Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1852: Bảy ngày 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngày hôm đó, ngoài Phạm phủ có hơn hai mươi người thiệt mạng.Ngày hôm sau, trong cung ra chỉ thu hồi chức Chính sứ Nội Khố ChuyểnVận ti của Phạm Nhàn, chính thức tước đoạt Nội Khố nền tảng quốc lực củaKhánh Quốc khỏi sự khống chế của y.Đêm hôm đó, Phạm Nhàn một lần nữa ra tay, quét sạch mọi nhân vật tồn tạitrong các ngóc ngách xung quanh Phạm phủ.Ngày thứ ba, trong cung ra chỉ nghiêm khắc trách phạt Phạm Nhàn, trực tiếptước bỏ tước vị nhất đẳng công, giam giữ ngay tức khắc.Bảy ngày sau, tất cả chức vụ quan trọng của vị quyền thần trẻ tuổi sáng chóinhất Nam Khánh đều bị các chỉ dụ vô tình tước đoạt sạch sành sanh, nhớ lạiGiang Nam, rồng ngẩng đầu lên, vị đại thần trẻ tuổi dẫn đầu đoàn thuyền tiếnvào đất liền với hàng chuỗi dài tước vị phía trước, đến nay đã không còn gì.Từ hôm nay, Phạm Nhàn trở lại là kẻ bình dân, thậm chí còn kém xa nhữngtiến sĩ tú tài mới lên kinh thi cử. Không còn chức quan nào, không còn bất kỳquyền hạn trên danh nghĩa nào, không lương bổng, thậm chí cả chức vụ kiêmnhiệm ở bộ Lễ đợt kỳ thi mùa xuân năm xưa cũng bị cung đình nhắc tới tướcbỏ. Chức Chính khanh cực kỳ tôn quý ở Thái Thường tự cũng bị lấy đi.Thứ duy nhất còn lại trên người Phạm Nhàn, chỉ là chức giáo tập ở TháiHọc nhưng cũng bị hạ xuống ba bậc, nhưng không hiểu sao, Hoàng đế không ralệnh tước bỏ cả chức vụ này.Trong bảy ngày, giữa Hoàng cung và Phạm phủ như một dây truyền, liên tụcchuyển tải những chỉ dụ lạnh lùng và vô tình của bệ hạ, mỗi chỉ dụ làm lòngngười se lạnh thêm một phần. Với mỗi lần ra chỉ dụ, hào quang xung quanhPhạm Nhàn lại mờ nhạt đi một bậc.Quan lại và dân chúng kinh đô chăm chú nhìn về con đường trước Phạmphủ. Từ ngày diễn ra vụ pháp trường trong cơn mưa thu, họ đã biết con đườngnày sẽ rất náo nhiệt, nhưng không ngờ lại náo nhiệt đến thế.Không ai ngờ Hoàng đế lại trừng phạt Tiểu Công gia một cách triệt để đếnvậy, cũng không ai ngờ Phạm Nhàn lại cứng rắn đến thế, cầm cự liên tiếp bảyngày mà vẫn không vào cung thỉnh tội.Mọi người đều dõi theo Phạm phủ, chờ xem cuộc đấu tranh lạnh giữa Hoàngđế và đứa con tư sinh của mình sẽ đi về đâu, liệu rồi Hoàng đế sẽ nổi giận bắtPhạm Nhàn vào ngục, hay Phạm Nhàn sẽ không thể chống lại những chỉ dụ màphải đầu hàng.Dù bây giờ Phạm Nhàn chỉ còn là kẻ bình dân, nhưng trong các cuộc trà dưtửu hậu bá tánh kinh đô vẫn quen gọi y là Tiểu Phạm đại nhân. Còn các quanviên ẩn núp trong phủ theo dõi sự việc vẫn quen gọi y là Tiểu Công gia.Bởi vì bọn họ đều biết, dù hiện giờ Phạm Nhàn đã bị Hoàng đế bệ hạ hạmệnh giáng xuống làm một thảo dân, nhưng chỉ cần y chưa chết, chưa vàongục, y vẫn có thể trở lại làm nhân vật dưới một người trên vạn người.Không ai dám coi thường sự tồn tại của Phạm Nhàn, thậm chí vượt ngoài dựđoán của nhiều quan lại, rõ ràng Phạm Nhàn đã vi phạm vô số lễ nghi triềuđình, coi thường Thiên tử, hơn nữa còn giết hại biết bao sinh linh, nhưng tronglời đàm tiếu của thiên hạ vẫn chưa xuất hiện nhiều bình luận bất lợi đối vớiPhạm Nhàn.Trong cuộc chiến giữa Hoàng đế bệ hạ và Phạm Nhàn lần này, lần đầu tiênxuất hiện tình trạng kỳ lạ là dư luận Khánh Quốc không hoàn toàn ủng hộ triềuđình. Có lẽ vì Phạm Nhàn dù ra tay giết người ngoài Phạm phủ, song hành độngcủa y cũng không quá cuồng bạo, ngoại trừ ngày thứ nhất và ngày thứ hai, khíthế sát phạt của y đã thu liễm rất nhiều. Hơn nữa, những người bị y hạ thủ đềulà tai mắt do triều đình phái tới, chẳng can hệ gì đến bách tính. Có lẽ là bởinhiều dân thành kinh đô từng chứng kiến cảnh Phạm Nhàn ôm thi hài Trần BìnhBình khóc lóc đau thương dưới trận mưa thu, nên vô thức sinh ra chút đồngcảm.Tâm trạng con người vốn kỳ lạ như vậy, giây phút trước còn hò reo tánthưởng, giây phút sau đã bắt đầu im lặng thương tiếc, từ ngàn xưa đến nay trênvô số chiến trường, trước vô số sinh mệnh lụi tàn, đều từng xảy ra nhữngchuyển biến như thế.Nhưng điều thực sự khiến một Phạm Nhàn chỉ là phàm phu tục tử mà vẫn cókhông ít căn cơ dân gian bàn tán ủng hộ, đó là nhờ vào những hành động của ytrong những năm gần đây. Không cần phải liệt kê từng chi tiết vinh quang xưacũ để tính toán sức ảnh hưởng, cũng không cần bàn đến chuyện Trần Bình Bìnhthường xuyên dùng uy thế Giám Sát viện làm nhiều việc cho Phạm Nhàn. Thựctế là kể từ hơn mấy chục năm trước, sau khi Hoàng đế dẫn thiết kỵ Khánh Quốcvượt qua cựu triều, mở mang bờ cõi, nhân vật duy nhất vật có thể coi là thầntượng của Nam Khánh chính là Phạm Nhàn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngày hôm đó, ngoài Phạm phủ có hơn hai mươi người thiệt mạng.

Ngày hôm sau, trong cung ra chỉ thu hồi chức Chính sứ Nội Khố Chuyển

Vận ti của Phạm Nhàn, chính thức tước đoạt Nội Khố nền tảng quốc lực của

Khánh Quốc khỏi sự khống chế của y.

Đêm hôm đó, Phạm Nhàn một lần nữa ra tay, quét sạch mọi nhân vật tồn tại

trong các ngóc ngách xung quanh Phạm phủ.

Ngày thứ ba, trong cung ra chỉ nghiêm khắc trách phạt Phạm Nhàn, trực tiếp

tước bỏ tước vị nhất đẳng công, giam giữ ngay tức khắc.

Bảy ngày sau, tất cả chức vụ quan trọng của vị quyền thần trẻ tuổi sáng chói

nhất Nam Khánh đều bị các chỉ dụ vô tình tước đoạt sạch sành sanh, nhớ lại

Giang Nam, rồng ngẩng đầu lên, vị đại thần trẻ tuổi dẫn đầu đoàn thuyền tiến

vào đất liền với hàng chuỗi dài tước vị phía trước, đến nay đã không còn gì.

Từ hôm nay, Phạm Nhàn trở lại là kẻ bình dân, thậm chí còn kém xa những

tiến sĩ tú tài mới lên kinh thi cử. Không còn chức quan nào, không còn bất kỳ

quyền hạn trên danh nghĩa nào, không lương bổng, thậm chí cả chức vụ kiêm

nhiệm ở bộ Lễ đợt kỳ thi mùa xuân năm xưa cũng bị cung đình nhắc tới tước

bỏ. Chức Chính khanh cực kỳ tôn quý ở Thái Thường tự cũng bị lấy đi.

Thứ duy nhất còn lại trên người Phạm Nhàn, chỉ là chức giáo tập ở Thái

Học nhưng cũng bị hạ xuống ba bậc, nhưng không hiểu sao, Hoàng đế không ra

lệnh tước bỏ cả chức vụ này.

Trong bảy ngày, giữa Hoàng cung và Phạm phủ như một dây truyền, liên tục

chuyển tải những chỉ dụ lạnh lùng và vô tình của bệ hạ, mỗi chỉ dụ làm lòng

người se lạnh thêm một phần. Với mỗi lần ra chỉ dụ, hào quang xung quanh

Phạm Nhàn lại mờ nhạt đi một bậc.

Quan lại và dân chúng kinh đô chăm chú nhìn về con đường trước Phạm

phủ. Từ ngày diễn ra vụ pháp trường trong cơn mưa thu, họ đã biết con đường

này sẽ rất náo nhiệt, nhưng không ngờ lại náo nhiệt đến thế.

Không ai ngờ Hoàng đế lại trừng phạt Tiểu Công gia một cách triệt để đến

vậy, cũng không ai ngờ Phạm Nhàn lại cứng rắn đến thế, cầm cự liên tiếp bảy

ngày mà vẫn không vào cung thỉnh tội.

Mọi người đều dõi theo Phạm phủ, chờ xem cuộc đấu tranh lạnh giữa Hoàng

đế và đứa con tư sinh của mình sẽ đi về đâu, liệu rồi Hoàng đế sẽ nổi giận bắt

Phạm Nhàn vào ngục, hay Phạm Nhàn sẽ không thể chống lại những chỉ dụ mà

phải đầu hàng.

Dù bây giờ Phạm Nhàn chỉ còn là kẻ bình dân, nhưng trong các cuộc trà dư

tửu hậu bá tánh kinh đô vẫn quen gọi y là Tiểu Phạm đại nhân. Còn các quan

viên ẩn núp trong phủ theo dõi sự việc vẫn quen gọi y là Tiểu Công gia.

Bởi vì bọn họ đều biết, dù hiện giờ Phạm Nhàn đã bị Hoàng đế bệ hạ hạ

mệnh giáng xuống làm một thảo dân, nhưng chỉ cần y chưa chết, chưa vào

ngục, y vẫn có thể trở lại làm nhân vật dưới một người trên vạn người.

Không ai dám coi thường sự tồn tại của Phạm Nhàn, thậm chí vượt ngoài dự

đoán của nhiều quan lại, rõ ràng Phạm Nhàn đã vi phạm vô số lễ nghi triều

đình, coi thường Thiên tử, hơn nữa còn giết hại biết bao sinh linh, nhưng trong

lời đàm tiếu của thiên hạ vẫn chưa xuất hiện nhiều bình luận bất lợi đối với

Phạm Nhàn.

Trong cuộc chiến giữa Hoàng đế bệ hạ và Phạm Nhàn lần này, lần đầu tiên

xuất hiện tình trạng kỳ lạ là dư luận Khánh Quốc không hoàn toàn ủng hộ triều

đình. Có lẽ vì Phạm Nhàn dù ra tay giết người ngoài Phạm phủ, song hành động

của y cũng không quá cuồng bạo, ngoại trừ ngày thứ nhất và ngày thứ hai, khí

thế sát phạt của y đã thu liễm rất nhiều. Hơn nữa, những người bị y hạ thủ đều

là tai mắt do triều đình phái tới, chẳng can hệ gì đến bách tính. Có lẽ là bởi

nhiều dân thành kinh đô từng chứng kiến cảnh Phạm Nhàn ôm thi hài Trần Bình

Bình khóc lóc đau thương dưới trận mưa thu, nên vô thức sinh ra chút đồng

cảm.

Tâm trạng con người vốn kỳ lạ như vậy, giây phút trước còn hò reo tán

thưởng, giây phút sau đã bắt đầu im lặng thương tiếc, từ ngàn xưa đến nay trên

vô số chiến trường, trước vô số sinh mệnh lụi tàn, đều từng xảy ra những

chuyển biến như thế.

Nhưng điều thực sự khiến một Phạm Nhàn chỉ là phàm phu tục tử mà vẫn có

không ít căn cơ dân gian bàn tán ủng hộ, đó là nhờ vào những hành động của y

trong những năm gần đây. Không cần phải liệt kê từng chi tiết vinh quang xưa

cũ để tính toán sức ảnh hưởng, cũng không cần bàn đến chuyện Trần Bình Bình

thường xuyên dùng uy thế Giám Sát viện làm nhiều việc cho Phạm Nhàn. Thực

tế là kể từ hơn mấy chục năm trước, sau khi Hoàng đế dẫn thiết kỵ Khánh Quốc

vượt qua cựu triều, mở mang bờ cõi, nhân vật duy nhất vật có thể coi là thần

tượng của Nam Khánh chính là Phạm Nhàn.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngày hôm đó, ngoài Phạm phủ có hơn hai mươi người thiệt mạng.Ngày hôm sau, trong cung ra chỉ thu hồi chức Chính sứ Nội Khố ChuyểnVận ti của Phạm Nhàn, chính thức tước đoạt Nội Khố nền tảng quốc lực củaKhánh Quốc khỏi sự khống chế của y.Đêm hôm đó, Phạm Nhàn một lần nữa ra tay, quét sạch mọi nhân vật tồn tạitrong các ngóc ngách xung quanh Phạm phủ.Ngày thứ ba, trong cung ra chỉ nghiêm khắc trách phạt Phạm Nhàn, trực tiếptước bỏ tước vị nhất đẳng công, giam giữ ngay tức khắc.Bảy ngày sau, tất cả chức vụ quan trọng của vị quyền thần trẻ tuổi sáng chóinhất Nam Khánh đều bị các chỉ dụ vô tình tước đoạt sạch sành sanh, nhớ lạiGiang Nam, rồng ngẩng đầu lên, vị đại thần trẻ tuổi dẫn đầu đoàn thuyền tiếnvào đất liền với hàng chuỗi dài tước vị phía trước, đến nay đã không còn gì.Từ hôm nay, Phạm Nhàn trở lại là kẻ bình dân, thậm chí còn kém xa nhữngtiến sĩ tú tài mới lên kinh thi cử. Không còn chức quan nào, không còn bất kỳquyền hạn trên danh nghĩa nào, không lương bổng, thậm chí cả chức vụ kiêmnhiệm ở bộ Lễ đợt kỳ thi mùa xuân năm xưa cũng bị cung đình nhắc tới tướcbỏ. Chức Chính khanh cực kỳ tôn quý ở Thái Thường tự cũng bị lấy đi.Thứ duy nhất còn lại trên người Phạm Nhàn, chỉ là chức giáo tập ở TháiHọc nhưng cũng bị hạ xuống ba bậc, nhưng không hiểu sao, Hoàng đế không ralệnh tước bỏ cả chức vụ này.Trong bảy ngày, giữa Hoàng cung và Phạm phủ như một dây truyền, liên tụcchuyển tải những chỉ dụ lạnh lùng và vô tình của bệ hạ, mỗi chỉ dụ làm lòngngười se lạnh thêm một phần. Với mỗi lần ra chỉ dụ, hào quang xung quanhPhạm Nhàn lại mờ nhạt đi một bậc.Quan lại và dân chúng kinh đô chăm chú nhìn về con đường trước Phạmphủ. Từ ngày diễn ra vụ pháp trường trong cơn mưa thu, họ đã biết con đườngnày sẽ rất náo nhiệt, nhưng không ngờ lại náo nhiệt đến thế.Không ai ngờ Hoàng đế lại trừng phạt Tiểu Công gia một cách triệt để đếnvậy, cũng không ai ngờ Phạm Nhàn lại cứng rắn đến thế, cầm cự liên tiếp bảyngày mà vẫn không vào cung thỉnh tội.Mọi người đều dõi theo Phạm phủ, chờ xem cuộc đấu tranh lạnh giữa Hoàngđế và đứa con tư sinh của mình sẽ đi về đâu, liệu rồi Hoàng đế sẽ nổi giận bắtPhạm Nhàn vào ngục, hay Phạm Nhàn sẽ không thể chống lại những chỉ dụ màphải đầu hàng.Dù bây giờ Phạm Nhàn chỉ còn là kẻ bình dân, nhưng trong các cuộc trà dưtửu hậu bá tánh kinh đô vẫn quen gọi y là Tiểu Phạm đại nhân. Còn các quanviên ẩn núp trong phủ theo dõi sự việc vẫn quen gọi y là Tiểu Công gia.Bởi vì bọn họ đều biết, dù hiện giờ Phạm Nhàn đã bị Hoàng đế bệ hạ hạmệnh giáng xuống làm một thảo dân, nhưng chỉ cần y chưa chết, chưa vàongục, y vẫn có thể trở lại làm nhân vật dưới một người trên vạn người.Không ai dám coi thường sự tồn tại của Phạm Nhàn, thậm chí vượt ngoài dựđoán của nhiều quan lại, rõ ràng Phạm Nhàn đã vi phạm vô số lễ nghi triềuđình, coi thường Thiên tử, hơn nữa còn giết hại biết bao sinh linh, nhưng tronglời đàm tiếu của thiên hạ vẫn chưa xuất hiện nhiều bình luận bất lợi đối vớiPhạm Nhàn.Trong cuộc chiến giữa Hoàng đế bệ hạ và Phạm Nhàn lần này, lần đầu tiênxuất hiện tình trạng kỳ lạ là dư luận Khánh Quốc không hoàn toàn ủng hộ triềuđình. Có lẽ vì Phạm Nhàn dù ra tay giết người ngoài Phạm phủ, song hành độngcủa y cũng không quá cuồng bạo, ngoại trừ ngày thứ nhất và ngày thứ hai, khíthế sát phạt của y đã thu liễm rất nhiều. Hơn nữa, những người bị y hạ thủ đềulà tai mắt do triều đình phái tới, chẳng can hệ gì đến bách tính. Có lẽ là bởinhiều dân thành kinh đô từng chứng kiến cảnh Phạm Nhàn ôm thi hài Trần BìnhBình khóc lóc đau thương dưới trận mưa thu, nên vô thức sinh ra chút đồngcảm.Tâm trạng con người vốn kỳ lạ như vậy, giây phút trước còn hò reo tánthưởng, giây phút sau đã bắt đầu im lặng thương tiếc, từ ngàn xưa đến nay trênvô số chiến trường, trước vô số sinh mệnh lụi tàn, đều từng xảy ra nhữngchuyển biến như thế.Nhưng điều thực sự khiến một Phạm Nhàn chỉ là phàm phu tục tử mà vẫn cókhông ít căn cơ dân gian bàn tán ủng hộ, đó là nhờ vào những hành động của ytrong những năm gần đây. Không cần phải liệt kê từng chi tiết vinh quang xưacũ để tính toán sức ảnh hưởng, cũng không cần bàn đến chuyện Trần Bình Bìnhthường xuyên dùng uy thế Giám Sát viện làm nhiều việc cho Phạm Nhàn. Thựctế là kể từ hơn mấy chục năm trước, sau khi Hoàng đế dẫn thiết kỵ Khánh Quốcvượt qua cựu triều, mở mang bờ cõi, nhân vật duy nhất vật có thể coi là thầntượng của Nam Khánh chính là Phạm Nhàn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1852: Bảy ngày 2