Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1894: Người rảnh rỗi ở kinh đô 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đó từng là sào huyệt cũ của Phạm Nhàn, năm đó đúng là dấy lên một lứathuộc hạ trung thành tận tâm, nếu không ngày ấy gây sự ở pháp trường cũng đãkhông còn một nhóm quan viên hộ tống y ra khỏi thành. Ngày nay dù MộcThiết đã bị đuổi khỏi Giám Sát viện, những quan viên này vẫn coi Phạm Nhànlà Viện trưởng, không chịu chấp nhận Ngôn Băng Vân. Chỉ vì luật pháp KhánhQuốc và quy củ trong viện nghiêm khắc, họ chỉ đứng xa xa nhìn Phạm Nhànđơn độc, để bày tỏ ủng hộ tinh thần.Phạm Nhàn không quay đầu lại nhìn bọn đám người kia, vẫn quan sát cửaĐại Lý tự, trên mặt lại nở nụ cười an ủi.Trong nha môn vang lên tiếng uy vũ ồn ào, không lâu sau, cựu tụng sưchuyên biệt của Giám Sát viện, người có biệt danh trong kinh đô “giàu nhờmiệng” - Tống Thế Nhân im lặng bước ra khỏi cửa Đại Lý tự, vẻ mặt khôngvui, thậm chí hơi u ám.Kể từ khi Phạm Nhàn bị tước chức Viện trưởng Giám Sát viện, Tống ThếNhân cũng không muốn ở lại đó nữa mà trực tiếp tìm đến Phạm Nhàn. PhạmNhàn không ngờ tên độc miệng này lại có lòng biết ơn như vậy, hơi ngạc nhiênrồi tự nhiên sắp đặt cho y một nơi, vừa lúc triều đình bắt đầu thanh trừng thế lựccủa Phạm Nhàn, đương nhiên không thể dùng thủ đoạn... mọi việc phải tôntrọng pháp luật, nên Phạm Nhàn bèn phái hắn đi, ít ra là tìm kiếm một kết cụccông bằng hơn cho những thuộc hạ mình.Nhìn vẻ mặt Tống Thế Nhân, đôi mắt Phạm Nhàn híp lại, nói: "Bây giờ takhông thể vào nha môn, nên mới nhờ ngươi... Hồ sơ chúng ta đều đã xem,không có lý do gì mà không thắng được.""Biết rõ là nhân chứng và bằng chứng do triều đình sắp đặt nhưng cũngchẳng ai làm gì được." Tống Thế Nhân thở dài, nhìn Phạm Nhàn nói: "Năm đóđại nhân trị tội Minh gia ở Giang Nam cũng dùng thủ đoạn này mà?"Trong lòng Phạm Nhàn rung động, giọng nói đanh lại: "Ta cũng chẳng hyvọng giải tội cho Vạn Lý, chỉ là ta nói thắng, ít nhất là... lúc này ta phải gặp mặthắn!""Bỏ tù ba năm." Tống Thế Nhân nản lòng nói, bây giờ làm việc thay TiểuPhạm đại nhân, chỉ một mình đối đầu cả triều đình thì kiện tụng như thế nàocũng thua."Ai nói bỏ tù?" Phạm Nhàn hơi tức giận: "Nhiều lắm là đày ba ngàn dặm,luật pháp Khánh Quốc rõ ràng nói rút lại hối lộ có thể giảm tội, vậy mà ngươikiện cáo như thế nào?"Tống Thế Nhân muốn nói gì đó nhưng dừng lại, cười khổ: "Đúng là luậtpháp Khánh Quốc quả thật viết như vậy, ban đầu cũng đồng ý giảm phạt, nhưnghôm nay Hạ Đại học sĩ đến xem xét lại xóa án đó, đổi đày thành giam.""Hạ Tông Vĩ?" Nghe đến cái tên quen thuộc, Phạm Nhàn không giận màcười rồi lấy từ trong ngực một ngân phiếu, điềm tĩnh nói: "Ngươi quay lại, đưaphiếu này cho Đại Lý tự khanh, hỏi xem hắn học luật pháp Khánh Quốc thếnào? Hay là ta phải tự mình ra mặt kiện cái án này?"Tống Thế Nhân nhận lấy phiếu, giật mình chứng kiến số tiền ba vạn lượngbạc. Một lúc, hắn cắn răng, giậm chân quay lại nha môn. Hắn hiểu Phạm Nhànlần này ra mặt thật sự bị triều đình bức đến đường cùng. Vì sinh tử của DươngVạn Lý, Phạm Nhàn đành bán cái mặt chưa già này, xem các quan lại Đại Lý tựsẽ nghĩ thế nào.Không biết Tống Thế Nhân nói gì bên trong, chẳng mấy chốc một quan viênbước ra, đến bên Phạm Nhàn thì thầm vài câu. Phạm Nhàn không đáp, chỉ lắcđầu, quan viên kia bất đắc dĩ quay trở lại.Cuối cùng, Tống Thế Nhân đỡ Dương Vạn Lý bước ra khỏi cửa Đại Lý tự.Phạm Nhàn liếc mắt đã thấy Dương Vạn Lý mang thương tích lao tù, lòng dấylên ngọn lửa âm ỉ nhưng vẫn nén xuống, sai người đưa Dương Vạn Lý lên xengựa.Dương Vạn Lý đi ngang qua, hai thầy trò cùng lứa tuổi không nói gì, chỉthấy ánh mắt Dương Vạn Lý thoáng qua tia không cam và bi phẫn.Phạm Nhàn cảm thấy lạnh toát, hiểu Dương Vạn Lý đang phẫn uất điều gì -một quan lại chỉ mong làm chút việc, lại vì những chuyện vớ vẩn trong cung màchịu oan khuất không có thật, chưa nói chịu hình, quan trọng hơn là danh dự bịvấy bẩn, làm sao một sĩ tử chịu nổi?Ngay lúc Phạm Nhàn sắp rời đi, Đại học sĩ Hạ Tông Vĩ cùng mấy quan viêntừ trong Đại Lý tự bước ra. Hạ Tông Vĩ nhìn Phạm Nhàn, im lặng một lúc rồinói: "Phạm công tử thật có nhã hứng."Phạm Nhàn không buồn liếc nhìn tên này. Thái độ đó khiến mấy quan viênbên Hạ Tông Vĩ tức giận, bởi thế cuộc kinh đô khác xưa, Hạ Tông Vĩ đanghưng thịnh còn Phạm Nhàn chỉ là kẻ trắng tay, đứng trước mặt quan viên màkhông đáp lời, rõ là không hợp quy củ.Nhưng Hạ Tông Vĩ không hề phản ứng, hỏi: "Bản quan rất tò mò, vừa rồingươi nói gì với vị đại nhân kia mà Chính khanh Đại Lý tự đột nhiên đổi ý?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đó từng là sào huyệt cũ của Phạm Nhàn, năm đó đúng là dấy lên một lứa
thuộc hạ trung thành tận tâm, nếu không ngày ấy gây sự ở pháp trường cũng đã
không còn một nhóm quan viên hộ tống y ra khỏi thành. Ngày nay dù Mộc
Thiết đã bị đuổi khỏi Giám Sát viện, những quan viên này vẫn coi Phạm Nhàn
là Viện trưởng, không chịu chấp nhận Ngôn Băng Vân. Chỉ vì luật pháp Khánh
Quốc và quy củ trong viện nghiêm khắc, họ chỉ đứng xa xa nhìn Phạm Nhàn
đơn độc, để bày tỏ ủng hộ tinh thần.
Phạm Nhàn không quay đầu lại nhìn bọn đám người kia, vẫn quan sát cửa
Đại Lý tự, trên mặt lại nở nụ cười an ủi.
Trong nha môn vang lên tiếng uy vũ ồn ào, không lâu sau, cựu tụng sư
chuyên biệt của Giám Sát viện, người có biệt danh trong kinh đô “giàu nhờ
miệng” - Tống Thế Nhân im lặng bước ra khỏi cửa Đại Lý tự, vẻ mặt không
vui, thậm chí hơi u ám.
Kể từ khi Phạm Nhàn bị tước chức Viện trưởng Giám Sát viện, Tống Thế
Nhân cũng không muốn ở lại đó nữa mà trực tiếp tìm đến Phạm Nhàn. Phạm
Nhàn không ngờ tên độc miệng này lại có lòng biết ơn như vậy, hơi ngạc nhiên
rồi tự nhiên sắp đặt cho y một nơi, vừa lúc triều đình bắt đầu thanh trừng thế lực
của Phạm Nhàn, đương nhiên không thể dùng thủ đoạn... mọi việc phải tôn
trọng pháp luật, nên Phạm Nhàn bèn phái hắn đi, ít ra là tìm kiếm một kết cục
công bằng hơn cho những thuộc hạ mình.
Nhìn vẻ mặt Tống Thế Nhân, đôi mắt Phạm Nhàn híp lại, nói: "Bây giờ ta
không thể vào nha môn, nên mới nhờ ngươi... Hồ sơ chúng ta đều đã xem,
không có lý do gì mà không thắng được."
"Biết rõ là nhân chứng và bằng chứng do triều đình sắp đặt nhưng cũng
chẳng ai làm gì được." Tống Thế Nhân thở dài, nhìn Phạm Nhàn nói: "Năm đó
đại nhân trị tội Minh gia ở Giang Nam cũng dùng thủ đoạn này mà?"
Trong lòng Phạm Nhàn rung động, giọng nói đanh lại: "Ta cũng chẳng hy
vọng giải tội cho Vạn Lý, chỉ là ta nói thắng, ít nhất là... lúc này ta phải gặp mặt
hắn!"
"Bỏ tù ba năm." Tống Thế Nhân nản lòng nói, bây giờ làm việc thay Tiểu
Phạm đại nhân, chỉ một mình đối đầu cả triều đình thì kiện tụng như thế nào
cũng thua.
"Ai nói bỏ tù?" Phạm Nhàn hơi tức giận: "Nhiều lắm là đày ba ngàn dặm,
luật pháp Khánh Quốc rõ ràng nói rút lại hối lộ có thể giảm tội, vậy mà ngươi
kiện cáo như thế nào?"
Tống Thế Nhân muốn nói gì đó nhưng dừng lại, cười khổ: "Đúng là luật
pháp Khánh Quốc quả thật viết như vậy, ban đầu cũng đồng ý giảm phạt, nhưng
hôm nay Hạ Đại học sĩ đến xem xét lại xóa án đó, đổi đày thành giam."
"Hạ Tông Vĩ?" Nghe đến cái tên quen thuộc, Phạm Nhàn không giận mà
cười rồi lấy từ trong ngực một ngân phiếu, điềm tĩnh nói: "Ngươi quay lại, đưa
phiếu này cho Đại Lý tự khanh, hỏi xem hắn học luật pháp Khánh Quốc thế
nào? Hay là ta phải tự mình ra mặt kiện cái án này?"
Tống Thế Nhân nhận lấy phiếu, giật mình chứng kiến số tiền ba vạn lượng
bạc. Một lúc, hắn cắn răng, giậm chân quay lại nha môn. Hắn hiểu Phạm Nhàn
lần này ra mặt thật sự bị triều đình bức đến đường cùng. Vì sinh tử của Dương
Vạn Lý, Phạm Nhàn đành bán cái mặt chưa già này, xem các quan lại Đại Lý tự
sẽ nghĩ thế nào.
Không biết Tống Thế Nhân nói gì bên trong, chẳng mấy chốc một quan viên
bước ra, đến bên Phạm Nhàn thì thầm vài câu. Phạm Nhàn không đáp, chỉ lắc
đầu, quan viên kia bất đắc dĩ quay trở lại.
Cuối cùng, Tống Thế Nhân đỡ Dương Vạn Lý bước ra khỏi cửa Đại Lý tự.
Phạm Nhàn liếc mắt đã thấy Dương Vạn Lý mang thương tích lao tù, lòng dấy
lên ngọn lửa âm ỉ nhưng vẫn nén xuống, sai người đưa Dương Vạn Lý lên xe
ngựa.
Dương Vạn Lý đi ngang qua, hai thầy trò cùng lứa tuổi không nói gì, chỉ
thấy ánh mắt Dương Vạn Lý thoáng qua tia không cam và bi phẫn.
Phạm Nhàn cảm thấy lạnh toát, hiểu Dương Vạn Lý đang phẫn uất điều gì -
một quan lại chỉ mong làm chút việc, lại vì những chuyện vớ vẩn trong cung mà
chịu oan khuất không có thật, chưa nói chịu hình, quan trọng hơn là danh dự bị
vấy bẩn, làm sao một sĩ tử chịu nổi?
Ngay lúc Phạm Nhàn sắp rời đi, Đại học sĩ Hạ Tông Vĩ cùng mấy quan viên
từ trong Đại Lý tự bước ra. Hạ Tông Vĩ nhìn Phạm Nhàn, im lặng một lúc rồi
nói: "Phạm công tử thật có nhã hứng."
Phạm Nhàn không buồn liếc nhìn tên này. Thái độ đó khiến mấy quan viên
bên Hạ Tông Vĩ tức giận, bởi thế cuộc kinh đô khác xưa, Hạ Tông Vĩ đang
hưng thịnh còn Phạm Nhàn chỉ là kẻ trắng tay, đứng trước mặt quan viên mà
không đáp lời, rõ là không hợp quy củ.
Nhưng Hạ Tông Vĩ không hề phản ứng, hỏi: "Bản quan rất tò mò, vừa rồi
ngươi nói gì với vị đại nhân kia mà Chính khanh Đại Lý tự đột nhiên đổi ý?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đó từng là sào huyệt cũ của Phạm Nhàn, năm đó đúng là dấy lên một lứathuộc hạ trung thành tận tâm, nếu không ngày ấy gây sự ở pháp trường cũng đãkhông còn một nhóm quan viên hộ tống y ra khỏi thành. Ngày nay dù MộcThiết đã bị đuổi khỏi Giám Sát viện, những quan viên này vẫn coi Phạm Nhànlà Viện trưởng, không chịu chấp nhận Ngôn Băng Vân. Chỉ vì luật pháp KhánhQuốc và quy củ trong viện nghiêm khắc, họ chỉ đứng xa xa nhìn Phạm Nhànđơn độc, để bày tỏ ủng hộ tinh thần.Phạm Nhàn không quay đầu lại nhìn bọn đám người kia, vẫn quan sát cửaĐại Lý tự, trên mặt lại nở nụ cười an ủi.Trong nha môn vang lên tiếng uy vũ ồn ào, không lâu sau, cựu tụng sưchuyên biệt của Giám Sát viện, người có biệt danh trong kinh đô “giàu nhờmiệng” - Tống Thế Nhân im lặng bước ra khỏi cửa Đại Lý tự, vẻ mặt khôngvui, thậm chí hơi u ám.Kể từ khi Phạm Nhàn bị tước chức Viện trưởng Giám Sát viện, Tống ThếNhân cũng không muốn ở lại đó nữa mà trực tiếp tìm đến Phạm Nhàn. PhạmNhàn không ngờ tên độc miệng này lại có lòng biết ơn như vậy, hơi ngạc nhiênrồi tự nhiên sắp đặt cho y một nơi, vừa lúc triều đình bắt đầu thanh trừng thế lựccủa Phạm Nhàn, đương nhiên không thể dùng thủ đoạn... mọi việc phải tôntrọng pháp luật, nên Phạm Nhàn bèn phái hắn đi, ít ra là tìm kiếm một kết cụccông bằng hơn cho những thuộc hạ mình.Nhìn vẻ mặt Tống Thế Nhân, đôi mắt Phạm Nhàn híp lại, nói: "Bây giờ takhông thể vào nha môn, nên mới nhờ ngươi... Hồ sơ chúng ta đều đã xem,không có lý do gì mà không thắng được.""Biết rõ là nhân chứng và bằng chứng do triều đình sắp đặt nhưng cũngchẳng ai làm gì được." Tống Thế Nhân thở dài, nhìn Phạm Nhàn nói: "Năm đóđại nhân trị tội Minh gia ở Giang Nam cũng dùng thủ đoạn này mà?"Trong lòng Phạm Nhàn rung động, giọng nói đanh lại: "Ta cũng chẳng hyvọng giải tội cho Vạn Lý, chỉ là ta nói thắng, ít nhất là... lúc này ta phải gặp mặthắn!""Bỏ tù ba năm." Tống Thế Nhân nản lòng nói, bây giờ làm việc thay TiểuPhạm đại nhân, chỉ một mình đối đầu cả triều đình thì kiện tụng như thế nàocũng thua."Ai nói bỏ tù?" Phạm Nhàn hơi tức giận: "Nhiều lắm là đày ba ngàn dặm,luật pháp Khánh Quốc rõ ràng nói rút lại hối lộ có thể giảm tội, vậy mà ngươikiện cáo như thế nào?"Tống Thế Nhân muốn nói gì đó nhưng dừng lại, cười khổ: "Đúng là luậtpháp Khánh Quốc quả thật viết như vậy, ban đầu cũng đồng ý giảm phạt, nhưnghôm nay Hạ Đại học sĩ đến xem xét lại xóa án đó, đổi đày thành giam.""Hạ Tông Vĩ?" Nghe đến cái tên quen thuộc, Phạm Nhàn không giận màcười rồi lấy từ trong ngực một ngân phiếu, điềm tĩnh nói: "Ngươi quay lại, đưaphiếu này cho Đại Lý tự khanh, hỏi xem hắn học luật pháp Khánh Quốc thếnào? Hay là ta phải tự mình ra mặt kiện cái án này?"Tống Thế Nhân nhận lấy phiếu, giật mình chứng kiến số tiền ba vạn lượngbạc. Một lúc, hắn cắn răng, giậm chân quay lại nha môn. Hắn hiểu Phạm Nhànlần này ra mặt thật sự bị triều đình bức đến đường cùng. Vì sinh tử của DươngVạn Lý, Phạm Nhàn đành bán cái mặt chưa già này, xem các quan lại Đại Lý tựsẽ nghĩ thế nào.Không biết Tống Thế Nhân nói gì bên trong, chẳng mấy chốc một quan viênbước ra, đến bên Phạm Nhàn thì thầm vài câu. Phạm Nhàn không đáp, chỉ lắcđầu, quan viên kia bất đắc dĩ quay trở lại.Cuối cùng, Tống Thế Nhân đỡ Dương Vạn Lý bước ra khỏi cửa Đại Lý tự.Phạm Nhàn liếc mắt đã thấy Dương Vạn Lý mang thương tích lao tù, lòng dấylên ngọn lửa âm ỉ nhưng vẫn nén xuống, sai người đưa Dương Vạn Lý lên xengựa.Dương Vạn Lý đi ngang qua, hai thầy trò cùng lứa tuổi không nói gì, chỉthấy ánh mắt Dương Vạn Lý thoáng qua tia không cam và bi phẫn.Phạm Nhàn cảm thấy lạnh toát, hiểu Dương Vạn Lý đang phẫn uất điều gì -một quan lại chỉ mong làm chút việc, lại vì những chuyện vớ vẩn trong cung màchịu oan khuất không có thật, chưa nói chịu hình, quan trọng hơn là danh dự bịvấy bẩn, làm sao một sĩ tử chịu nổi?Ngay lúc Phạm Nhàn sắp rời đi, Đại học sĩ Hạ Tông Vĩ cùng mấy quan viêntừ trong Đại Lý tự bước ra. Hạ Tông Vĩ nhìn Phạm Nhàn, im lặng một lúc rồinói: "Phạm công tử thật có nhã hứng."Phạm Nhàn không buồn liếc nhìn tên này. Thái độ đó khiến mấy quan viênbên Hạ Tông Vĩ tức giận, bởi thế cuộc kinh đô khác xưa, Hạ Tông Vĩ đanghưng thịnh còn Phạm Nhàn chỉ là kẻ trắng tay, đứng trước mặt quan viên màkhông đáp lời, rõ là không hợp quy củ.Nhưng Hạ Tông Vĩ không hề phản ứng, hỏi: "Bản quan rất tò mò, vừa rồingươi nói gì với vị đại nhân kia mà Chính khanh Đại Lý tự đột nhiên đổi ý?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑