Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1846: Rửa tay cách chức 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không phải kẻ hiếu sát, y cũng hiểu rõ bọn người ngoài Phạmphủ kia đều do Hoàng đế bệ hạ và các đại thần sai khiến, bọn họ không rõ tâmtrạng y lúc này, tất nhiên phải cảnh giác. Nhưng y buộc phải giết, bởi vừa mởmắt, y đã nhận ra chắc chắn Hoàng đế bệ hạ sẽ cắt bớt quyền lực của mình vàngăn cấm mọi liên lạc giữa y với những thuộc hạ trung thành trong Giám Sátviện.Mặc dù Ngôn Băng Vân nhờ sự trợ giúp của hoàng cung, dưới sự trấn ápcủa quân đội, trên danh nghĩa đã chiếm quyền kiểm soát tòa kiến trúc u tối kia,nhưng ai cũng biết sau cái chết thảm thương của Trần Bình Bình trong cung, tòaviện tối tăm ấy chỉ còn duy nhất một chủ nhân, đó là Phạm Nhàn. Chỉ cần PhạmNhàn có thể tái lập mối liên hệ với Giám Sát viện, thì cho dù là Hoàng đế bệ hạ,cũng không thể ngăn cản được Phạm Nhàn tập hợp lực lượng Giám Sát viện.Ít nhất là trong thời gian ngắn, Hoàng đế bệ hạ sẽ không cho phép PhạmNhàn có được sự trợ giúp của Giám Sát viện nữa, Diệp Trọng dẫn quân "mời"Phạm Nhàn về kinh, ngoài phủ còn bố trí nhiều tai mắt, rõ ràng Hoàng đế bệ hạmuốn giam lỏng Phạm Nhàn trong phủ.Phạm Nhàn không thể cho phép Hoàng đế bệ hạ có thời gian sắp xếp từngbước một, một khi Phạm Nhàn và Giám Sát viện mất liên lạc quá lâu, triều đìnhsẽ dần dần phân tán nhân sự Giám Sát viện, lần lượt đuổi viên chức trung thànhvới Trần Bình Bình và Phạm Nhàn rồi tiếp tục lồng ghép người của mình vào,giống như hai năm trước Đô Sát viện len lỏi vào Giám Sát viện vậy.Phạm Nhàn buộc phải hành động trước khi mất hẳn Giám Sát viện, chủđộng, có kế hoạch, chuẩn bị để những thuộc hạ của mình một lần nữa quay vềhoạt động trong bóng tối, chờ đợi lúc y cần họ trở lại. Tất cả điều này dựa trênviệc Phạm Nhàn phải liên lạc được với họ, liên lạc với những thuộc hạ trungthành nhất... Khải Niên tiểu tổ.Những tai mắt bên ngoài phủ phải chết, Phạm Nhàn sẽ không liều lĩnh thựchiện công việc nguy hiểm này khi bị theo dõi. Dưới sự kiểm soát của Hoàng đếbệ hạ, cách duy nhất để giám sát bên ngoài Phạm phủ lộ sơ hở chính là khủngbố bằng máu tanh và tử vong. Ngoài ra không còn cách nào khác.Tin tức mà một con quạ dũng cảm chuyển vào Phạm phủ trước đây càngkhiến cõi lòng Phạm Nhàn trở nên lạnh lùng, kiên quyết nắm chặt thanh kiếmtrong tay.Đã có hai quan lại Giám Sát viện bị treo cổ trong lao tù. Không phải là cácđầu mục của Bát Đại Xử, có vẻ Ngôn Băng Vân vẫn tuyệt vọng bảo vệ sứcmạnh còn lại của Giám Sát viện. Nhưng rốt cuộc gã vẫn không cứu được haingười kia.Hai quan viên đó chính là người cố gắng ra tay cứu giúp lúc Trần Bình Bìnhbị đưa vào Thiên lao của Giám Sát viện. Chắc chắn Hoàng đế bệ hạ không chophép quan viên có can đảm làm trái ý chỉ của mình được sống sót, cho nên bọnhọ đã chết, chết rất sạch sẽ.Đối với Phạm Nhàn, đây là một tín hiệu nguy hiểm, một điềm báo Hoàng đếbệ hạ bắt đầu thanh trừng Giám Sát viện, vì thế y cũng xuất thủ, không dùng bấtcứ quyền lực nhỏ nhoi nào, cũng không huy động bất kỳ thuộc hạ nào của mình,y chỉ tự mình bước ra khỏi bậc cửa cao ngất của Phạm phủ, tuốt trường kiếmlạnh giá sau lưng, đi một vòng trong đêm tối, giết chết mười bốn người.o O oĐèn lồng trước cửa chính Phạm phủ treo cao, trong con phố dài phía nam,ánh đuốc chiếu sáng rực rỡ như ban ngày. Mấy vị quan lại nhìn các thi thể máume được khiêng từ khắp ngõ ngách đưa ra, mặt mũi tái nhợt, kinh hãi không nóinên lời. Bọn họ vốn hiểu rõ Tiểu Phạm đại nhân này không phải nhân vật hànhđộng theo lẽ thường, nhưng cũng không thể hiểu nổi tại sao Tiểu Phạm đại nhânlại mạo hiểm chọc giận Hoàng đế bệ hạ, khiến bản thân gặp nguy hiểm bị bắtgiam, sát hại nhiều người đến như vậy trước mặt không biết bao nhiêu người,.Đúng vậy, các quan lại đều hiểu những thi thể chất trên xe ngựa kia đều lànhững thám tử tinh nhuệ mà cung đình cũng như các bộ nha trong triều đìnhphái tới. Mục tiêu của bọn chúng chính là vị Tiểu Công gia trong Phạm phủ,nên cũng chẳng trách Tiểu Công gia nổi giận. Nhưng nổi giận mà giết chóc tànnhẫn như vậy sao?Từ cung đình, Giám Sát viện, đến bộ Hình... trong triều đình Khánh Quốc,chỉ sợ các cơ cấu đều đã quen việc phái thám tử đi thu thập tin tức, đặc biệt làhai tổ chức đáng sợ kia, không biết đã bố trí bao nhiêu mật thám vào phủ cácvương công đại thần trong kinh đô này. Nghe đâu Giám Sát viện còn đã đạt đếntrình độ cắm đinh trong phủ mọi quan lại từ lục phẩm trở lên trong kinh đô.Chuyện cắm đinh trong giới quan lại kinh đô cũng không phải bí mật. Cácquan đã quen với việc ấy, cho dù một ngày nào đó phát hiện trong phủ có giantế của cung đình hay Giám Sát viện, họ cũng chỉ im lặng làm ngơ, nếu khôngthể làm ngơ nữa thì cũng chỉ lễ phép đưa gian tế trở lại nha môn của họ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn không phải kẻ hiếu sát, y cũng hiểu rõ bọn người ngoài Phạm
phủ kia đều do Hoàng đế bệ hạ và các đại thần sai khiến, bọn họ không rõ tâm
trạng y lúc này, tất nhiên phải cảnh giác. Nhưng y buộc phải giết, bởi vừa mở
mắt, y đã nhận ra chắc chắn Hoàng đế bệ hạ sẽ cắt bớt quyền lực của mình và
ngăn cấm mọi liên lạc giữa y với những thuộc hạ trung thành trong Giám Sát
viện.
Mặc dù Ngôn Băng Vân nhờ sự trợ giúp của hoàng cung, dưới sự trấn áp
của quân đội, trên danh nghĩa đã chiếm quyền kiểm soát tòa kiến trúc u tối kia,
nhưng ai cũng biết sau cái chết thảm thương của Trần Bình Bình trong cung, tòa
viện tối tăm ấy chỉ còn duy nhất một chủ nhân, đó là Phạm Nhàn. Chỉ cần Phạm
Nhàn có thể tái lập mối liên hệ với Giám Sát viện, thì cho dù là Hoàng đế bệ hạ,
cũng không thể ngăn cản được Phạm Nhàn tập hợp lực lượng Giám Sát viện.
Ít nhất là trong thời gian ngắn, Hoàng đế bệ hạ sẽ không cho phép Phạm
Nhàn có được sự trợ giúp của Giám Sát viện nữa, Diệp Trọng dẫn quân "mời"
Phạm Nhàn về kinh, ngoài phủ còn bố trí nhiều tai mắt, rõ ràng Hoàng đế bệ hạ
muốn giam lỏng Phạm Nhàn trong phủ.
Phạm Nhàn không thể cho phép Hoàng đế bệ hạ có thời gian sắp xếp từng
bước một, một khi Phạm Nhàn và Giám Sát viện mất liên lạc quá lâu, triều đình
sẽ dần dần phân tán nhân sự Giám Sát viện, lần lượt đuổi viên chức trung thành
với Trần Bình Bình và Phạm Nhàn rồi tiếp tục lồng ghép người của mình vào,
giống như hai năm trước Đô Sát viện len lỏi vào Giám Sát viện vậy.
Phạm Nhàn buộc phải hành động trước khi mất hẳn Giám Sát viện, chủ
động, có kế hoạch, chuẩn bị để những thuộc hạ của mình một lần nữa quay về
hoạt động trong bóng tối, chờ đợi lúc y cần họ trở lại. Tất cả điều này dựa trên
việc Phạm Nhàn phải liên lạc được với họ, liên lạc với những thuộc hạ trung
thành nhất... Khải Niên tiểu tổ.
Những tai mắt bên ngoài phủ phải chết, Phạm Nhàn sẽ không liều lĩnh thực
hiện công việc nguy hiểm này khi bị theo dõi. Dưới sự kiểm soát của Hoàng đế
bệ hạ, cách duy nhất để giám sát bên ngoài Phạm phủ lộ sơ hở chính là khủng
bố bằng máu tanh và tử vong. Ngoài ra không còn cách nào khác.
Tin tức mà một con quạ dũng cảm chuyển vào Phạm phủ trước đây càng
khiến cõi lòng Phạm Nhàn trở nên lạnh lùng, kiên quyết nắm chặt thanh kiếm
trong tay.
Đã có hai quan lại Giám Sát viện bị treo cổ trong lao tù. Không phải là các
đầu mục của Bát Đại Xử, có vẻ Ngôn Băng Vân vẫn tuyệt vọng bảo vệ sức
mạnh còn lại của Giám Sát viện. Nhưng rốt cuộc gã vẫn không cứu được hai
người kia.
Hai quan viên đó chính là người cố gắng ra tay cứu giúp lúc Trần Bình Bình
bị đưa vào Thiên lao của Giám Sát viện. Chắc chắn Hoàng đế bệ hạ không cho
phép quan viên có can đảm làm trái ý chỉ của mình được sống sót, cho nên bọn
họ đã chết, chết rất sạch sẽ.
Đối với Phạm Nhàn, đây là một tín hiệu nguy hiểm, một điềm báo Hoàng đế
bệ hạ bắt đầu thanh trừng Giám Sát viện, vì thế y cũng xuất thủ, không dùng bất
cứ quyền lực nhỏ nhoi nào, cũng không huy động bất kỳ thuộc hạ nào của mình,
y chỉ tự mình bước ra khỏi bậc cửa cao ngất của Phạm phủ, tuốt trường kiếm
lạnh giá sau lưng, đi một vòng trong đêm tối, giết chết mười bốn người.
o O o
Đèn lồng trước cửa chính Phạm phủ treo cao, trong con phố dài phía nam,
ánh đuốc chiếu sáng rực rỡ như ban ngày. Mấy vị quan lại nhìn các thi thể máu
me được khiêng từ khắp ngõ ngách đưa ra, mặt mũi tái nhợt, kinh hãi không nói
nên lời. Bọn họ vốn hiểu rõ Tiểu Phạm đại nhân này không phải nhân vật hành
động theo lẽ thường, nhưng cũng không thể hiểu nổi tại sao Tiểu Phạm đại nhân
lại mạo hiểm chọc giận Hoàng đế bệ hạ, khiến bản thân gặp nguy hiểm bị bắt
giam, sát hại nhiều người đến như vậy trước mặt không biết bao nhiêu người,.
Đúng vậy, các quan lại đều hiểu những thi thể chất trên xe ngựa kia đều là
những thám tử tinh nhuệ mà cung đình cũng như các bộ nha trong triều đình
phái tới. Mục tiêu của bọn chúng chính là vị Tiểu Công gia trong Phạm phủ,
nên cũng chẳng trách Tiểu Công gia nổi giận. Nhưng nổi giận mà giết chóc tàn
nhẫn như vậy sao?
Từ cung đình, Giám Sát viện, đến bộ Hình... trong triều đình Khánh Quốc,
chỉ sợ các cơ cấu đều đã quen việc phái thám tử đi thu thập tin tức, đặc biệt là
hai tổ chức đáng sợ kia, không biết đã bố trí bao nhiêu mật thám vào phủ các
vương công đại thần trong kinh đô này. Nghe đâu Giám Sát viện còn đã đạt đến
trình độ cắm đinh trong phủ mọi quan lại từ lục phẩm trở lên trong kinh đô.
Chuyện cắm đinh trong giới quan lại kinh đô cũng không phải bí mật. Các
quan đã quen với việc ấy, cho dù một ngày nào đó phát hiện trong phủ có gian
tế của cung đình hay Giám Sát viện, họ cũng chỉ im lặng làm ngơ, nếu không
thể làm ngơ nữa thì cũng chỉ lễ phép đưa gian tế trở lại nha môn của họ.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không phải kẻ hiếu sát, y cũng hiểu rõ bọn người ngoài Phạmphủ kia đều do Hoàng đế bệ hạ và các đại thần sai khiến, bọn họ không rõ tâmtrạng y lúc này, tất nhiên phải cảnh giác. Nhưng y buộc phải giết, bởi vừa mởmắt, y đã nhận ra chắc chắn Hoàng đế bệ hạ sẽ cắt bớt quyền lực của mình vàngăn cấm mọi liên lạc giữa y với những thuộc hạ trung thành trong Giám Sátviện.Mặc dù Ngôn Băng Vân nhờ sự trợ giúp của hoàng cung, dưới sự trấn ápcủa quân đội, trên danh nghĩa đã chiếm quyền kiểm soát tòa kiến trúc u tối kia,nhưng ai cũng biết sau cái chết thảm thương của Trần Bình Bình trong cung, tòaviện tối tăm ấy chỉ còn duy nhất một chủ nhân, đó là Phạm Nhàn. Chỉ cần PhạmNhàn có thể tái lập mối liên hệ với Giám Sát viện, thì cho dù là Hoàng đế bệ hạ,cũng không thể ngăn cản được Phạm Nhàn tập hợp lực lượng Giám Sát viện.Ít nhất là trong thời gian ngắn, Hoàng đế bệ hạ sẽ không cho phép PhạmNhàn có được sự trợ giúp của Giám Sát viện nữa, Diệp Trọng dẫn quân "mời"Phạm Nhàn về kinh, ngoài phủ còn bố trí nhiều tai mắt, rõ ràng Hoàng đế bệ hạmuốn giam lỏng Phạm Nhàn trong phủ.Phạm Nhàn không thể cho phép Hoàng đế bệ hạ có thời gian sắp xếp từngbước một, một khi Phạm Nhàn và Giám Sát viện mất liên lạc quá lâu, triều đìnhsẽ dần dần phân tán nhân sự Giám Sát viện, lần lượt đuổi viên chức trung thànhvới Trần Bình Bình và Phạm Nhàn rồi tiếp tục lồng ghép người của mình vào,giống như hai năm trước Đô Sát viện len lỏi vào Giám Sát viện vậy.Phạm Nhàn buộc phải hành động trước khi mất hẳn Giám Sát viện, chủđộng, có kế hoạch, chuẩn bị để những thuộc hạ của mình một lần nữa quay vềhoạt động trong bóng tối, chờ đợi lúc y cần họ trở lại. Tất cả điều này dựa trênviệc Phạm Nhàn phải liên lạc được với họ, liên lạc với những thuộc hạ trungthành nhất... Khải Niên tiểu tổ.Những tai mắt bên ngoài phủ phải chết, Phạm Nhàn sẽ không liều lĩnh thựchiện công việc nguy hiểm này khi bị theo dõi. Dưới sự kiểm soát của Hoàng đếbệ hạ, cách duy nhất để giám sát bên ngoài Phạm phủ lộ sơ hở chính là khủngbố bằng máu tanh và tử vong. Ngoài ra không còn cách nào khác.Tin tức mà một con quạ dũng cảm chuyển vào Phạm phủ trước đây càngkhiến cõi lòng Phạm Nhàn trở nên lạnh lùng, kiên quyết nắm chặt thanh kiếmtrong tay.Đã có hai quan lại Giám Sát viện bị treo cổ trong lao tù. Không phải là cácđầu mục của Bát Đại Xử, có vẻ Ngôn Băng Vân vẫn tuyệt vọng bảo vệ sứcmạnh còn lại của Giám Sát viện. Nhưng rốt cuộc gã vẫn không cứu được haingười kia.Hai quan viên đó chính là người cố gắng ra tay cứu giúp lúc Trần Bình Bìnhbị đưa vào Thiên lao của Giám Sát viện. Chắc chắn Hoàng đế bệ hạ không chophép quan viên có can đảm làm trái ý chỉ của mình được sống sót, cho nên bọnhọ đã chết, chết rất sạch sẽ.Đối với Phạm Nhàn, đây là một tín hiệu nguy hiểm, một điềm báo Hoàng đếbệ hạ bắt đầu thanh trừng Giám Sát viện, vì thế y cũng xuất thủ, không dùng bấtcứ quyền lực nhỏ nhoi nào, cũng không huy động bất kỳ thuộc hạ nào của mình,y chỉ tự mình bước ra khỏi bậc cửa cao ngất của Phạm phủ, tuốt trường kiếmlạnh giá sau lưng, đi một vòng trong đêm tối, giết chết mười bốn người.o O oĐèn lồng trước cửa chính Phạm phủ treo cao, trong con phố dài phía nam,ánh đuốc chiếu sáng rực rỡ như ban ngày. Mấy vị quan lại nhìn các thi thể máume được khiêng từ khắp ngõ ngách đưa ra, mặt mũi tái nhợt, kinh hãi không nóinên lời. Bọn họ vốn hiểu rõ Tiểu Phạm đại nhân này không phải nhân vật hànhđộng theo lẽ thường, nhưng cũng không thể hiểu nổi tại sao Tiểu Phạm đại nhânlại mạo hiểm chọc giận Hoàng đế bệ hạ, khiến bản thân gặp nguy hiểm bị bắtgiam, sát hại nhiều người đến như vậy trước mặt không biết bao nhiêu người,.Đúng vậy, các quan lại đều hiểu những thi thể chất trên xe ngựa kia đều lànhững thám tử tinh nhuệ mà cung đình cũng như các bộ nha trong triều đìnhphái tới. Mục tiêu của bọn chúng chính là vị Tiểu Công gia trong Phạm phủ,nên cũng chẳng trách Tiểu Công gia nổi giận. Nhưng nổi giận mà giết chóc tànnhẫn như vậy sao?Từ cung đình, Giám Sát viện, đến bộ Hình... trong triều đình Khánh Quốc,chỉ sợ các cơ cấu đều đã quen việc phái thám tử đi thu thập tin tức, đặc biệt làhai tổ chức đáng sợ kia, không biết đã bố trí bao nhiêu mật thám vào phủ cácvương công đại thần trong kinh đô này. Nghe đâu Giám Sát viện còn đã đạt đếntrình độ cắm đinh trong phủ mọi quan lại từ lục phẩm trở lên trong kinh đô.Chuyện cắm đinh trong giới quan lại kinh đô cũng không phải bí mật. Cácquan đã quen với việc ấy, cho dù một ngày nào đó phát hiện trong phủ có giantế của cung đình hay Giám Sát viện, họ cũng chỉ im lặng làm ngơ, nếu khôngthể làm ngơ nữa thì cũng chỉ lễ phép đưa gian tế trở lại nha môn của họ.