Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1845: Rửa tay cách chức 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cánh cửa Ngự Thư phòng mở ra, Diêu thái giám dẫn hai tiểu thái giám cầmkhay đồng bước vào, trong khay là nước ấm nghi ngút khói. Hoàng đế nhận lấykhăn lông nóng từ tay Diêu thái giám, dùng ánh mắt ra hiệu cho Phạm NhượcNhược tiếp tục nói rồi đặt tấm khăn lông cuộn ấy lên mặt, chà xát mạnh vào hốcmắt.Dưới lớp khăn lông, Khánh Đế chậm rãi nhắm mắt lại, không ai có thể nhìnthấy nét mặt ngài lúc bấy giờ, cũng chẳng ai hay biết rằng giây phút trước đó,ngài đột nhiên nghĩ đến cơn mưa thu ngày hôm qua, sau khi đưa Lý Thừa Bìnhvề cung, tay đứa con trai thứ ba của ngài run rẩy khi bị nắm chặt. Đôi mắt thiếuniên tràn ngập nỗi kinh hoàng.Giống hệt Thừa Càn ngày xưa.Trong lòng Hoàng đế bỗng dâng lên một cơn tức giận giá lạnh, giật khănném xuống đất, hít thở sâu vài hơi rồi mới nén được cơn thịnh nộ xuống. Ngàinhìn Diêu thái giám nói: "Sao lâu vậy?"Diêu thái giám quỳ xuống, run giọng đáp: "Vừa rồi trong cung đình có việcquan trọng tâu lên, nên chậm trễ thời gian.""Nói.""Cung đình phái canh giữ bên ngoài Phạm phủ..." Nói đến đây, Diêu côngcông vô thức liếc nhìn tiểu thư Phạm phủ đang ngồi bên cạnh rồi lại cúi đầuxuống: "Có tổng cộng mười bốn người, tất cả đều bị giết."Nét mặt Hoàng đế chợt đông cứng như băng, ngài từ từ ngồi thẳng dậy trênlong sàng, im lặng nhìn chằm chằm vào Diêu thái giám.Phạm Nhược Nhược ngồi bên cạnh nghe tin ấy, nét mặt dần trắng bệch,không che giấu được vẻ bàng hoàng. Hai ngày qua cô luôn ở bên cạnh Hoàngđế bệ hạ trong Ngự Thư phòng, tất nhiên đã hay tin huynh trưởng đã trở lại kinhđô, về phủ từ chiều hôm qua, và mặc dù bề ngoài triều đình cùng quân đội dỡbỏ kiểm soát đối với Phạm phủ, nhưng vẫn còn để lại vô số mật thám canh giữbên ngoài.Những người ấy giờ đây đã chết sạch? Trong lòng huynh trưởng nghĩ saomà làm thế? Có phải huynh trưởng không biết Hoàng đế bệ hạ để y yên ổn ngủtrong phủ, chờ khi tỉnh dậy sẽ vào cung tạ tội? Thế mà huynh trưởng lại ra taygiết hết những người Hoàng đế bệ hạ phái đi! Chẳng lẽ huynh trưởng không sợchọc giận Hoàng đế bệ hạ hay sao?Vẻ lạnh lẽo trên mặt Hoàng đế lúc này dần tan biến, khóe môi hơi nhếchlên, mang theo nụ cười mỉa mai, bình thản phán: "Cứ tiếp tục phái người đi.Thiên hạ của trẫm hàng ngàn vạn con dân, chẳng lẽ một mình nó lại giết hếtđược?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cửa chính Phạm phủ mở toang, đèn đuốc treo cao rực rỡ, chiếu sáng cả nửacon phố phía nam thành như ban ngày. Đạm Bạc Công Phạm Nhàn người đầymáu, bước ra từ bóng tối, dưới ánh mắt kinh hoàng của những người mặc quanphục trên đường, chậm rãi bước tới cửa nhà.Y ngồi xuống ghế dài trước cửa, ném thanh Đại Ngụy Thiên Tử kiếm vấymáu dưới chân, giơ tay rửa vào chậu nước nóng được người hầu đưa tới. Nướctrong veo lập tức hóa thành màu đỏ máu.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn rất cẩn thận rửa tay, đổi tổng cộng ba chậu nước trong mới rửasạch máu. Đám hạ nhân đổ chậu máu lên gốc cây bên cạnh cửa chính, khôngbiết có thể nuôi dưỡng thành oán khí hung ác nào. Y cởi bỏ quần áo vấy máu,mặc áo choàng nhẹ phủ ngoài, tay áo phất phơ trong gió đêm đầu thu.Màn hí kịch trên đều diễn ra ngay trước cửa chính Phạm phủ, Phủ doãnKinh Đô phủ Tôn Kính Tu, chủ quan bộ Hình và thái giám trong cung vội vãchạy tới, tất cả đều chứng kiến rõ ràng.Đôi bàn tay Phạm Nhàn lộ ra ngoài tay áo vẫn còn run rẩy, dù sao liên tiếpsáu bảy ngày hao tổn quá lớn, không phải ngủ một giấc là phục hồi được. Hơnnữa vừa rồi dưới ánh trăng, y cầm kiếm thu hoạch sinh mạng lính canh bênngoài, lại thêm một phen hao tổn khiến sắc mặt y hơi trắng bệch.Khuôn mặt anh tuấn tái nhợt cùng thanh kiếm vấy máu dưới chân và mùimáu tanh bay khắp nơi, khiến Phạm Nhàn lúc này nhìn thật đáng sợ.Y chính là Viện trưởng Giám Sát viện, được rèn luyện hai mươi năm trời đểtrở thành sát thần hoạt động trong bóng tối. Nhưng thường ngày mọi người bịthân phận, tước vị, quyền lực và hào quang của y che mờ đôi mắt, không nghĩrằng sở trường của Phạm Nhàn vẫn là khả năng giết người.Đương nhiên, những tai mắt do hoàng cung cử đến giám sát Phạm phủ cũngkhông bị y giết sạch, bất cứ ai có thể chạy thoát hoặc để lộ rõ danh tính trướckhi Phạm Nhàn ra tay chỉ bị y hạ độc làm ngất xỉu, còn những kẻ canh gác ngụytrang thành thương nhân hay người bán hàng rong gần Phạm phủ trong phạm vimột con hẻm thì không có cơ hội van xin hay đầu hàng, trở thành u hồn dướikiếm của y.Tỉnh dậy sau cơn ác mộng về ngọn núi tuyết lạnh giá, Phạm Nhàn lập tứcphản công, dù cách thức phản kích này hơi quá tàn nhẫn và vô lý.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cánh cửa Ngự Thư phòng mở ra, Diêu thái giám dẫn hai tiểu thái giám cầm
khay đồng bước vào, trong khay là nước ấm nghi ngút khói. Hoàng đế nhận lấy
khăn lông nóng từ tay Diêu thái giám, dùng ánh mắt ra hiệu cho Phạm Nhược
Nhược tiếp tục nói rồi đặt tấm khăn lông cuộn ấy lên mặt, chà xát mạnh vào hốc
mắt.
Dưới lớp khăn lông, Khánh Đế chậm rãi nhắm mắt lại, không ai có thể nhìn
thấy nét mặt ngài lúc bấy giờ, cũng chẳng ai hay biết rằng giây phút trước đó,
ngài đột nhiên nghĩ đến cơn mưa thu ngày hôm qua, sau khi đưa Lý Thừa Bình
về cung, tay đứa con trai thứ ba của ngài run rẩy khi bị nắm chặt. Đôi mắt thiếu
niên tràn ngập nỗi kinh hoàng.
Giống hệt Thừa Càn ngày xưa.
Trong lòng Hoàng đế bỗng dâng lên một cơn tức giận giá lạnh, giật khăn
ném xuống đất, hít thở sâu vài hơi rồi mới nén được cơn thịnh nộ xuống. Ngài
nhìn Diêu thái giám nói: "Sao lâu vậy?"
Diêu thái giám quỳ xuống, run giọng đáp: "Vừa rồi trong cung đình có việc
quan trọng tâu lên, nên chậm trễ thời gian."
"Nói."
"Cung đình phái canh giữ bên ngoài Phạm phủ..." Nói đến đây, Diêu công
công vô thức liếc nhìn tiểu thư Phạm phủ đang ngồi bên cạnh rồi lại cúi đầu
xuống: "Có tổng cộng mười bốn người, tất cả đều bị giết."
Nét mặt Hoàng đế chợt đông cứng như băng, ngài từ từ ngồi thẳng dậy trên
long sàng, im lặng nhìn chằm chằm vào Diêu thái giám.
Phạm Nhược Nhược ngồi bên cạnh nghe tin ấy, nét mặt dần trắng bệch,
không che giấu được vẻ bàng hoàng. Hai ngày qua cô luôn ở bên cạnh Hoàng
đế bệ hạ trong Ngự Thư phòng, tất nhiên đã hay tin huynh trưởng đã trở lại kinh
đô, về phủ từ chiều hôm qua, và mặc dù bề ngoài triều đình cùng quân đội dỡ
bỏ kiểm soát đối với Phạm phủ, nhưng vẫn còn để lại vô số mật thám canh giữ
bên ngoài.
Những người ấy giờ đây đã chết sạch? Trong lòng huynh trưởng nghĩ sao
mà làm thế? Có phải huynh trưởng không biết Hoàng đế bệ hạ để y yên ổn ngủ
trong phủ, chờ khi tỉnh dậy sẽ vào cung tạ tội? Thế mà huynh trưởng lại ra tay
giết hết những người Hoàng đế bệ hạ phái đi! Chẳng lẽ huynh trưởng không sợ
chọc giận Hoàng đế bệ hạ hay sao?
Vẻ lạnh lẽo trên mặt Hoàng đế lúc này dần tan biến, khóe môi hơi nhếch
lên, mang theo nụ cười mỉa mai, bình thản phán: "Cứ tiếp tục phái người đi.
Thiên hạ của trẫm hàng ngàn vạn con dân, chẳng lẽ một mình nó lại giết hết
được?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cửa chính Phạm phủ mở toang, đèn đuốc treo cao rực rỡ, chiếu sáng cả nửa
con phố phía nam thành như ban ngày. Đạm Bạc Công Phạm Nhàn người đầy
máu, bước ra từ bóng tối, dưới ánh mắt kinh hoàng của những người mặc quan
phục trên đường, chậm rãi bước tới cửa nhà.
Y ngồi xuống ghế dài trước cửa, ném thanh Đại Ngụy Thiên Tử kiếm vấy
máu dưới chân, giơ tay rửa vào chậu nước nóng được người hầu đưa tới. Nước
trong veo lập tức hóa thành màu đỏ máu.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn rất cẩn thận rửa tay, đổi tổng cộng ba chậu nước trong mới rửa
sạch máu. Đám hạ nhân đổ chậu máu lên gốc cây bên cạnh cửa chính, không
biết có thể nuôi dưỡng thành oán khí hung ác nào. Y cởi bỏ quần áo vấy máu,
mặc áo choàng nhẹ phủ ngoài, tay áo phất phơ trong gió đêm đầu thu.
Màn hí kịch trên đều diễn ra ngay trước cửa chính Phạm phủ, Phủ doãn
Kinh Đô phủ Tôn Kính Tu, chủ quan bộ Hình và thái giám trong cung vội vã
chạy tới, tất cả đều chứng kiến rõ ràng.
Đôi bàn tay Phạm Nhàn lộ ra ngoài tay áo vẫn còn run rẩy, dù sao liên tiếp
sáu bảy ngày hao tổn quá lớn, không phải ngủ một giấc là phục hồi được. Hơn
nữa vừa rồi dưới ánh trăng, y cầm kiếm thu hoạch sinh mạng lính canh bên
ngoài, lại thêm một phen hao tổn khiến sắc mặt y hơi trắng bệch.
Khuôn mặt anh tuấn tái nhợt cùng thanh kiếm vấy máu dưới chân và mùi
máu tanh bay khắp nơi, khiến Phạm Nhàn lúc này nhìn thật đáng sợ.
Y chính là Viện trưởng Giám Sát viện, được rèn luyện hai mươi năm trời để
trở thành sát thần hoạt động trong bóng tối. Nhưng thường ngày mọi người bị
thân phận, tước vị, quyền lực và hào quang của y che mờ đôi mắt, không nghĩ
rằng sở trường của Phạm Nhàn vẫn là khả năng giết người.
Đương nhiên, những tai mắt do hoàng cung cử đến giám sát Phạm phủ cũng
không bị y giết sạch, bất cứ ai có thể chạy thoát hoặc để lộ rõ danh tính trước
khi Phạm Nhàn ra tay chỉ bị y hạ độc làm ngất xỉu, còn những kẻ canh gác ngụy
trang thành thương nhân hay người bán hàng rong gần Phạm phủ trong phạm vi
một con hẻm thì không có cơ hội van xin hay đầu hàng, trở thành u hồn dưới
kiếm của y.
Tỉnh dậy sau cơn ác mộng về ngọn núi tuyết lạnh giá, Phạm Nhàn lập tức
phản công, dù cách thức phản kích này hơi quá tàn nhẫn và vô lý.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cánh cửa Ngự Thư phòng mở ra, Diêu thái giám dẫn hai tiểu thái giám cầmkhay đồng bước vào, trong khay là nước ấm nghi ngút khói. Hoàng đế nhận lấykhăn lông nóng từ tay Diêu thái giám, dùng ánh mắt ra hiệu cho Phạm NhượcNhược tiếp tục nói rồi đặt tấm khăn lông cuộn ấy lên mặt, chà xát mạnh vào hốcmắt.Dưới lớp khăn lông, Khánh Đế chậm rãi nhắm mắt lại, không ai có thể nhìnthấy nét mặt ngài lúc bấy giờ, cũng chẳng ai hay biết rằng giây phút trước đó,ngài đột nhiên nghĩ đến cơn mưa thu ngày hôm qua, sau khi đưa Lý Thừa Bìnhvề cung, tay đứa con trai thứ ba của ngài run rẩy khi bị nắm chặt. Đôi mắt thiếuniên tràn ngập nỗi kinh hoàng.Giống hệt Thừa Càn ngày xưa.Trong lòng Hoàng đế bỗng dâng lên một cơn tức giận giá lạnh, giật khănném xuống đất, hít thở sâu vài hơi rồi mới nén được cơn thịnh nộ xuống. Ngàinhìn Diêu thái giám nói: "Sao lâu vậy?"Diêu thái giám quỳ xuống, run giọng đáp: "Vừa rồi trong cung đình có việcquan trọng tâu lên, nên chậm trễ thời gian.""Nói.""Cung đình phái canh giữ bên ngoài Phạm phủ..." Nói đến đây, Diêu côngcông vô thức liếc nhìn tiểu thư Phạm phủ đang ngồi bên cạnh rồi lại cúi đầuxuống: "Có tổng cộng mười bốn người, tất cả đều bị giết."Nét mặt Hoàng đế chợt đông cứng như băng, ngài từ từ ngồi thẳng dậy trênlong sàng, im lặng nhìn chằm chằm vào Diêu thái giám.Phạm Nhược Nhược ngồi bên cạnh nghe tin ấy, nét mặt dần trắng bệch,không che giấu được vẻ bàng hoàng. Hai ngày qua cô luôn ở bên cạnh Hoàngđế bệ hạ trong Ngự Thư phòng, tất nhiên đã hay tin huynh trưởng đã trở lại kinhđô, về phủ từ chiều hôm qua, và mặc dù bề ngoài triều đình cùng quân đội dỡbỏ kiểm soát đối với Phạm phủ, nhưng vẫn còn để lại vô số mật thám canh giữbên ngoài.Những người ấy giờ đây đã chết sạch? Trong lòng huynh trưởng nghĩ saomà làm thế? Có phải huynh trưởng không biết Hoàng đế bệ hạ để y yên ổn ngủtrong phủ, chờ khi tỉnh dậy sẽ vào cung tạ tội? Thế mà huynh trưởng lại ra taygiết hết những người Hoàng đế bệ hạ phái đi! Chẳng lẽ huynh trưởng không sợchọc giận Hoàng đế bệ hạ hay sao?Vẻ lạnh lẽo trên mặt Hoàng đế lúc này dần tan biến, khóe môi hơi nhếchlên, mang theo nụ cười mỉa mai, bình thản phán: "Cứ tiếp tục phái người đi.Thiên hạ của trẫm hàng ngàn vạn con dân, chẳng lẽ một mình nó lại giết hếtđược?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cửa chính Phạm phủ mở toang, đèn đuốc treo cao rực rỡ, chiếu sáng cả nửacon phố phía nam thành như ban ngày. Đạm Bạc Công Phạm Nhàn người đầymáu, bước ra từ bóng tối, dưới ánh mắt kinh hoàng của những người mặc quanphục trên đường, chậm rãi bước tới cửa nhà.Y ngồi xuống ghế dài trước cửa, ném thanh Đại Ngụy Thiên Tử kiếm vấymáu dưới chân, giơ tay rửa vào chậu nước nóng được người hầu đưa tới. Nướctrong veo lập tức hóa thành màu đỏ máu.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn rất cẩn thận rửa tay, đổi tổng cộng ba chậu nước trong mới rửasạch máu. Đám hạ nhân đổ chậu máu lên gốc cây bên cạnh cửa chính, khôngbiết có thể nuôi dưỡng thành oán khí hung ác nào. Y cởi bỏ quần áo vấy máu,mặc áo choàng nhẹ phủ ngoài, tay áo phất phơ trong gió đêm đầu thu.Màn hí kịch trên đều diễn ra ngay trước cửa chính Phạm phủ, Phủ doãnKinh Đô phủ Tôn Kính Tu, chủ quan bộ Hình và thái giám trong cung vội vãchạy tới, tất cả đều chứng kiến rõ ràng.Đôi bàn tay Phạm Nhàn lộ ra ngoài tay áo vẫn còn run rẩy, dù sao liên tiếpsáu bảy ngày hao tổn quá lớn, không phải ngủ một giấc là phục hồi được. Hơnnữa vừa rồi dưới ánh trăng, y cầm kiếm thu hoạch sinh mạng lính canh bênngoài, lại thêm một phen hao tổn khiến sắc mặt y hơi trắng bệch.Khuôn mặt anh tuấn tái nhợt cùng thanh kiếm vấy máu dưới chân và mùimáu tanh bay khắp nơi, khiến Phạm Nhàn lúc này nhìn thật đáng sợ.Y chính là Viện trưởng Giám Sát viện, được rèn luyện hai mươi năm trời đểtrở thành sát thần hoạt động trong bóng tối. Nhưng thường ngày mọi người bịthân phận, tước vị, quyền lực và hào quang của y che mờ đôi mắt, không nghĩrằng sở trường của Phạm Nhàn vẫn là khả năng giết người.Đương nhiên, những tai mắt do hoàng cung cử đến giám sát Phạm phủ cũngkhông bị y giết sạch, bất cứ ai có thể chạy thoát hoặc để lộ rõ danh tính trướckhi Phạm Nhàn ra tay chỉ bị y hạ độc làm ngất xỉu, còn những kẻ canh gác ngụytrang thành thương nhân hay người bán hàng rong gần Phạm phủ trong phạm vimột con hẻm thì không có cơ hội van xin hay đầu hàng, trở thành u hồn dướikiếm của y.Tỉnh dậy sau cơn ác mộng về ngọn núi tuyết lạnh giá, Phạm Nhàn lập tứcphản công, dù cách thức phản kích này hơi quá tàn nhẫn và vô lý.