Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1930: Ai đang chém giết tại kinh đô 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không đoái hoài Hầu Quý Thường, nhìn sang Tả đô Ngự sử mớinhậm chức Quách Tranh bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Ba năm trước rất tò mò, saukhi đày ngươi đến Giang Nam, ngươi ngày đêm bất an. Sau đó kinh đô nổi loạn,rõ ràng ngươi là người phe Tín Dương, sao không bị trị tội?""Sau mới hiểu, ngươi thấy cục diện không ổn, nên vứt bỏ vị nhạc mẫu đángthương của ta, nhờ vào chút quan hệ cũ trong Đô Sát viện mà ôm lấy đùi HạTông Vĩ.” Phạm Nhàn bật cười, lắc đầu thở dài: "Hạ Tông Vĩ là gia nô ba họ,ngươi là cỏ mọc trên tường tất nhiên cũng học được mười phần của hắn."Với thân phận hiện giờ của Hạ Tông Vĩ trong triều, câu nói đâm thẳng vàotim của Phạm Nhàn khiến các quan trên bàn đều bật dậy, sẵn sàng quát tháo."Ta nói sai rồi, Hạ Tông Vĩ không phải gia nô ba họ, đối tượng mà hắn phụcvụ đều mang họ Lý." Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Phải nói hắn là con chó trungthành của Lý gia mới đúng."Cuối cùng Phó khanh Đại Lý tự nhịn không được nữa, lạnh lùng nói vài câunhưng Phạm Nhàn vẫn không hề để ý, chỉ lạnh lùng nhìn Quách Tranh đang runrẩy kia, hỏi từng chữ một: "Ngươi có thể về triều nhậm chức Tả đô Ngự sử,chắc hẳn là lập được công lớn ở Giang Nam. Ta đang tự hỏi, cái chết của nhữngthuộc hạ ta ở Giang Nam, liệu có liên quan tới ngươi không?"Quách Tranh quyết đoán, lạnh lùng nói: "Bản quan chỉ tuân lệnh làm việc,không biết Tiểu Phạm đại nhân có ý kiến gì?""Rất tốt, cuối cùng cũng có chút khí khái rồi, đây mới là dáng vẻ Ngự sửĐại phu phải có." Phạm Nhàn chậm rãi nói: "Ta biết hôm nay ngươi vào kinh,nên ta cố tình đợi ngươi ở đây."o O oKhông khí trong Tân Phong quán chợt trở nên im ắng như trước cơn bão,đến nỗi khiến lòng người rợn gáy. Cố tình chờ Quách Tranh, điều này ngụ ý gì?Mặc dù vẫn chưa ai tin Phạm Nhàn dám mạo phạm thiên hạ, làm những việclàm nhục nhã cho triều đình ngay tại nơi quan trọng này, nhưng thấy vẻ mặtlạnh lùng của Phạm Nhàn, ai cũng thấy sợ hãi.Số hộ vệ theo các quan vào Tân Phong quán không nhiều, dù sao cũngkhông ai ngờ tình huống lớn như vậy lại xảy ra ngay đối diện Đại Lý tự. Cảmnhận bầu không khí trên lầu thay đổi, vài tên hộ vệ xông lên, căng thẳng quansát tình hình.Phạm Nhàn mỉm cười.Phó khanh Đại Lý tự miễn cưỡng cười đáp lễ.Quách Tranh cũng gượng cười rất khó coi.Sau đó một dĩa đồ ăn bị đập thẳng vào mặt Quách Tranh, nước sốt và mảnhsứ văng tung tóe, cùng lúc trên mặt vị Ngự sử này bắn ra vô số tia máu, phun rabốn phía!Đồng thời, Quách Tranh phun ra máu tươi!Phạm Nhàn rút tay về, đập mạnh vào sau gáy Quách Tranh, đập sâu xuốngmặt bàn gỗ lê! Cái bàn cứng như thế lại bị lõm sâu một cái đầu đẫm máu!Rắc một tiếng, trên mặt bàn gỗ lê xuất hiện vài đường vân nhỏ, xương cổQuách Tranh gãy rời, máu từ xương mặt và mặt bàn chảy ra, như nước đen.Chưa kịp kêu lên tiếng nào, Quách Tranh vừa mới lập công cho triều đình ởGiang Nam rồi về kinh nhậm chức Tả Đô Ngự sử, đã bị Phạm Nhàn đập mạnhxuống bàn, biến thành người chết. Mọi người sững sờ nhìn cái đầu chìm sâutrên bàn, máu trộn lẫn nước sốt loang khắp bàn, không thốt nên lời, vì chẳng aidám tin vào cảnh tượng trước mắt, tất cả đều tưởng đó là ảo giác.Giết người giữa thanh thiên bạch nhật! Giết mệnh quan triều đình! Giết Ngựsử ngay trước mặt đông đảo quan viên!Điều này chưa từng xảy ra ở kinh đô Khánh Quốc, điều mà không ai có thểtưởng tượng. Mọi người không kịp phản ứng, chỉ nhìn cảnh tượng như đangxem vở kịch hoang đường.Cuối cùng cũng có quan viên hoàn hồn, hắn hét lên kinh hoàng rồi lăn đùngra ngất xỉu.Các hộ vệ xông tới tấn công Phạm Nhàn, nhưng chỉ nghe vài tiếng bốp bốp,trên sàn gỗ lầu hai đã thêm vài người bất tỉnh, còn Phạm Nhàn vẫn đứng yênbên bàn, dường như chẳng hề ra tay.Phó khanh Đại Lý tự run rẩy chỉ tay về phía Phạm Nhàn, như thể nhìn thấyác ma từ âm ty hiện lên, không thốt nên lời, chỉ có thể rên rỉ đau đớn trong cổhọng.Đôi mắt Phạm Nhàn vô cảm, lạnh lùng hỏi: "Nghe nói tháng qua, dưới saikhiến của ngươi Đại Lý tự đã dùng nhiều hình phạt với các thuộc hạ của ta, cóba người bị ngươi tra tấn đến chết trong ngục?"Phó khanh Đại Lý tự đột nhiên hét lên, quay người chạy như điên, có vẻ nhưmuốn nhảy qua lan can, dù là bị thương nặng cũng phải chạy thoát khỏi TânPhong quán.Nhưng Phạm Nhàn đã ra tay thì làm sao lại để hắn chạy trốn. Chỉ nghe phạtmột tiếng vang lên, rắc một tiếng khô khan, cổ Phó khanh Đại Lý tự gãy ngaytại chỗ, đầu bị đập mạnh xuống mặt bàn gỗ lê hoa đầy thê thảm.Máu bắt đầu chảy xuống mặt bàn, hai thi thể đại quan của triều đình nhưbám chặt vào bàn, không thể thoát ra. Xác của họ quỳ gối dưới đất, ngón chânđi giày dày vẫn còn co giật, cảnh tượng rất đáng sợ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không đoái hoài Hầu Quý Thường, nhìn sang Tả đô Ngự sử mớinhậm chức Quách Tranh bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Ba năm trước rất tò mò, saukhi đày ngươi đến Giang Nam, ngươi ngày đêm bất an. Sau đó kinh đô nổi loạn,rõ ràng ngươi là người phe Tín Dương, sao không bị trị tội?""Sau mới hiểu, ngươi thấy cục diện không ổn, nên vứt bỏ vị nhạc mẫu đángthương của ta, nhờ vào chút quan hệ cũ trong Đô Sát viện mà ôm lấy đùi HạTông Vĩ.” Phạm Nhàn bật cười, lắc đầu thở dài: "Hạ Tông Vĩ là gia nô ba họ,ngươi là cỏ mọc trên tường tất nhiên cũng học được mười phần của hắn."Với thân phận hiện giờ của Hạ Tông Vĩ trong triều, câu nói đâm thẳng vàotim của Phạm Nhàn khiến các quan trên bàn đều bật dậy, sẵn sàng quát tháo."Ta nói sai rồi, Hạ Tông Vĩ không phải gia nô ba họ, đối tượng mà hắn phụcvụ đều mang họ Lý." Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Phải nói hắn là con chó trungthành của Lý gia mới đúng."Cuối cùng Phó khanh Đại Lý tự nhịn không được nữa, lạnh lùng nói vài câunhưng Phạm Nhàn vẫn không hề để ý, chỉ lạnh lùng nhìn Quách Tranh đang runrẩy kia, hỏi từng chữ một: "Ngươi có thể về triều nhậm chức Tả đô Ngự sử,chắc hẳn là lập được công lớn ở Giang Nam. Ta đang tự hỏi, cái chết của nhữngthuộc hạ ta ở Giang Nam, liệu có liên quan tới ngươi không?"Quách Tranh quyết đoán, lạnh lùng nói: "Bản quan chỉ tuân lệnh làm việc,không biết Tiểu Phạm đại nhân có ý kiến gì?""Rất tốt, cuối cùng cũng có chút khí khái rồi, đây mới là dáng vẻ Ngự sửĐại phu phải có." Phạm Nhàn chậm rãi nói: "Ta biết hôm nay ngươi vào kinh,nên ta cố tình đợi ngươi ở đây."o O oKhông khí trong Tân Phong quán chợt trở nên im ắng như trước cơn bão,đến nỗi khiến lòng người rợn gáy. Cố tình chờ Quách Tranh, điều này ngụ ý gì?Mặc dù vẫn chưa ai tin Phạm Nhàn dám mạo phạm thiên hạ, làm những việclàm nhục nhã cho triều đình ngay tại nơi quan trọng này, nhưng thấy vẻ mặtlạnh lùng của Phạm Nhàn, ai cũng thấy sợ hãi.Số hộ vệ theo các quan vào Tân Phong quán không nhiều, dù sao cũngkhông ai ngờ tình huống lớn như vậy lại xảy ra ngay đối diện Đại Lý tự. Cảmnhận bầu không khí trên lầu thay đổi, vài tên hộ vệ xông lên, căng thẳng quansát tình hình.Phạm Nhàn mỉm cười.Phó khanh Đại Lý tự miễn cưỡng cười đáp lễ.Quách Tranh cũng gượng cười rất khó coi.Sau đó một dĩa đồ ăn bị đập thẳng vào mặt Quách Tranh, nước sốt và mảnhsứ văng tung tóe, cùng lúc trên mặt vị Ngự sử này bắn ra vô số tia máu, phun rabốn phía!Đồng thời, Quách Tranh phun ra máu tươi!Phạm Nhàn rút tay về, đập mạnh vào sau gáy Quách Tranh, đập sâu xuốngmặt bàn gỗ lê! Cái bàn cứng như thế lại bị lõm sâu một cái đầu đẫm máu!Rắc một tiếng, trên mặt bàn gỗ lê xuất hiện vài đường vân nhỏ, xương cổQuách Tranh gãy rời, máu từ xương mặt và mặt bàn chảy ra, như nước đen.Chưa kịp kêu lên tiếng nào, Quách Tranh vừa mới lập công cho triều đình ởGiang Nam rồi về kinh nhậm chức Tả Đô Ngự sử, đã bị Phạm Nhàn đập mạnhxuống bàn, biến thành người chết. Mọi người sững sờ nhìn cái đầu chìm sâutrên bàn, máu trộn lẫn nước sốt loang khắp bàn, không thốt nên lời, vì chẳng aidám tin vào cảnh tượng trước mắt, tất cả đều tưởng đó là ảo giác.Giết người giữa thanh thiên bạch nhật! Giết mệnh quan triều đình! Giết Ngựsử ngay trước mặt đông đảo quan viên!Điều này chưa từng xảy ra ở kinh đô Khánh Quốc, điều mà không ai có thểtưởng tượng. Mọi người không kịp phản ứng, chỉ nhìn cảnh tượng như đangxem vở kịch hoang đường.Cuối cùng cũng có quan viên hoàn hồn, hắn hét lên kinh hoàng rồi lăn đùngra ngất xỉu.Các hộ vệ xông tới tấn công Phạm Nhàn, nhưng chỉ nghe vài tiếng bốp bốp,trên sàn gỗ lầu hai đã thêm vài người bất tỉnh, còn Phạm Nhàn vẫn đứng yênbên bàn, dường như chẳng hề ra tay.Phó khanh Đại Lý tự run rẩy chỉ tay về phía Phạm Nhàn, như thể nhìn thấyác ma từ âm ty hiện lên, không thốt nên lời, chỉ có thể rên rỉ đau đớn trong cổhọng.Đôi mắt Phạm Nhàn vô cảm, lạnh lùng hỏi: "Nghe nói tháng qua, dưới saikhiến của ngươi Đại Lý tự đã dùng nhiều hình phạt với các thuộc hạ của ta, cóba người bị ngươi tra tấn đến chết trong ngục?"Phó khanh Đại Lý tự đột nhiên hét lên, quay người chạy như điên, có vẻ nhưmuốn nhảy qua lan can, dù là bị thương nặng cũng phải chạy thoát khỏi TânPhong quán.Nhưng Phạm Nhàn đã ra tay thì làm sao lại để hắn chạy trốn. Chỉ nghe phạtmột tiếng vang lên, rắc một tiếng khô khan, cổ Phó khanh Đại Lý tự gãy ngaytại chỗ, đầu bị đập mạnh xuống mặt bàn gỗ lê hoa đầy thê thảm.Máu bắt đầu chảy xuống mặt bàn, hai thi thể đại quan của triều đình nhưbám chặt vào bàn, không thể thoát ra. Xác của họ quỳ gối dưới đất, ngón chânđi giày dày vẫn còn co giật, cảnh tượng rất đáng sợ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không đoái hoài Hầu Quý Thường, nhìn sang Tả đô Ngự sử mớinhậm chức Quách Tranh bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Ba năm trước rất tò mò, saukhi đày ngươi đến Giang Nam, ngươi ngày đêm bất an. Sau đó kinh đô nổi loạn,rõ ràng ngươi là người phe Tín Dương, sao không bị trị tội?""Sau mới hiểu, ngươi thấy cục diện không ổn, nên vứt bỏ vị nhạc mẫu đángthương của ta, nhờ vào chút quan hệ cũ trong Đô Sát viện mà ôm lấy đùi HạTông Vĩ.” Phạm Nhàn bật cười, lắc đầu thở dài: "Hạ Tông Vĩ là gia nô ba họ,ngươi là cỏ mọc trên tường tất nhiên cũng học được mười phần của hắn."Với thân phận hiện giờ của Hạ Tông Vĩ trong triều, câu nói đâm thẳng vàotim của Phạm Nhàn khiến các quan trên bàn đều bật dậy, sẵn sàng quát tháo."Ta nói sai rồi, Hạ Tông Vĩ không phải gia nô ba họ, đối tượng mà hắn phụcvụ đều mang họ Lý." Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Phải nói hắn là con chó trungthành của Lý gia mới đúng."Cuối cùng Phó khanh Đại Lý tự nhịn không được nữa, lạnh lùng nói vài câunhưng Phạm Nhàn vẫn không hề để ý, chỉ lạnh lùng nhìn Quách Tranh đang runrẩy kia, hỏi từng chữ một: "Ngươi có thể về triều nhậm chức Tả đô Ngự sử,chắc hẳn là lập được công lớn ở Giang Nam. Ta đang tự hỏi, cái chết của nhữngthuộc hạ ta ở Giang Nam, liệu có liên quan tới ngươi không?"Quách Tranh quyết đoán, lạnh lùng nói: "Bản quan chỉ tuân lệnh làm việc,không biết Tiểu Phạm đại nhân có ý kiến gì?""Rất tốt, cuối cùng cũng có chút khí khái rồi, đây mới là dáng vẻ Ngự sửĐại phu phải có." Phạm Nhàn chậm rãi nói: "Ta biết hôm nay ngươi vào kinh,nên ta cố tình đợi ngươi ở đây."o O oKhông khí trong Tân Phong quán chợt trở nên im ắng như trước cơn bão,đến nỗi khiến lòng người rợn gáy. Cố tình chờ Quách Tranh, điều này ngụ ý gì?Mặc dù vẫn chưa ai tin Phạm Nhàn dám mạo phạm thiên hạ, làm những việclàm nhục nhã cho triều đình ngay tại nơi quan trọng này, nhưng thấy vẻ mặtlạnh lùng của Phạm Nhàn, ai cũng thấy sợ hãi.Số hộ vệ theo các quan vào Tân Phong quán không nhiều, dù sao cũngkhông ai ngờ tình huống lớn như vậy lại xảy ra ngay đối diện Đại Lý tự. Cảmnhận bầu không khí trên lầu thay đổi, vài tên hộ vệ xông lên, căng thẳng quansát tình hình.Phạm Nhàn mỉm cười.Phó khanh Đại Lý tự miễn cưỡng cười đáp lễ.Quách Tranh cũng gượng cười rất khó coi.Sau đó một dĩa đồ ăn bị đập thẳng vào mặt Quách Tranh, nước sốt và mảnhsứ văng tung tóe, cùng lúc trên mặt vị Ngự sử này bắn ra vô số tia máu, phun rabốn phía!Đồng thời, Quách Tranh phun ra máu tươi!Phạm Nhàn rút tay về, đập mạnh vào sau gáy Quách Tranh, đập sâu xuốngmặt bàn gỗ lê! Cái bàn cứng như thế lại bị lõm sâu một cái đầu đẫm máu!Rắc một tiếng, trên mặt bàn gỗ lê xuất hiện vài đường vân nhỏ, xương cổQuách Tranh gãy rời, máu từ xương mặt và mặt bàn chảy ra, như nước đen.Chưa kịp kêu lên tiếng nào, Quách Tranh vừa mới lập công cho triều đình ởGiang Nam rồi về kinh nhậm chức Tả Đô Ngự sử, đã bị Phạm Nhàn đập mạnhxuống bàn, biến thành người chết. Mọi người sững sờ nhìn cái đầu chìm sâutrên bàn, máu trộn lẫn nước sốt loang khắp bàn, không thốt nên lời, vì chẳng aidám tin vào cảnh tượng trước mắt, tất cả đều tưởng đó là ảo giác.Giết người giữa thanh thiên bạch nhật! Giết mệnh quan triều đình! Giết Ngựsử ngay trước mặt đông đảo quan viên!Điều này chưa từng xảy ra ở kinh đô Khánh Quốc, điều mà không ai có thểtưởng tượng. Mọi người không kịp phản ứng, chỉ nhìn cảnh tượng như đangxem vở kịch hoang đường.Cuối cùng cũng có quan viên hoàn hồn, hắn hét lên kinh hoàng rồi lăn đùngra ngất xỉu.Các hộ vệ xông tới tấn công Phạm Nhàn, nhưng chỉ nghe vài tiếng bốp bốp,trên sàn gỗ lầu hai đã thêm vài người bất tỉnh, còn Phạm Nhàn vẫn đứng yênbên bàn, dường như chẳng hề ra tay.Phó khanh Đại Lý tự run rẩy chỉ tay về phía Phạm Nhàn, như thể nhìn thấyác ma từ âm ty hiện lên, không thốt nên lời, chỉ có thể rên rỉ đau đớn trong cổhọng.Đôi mắt Phạm Nhàn vô cảm, lạnh lùng hỏi: "Nghe nói tháng qua, dưới saikhiến của ngươi Đại Lý tự đã dùng nhiều hình phạt với các thuộc hạ của ta, cóba người bị ngươi tra tấn đến chết trong ngục?"Phó khanh Đại Lý tự đột nhiên hét lên, quay người chạy như điên, có vẻ nhưmuốn nhảy qua lan can, dù là bị thương nặng cũng phải chạy thoát khỏi TânPhong quán.Nhưng Phạm Nhàn đã ra tay thì làm sao lại để hắn chạy trốn. Chỉ nghe phạtmột tiếng vang lên, rắc một tiếng khô khan, cổ Phó khanh Đại Lý tự gãy ngaytại chỗ, đầu bị đập mạnh xuống mặt bàn gỗ lê hoa đầy thê thảm.Máu bắt đầu chảy xuống mặt bàn, hai thi thể đại quan của triều đình nhưbám chặt vào bàn, không thể thoát ra. Xác của họ quỳ gối dưới đất, ngón chânđi giày dày vẫn còn co giật, cảnh tượng rất đáng sợ.

Chương 1930: Ai đang chém giết tại kinh đô 4