếc xe ngựa đen vào

kinh, đến Ngự Thư phòng trong cung cãi vã, rồi Hoàng đế bệ hạ bị thương

nặng, Trần Bình Bình bị cốc sứ màu xanh làm bị thương, bị giam vào đại lao

Đại Sát viện, Ngôn Băng Vân không giấu diếm chi tiết nào, thậm chí cả vai trò

xấu xa của bản thân cũng thuật lại rõ ràng.

Phạm Nhàn im lặng trong chốc lát rồi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn:

"Vậy giờ ngươi theo ta làm gì? Muốn kéo lão thọt kia về cắt thêm vài nhát? Hay

muốn ông ấy chết không có chỗ chôn?"

Trước mặt Phạm Nhàn, Ngôn Băng Vân không cần che giấu cảm xúc, trên

mặt hiện rõ nỗi đau không phải giả bộ, giọng khàn khàn: "Hạ quan nhất định

phải gặp Viện trưởng để đảm bảo ngài không phát cuồng."

"Cái là phát cuồng? Làm phản sao?" Khóe miệng Phạm Nhàn nhếch lên,

tiếng cười đầy lạnh lẽo: "Chẳng lẽ quân phòng vệ với cấm quân bên ngoài

không phải để dẹp loạn à?"

Lúc này bên ngoài biệt viện bụi mù bay lên. Mặt đất vừa mới đón cơn mưa

thu, nay lại khô ráo, ai biết bao nhiêu binh mã mai phục, bao nhiêu cao thủ dùng

để trấn áp Phạm Nhàn.

Ngôn Băng Vân cố gắng khống chế tâm thần, nhìn Phạm Nhàn lạnh lùng

nói: “Dù thế nào đi nữa, lão Viện trưởng đã ra đi, cho dù ngươi có giận dữ cũng

không thể thay đổi sự thật này. Cho dù ngươi chạy khỏi kinh đô cũng chẳng làm

được gì. Không sai, Đặng Tử Việt ở ở Tây Lương, Tô Văn Mậu ở Nội Khố Mân

Bắc, Hạ Tê Phi ở Tô Châu, các tướng tài Khải Niên tiểu tổ, mật thám tinh nhuệ

trong viện đều bị ta phái đi, rải khắp những nơi ngươi kiểm soát chặt chẽ. Một

khi ngươi rời khỏi kinh đô, có thể tập hợp lại sáu phần mười lực lượng của

Viện, nhưng mà... ngươi có thể làm được gì?"

Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn hắn, hoàn toàn im lặng.

"Được rồi, hiện giờ ngươi là chủ nhân Kiếm Lư Đông Di thành, dưới trướng

có vô số kiếm khách, cộng thêm một vạn tinh binh do Đại điện hạ thống lĩnh

đóng ở Đông Di. Nhưng... Đại điện hạ không thể kiểm soát hoàn toàn đội quân

ấy, dù cho ngài ấy vì ngươi hay vì Viện trưởng mà chống lại Hoàng đế bệ hạ."

Ngôn Băng Vân đôi môi khô nứt, giọng khàn khàn nhưng vẫn cứng rắn nói:

"Thế tử Hoằng Thành ở Định Châu là bằng hữu thân thiết của ngươi, nhưng

binh sĩ Định Châu có chịu nghe lệnh hắn ta đâu?"

"Phải thừa nhận, trong thiên hạ này chỉ mình ngươi có thực lực đối đầu với

Hoàng đế bệ hạ, nhưng... ngươi vẫn chưa phải đối thủ của bệ hạ."

"Nói xong chưa?" Phạm Nhàn híp mắt nhìn hắn, mệt mỏi lắc đầu: "Muốn

thuyết phục ta, sao không lấy lá thư Trần Bình Bình gửi ngươi?"

Ngôn Băng Vân giật mình, tưởng rằng những việc mình bí mật thực hiện

trong viện thời gian qua sẽ khiến Phạm Nhàn tức giận, không ngờ đối phương

đã biết từ đầu.

Phạm Nhàn nhìn hắn: "Dù ngươi lấy ra ta cũng không muốn xem, chắc chắn

cũng vì mục đích bảo toàn tổ chức, ngăn Giám Sát viện bị Hoàng đế bệ hạ diệt

trừ... Vì thế ngươi phải trở thành con chó thứ hai của Hoàng đế bệ hạ, bảo vệ

viện này, vì được tin tưởng ngươi đành phải làm những việc ấy."

"Ta biết ngươi khó chịu lắm.” Phạm Nhàn nhìn Ngôn Băng Vân đang ngây

ngốc, lạnh lùng nói: “Nhưng do ngươi tự chuốc lấy, tưởng rằng chịu nhục có

cảm giác khoan khoái ư? Sai quá sai! Ngươi chỉ vâng lời theo ý muốn của Trần

Bình Bình. Nếu ông ấy bảo ngươi giết mình, ngươi cũng giết à?"

"Viện trưởng suy nghĩ cho tính mạng hàng nghìn binh sĩ trong Giám Sát

viện, vì bách tính thiên hạ." Ngôn Băng Vân giọng khàn khàn nói: "Cho dù bị

hiểu lầm, trở thành kẻ phản bội trong mắt quan viên Giám Sát viện, chẳng lẽ ta

có thể đứng nhìn thiên hạ hỗn loạn?"

"Tại sao thiên hạ không được hỗn loạn? Vì bách tính thiên hạ à?" Phạm

Nhàn bật cười quái dị, trong tiếng cười có tiếng ho, ho ra vài vệt máu: "Bao

nhiêu người trong số dân chúng... từng nghĩ đến bọn họ?"

"Ta không tha thứ cho ngươi." Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn Ngôn Băng Vân,

từng lời nói ra đều khiến người ta lạnh sống lưng: "Tất cả vì Khánh Quốc, vì

Hoàng đế bệ hạ, vì thiên hạ, đó là thái độ của ngươi chứ không phải của ta. Vì

những người ta quan tâm, cho dù chết hàng vạn người đi chăng nữa thì đã sao?

Nhưng ngươi đã không vì ta mà làm được điều đó... Vì vậy, ta không thể tha thứ

cho ngươi."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngôn Băng Vân liếc nhìn bàn tay đang rỉ máu của y, trong lòng rung độngnhưng vẫn bình tĩnh nói: "Ngày hai tháng giêng, ta được triệu vào cung, đượcchỉ thị rồi bắt đầu sắp xếp. Còn việc Hạ Đại học sĩ truy bắt Cao Đạt ở Đạt Châu,Hoàng đế bệ hạ mượn cớ này giữ Viện trưởng ở lại Đạt Châu rồi dùng quânphòng vệ bắt giữ, ta chỉ biết sơ lược, không rõ chi tiết.""Kể hết những chi tiết ngươi biết."Ngôn Băng Vân nhìn Phạm Nhàn cúi đầu, phát hiện hôm nay Tiểu Phạm đạinhân không giống bất kỳ lúc nào, nét mặt bình tĩnh đến đáng sợ, hoàn toànkhông phải phản ứng của một người bình thường.Từ sáng sớm hôm ấy, quân phòng vệ kinh đô hộ tống chiếc xe ngựa đen vàokinh, đến Ngự Thư phòng trong cung cãi vã, rồi Hoàng đế bệ hạ bị thươngnặng, Trần Bình Bình bị cốc sứ màu xanh làm bị thương, bị giam vào đại laoĐại Sát viện, Ngôn Băng Vân không giấu diếm chi tiết nào, thậm chí cả vai tròxấu xa của bản thân cũng thuật lại rõ ràng.Phạm Nhàn im lặng trong chốc lát rồi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn:"Vậy giờ ngươi theo ta làm gì? Muốn kéo lão thọt kia về cắt thêm vài nhát? Haymuốn ông ấy chết không có chỗ chôn?"Trước mặt Phạm Nhàn, Ngôn Băng Vân không cần che giấu cảm xúc, trênmặt hiện rõ nỗi đau không phải giả bộ, giọng khàn khàn: "Hạ quan nhất địnhphải gặp Viện trưởng để đảm bảo ngài không phát cuồng.""Cái là phát cuồng? Làm phản sao?" Khóe miệng Phạm Nhàn nhếch lên,tiếng cười đầy lạnh lẽo: "Chẳng lẽ quân phòng vệ với cấm quân bên ngoàikhông phải để dẹp loạn à?"Lúc này bên ngoài biệt viện bụi mù bay lên. Mặt đất vừa mới đón cơn mưathu, nay lại khô ráo, ai biết bao nhiêu binh mã mai phục, bao nhiêu cao thủ dùngđể trấn áp Phạm Nhàn.Ngôn Băng Vân cố gắng khống chế tâm thần, nhìn Phạm Nhàn lạnh lùngnói: “Dù thế nào đi nữa, lão Viện trưởng đã ra đi, cho dù ngươi có giận dữ cũngkhông thể thay đổi sự thật này. Cho dù ngươi chạy khỏi kinh đô cũng chẳng làmđược gì. Không sai, Đặng Tử Việt ở ở Tây Lương, Tô Văn Mậu ở Nội Khố MânBắc, Hạ Tê Phi ở Tô Châu, các tướng tài Khải Niên tiểu tổ, mật thám tinh nhuệtrong viện đều bị ta phái đi, rải khắp những nơi ngươi kiểm soát chặt chẽ. Mộtkhi ngươi rời khỏi kinh đô, có thể tập hợp lại sáu phần mười lực lượng củaViện, nhưng mà... ngươi có thể làm được gì?"Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn hắn, hoàn toàn im lặng."Được rồi, hiện giờ ngươi là chủ nhân Kiếm Lư Đông Di thành, dưới trướngcó vô số kiếm khách, cộng thêm một vạn tinh binh do Đại điện hạ thống lĩnhđóng ở Đông Di. Nhưng... Đại điện hạ không thể kiểm soát hoàn toàn đội quânấy, dù cho ngài ấy vì ngươi hay vì Viện trưởng mà chống lại Hoàng đế bệ hạ."Ngôn Băng Vân đôi môi khô nứt, giọng khàn khàn nhưng vẫn cứng rắn nói:"Thế tử Hoằng Thành ở Định Châu là bằng hữu thân thiết của ngươi, nhưngbinh sĩ Định Châu có chịu nghe lệnh hắn ta đâu?""Phải thừa nhận, trong thiên hạ này chỉ mình ngươi có thực lực đối đầu vớiHoàng đế bệ hạ, nhưng... ngươi vẫn chưa phải đối thủ của bệ hạ.""Nói xong chưa?" Phạm Nhàn híp mắt nhìn hắn, mệt mỏi lắc đầu: "Muốnthuyết phục ta, sao không lấy lá thư Trần Bình Bình gửi ngươi?"Ngôn Băng Vân giật mình, tưởng rằng những việc mình bí mật thực hiệntrong viện thời gian qua sẽ khiến Phạm Nhàn tức giận, không ngờ đối phươngđã biết từ đầu.Phạm Nhàn nhìn hắn: "Dù ngươi lấy ra ta cũng không muốn xem, chắc chắncũng vì mục đích bảo toàn tổ chức, ngăn Giám Sát viện bị Hoàng đế bệ hạ diệttrừ... Vì thế ngươi phải trở thành con chó thứ hai của Hoàng đế bệ hạ, bảo vệviện này, vì được tin tưởng ngươi đành phải làm những việc ấy.""Ta biết ngươi khó chịu lắm.” Phạm Nhàn nhìn Ngôn Băng Vân đang ngâyngốc, lạnh lùng nói: “Nhưng do ngươi tự chuốc lấy, tưởng rằng chịu nhục cócảm giác khoan khoái ư? Sai quá sai! Ngươi chỉ vâng lời theo ý muốn của TrầnBình Bình. Nếu ông ấy bảo ngươi giết mình, ngươi cũng giết à?""Viện trưởng suy nghĩ cho tính mạng hàng nghìn binh sĩ trong Giám Sátviện, vì bách tính thiên hạ." Ngôn Băng Vân giọng khàn khàn nói: "Cho dù bịhiểu lầm, trở thành kẻ phản bội trong mắt quan viên Giám Sát viện, chẳng lẽ tacó thể đứng nhìn thiên hạ hỗn loạn?""Tại sao thiên hạ không được hỗn loạn? Vì bách tính thiên hạ à?" PhạmNhàn bật cười quái dị, trong tiếng cười có tiếng ho, ho ra vài vệt máu: "Baonhiêu người trong số dân chúng... từng nghĩ đến bọn họ?""Ta không tha thứ cho ngươi." Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn Ngôn Băng Vân,từng lời nói ra đều khiến người ta lạnh sống lưng: "Tất cả vì Khánh Quốc, vìHoàng đế bệ hạ, vì thiên hạ, đó là thái độ của ngươi chứ không phải của ta. Vìnhững người ta quan tâm, cho dù chết hàng vạn người đi chăng nữa thì đã sao?Nhưng ngươi đã không vì ta mà làm được điều đó... Vì vậy, ta không thể tha thứcho ngươi."

Chương 1837: Lại vô đề 5