Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1925: Kinh Hoa Giang Nam đều có máu 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tình hình trong kinh đô cũng đầy khổ ải, Ngôn Băng Vân vẫn đang xử lýviệc đại chiến ở Thanh Châu, cho dù lúc này hắn đã rời Định Châu nhưng vẫncòn phải mất một thời gian trên đường về. Chính trong những ngày này, Đô Sátviện đã lợi dụng cơ hội hiếm có, bắt đầu uy hiếp Giám Sát viện. Hai Việntrưởng tiền nhiệm của Giám Sát viện lần lượt một chết một tàn, nhưng NgônBăng Vân không thể nào buộc Giám Sát viện phục tùng từ tận nội tâm, thành raquần long vô thủ. Nhờ động thái bao che của bệ hạ và hợp tác của Môn HạTrung Thư, các Ngự sử của Đô Sát viện dưới sự lãnh đạo của Hạ Tông Vĩ đãbắt đầu tiến hành thanh trừng tàn khốc nhất đối với Giám Sát viện.Đứng mũi chịu sào là Nhất Xử, trong vòng ba ngày ngắn ngủi, đã có hơn bamươi quan viên Giám Sát viện bị bắt vào ngục, bị đưa vào Đại Lý tự. Nhữngvăn quan tưởng chừng ôn hòa hiếm khi có cơ hội động thủ với Giám Sát viện,tất nhiên sẽ không kiêng nể, các dụng cụ tra tấn trong lao ngục lúc này đều pháthuy tác dụng.o O oThua rồi, Phạm Nhàn đã thua rồi, hắn thua liên tiếp, thua tới mức tàn tạ.Phạm Nhàn biết mình đã sai, Hoàng đế bệ hạ giống như ngọn Đại Đông sơnvậy, cho dù y gây nên bao nhiêu bão táp trong thiên hạ, chỉ cần ngọn núi khôngsụp đổ, triều đình Khánh Quốc sẽ không rối loạn, mưa bão vẫn lạnh lùng nhưthường.Tin tức cực kỳ bí mật lan truyền ra từ trong cung hôm nay như viên sỏi cuốicùng đè nặng trên tâm trí Phạm Nhàn, buộc y phải lập tức đưa ra quyết định.Nghe nói một tú nữ được tuyển vào cung đã mang thai hài tử của Hoàng đế bệhạ - nghe tin này, Phạm Nhàn không nhịn được mà cười lạnh, hóa ra loại raucần có tác dụng tiêu tinh kia không có tác dụng gì lớn với quái vật như Đại tôngsư."Phía Giang Nam, Hạ Tê Phi rất khó khăn, nếu ta không ra tay, hắn thậm chíkhông thể tự bảo vệ mình, huống hồ làm chỗ dựa cho ta." Phạm Nhàn híp mắtnói: "Lực lượng của ta càng bị tổn hao nhiều, thủ đoạn của bệ hạ càng tàn nhẫn,đây là quan hệ tương hỗ. Lúc đầu hắn chỉ từ từ tiến hành, nhưng sức phản khángcủa ta ngày càng yếu, Hắn càng ít phải cân nhắc, thủ đoạn sẽ càng ngày càngđiên cuồng... Cuối cùng biến ta thành kẻ cô độc.""Hành động của triều đình ở Giang Nam... thật ra rất thiếu sáng suốt." LâmUyển Nhi nhẹ nhàng nói: "Người sáng suốt đều biết tình cảnh khốn đốn củaMinh gia là thế nào, lần này triều đình làm quá rõ ràng, lại dùng thủ đoạn quátàn bạo, chỉ sợ từ nay các thương nhân Giang Nam sẽ xa lánh.""Không chỉ thiếu sáng suốt, có thể gọi là ngu muội, rõ ràng là bệ hạ khôngquan tâm điều đó, hắn chỉ muốn đánh bại ta hoàn toàn trong thời gian ngắnnhất, đập tan mọi hy vọng của ta." Vẻ mặt Phạm Nhàn đờ đẫn, "Không hiểusao, như thể hắn cũng có phần hấp tấp."Lâm Uyển Nhi nhìn y, trong lòng thầm rung động, dù hai vợ chồng khôngnói rõ ra điều gì nhưng chỉ cần một ánh mắt, cô đã hiểu tâm trí y đang nghĩ gì,nhất là trong hoàn cảnh này, biểu cảm của y đủ chứng minh tâm tư ấy.Vậy là hai hàng lệ lã chã tuôn rơi từ đôi mắt Uyển Nhi, cô nhìn trân trân vàoPhạm Nhàn, giọng run rẩy hỏi: "Nhưng chàng có biện pháp gì đây?"Phạm Nhàn im lặng rất lâu, sau đó dịu dàng ôm lấy thân thể cô, ôm chặt cônhư ôm đứa trẻ, thì thầm: "Cho dù ta liên tiếp thất bại, tưởng chừng không cònsức phản kháng, nhưng thực ra đã chứng minh điều ta rất muốn biết.""Dù sao bệ hạ cũng đã già, không còn kiên nhẫn như xưa, không còn bìnhtĩnh và lạnh lùng đến đáng sợ, không còn khiến kẻ địch không có bất kỳ cơ hộinào." Phạm Nhàn cúi đầu thì thầm bên tai thê tử: "Cởi bỏ chiếc long bào ấy, bệhạ càng giống một người bình thường, đây... có lẽ chính là cơ hội của ta."o O oThời thế thay đổi, Phạm Nhàn không còn thời gian chờ đợi người thân chemặt bằng một mảnh vải đen từ vùng băng tuyết trở về. Giả như y cứ tiếp tục chờđợi như thế, cho dù Hoàng đế có nhẫn nhịn không giết y, cho dù y chờ đến lúcNgũ Trúc thúc trở về, những người y quan tâm chắc đã chết sạch, giống nhưmọi người trong Giang Nam thủy trại, Quan Vũ Mị, Tô Văn Mậu, các quan viêntrong Giám Sát viện.Y nhất định phải phản công, hơn nữa thực ra trong tay y còn nắm giữ bí mậtmà Hoàng đế cũng không hề hay biết. Chỉ là y biết rõ, một khi thật sự phảncông từ Nội Khố, giữa phe cánh của họ Phạm và vị Hoàng đế kia sẽ không còncon đường quay lại, có khi cả đất Khánh Quốc sẽ rơi vào náo loạn, và nếu PhạmNhàn thất bại, chỉ sợ phía sau y sẽ có vô số sinh mạng bị hủy hoại.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tình hình trong kinh đô cũng đầy khổ ải, Ngôn Băng Vân vẫn đang xử lý

việc đại chiến ở Thanh Châu, cho dù lúc này hắn đã rời Định Châu nhưng vẫn

còn phải mất một thời gian trên đường về. Chính trong những ngày này, Đô Sát

viện đã lợi dụng cơ hội hiếm có, bắt đầu uy hiếp Giám Sát viện. Hai Viện

trưởng tiền nhiệm của Giám Sát viện lần lượt một chết một tàn, nhưng Ngôn

Băng Vân không thể nào buộc Giám Sát viện phục tùng từ tận nội tâm, thành ra

quần long vô thủ. Nhờ động thái bao che của bệ hạ và hợp tác của Môn Hạ

Trung Thư, các Ngự sử của Đô Sát viện dưới sự lãnh đạo của Hạ Tông Vĩ đã

bắt đầu tiến hành thanh trừng tàn khốc nhất đối với Giám Sát viện.

Đứng mũi chịu sào là Nhất Xử, trong vòng ba ngày ngắn ngủi, đã có hơn ba

mươi quan viên Giám Sát viện bị bắt vào ngục, bị đưa vào Đại Lý tự. Những

văn quan tưởng chừng ôn hòa hiếm khi có cơ hội động thủ với Giám Sát viện,

tất nhiên sẽ không kiêng nể, các dụng cụ tra tấn trong lao ngục lúc này đều phát

huy tác dụng.

o O o

Thua rồi, Phạm Nhàn đã thua rồi, hắn thua liên tiếp, thua tới mức tàn tạ.

Phạm Nhàn biết mình đã sai, Hoàng đế bệ hạ giống như ngọn Đại Đông sơn

vậy, cho dù y gây nên bao nhiêu bão táp trong thiên hạ, chỉ cần ngọn núi không

sụp đổ, triều đình Khánh Quốc sẽ không rối loạn, mưa bão vẫn lạnh lùng như

thường.

Tin tức cực kỳ bí mật lan truyền ra từ trong cung hôm nay như viên sỏi cuối

cùng đè nặng trên tâm trí Phạm Nhàn, buộc y phải lập tức đưa ra quyết định.

Nghe nói một tú nữ được tuyển vào cung đã mang thai hài tử của Hoàng đế bệ

hạ - nghe tin này, Phạm Nhàn không nhịn được mà cười lạnh, hóa ra loại rau

cần có tác dụng tiêu tinh kia không có tác dụng gì lớn với quái vật như Đại tông

sư.

"Phía Giang Nam, Hạ Tê Phi rất khó khăn, nếu ta không ra tay, hắn thậm chí

không thể tự bảo vệ mình, huống hồ làm chỗ dựa cho ta." Phạm Nhàn híp mắt

nói: "Lực lượng của ta càng bị tổn hao nhiều, thủ đoạn của bệ hạ càng tàn nhẫn,

đây là quan hệ tương hỗ. Lúc đầu hắn chỉ từ từ tiến hành, nhưng sức phản kháng

của ta ngày càng yếu, Hắn càng ít phải cân nhắc, thủ đoạn sẽ càng ngày càng

điên cuồng... Cuối cùng biến ta thành kẻ cô độc."

"Hành động của triều đình ở Giang Nam... thật ra rất thiếu sáng suốt." Lâm

Uyển Nhi nhẹ nhàng nói: "Người sáng suốt đều biết tình cảnh khốn đốn của

Minh gia là thế nào, lần này triều đình làm quá rõ ràng, lại dùng thủ đoạn quá

tàn bạo, chỉ sợ từ nay các thương nhân Giang Nam sẽ xa lánh."

"Không chỉ thiếu sáng suốt, có thể gọi là ngu muội, rõ ràng là bệ hạ không

quan tâm điều đó, hắn chỉ muốn đánh bại ta hoàn toàn trong thời gian ngắn

nhất, đập tan mọi hy vọng của ta." Vẻ mặt Phạm Nhàn đờ đẫn, "Không hiểu

sao, như thể hắn cũng có phần hấp tấp."

Lâm Uyển Nhi nhìn y, trong lòng thầm rung động, dù hai vợ chồng không

nói rõ ra điều gì nhưng chỉ cần một ánh mắt, cô đã hiểu tâm trí y đang nghĩ gì,

nhất là trong hoàn cảnh này, biểu cảm của y đủ chứng minh tâm tư ấy.

Vậy là hai hàng lệ lã chã tuôn rơi từ đôi mắt Uyển Nhi, cô nhìn trân trân vào

Phạm Nhàn, giọng run rẩy hỏi: "Nhưng chàng có biện pháp gì đây?"

Phạm Nhàn im lặng rất lâu, sau đó dịu dàng ôm lấy thân thể cô, ôm chặt cô

như ôm đứa trẻ, thì thầm: "Cho dù ta liên tiếp thất bại, tưởng chừng không còn

sức phản kháng, nhưng thực ra đã chứng minh điều ta rất muốn biết."

"Dù sao bệ hạ cũng đã già, không còn kiên nhẫn như xưa, không còn bình

tĩnh và lạnh lùng đến đáng sợ, không còn khiến kẻ địch không có bất kỳ cơ hội

nào." Phạm Nhàn cúi đầu thì thầm bên tai thê tử: "Cởi bỏ chiếc long bào ấy, bệ

hạ càng giống một người bình thường, đây... có lẽ chính là cơ hội của ta."

o O o

Thời thế thay đổi, Phạm Nhàn không còn thời gian chờ đợi người thân che

mặt bằng một mảnh vải đen từ vùng băng tuyết trở về. Giả như y cứ tiếp tục chờ

đợi như thế, cho dù Hoàng đế có nhẫn nhịn không giết y, cho dù y chờ đến lúc

Ngũ Trúc thúc trở về, những người y quan tâm chắc đã chết sạch, giống như

mọi người trong Giang Nam thủy trại, Quan Vũ Mị, Tô Văn Mậu, các quan viên

trong Giám Sát viện.

Y nhất định phải phản công, hơn nữa thực ra trong tay y còn nắm giữ bí mật

mà Hoàng đế cũng không hề hay biết. Chỉ là y biết rõ, một khi thật sự phản

công từ Nội Khố, giữa phe cánh của họ Phạm và vị Hoàng đế kia sẽ không còn

con đường quay lại, có khi cả đất Khánh Quốc sẽ rơi vào náo loạn, và nếu Phạm

Nhàn thất bại, chỉ sợ phía sau y sẽ có vô số sinh mạng bị hủy hoại.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tình hình trong kinh đô cũng đầy khổ ải, Ngôn Băng Vân vẫn đang xử lýviệc đại chiến ở Thanh Châu, cho dù lúc này hắn đã rời Định Châu nhưng vẫncòn phải mất một thời gian trên đường về. Chính trong những ngày này, Đô Sátviện đã lợi dụng cơ hội hiếm có, bắt đầu uy hiếp Giám Sát viện. Hai Việntrưởng tiền nhiệm của Giám Sát viện lần lượt một chết một tàn, nhưng NgônBăng Vân không thể nào buộc Giám Sát viện phục tùng từ tận nội tâm, thành raquần long vô thủ. Nhờ động thái bao che của bệ hạ và hợp tác của Môn HạTrung Thư, các Ngự sử của Đô Sát viện dưới sự lãnh đạo của Hạ Tông Vĩ đãbắt đầu tiến hành thanh trừng tàn khốc nhất đối với Giám Sát viện.Đứng mũi chịu sào là Nhất Xử, trong vòng ba ngày ngắn ngủi, đã có hơn bamươi quan viên Giám Sát viện bị bắt vào ngục, bị đưa vào Đại Lý tự. Nhữngvăn quan tưởng chừng ôn hòa hiếm khi có cơ hội động thủ với Giám Sát viện,tất nhiên sẽ không kiêng nể, các dụng cụ tra tấn trong lao ngục lúc này đều pháthuy tác dụng.o O oThua rồi, Phạm Nhàn đã thua rồi, hắn thua liên tiếp, thua tới mức tàn tạ.Phạm Nhàn biết mình đã sai, Hoàng đế bệ hạ giống như ngọn Đại Đông sơnvậy, cho dù y gây nên bao nhiêu bão táp trong thiên hạ, chỉ cần ngọn núi khôngsụp đổ, triều đình Khánh Quốc sẽ không rối loạn, mưa bão vẫn lạnh lùng nhưthường.Tin tức cực kỳ bí mật lan truyền ra từ trong cung hôm nay như viên sỏi cuốicùng đè nặng trên tâm trí Phạm Nhàn, buộc y phải lập tức đưa ra quyết định.Nghe nói một tú nữ được tuyển vào cung đã mang thai hài tử của Hoàng đế bệhạ - nghe tin này, Phạm Nhàn không nhịn được mà cười lạnh, hóa ra loại raucần có tác dụng tiêu tinh kia không có tác dụng gì lớn với quái vật như Đại tôngsư."Phía Giang Nam, Hạ Tê Phi rất khó khăn, nếu ta không ra tay, hắn thậm chíkhông thể tự bảo vệ mình, huống hồ làm chỗ dựa cho ta." Phạm Nhàn híp mắtnói: "Lực lượng của ta càng bị tổn hao nhiều, thủ đoạn của bệ hạ càng tàn nhẫn,đây là quan hệ tương hỗ. Lúc đầu hắn chỉ từ từ tiến hành, nhưng sức phản khángcủa ta ngày càng yếu, Hắn càng ít phải cân nhắc, thủ đoạn sẽ càng ngày càngđiên cuồng... Cuối cùng biến ta thành kẻ cô độc.""Hành động của triều đình ở Giang Nam... thật ra rất thiếu sáng suốt." LâmUyển Nhi nhẹ nhàng nói: "Người sáng suốt đều biết tình cảnh khốn đốn củaMinh gia là thế nào, lần này triều đình làm quá rõ ràng, lại dùng thủ đoạn quátàn bạo, chỉ sợ từ nay các thương nhân Giang Nam sẽ xa lánh.""Không chỉ thiếu sáng suốt, có thể gọi là ngu muội, rõ ràng là bệ hạ khôngquan tâm điều đó, hắn chỉ muốn đánh bại ta hoàn toàn trong thời gian ngắnnhất, đập tan mọi hy vọng của ta." Vẻ mặt Phạm Nhàn đờ đẫn, "Không hiểusao, như thể hắn cũng có phần hấp tấp."Lâm Uyển Nhi nhìn y, trong lòng thầm rung động, dù hai vợ chồng khôngnói rõ ra điều gì nhưng chỉ cần một ánh mắt, cô đã hiểu tâm trí y đang nghĩ gì,nhất là trong hoàn cảnh này, biểu cảm của y đủ chứng minh tâm tư ấy.Vậy là hai hàng lệ lã chã tuôn rơi từ đôi mắt Uyển Nhi, cô nhìn trân trân vàoPhạm Nhàn, giọng run rẩy hỏi: "Nhưng chàng có biện pháp gì đây?"Phạm Nhàn im lặng rất lâu, sau đó dịu dàng ôm lấy thân thể cô, ôm chặt cônhư ôm đứa trẻ, thì thầm: "Cho dù ta liên tiếp thất bại, tưởng chừng không cònsức phản kháng, nhưng thực ra đã chứng minh điều ta rất muốn biết.""Dù sao bệ hạ cũng đã già, không còn kiên nhẫn như xưa, không còn bìnhtĩnh và lạnh lùng đến đáng sợ, không còn khiến kẻ địch không có bất kỳ cơ hộinào." Phạm Nhàn cúi đầu thì thầm bên tai thê tử: "Cởi bỏ chiếc long bào ấy, bệhạ càng giống một người bình thường, đây... có lẽ chính là cơ hội của ta."o O oThời thế thay đổi, Phạm Nhàn không còn thời gian chờ đợi người thân chemặt bằng một mảnh vải đen từ vùng băng tuyết trở về. Giả như y cứ tiếp tục chờđợi như thế, cho dù Hoàng đế có nhẫn nhịn không giết y, cho dù y chờ đến lúcNgũ Trúc thúc trở về, những người y quan tâm chắc đã chết sạch, giống nhưmọi người trong Giang Nam thủy trại, Quan Vũ Mị, Tô Văn Mậu, các quan viêntrong Giám Sát viện.Y nhất định phải phản công, hơn nữa thực ra trong tay y còn nắm giữ bí mậtmà Hoàng đế cũng không hề hay biết. Chỉ là y biết rõ, một khi thật sự phảncông từ Nội Khố, giữa phe cánh của họ Phạm và vị Hoàng đế kia sẽ không còncon đường quay lại, có khi cả đất Khánh Quốc sẽ rơi vào náo loạn, và nếu PhạmNhàn thất bại, chỉ sợ phía sau y sẽ có vô số sinh mạng bị hủy hoại.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1925: Kinh Hoa Giang Nam đều có máu 4