Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1840: Về Phạm phủ ngủ không muốn tỉnh 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Nhìn đi, đây không phải là chuyện rất đơn giản sao?" Phạm Nhàn nói xongcâu đó với vẻ mặt vô cảm rồi quay đi, trực tiếp bước vào chiếc xe ngựa màu đendo Ngôn Băng Vân điều khiển, hạ rèm xe xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.Xe ngựa khẽ rung, bắt đầu lăn bánh trên đường lớn, hàng nghìn kỵ binh tinhnhuệ của Khánh Quốc vừa hộ tống vừa canh chừng, chậm rãi di chuyển theochiếc xe màu đen về hướng kinh đô.Qua Chính Dương Môn, trên con phố rộng vắng vẻ và u ám, Phạm Nhànvẫn nhắm mắt bỗng hỏi: "Sẽ vào cung chứ?""Không." Diệp Trọng ngồi thẳng trên lưng ngựa, dáng vẻ không cao lớn cholắm, điềm tĩnh đáp: "Bệ hạ chưa hạ chỉ, chỉ không cho ngươi rời khỏi kinh đô.""Tốt lắm, vậy ta về nhà." Phạm Nhàn lại nhắm mắt, mmf nói một câu. NgônBăng Vân đang cầm cương giật mình, rẽ vào ngõ nhỏ ở chợ muối, chạy vềhướng nam thành.Có vài bóng người lặng lẽ đi theo chiếc xe đen, một toán kỵ binh của DiệpTrọng cũng bám theo, còn bản thân ông dừng lại ở đầu phố, không hề có độngtĩnh gì.Đường phố đã có người qua lại, dù tin đồn về vụ việc trên pháp trường đãlan truyền sôi nổi nhưng cuối cùng cũng chỉ là chuyện xa xôi, không thực sựảnh hưởng nhiều đến đời sống thường nhật của dân chúng. Vậy nên sau cơnmưa, sinh hoạt kinh đô đã dần trở lại bình thường.Những người đi đường đã bị quân lính đuổi sang dưới hàng hiên hai bên,thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt. chiếc xe màu đen bị quân sĩ bao vây, dânchúng đoán ra danh tính nhân vật trong xe, ánh mắt thoáng qua nhiều cảm xúclẫn lộn: căng thẳng, hào hứng, băn khoăn, lo lắng.Diệp Trọng trên lưng ngựa, mặt vô cảm nhìn chiếc xe đen chậm rãi đi xa vềnam thành, trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề. Theo lý, việc bắt Phạm Nhànvề kinh, cấm không cho rời đi đã hoàn thành ý chỉ, nhưng tâm trạng ông vẫnchưa nhẹ nhõm. Một phần vì trước mối đe dọa trần trụi nhưng bình tĩnh củaPhạm Nhàn, ông đành phải từ bỏ truy kích đám Hắc Kỵ và các quan viên GiámSát viện kháng chỉ. Một phần vì thái độ của Phạm Nhàn trên đường về khiếnông cảm thấy lạnh buốt.Diệp Trọng hiểu, không phải mình bắt Phạm Nhàn về kinh mà là PhạmNhàn tự nguyện đi theo về kinh. Điều khiến ông lạnh sống lưng là Phạm Nhànhoàn toàn không có ý định vào cung gặp Hoàng đế bệ hạ, dù Phạm Nhàn phẫnnộ trách cứ hay giải thích điều gì với Hoàng đế bệ hạ thì cũng tốt hơn thái độthờ ơ như bây giờ.Thái độ vô cảm ấy thực chất ẩn chứa sự phẫn nộ với Hoàng đế bệ hạ, cùngvới cái lạnh lẽo áp chế, và sự coi thường quyền uy hoàng gia. Diệp Trọng khônghiểu tại sao Phạm Nhàn lại dám làm như vậy, nhưng ông hiểu rõ một điều, chiếntranh lạnh giữa Hoàng đế bệ hạ và Phạm Nhàn mới chỉ bắt đầu từ giây phút này.Hoàng đế bệ hạ đang chữa trị vết thương, có lẽ đang chờ đợi người con tưsinh của mình vào cung giải thích hay phẫn nộ gào thét điều gì đó. Nhưng PhạmNhàn... đã khiến hy vọng và dự đoán của Hoàng đế bệ hạ rơi vào khoảng không.Diệp Trọng chậm rãi cúi đầu, nhớ lại những lời bình tĩnh nói nhưng mạnhmẽ của Phạm Nhàn bên ngoài Thái Bình biệt viện, không kìm được lắc đầu thởdài. Dưới sức ép lạnh lùng của Phạm Nhàn, ông đã phải nhượng bộ, chứng tỏPhạm Nhàn đã có đủ lực lượng đối đầu trực diện với quân đội Khánh Quốc, vàchắc chắn lực lượng đó sẽ đem lại nhiều biến số cho mối quan hệ giữa Hoàngđế bệ hạ và y.Thậm chí Diệp Trọng có thể đoán được tâm trạng của hai người: Hoàng đếbệ hạ sẽ không chủ động triệu Phạm Nhàn vào cung, ngài chờ Phạm Nhàn tựđến; còn Phạm Nhàn cũng không chủ động gặp Hoàng đế bệ hạ, y chờ vị quânvương trên ghế rồng mở miệng trước.Đây là thể hiện thái độ, ý chí, tinh thần của hai bên, dựa trên tương quan lựclượng và trái tim sắt đá của cả hai. Cuối cùng ai sẽ nhún nhường trước đây?Diệp Trọng hít sâu, biểu cảm trên mặt lấy lại bình tĩnh rồi quay ngựa, chuẩnbị vào cung tâu báo. Cuộc chiến giữa hai phụ tử này không phải việc một thầntử có thể can thiệp. Năm đó Định Châu quân can thiệp là vì có ý chỉ của Hoàngđế bệ hạ, còn rõ ràng thái độ của ngài đối với Phạm Nhàn hoàn toàn khônggiống so với các hoàng tử khác.Là thủ lĩnh quân đội Khánh Quốc, Diệp Trọng chỉ hy vọng cuộc chiến nàysớm được hòa giải, hoặc... kết thúc càng sớm càng tốt, đừng kéo dài như cơnmưa thu làm lòng người lạnh buốt và bất an.o O oChiếc xe ngựa dừng trước cổng lớn của Phạm phủ ở nam thành, đường phốim ắng, hai con sư tử đá ướt sũng ngoài cổng trợn mắt nhìn xung quanh. Cánhcổng đóng im lìm bật mở, vài tên hộ vệ cầm đao xông ra đứng dưới xe.Phạm Nhàn bước xuống xe, không đoái hoài đến Ngôn Băng Vân, chỉ lạnhlùng liếc nhìn xung quanh rồi dễ dàng nhận ra không ít cái bóng theo đuôi, chắclà người của các nha môn do trong cung phái tới.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Nhìn đi, đây không phải là chuyện rất đơn giản sao?" Phạm Nhàn nói xong
câu đó với vẻ mặt vô cảm rồi quay đi, trực tiếp bước vào chiếc xe ngựa màu đen
do Ngôn Băng Vân điều khiển, hạ rèm xe xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe ngựa khẽ rung, bắt đầu lăn bánh trên đường lớn, hàng nghìn kỵ binh tinh
nhuệ của Khánh Quốc vừa hộ tống vừa canh chừng, chậm rãi di chuyển theo
chiếc xe màu đen về hướng kinh đô.
Qua Chính Dương Môn, trên con phố rộng vắng vẻ và u ám, Phạm Nhàn
vẫn nhắm mắt bỗng hỏi: "Sẽ vào cung chứ?"
"Không." Diệp Trọng ngồi thẳng trên lưng ngựa, dáng vẻ không cao lớn cho
lắm, điềm tĩnh đáp: "Bệ hạ chưa hạ chỉ, chỉ không cho ngươi rời khỏi kinh đô."
"Tốt lắm, vậy ta về nhà." Phạm Nhàn lại nhắm mắt, mmf nói một câu. Ngôn
Băng Vân đang cầm cương giật mình, rẽ vào ngõ nhỏ ở chợ muối, chạy về
hướng nam thành.
Có vài bóng người lặng lẽ đi theo chiếc xe đen, một toán kỵ binh của Diệp
Trọng cũng bám theo, còn bản thân ông dừng lại ở đầu phố, không hề có động
tĩnh gì.
Đường phố đã có người qua lại, dù tin đồn về vụ việc trên pháp trường đã
lan truyền sôi nổi nhưng cuối cùng cũng chỉ là chuyện xa xôi, không thực sự
ảnh hưởng nhiều đến đời sống thường nhật của dân chúng. Vậy nên sau cơn
mưa, sinh hoạt kinh đô đã dần trở lại bình thường.
Những người đi đường đã bị quân lính đuổi sang dưới hàng hiên hai bên,
thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt. chiếc xe màu đen bị quân sĩ bao vây, dân
chúng đoán ra danh tính nhân vật trong xe, ánh mắt thoáng qua nhiều cảm xúc
lẫn lộn: căng thẳng, hào hứng, băn khoăn, lo lắng.
Diệp Trọng trên lưng ngựa, mặt vô cảm nhìn chiếc xe đen chậm rãi đi xa về
nam thành, trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề. Theo lý, việc bắt Phạm Nhàn
về kinh, cấm không cho rời đi đã hoàn thành ý chỉ, nhưng tâm trạng ông vẫn
chưa nhẹ nhõm. Một phần vì trước mối đe dọa trần trụi nhưng bình tĩnh của
Phạm Nhàn, ông đành phải từ bỏ truy kích đám Hắc Kỵ và các quan viên Giám
Sát viện kháng chỉ. Một phần vì thái độ của Phạm Nhàn trên đường về khiến
ông cảm thấy lạnh buốt.
Diệp Trọng hiểu, không phải mình bắt Phạm Nhàn về kinh mà là Phạm
Nhàn tự nguyện đi theo về kinh. Điều khiến ông lạnh sống lưng là Phạm Nhàn
hoàn toàn không có ý định vào cung gặp Hoàng đế bệ hạ, dù Phạm Nhàn phẫn
nộ trách cứ hay giải thích điều gì với Hoàng đế bệ hạ thì cũng tốt hơn thái độ
thờ ơ như bây giờ.
Thái độ vô cảm ấy thực chất ẩn chứa sự phẫn nộ với Hoàng đế bệ hạ, cùng
với cái lạnh lẽo áp chế, và sự coi thường quyền uy hoàng gia. Diệp Trọng không
hiểu tại sao Phạm Nhàn lại dám làm như vậy, nhưng ông hiểu rõ một điều, chiến
tranh lạnh giữa Hoàng đế bệ hạ và Phạm Nhàn mới chỉ bắt đầu từ giây phút này.
Hoàng đế bệ hạ đang chữa trị vết thương, có lẽ đang chờ đợi người con tư
sinh của mình vào cung giải thích hay phẫn nộ gào thét điều gì đó. Nhưng Phạm
Nhàn... đã khiến hy vọng và dự đoán của Hoàng đế bệ hạ rơi vào khoảng không.
Diệp Trọng chậm rãi cúi đầu, nhớ lại những lời bình tĩnh nói nhưng mạnh
mẽ của Phạm Nhàn bên ngoài Thái Bình biệt viện, không kìm được lắc đầu thở
dài. Dưới sức ép lạnh lùng của Phạm Nhàn, ông đã phải nhượng bộ, chứng tỏ
Phạm Nhàn đã có đủ lực lượng đối đầu trực diện với quân đội Khánh Quốc, và
chắc chắn lực lượng đó sẽ đem lại nhiều biến số cho mối quan hệ giữa Hoàng
đế bệ hạ và y.
Thậm chí Diệp Trọng có thể đoán được tâm trạng của hai người: Hoàng đế
bệ hạ sẽ không chủ động triệu Phạm Nhàn vào cung, ngài chờ Phạm Nhàn tự
đến; còn Phạm Nhàn cũng không chủ động gặp Hoàng đế bệ hạ, y chờ vị quân
vương trên ghế rồng mở miệng trước.
Đây là thể hiện thái độ, ý chí, tinh thần của hai bên, dựa trên tương quan lực
lượng và trái tim sắt đá của cả hai. Cuối cùng ai sẽ nhún nhường trước đây?
Diệp Trọng hít sâu, biểu cảm trên mặt lấy lại bình tĩnh rồi quay ngựa, chuẩn
bị vào cung tâu báo. Cuộc chiến giữa hai phụ tử này không phải việc một thần
tử có thể can thiệp. Năm đó Định Châu quân can thiệp là vì có ý chỉ của Hoàng
đế bệ hạ, còn rõ ràng thái độ của ngài đối với Phạm Nhàn hoàn toàn không
giống so với các hoàng tử khác.
Là thủ lĩnh quân đội Khánh Quốc, Diệp Trọng chỉ hy vọng cuộc chiến này
sớm được hòa giải, hoặc... kết thúc càng sớm càng tốt, đừng kéo dài như cơn
mưa thu làm lòng người lạnh buốt và bất an.
o O o
Chiếc xe ngựa dừng trước cổng lớn của Phạm phủ ở nam thành, đường phố
im ắng, hai con sư tử đá ướt sũng ngoài cổng trợn mắt nhìn xung quanh. Cánh
cổng đóng im lìm bật mở, vài tên hộ vệ cầm đao xông ra đứng dưới xe.
Phạm Nhàn bước xuống xe, không đoái hoài đến Ngôn Băng Vân, chỉ lạnh
lùng liếc nhìn xung quanh rồi dễ dàng nhận ra không ít cái bóng theo đuôi, chắc
là người của các nha môn do trong cung phái tới.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Nhìn đi, đây không phải là chuyện rất đơn giản sao?" Phạm Nhàn nói xongcâu đó với vẻ mặt vô cảm rồi quay đi, trực tiếp bước vào chiếc xe ngựa màu đendo Ngôn Băng Vân điều khiển, hạ rèm xe xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.Xe ngựa khẽ rung, bắt đầu lăn bánh trên đường lớn, hàng nghìn kỵ binh tinhnhuệ của Khánh Quốc vừa hộ tống vừa canh chừng, chậm rãi di chuyển theochiếc xe màu đen về hướng kinh đô.Qua Chính Dương Môn, trên con phố rộng vắng vẻ và u ám, Phạm Nhànvẫn nhắm mắt bỗng hỏi: "Sẽ vào cung chứ?""Không." Diệp Trọng ngồi thẳng trên lưng ngựa, dáng vẻ không cao lớn cholắm, điềm tĩnh đáp: "Bệ hạ chưa hạ chỉ, chỉ không cho ngươi rời khỏi kinh đô.""Tốt lắm, vậy ta về nhà." Phạm Nhàn lại nhắm mắt, mmf nói một câu. NgônBăng Vân đang cầm cương giật mình, rẽ vào ngõ nhỏ ở chợ muối, chạy vềhướng nam thành.Có vài bóng người lặng lẽ đi theo chiếc xe đen, một toán kỵ binh của DiệpTrọng cũng bám theo, còn bản thân ông dừng lại ở đầu phố, không hề có độngtĩnh gì.Đường phố đã có người qua lại, dù tin đồn về vụ việc trên pháp trường đãlan truyền sôi nổi nhưng cuối cùng cũng chỉ là chuyện xa xôi, không thực sựảnh hưởng nhiều đến đời sống thường nhật của dân chúng. Vậy nên sau cơnmưa, sinh hoạt kinh đô đã dần trở lại bình thường.Những người đi đường đã bị quân lính đuổi sang dưới hàng hiên hai bên,thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt. chiếc xe màu đen bị quân sĩ bao vây, dânchúng đoán ra danh tính nhân vật trong xe, ánh mắt thoáng qua nhiều cảm xúclẫn lộn: căng thẳng, hào hứng, băn khoăn, lo lắng.Diệp Trọng trên lưng ngựa, mặt vô cảm nhìn chiếc xe đen chậm rãi đi xa vềnam thành, trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề. Theo lý, việc bắt Phạm Nhànvề kinh, cấm không cho rời đi đã hoàn thành ý chỉ, nhưng tâm trạng ông vẫnchưa nhẹ nhõm. Một phần vì trước mối đe dọa trần trụi nhưng bình tĩnh củaPhạm Nhàn, ông đành phải từ bỏ truy kích đám Hắc Kỵ và các quan viên GiámSát viện kháng chỉ. Một phần vì thái độ của Phạm Nhàn trên đường về khiếnông cảm thấy lạnh buốt.Diệp Trọng hiểu, không phải mình bắt Phạm Nhàn về kinh mà là PhạmNhàn tự nguyện đi theo về kinh. Điều khiến ông lạnh sống lưng là Phạm Nhànhoàn toàn không có ý định vào cung gặp Hoàng đế bệ hạ, dù Phạm Nhàn phẫnnộ trách cứ hay giải thích điều gì với Hoàng đế bệ hạ thì cũng tốt hơn thái độthờ ơ như bây giờ.Thái độ vô cảm ấy thực chất ẩn chứa sự phẫn nộ với Hoàng đế bệ hạ, cùngvới cái lạnh lẽo áp chế, và sự coi thường quyền uy hoàng gia. Diệp Trọng khônghiểu tại sao Phạm Nhàn lại dám làm như vậy, nhưng ông hiểu rõ một điều, chiếntranh lạnh giữa Hoàng đế bệ hạ và Phạm Nhàn mới chỉ bắt đầu từ giây phút này.Hoàng đế bệ hạ đang chữa trị vết thương, có lẽ đang chờ đợi người con tưsinh của mình vào cung giải thích hay phẫn nộ gào thét điều gì đó. Nhưng PhạmNhàn... đã khiến hy vọng và dự đoán của Hoàng đế bệ hạ rơi vào khoảng không.Diệp Trọng chậm rãi cúi đầu, nhớ lại những lời bình tĩnh nói nhưng mạnhmẽ của Phạm Nhàn bên ngoài Thái Bình biệt viện, không kìm được lắc đầu thởdài. Dưới sức ép lạnh lùng của Phạm Nhàn, ông đã phải nhượng bộ, chứng tỏPhạm Nhàn đã có đủ lực lượng đối đầu trực diện với quân đội Khánh Quốc, vàchắc chắn lực lượng đó sẽ đem lại nhiều biến số cho mối quan hệ giữa Hoàngđế bệ hạ và y.Thậm chí Diệp Trọng có thể đoán được tâm trạng của hai người: Hoàng đếbệ hạ sẽ không chủ động triệu Phạm Nhàn vào cung, ngài chờ Phạm Nhàn tựđến; còn Phạm Nhàn cũng không chủ động gặp Hoàng đế bệ hạ, y chờ vị quânvương trên ghế rồng mở miệng trước.Đây là thể hiện thái độ, ý chí, tinh thần của hai bên, dựa trên tương quan lựclượng và trái tim sắt đá của cả hai. Cuối cùng ai sẽ nhún nhường trước đây?Diệp Trọng hít sâu, biểu cảm trên mặt lấy lại bình tĩnh rồi quay ngựa, chuẩnbị vào cung tâu báo. Cuộc chiến giữa hai phụ tử này không phải việc một thầntử có thể can thiệp. Năm đó Định Châu quân can thiệp là vì có ý chỉ của Hoàngđế bệ hạ, còn rõ ràng thái độ của ngài đối với Phạm Nhàn hoàn toàn khônggiống so với các hoàng tử khác.Là thủ lĩnh quân đội Khánh Quốc, Diệp Trọng chỉ hy vọng cuộc chiến nàysớm được hòa giải, hoặc... kết thúc càng sớm càng tốt, đừng kéo dài như cơnmưa thu làm lòng người lạnh buốt và bất an.o O oChiếc xe ngựa dừng trước cổng lớn của Phạm phủ ở nam thành, đường phốim ắng, hai con sư tử đá ướt sũng ngoài cổng trợn mắt nhìn xung quanh. Cánhcổng đóng im lìm bật mở, vài tên hộ vệ cầm đao xông ra đứng dưới xe.Phạm Nhàn bước xuống xe, không đoái hoài đến Ngôn Băng Vân, chỉ lạnhlùng liếc nhìn xung quanh rồi dễ dàng nhận ra không ít cái bóng theo đuôi, chắclà người của các nha môn do trong cung phái tới.