Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1916: Định Tây Lương 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trận chiến này, Tây Hồ thảm bại, ảnh hưởng rất sâu xa, được sử sách gọi làđại thắng Thanh Châu.Nguyên nhân khiến thảo nguyên liên tục rối loạn, ngoài trận Hồng Sơn khẩucòn có một lý do cực kỳ quan trọng khác, đó là bốn ngàn khinh kỵ mà diều hâuphát hiện. Một vị tướng trẻ tuổi đã lên kế hoạch tổng thể cho chiến dịch phụckích tinh nhuệ Tây Hồ của Định Châu quân lần này. Vị tướng lĩnh ấy đột ngộtrời khỏi chiến trường Hồng Sơn ngay khi trận chiến bùng nổ, mang theo vị tríthống soái, dẫn bốn ngàn khinh kỵ binh ẩn núp phía đông bắc, phát động truykích liên tục nửa năm vào tàn quân của vương đình.Cuộc truy kích diễn ra trong tuyết giá, phi ngựa trên thảo nguyên hoang vu.Cả truy binh lẫn đào binh đều sống cuộc sống vô cùng khắc nghiệt. Cuối cùng,cuộc truy kích diệt sạch khí thế của Thiền Vu Tốc Tất Đạt, khiến hắn không thểliên lạc được với bảy ngàn thiết kỵ Bắc Man ở phương tây xa xôi.Qua mùa đông, qua mùa xuân, qua bão tuyết và cỏ dại, cuộc truy kích khiếnngười ta kinh ngạc này kéo dài được năm tháng. Khi lực lượng còn lại củavương đình cuối cùng cũng liên lạc được với bảy ngàn thiết kỵ cuối cùng củaHải Đường ở lại thảo nguyên, đội khinh kỵ binh dũng cảm oanh liệt của KhánhQuốc mới rút lui khỏi thảo nguyên.Trong năm tháng ở thảo nguyên, đội quân chỉ vỏn vẹn bốn ngàn người nàyđốt phá khắp nơi, không biết đã tiêu diệt bao nhiêu bộ lạc người Hồ, dùng biệnpháp tàn nhẫn và kỷ luật để duy trì cuộc truy kích khó khăn trên thảo nguyên.Khi họ lui về Thanh Châu thành vào mùa xuân năm sau, trong số bốn ngànngười ban đầu chỉ còn có tám trăm.Thay đổi triệt để cục diện phía tây Khánh Quốc, dập tắt hoàn toàn ý địnhxâm nhập Trung Nguyên của người Hồ trên thảo nguyên. Thống soái của độithiết kỵ này thực ra chính là chỉ huy trận đại thắng Thanh Châu. Vốn là mộttướng lĩnh cấp cao, phải ở trong doanh trại chỉ đạo, nhưng đã tự hạ cấp mìnhxuống truy kích trên thảo nguyên. Ngoài tính toán không sai sót của Hoàng đếKhánh Quốc, vị tướng trẻ tuổi này mới là nhân vật then chốt. Thiền Vu thất bạidưới tay người này quả không oan uổng.Vị tướng trẻ tuổi tên là Diệp Hoàn, con trưởng của Chính sứ Khu Mật việnNam Khánh Diệp Trọng, huynh trưởng của Nhị Vương phi Diệp Linh Nhi.Chính là nhân vật rời Định Châu quân năm mười bảy tuổi, tới tiền tuyến NamChiếu, dần dần bị mọi người ở kinh đô quên lãng, cũng bị Phạm Nhàn lãngquên.o O oTrong lúc Diệp Hoàn tọa trấn Thanh Châu, chỉ huy bố trí trận Hồng Sơnkhẩu khiến người Hồ kêu la rầm trời, Đại tướng quân trên danh nghĩa của khuvực Tây Lương - Lý Hoằng Thành lại bị giam lỏng trong phủ Đại tướng quân ởĐịnh Châu.Cùng ở trong phủ với ông hắn có Cung Điển, người vừa rời vị trí thống lĩnhcấm quân đến nhậm chức ở Định Châu. Các báo cáo quân sự được chuyển liêntục từ Thanh Châu đến phủ Đại tướng quân, Cung Điển và Lý Hoằng Thànhngồi đối diện nhau, im lặng đọc những tin tức quân sự đó mà không nói lời nào.Đoàn quân tham chiến ở gần Thanh Châu chủ yếu là quân chính quy ĐịnhChâu ở khu vực Tây Lương, toàn là những binh sĩ biên ải sinh ra và lớn lên tạiđây. Diệp gia đã gây dựng ở đây hàng chục năm, ngoại trừ Đại hoàng tử chinhphạt phía tây lưu lại ảnh hưởng, thì Diệp gia coi như Hoàng đế của Định Châuquân. Giờ đây Hoàng đế cho gọi con trai trưởng Diệp gia về Định Châu, dẫnquân cựu binh Định Châu hung hãn xuất trận, việc phối hợp tất nhiên không cóvấn đề gì.Đoàn quân biên thùy Nam Chiếu mà Phạm Nhàn lo sợ kia thực ra khôngtràn vào Định Châu thành như tưởng tượng, mà chỉ đóng ở phía bắc kinh đôhướng về phía Thương Sơn rồi chọn một nhóm vào Định Châu thành, quân sốkhông nhiều nhưng đủ khống chế phủ Đại tướng quân.Việc giao quyền Định Châu quân lần này thực chất không phải giao quyềnbinh sĩ, mà chỉ là giao quyền tướng lĩnh. Con trai trưởng Diệp gia vào ĐịnhChâu, với sự phối hợp của Cung Điển và cấm quân, đã dễ dàng đoạt lấy quyềntướng quân từ tay Lý Hoằng Thành.Nếu mọi việc đều theo sắp đặt của Phạm Nhàn, nếu thế gian không độtnhiên xuất hiện một tướng trẻ dùng binh như thần, điều động Định Châu quânnhư tay chân, có lẽ Hồ Ca mang quân giả bộ tấn công, Lý Hoằng Thành có thểlợi dụng cơ hội này kéo dài thời gian tại nhiệm thêm một hai năm nữa.Trong phủ Đại tướng quân vô cùng yên tĩnh, sau một hồi im lặng, Lý HoằngThành bình tĩnh nói: "Hành quân đánh trận, ta không bằng Diệp Hoàn."Cung Điển ngẩng đầu lên nhìn hắn, một lúc sau mới trả lời khàn giọng nói:"Diệp Hoàn lớn lên trong Định Châu quân từ nhỏ, ba tuổi đã luyện võ trên lưngngựa, sắp xếp chiến trận, chỉ vì thiếu niên khí thịnh không cam tâm phụ thânkiềm chế công lao của mình, nên bỏ Định Châu đi sang Nam Chiếu."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trận chiến này, Tây Hồ thảm bại, ảnh hưởng rất sâu xa, được sử sách gọi làđại thắng Thanh Châu.Nguyên nhân khiến thảo nguyên liên tục rối loạn, ngoài trận Hồng Sơn khẩucòn có một lý do cực kỳ quan trọng khác, đó là bốn ngàn khinh kỵ mà diều hâuphát hiện. Một vị tướng trẻ tuổi đã lên kế hoạch tổng thể cho chiến dịch phụckích tinh nhuệ Tây Hồ của Định Châu quân lần này. Vị tướng lĩnh ấy đột ngộtrời khỏi chiến trường Hồng Sơn ngay khi trận chiến bùng nổ, mang theo vị tríthống soái, dẫn bốn ngàn khinh kỵ binh ẩn núp phía đông bắc, phát động truykích liên tục nửa năm vào tàn quân của vương đình.Cuộc truy kích diễn ra trong tuyết giá, phi ngựa trên thảo nguyên hoang vu.Cả truy binh lẫn đào binh đều sống cuộc sống vô cùng khắc nghiệt. Cuối cùng,cuộc truy kích diệt sạch khí thế của Thiền Vu Tốc Tất Đạt, khiến hắn không thểliên lạc được với bảy ngàn thiết kỵ Bắc Man ở phương tây xa xôi.Qua mùa đông, qua mùa xuân, qua bão tuyết và cỏ dại, cuộc truy kích khiếnngười ta kinh ngạc này kéo dài được năm tháng. Khi lực lượng còn lại củavương đình cuối cùng cũng liên lạc được với bảy ngàn thiết kỵ cuối cùng củaHải Đường ở lại thảo nguyên, đội khinh kỵ binh dũng cảm oanh liệt của KhánhQuốc mới rút lui khỏi thảo nguyên.Trong năm tháng ở thảo nguyên, đội quân chỉ vỏn vẹn bốn ngàn người nàyđốt phá khắp nơi, không biết đã tiêu diệt bao nhiêu bộ lạc người Hồ, dùng biệnpháp tàn nhẫn và kỷ luật để duy trì cuộc truy kích khó khăn trên thảo nguyên.Khi họ lui về Thanh Châu thành vào mùa xuân năm sau, trong số bốn ngànngười ban đầu chỉ còn có tám trăm.Thay đổi triệt để cục diện phía tây Khánh Quốc, dập tắt hoàn toàn ý địnhxâm nhập Trung Nguyên của người Hồ trên thảo nguyên. Thống soái của độithiết kỵ này thực ra chính là chỉ huy trận đại thắng Thanh Châu. Vốn là mộttướng lĩnh cấp cao, phải ở trong doanh trại chỉ đạo, nhưng đã tự hạ cấp mìnhxuống truy kích trên thảo nguyên. Ngoài tính toán không sai sót của Hoàng đếKhánh Quốc, vị tướng trẻ tuổi này mới là nhân vật then chốt. Thiền Vu thất bạidưới tay người này quả không oan uổng.Vị tướng trẻ tuổi tên là Diệp Hoàn, con trưởng của Chính sứ Khu Mật việnNam Khánh Diệp Trọng, huynh trưởng của Nhị Vương phi Diệp Linh Nhi.Chính là nhân vật rời Định Châu quân năm mười bảy tuổi, tới tiền tuyến NamChiếu, dần dần bị mọi người ở kinh đô quên lãng, cũng bị Phạm Nhàn lãngquên.o O oTrong lúc Diệp Hoàn tọa trấn Thanh Châu, chỉ huy bố trí trận Hồng Sơnkhẩu khiến người Hồ kêu la rầm trời, Đại tướng quân trên danh nghĩa của khuvực Tây Lương - Lý Hoằng Thành lại bị giam lỏng trong phủ Đại tướng quân ởĐịnh Châu.Cùng ở trong phủ với ông hắn có Cung Điển, người vừa rời vị trí thống lĩnhcấm quân đến nhậm chức ở Định Châu. Các báo cáo quân sự được chuyển liêntục từ Thanh Châu đến phủ Đại tướng quân, Cung Điển và Lý Hoằng Thànhngồi đối diện nhau, im lặng đọc những tin tức quân sự đó mà không nói lời nào.Đoàn quân tham chiến ở gần Thanh Châu chủ yếu là quân chính quy ĐịnhChâu ở khu vực Tây Lương, toàn là những binh sĩ biên ải sinh ra và lớn lên tạiđây. Diệp gia đã gây dựng ở đây hàng chục năm, ngoại trừ Đại hoàng tử chinhphạt phía tây lưu lại ảnh hưởng, thì Diệp gia coi như Hoàng đế của Định Châuquân. Giờ đây Hoàng đế cho gọi con trai trưởng Diệp gia về Định Châu, dẫnquân cựu binh Định Châu hung hãn xuất trận, việc phối hợp tất nhiên không cóvấn đề gì.Đoàn quân biên thùy Nam Chiếu mà Phạm Nhàn lo sợ kia thực ra khôngtràn vào Định Châu thành như tưởng tượng, mà chỉ đóng ở phía bắc kinh đôhướng về phía Thương Sơn rồi chọn một nhóm vào Định Châu thành, quân sốkhông nhiều nhưng đủ khống chế phủ Đại tướng quân.Việc giao quyền Định Châu quân lần này thực chất không phải giao quyềnbinh sĩ, mà chỉ là giao quyền tướng lĩnh. Con trai trưởng Diệp gia vào ĐịnhChâu, với sự phối hợp của Cung Điển và cấm quân, đã dễ dàng đoạt lấy quyềntướng quân từ tay Lý Hoằng Thành.Nếu mọi việc đều theo sắp đặt của Phạm Nhàn, nếu thế gian không độtnhiên xuất hiện một tướng trẻ dùng binh như thần, điều động Định Châu quânnhư tay chân, có lẽ Hồ Ca mang quân giả bộ tấn công, Lý Hoằng Thành có thểlợi dụng cơ hội này kéo dài thời gian tại nhiệm thêm một hai năm nữa.Trong phủ Đại tướng quân vô cùng yên tĩnh, sau một hồi im lặng, Lý HoằngThành bình tĩnh nói: "Hành quân đánh trận, ta không bằng Diệp Hoàn."Cung Điển ngẩng đầu lên nhìn hắn, một lúc sau mới trả lời khàn giọng nói:"Diệp Hoàn lớn lên trong Định Châu quân từ nhỏ, ba tuổi đã luyện võ trên lưngngựa, sắp xếp chiến trận, chỉ vì thiếu niên khí thịnh không cam tâm phụ thânkiềm chế công lao của mình, nên bỏ Định Châu đi sang Nam Chiếu."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trận chiến này, Tây Hồ thảm bại, ảnh hưởng rất sâu xa, được sử sách gọi làđại thắng Thanh Châu.Nguyên nhân khiến thảo nguyên liên tục rối loạn, ngoài trận Hồng Sơn khẩucòn có một lý do cực kỳ quan trọng khác, đó là bốn ngàn khinh kỵ mà diều hâuphát hiện. Một vị tướng trẻ tuổi đã lên kế hoạch tổng thể cho chiến dịch phụckích tinh nhuệ Tây Hồ của Định Châu quân lần này. Vị tướng lĩnh ấy đột ngộtrời khỏi chiến trường Hồng Sơn ngay khi trận chiến bùng nổ, mang theo vị tríthống soái, dẫn bốn ngàn khinh kỵ binh ẩn núp phía đông bắc, phát động truykích liên tục nửa năm vào tàn quân của vương đình.Cuộc truy kích diễn ra trong tuyết giá, phi ngựa trên thảo nguyên hoang vu.Cả truy binh lẫn đào binh đều sống cuộc sống vô cùng khắc nghiệt. Cuối cùng,cuộc truy kích diệt sạch khí thế của Thiền Vu Tốc Tất Đạt, khiến hắn không thểliên lạc được với bảy ngàn thiết kỵ Bắc Man ở phương tây xa xôi.Qua mùa đông, qua mùa xuân, qua bão tuyết và cỏ dại, cuộc truy kích khiếnngười ta kinh ngạc này kéo dài được năm tháng. Khi lực lượng còn lại củavương đình cuối cùng cũng liên lạc được với bảy ngàn thiết kỵ cuối cùng củaHải Đường ở lại thảo nguyên, đội khinh kỵ binh dũng cảm oanh liệt của KhánhQuốc mới rút lui khỏi thảo nguyên.Trong năm tháng ở thảo nguyên, đội quân chỉ vỏn vẹn bốn ngàn người nàyđốt phá khắp nơi, không biết đã tiêu diệt bao nhiêu bộ lạc người Hồ, dùng biệnpháp tàn nhẫn và kỷ luật để duy trì cuộc truy kích khó khăn trên thảo nguyên.Khi họ lui về Thanh Châu thành vào mùa xuân năm sau, trong số bốn ngànngười ban đầu chỉ còn có tám trăm.Thay đổi triệt để cục diện phía tây Khánh Quốc, dập tắt hoàn toàn ý địnhxâm nhập Trung Nguyên của người Hồ trên thảo nguyên. Thống soái của độithiết kỵ này thực ra chính là chỉ huy trận đại thắng Thanh Châu. Vốn là mộttướng lĩnh cấp cao, phải ở trong doanh trại chỉ đạo, nhưng đã tự hạ cấp mìnhxuống truy kích trên thảo nguyên. Ngoài tính toán không sai sót của Hoàng đếKhánh Quốc, vị tướng trẻ tuổi này mới là nhân vật then chốt. Thiền Vu thất bạidưới tay người này quả không oan uổng.Vị tướng trẻ tuổi tên là Diệp Hoàn, con trưởng của Chính sứ Khu Mật việnNam Khánh Diệp Trọng, huynh trưởng của Nhị Vương phi Diệp Linh Nhi.Chính là nhân vật rời Định Châu quân năm mười bảy tuổi, tới tiền tuyến NamChiếu, dần dần bị mọi người ở kinh đô quên lãng, cũng bị Phạm Nhàn lãngquên.o O oTrong lúc Diệp Hoàn tọa trấn Thanh Châu, chỉ huy bố trí trận Hồng Sơnkhẩu khiến người Hồ kêu la rầm trời, Đại tướng quân trên danh nghĩa của khuvực Tây Lương - Lý Hoằng Thành lại bị giam lỏng trong phủ Đại tướng quân ởĐịnh Châu.Cùng ở trong phủ với ông hắn có Cung Điển, người vừa rời vị trí thống lĩnhcấm quân đến nhậm chức ở Định Châu. Các báo cáo quân sự được chuyển liêntục từ Thanh Châu đến phủ Đại tướng quân, Cung Điển và Lý Hoằng Thànhngồi đối diện nhau, im lặng đọc những tin tức quân sự đó mà không nói lời nào.Đoàn quân tham chiến ở gần Thanh Châu chủ yếu là quân chính quy ĐịnhChâu ở khu vực Tây Lương, toàn là những binh sĩ biên ải sinh ra và lớn lên tạiđây. Diệp gia đã gây dựng ở đây hàng chục năm, ngoại trừ Đại hoàng tử chinhphạt phía tây lưu lại ảnh hưởng, thì Diệp gia coi như Hoàng đế của Định Châuquân. Giờ đây Hoàng đế cho gọi con trai trưởng Diệp gia về Định Châu, dẫnquân cựu binh Định Châu hung hãn xuất trận, việc phối hợp tất nhiên không cóvấn đề gì.Đoàn quân biên thùy Nam Chiếu mà Phạm Nhàn lo sợ kia thực ra khôngtràn vào Định Châu thành như tưởng tượng, mà chỉ đóng ở phía bắc kinh đôhướng về phía Thương Sơn rồi chọn một nhóm vào Định Châu thành, quân sốkhông nhiều nhưng đủ khống chế phủ Đại tướng quân.Việc giao quyền Định Châu quân lần này thực chất không phải giao quyềnbinh sĩ, mà chỉ là giao quyền tướng lĩnh. Con trai trưởng Diệp gia vào ĐịnhChâu, với sự phối hợp của Cung Điển và cấm quân, đã dễ dàng đoạt lấy quyềntướng quân từ tay Lý Hoằng Thành.Nếu mọi việc đều theo sắp đặt của Phạm Nhàn, nếu thế gian không độtnhiên xuất hiện một tướng trẻ dùng binh như thần, điều động Định Châu quânnhư tay chân, có lẽ Hồ Ca mang quân giả bộ tấn công, Lý Hoằng Thành có thểlợi dụng cơ hội này kéo dài thời gian tại nhiệm thêm một hai năm nữa.Trong phủ Đại tướng quân vô cùng yên tĩnh, sau một hồi im lặng, Lý HoằngThành bình tĩnh nói: "Hành quân đánh trận, ta không bằng Diệp Hoàn."Cung Điển ngẩng đầu lên nhìn hắn, một lúc sau mới trả lời khàn giọng nói:"Diệp Hoàn lớn lên trong Định Châu quân từ nhỏ, ba tuổi đã luyện võ trên lưngngựa, sắp xếp chiến trận, chỉ vì thiếu niên khí thịnh không cam tâm phụ thânkiềm chế công lao của mình, nên bỏ Định Châu đi sang Nam Chiếu."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑