Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1895: Người rảnh rỗi ở kinh đô 6

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hạ Đại học sĩ vô cùng tò mò về điều này. Hắn thường vào cung, biết giữa bệhạ và Phạm Nhàn khó có thể hàn gắn, nên hôm nay nhìn Phạm Nhàn không còne dè như xưa. Hắn âm mưu không cho Dương Vạn Lý cơ hội trỗi dậy, nhưngkhông ngờ ban đầu mọi việc thuận buồm xuôi gió bỗng chốc thay đổi.Người trẻ tuổi trước mắt đã mất ân sủng, không còn chức quyền, vậy mà cácquan lại Đại Lý tự chỉ vì một câu của y mà sợ hãi quay đầu? Hạ Tông Vĩ khóhiểu không biết rốt cuộc trên người Phạm Nhàn còn uy lực gì mà các quan viênlàm lơ cả lời ám chỉ của bệ hạ.Phạm Nhàn quay lại, lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Ta bảo vị đại nhân kia, đừngép ta nổi giận."o O o"Ngươi muốn khiêu khích ta sao?" Phạm Nhàn híp mắt nhìn khuôn mặt hơisạm của Hạ Tông Vĩ, bỗng đâu thoáng mỉm cười nói: "Thật ra ta cũng rất muốnbiết, đánh quan lại triều đình ngay trên đường lớn, rốt cuộc ngươi có thể làm gìta?"Nghe xong lời này, những người xung quanh Hạ Tông Vĩ mới hiểu đượcđiểm đáng sợ của Phạm Nhàn không chỉ nằm ở quan tước và quyền lực, bènhoảng hốt lùi lại. Riêng Hạ Tông Vĩ vẫn đứng yên trước mặt Phạm Nhàn, thởdài, nhìn ra nguyên nhân sâu xa, không khỏi cảm thấy một chút tiếc nuối. Dù vềmặt địa vị quan viên và thế lực, mình có thể áp đảo người kia, nhưng trước mặtsự ngang ngược vô lý ấy, mình còn kém xa tính cuồng ngạo trong con ngườinày."Tri châu Tô Châu Thành Giai Lâm bị tố ức hiếp con gái nhà lành, đã bịtriệu về kinh tự biện bạch, chắc ngày mai sẽ đi Đại Lý tự." Hạ Tông Vĩ nhẹnhàng nói: "Xem ra người rảnh rỗi trong kinh đô như ngài ngày càng khó nhànrỗi vậy."Phạm Nhàn hạ thấp mi mắt, thoải mái đáp: "Ngươi là chó săn của bệ hạ, nênphải chạy khắp nơi, ta thì không thế."Đánh người không đánh mặt, thế mà từ nhiều năm về trước Phạm Nhàn đãtừng tát Hạ Tông Vĩ. Hôm nay trước cửa nha môn, giữa chốn đông người, lạithêm một cái tát tinh thần vào mặt đối phương. Dù thế nào đi nữa, bây giờ HạTông Vĩ cũng không còn là tiểu Ngự sử xưa kia mà là đại thần hàng đầu triềuđình, phải giữ thể diện, huống hồ trước mặt nhiều người như vậy. Sắc mặt hắndần tối sầm, lạnh lùng nói: "Thân là thần tử, đương nhiên là chó săn của bệ hạ.Nhưng trong mắt bản quan, ngài cũng là chó săn của bệ hạ, chẳng lẽ không phảisao?"Hạ Tông Vĩ tưởng mình đã đối đáp khôn khéo, vừa giữ thể diện, vừa đánhtrả lại câu nói, khiến Phạm Nhàn khó xử. Nào ngờ Phạm Nhàn nghe vậy lại bậtcười."Nếu ta là chó, vậy bệ hạ là gì?" Phạm Nhàn châm chọc nhìn hắn, cười lạnhrồi bước lên xe ngựa ra đi.Sắc mặt Hạ Tông Vĩ cứng đờ, biết mình nói sai. Giống như chính hắn khônghiểu tại sao Phạm Nhàn hôm nay lại có thể tác động đến Đại Lý tự. Bởi vì dù bịgiáng chức đến đâu đi nữa, đối phương vẫn là... cốt chục của Hoàng đế bệ hạ.Chỉ riêng điều này, bất cứ ai trong thiên hạ này cũng không thể sánh bằng.Trong lòng Hạ Tông Vĩ dâng lên một nỗi u uất mãnh liệt, cảm thấy cuộc đờinày thật bất công.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tại kinh đô, Phạm Nhàn không thể nhàn rỗi, rất vất vả để đối phó với nhữngđòn tấn công liên tiếp từ phía Hoàng đế. Chỉ biết phòng thủ, hoàn toàn không cókhả năng hay cách nào để phản công. Nhưng trên chiến trường thực sự giữa yvà Hoàng đế, những vở kịch kinh tâm động phách đang diễn ra hằng ngày.Những trò hay này không có khán giả, không được ghi vào sử sách, nhưng lạidiễn ra thực sự, bởi chỉ ở những nơi đó, Phạm Nhàn mới có đủ sức mạnh đểphản công quyết liệt nhất vào những quân cờ mà Hoàng đế bày ra.Tại Định Châu thành thuộc khu vực Tây Lương, không rõ Lý Hoằng Thànhvà Cung Điển đến nhận chức đã diễn ra những tranh giành gì trước khi bàn giaochức vụ. Còn trên con đường từ Nam Khánh đến Đông Di thành, hai bên quânđội đang đối đầu, không ai chịu nhường ai một bước. Ba ngàn quan binh do đạidoanh Yến Kinh huấn luyện mùa đông bị chặn đứng ngay tại biên giới, khôngdám tiến vào trong, tình thế này đã kéo dài ba ngày.“Bệ hạ có chỉ sai chúng ta vào Đông Di thành trợ giúp Đại điện hạ dẹp loạn,nhưng Đại điện hạ lại trực tiếp ban một quân lệnh ngăn cản, nói rằng với mộtvạn tinh binh của mình là đủ rồi.” Chủ soái đại doanh Yến Kinh là Vương ChíCôn nhìn đám thân tín trong trướng cười lạnh: “Vậy khi một vạn tinh binh ấyđang dẹp loạn ở Tiểu Lương, ai có thể ngăn cản bọn ta tiến quân thẳng vàoĐông Di?”Nói đến đây, cơn thịnh nộ của Vương Chí Côn cuối cùng cũng bùng phát.Ban đầu đây là âm mưu thăm dò của triều đình hướng về Đông Di thành, tất cảđều đang diễn ra theo kế hoạch. Nếu Đại hoàng tử không huy động binh mãngăn cản, ba ngàn tinh binh này sẽ làm tiên phong, đại doanh Yến Kinh đãchuẩn bị hai vạn quân, sẵn sàng tiến quân dọc đường. Ai ngờ ba ngàn tinh binhlại bị chặn ngay tại biên giới, không thể tiến thêm một bước nào

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hạ Đại học sĩ vô cùng tò mò về điều này. Hắn thường vào cung, biết giữa bệ

hạ và Phạm Nhàn khó có thể hàn gắn, nên hôm nay nhìn Phạm Nhàn không còn

e dè như xưa. Hắn âm mưu không cho Dương Vạn Lý cơ hội trỗi dậy, nhưng

không ngờ ban đầu mọi việc thuận buồm xuôi gió bỗng chốc thay đổi.

Người trẻ tuổi trước mắt đã mất ân sủng, không còn chức quyền, vậy mà các

quan lại Đại Lý tự chỉ vì một câu của y mà sợ hãi quay đầu? Hạ Tông Vĩ khó

hiểu không biết rốt cuộc trên người Phạm Nhàn còn uy lực gì mà các quan viên

làm lơ cả lời ám chỉ của bệ hạ.

Phạm Nhàn quay lại, lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Ta bảo vị đại nhân kia, đừng

ép ta nổi giận."

o O o

"Ngươi muốn khiêu khích ta sao?" Phạm Nhàn híp mắt nhìn khuôn mặt hơi

sạm của Hạ Tông Vĩ, bỗng đâu thoáng mỉm cười nói: "Thật ra ta cũng rất muốn

biết, đánh quan lại triều đình ngay trên đường lớn, rốt cuộc ngươi có thể làm gì

ta?"

Nghe xong lời này, những người xung quanh Hạ Tông Vĩ mới hiểu được

điểm đáng sợ của Phạm Nhàn không chỉ nằm ở quan tước và quyền lực, bèn

hoảng hốt lùi lại. Riêng Hạ Tông Vĩ vẫn đứng yên trước mặt Phạm Nhàn, thở

dài, nhìn ra nguyên nhân sâu xa, không khỏi cảm thấy một chút tiếc nuối. Dù về

mặt địa vị quan viên và thế lực, mình có thể áp đảo người kia, nhưng trước mặt

sự ngang ngược vô lý ấy, mình còn kém xa tính cuồng ngạo trong con người

này.

"Tri châu Tô Châu Thành Giai Lâm bị tố ức hiếp con gái nhà lành, đã bị

triệu về kinh tự biện bạch, chắc ngày mai sẽ đi Đại Lý tự." Hạ Tông Vĩ nhẹ

nhàng nói: "Xem ra người rảnh rỗi trong kinh đô như ngài ngày càng khó nhàn

rỗi vậy."

Phạm Nhàn hạ thấp mi mắt, thoải mái đáp: "Ngươi là chó săn của bệ hạ, nên

phải chạy khắp nơi, ta thì không thế."

Đánh người không đánh mặt, thế mà từ nhiều năm về trước Phạm Nhàn đã

từng tát Hạ Tông Vĩ. Hôm nay trước cửa nha môn, giữa chốn đông người, lại

thêm một cái tát tinh thần vào mặt đối phương. Dù thế nào đi nữa, bây giờ Hạ

Tông Vĩ cũng không còn là tiểu Ngự sử xưa kia mà là đại thần hàng đầu triều

đình, phải giữ thể diện, huống hồ trước mặt nhiều người như vậy. Sắc mặt hắn

dần tối sầm, lạnh lùng nói: "Thân là thần tử, đương nhiên là chó săn của bệ hạ.

Nhưng trong mắt bản quan, ngài cũng là chó săn của bệ hạ, chẳng lẽ không phải

sao?"

Hạ Tông Vĩ tưởng mình đã đối đáp khôn khéo, vừa giữ thể diện, vừa đánh

trả lại câu nói, khiến Phạm Nhàn khó xử. Nào ngờ Phạm Nhàn nghe vậy lại bật

cười.

"Nếu ta là chó, vậy bệ hạ là gì?" Phạm Nhàn châm chọc nhìn hắn, cười lạnh

rồi bước lên xe ngựa ra đi.

Sắc mặt Hạ Tông Vĩ cứng đờ, biết mình nói sai. Giống như chính hắn không

hiểu tại sao Phạm Nhàn hôm nay lại có thể tác động đến Đại Lý tự. Bởi vì dù bị

giáng chức đến đâu đi nữa, đối phương vẫn là... cốt chục của Hoàng đế bệ hạ.

Chỉ riêng điều này, bất cứ ai trong thiên hạ này cũng không thể sánh bằng.

Trong lòng Hạ Tông Vĩ dâng lên một nỗi u uất mãnh liệt, cảm thấy cuộc đời

này thật bất công.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tại kinh đô, Phạm Nhàn không thể nhàn rỗi, rất vất vả để đối phó với những

đòn tấn công liên tiếp từ phía Hoàng đế. Chỉ biết phòng thủ, hoàn toàn không có

khả năng hay cách nào để phản công. Nhưng trên chiến trường thực sự giữa y

và Hoàng đế, những vở kịch kinh tâm động phách đang diễn ra hằng ngày.

Những trò hay này không có khán giả, không được ghi vào sử sách, nhưng lại

diễn ra thực sự, bởi chỉ ở những nơi đó, Phạm Nhàn mới có đủ sức mạnh để

phản công quyết liệt nhất vào những quân cờ mà Hoàng đế bày ra.

Tại Định Châu thành thuộc khu vực Tây Lương, không rõ Lý Hoằng Thành

và Cung Điển đến nhận chức đã diễn ra những tranh giành gì trước khi bàn giao

chức vụ. Còn trên con đường từ Nam Khánh đến Đông Di thành, hai bên quân

đội đang đối đầu, không ai chịu nhường ai một bước. Ba ngàn quan binh do đại

doanh Yến Kinh huấn luyện mùa đông bị chặn đứng ngay tại biên giới, không

dám tiến vào trong, tình thế này đã kéo dài ba ngày.

“Bệ hạ có chỉ sai chúng ta vào Đông Di thành trợ giúp Đại điện hạ dẹp loạn,

nhưng Đại điện hạ lại trực tiếp ban một quân lệnh ngăn cản, nói rằng với một

vạn tinh binh của mình là đủ rồi.” Chủ soái đại doanh Yến Kinh là Vương Chí

Côn nhìn đám thân tín trong trướng cười lạnh: “Vậy khi một vạn tinh binh ấy

đang dẹp loạn ở Tiểu Lương, ai có thể ngăn cản bọn ta tiến quân thẳng vào

Đông Di?”

Nói đến đây, cơn thịnh nộ của Vương Chí Côn cuối cùng cũng bùng phát.

Ban đầu đây là âm mưu thăm dò của triều đình hướng về Đông Di thành, tất cả

đều đang diễn ra theo kế hoạch. Nếu Đại hoàng tử không huy động binh mã

ngăn cản, ba ngàn tinh binh này sẽ làm tiên phong, đại doanh Yến Kinh đã

chuẩn bị hai vạn quân, sẵn sàng tiến quân dọc đường. Ai ngờ ba ngàn tinh binh

lại bị chặn ngay tại biên giới, không thể tiến thêm một bước nào

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hạ Đại học sĩ vô cùng tò mò về điều này. Hắn thường vào cung, biết giữa bệhạ và Phạm Nhàn khó có thể hàn gắn, nên hôm nay nhìn Phạm Nhàn không còne dè như xưa. Hắn âm mưu không cho Dương Vạn Lý cơ hội trỗi dậy, nhưngkhông ngờ ban đầu mọi việc thuận buồm xuôi gió bỗng chốc thay đổi.Người trẻ tuổi trước mắt đã mất ân sủng, không còn chức quyền, vậy mà cácquan lại Đại Lý tự chỉ vì một câu của y mà sợ hãi quay đầu? Hạ Tông Vĩ khóhiểu không biết rốt cuộc trên người Phạm Nhàn còn uy lực gì mà các quan viênlàm lơ cả lời ám chỉ của bệ hạ.Phạm Nhàn quay lại, lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Ta bảo vị đại nhân kia, đừngép ta nổi giận."o O o"Ngươi muốn khiêu khích ta sao?" Phạm Nhàn híp mắt nhìn khuôn mặt hơisạm của Hạ Tông Vĩ, bỗng đâu thoáng mỉm cười nói: "Thật ra ta cũng rất muốnbiết, đánh quan lại triều đình ngay trên đường lớn, rốt cuộc ngươi có thể làm gìta?"Nghe xong lời này, những người xung quanh Hạ Tông Vĩ mới hiểu đượcđiểm đáng sợ của Phạm Nhàn không chỉ nằm ở quan tước và quyền lực, bènhoảng hốt lùi lại. Riêng Hạ Tông Vĩ vẫn đứng yên trước mặt Phạm Nhàn, thởdài, nhìn ra nguyên nhân sâu xa, không khỏi cảm thấy một chút tiếc nuối. Dù vềmặt địa vị quan viên và thế lực, mình có thể áp đảo người kia, nhưng trước mặtsự ngang ngược vô lý ấy, mình còn kém xa tính cuồng ngạo trong con ngườinày."Tri châu Tô Châu Thành Giai Lâm bị tố ức hiếp con gái nhà lành, đã bịtriệu về kinh tự biện bạch, chắc ngày mai sẽ đi Đại Lý tự." Hạ Tông Vĩ nhẹnhàng nói: "Xem ra người rảnh rỗi trong kinh đô như ngài ngày càng khó nhànrỗi vậy."Phạm Nhàn hạ thấp mi mắt, thoải mái đáp: "Ngươi là chó săn của bệ hạ, nênphải chạy khắp nơi, ta thì không thế."Đánh người không đánh mặt, thế mà từ nhiều năm về trước Phạm Nhàn đãtừng tát Hạ Tông Vĩ. Hôm nay trước cửa nha môn, giữa chốn đông người, lạithêm một cái tát tinh thần vào mặt đối phương. Dù thế nào đi nữa, bây giờ HạTông Vĩ cũng không còn là tiểu Ngự sử xưa kia mà là đại thần hàng đầu triềuđình, phải giữ thể diện, huống hồ trước mặt nhiều người như vậy. Sắc mặt hắndần tối sầm, lạnh lùng nói: "Thân là thần tử, đương nhiên là chó săn của bệ hạ.Nhưng trong mắt bản quan, ngài cũng là chó săn của bệ hạ, chẳng lẽ không phảisao?"Hạ Tông Vĩ tưởng mình đã đối đáp khôn khéo, vừa giữ thể diện, vừa đánhtrả lại câu nói, khiến Phạm Nhàn khó xử. Nào ngờ Phạm Nhàn nghe vậy lại bậtcười."Nếu ta là chó, vậy bệ hạ là gì?" Phạm Nhàn châm chọc nhìn hắn, cười lạnhrồi bước lên xe ngựa ra đi.Sắc mặt Hạ Tông Vĩ cứng đờ, biết mình nói sai. Giống như chính hắn khônghiểu tại sao Phạm Nhàn hôm nay lại có thể tác động đến Đại Lý tự. Bởi vì dù bịgiáng chức đến đâu đi nữa, đối phương vẫn là... cốt chục của Hoàng đế bệ hạ.Chỉ riêng điều này, bất cứ ai trong thiên hạ này cũng không thể sánh bằng.Trong lòng Hạ Tông Vĩ dâng lên một nỗi u uất mãnh liệt, cảm thấy cuộc đờinày thật bất công.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tại kinh đô, Phạm Nhàn không thể nhàn rỗi, rất vất vả để đối phó với nhữngđòn tấn công liên tiếp từ phía Hoàng đế. Chỉ biết phòng thủ, hoàn toàn không cókhả năng hay cách nào để phản công. Nhưng trên chiến trường thực sự giữa yvà Hoàng đế, những vở kịch kinh tâm động phách đang diễn ra hằng ngày.Những trò hay này không có khán giả, không được ghi vào sử sách, nhưng lạidiễn ra thực sự, bởi chỉ ở những nơi đó, Phạm Nhàn mới có đủ sức mạnh đểphản công quyết liệt nhất vào những quân cờ mà Hoàng đế bày ra.Tại Định Châu thành thuộc khu vực Tây Lương, không rõ Lý Hoằng Thànhvà Cung Điển đến nhận chức đã diễn ra những tranh giành gì trước khi bàn giaochức vụ. Còn trên con đường từ Nam Khánh đến Đông Di thành, hai bên quânđội đang đối đầu, không ai chịu nhường ai một bước. Ba ngàn quan binh do đạidoanh Yến Kinh huấn luyện mùa đông bị chặn đứng ngay tại biên giới, khôngdám tiến vào trong, tình thế này đã kéo dài ba ngày.“Bệ hạ có chỉ sai chúng ta vào Đông Di thành trợ giúp Đại điện hạ dẹp loạn,nhưng Đại điện hạ lại trực tiếp ban một quân lệnh ngăn cản, nói rằng với mộtvạn tinh binh của mình là đủ rồi.” Chủ soái đại doanh Yến Kinh là Vương ChíCôn nhìn đám thân tín trong trướng cười lạnh: “Vậy khi một vạn tinh binh ấyđang dẹp loạn ở Tiểu Lương, ai có thể ngăn cản bọn ta tiến quân thẳng vàoĐông Di?”Nói đến đây, cơn thịnh nộ của Vương Chí Côn cuối cùng cũng bùng phát.Ban đầu đây là âm mưu thăm dò của triều đình hướng về Đông Di thành, tất cảđều đang diễn ra theo kế hoạch. Nếu Đại hoàng tử không huy động binh mãngăn cản, ba ngàn tinh binh này sẽ làm tiên phong, đại doanh Yến Kinh đãchuẩn bị hai vạn quân, sẵn sàng tiến quân dọc đường. Ai ngờ ba ngàn tinh binhlại bị chặn ngay tại biên giới, không thể tiến thêm một bước nào

Chương 1895: Người rảnh rỗi ở kinh đô 6