Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1926: Kinh Hoa Giang Nam đều có máu 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn có lòng tin đánh bại Hoàng đế lão tử của mình, vì vậy khi canđảm đứng lên đặt cược bằng cả tính mạng, y nhất định phải dự phòng một lốithoát cho những người thân yêu. Sau cơn mưa thu ấy, y không còn quan tâmđến sinh tử của bản thân, nhưng vẫn quan tâm đến sinh mạng người khác.Vì con đường lui này, sau ngày 28 tháng chạp, Phạm phủ im ắng rất lâu,không khí u ám rất lâu, ngay cả hai tiểu tổ tông cũng dường như cảm nhận đượctâm trạng bất thường của phụ thân, không dám ồn ào nữa.Qua một ngày tết vô cùng vô vị, ăn tạm vài cái sủi cảo, Phạm Nhàn nhốtmình trong thư phòng, nhốt đến bảy ngày liền, cho đến mùng bảy y mới bước rakhỏi thư phòng.Toàn bộ mọi người trong phủ đều chờ bên ngoài thư phòng. Lâm Uyển Nhiđứng bên cạnh lo lắng nhìn y, Tư Tư bưng chén canh sâm đến đưa vào tay y.Phạm Nhàn cầm lấy chén canh sâm uống một hơi cạn sạch rồicười nói:"Trong bốn đại nha hoàn theo ta từ Đạm Châu, vẫn là canh của nàng nấu ngonnhất."Tư Tư giật bắn cả người, đột nhiên cảm thấy có điềm gở, nhưng vẫn cắnchặt môi, không nói gì. Cô tin tưởng thiếu gia mà lớn lên bên mình lên khôngphải kẻ tầm thường, dù gặp hoàn cảnh khó khăn thế nào cũng có thể dễ dàngvượt qua, như hai mươi năm qua vậy.Hôm nay mùng bảy, Thái Học mở cửa. Sau khi rửa mặt, Lâm Uyển Nhi sửasoạn y phục cho y, đưa y ra tận cổng chính phủ đệ, suốt dọc đường tay cô runrẩy.Ánh nắng ban mai xuyên thủng tầng mây lạnh lẽo bao phủ kinh đô đã lâu,chiếu rọi xuống mặt đất giá lạnh. Lâm Uyển Nhi ngơ ngẩn nhìn gò má tuấn túcủa Phạm Nhàn, không biết về sau còn có thể thấy lại hay không, bỗng nhận ratrên thái dương y mọc một sợi tóc bạc, lấp lánh dưới ánh bình minh, tim cô nhóiđau.Cô cố giữ bình tĩnh hỏi: "Nghĩ suốt bảy ngày, có nghĩ ra được điều gìkhông?"Phạm Nhàn thở dài, trở lại vẻ uể oải và bất lực như lúc mới đặt chân đếnkinh đô, cười đáp: "Hy vọng bảy ngày có thể nghĩ ra cách thành Đại tông sư,nàng bảo ta có quá ảo tưởng không?"Lâm Uyển Nhi che miệng cười nói: "Thật sự rất ảo tưởng.""Năm trước nhờ Đới công công dâng thư vào cung đã có hồi âm, bệ hạ chota vào cung chiều nay." Phạm Nhàn đau xót nhìn thê tử một cái, nói: "Xưa naybệ hạ vẫn thương nàng, tuổi tác lại đã cao, chắc sẽ không làm khó dễ nàng đâu.Nếu ở kinh đô không thoải mái, quay về Đạm Châu đi, bệ hạ cũng phải nể mặtnãi nãi."Lâm Uyển Nhi vẫn che miệng cười hỏi: "Thiếp lười không muốn đi, ở nhàchờ chàng thôi. Nhưng mà chàng có thực sự nghĩ ra cách gì không?"Phạm Nhàn nhún vai, nói với giọng du côn vô lại: "Có cách nào đâu? Toànthân bệ hạ không hề có sơ hở... À, nhớ ra rồi, có người họ Hùng từng nói, nếutoàn thân không có sơ hở, vậy chính con người đó là chính là sơ hở.""Lại nói đùa nữa rồi." Lâm Uyển Nhi che miệng cười, cười đến sắp ho ranước mắt."Vốn đang nói đùa mà." Phạm Nhàn cúi xuống hôn nhẹ lên trán Uyển Nhirồi không quay đầu lại leo lên xe ngựa.Nhìn bóng chiếc xe ngựa chạy về hướng đường Đông Xuyên của Thái Học,nụ cười trên mặt Lâm Uyển Nhi lập tức biến thành vẻ buồn bã. Cô hạ xuống tayáo che miệng, trên tay áo trắng có hai vết máu. Bảy ngày qua cô sống rất cựckhổ, bệnh cũ tái phát, đau đớn vô cùng.o O o"Khổng viết xả nhân, Mạnh viết lấy nghĩa, chỉ cốt nghĩa tận, nên mới thànhngười. Đọc sách thánh hiền, học hỏi... mong sao khỏi hổ thẹn. Từ xưa chí sĩ,muốn truyền đại nghĩa khắp thiên hạ, không vì thắng bại lợi hại mà lay chuyểnlòng người..."Giọng bình tĩnh đến lạnh lẽo vang lên trước cái hồ nhỏ kia, hơn trăm đệ tửThái Học im lặng nghe Tiểu Phạm đại nhân giảng dạy. Nhiều người cảm nhậnđược tâm trạng kỳ lạ của Tiểu Phạm đại nhân hôm nay, vì hôm nay dường như yrất thích đùa cợt, nhưng những lời đùa ấy không hề buồn cười. Nhiều ngườinhận ra Tiểu Phạm đại nhân đang có tâm sự.Hồ Đại học sĩ đứng dưới tàng cây lớn, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, lòngthầm an ủi vì cho rằng mình biết tâm sự của Phạm Nhàn nằm ở đâu. Hôm nay làmùng bảy, Thái Học khai giảng ngày đầu tiên và buổi chiều bệ hạ sẽ triệu PhạmNhàn vào cung. Giới quan lại trong triều đình Khánh Quốc đều biết lần này vàocung là Phạm Nhàn chủ động yêu cầu, nên Hồ Đại học sĩ tất nhiên cho rằng,dưới những đòn tấn công liên tiếp của bệ hạ, trước thành tựu vĩ đại của KhánhQuốc, Phạm Nhàn đã nhận thua.Nghĩ đến sau này quân thần Khánh Quốc đồng tâm hiệp lực, phụ tử đồnglòng, thống nhất thiên hạ, một mảnh hòa hợp, Hồ Đại học sĩ cảm thấy vô cùngan ủi, thậm chí còn không chú ý nghe nội dung bài giảng của Phạm Nhàn hômnay.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn có lòng tin đánh bại Hoàng đế lão tử của mình, vì vậy khi can
đảm đứng lên đặt cược bằng cả tính mạng, y nhất định phải dự phòng một lối
thoát cho những người thân yêu. Sau cơn mưa thu ấy, y không còn quan tâm
đến sinh tử của bản thân, nhưng vẫn quan tâm đến sinh mạng người khác.
Vì con đường lui này, sau ngày 28 tháng chạp, Phạm phủ im ắng rất lâu,
không khí u ám rất lâu, ngay cả hai tiểu tổ tông cũng dường như cảm nhận được
tâm trạng bất thường của phụ thân, không dám ồn ào nữa.
Qua một ngày tết vô cùng vô vị, ăn tạm vài cái sủi cảo, Phạm Nhàn nhốt
mình trong thư phòng, nhốt đến bảy ngày liền, cho đến mùng bảy y mới bước ra
khỏi thư phòng.
Toàn bộ mọi người trong phủ đều chờ bên ngoài thư phòng. Lâm Uyển Nhi
đứng bên cạnh lo lắng nhìn y, Tư Tư bưng chén canh sâm đến đưa vào tay y.
Phạm Nhàn cầm lấy chén canh sâm uống một hơi cạn sạch rồicười nói:
"Trong bốn đại nha hoàn theo ta từ Đạm Châu, vẫn là canh của nàng nấu ngon
nhất."
Tư Tư giật bắn cả người, đột nhiên cảm thấy có điềm gở, nhưng vẫn cắn
chặt môi, không nói gì. Cô tin tưởng thiếu gia mà lớn lên bên mình lên không
phải kẻ tầm thường, dù gặp hoàn cảnh khó khăn thế nào cũng có thể dễ dàng
vượt qua, như hai mươi năm qua vậy.
Hôm nay mùng bảy, Thái Học mở cửa. Sau khi rửa mặt, Lâm Uyển Nhi sửa
soạn y phục cho y, đưa y ra tận cổng chính phủ đệ, suốt dọc đường tay cô run
rẩy.
Ánh nắng ban mai xuyên thủng tầng mây lạnh lẽo bao phủ kinh đô đã lâu,
chiếu rọi xuống mặt đất giá lạnh. Lâm Uyển Nhi ngơ ngẩn nhìn gò má tuấn tú
của Phạm Nhàn, không biết về sau còn có thể thấy lại hay không, bỗng nhận ra
trên thái dương y mọc một sợi tóc bạc, lấp lánh dưới ánh bình minh, tim cô nhói
đau.
Cô cố giữ bình tĩnh hỏi: "Nghĩ suốt bảy ngày, có nghĩ ra được điều gì
không?"
Phạm Nhàn thở dài, trở lại vẻ uể oải và bất lực như lúc mới đặt chân đến
kinh đô, cười đáp: "Hy vọng bảy ngày có thể nghĩ ra cách thành Đại tông sư,
nàng bảo ta có quá ảo tưởng không?"
Lâm Uyển Nhi che miệng cười nói: "Thật sự rất ảo tưởng."
"Năm trước nhờ Đới công công dâng thư vào cung đã có hồi âm, bệ hạ cho
ta vào cung chiều nay." Phạm Nhàn đau xót nhìn thê tử một cái, nói: "Xưa nay
bệ hạ vẫn thương nàng, tuổi tác lại đã cao, chắc sẽ không làm khó dễ nàng đâu.
Nếu ở kinh đô không thoải mái, quay về Đạm Châu đi, bệ hạ cũng phải nể mặt
nãi nãi."
Lâm Uyển Nhi vẫn che miệng cười hỏi: "Thiếp lười không muốn đi, ở nhà
chờ chàng thôi. Nhưng mà chàng có thực sự nghĩ ra cách gì không?"
Phạm Nhàn nhún vai, nói với giọng du côn vô lại: "Có cách nào đâu? Toàn
thân bệ hạ không hề có sơ hở... À, nhớ ra rồi, có người họ Hùng từng nói, nếu
toàn thân không có sơ hở, vậy chính con người đó là chính là sơ hở."
"Lại nói đùa nữa rồi." Lâm Uyển Nhi che miệng cười, cười đến sắp ho ra
nước mắt.
"Vốn đang nói đùa mà." Phạm Nhàn cúi xuống hôn nhẹ lên trán Uyển Nhi
rồi không quay đầu lại leo lên xe ngựa.
Nhìn bóng chiếc xe ngựa chạy về hướng đường Đông Xuyên của Thái Học,
nụ cười trên mặt Lâm Uyển Nhi lập tức biến thành vẻ buồn bã. Cô hạ xuống tay
áo che miệng, trên tay áo trắng có hai vết máu. Bảy ngày qua cô sống rất cực
khổ, bệnh cũ tái phát, đau đớn vô cùng.
o O o
"Khổng viết xả nhân, Mạnh viết lấy nghĩa, chỉ cốt nghĩa tận, nên mới thành
người. Đọc sách thánh hiền, học hỏi... mong sao khỏi hổ thẹn. Từ xưa chí sĩ,
muốn truyền đại nghĩa khắp thiên hạ, không vì thắng bại lợi hại mà lay chuyển
lòng người..."
Giọng bình tĩnh đến lạnh lẽo vang lên trước cái hồ nhỏ kia, hơn trăm đệ tử
Thái Học im lặng nghe Tiểu Phạm đại nhân giảng dạy. Nhiều người cảm nhận
được tâm trạng kỳ lạ của Tiểu Phạm đại nhân hôm nay, vì hôm nay dường như y
rất thích đùa cợt, nhưng những lời đùa ấy không hề buồn cười. Nhiều người
nhận ra Tiểu Phạm đại nhân đang có tâm sự.
Hồ Đại học sĩ đứng dưới tàng cây lớn, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, lòng
thầm an ủi vì cho rằng mình biết tâm sự của Phạm Nhàn nằm ở đâu. Hôm nay là
mùng bảy, Thái Học khai giảng ngày đầu tiên và buổi chiều bệ hạ sẽ triệu Phạm
Nhàn vào cung. Giới quan lại trong triều đình Khánh Quốc đều biết lần này vào
cung là Phạm Nhàn chủ động yêu cầu, nên Hồ Đại học sĩ tất nhiên cho rằng,
dưới những đòn tấn công liên tiếp của bệ hạ, trước thành tựu vĩ đại của Khánh
Quốc, Phạm Nhàn đã nhận thua.
Nghĩ đến sau này quân thần Khánh Quốc đồng tâm hiệp lực, phụ tử đồng
lòng, thống nhất thiên hạ, một mảnh hòa hợp, Hồ Đại học sĩ cảm thấy vô cùng
an ủi, thậm chí còn không chú ý nghe nội dung bài giảng của Phạm Nhàn hôm
nay.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn có lòng tin đánh bại Hoàng đế lão tử của mình, vì vậy khi canđảm đứng lên đặt cược bằng cả tính mạng, y nhất định phải dự phòng một lốithoát cho những người thân yêu. Sau cơn mưa thu ấy, y không còn quan tâmđến sinh tử của bản thân, nhưng vẫn quan tâm đến sinh mạng người khác.Vì con đường lui này, sau ngày 28 tháng chạp, Phạm phủ im ắng rất lâu,không khí u ám rất lâu, ngay cả hai tiểu tổ tông cũng dường như cảm nhận đượctâm trạng bất thường của phụ thân, không dám ồn ào nữa.Qua một ngày tết vô cùng vô vị, ăn tạm vài cái sủi cảo, Phạm Nhàn nhốtmình trong thư phòng, nhốt đến bảy ngày liền, cho đến mùng bảy y mới bước rakhỏi thư phòng.Toàn bộ mọi người trong phủ đều chờ bên ngoài thư phòng. Lâm Uyển Nhiđứng bên cạnh lo lắng nhìn y, Tư Tư bưng chén canh sâm đến đưa vào tay y.Phạm Nhàn cầm lấy chén canh sâm uống một hơi cạn sạch rồicười nói:"Trong bốn đại nha hoàn theo ta từ Đạm Châu, vẫn là canh của nàng nấu ngonnhất."Tư Tư giật bắn cả người, đột nhiên cảm thấy có điềm gở, nhưng vẫn cắnchặt môi, không nói gì. Cô tin tưởng thiếu gia mà lớn lên bên mình lên khôngphải kẻ tầm thường, dù gặp hoàn cảnh khó khăn thế nào cũng có thể dễ dàngvượt qua, như hai mươi năm qua vậy.Hôm nay mùng bảy, Thái Học mở cửa. Sau khi rửa mặt, Lâm Uyển Nhi sửasoạn y phục cho y, đưa y ra tận cổng chính phủ đệ, suốt dọc đường tay cô runrẩy.Ánh nắng ban mai xuyên thủng tầng mây lạnh lẽo bao phủ kinh đô đã lâu,chiếu rọi xuống mặt đất giá lạnh. Lâm Uyển Nhi ngơ ngẩn nhìn gò má tuấn túcủa Phạm Nhàn, không biết về sau còn có thể thấy lại hay không, bỗng nhận ratrên thái dương y mọc một sợi tóc bạc, lấp lánh dưới ánh bình minh, tim cô nhóiđau.Cô cố giữ bình tĩnh hỏi: "Nghĩ suốt bảy ngày, có nghĩ ra được điều gìkhông?"Phạm Nhàn thở dài, trở lại vẻ uể oải và bất lực như lúc mới đặt chân đếnkinh đô, cười đáp: "Hy vọng bảy ngày có thể nghĩ ra cách thành Đại tông sư,nàng bảo ta có quá ảo tưởng không?"Lâm Uyển Nhi che miệng cười nói: "Thật sự rất ảo tưởng.""Năm trước nhờ Đới công công dâng thư vào cung đã có hồi âm, bệ hạ chota vào cung chiều nay." Phạm Nhàn đau xót nhìn thê tử một cái, nói: "Xưa naybệ hạ vẫn thương nàng, tuổi tác lại đã cao, chắc sẽ không làm khó dễ nàng đâu.Nếu ở kinh đô không thoải mái, quay về Đạm Châu đi, bệ hạ cũng phải nể mặtnãi nãi."Lâm Uyển Nhi vẫn che miệng cười hỏi: "Thiếp lười không muốn đi, ở nhàchờ chàng thôi. Nhưng mà chàng có thực sự nghĩ ra cách gì không?"Phạm Nhàn nhún vai, nói với giọng du côn vô lại: "Có cách nào đâu? Toànthân bệ hạ không hề có sơ hở... À, nhớ ra rồi, có người họ Hùng từng nói, nếutoàn thân không có sơ hở, vậy chính con người đó là chính là sơ hở.""Lại nói đùa nữa rồi." Lâm Uyển Nhi che miệng cười, cười đến sắp ho ranước mắt."Vốn đang nói đùa mà." Phạm Nhàn cúi xuống hôn nhẹ lên trán Uyển Nhirồi không quay đầu lại leo lên xe ngựa.Nhìn bóng chiếc xe ngựa chạy về hướng đường Đông Xuyên của Thái Học,nụ cười trên mặt Lâm Uyển Nhi lập tức biến thành vẻ buồn bã. Cô hạ xuống tayáo che miệng, trên tay áo trắng có hai vết máu. Bảy ngày qua cô sống rất cựckhổ, bệnh cũ tái phát, đau đớn vô cùng.o O o"Khổng viết xả nhân, Mạnh viết lấy nghĩa, chỉ cốt nghĩa tận, nên mới thànhngười. Đọc sách thánh hiền, học hỏi... mong sao khỏi hổ thẹn. Từ xưa chí sĩ,muốn truyền đại nghĩa khắp thiên hạ, không vì thắng bại lợi hại mà lay chuyểnlòng người..."Giọng bình tĩnh đến lạnh lẽo vang lên trước cái hồ nhỏ kia, hơn trăm đệ tửThái Học im lặng nghe Tiểu Phạm đại nhân giảng dạy. Nhiều người cảm nhậnđược tâm trạng kỳ lạ của Tiểu Phạm đại nhân hôm nay, vì hôm nay dường như yrất thích đùa cợt, nhưng những lời đùa ấy không hề buồn cười. Nhiều ngườinhận ra Tiểu Phạm đại nhân đang có tâm sự.Hồ Đại học sĩ đứng dưới tàng cây lớn, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, lòngthầm an ủi vì cho rằng mình biết tâm sự của Phạm Nhàn nằm ở đâu. Hôm nay làmùng bảy, Thái Học khai giảng ngày đầu tiên và buổi chiều bệ hạ sẽ triệu PhạmNhàn vào cung. Giới quan lại trong triều đình Khánh Quốc đều biết lần này vàocung là Phạm Nhàn chủ động yêu cầu, nên Hồ Đại học sĩ tất nhiên cho rằng,dưới những đòn tấn công liên tiếp của bệ hạ, trước thành tựu vĩ đại của KhánhQuốc, Phạm Nhàn đã nhận thua.Nghĩ đến sau này quân thần Khánh Quốc đồng tâm hiệp lực, phụ tử đồnglòng, thống nhất thiên hạ, một mảnh hòa hợp, Hồ Đại học sĩ cảm thấy vô cùngan ủi, thậm chí còn không chú ý nghe nội dung bài giảng của Phạm Nhàn hômnay.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑