Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1917: Định Tây Lương 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Chẳng trách trong kinh đô ít được nghe tin tức về người này." Lý HoằngThành gật đầu.Cung Điển thở dài: "Năm đó Diệp soái che giấu công trạng cũng vì tuổi cònnhỏ, quân công quá lớn sẽ khiến người ta ganh ghét, dù sao năm đó trưởng tửTần gia cũng chết oan trong doanh trại.""Tần Hằng cũng kém hắn." Lý Hoằng Thành lắc đầu nhìn báo cáo quân sự:"Diệp soái biết cách nhẫn nhịn, chẳng trách che giấu được người con xuất sắclâu như vậy.""Cả đời này Định Châu quân chúng ta chỉ mong bình định Tây Hồ." CungĐiển cũng xuất thân từ Định Châu quân, nhìn Lý Hoằng Thành nói: "Trungthành với Hoàng đế là điều đương nhiên, dù thiên hạ đánh giá thế nào về ĐịnhChâu quân, vì Hoàng đế và Khánh Quốc chúng ta sẵn sàng làm tất cả."Lý Hoằng Thành cười khổ một tiếng, biết lời này ám chỉ sự việc năm xưaDiệp Linh Nhi gả cho Nhị hoàng tử, kết quả cuối cùng trong trận phạn loạn ởkinh đô Định Châu quân lâm trận đổi phe, cho Nhị hoàng tử một đòn nghiêmtrọng nhất."Ta không biết Phạm Nhàn đã âm thầm nói gì với ngươi, nhưng nếu lần nàymời giặc ngoại xâm chỉ vì muốn bảo vệ chức vị Đại tướng quân này..." CungĐiển hai mắt nheo lại, hàn khí mãnh liệt nói: "Ta rất không tán thành với hànhđộng này của Phạm Nhàn."Lý Hoằng Thành ngẩng mặt lên, bình tĩnh nhìn Cung Điển, nói: "Ngươi chorằng ta là người thế nào? Phạm Nhàn là người thế nào? Ta đã dám để Hồ Cađến, tất nhiên là có thủ đoạn của ta. Dù không có Diệp Hoàn, ngươi tưởng ta sẽđể cho người Hồ chiếm được chút lợi ihcs nào à?""Dù sao đó cũng là chuyện chưa xảy ra, vẫn còn cơ hội quay trở lại." CungĐiển nói: "Nhưng ta nghĩ, chắc chắn bệ hạ đã rất thất vọng sâu sắc với TiểuPhạm đại nhân..."Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Sau khi Thế tử về kinh, xin thay mặt bảntướng chuyển lời tới Tiểu Phạm đại nhân, ta luôn đánh giá cao hắn, có điều lầnnày lại có phần thất vọng. Nam nhi sinh ra giữa trời đất, sao có thể lấy sinhmạng tướng sĩ làm vật đánh cược?"Lý Hoằng Thành hít một hơi thật sâu, nhìn Cung Điển như cười như không,im lặng một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: "Rốt cuộc ngươi vẫn không hiểuPhạm Nhàn. Nếu như hắn thực sự là nhân vật nhất tướng thành vạn cốt khô, nếunhư hắn thực sự không coi tính mạng tướng sĩ Khánh Quốc ra gì, chỉ sợ bây giờĐiều kiện... đã sớm biến thành những mảnh vải rách nát đầy vết thương rỉ máu,bệ hạ dù có tài trí tuyệt luân cũng khó ngăn được hắn xé nát tấm vải ấy từ bêntrong. Ngươi đã đánh giá quá thấp năng lực của hắn, cũng đã xem thường tínhcách của hắn."Cung Điển im lặng không nói gì, nhưng trong lòng lại ớn lạnh, hắn khôngbiết trước mặt bệ hạ, vị Tiểu Phạm đại nhân kia đã bị tổn thương nặng nề, liệucó còn sức phản công?o O oTrận chiến ở Hồng Sơn khẩu, dù là chiến dịch phục kích, nhưng đối mặt lạilà hàng vạn kỵ binh thảo nguyên như sói như hổ của người Hồ. Triều đìnhKhánh Quốc, nói chính xác hơn là Hoàng đế bệ hạ đã bỏ ra rất nhiều công sứccho trận chiến này. Một mật chỉ truất quyền chỉ huy của Lý Hoằng Thành, mậtchỉ khác ban toàn quyền chỉ huy cho Diệp Hoàn, trưởng tử Diệp gia gia. Đó làlòng tin tuyệt đối của Hoàng đế dành cho vị tướng trẻ tuổi ấy. Cuối cùng, vụ cácược đó đã đem lại thắng lợi toàn diện.Chiến thắng cần có nền tảng, đó là binh sĩ. Để chiến thắng quân Hồ trênthảo nguyên, toàn bộ binh sĩ tại các doanh trại lớn trong và ngoài Định Châuthành đều bị điều động. Toàn bộ Định Châu quân xuất quân cộng thêm ThanhChâu quân, cuối cùng mới giành được thắng lợi như vậy. Còn bây giờ trongĐịnh Châu thành chỉ còn đám quân do Cung Điển mang theo và một ít biênquân Nam Chiếu do Diệp Hoàn để lại nhằm duy trì trật tự.Lý Hoằng Thành im lặng trở về phủ, đứng trong thư phòng ngơ ngác nhìnbản đồ lớn rồi nói với tên môn khách luôn đứng sau lưng: "Ta sắp phải về kinhđô, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi Định Châu, còn việc sau này làm thế nào để trốnthoát, tùy thuộc vào bản lĩnh của ngươi."Tên môn khách này trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tử Việt thay đại nhân cảmtạ ân huệ của tướng quân." Người này chính là Đặng Tử Việt, thuộc hạ tin cẩncủa Phạm Nhàn, toàn quyền phụ trách các việc liên quan đến Giám Sát viện ởTây Lương. Sau biến cố ở kinh đô, Đặng Tử Việt trở thành nhân vật mà triềuđình nhất định phải bắt giữ. Không ai ngờ người này lại trốn trong phủ Đạitướng quân."Lần này đại thắng ở Thanh Châu, ngoài thánh mục như đuốc của bệ hạ vàtài dùng binh như thần của tiểu Diệp tướng quân, toàn bộ Giám Sát viện cũnghoạt động hết công suất. Nói vậy Ngôn Băng Vân vẫn ở trong Định Châu thành,chắc kinh đô cũng không hay biết." Đặng Tử Việt thở dài một tiếng rồi nói:“Mưu đồ của Tiểu Phạm đại nhân đều rơi vào tính toán của bệ hạ, nước đã đếnchân, ta cũng không thể buông bỏ lợi ích của Đại Khánh tới thông báo cho đámngười Hồ... tin rằng suy nghĩ của Tiểu Phạm đại nhân cũng giống như thuộchạ.”Lý Hoằng Thành trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta chợt nhận ra lời của CungĐiển có lý. Cho dù Phạm Nhàn có làm gì đi nữa cũng không thể đánh bại bệ hạ.Hắn ta lại không đành lòng để dân chúng Đại Khánh lâm vào cảnh khốn cùng.Nếu vậy, tội gì phải như thế chứ?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Chẳng trách trong kinh đô ít được nghe tin tức về người này." Lý Hoằng
Thành gật đầu.
Cung Điển thở dài: "Năm đó Diệp soái che giấu công trạng cũng vì tuổi còn
nhỏ, quân công quá lớn sẽ khiến người ta ganh ghét, dù sao năm đó trưởng tử
Tần gia cũng chết oan trong doanh trại."
"Tần Hằng cũng kém hắn." Lý Hoằng Thành lắc đầu nhìn báo cáo quân sự:
"Diệp soái biết cách nhẫn nhịn, chẳng trách che giấu được người con xuất sắc
lâu như vậy."
"Cả đời này Định Châu quân chúng ta chỉ mong bình định Tây Hồ." Cung
Điển cũng xuất thân từ Định Châu quân, nhìn Lý Hoằng Thành nói: "Trung
thành với Hoàng đế là điều đương nhiên, dù thiên hạ đánh giá thế nào về Định
Châu quân, vì Hoàng đế và Khánh Quốc chúng ta sẵn sàng làm tất cả."
Lý Hoằng Thành cười khổ một tiếng, biết lời này ám chỉ sự việc năm xưa
Diệp Linh Nhi gả cho Nhị hoàng tử, kết quả cuối cùng trong trận phạn loạn ở
kinh đô Định Châu quân lâm trận đổi phe, cho Nhị hoàng tử một đòn nghiêm
trọng nhất.
"Ta không biết Phạm Nhàn đã âm thầm nói gì với ngươi, nhưng nếu lần này
mời giặc ngoại xâm chỉ vì muốn bảo vệ chức vị Đại tướng quân này..." Cung
Điển hai mắt nheo lại, hàn khí mãnh liệt nói: "Ta rất không tán thành với hành
động này của Phạm Nhàn."
Lý Hoằng Thành ngẩng mặt lên, bình tĩnh nhìn Cung Điển, nói: "Ngươi cho
rằng ta là người thế nào? Phạm Nhàn là người thế nào? Ta đã dám để Hồ Ca
đến, tất nhiên là có thủ đoạn của ta. Dù không có Diệp Hoàn, ngươi tưởng ta sẽ
để cho người Hồ chiếm được chút lợi ihcs nào à?"
"Dù sao đó cũng là chuyện chưa xảy ra, vẫn còn cơ hội quay trở lại." Cung
Điển nói: "Nhưng ta nghĩ, chắc chắn bệ hạ đã rất thất vọng sâu sắc với Tiểu
Phạm đại nhân..."
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Sau khi Thế tử về kinh, xin thay mặt bản
tướng chuyển lời tới Tiểu Phạm đại nhân, ta luôn đánh giá cao hắn, có điều lần
này lại có phần thất vọng. Nam nhi sinh ra giữa trời đất, sao có thể lấy sinh
mạng tướng sĩ làm vật đánh cược?"
Lý Hoằng Thành hít một hơi thật sâu, nhìn Cung Điển như cười như không,
im lặng một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: "Rốt cuộc ngươi vẫn không hiểu
Phạm Nhàn. Nếu như hắn thực sự là nhân vật nhất tướng thành vạn cốt khô, nếu
như hắn thực sự không coi tính mạng tướng sĩ Khánh Quốc ra gì, chỉ sợ bây giờ
Điều kiện... đã sớm biến thành những mảnh vải rách nát đầy vết thương rỉ máu,
bệ hạ dù có tài trí tuyệt luân cũng khó ngăn được hắn xé nát tấm vải ấy từ bên
trong. Ngươi đã đánh giá quá thấp năng lực của hắn, cũng đã xem thường tính
cách của hắn."
Cung Điển im lặng không nói gì, nhưng trong lòng lại ớn lạnh, hắn không
biết trước mặt bệ hạ, vị Tiểu Phạm đại nhân kia đã bị tổn thương nặng nề, liệu
có còn sức phản công?
o O o
Trận chiến ở Hồng Sơn khẩu, dù là chiến dịch phục kích, nhưng đối mặt lại
là hàng vạn kỵ binh thảo nguyên như sói như hổ của người Hồ. Triều đình
Khánh Quốc, nói chính xác hơn là Hoàng đế bệ hạ đã bỏ ra rất nhiều công sức
cho trận chiến này. Một mật chỉ truất quyền chỉ huy của Lý Hoằng Thành, mật
chỉ khác ban toàn quyền chỉ huy cho Diệp Hoàn, trưởng tử Diệp gia gia. Đó là
lòng tin tuyệt đối của Hoàng đế dành cho vị tướng trẻ tuổi ấy. Cuối cùng, vụ cá
cược đó đã đem lại thắng lợi toàn diện.
Chiến thắng cần có nền tảng, đó là binh sĩ. Để chiến thắng quân Hồ trên
thảo nguyên, toàn bộ binh sĩ tại các doanh trại lớn trong và ngoài Định Châu
thành đều bị điều động. Toàn bộ Định Châu quân xuất quân cộng thêm Thanh
Châu quân, cuối cùng mới giành được thắng lợi như vậy. Còn bây giờ trong
Định Châu thành chỉ còn đám quân do Cung Điển mang theo và một ít biên
quân Nam Chiếu do Diệp Hoàn để lại nhằm duy trì trật tự.
Lý Hoằng Thành im lặng trở về phủ, đứng trong thư phòng ngơ ngác nhìn
bản đồ lớn rồi nói với tên môn khách luôn đứng sau lưng: "Ta sắp phải về kinh
đô, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi Định Châu, còn việc sau này làm thế nào để trốn
thoát, tùy thuộc vào bản lĩnh của ngươi."
Tên môn khách này trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tử Việt thay đại nhân cảm
tạ ân huệ của tướng quân." Người này chính là Đặng Tử Việt, thuộc hạ tin cẩn
của Phạm Nhàn, toàn quyền phụ trách các việc liên quan đến Giám Sát viện ở
Tây Lương. Sau biến cố ở kinh đô, Đặng Tử Việt trở thành nhân vật mà triều
đình nhất định phải bắt giữ. Không ai ngờ người này lại trốn trong phủ Đại
tướng quân.
"Lần này đại thắng ở Thanh Châu, ngoài thánh mục như đuốc của bệ hạ và
tài dùng binh như thần của tiểu Diệp tướng quân, toàn bộ Giám Sát viện cũng
hoạt động hết công suất. Nói vậy Ngôn Băng Vân vẫn ở trong Định Châu thành,
chắc kinh đô cũng không hay biết." Đặng Tử Việt thở dài một tiếng rồi nói:
“Mưu đồ của Tiểu Phạm đại nhân đều rơi vào tính toán của bệ hạ, nước đã đến
chân, ta cũng không thể buông bỏ lợi ích của Đại Khánh tới thông báo cho đám
người Hồ... tin rằng suy nghĩ của Tiểu Phạm đại nhân cũng giống như thuộc
hạ.”
Lý Hoằng Thành trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta chợt nhận ra lời của Cung
Điển có lý. Cho dù Phạm Nhàn có làm gì đi nữa cũng không thể đánh bại bệ hạ.
Hắn ta lại không đành lòng để dân chúng Đại Khánh lâm vào cảnh khốn cùng.
Nếu vậy, tội gì phải như thế chứ?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Chẳng trách trong kinh đô ít được nghe tin tức về người này." Lý HoằngThành gật đầu.Cung Điển thở dài: "Năm đó Diệp soái che giấu công trạng cũng vì tuổi cònnhỏ, quân công quá lớn sẽ khiến người ta ganh ghét, dù sao năm đó trưởng tửTần gia cũng chết oan trong doanh trại.""Tần Hằng cũng kém hắn." Lý Hoằng Thành lắc đầu nhìn báo cáo quân sự:"Diệp soái biết cách nhẫn nhịn, chẳng trách che giấu được người con xuất sắclâu như vậy.""Cả đời này Định Châu quân chúng ta chỉ mong bình định Tây Hồ." CungĐiển cũng xuất thân từ Định Châu quân, nhìn Lý Hoằng Thành nói: "Trungthành với Hoàng đế là điều đương nhiên, dù thiên hạ đánh giá thế nào về ĐịnhChâu quân, vì Hoàng đế và Khánh Quốc chúng ta sẵn sàng làm tất cả."Lý Hoằng Thành cười khổ một tiếng, biết lời này ám chỉ sự việc năm xưaDiệp Linh Nhi gả cho Nhị hoàng tử, kết quả cuối cùng trong trận phạn loạn ởkinh đô Định Châu quân lâm trận đổi phe, cho Nhị hoàng tử một đòn nghiêmtrọng nhất."Ta không biết Phạm Nhàn đã âm thầm nói gì với ngươi, nhưng nếu lần nàymời giặc ngoại xâm chỉ vì muốn bảo vệ chức vị Đại tướng quân này..." CungĐiển hai mắt nheo lại, hàn khí mãnh liệt nói: "Ta rất không tán thành với hànhđộng này của Phạm Nhàn."Lý Hoằng Thành ngẩng mặt lên, bình tĩnh nhìn Cung Điển, nói: "Ngươi chorằng ta là người thế nào? Phạm Nhàn là người thế nào? Ta đã dám để Hồ Cađến, tất nhiên là có thủ đoạn của ta. Dù không có Diệp Hoàn, ngươi tưởng ta sẽđể cho người Hồ chiếm được chút lợi ihcs nào à?""Dù sao đó cũng là chuyện chưa xảy ra, vẫn còn cơ hội quay trở lại." CungĐiển nói: "Nhưng ta nghĩ, chắc chắn bệ hạ đã rất thất vọng sâu sắc với TiểuPhạm đại nhân..."Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Sau khi Thế tử về kinh, xin thay mặt bảntướng chuyển lời tới Tiểu Phạm đại nhân, ta luôn đánh giá cao hắn, có điều lầnnày lại có phần thất vọng. Nam nhi sinh ra giữa trời đất, sao có thể lấy sinhmạng tướng sĩ làm vật đánh cược?"Lý Hoằng Thành hít một hơi thật sâu, nhìn Cung Điển như cười như không,im lặng một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: "Rốt cuộc ngươi vẫn không hiểuPhạm Nhàn. Nếu như hắn thực sự là nhân vật nhất tướng thành vạn cốt khô, nếunhư hắn thực sự không coi tính mạng tướng sĩ Khánh Quốc ra gì, chỉ sợ bây giờĐiều kiện... đã sớm biến thành những mảnh vải rách nát đầy vết thương rỉ máu,bệ hạ dù có tài trí tuyệt luân cũng khó ngăn được hắn xé nát tấm vải ấy từ bêntrong. Ngươi đã đánh giá quá thấp năng lực của hắn, cũng đã xem thường tínhcách của hắn."Cung Điển im lặng không nói gì, nhưng trong lòng lại ớn lạnh, hắn khôngbiết trước mặt bệ hạ, vị Tiểu Phạm đại nhân kia đã bị tổn thương nặng nề, liệucó còn sức phản công?o O oTrận chiến ở Hồng Sơn khẩu, dù là chiến dịch phục kích, nhưng đối mặt lạilà hàng vạn kỵ binh thảo nguyên như sói như hổ của người Hồ. Triều đìnhKhánh Quốc, nói chính xác hơn là Hoàng đế bệ hạ đã bỏ ra rất nhiều công sứccho trận chiến này. Một mật chỉ truất quyền chỉ huy của Lý Hoằng Thành, mậtchỉ khác ban toàn quyền chỉ huy cho Diệp Hoàn, trưởng tử Diệp gia gia. Đó làlòng tin tuyệt đối của Hoàng đế dành cho vị tướng trẻ tuổi ấy. Cuối cùng, vụ cácược đó đã đem lại thắng lợi toàn diện.Chiến thắng cần có nền tảng, đó là binh sĩ. Để chiến thắng quân Hồ trênthảo nguyên, toàn bộ binh sĩ tại các doanh trại lớn trong và ngoài Định Châuthành đều bị điều động. Toàn bộ Định Châu quân xuất quân cộng thêm ThanhChâu quân, cuối cùng mới giành được thắng lợi như vậy. Còn bây giờ trongĐịnh Châu thành chỉ còn đám quân do Cung Điển mang theo và một ít biênquân Nam Chiếu do Diệp Hoàn để lại nhằm duy trì trật tự.Lý Hoằng Thành im lặng trở về phủ, đứng trong thư phòng ngơ ngác nhìnbản đồ lớn rồi nói với tên môn khách luôn đứng sau lưng: "Ta sắp phải về kinhđô, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi Định Châu, còn việc sau này làm thế nào để trốnthoát, tùy thuộc vào bản lĩnh của ngươi."Tên môn khách này trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tử Việt thay đại nhân cảmtạ ân huệ của tướng quân." Người này chính là Đặng Tử Việt, thuộc hạ tin cẩncủa Phạm Nhàn, toàn quyền phụ trách các việc liên quan đến Giám Sát viện ởTây Lương. Sau biến cố ở kinh đô, Đặng Tử Việt trở thành nhân vật mà triềuđình nhất định phải bắt giữ. Không ai ngờ người này lại trốn trong phủ Đạitướng quân."Lần này đại thắng ở Thanh Châu, ngoài thánh mục như đuốc của bệ hạ vàtài dùng binh như thần của tiểu Diệp tướng quân, toàn bộ Giám Sát viện cũnghoạt động hết công suất. Nói vậy Ngôn Băng Vân vẫn ở trong Định Châu thành,chắc kinh đô cũng không hay biết." Đặng Tử Việt thở dài một tiếng rồi nói:“Mưu đồ của Tiểu Phạm đại nhân đều rơi vào tính toán của bệ hạ, nước đã đếnchân, ta cũng không thể buông bỏ lợi ích của Đại Khánh tới thông báo cho đámngười Hồ... tin rằng suy nghĩ của Tiểu Phạm đại nhân cũng giống như thuộchạ.”Lý Hoằng Thành trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta chợt nhận ra lời của CungĐiển có lý. Cho dù Phạm Nhàn có làm gì đi nữa cũng không thể đánh bại bệ hạ.Hắn ta lại không đành lòng để dân chúng Đại Khánh lâm vào cảnh khốn cùng.Nếu vậy, tội gì phải như thế chứ?"