Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1839: Về Phạm phủ ngủ không muốn tỉnh 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Do mưu lược và cảnh giác của Hoàng đế, các cao thủ hàng đầu Khánh Quốcđã dần bị tiêu hao mà không hề hay biết. Đến nỗi bây giờ để trấn áp cường giảcửu phẩm thượng như Phạm Nhàn, triều đình phải cử Diệp Trọng, nhân vật sốmột quân đội tới đây."Tiểu Công gia vẫn còn cười được, quả thật khiến bản tướng rất bất ngờ."Diệp Trọng đã nén lại phong thái lạnh lùng, bình tĩnh nói."Bản quan chỉ suy nghĩ một vấn đề, nếu ngay cả ngài và Cung Điển cũngchết, bệ hạ... bên cạnh còn ai đáng tin cậy?" Khóe môi Phạm Nhàn nhếch lên,giọng khàn khàn nói.Trong lòng Diệp Trọng rung động, hiểu Phạm Nhàn chỉ liếc là thấy ngaychỗ yếu về võ lực của Khánh Quốc. Mặc dù thiết kỵ Khánh Quốc vẫn là bậcnhất, cho dù là Định Châu quân, đại doanh Yến Kinh hay Tây Chinh quân xưathuộc Đại điện hạ nay chia ra các cánh quân, trên chiến trường vẫn là đội quânhùng mạnh, nhưng nói đến đối đầu chính diện giữa các nhóm tinh nhuệ docường giả dẫn dắt thì Khánh Quốc khó mà tìm được cao thủ đáng tin cậy."Cường giả khắp thiên hạ đều nằm trong tay ta." Phạm Nhàn nhìn DiệpTrọng, chậm rãi nói: "Ta không để ý chỉ trước đây của bệ hạ với ngươi là gì, tachỉ biết nếu ngươi không lập tức triệu hồi toán phục kích và kỵ binh, sẽ cónhiều chuyện ngươi không muốn thấy xảy ra."Câu nói ngạo mạn cỡ nào, cho rằng cường giả thiên hạ đều nằm trong taymình. Đất đai trong thiên hạ há chẳng phải của quân vương, bề tôi trong thiênhạ há chẳng phải bề tôi của quân vương, Khánh Đế là vị quân vươnghùng mạnhnhất thiên hạ nên vốn có được sự trung thành của phần lớn các cường giả.Nhưng thời thế thay đổi, dù là nhờ vận may hay trùng hợp, Diệp Trọng cũngphải thừa nhận phần lớn các cao thủ thiên hạ đã rơi vào tay Phạm Nhàn.Mặc dù Diệp Trọng không rõ sự thật về vụ ám sát Huyền Không miếu,nhưng cảnh tượng trên pháp trường trước đây đã khẳng định với hắn rằng, cáccao thủ thật sự như chủ sự Lục Xử thần bí, Ảnh Tử em trai Thất Cố Kiếm trongtruyền thuyết chắc chắn sẽ nghe theo Phạm Nhàn.Điều quan trọng nhất là mười ba đồ đệ Kiếm Lư, ngoại trừ Vân Chi Lan đãnhậm chức thành chủ Đông Di thành, còn có mười một vị cửu phẩm."Bệ hạ không hề ban phát ý chỉ rõ ràng gì cho Tiểu Công gia." Diệp Trọngtrầm giọng nói: "Nhưng những Hắc Kỵ kia cùng quan viên rời khỏi kinh đôtheo ngươi... đã vi phạm pháp luật Khánh Quốc, phạm tội đồng lõa phản nghịch,liệu triều đình có tha mạng cho bọn họ không?""Là ta muốn bảo vệ tính mạng của bọn họ." Phạm Nhàn mệt mỏi cúi đầu:"Ngươi là người thông minh, tự biết phải làm gì. Hiện giờ bệ hạ đang nổi giận...Nghe nói ngài cũng bị thương, chỉ thị ban ra lúc nàychắc chắn không được sángsuốt.""Ta rất khó khăn mới kiềm chế được cảm xúc. Ta nghĩ ngươi cũng khôngmuốn thực sự đẩy ta đến điên loạn. Một khi ta điên rồi, sẽ không có lợi chongươi, cho triều đại, cho bá tánh và thậm chí cả người trong cung đó." PhạmNhàn cúi người, lắc đầu: "Ngươi biết nguyên tắc của ta là gì, từ lão thọt đến ta,phong cách của Giám Sát viện là che chở, không chịu để đồng đội bị hại.""Ta hiểu, nhưng đây là kháng chỉ..." Diệp Trọng lặng lẽ nhìn mái tóc rối bờitrên trán Phạm Nhàn: "Ta là thần tử của Khánh Quốc, có nghĩa vụ truy bắt,trừng trị tất cả kẻ vi phạm pháp luật, phản nghịch.""Đừng nói những lời vô ích ấy." Phạm Nhàn phất tay mệt mỏi: "Bây giờkhông có ai ở đây cả, nếu muốn bảo vệ bình yên cho Định Châu quân ngànnăm, tốt nhất ngươi nên quyết định nhanh lên."Lúc này, Phạm Nhàn và Diệp Trọng đứng khá xa phía trước đội kỵ binh,không ai nghe thấy cuộc đối thoại của hai người. Ngay cả Ngôn Băng Vân vẫntheo sát Phạm Nhàn cũng im lặng đứng bên chiếc xe ngựa màu đen, không tiếnlên.Diệp Trọng trầm tư suy nghĩ rất lâu rồi nói: "Cho dù lần này ta tha cho bọnchúng một lần, nhưng đám Hắc Kỵ dưới quyền ngươi đã kiệt quệ tinh thần, dùcho ngươi sai đi Tây Lương nương nhờ Hoằng Thành hay tới Đông Di nươngnhờ Đại điện hạ, dọc đường các châu quận đều có quân đồn trú..."Nói đến đây, Diệp Trọng bỗng dừng lại, thở dài. Hắn hiểu rõ tình hình, biếtrõ sắp xếp của triều đình thời gian qua, trong tình báo có nói cách đây vài ngàyPhạm Nhàn còn ở ngoài Yến Kinh xa xôi, không ngờ hôm nay đã về đến kinhđô, nghĩ vậy, vị cường giả quân đội Khánh Quốc không khỏi hoảng hốt, khônghiểu Phạm Nhàn đã làm thế nào để vượt ngàn dặm quan ải, đưa hàng trăm HắcKỵ về kinh nhanh như vậy."Chỉ cần ngươi không tự mình ra tay, quân châu khó lòng ngăn cản đượcngười của ta." Phạm Nhàn khàn giọng nói: "Chỉ cần ta chịu đi cùng ngươi, bệhạ cũng sẽ không tức giận vì sự khoan dung của ngươi."Diệp Trọng im lặng một hồi rồi nói: "Cũng đúng, chỉ cần ngươi chịu trở vềkinh đô, cơn thịnh nộ của bệ hạ sẽ giảm bớt rất nhiều."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Do mưu lược và cảnh giác của Hoàng đế, các cao thủ hàng đầu Khánh Quốc

đã dần bị tiêu hao mà không hề hay biết. Đến nỗi bây giờ để trấn áp cường giả

cửu phẩm thượng như Phạm Nhàn, triều đình phải cử Diệp Trọng, nhân vật số

một quân đội tới đây.

"Tiểu Công gia vẫn còn cười được, quả thật khiến bản tướng rất bất ngờ."

Diệp Trọng đã nén lại phong thái lạnh lùng, bình tĩnh nói.

"Bản quan chỉ suy nghĩ một vấn đề, nếu ngay cả ngài và Cung Điển cũng

chết, bệ hạ... bên cạnh còn ai đáng tin cậy?" Khóe môi Phạm Nhàn nhếch lên,

giọng khàn khàn nói.

Trong lòng Diệp Trọng rung động, hiểu Phạm Nhàn chỉ liếc là thấy ngay

chỗ yếu về võ lực của Khánh Quốc. Mặc dù thiết kỵ Khánh Quốc vẫn là bậc

nhất, cho dù là Định Châu quân, đại doanh Yến Kinh hay Tây Chinh quân xưa

thuộc Đại điện hạ nay chia ra các cánh quân, trên chiến trường vẫn là đội quân

hùng mạnh, nhưng nói đến đối đầu chính diện giữa các nhóm tinh nhuệ do

cường giả dẫn dắt thì Khánh Quốc khó mà tìm được cao thủ đáng tin cậy.

"Cường giả khắp thiên hạ đều nằm trong tay ta." Phạm Nhàn nhìn Diệp

Trọng, chậm rãi nói: "Ta không để ý chỉ trước đây của bệ hạ với ngươi là gì, ta

chỉ biết nếu ngươi không lập tức triệu hồi toán phục kích và kỵ binh, sẽ có

nhiều chuyện ngươi không muốn thấy xảy ra."

Câu nói ngạo mạn cỡ nào, cho rằng cường giả thiên hạ đều nằm trong tay

mình. Đất đai trong thiên hạ há chẳng phải của quân vương, bề tôi trong thiên

hạ há chẳng phải bề tôi của quân vương, Khánh Đế là vị quân vươnghùng mạnh

nhất thiên hạ nên vốn có được sự trung thành của phần lớn các cường giả.

Nhưng thời thế thay đổi, dù là nhờ vận may hay trùng hợp, Diệp Trọng cũng

phải thừa nhận phần lớn các cao thủ thiên hạ đã rơi vào tay Phạm Nhàn.

Mặc dù Diệp Trọng không rõ sự thật về vụ ám sát Huyền Không miếu,

nhưng cảnh tượng trên pháp trường trước đây đã khẳng định với hắn rằng, các

cao thủ thật sự như chủ sự Lục Xử thần bí, Ảnh Tử em trai Thất Cố Kiếm trong

truyền thuyết chắc chắn sẽ nghe theo Phạm Nhàn.

Điều quan trọng nhất là mười ba đồ đệ Kiếm Lư, ngoại trừ Vân Chi Lan đã

nhậm chức thành chủ Đông Di thành, còn có mười một vị cửu phẩm.

"Bệ hạ không hề ban phát ý chỉ rõ ràng gì cho Tiểu Công gia." Diệp Trọng

trầm giọng nói: "Nhưng những Hắc Kỵ kia cùng quan viên rời khỏi kinh đô

theo ngươi... đã vi phạm pháp luật Khánh Quốc, phạm tội đồng lõa phản nghịch,

liệu triều đình có tha mạng cho bọn họ không?"

"Là ta muốn bảo vệ tính mạng của bọn họ." Phạm Nhàn mệt mỏi cúi đầu:

"Ngươi là người thông minh, tự biết phải làm gì. Hiện giờ bệ hạ đang nổi giận...

Nghe nói ngài cũng bị thương, chỉ thị ban ra lúc nàychắc chắn không được sáng

suốt."

"Ta rất khó khăn mới kiềm chế được cảm xúc. Ta nghĩ ngươi cũng không

muốn thực sự đẩy ta đến điên loạn. Một khi ta điên rồi, sẽ không có lợi cho

ngươi, cho triều đại, cho bá tánh và thậm chí cả người trong cung đó." Phạm

Nhàn cúi người, lắc đầu: "Ngươi biết nguyên tắc của ta là gì, từ lão thọt đến ta,

phong cách của Giám Sát viện là che chở, không chịu để đồng đội bị hại."

"Ta hiểu, nhưng đây là kháng chỉ..." Diệp Trọng lặng lẽ nhìn mái tóc rối bời

trên trán Phạm Nhàn: "Ta là thần tử của Khánh Quốc, có nghĩa vụ truy bắt,

trừng trị tất cả kẻ vi phạm pháp luật, phản nghịch."

"Đừng nói những lời vô ích ấy." Phạm Nhàn phất tay mệt mỏi: "Bây giờ

không có ai ở đây cả, nếu muốn bảo vệ bình yên cho Định Châu quân ngàn

năm, tốt nhất ngươi nên quyết định nhanh lên."

Lúc này, Phạm Nhàn và Diệp Trọng đứng khá xa phía trước đội kỵ binh,

không ai nghe thấy cuộc đối thoại của hai người. Ngay cả Ngôn Băng Vân vẫn

theo sát Phạm Nhàn cũng im lặng đứng bên chiếc xe ngựa màu đen, không tiến

lên.

Diệp Trọng trầm tư suy nghĩ rất lâu rồi nói: "Cho dù lần này ta tha cho bọn

chúng một lần, nhưng đám Hắc Kỵ dưới quyền ngươi đã kiệt quệ tinh thần, dù

cho ngươi sai đi Tây Lương nương nhờ Hoằng Thành hay tới Đông Di nương

nhờ Đại điện hạ, dọc đường các châu quận đều có quân đồn trú..."

Nói đến đây, Diệp Trọng bỗng dừng lại, thở dài. Hắn hiểu rõ tình hình, biết

rõ sắp xếp của triều đình thời gian qua, trong tình báo có nói cách đây vài ngày

Phạm Nhàn còn ở ngoài Yến Kinh xa xôi, không ngờ hôm nay đã về đến kinh

đô, nghĩ vậy, vị cường giả quân đội Khánh Quốc không khỏi hoảng hốt, không

hiểu Phạm Nhàn đã làm thế nào để vượt ngàn dặm quan ải, đưa hàng trăm Hắc

Kỵ về kinh nhanh như vậy.

"Chỉ cần ngươi không tự mình ra tay, quân châu khó lòng ngăn cản được

người của ta." Phạm Nhàn khàn giọng nói: "Chỉ cần ta chịu đi cùng ngươi, bệ

hạ cũng sẽ không tức giận vì sự khoan dung của ngươi."

Diệp Trọng im lặng một hồi rồi nói: "Cũng đúng, chỉ cần ngươi chịu trở về

kinh đô, cơn thịnh nộ của bệ hạ sẽ giảm bớt rất nhiều."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Do mưu lược và cảnh giác của Hoàng đế, các cao thủ hàng đầu Khánh Quốcđã dần bị tiêu hao mà không hề hay biết. Đến nỗi bây giờ để trấn áp cường giảcửu phẩm thượng như Phạm Nhàn, triều đình phải cử Diệp Trọng, nhân vật sốmột quân đội tới đây."Tiểu Công gia vẫn còn cười được, quả thật khiến bản tướng rất bất ngờ."Diệp Trọng đã nén lại phong thái lạnh lùng, bình tĩnh nói."Bản quan chỉ suy nghĩ một vấn đề, nếu ngay cả ngài và Cung Điển cũngchết, bệ hạ... bên cạnh còn ai đáng tin cậy?" Khóe môi Phạm Nhàn nhếch lên,giọng khàn khàn nói.Trong lòng Diệp Trọng rung động, hiểu Phạm Nhàn chỉ liếc là thấy ngaychỗ yếu về võ lực của Khánh Quốc. Mặc dù thiết kỵ Khánh Quốc vẫn là bậcnhất, cho dù là Định Châu quân, đại doanh Yến Kinh hay Tây Chinh quân xưathuộc Đại điện hạ nay chia ra các cánh quân, trên chiến trường vẫn là đội quânhùng mạnh, nhưng nói đến đối đầu chính diện giữa các nhóm tinh nhuệ docường giả dẫn dắt thì Khánh Quốc khó mà tìm được cao thủ đáng tin cậy."Cường giả khắp thiên hạ đều nằm trong tay ta." Phạm Nhàn nhìn DiệpTrọng, chậm rãi nói: "Ta không để ý chỉ trước đây của bệ hạ với ngươi là gì, tachỉ biết nếu ngươi không lập tức triệu hồi toán phục kích và kỵ binh, sẽ cónhiều chuyện ngươi không muốn thấy xảy ra."Câu nói ngạo mạn cỡ nào, cho rằng cường giả thiên hạ đều nằm trong taymình. Đất đai trong thiên hạ há chẳng phải của quân vương, bề tôi trong thiênhạ há chẳng phải bề tôi của quân vương, Khánh Đế là vị quân vươnghùng mạnhnhất thiên hạ nên vốn có được sự trung thành của phần lớn các cường giả.Nhưng thời thế thay đổi, dù là nhờ vận may hay trùng hợp, Diệp Trọng cũngphải thừa nhận phần lớn các cao thủ thiên hạ đã rơi vào tay Phạm Nhàn.Mặc dù Diệp Trọng không rõ sự thật về vụ ám sát Huyền Không miếu,nhưng cảnh tượng trên pháp trường trước đây đã khẳng định với hắn rằng, cáccao thủ thật sự như chủ sự Lục Xử thần bí, Ảnh Tử em trai Thất Cố Kiếm trongtruyền thuyết chắc chắn sẽ nghe theo Phạm Nhàn.Điều quan trọng nhất là mười ba đồ đệ Kiếm Lư, ngoại trừ Vân Chi Lan đãnhậm chức thành chủ Đông Di thành, còn có mười một vị cửu phẩm."Bệ hạ không hề ban phát ý chỉ rõ ràng gì cho Tiểu Công gia." Diệp Trọngtrầm giọng nói: "Nhưng những Hắc Kỵ kia cùng quan viên rời khỏi kinh đôtheo ngươi... đã vi phạm pháp luật Khánh Quốc, phạm tội đồng lõa phản nghịch,liệu triều đình có tha mạng cho bọn họ không?""Là ta muốn bảo vệ tính mạng của bọn họ." Phạm Nhàn mệt mỏi cúi đầu:"Ngươi là người thông minh, tự biết phải làm gì. Hiện giờ bệ hạ đang nổi giận...Nghe nói ngài cũng bị thương, chỉ thị ban ra lúc nàychắc chắn không được sángsuốt.""Ta rất khó khăn mới kiềm chế được cảm xúc. Ta nghĩ ngươi cũng khôngmuốn thực sự đẩy ta đến điên loạn. Một khi ta điên rồi, sẽ không có lợi chongươi, cho triều đại, cho bá tánh và thậm chí cả người trong cung đó." PhạmNhàn cúi người, lắc đầu: "Ngươi biết nguyên tắc của ta là gì, từ lão thọt đến ta,phong cách của Giám Sát viện là che chở, không chịu để đồng đội bị hại.""Ta hiểu, nhưng đây là kháng chỉ..." Diệp Trọng lặng lẽ nhìn mái tóc rối bờitrên trán Phạm Nhàn: "Ta là thần tử của Khánh Quốc, có nghĩa vụ truy bắt,trừng trị tất cả kẻ vi phạm pháp luật, phản nghịch.""Đừng nói những lời vô ích ấy." Phạm Nhàn phất tay mệt mỏi: "Bây giờkhông có ai ở đây cả, nếu muốn bảo vệ bình yên cho Định Châu quân ngànnăm, tốt nhất ngươi nên quyết định nhanh lên."Lúc này, Phạm Nhàn và Diệp Trọng đứng khá xa phía trước đội kỵ binh,không ai nghe thấy cuộc đối thoại của hai người. Ngay cả Ngôn Băng Vân vẫntheo sát Phạm Nhàn cũng im lặng đứng bên chiếc xe ngựa màu đen, không tiếnlên.Diệp Trọng trầm tư suy nghĩ rất lâu rồi nói: "Cho dù lần này ta tha cho bọnchúng một lần, nhưng đám Hắc Kỵ dưới quyền ngươi đã kiệt quệ tinh thần, dùcho ngươi sai đi Tây Lương nương nhờ Hoằng Thành hay tới Đông Di nươngnhờ Đại điện hạ, dọc đường các châu quận đều có quân đồn trú..."Nói đến đây, Diệp Trọng bỗng dừng lại, thở dài. Hắn hiểu rõ tình hình, biếtrõ sắp xếp của triều đình thời gian qua, trong tình báo có nói cách đây vài ngàyPhạm Nhàn còn ở ngoài Yến Kinh xa xôi, không ngờ hôm nay đã về đến kinhđô, nghĩ vậy, vị cường giả quân đội Khánh Quốc không khỏi hoảng hốt, khônghiểu Phạm Nhàn đã làm thế nào để vượt ngàn dặm quan ải, đưa hàng trăm HắcKỵ về kinh nhanh như vậy."Chỉ cần ngươi không tự mình ra tay, quân châu khó lòng ngăn cản đượcngười của ta." Phạm Nhàn khàn giọng nói: "Chỉ cần ta chịu đi cùng ngươi, bệhạ cũng sẽ không tức giận vì sự khoan dung của ngươi."Diệp Trọng im lặng một hồi rồi nói: "Cũng đúng, chỉ cần ngươi chịu trở vềkinh đô, cơn thịnh nộ của bệ hạ sẽ giảm bớt rất nhiều."

Chương 1839: Về Phạm phủ ngủ không muốn tỉnh 2