Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1918: Loạn Giang Nam 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Năm Khánh Lịch thứ mười , sau thắng lợi lớn ở Thanh Châu, Đại tướngquân Lý Hoằng Thành được triệu về kinh đô phong chức Phó sứ của Khu Mậtviện, vinh dự vô cùng. Có điều, mọi người đều thấy rất rõ, vị trí Phó sứ chỉ làchức vụ nhàn rỗi dưới sự kiểm soát của Diệp Trọng. Thế tử Lý Hoằng Thànhkhông còn được tự do như ở Định Châu nữa. Ai cũng nhớ, người trẻ tuổi nhấttừng làm Phó sứ Khu Mật viện là Tần Hằng, và kết cục của hắn ta chẳng tốt đẹpgì.Về kinh, Lý Hoằng Thành lập tức vào cung yết kiến. Trong Ngự Thư phòng,Hoàng đế không trách móc gì mà chỉ ôn hòa nói về Tây Lương. Nhưng thế tửthấy Phạm Nhược Nhược bên cạnh bệ hạ, lòng buồn bã khôn xiết. Ra khỏicung, hắn về phủ gặp Tĩnh Vương vừa được thả và muội muội mình. Ba ngườingồi yên lặng, lão vương gia thở dài liên tục, vỗ vai con trai: "Cũng may khôngxảy ra chuyện gì, con có thể kiên trì đến hôm nay mới về kinh đô, cũng coi nhưtận sức với bên kia rồi."Tuy nói như vậy nhưng đêm đó, Lý Hoằng Thành vẫn tự mình đến Phạmphủ, hắn biết Phạm Nhàn rất trông cậy vào mình. Tuy hắn vẫn kiên trì ở lạiĐịnh Châu dưới áp lực của Thánh chỉ và Cung Điển, nhưng cuối cùng vẫn bịtriệu về, hắn vẫn muốn có lời giải thích với Phạm Nhàn.Không ai biết hai người nói gì trong hậu viện Phạm phủ. Có lẽ chỉ bày tỏnỗi áy náy với nhau. Trong cung dường như cũng không quan tâm đến cuộcđàm thoại này nên không ngăn cản thế tử đến phủ.Phạm Nhàn cười khổ rồi nói: "Ta cũng không ngờ mọi việc lại thành ra nhưvậy." Sau đó y đứng dậy, ôm vai Lý Hoằng Thành, vỗ nhẹ lưng rồi đưa hắn rakhỏi thư phòng.Trước khi rời phòng, Lý Hoằng Thành quay người lại nhìn y, lo lắng nói:"Có lẽ Đặng Tử Việt đã trốn đi rồi. Nhưng có lẽ người trong Khải Niên tiểu tổcủa ngươi đã tổn thất mất một số ở khu vực Tây Lương, dù sao đây là việc trongviện các ngươi, ta cũng không rõ nội tình, hy vọng ngươi có thể kiềm chế cảmxúc. ""Ta không biết kẻ phản bội là ai, có lẽ chỉ là một lần liên lạc bị người trongviện phát hiện dấu vết. Dù sao... lần này là Ngôn Băng Vân trực tiếp đi trấn thủ,đối mặt với tên này, ta cũng không tự tin cho lắm." Vẻ mặt Phạm Nhàn âm u,nói: "Nhưng cứ yên tâm, ta không mấy hứng thú với việc báo thù, chỉ cảm thấyhơi hoang mang mà thôi.""Nếu ngay cả ngươi cũng cảm thấy hoang mang, thì ta khuyên ngươi nhữngngày này ngươi nên thành thật một chút." Lý Hoằng Thành lắc đầu, từ chối ýđịnh Phạm Nhàn đưa mình ra cửa, vỗ vai hắn như cha an ủi con, phất tay áobước đi.Nhìn bóng dáng cô độc của Lý Hoằng Thành khuất dạng trong phía đônggian nhà, Phạm Nhàn lặng thinh một hồi lâu mới quay đầu vào phòng, ngồixuống ghế thái sư. Lời nhận xét của Cung Điển khiến Phạm Nhàn cũng khôngkhỏi cảm thấy trong miệng cay đắng, tự trọng quá cao? Nếu thật sự phân tích,sắp đặt của Phạm Nhàn ở Đông Di thành và khu vực Tây Lương thật sự có phầnnhư vậy, rõ ràng về mặt đạo đức là không đúng.Nam nhi khoái ý ân cừu, sao lại dùng sinh mạng tướng sĩ làm vốn liếng!Nhưng ai có thể thấu hiểu suy nghĩ của Phạm Nhàn, chính vì không muốn quánhiều người vô tội chết oan vì chiến tranh giữa mình và Hoàng đế bệ hạ, nênmới chọn sắp đặt hiện tại.Đại thắng Thanh Châu là một thành quả tuyệt vời nhờ âm mưu sâu xa củaHoàng đế bệ hạ, bất luận Hồ Ca nghi binh hay phản ứng Thiền Vu, tất cả đều làkết quả của từ công sức của Giám Sát viện, hay của Phạm Nhàn. Nhưng Hoàngđế bệ hạ đã lạnh lùng và bình tĩnh lợi dụng chuẩn bị đó.Phạm Nhàn không hề có cảm giác thân cận với người Hồ ngoài thảonguyên, xác chết và nhà cửa bị thiêu rụi ở khu vực Tây Lương chỉ khiến hắn vỗtay tán thưởng trận đại thắng Thanh Châu. Vấn đề là, chiến thắng này dễ dàngxóa sổ toàn bộ sắp đặt của Phạm Nhàn ở Tây Lương, nếu trong tình thế này LýHoằng Thành còn chần chừ không về kinh đô, vậy chẳng khác nào tự sát.Phạm Nhàn lạnh sống lưng trước thủ đoạn và tài năng của Hoàng đế bệ hạ,trong lòng dấy lên cảm giác sợ hãi khó mà chống cự.o O o"Ngươi cũng đã nghe rồi đấy, chuyện này không liên can gì đến ta." PhạmNhàn đặt hai tay xuống bàn, nhắm mắt mệt mỏi.Hải Đường Đóa Đóa trở lại Trung Nguyên, mặc lại chiếc áo bông hoa vảixuất hiện phía sau Phạm Nhàn. Sau trận chiến tại Hồng Sơn khẩu, cô và nhómngười ở Định Châu lên đường gần như cùng lúc. Lý Hoằng Thành về kinh cựckỳ nhanh nhưng vẫn chậm hơn cô cả một ngày. Lúc này cung đình sát đã nớilỏng giám sát đối với Phạm phủ, làm sao ngăn cản được Thánh nữ Bắc Tề lặnglẽ lẻn vào trong phủ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Năm Khánh Lịch thứ mười , sau thắng lợi lớn ở Thanh Châu, Đại tướngquân Lý Hoằng Thành được triệu về kinh đô phong chức Phó sứ của Khu Mậtviện, vinh dự vô cùng. Có điều, mọi người đều thấy rất rõ, vị trí Phó sứ chỉ làchức vụ nhàn rỗi dưới sự kiểm soát của Diệp Trọng. Thế tử Lý Hoằng Thànhkhông còn được tự do như ở Định Châu nữa. Ai cũng nhớ, người trẻ tuổi nhấttừng làm Phó sứ Khu Mật viện là Tần Hằng, và kết cục của hắn ta chẳng tốt đẹpgì.Về kinh, Lý Hoằng Thành lập tức vào cung yết kiến. Trong Ngự Thư phòng,Hoàng đế không trách móc gì mà chỉ ôn hòa nói về Tây Lương. Nhưng thế tửthấy Phạm Nhược Nhược bên cạnh bệ hạ, lòng buồn bã khôn xiết. Ra khỏicung, hắn về phủ gặp Tĩnh Vương vừa được thả và muội muội mình. Ba ngườingồi yên lặng, lão vương gia thở dài liên tục, vỗ vai con trai: "Cũng may khôngxảy ra chuyện gì, con có thể kiên trì đến hôm nay mới về kinh đô, cũng coi nhưtận sức với bên kia rồi."Tuy nói như vậy nhưng đêm đó, Lý Hoằng Thành vẫn tự mình đến Phạmphủ, hắn biết Phạm Nhàn rất trông cậy vào mình. Tuy hắn vẫn kiên trì ở lạiĐịnh Châu dưới áp lực của Thánh chỉ và Cung Điển, nhưng cuối cùng vẫn bịtriệu về, hắn vẫn muốn có lời giải thích với Phạm Nhàn.Không ai biết hai người nói gì trong hậu viện Phạm phủ. Có lẽ chỉ bày tỏnỗi áy náy với nhau. Trong cung dường như cũng không quan tâm đến cuộcđàm thoại này nên không ngăn cản thế tử đến phủ.Phạm Nhàn cười khổ rồi nói: "Ta cũng không ngờ mọi việc lại thành ra nhưvậy." Sau đó y đứng dậy, ôm vai Lý Hoằng Thành, vỗ nhẹ lưng rồi đưa hắn rakhỏi thư phòng.Trước khi rời phòng, Lý Hoằng Thành quay người lại nhìn y, lo lắng nói:"Có lẽ Đặng Tử Việt đã trốn đi rồi. Nhưng có lẽ người trong Khải Niên tiểu tổcủa ngươi đã tổn thất mất một số ở khu vực Tây Lương, dù sao đây là việc trongviện các ngươi, ta cũng không rõ nội tình, hy vọng ngươi có thể kiềm chế cảmxúc. ""Ta không biết kẻ phản bội là ai, có lẽ chỉ là một lần liên lạc bị người trongviện phát hiện dấu vết. Dù sao... lần này là Ngôn Băng Vân trực tiếp đi trấn thủ,đối mặt với tên này, ta cũng không tự tin cho lắm." Vẻ mặt Phạm Nhàn âm u,nói: "Nhưng cứ yên tâm, ta không mấy hứng thú với việc báo thù, chỉ cảm thấyhơi hoang mang mà thôi.""Nếu ngay cả ngươi cũng cảm thấy hoang mang, thì ta khuyên ngươi nhữngngày này ngươi nên thành thật một chút." Lý Hoằng Thành lắc đầu, từ chối ýđịnh Phạm Nhàn đưa mình ra cửa, vỗ vai hắn như cha an ủi con, phất tay áobước đi.Nhìn bóng dáng cô độc của Lý Hoằng Thành khuất dạng trong phía đônggian nhà, Phạm Nhàn lặng thinh một hồi lâu mới quay đầu vào phòng, ngồixuống ghế thái sư. Lời nhận xét của Cung Điển khiến Phạm Nhàn cũng khôngkhỏi cảm thấy trong miệng cay đắng, tự trọng quá cao? Nếu thật sự phân tích,sắp đặt của Phạm Nhàn ở Đông Di thành và khu vực Tây Lương thật sự có phầnnhư vậy, rõ ràng về mặt đạo đức là không đúng.Nam nhi khoái ý ân cừu, sao lại dùng sinh mạng tướng sĩ làm vốn liếng!Nhưng ai có thể thấu hiểu suy nghĩ của Phạm Nhàn, chính vì không muốn quánhiều người vô tội chết oan vì chiến tranh giữa mình và Hoàng đế bệ hạ, nênmới chọn sắp đặt hiện tại.Đại thắng Thanh Châu là một thành quả tuyệt vời nhờ âm mưu sâu xa củaHoàng đế bệ hạ, bất luận Hồ Ca nghi binh hay phản ứng Thiền Vu, tất cả đều làkết quả của từ công sức của Giám Sát viện, hay của Phạm Nhàn. Nhưng Hoàngđế bệ hạ đã lạnh lùng và bình tĩnh lợi dụng chuẩn bị đó.Phạm Nhàn không hề có cảm giác thân cận với người Hồ ngoài thảonguyên, xác chết và nhà cửa bị thiêu rụi ở khu vực Tây Lương chỉ khiến hắn vỗtay tán thưởng trận đại thắng Thanh Châu. Vấn đề là, chiến thắng này dễ dàngxóa sổ toàn bộ sắp đặt của Phạm Nhàn ở Tây Lương, nếu trong tình thế này LýHoằng Thành còn chần chừ không về kinh đô, vậy chẳng khác nào tự sát.Phạm Nhàn lạnh sống lưng trước thủ đoạn và tài năng của Hoàng đế bệ hạ,trong lòng dấy lên cảm giác sợ hãi khó mà chống cự.o O o"Ngươi cũng đã nghe rồi đấy, chuyện này không liên can gì đến ta." PhạmNhàn đặt hai tay xuống bàn, nhắm mắt mệt mỏi.Hải Đường Đóa Đóa trở lại Trung Nguyên, mặc lại chiếc áo bông hoa vảixuất hiện phía sau Phạm Nhàn. Sau trận chiến tại Hồng Sơn khẩu, cô và nhómngười ở Định Châu lên đường gần như cùng lúc. Lý Hoằng Thành về kinh cựckỳ nhanh nhưng vẫn chậm hơn cô cả một ngày. Lúc này cung đình sát đã nớilỏng giám sát đối với Phạm phủ, làm sao ngăn cản được Thánh nữ Bắc Tề lặnglẽ lẻn vào trong phủ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Năm Khánh Lịch thứ mười , sau thắng lợi lớn ở Thanh Châu, Đại tướngquân Lý Hoằng Thành được triệu về kinh đô phong chức Phó sứ của Khu Mậtviện, vinh dự vô cùng. Có điều, mọi người đều thấy rất rõ, vị trí Phó sứ chỉ làchức vụ nhàn rỗi dưới sự kiểm soát của Diệp Trọng. Thế tử Lý Hoằng Thànhkhông còn được tự do như ở Định Châu nữa. Ai cũng nhớ, người trẻ tuổi nhấttừng làm Phó sứ Khu Mật viện là Tần Hằng, và kết cục của hắn ta chẳng tốt đẹpgì.Về kinh, Lý Hoằng Thành lập tức vào cung yết kiến. Trong Ngự Thư phòng,Hoàng đế không trách móc gì mà chỉ ôn hòa nói về Tây Lương. Nhưng thế tửthấy Phạm Nhược Nhược bên cạnh bệ hạ, lòng buồn bã khôn xiết. Ra khỏicung, hắn về phủ gặp Tĩnh Vương vừa được thả và muội muội mình. Ba ngườingồi yên lặng, lão vương gia thở dài liên tục, vỗ vai con trai: "Cũng may khôngxảy ra chuyện gì, con có thể kiên trì đến hôm nay mới về kinh đô, cũng coi nhưtận sức với bên kia rồi."Tuy nói như vậy nhưng đêm đó, Lý Hoằng Thành vẫn tự mình đến Phạmphủ, hắn biết Phạm Nhàn rất trông cậy vào mình. Tuy hắn vẫn kiên trì ở lạiĐịnh Châu dưới áp lực của Thánh chỉ và Cung Điển, nhưng cuối cùng vẫn bịtriệu về, hắn vẫn muốn có lời giải thích với Phạm Nhàn.Không ai biết hai người nói gì trong hậu viện Phạm phủ. Có lẽ chỉ bày tỏnỗi áy náy với nhau. Trong cung dường như cũng không quan tâm đến cuộcđàm thoại này nên không ngăn cản thế tử đến phủ.Phạm Nhàn cười khổ rồi nói: "Ta cũng không ngờ mọi việc lại thành ra nhưvậy." Sau đó y đứng dậy, ôm vai Lý Hoằng Thành, vỗ nhẹ lưng rồi đưa hắn rakhỏi thư phòng.Trước khi rời phòng, Lý Hoằng Thành quay người lại nhìn y, lo lắng nói:"Có lẽ Đặng Tử Việt đã trốn đi rồi. Nhưng có lẽ người trong Khải Niên tiểu tổcủa ngươi đã tổn thất mất một số ở khu vực Tây Lương, dù sao đây là việc trongviện các ngươi, ta cũng không rõ nội tình, hy vọng ngươi có thể kiềm chế cảmxúc. ""Ta không biết kẻ phản bội là ai, có lẽ chỉ là một lần liên lạc bị người trongviện phát hiện dấu vết. Dù sao... lần này là Ngôn Băng Vân trực tiếp đi trấn thủ,đối mặt với tên này, ta cũng không tự tin cho lắm." Vẻ mặt Phạm Nhàn âm u,nói: "Nhưng cứ yên tâm, ta không mấy hứng thú với việc báo thù, chỉ cảm thấyhơi hoang mang mà thôi.""Nếu ngay cả ngươi cũng cảm thấy hoang mang, thì ta khuyên ngươi nhữngngày này ngươi nên thành thật một chút." Lý Hoằng Thành lắc đầu, từ chối ýđịnh Phạm Nhàn đưa mình ra cửa, vỗ vai hắn như cha an ủi con, phất tay áobước đi.Nhìn bóng dáng cô độc của Lý Hoằng Thành khuất dạng trong phía đônggian nhà, Phạm Nhàn lặng thinh một hồi lâu mới quay đầu vào phòng, ngồixuống ghế thái sư. Lời nhận xét của Cung Điển khiến Phạm Nhàn cũng khôngkhỏi cảm thấy trong miệng cay đắng, tự trọng quá cao? Nếu thật sự phân tích,sắp đặt của Phạm Nhàn ở Đông Di thành và khu vực Tây Lương thật sự có phầnnhư vậy, rõ ràng về mặt đạo đức là không đúng.Nam nhi khoái ý ân cừu, sao lại dùng sinh mạng tướng sĩ làm vốn liếng!Nhưng ai có thể thấu hiểu suy nghĩ của Phạm Nhàn, chính vì không muốn quánhiều người vô tội chết oan vì chiến tranh giữa mình và Hoàng đế bệ hạ, nênmới chọn sắp đặt hiện tại.Đại thắng Thanh Châu là một thành quả tuyệt vời nhờ âm mưu sâu xa củaHoàng đế bệ hạ, bất luận Hồ Ca nghi binh hay phản ứng Thiền Vu, tất cả đều làkết quả của từ công sức của Giám Sát viện, hay của Phạm Nhàn. Nhưng Hoàngđế bệ hạ đã lạnh lùng và bình tĩnh lợi dụng chuẩn bị đó.Phạm Nhàn không hề có cảm giác thân cận với người Hồ ngoài thảonguyên, xác chết và nhà cửa bị thiêu rụi ở khu vực Tây Lương chỉ khiến hắn vỗtay tán thưởng trận đại thắng Thanh Châu. Vấn đề là, chiến thắng này dễ dàngxóa sổ toàn bộ sắp đặt của Phạm Nhàn ở Tây Lương, nếu trong tình thế này LýHoằng Thành còn chần chừ không về kinh đô, vậy chẳng khác nào tự sát.Phạm Nhàn lạnh sống lưng trước thủ đoạn và tài năng của Hoàng đế bệ hạ,trong lòng dấy lên cảm giác sợ hãi khó mà chống cự.o O o"Ngươi cũng đã nghe rồi đấy, chuyện này không liên can gì đến ta." PhạmNhàn đặt hai tay xuống bàn, nhắm mắt mệt mỏi.Hải Đường Đóa Đóa trở lại Trung Nguyên, mặc lại chiếc áo bông hoa vảixuất hiện phía sau Phạm Nhàn. Sau trận chiến tại Hồng Sơn khẩu, cô và nhómngười ở Định Châu lên đường gần như cùng lúc. Lý Hoằng Thành về kinh cựckỳ nhanh nhưng vẫn chậm hơn cô cả một ngày. Lúc này cung đình sát đã nớilỏng giám sát đối với Phạm phủ, làm sao ngăn cản được Thánh nữ Bắc Tề lặnglẽ lẻn vào trong phủ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1918: Loạn Giang Nam 1