Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1866: Miếu có tên, người có bóng 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn lơ lửng trong cơn mưa, áo quần phấp phới theo làn khí, như mộtcon chim khổng lồ vô tình, lao vút lên lao ra khỏi Khánh Miếu!Không hề báo trước, thân thể Phạm Nhàn như bị một sợi dây vô hình kéo,lao nhanh về phía cổng Khánh Miếu, tốc độ trên không cực kỳ nhanh nhẹn, thânpháp êm ái, uốn lượn trong màn mưa như một con chim én.Nhưng khi mới bay được năm trượng, Phạm Nhàn đụng phải một bức tườngkhí hùng hậu đánh úp lại.Ngay khi Phạm Nhàn ra tay, hơn mười khổ tu sĩ đồng loạt hành động. Mộtkhổ tu sĩ dựng cánh tay đồng bạn lên, hất mạnh, ném đồng bạn bay ra ngoài.Liên tục sáu bảy động tác rất trơn tru, như thể tâm ý của họ đã thông suốt,không hề vướng víu.Đội hình khổ tu sĩ tạo thành một vòng tròn bất quy tắc. Lúc này các khổ tusĩ liên kết nhau, bảy người bị ném nhanh về phía cổng chính Khánh Miếu.Trong không trung, tay họ không rời nhau, kéo theo khổ tu sĩ phía dưới cùngbay tới.Giống như một làn sóng.Hơn mười khổ tu sĩ tạo thành vòng tròn bất quy tắc, giờ đây hợp nhất thànhmột thể, lướt qua không trung trong mưa rả rích, dựa vào sức mạnh khí tràngcuồn cuộn mà vượt qua bóng người Phạm Nhàn đang bay nhanh, lại nhốt ytrong vòng.Một vòng tròn xoay chuyển trên không trung rồi rơi xuống đất, vẫn là mộtvòng tròn, Phạm Nhàn vẫn ở giữa. Sau chớp nhoáng, cơn mưa vẫn rơi nhưthường, tình thế trên sân dường như không thay đổi, ngoại trừ tất cả đã dichuyển khoảng 7 trượng về phía cổng Khánh Miếu.Khổ tu không cho Phạm Nhàn cơ hội, cùng lúc tụng niệm, vô số bàn taymang khí thế hùng hậu, kiên nghị, ào ào tới vỗ tới người Phạm Nhàn!Không rõ khổ tu sĩ luyện pháp môn gì mà có thể kết nối tâm ý, kết hợp thựclực hoàn hảo như vậy. Vô số bàn tay xông tới như thể một vị thần rực rỡ, trongnháy mắt sinh ra vô số đôi tay thần, lãnh đạm tiêu diệt ma quỷ trước mặt.Mọi không gian quanh Phạm Nhàn bị che kín bởi bóng chưởng như một tấmlưới lớn thả xuống, không tìm ra chút sơ hở nào. Đó là vẻ đẹp trọn vẹn, đẹp đếncực hạn cũng hung hiểm đến cực hạn.o O oBức tường khí ập tới. Phạm Nhàn vặn mạnh người giữa không trung, hấpthu từng luồng khí lưu động xung quanh. Y điều động hai đại chu thiên, thân thểbị ép rơi xuống đất, ngón chân chạm nhẹ vào mặt đất ướt át, uy lực tụ vào nắmđấm, một quyền vung tới chỗ mạnh nhất trên bức tường khí hùng hậu.Trong khoảnh khắc bị ép về thế trận hình tròn kia, Phạm Nhàn ngửi thấymùi nguy hiểm. Tám ngày trước, khi xông vào pháp trường kinh đô, y từng đâmchết một khổ tu sĩ và đẩy lùi một tên khác, nhưng phải trả giá bằng thân thể chịuba chưởng. Có điều, rất rõ ràng là các khổ tu sĩ trên pháp trường ngày đó chưadùng hết sức.Phạm Nhàn biết sức mạnh thật sự của bọn chúng nằm ở chỗ có thể kết hợplực lượng cá nhân thành một thể thống nhất hoàn hảo. Chắc chắn điều nàykhông phải là quần ẩu, thậm chí cũng không đạt tới trình độ phối hợp tinh tếtuyệt đỉnh của các đệ tử Kiếm Lư, nhưng lại giống như thế trận oai hùng từnhững thanh trường đao của đội Hổ Vệ.Khi những khổ tu sĩ này liên kết thành một thể thống nhất, dù ta đối đầu vớivị nào trong số họ cũng như đối đầu với tập thể cả bọn.Nhưng trong mắt Phạm Nhàn, bức tường khí vô hình trước mặt giờ đây rõràng như tấm rèm sương mù trắng với độ dày mỏng khác nhau. Y không hề dodự, lập tức ngưng kết toàn bộ chân nguyên trong cơ thể rồi thi triển tư thế báđạo đánh thẳng vào phần dày nhất của bức tường ấy.Dùng sức mạnh tuyệt đỉnh đối đầu với điểm mạnh nhất, Phạm Nhàn khônghề để ý đến vô số ánh chưởng xung quanh, biết rằng với thực lực hiện giờ của y,một đòn này ra tay, đối phương buộc phải tập trung sức mạnh mới có thể chốngđỡ. Đây có lẽ là khí phách hùng mạnh mà một cao thủ chỉ có được sau nhiềunăm luyện tập.Quả nhiên, Phạm Nhàn đánh ra một quyền dữ dội về phía tường khí, nhữngchưởng ảnh trên trời lập tức biến mất, hình ảnh hai bàn tay nhanh chóng hợpnhất, hàng chục bàn tay cuối cùng trở thành một, một bàn tay lung linh rực rỡ.Bàn tay ấy và nắm đấm của Phạm Nhàn hung hăng va chạm vào nhau.Không khí trong Khánh Miếu dường như bị biến dạng theo cú va chạm, cơnmưa phùn lất phất xung quanh cũng bị chấn động đến mức bay ngang ra, trênmột khoảnh sân đá xanh rộng lớn không còn giọt mưa nào rơi xuống, khônggian tràn ngập khí tức khô ráo giết chóc.Sau tiếng nổ long trời, áo khoác bên vai phải của Phạm Nhàn tan tành nhưbướm bay lên, lộ ra cánh tay phải run rẩy không ngừng.Mà sắc mặt tên khổ tu sĩ đối diện thì đỏ gay gắt, rực rỡ lạ thường. Hai vaihắn ta gánh thêm hai cánh tay, hơn mười khổ tu sĩ khác liên tục dồn nguyên lựcqua cây cầu khí này vào trong cơ thể hắn, trợ giúp chống đỡ trước đòn đánh báđạo hùng hậu tới cực điểm của Phạm Nhàn.o O o

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn lơ lửng trong cơn mưa, áo quần phấp phới theo làn khí, như một

con chim khổng lồ vô tình, lao vút lên lao ra khỏi Khánh Miếu!

Không hề báo trước, thân thể Phạm Nhàn như bị một sợi dây vô hình kéo,

lao nhanh về phía cổng Khánh Miếu, tốc độ trên không cực kỳ nhanh nhẹn, thân

pháp êm ái, uốn lượn trong màn mưa như một con chim én.

Nhưng khi mới bay được năm trượng, Phạm Nhàn đụng phải một bức tường

khí hùng hậu đánh úp lại.

Ngay khi Phạm Nhàn ra tay, hơn mười khổ tu sĩ đồng loạt hành động. Một

khổ tu sĩ dựng cánh tay đồng bạn lên, hất mạnh, ném đồng bạn bay ra ngoài.

Liên tục sáu bảy động tác rất trơn tru, như thể tâm ý của họ đã thông suốt,

không hề vướng víu.

Đội hình khổ tu sĩ tạo thành một vòng tròn bất quy tắc. Lúc này các khổ tu

sĩ liên kết nhau, bảy người bị ném nhanh về phía cổng chính Khánh Miếu.

Trong không trung, tay họ không rời nhau, kéo theo khổ tu sĩ phía dưới cùng

bay tới.

Giống như một làn sóng.

Hơn mười khổ tu sĩ tạo thành vòng tròn bất quy tắc, giờ đây hợp nhất thành

một thể, lướt qua không trung trong mưa rả rích, dựa vào sức mạnh khí tràng

cuồn cuộn mà vượt qua bóng người Phạm Nhàn đang bay nhanh, lại nhốt y

trong vòng.

Một vòng tròn xoay chuyển trên không trung rồi rơi xuống đất, vẫn là một

vòng tròn, Phạm Nhàn vẫn ở giữa. Sau chớp nhoáng, cơn mưa vẫn rơi như

thường, tình thế trên sân dường như không thay đổi, ngoại trừ tất cả đã di

chuyển khoảng 7 trượng về phía cổng Khánh Miếu.

Khổ tu không cho Phạm Nhàn cơ hội, cùng lúc tụng niệm, vô số bàn tay

mang khí thế hùng hậu, kiên nghị, ào ào tới vỗ tới người Phạm Nhàn!

Không rõ khổ tu sĩ luyện pháp môn gì mà có thể kết nối tâm ý, kết hợp thực

lực hoàn hảo như vậy. Vô số bàn tay xông tới như thể một vị thần rực rỡ, trong

nháy mắt sinh ra vô số đôi tay thần, lãnh đạm tiêu diệt ma quỷ trước mặt.

Mọi không gian quanh Phạm Nhàn bị che kín bởi bóng chưởng như một tấm

lưới lớn thả xuống, không tìm ra chút sơ hở nào. Đó là vẻ đẹp trọn vẹn, đẹp đến

cực hạn cũng hung hiểm đến cực hạn.

o O o

Bức tường khí ập tới. Phạm Nhàn vặn mạnh người giữa không trung, hấp

thu từng luồng khí lưu động xung quanh. Y điều động hai đại chu thiên, thân thể

bị ép rơi xuống đất, ngón chân chạm nhẹ vào mặt đất ướt át, uy lực tụ vào nắm

đấm, một quyền vung tới chỗ mạnh nhất trên bức tường khí hùng hậu.

Trong khoảnh khắc bị ép về thế trận hình tròn kia, Phạm Nhàn ngửi thấy

mùi nguy hiểm. Tám ngày trước, khi xông vào pháp trường kinh đô, y từng đâm

chết một khổ tu sĩ và đẩy lùi một tên khác, nhưng phải trả giá bằng thân thể chịu

ba chưởng. Có điều, rất rõ ràng là các khổ tu sĩ trên pháp trường ngày đó chưa

dùng hết sức.

Phạm Nhàn biết sức mạnh thật sự của bọn chúng nằm ở chỗ có thể kết hợp

lực lượng cá nhân thành một thể thống nhất hoàn hảo. Chắc chắn điều này

không phải là quần ẩu, thậm chí cũng không đạt tới trình độ phối hợp tinh tế

tuyệt đỉnh của các đệ tử Kiếm Lư, nhưng lại giống như thế trận oai hùng từ

những thanh trường đao của đội Hổ Vệ.

Khi những khổ tu sĩ này liên kết thành một thể thống nhất, dù ta đối đầu với

vị nào trong số họ cũng như đối đầu với tập thể cả bọn.

Nhưng trong mắt Phạm Nhàn, bức tường khí vô hình trước mặt giờ đây rõ

ràng như tấm rèm sương mù trắng với độ dày mỏng khác nhau. Y không hề do

dự, lập tức ngưng kết toàn bộ chân nguyên trong cơ thể rồi thi triển tư thế bá

đạo đánh thẳng vào phần dày nhất của bức tường ấy.

Dùng sức mạnh tuyệt đỉnh đối đầu với điểm mạnh nhất, Phạm Nhàn không

hề để ý đến vô số ánh chưởng xung quanh, biết rằng với thực lực hiện giờ của y,

một đòn này ra tay, đối phương buộc phải tập trung sức mạnh mới có thể chống

đỡ. Đây có lẽ là khí phách hùng mạnh mà một cao thủ chỉ có được sau nhiều

năm luyện tập.

Quả nhiên, Phạm Nhàn đánh ra một quyền dữ dội về phía tường khí, những

chưởng ảnh trên trời lập tức biến mất, hình ảnh hai bàn tay nhanh chóng hợp

nhất, hàng chục bàn tay cuối cùng trở thành một, một bàn tay lung linh rực rỡ.

Bàn tay ấy và nắm đấm của Phạm Nhàn hung hăng va chạm vào nhau.

Không khí trong Khánh Miếu dường như bị biến dạng theo cú va chạm, cơn

mưa phùn lất phất xung quanh cũng bị chấn động đến mức bay ngang ra, trên

một khoảnh sân đá xanh rộng lớn không còn giọt mưa nào rơi xuống, không

gian tràn ngập khí tức khô ráo giết chóc.

Sau tiếng nổ long trời, áo khoác bên vai phải của Phạm Nhàn tan tành như

bướm bay lên, lộ ra cánh tay phải run rẩy không ngừng.

Mà sắc mặt tên khổ tu sĩ đối diện thì đỏ gay gắt, rực rỡ lạ thường. Hai vai

hắn ta gánh thêm hai cánh tay, hơn mười khổ tu sĩ khác liên tục dồn nguyên lực

qua cây cầu khí này vào trong cơ thể hắn, trợ giúp chống đỡ trước đòn đánh bá

đạo hùng hậu tới cực điểm của Phạm Nhàn.

o O o

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn lơ lửng trong cơn mưa, áo quần phấp phới theo làn khí, như mộtcon chim khổng lồ vô tình, lao vút lên lao ra khỏi Khánh Miếu!Không hề báo trước, thân thể Phạm Nhàn như bị một sợi dây vô hình kéo,lao nhanh về phía cổng Khánh Miếu, tốc độ trên không cực kỳ nhanh nhẹn, thânpháp êm ái, uốn lượn trong màn mưa như một con chim én.Nhưng khi mới bay được năm trượng, Phạm Nhàn đụng phải một bức tườngkhí hùng hậu đánh úp lại.Ngay khi Phạm Nhàn ra tay, hơn mười khổ tu sĩ đồng loạt hành động. Mộtkhổ tu sĩ dựng cánh tay đồng bạn lên, hất mạnh, ném đồng bạn bay ra ngoài.Liên tục sáu bảy động tác rất trơn tru, như thể tâm ý của họ đã thông suốt,không hề vướng víu.Đội hình khổ tu sĩ tạo thành một vòng tròn bất quy tắc. Lúc này các khổ tusĩ liên kết nhau, bảy người bị ném nhanh về phía cổng chính Khánh Miếu.Trong không trung, tay họ không rời nhau, kéo theo khổ tu sĩ phía dưới cùngbay tới.Giống như một làn sóng.Hơn mười khổ tu sĩ tạo thành vòng tròn bất quy tắc, giờ đây hợp nhất thànhmột thể, lướt qua không trung trong mưa rả rích, dựa vào sức mạnh khí tràngcuồn cuộn mà vượt qua bóng người Phạm Nhàn đang bay nhanh, lại nhốt ytrong vòng.Một vòng tròn xoay chuyển trên không trung rồi rơi xuống đất, vẫn là mộtvòng tròn, Phạm Nhàn vẫn ở giữa. Sau chớp nhoáng, cơn mưa vẫn rơi nhưthường, tình thế trên sân dường như không thay đổi, ngoại trừ tất cả đã dichuyển khoảng 7 trượng về phía cổng Khánh Miếu.Khổ tu không cho Phạm Nhàn cơ hội, cùng lúc tụng niệm, vô số bàn taymang khí thế hùng hậu, kiên nghị, ào ào tới vỗ tới người Phạm Nhàn!Không rõ khổ tu sĩ luyện pháp môn gì mà có thể kết nối tâm ý, kết hợp thựclực hoàn hảo như vậy. Vô số bàn tay xông tới như thể một vị thần rực rỡ, trongnháy mắt sinh ra vô số đôi tay thần, lãnh đạm tiêu diệt ma quỷ trước mặt.Mọi không gian quanh Phạm Nhàn bị che kín bởi bóng chưởng như một tấmlưới lớn thả xuống, không tìm ra chút sơ hở nào. Đó là vẻ đẹp trọn vẹn, đẹp đếncực hạn cũng hung hiểm đến cực hạn.o O oBức tường khí ập tới. Phạm Nhàn vặn mạnh người giữa không trung, hấpthu từng luồng khí lưu động xung quanh. Y điều động hai đại chu thiên, thân thểbị ép rơi xuống đất, ngón chân chạm nhẹ vào mặt đất ướt át, uy lực tụ vào nắmđấm, một quyền vung tới chỗ mạnh nhất trên bức tường khí hùng hậu.Trong khoảnh khắc bị ép về thế trận hình tròn kia, Phạm Nhàn ngửi thấymùi nguy hiểm. Tám ngày trước, khi xông vào pháp trường kinh đô, y từng đâmchết một khổ tu sĩ và đẩy lùi một tên khác, nhưng phải trả giá bằng thân thể chịuba chưởng. Có điều, rất rõ ràng là các khổ tu sĩ trên pháp trường ngày đó chưadùng hết sức.Phạm Nhàn biết sức mạnh thật sự của bọn chúng nằm ở chỗ có thể kết hợplực lượng cá nhân thành một thể thống nhất hoàn hảo. Chắc chắn điều nàykhông phải là quần ẩu, thậm chí cũng không đạt tới trình độ phối hợp tinh tếtuyệt đỉnh của các đệ tử Kiếm Lư, nhưng lại giống như thế trận oai hùng từnhững thanh trường đao của đội Hổ Vệ.Khi những khổ tu sĩ này liên kết thành một thể thống nhất, dù ta đối đầu vớivị nào trong số họ cũng như đối đầu với tập thể cả bọn.Nhưng trong mắt Phạm Nhàn, bức tường khí vô hình trước mặt giờ đây rõràng như tấm rèm sương mù trắng với độ dày mỏng khác nhau. Y không hề dodự, lập tức ngưng kết toàn bộ chân nguyên trong cơ thể rồi thi triển tư thế báđạo đánh thẳng vào phần dày nhất của bức tường ấy.Dùng sức mạnh tuyệt đỉnh đối đầu với điểm mạnh nhất, Phạm Nhàn khônghề để ý đến vô số ánh chưởng xung quanh, biết rằng với thực lực hiện giờ của y,một đòn này ra tay, đối phương buộc phải tập trung sức mạnh mới có thể chốngđỡ. Đây có lẽ là khí phách hùng mạnh mà một cao thủ chỉ có được sau nhiềunăm luyện tập.Quả nhiên, Phạm Nhàn đánh ra một quyền dữ dội về phía tường khí, nhữngchưởng ảnh trên trời lập tức biến mất, hình ảnh hai bàn tay nhanh chóng hợpnhất, hàng chục bàn tay cuối cùng trở thành một, một bàn tay lung linh rực rỡ.Bàn tay ấy và nắm đấm của Phạm Nhàn hung hăng va chạm vào nhau.Không khí trong Khánh Miếu dường như bị biến dạng theo cú va chạm, cơnmưa phùn lất phất xung quanh cũng bị chấn động đến mức bay ngang ra, trênmột khoảnh sân đá xanh rộng lớn không còn giọt mưa nào rơi xuống, khônggian tràn ngập khí tức khô ráo giết chóc.Sau tiếng nổ long trời, áo khoác bên vai phải của Phạm Nhàn tan tành nhưbướm bay lên, lộ ra cánh tay phải run rẩy không ngừng.Mà sắc mặt tên khổ tu sĩ đối diện thì đỏ gay gắt, rực rỡ lạ thường. Hai vaihắn ta gánh thêm hai cánh tay, hơn mười khổ tu sĩ khác liên tục dồn nguyên lựcqua cây cầu khí này vào trong cơ thể hắn, trợ giúp chống đỡ trước đòn đánh báđạo hùng hậu tới cực điểm của Phạm Nhàn.o O o

Chương 1866: Miếu có tên, người có bóng 4