Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1865: Miếu có tên, người có bóng 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Như vậy, sứ giả không chỉ khiến Ngũ Trúc rời khỏi kinh đô, mà còn thaymặt Thần Miếu ký kết thỏa thuận hợp tác nào đó với Hoàng đế.Hoàng đế hợp tác với Thần Miếu? Phạm Nhàn nhíu mày. Lần đầu tiên hợptác đã giết chết Diệp Khinh Mi, lần thứ hai suýt giết Ngũ Trúc... Mọi chuyện đãrõ ràng, điều duy nhất không rõ là tại sao Thần Miếu trên danh nghĩa không canthiệp thế sự lại có những lựa chọn đó trên trần thế.Lúc này tuổi tác của khổ tu sĩ vây khốn ở trong Khánh Miếu cũng đã cóphần già nua. Hai mươi mấy năm trước, bọn họ đã biết được ý chí Thần Miếu,cực kỳ hân hoan, cực kỳ trung thành quy thuận trong đội ngũ phục vụ thành tựucủa Khánh Đế. Hai mươi mấy năm qua, bọn họ đi lại trong dân gian, truyềnbá...chắc là hướng thiện... giáo hóa, một ống cơm, một gáo nước uống, cuộcsống vất vả lại an nhàn vui vẻ, đồng thời... nói vậy cũng đang thay Hoàng đếlàm mật thám.Hiện giờ Đông Di thành đã quy phục, nội loạn đã dẹp yên, Trần Bình Bìnhđã mất, mưa thuận gió hòa, lòng dân ổn định, quốc gia giàu mạnh, thế lựcKhánh Quốc đã lên tới đỉnh cao. Ngoại trừ Phạm Nhàn, dường như không còngì có thể ngăn cản bước tiến thống nhất thiên hạ của Khải Đế. Vì thế, nhữngkhổ tu sĩ này quay trở lại kinh đô, chuẩn bị đón chờ phút giây chói lọi ấy.Bởi vậy, các khổ tu sĩ muốn thuyết phục Phạm Nhàn vì sự nghiệp vĩ đại này,quên đi thù riêng, vì đại nghĩa thiên hạ mà quên đi nỗi đau cá nhân.o O oPhạm Nhàn đơn độc đứng trong mưa, dù mưa nhỏ nhưng vẫn dần thấm ướtxiêm y. Những khổ tu sĩ thành khẩn kể cho y nghe những hành động của họtrong 20 năm qua, giải thích những bí mật đằng sau lịch sử Khánh Quốc. Họthực lòng muốn thuyết phục Phạm Nhàn, dùng ý chí Thần Miếu, lòng dân, đạithế để khuyên y đừng chống đối Hoàng đế.Bởi vì Hoàng đế là minh quân do trời chọn, là chủ thiên hạ."Tất cả đều vô nghĩa." Phạm Nhàn lắc đầu, lau mặt, nhìn đám khổ tu sĩquanh mình cầu xin, nói: "Những thứ ấy liên quan gì đến ta? Ta chỉ là thần tửcủa bệ hạ... Không, giờ ta chỉ là kẻ bình dân. Ta nghĩ ai cũng thấy ta không thểảnh hưởng đại thế thiên hạ. Các ngươi cứ ép ta vào cung hay xuống mồ, đâychẳng phải phản ứng thái quá hay sao?"Các khổ tu sĩ liếc nhau, ánh mắt đầy quyết tâm. Tất nhiên họ không tin lờiPhạm Nhàn. Một người trong đó thành khẩn nói: "Bởi vì... ngài là con trai củacô ấy."Phạm Nhàn im lặng, cuối cùng hiểu tại sao hôm nay Khánh Miếu lại bố tríthế trận lớn như vậy. Nếu các khổ tu sĩ trung thành với Thần Miếu, coi Hoàngđế là minh quân trời chọn, thì không thể nghi ngờ gì nữa, Diệp Khinh Mi, cô gáitừng bỏ trốn Thần Miếu, lấy cắp nhiều thứ, chắc chắn là kẻ thù lớn nhất của họ.Có lẽ các khổ tu sĩ không rõ nội tình, chỉ cần sứ giả Thần Miếu định tội DiệpKhinh Mi, họ sẽ rất kiêng kỵ cô gái dám khinh miệt Thần Miếu đó.Sự kiêng kỵ ấy kéo dài đến tận ngày nay, đến người con trai của Diệp KhinhMi là Phạm Nhàn."Nếu các ngươi giết ta, Hoàng đế bệ hạ sẽ nghĩ sao?" Phạm Nhàn mỉm cườihỏi: "Ta nghĩ chắc chắn ngài sẽ rất không vui khi thấy con trai mình chết dướitay lũ thầy mo các ngươi. Ta lo cho các ngươi lắm đấy."Tất cả khổ tu sĩ cùng tụng niệm, trên mặt lộ vẻ kiên nghị. Không ai trả lời,nhưng ý tứ biểu đạt rất rõ ràng, vì mục tiêu bọn họ truy tìm, cho dù sau nàyHoàng đế bệ hạ giết toàn bộ bọn họ, bọn họ cũng phải khiến Phạm Nhàn ở lạinơi này, vĩnh viễn ở lại đây.o O o"Những lời ta muốn nghe đã nghe hết rồi." Phạm Nhàn nhếch mép, thoángchâm chọc: "Ta nghĩ nếu ta đồng ý vào cung, chắc hẳn các ngươi cũng khôngyên tâm, sẽ đặt lên người ta cấm chế gì đó. Dĩ nhiên, ta cũng có thể giả vờ đồngý trước được, ít ra có thể bảo toàn tính mạng.""Chỉ có điều các ngươi đánh giá sai một điều." Phạm Nhàn nhìn chằm chằmbọn họ, lạnh lùng nói: "Ta tin vào sự tồn tại của Thần Miếu hơn cả các ngươi,nhưng chính vì thế nên khi nghe đến tên Thần Miếu, ta không sợ đến mức châncẳng mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất như các ngươi."Một khổ tu sĩ thở dài, xót trời thương dân: "Con người sinh ra giữa trời đất,tất phải biết sợ trời sợ đất.""Câu nói này, bệ hạ từng nói với ta." Phạm Nhàn hơi cúi đầu, nghĩ thầmHoàng đế rõ ràng không hề sợ bất cứ điều gì. Thần Miếu, sứ giả? Chỉ e trongmắt Hoàng đế những thứ mơ hồ đáng sợ đó chỉ là một thứ lực lượng có thể lợidụng mà thôi."Kính trời, kính đất, nhưng không thể kính ý chí của kẻ khác." Phạm Nhànnói: "Về điểm này, các ngươi nên học hỏi Khổ Hà đại sư."Đám khổ tu sĩ hơi bất ngờ, không hiểu ý tứ rồi chứng kiến Phạm Nhàn bịvây giữa sân bỗng bay lên!
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Như vậy, sứ giả không chỉ khiến Ngũ Trúc rời khỏi kinh đô, mà còn thay
mặt Thần Miếu ký kết thỏa thuận hợp tác nào đó với Hoàng đế.
Hoàng đế hợp tác với Thần Miếu? Phạm Nhàn nhíu mày. Lần đầu tiên hợp
tác đã giết chết Diệp Khinh Mi, lần thứ hai suýt giết Ngũ Trúc... Mọi chuyện đã
rõ ràng, điều duy nhất không rõ là tại sao Thần Miếu trên danh nghĩa không can
thiệp thế sự lại có những lựa chọn đó trên trần thế.
Lúc này tuổi tác của khổ tu sĩ vây khốn ở trong Khánh Miếu cũng đã có
phần già nua. Hai mươi mấy năm trước, bọn họ đã biết được ý chí Thần Miếu,
cực kỳ hân hoan, cực kỳ trung thành quy thuận trong đội ngũ phục vụ thành tựu
của Khánh Đế. Hai mươi mấy năm qua, bọn họ đi lại trong dân gian, truyền
bá...chắc là hướng thiện... giáo hóa, một ống cơm, một gáo nước uống, cuộc
sống vất vả lại an nhàn vui vẻ, đồng thời... nói vậy cũng đang thay Hoàng đế
làm mật thám.
Hiện giờ Đông Di thành đã quy phục, nội loạn đã dẹp yên, Trần Bình Bình
đã mất, mưa thuận gió hòa, lòng dân ổn định, quốc gia giàu mạnh, thế lực
Khánh Quốc đã lên tới đỉnh cao. Ngoại trừ Phạm Nhàn, dường như không còn
gì có thể ngăn cản bước tiến thống nhất thiên hạ của Khải Đế. Vì thế, những
khổ tu sĩ này quay trở lại kinh đô, chuẩn bị đón chờ phút giây chói lọi ấy.
Bởi vậy, các khổ tu sĩ muốn thuyết phục Phạm Nhàn vì sự nghiệp vĩ đại này,
quên đi thù riêng, vì đại nghĩa thiên hạ mà quên đi nỗi đau cá nhân.
o O o
Phạm Nhàn đơn độc đứng trong mưa, dù mưa nhỏ nhưng vẫn dần thấm ướt
xiêm y. Những khổ tu sĩ thành khẩn kể cho y nghe những hành động của họ
trong 20 năm qua, giải thích những bí mật đằng sau lịch sử Khánh Quốc. Họ
thực lòng muốn thuyết phục Phạm Nhàn, dùng ý chí Thần Miếu, lòng dân, đại
thế để khuyên y đừng chống đối Hoàng đế.
Bởi vì Hoàng đế là minh quân do trời chọn, là chủ thiên hạ.
"Tất cả đều vô nghĩa." Phạm Nhàn lắc đầu, lau mặt, nhìn đám khổ tu sĩ
quanh mình cầu xin, nói: "Những thứ ấy liên quan gì đến ta? Ta chỉ là thần tử
của bệ hạ... Không, giờ ta chỉ là kẻ bình dân. Ta nghĩ ai cũng thấy ta không thể
ảnh hưởng đại thế thiên hạ. Các ngươi cứ ép ta vào cung hay xuống mồ, đây
chẳng phải phản ứng thái quá hay sao?"
Các khổ tu sĩ liếc nhau, ánh mắt đầy quyết tâm. Tất nhiên họ không tin lời
Phạm Nhàn. Một người trong đó thành khẩn nói: "Bởi vì... ngài là con trai của
cô ấy."
Phạm Nhàn im lặng, cuối cùng hiểu tại sao hôm nay Khánh Miếu lại bố trí
thế trận lớn như vậy. Nếu các khổ tu sĩ trung thành với Thần Miếu, coi Hoàng
đế là minh quân trời chọn, thì không thể nghi ngờ gì nữa, Diệp Khinh Mi, cô gái
từng bỏ trốn Thần Miếu, lấy cắp nhiều thứ, chắc chắn là kẻ thù lớn nhất của họ.
Có lẽ các khổ tu sĩ không rõ nội tình, chỉ cần sứ giả Thần Miếu định tội Diệp
Khinh Mi, họ sẽ rất kiêng kỵ cô gái dám khinh miệt Thần Miếu đó.
Sự kiêng kỵ ấy kéo dài đến tận ngày nay, đến người con trai của Diệp Khinh
Mi là Phạm Nhàn.
"Nếu các ngươi giết ta, Hoàng đế bệ hạ sẽ nghĩ sao?" Phạm Nhàn mỉm cười
hỏi: "Ta nghĩ chắc chắn ngài sẽ rất không vui khi thấy con trai mình chết dưới
tay lũ thầy mo các ngươi. Ta lo cho các ngươi lắm đấy."
Tất cả khổ tu sĩ cùng tụng niệm, trên mặt lộ vẻ kiên nghị. Không ai trả lời,
nhưng ý tứ biểu đạt rất rõ ràng, vì mục tiêu bọn họ truy tìm, cho dù sau này
Hoàng đế bệ hạ giết toàn bộ bọn họ, bọn họ cũng phải khiến Phạm Nhàn ở lại
nơi này, vĩnh viễn ở lại đây.
o O o
"Những lời ta muốn nghe đã nghe hết rồi." Phạm Nhàn nhếch mép, thoáng
châm chọc: "Ta nghĩ nếu ta đồng ý vào cung, chắc hẳn các ngươi cũng không
yên tâm, sẽ đặt lên người ta cấm chế gì đó. Dĩ nhiên, ta cũng có thể giả vờ đồng
ý trước được, ít ra có thể bảo toàn tính mạng."
"Chỉ có điều các ngươi đánh giá sai một điều." Phạm Nhàn nhìn chằm chằm
bọn họ, lạnh lùng nói: "Ta tin vào sự tồn tại của Thần Miếu hơn cả các ngươi,
nhưng chính vì thế nên khi nghe đến tên Thần Miếu, ta không sợ đến mức chân
cẳng mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất như các ngươi."
Một khổ tu sĩ thở dài, xót trời thương dân: "Con người sinh ra giữa trời đất,
tất phải biết sợ trời sợ đất."
"Câu nói này, bệ hạ từng nói với ta." Phạm Nhàn hơi cúi đầu, nghĩ thầm
Hoàng đế rõ ràng không hề sợ bất cứ điều gì. Thần Miếu, sứ giả? Chỉ e trong
mắt Hoàng đế những thứ mơ hồ đáng sợ đó chỉ là một thứ lực lượng có thể lợi
dụng mà thôi.
"Kính trời, kính đất, nhưng không thể kính ý chí của kẻ khác." Phạm Nhàn
nói: "Về điểm này, các ngươi nên học hỏi Khổ Hà đại sư."
Đám khổ tu sĩ hơi bất ngờ, không hiểu ý tứ rồi chứng kiến Phạm Nhàn bị
vây giữa sân bỗng bay lên!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Như vậy, sứ giả không chỉ khiến Ngũ Trúc rời khỏi kinh đô, mà còn thaymặt Thần Miếu ký kết thỏa thuận hợp tác nào đó với Hoàng đế.Hoàng đế hợp tác với Thần Miếu? Phạm Nhàn nhíu mày. Lần đầu tiên hợptác đã giết chết Diệp Khinh Mi, lần thứ hai suýt giết Ngũ Trúc... Mọi chuyện đãrõ ràng, điều duy nhất không rõ là tại sao Thần Miếu trên danh nghĩa không canthiệp thế sự lại có những lựa chọn đó trên trần thế.Lúc này tuổi tác của khổ tu sĩ vây khốn ở trong Khánh Miếu cũng đã cóphần già nua. Hai mươi mấy năm trước, bọn họ đã biết được ý chí Thần Miếu,cực kỳ hân hoan, cực kỳ trung thành quy thuận trong đội ngũ phục vụ thành tựucủa Khánh Đế. Hai mươi mấy năm qua, bọn họ đi lại trong dân gian, truyềnbá...chắc là hướng thiện... giáo hóa, một ống cơm, một gáo nước uống, cuộcsống vất vả lại an nhàn vui vẻ, đồng thời... nói vậy cũng đang thay Hoàng đếlàm mật thám.Hiện giờ Đông Di thành đã quy phục, nội loạn đã dẹp yên, Trần Bình Bìnhđã mất, mưa thuận gió hòa, lòng dân ổn định, quốc gia giàu mạnh, thế lựcKhánh Quốc đã lên tới đỉnh cao. Ngoại trừ Phạm Nhàn, dường như không còngì có thể ngăn cản bước tiến thống nhất thiên hạ của Khải Đế. Vì thế, nhữngkhổ tu sĩ này quay trở lại kinh đô, chuẩn bị đón chờ phút giây chói lọi ấy.Bởi vậy, các khổ tu sĩ muốn thuyết phục Phạm Nhàn vì sự nghiệp vĩ đại này,quên đi thù riêng, vì đại nghĩa thiên hạ mà quên đi nỗi đau cá nhân.o O oPhạm Nhàn đơn độc đứng trong mưa, dù mưa nhỏ nhưng vẫn dần thấm ướtxiêm y. Những khổ tu sĩ thành khẩn kể cho y nghe những hành động của họtrong 20 năm qua, giải thích những bí mật đằng sau lịch sử Khánh Quốc. Họthực lòng muốn thuyết phục Phạm Nhàn, dùng ý chí Thần Miếu, lòng dân, đạithế để khuyên y đừng chống đối Hoàng đế.Bởi vì Hoàng đế là minh quân do trời chọn, là chủ thiên hạ."Tất cả đều vô nghĩa." Phạm Nhàn lắc đầu, lau mặt, nhìn đám khổ tu sĩquanh mình cầu xin, nói: "Những thứ ấy liên quan gì đến ta? Ta chỉ là thần tửcủa bệ hạ... Không, giờ ta chỉ là kẻ bình dân. Ta nghĩ ai cũng thấy ta không thểảnh hưởng đại thế thiên hạ. Các ngươi cứ ép ta vào cung hay xuống mồ, đâychẳng phải phản ứng thái quá hay sao?"Các khổ tu sĩ liếc nhau, ánh mắt đầy quyết tâm. Tất nhiên họ không tin lờiPhạm Nhàn. Một người trong đó thành khẩn nói: "Bởi vì... ngài là con trai củacô ấy."Phạm Nhàn im lặng, cuối cùng hiểu tại sao hôm nay Khánh Miếu lại bố tríthế trận lớn như vậy. Nếu các khổ tu sĩ trung thành với Thần Miếu, coi Hoàngđế là minh quân trời chọn, thì không thể nghi ngờ gì nữa, Diệp Khinh Mi, cô gáitừng bỏ trốn Thần Miếu, lấy cắp nhiều thứ, chắc chắn là kẻ thù lớn nhất của họ.Có lẽ các khổ tu sĩ không rõ nội tình, chỉ cần sứ giả Thần Miếu định tội DiệpKhinh Mi, họ sẽ rất kiêng kỵ cô gái dám khinh miệt Thần Miếu đó.Sự kiêng kỵ ấy kéo dài đến tận ngày nay, đến người con trai của Diệp KhinhMi là Phạm Nhàn."Nếu các ngươi giết ta, Hoàng đế bệ hạ sẽ nghĩ sao?" Phạm Nhàn mỉm cườihỏi: "Ta nghĩ chắc chắn ngài sẽ rất không vui khi thấy con trai mình chết dướitay lũ thầy mo các ngươi. Ta lo cho các ngươi lắm đấy."Tất cả khổ tu sĩ cùng tụng niệm, trên mặt lộ vẻ kiên nghị. Không ai trả lời,nhưng ý tứ biểu đạt rất rõ ràng, vì mục tiêu bọn họ truy tìm, cho dù sau nàyHoàng đế bệ hạ giết toàn bộ bọn họ, bọn họ cũng phải khiến Phạm Nhàn ở lạinơi này, vĩnh viễn ở lại đây.o O o"Những lời ta muốn nghe đã nghe hết rồi." Phạm Nhàn nhếch mép, thoángchâm chọc: "Ta nghĩ nếu ta đồng ý vào cung, chắc hẳn các ngươi cũng khôngyên tâm, sẽ đặt lên người ta cấm chế gì đó. Dĩ nhiên, ta cũng có thể giả vờ đồngý trước được, ít ra có thể bảo toàn tính mạng.""Chỉ có điều các ngươi đánh giá sai một điều." Phạm Nhàn nhìn chằm chằmbọn họ, lạnh lùng nói: "Ta tin vào sự tồn tại của Thần Miếu hơn cả các ngươi,nhưng chính vì thế nên khi nghe đến tên Thần Miếu, ta không sợ đến mức châncẳng mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất như các ngươi."Một khổ tu sĩ thở dài, xót trời thương dân: "Con người sinh ra giữa trời đất,tất phải biết sợ trời sợ đất.""Câu nói này, bệ hạ từng nói với ta." Phạm Nhàn hơi cúi đầu, nghĩ thầmHoàng đế rõ ràng không hề sợ bất cứ điều gì. Thần Miếu, sứ giả? Chỉ e trongmắt Hoàng đế những thứ mơ hồ đáng sợ đó chỉ là một thứ lực lượng có thể lợidụng mà thôi."Kính trời, kính đất, nhưng không thể kính ý chí của kẻ khác." Phạm Nhànnói: "Về điểm này, các ngươi nên học hỏi Khổ Hà đại sư."Đám khổ tu sĩ hơi bất ngờ, không hiểu ý tứ rồi chứng kiến Phạm Nhàn bịvây giữa sân bỗng bay lên!