Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1838: Về Phạm phủ ngủ không muốn tỉnh 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngôn Băng Vân biết dưới vẻ ngoài ôn hòa của Phạm Nhàn là một trái timyêu hận sâu sắc. Sau khi im lặng một lúc, hắn đột ngột lên tiếng: "Ta không cầnbất kỳ lời tha thứ nào. Lựa chọn của Viện trưởng trùng khớp với ý kiến của ta,nên ta đã làm như vậy. Vì Khánh Quốc, ta có thể làm bất cứ điều gì.""Rất tốt, như thế ngươi mới có thể trở thành một thần tử tốt của Hoàng đế bệhạ. Đối với những kẻ bình dân chết đi, có lẽ ông ta là một vị minh quân." PhạmNhàn chậm rãi đứng dậy: "Nhưng với ta, dù ông ta hay ngươi đều không phải làngười đáng tin tưởng, vì trong lòng các ngươi luôn có thứ quan trọng hơn đồngbọn..""Tĩnh Vương và Ninh Tài nhân bị giam lỏng trong cung, tiểu thư Phạm giacũng vậy." Ngôn Băng Vân chợt thấy lạnh buốt, vội nói.Phạm Nhàn đáp lại giọng đầy châm biếm: "Đối với Hoàng đế bệ hạ, điều đólà đương nhiên."Nhìn Phạm Nhàn bước đi mệt mỏi về phía cửa gỗ, trong lòng Ngôn BăngVân bỗng nhói lên, nỗi sợ hãi khôn nguôi ập tới. Đó không phải nỗi sợ cho bảnthân, mà là lo lắng cho Phạm Nhàn. Hắn hét lớn: "Ngươi định đi đâu?"Bàn ta Phạm Nhàn đặt trên cửa gỗ hơi run rẩy, không quay đầu lại, mệt mỏiđáp: "Về nhà ngủ."o O oBước ra khỏi cửa gỗ Thái Bình biệt viện, nhìn thấy quan viên Giám Sát nhưgặp đại địch ở đầu cầu, nhìn thấy bên kia cầu vài trăm Hắc Kỵ phong trần mệtmỏi, miễn cưỡng tập hợp những người lang bạt thành đội, Phạm Nhàn thở dàitrong lòng. Bên kia cầu, rừng thu xanh vàng, đằng sau là đại quân Hoàng đếdùng để trấn áp mình, sao có thể chống lại bởi vài thuộc hạ này.Mặt trời sáng chói làm mắt y lóa một cái, lúc này mới cảm nhận được sự tànphá của mệt mỏi và đau thương đối với con người. Y bước xiêu vẹo qua câycầu, ra lệnh những thuộc hạ dù kiệt sức vẫn trung thành bảo vệ mình.Phó thống lĩnh Hắc Kỵ và các quan viên kia im lặng một lúc, nhưng cũnghiểu Tiểu Công gia lo lắng cho tính mạng của họ nên không nói thêm, cùng quỳgối xuống đất, không rõ là vị Viện trưởng trẻ trước mặt hay là vị lão Việntrưởng đang ở Thái Bình biệt viện kia.Sau khi quỳ xuống, hàng trăm người cùng nhau lui dọc theo dòng suối thanhbình đẹp đẽ về phía tây. Ngôn Băng Vân nhìn đám người phía sau Phạm Nhànbằng ánh mắt phức tạp, cùng y bước qua cầu, lên con đường lớn, thấy hàngngàn kỵ binh đang trải dài khắp đường, người mặc giáp trụ toàn thân, trông rấtoai phong.Phạm Nhàn nhìn lướt lực lượng hùng hậu, hai tay chắp sau lưng, chậm rãitiến lên trước vô số ánh mắt cảnh giác, dừng trước mặt vị tướng quân kia vàkhàn giọng nói: "Rút hết phục kích và truy binh, ta muốn toàn bộ người của tađược an toàn."Diệp Trọng híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Là Chính sứ Khu Mật viện, đứng đầu quân đội trực tiếp dưới quyền Hoàngđế bệ hạ, Đại soái Diệp Trọng thân chinh dẫn quân đến ngoài Thái Bình biệtviện, phụ trách kìm chế và giám sát Phạm Nhàn. Không thể phủ nhận triều đìnhKhánh Quốc và Hoàng cung vẫn duy trì tôn trọng và cảnh giác cực độ đối vớiPhạm Nhàn, thể hiện qua sức mạnh quân đội lần này.Sắc mặt Phạm Nhàn nhợt nhạt, những vệt màu mờ trên khuôn mặt tuấn túrất dễ nhận ra, chắc do hòa trộn mưa và bụi đường. Ánh mắt y lướt nhìn DiệpTrọng và hàng ngàn quân tinh nhuệ, thần sắc vô cảm, như không hề chú ý tới.Thực lực đến trình độ Phạm Nhàn và Diệp Trọng, họ hiểu ngay cả cao thủđại cường cũng khó thoát khỏi vài ngàn kỵ binh truy kích trên bình nguyên, trừphi đã đạt Đại tông sư. Nhưng nơi đây vẫn là ngoại ô kinh đô, rừng rậm và trangviện vẫn còn nhiều, nếu Phạm Nhàn thật sự buông bỏ tất cả, lao vào rừng nhưmột con chim khổng lồ, chỉ sợ trong chốc lát đám quân kia cũng khó lòng bắtkịp.Có điều Hoàng đế bệ hạ sai Diệp Trọng thân chinh, tất nhiên cũng đoánđược điều này. Trong nhánh quân kia còn không ít cao thủ, quan trọng nhất làcó Diệp Trọng có thể đối đầu trực tiếp với Phạm Nhàn. Hắn là một trong số ítngười mạnh nhất thiên hạ, đứng trên cấp bậc cửu phẩm thượng.Phạm Nhàn híp mắt nhìn Diệp Trọng trên ngựa, chợt nhớ đến một chuyệnkhác, không khỏi cười tự giễu.Trong ba nước thời kỳ đầu, về số lượng cao thủ cửu phẩm, tất nhiên ĐôngDi thành nhiều nhất, nhưng Khánh Quốc dùng binh mã chinh phục thiên hạ nêncao thủ cũng nổi lên không ngừng, đặc biệt là các cường giả trong cấp bậc thấtbát phẩm, còn những người lên tới cửu phẩm khi tính toán tỉ mỉ thì ở kinh đôtrước kia cũng có vài người.Có điều, tất cả đã trở thành lịch sử. Hổ Vệ tụ tập nhiều cao thủ thất bátphẩm nhất đã bị dâng lên thanh kiếm hung ác của Đông Di thành, do Khánh Đếcảnh giác trước Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến. Còn các cường giả quân đội thìtử thương gần hết trong cuộc phản loạn ở kinh đô cách đây ba năm, nhất là haicha con Tần Nghiệp tử trận trước Hoàng cung, cộng thêm Hồng công công nơiĐại Đông sơn, Đại tế tự và Nhị tế tự của Khánh Miếu lần lượt qua đời...
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngôn Băng Vân biết dưới vẻ ngoài ôn hòa của Phạm Nhàn là một trái tim
yêu hận sâu sắc. Sau khi im lặng một lúc, hắn đột ngột lên tiếng: "Ta không cần
bất kỳ lời tha thứ nào. Lựa chọn của Viện trưởng trùng khớp với ý kiến của ta,
nên ta đã làm như vậy. Vì Khánh Quốc, ta có thể làm bất cứ điều gì."
"Rất tốt, như thế ngươi mới có thể trở thành một thần tử tốt của Hoàng đế bệ
hạ. Đối với những kẻ bình dân chết đi, có lẽ ông ta là một vị minh quân." Phạm
Nhàn chậm rãi đứng dậy: "Nhưng với ta, dù ông ta hay ngươi đều không phải là
người đáng tin tưởng, vì trong lòng các ngươi luôn có thứ quan trọng hơn đồng
bọn.."
"Tĩnh Vương và Ninh Tài nhân bị giam lỏng trong cung, tiểu thư Phạm gia
cũng vậy." Ngôn Băng Vân chợt thấy lạnh buốt, vội nói.
Phạm Nhàn đáp lại giọng đầy châm biếm: "Đối với Hoàng đế bệ hạ, điều đó
là đương nhiên."
Nhìn Phạm Nhàn bước đi mệt mỏi về phía cửa gỗ, trong lòng Ngôn Băng
Vân bỗng nhói lên, nỗi sợ hãi khôn nguôi ập tới. Đó không phải nỗi sợ cho bản
thân, mà là lo lắng cho Phạm Nhàn. Hắn hét lớn: "Ngươi định đi đâu?"
Bàn ta Phạm Nhàn đặt trên cửa gỗ hơi run rẩy, không quay đầu lại, mệt mỏi
đáp: "Về nhà ngủ."
o O o
Bước ra khỏi cửa gỗ Thái Bình biệt viện, nhìn thấy quan viên Giám Sát như
gặp đại địch ở đầu cầu, nhìn thấy bên kia cầu vài trăm Hắc Kỵ phong trần mệt
mỏi, miễn cưỡng tập hợp những người lang bạt thành đội, Phạm Nhàn thở dài
trong lòng. Bên kia cầu, rừng thu xanh vàng, đằng sau là đại quân Hoàng đế
dùng để trấn áp mình, sao có thể chống lại bởi vài thuộc hạ này.
Mặt trời sáng chói làm mắt y lóa một cái, lúc này mới cảm nhận được sự tàn
phá của mệt mỏi và đau thương đối với con người. Y bước xiêu vẹo qua cây
cầu, ra lệnh những thuộc hạ dù kiệt sức vẫn trung thành bảo vệ mình.
Phó thống lĩnh Hắc Kỵ và các quan viên kia im lặng một lúc, nhưng cũng
hiểu Tiểu Công gia lo lắng cho tính mạng của họ nên không nói thêm, cùng quỳ
gối xuống đất, không rõ là vị Viện trưởng trẻ trước mặt hay là vị lão Viện
trưởng đang ở Thái Bình biệt viện kia.
Sau khi quỳ xuống, hàng trăm người cùng nhau lui dọc theo dòng suối thanh
bình đẹp đẽ về phía tây. Ngôn Băng Vân nhìn đám người phía sau Phạm Nhàn
bằng ánh mắt phức tạp, cùng y bước qua cầu, lên con đường lớn, thấy hàng
ngàn kỵ binh đang trải dài khắp đường, người mặc giáp trụ toàn thân, trông rất
oai phong.
Phạm Nhàn nhìn lướt lực lượng hùng hậu, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi
tiến lên trước vô số ánh mắt cảnh giác, dừng trước mặt vị tướng quân kia và
khàn giọng nói: "Rút hết phục kích và truy binh, ta muốn toàn bộ người của ta
được an toàn."
Diệp Trọng híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Là Chính sứ Khu Mật viện, đứng đầu quân đội trực tiếp dưới quyền Hoàng
đế bệ hạ, Đại soái Diệp Trọng thân chinh dẫn quân đến ngoài Thái Bình biệt
viện, phụ trách kìm chế và giám sát Phạm Nhàn. Không thể phủ nhận triều đình
Khánh Quốc và Hoàng cung vẫn duy trì tôn trọng và cảnh giác cực độ đối với
Phạm Nhàn, thể hiện qua sức mạnh quân đội lần này.
Sắc mặt Phạm Nhàn nhợt nhạt, những vệt màu mờ trên khuôn mặt tuấn tú
rất dễ nhận ra, chắc do hòa trộn mưa và bụi đường. Ánh mắt y lướt nhìn Diệp
Trọng và hàng ngàn quân tinh nhuệ, thần sắc vô cảm, như không hề chú ý tới.
Thực lực đến trình độ Phạm Nhàn và Diệp Trọng, họ hiểu ngay cả cao thủ
đại cường cũng khó thoát khỏi vài ngàn kỵ binh truy kích trên bình nguyên, trừ
phi đã đạt Đại tông sư. Nhưng nơi đây vẫn là ngoại ô kinh đô, rừng rậm và trang
viện vẫn còn nhiều, nếu Phạm Nhàn thật sự buông bỏ tất cả, lao vào rừng như
một con chim khổng lồ, chỉ sợ trong chốc lát đám quân kia cũng khó lòng bắt
kịp.
Có điều Hoàng đế bệ hạ sai Diệp Trọng thân chinh, tất nhiên cũng đoán
được điều này. Trong nhánh quân kia còn không ít cao thủ, quan trọng nhất là
có Diệp Trọng có thể đối đầu trực tiếp với Phạm Nhàn. Hắn là một trong số ít
người mạnh nhất thiên hạ, đứng trên cấp bậc cửu phẩm thượng.
Phạm Nhàn híp mắt nhìn Diệp Trọng trên ngựa, chợt nhớ đến một chuyện
khác, không khỏi cười tự giễu.
Trong ba nước thời kỳ đầu, về số lượng cao thủ cửu phẩm, tất nhiên Đông
Di thành nhiều nhất, nhưng Khánh Quốc dùng binh mã chinh phục thiên hạ nên
cao thủ cũng nổi lên không ngừng, đặc biệt là các cường giả trong cấp bậc thất
bát phẩm, còn những người lên tới cửu phẩm khi tính toán tỉ mỉ thì ở kinh đô
trước kia cũng có vài người.
Có điều, tất cả đã trở thành lịch sử. Hổ Vệ tụ tập nhiều cao thủ thất bát
phẩm nhất đã bị dâng lên thanh kiếm hung ác của Đông Di thành, do Khánh Đế
cảnh giác trước Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến. Còn các cường giả quân đội thì
tử thương gần hết trong cuộc phản loạn ở kinh đô cách đây ba năm, nhất là hai
cha con Tần Nghiệp tử trận trước Hoàng cung, cộng thêm Hồng công công nơi
Đại Đông sơn, Đại tế tự và Nhị tế tự của Khánh Miếu lần lượt qua đời...
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngôn Băng Vân biết dưới vẻ ngoài ôn hòa của Phạm Nhàn là một trái timyêu hận sâu sắc. Sau khi im lặng một lúc, hắn đột ngột lên tiếng: "Ta không cầnbất kỳ lời tha thứ nào. Lựa chọn của Viện trưởng trùng khớp với ý kiến của ta,nên ta đã làm như vậy. Vì Khánh Quốc, ta có thể làm bất cứ điều gì.""Rất tốt, như thế ngươi mới có thể trở thành một thần tử tốt của Hoàng đế bệhạ. Đối với những kẻ bình dân chết đi, có lẽ ông ta là một vị minh quân." PhạmNhàn chậm rãi đứng dậy: "Nhưng với ta, dù ông ta hay ngươi đều không phải làngười đáng tin tưởng, vì trong lòng các ngươi luôn có thứ quan trọng hơn đồngbọn..""Tĩnh Vương và Ninh Tài nhân bị giam lỏng trong cung, tiểu thư Phạm giacũng vậy." Ngôn Băng Vân chợt thấy lạnh buốt, vội nói.Phạm Nhàn đáp lại giọng đầy châm biếm: "Đối với Hoàng đế bệ hạ, điều đólà đương nhiên."Nhìn Phạm Nhàn bước đi mệt mỏi về phía cửa gỗ, trong lòng Ngôn BăngVân bỗng nhói lên, nỗi sợ hãi khôn nguôi ập tới. Đó không phải nỗi sợ cho bảnthân, mà là lo lắng cho Phạm Nhàn. Hắn hét lớn: "Ngươi định đi đâu?"Bàn ta Phạm Nhàn đặt trên cửa gỗ hơi run rẩy, không quay đầu lại, mệt mỏiđáp: "Về nhà ngủ."o O oBước ra khỏi cửa gỗ Thái Bình biệt viện, nhìn thấy quan viên Giám Sát nhưgặp đại địch ở đầu cầu, nhìn thấy bên kia cầu vài trăm Hắc Kỵ phong trần mệtmỏi, miễn cưỡng tập hợp những người lang bạt thành đội, Phạm Nhàn thở dàitrong lòng. Bên kia cầu, rừng thu xanh vàng, đằng sau là đại quân Hoàng đếdùng để trấn áp mình, sao có thể chống lại bởi vài thuộc hạ này.Mặt trời sáng chói làm mắt y lóa một cái, lúc này mới cảm nhận được sự tànphá của mệt mỏi và đau thương đối với con người. Y bước xiêu vẹo qua câycầu, ra lệnh những thuộc hạ dù kiệt sức vẫn trung thành bảo vệ mình.Phó thống lĩnh Hắc Kỵ và các quan viên kia im lặng một lúc, nhưng cũnghiểu Tiểu Công gia lo lắng cho tính mạng của họ nên không nói thêm, cùng quỳgối xuống đất, không rõ là vị Viện trưởng trẻ trước mặt hay là vị lão Việntrưởng đang ở Thái Bình biệt viện kia.Sau khi quỳ xuống, hàng trăm người cùng nhau lui dọc theo dòng suối thanhbình đẹp đẽ về phía tây. Ngôn Băng Vân nhìn đám người phía sau Phạm Nhànbằng ánh mắt phức tạp, cùng y bước qua cầu, lên con đường lớn, thấy hàngngàn kỵ binh đang trải dài khắp đường, người mặc giáp trụ toàn thân, trông rấtoai phong.Phạm Nhàn nhìn lướt lực lượng hùng hậu, hai tay chắp sau lưng, chậm rãitiến lên trước vô số ánh mắt cảnh giác, dừng trước mặt vị tướng quân kia vàkhàn giọng nói: "Rút hết phục kích và truy binh, ta muốn toàn bộ người của tađược an toàn."Diệp Trọng híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Là Chính sứ Khu Mật viện, đứng đầu quân đội trực tiếp dưới quyền Hoàngđế bệ hạ, Đại soái Diệp Trọng thân chinh dẫn quân đến ngoài Thái Bình biệtviện, phụ trách kìm chế và giám sát Phạm Nhàn. Không thể phủ nhận triều đìnhKhánh Quốc và Hoàng cung vẫn duy trì tôn trọng và cảnh giác cực độ đối vớiPhạm Nhàn, thể hiện qua sức mạnh quân đội lần này.Sắc mặt Phạm Nhàn nhợt nhạt, những vệt màu mờ trên khuôn mặt tuấn túrất dễ nhận ra, chắc do hòa trộn mưa và bụi đường. Ánh mắt y lướt nhìn DiệpTrọng và hàng ngàn quân tinh nhuệ, thần sắc vô cảm, như không hề chú ý tới.Thực lực đến trình độ Phạm Nhàn và Diệp Trọng, họ hiểu ngay cả cao thủđại cường cũng khó thoát khỏi vài ngàn kỵ binh truy kích trên bình nguyên, trừphi đã đạt Đại tông sư. Nhưng nơi đây vẫn là ngoại ô kinh đô, rừng rậm và trangviện vẫn còn nhiều, nếu Phạm Nhàn thật sự buông bỏ tất cả, lao vào rừng nhưmột con chim khổng lồ, chỉ sợ trong chốc lát đám quân kia cũng khó lòng bắtkịp.Có điều Hoàng đế bệ hạ sai Diệp Trọng thân chinh, tất nhiên cũng đoánđược điều này. Trong nhánh quân kia còn không ít cao thủ, quan trọng nhất làcó Diệp Trọng có thể đối đầu trực tiếp với Phạm Nhàn. Hắn là một trong số ítngười mạnh nhất thiên hạ, đứng trên cấp bậc cửu phẩm thượng.Phạm Nhàn híp mắt nhìn Diệp Trọng trên ngựa, chợt nhớ đến một chuyệnkhác, không khỏi cười tự giễu.Trong ba nước thời kỳ đầu, về số lượng cao thủ cửu phẩm, tất nhiên ĐôngDi thành nhiều nhất, nhưng Khánh Quốc dùng binh mã chinh phục thiên hạ nêncao thủ cũng nổi lên không ngừng, đặc biệt là các cường giả trong cấp bậc thấtbát phẩm, còn những người lên tới cửu phẩm khi tính toán tỉ mỉ thì ở kinh đôtrước kia cũng có vài người.Có điều, tất cả đã trở thành lịch sử. Hổ Vệ tụ tập nhiều cao thủ thất bátphẩm nhất đã bị dâng lên thanh kiếm hung ác của Đông Di thành, do Khánh Đếcảnh giác trước Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến. Còn các cường giả quân đội thìtử thương gần hết trong cuộc phản loạn ở kinh đô cách đây ba năm, nhất là haicha con Tần Nghiệp tử trận trước Hoàng cung, cộng thêm Hồng công công nơiĐại Đông sơn, Đại tế tự và Nhị tế tự của Khánh Miếu lần lượt qua đời...