Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1931: Ai đang chém giết tại kinh đô 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giết người công khai ngay trên phố, trong Tân Phong quán vang lên tiếngkhóc thét kinh hoàng, nhưng Phạm Nhàn vẫn bình thản quay người đi. Khôngbiết từ lúc nào một tên tiểu nhị đã lặng lẽ đi đến sau lưng mọi người, đưa tớimột cái khăn mặt nóng hổi.Phạm Nhàn cầm lau tay cẩn thận rồi chán ghét vứt xuống đất, dắt tay ĐạiBảo đi xuống lầu, nói với gã tiểu nhị: "Có thể bắt đầu rồi."Từ lúc đi đến bàn cho đến khi thi triển thủ đoạn tàn nhẫn giết hai đại quanrồi rời đi, Phạm Nhàn không hề nhìn Hầu Quý Thường.Hầu Quý Thường mặt mày tái mét, khóe môi run rẩy, mắt nhìn theo cầuthang rồi dừng trên hai cái xác, nhìn dòng chảy không rõ từ dịch não hay đậuphụ hòa lẫn với máu tươi chảy tràn trề trên bàn. Nỗi kinh hoàng bao trùm cảngười hắn, cuối cùng không nhịn được cúi xuống nôn thốc nôn tháo.o O o"Đưa cữu gia về phủ." Dưới lầu Tân Phong quán, Phạm Nhàn đã đưa ĐạiBảo lên xe ngựa, nói với Đằng Tử Kinh rồi tiễn chiếc xe ngựa màu đen đi vềphía nam thành. Bản thân y lại đi về hướng hoàng thành.Phạm Nhàn không lo lắng cho an toàn của chiếc xe ngựa quay về nhà, bởidọc đường có kiếm thủ Lục Xử bảo vệ. Như đã nói ở Tân Phong quán, giếtngười là để báo thù cho các thuộc hạ Giám Sát viện. Cho dù bây giờ không cònlà Viện trưởng, nhưng thực tế chỉ cần muốn, Phạm Nhàn sẽ mãi mãi là Việntrưởng Giám Sát viện.Ảnh Tử quay lại kinh đô, tái lập lực lượng thích khách Lục Xử luôn ẩn nấptrong bóng tối. Sự xuất hiện của Hải Đường và Vương Thập Tam Lang khiếnhoàng cung không còn cách nào ngăn cản Phạm Nhàn liên lạc lại những ngườitrung thành với mình trong Bát Đại Xử của Giám Sát viện. Giám Sát viện giờchao đảo trong mưa gió, coi như đây là vinh quang cuối cùng của nơi u tối này.Sáng nay, Phạm Nhàn nhân danh Viện trưởng Giám Sát viện ban lệnh cuốicùng tới cá mật thám và thích khách, gian tế được bố trí ở các nơi. Dù khôngbiết sẽ có bao nhiêu người theo mình, Phạm Nhàn tin chắc các thuộc hạ sẽkhông làm mình thất vọng.Gió lạnh thổi qua đường phố kinh đô, thời gian vào cung còn một lúc nữa,Phạm Nhàn đơn độc bước đi, hướng về hoàng cung ở phương xa. Dọc đường, ynhìn ngắm cảnh kinh đô, hít thở không khí ở đây, dường như muốn khắc ghi tấtcả vào ký ức, cho dù có chết cũng không quên.o O oSau khi Phạm Nhàn rời Tân Phong quán không lâu, Nhất Xử Giám Sát việnvẫn đóng cửa bấy lâu bỗng xông ra hơn một trăm quan viên mặc đồ đen, sát khíbốc lên xông thẳng vào hàng xóm cũ, kẻ thù mới ghê tởm nhất - Đại Lý tự.Không thể phủ nhận, Phạm Nhàn chọn ngày mồng bảy thật khéo, lúc nàychưa đến trưa nhưng quan lại Đại Lý tự đã sớm kéo nhau đi chơi xa, để lại nhamôn trống trải, không có khả năng kháng cự trước đám người hung hãn củaGiám Sát viện. Điều này cũng phù hợp với ý định của Phạm Nhàn, không muốnquá nhiều quan lại Khánh Quốc phải đổ máu vì cuộc chiến này.Những quan viên phải chết đều có lý do chính đáng, là những mục tiêuPhạm Nhàn lựa chọn cẩn thận. Nhất Xử xâm nhập Đại Lý tự chỉ là để cứu cácđồng liêu bị giam trong ngục.Phạm Nhàn đi dọc con đường dài, qua phố Sa Hà, mua một chuỗi kẹo mứttrên tay người bán rong, ăn ngon lành rồi liệng một mảnh lá vàng, quá lười đểlấy tiền thừa. Y rất cảm ơn món kẹo mứt của kinh đô, vì chính nhờ món đó trêntay đứa trẻ, y đã không lạc đường ở Khánh Miếu ngày ấy.Trưa hôm nay, Thượng thư bộ Hộ đang chiêu đãi khách trong một ngôi nhàđá, có mời Thị lang bộ Hình cùng vài người bạn thân, đều là nhân vật then chốtcủa phe họ Hạ. Thượng thư vuốt râu, cảm thấy đắc ý trong căn phòng ấm ápgiữa mùa đông này, sau ba năm vất vả cuối cùng cũng xóa sạch ảnh hưởng củaThượng thư tiền nhiệm bộ Hộ Phạm Kiến. Vương quốc độc lập của họ Phạmkhông còn tồn tại, cuối cùng hắn cũng thực sự trở thành Thượng thư bộ Hộ.Mặc dù để chống lại sức ép từ Phạm phủ, hắn rất chủ động khiêm tốn đứngvề phe Hạ Đại học sĩ, nhưng hắn không cảm thấy nhục nhã, bởi Hạ Tông Vĩ vốnlà Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư, hơn nữa đứng bên Hạ Đại học sĩ tựa nhưđứng trước mặt Hoàng đế bệ hạ, đó là vinh quang rất lớn.Đáng lẽ ra bữa tiệc hôm nay nên tổ chức buổi tối sẽ trang trọng hơn, nhưngngười hầu đi dò la ở Hạ phủ cho biết, hơn nữa sau phiên triều cuối năm Hạ Đạihọc sĩ cũng có nói ngày mồng bảy có việc trong cung, không thể tới dự tiệc, nênmới dời lên trưa.Tuy hơi thất vọng, nhưng Thượng thư bộ Hộ cũng cảm thấy nhẹ nhõm,không có Hạ Đại học sĩ, mình là người có vị thế cao nhất bàn tiệc, nghe lời nịnhhót quanh mình, tâm trạng thật thoải mái.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Giết người công khai ngay trên phố, trong Tân Phong quán vang lên tiếng
khóc thét kinh hoàng, nhưng Phạm Nhàn vẫn bình thản quay người đi. Không
biết từ lúc nào một tên tiểu nhị đã lặng lẽ đi đến sau lưng mọi người, đưa tới
một cái khăn mặt nóng hổi.
Phạm Nhàn cầm lau tay cẩn thận rồi chán ghét vứt xuống đất, dắt tay Đại
Bảo đi xuống lầu, nói với gã tiểu nhị: "Có thể bắt đầu rồi."
Từ lúc đi đến bàn cho đến khi thi triển thủ đoạn tàn nhẫn giết hai đại quan
rồi rời đi, Phạm Nhàn không hề nhìn Hầu Quý Thường.
Hầu Quý Thường mặt mày tái mét, khóe môi run rẩy, mắt nhìn theo cầu
thang rồi dừng trên hai cái xác, nhìn dòng chảy không rõ từ dịch não hay đậu
phụ hòa lẫn với máu tươi chảy tràn trề trên bàn. Nỗi kinh hoàng bao trùm cả
người hắn, cuối cùng không nhịn được cúi xuống nôn thốc nôn tháo.
o O o
"Đưa cữu gia về phủ." Dưới lầu Tân Phong quán, Phạm Nhàn đã đưa Đại
Bảo lên xe ngựa, nói với Đằng Tử Kinh rồi tiễn chiếc xe ngựa màu đen đi về
phía nam thành. Bản thân y lại đi về hướng hoàng thành.
Phạm Nhàn không lo lắng cho an toàn của chiếc xe ngựa quay về nhà, bởi
dọc đường có kiếm thủ Lục Xử bảo vệ. Như đã nói ở Tân Phong quán, giết
người là để báo thù cho các thuộc hạ Giám Sát viện. Cho dù bây giờ không còn
là Viện trưởng, nhưng thực tế chỉ cần muốn, Phạm Nhàn sẽ mãi mãi là Viện
trưởng Giám Sát viện.
Ảnh Tử quay lại kinh đô, tái lập lực lượng thích khách Lục Xử luôn ẩn nấp
trong bóng tối. Sự xuất hiện của Hải Đường và Vương Thập Tam Lang khiến
hoàng cung không còn cách nào ngăn cản Phạm Nhàn liên lạc lại những người
trung thành với mình trong Bát Đại Xử của Giám Sát viện. Giám Sát viện giờ
chao đảo trong mưa gió, coi như đây là vinh quang cuối cùng của nơi u tối này.
Sáng nay, Phạm Nhàn nhân danh Viện trưởng Giám Sát viện ban lệnh cuối
cùng tới cá mật thám và thích khách, gian tế được bố trí ở các nơi. Dù không
biết sẽ có bao nhiêu người theo mình, Phạm Nhàn tin chắc các thuộc hạ sẽ
không làm mình thất vọng.
Gió lạnh thổi qua đường phố kinh đô, thời gian vào cung còn một lúc nữa,
Phạm Nhàn đơn độc bước đi, hướng về hoàng cung ở phương xa. Dọc đường, y
nhìn ngắm cảnh kinh đô, hít thở không khí ở đây, dường như muốn khắc ghi tất
cả vào ký ức, cho dù có chết cũng không quên.
o O o
Sau khi Phạm Nhàn rời Tân Phong quán không lâu, Nhất Xử Giám Sát viện
vẫn đóng cửa bấy lâu bỗng xông ra hơn một trăm quan viên mặc đồ đen, sát khí
bốc lên xông thẳng vào hàng xóm cũ, kẻ thù mới ghê tởm nhất - Đại Lý tự.
Không thể phủ nhận, Phạm Nhàn chọn ngày mồng bảy thật khéo, lúc này
chưa đến trưa nhưng quan lại Đại Lý tự đã sớm kéo nhau đi chơi xa, để lại nha
môn trống trải, không có khả năng kháng cự trước đám người hung hãn của
Giám Sát viện. Điều này cũng phù hợp với ý định của Phạm Nhàn, không muốn
quá nhiều quan lại Khánh Quốc phải đổ máu vì cuộc chiến này.
Những quan viên phải chết đều có lý do chính đáng, là những mục tiêu
Phạm Nhàn lựa chọn cẩn thận. Nhất Xử xâm nhập Đại Lý tự chỉ là để cứu các
đồng liêu bị giam trong ngục.
Phạm Nhàn đi dọc con đường dài, qua phố Sa Hà, mua một chuỗi kẹo mứt
trên tay người bán rong, ăn ngon lành rồi liệng một mảnh lá vàng, quá lười để
lấy tiền thừa. Y rất cảm ơn món kẹo mứt của kinh đô, vì chính nhờ món đó trên
tay đứa trẻ, y đã không lạc đường ở Khánh Miếu ngày ấy.
Trưa hôm nay, Thượng thư bộ Hộ đang chiêu đãi khách trong một ngôi nhà
đá, có mời Thị lang bộ Hình cùng vài người bạn thân, đều là nhân vật then chốt
của phe họ Hạ. Thượng thư vuốt râu, cảm thấy đắc ý trong căn phòng ấm áp
giữa mùa đông này, sau ba năm vất vả cuối cùng cũng xóa sạch ảnh hưởng của
Thượng thư tiền nhiệm bộ Hộ Phạm Kiến. Vương quốc độc lập của họ Phạm
không còn tồn tại, cuối cùng hắn cũng thực sự trở thành Thượng thư bộ Hộ.
Mặc dù để chống lại sức ép từ Phạm phủ, hắn rất chủ động khiêm tốn đứng
về phe Hạ Đại học sĩ, nhưng hắn không cảm thấy nhục nhã, bởi Hạ Tông Vĩ vốn
là Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư, hơn nữa đứng bên Hạ Đại học sĩ tựa như
đứng trước mặt Hoàng đế bệ hạ, đó là vinh quang rất lớn.
Đáng lẽ ra bữa tiệc hôm nay nên tổ chức buổi tối sẽ trang trọng hơn, nhưng
người hầu đi dò la ở Hạ phủ cho biết, hơn nữa sau phiên triều cuối năm Hạ Đại
học sĩ cũng có nói ngày mồng bảy có việc trong cung, không thể tới dự tiệc, nên
mới dời lên trưa.
Tuy hơi thất vọng, nhưng Thượng thư bộ Hộ cũng cảm thấy nhẹ nhõm,
không có Hạ Đại học sĩ, mình là người có vị thế cao nhất bàn tiệc, nghe lời nịnh
hót quanh mình, tâm trạng thật thoải mái.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giết người công khai ngay trên phố, trong Tân Phong quán vang lên tiếngkhóc thét kinh hoàng, nhưng Phạm Nhàn vẫn bình thản quay người đi. Khôngbiết từ lúc nào một tên tiểu nhị đã lặng lẽ đi đến sau lưng mọi người, đưa tớimột cái khăn mặt nóng hổi.Phạm Nhàn cầm lau tay cẩn thận rồi chán ghét vứt xuống đất, dắt tay ĐạiBảo đi xuống lầu, nói với gã tiểu nhị: "Có thể bắt đầu rồi."Từ lúc đi đến bàn cho đến khi thi triển thủ đoạn tàn nhẫn giết hai đại quanrồi rời đi, Phạm Nhàn không hề nhìn Hầu Quý Thường.Hầu Quý Thường mặt mày tái mét, khóe môi run rẩy, mắt nhìn theo cầuthang rồi dừng trên hai cái xác, nhìn dòng chảy không rõ từ dịch não hay đậuphụ hòa lẫn với máu tươi chảy tràn trề trên bàn. Nỗi kinh hoàng bao trùm cảngười hắn, cuối cùng không nhịn được cúi xuống nôn thốc nôn tháo.o O o"Đưa cữu gia về phủ." Dưới lầu Tân Phong quán, Phạm Nhàn đã đưa ĐạiBảo lên xe ngựa, nói với Đằng Tử Kinh rồi tiễn chiếc xe ngựa màu đen đi vềphía nam thành. Bản thân y lại đi về hướng hoàng thành.Phạm Nhàn không lo lắng cho an toàn của chiếc xe ngựa quay về nhà, bởidọc đường có kiếm thủ Lục Xử bảo vệ. Như đã nói ở Tân Phong quán, giếtngười là để báo thù cho các thuộc hạ Giám Sát viện. Cho dù bây giờ không cònlà Viện trưởng, nhưng thực tế chỉ cần muốn, Phạm Nhàn sẽ mãi mãi là Việntrưởng Giám Sát viện.Ảnh Tử quay lại kinh đô, tái lập lực lượng thích khách Lục Xử luôn ẩn nấptrong bóng tối. Sự xuất hiện của Hải Đường và Vương Thập Tam Lang khiếnhoàng cung không còn cách nào ngăn cản Phạm Nhàn liên lạc lại những ngườitrung thành với mình trong Bát Đại Xử của Giám Sát viện. Giám Sát viện giờchao đảo trong mưa gió, coi như đây là vinh quang cuối cùng của nơi u tối này.Sáng nay, Phạm Nhàn nhân danh Viện trưởng Giám Sát viện ban lệnh cuốicùng tới cá mật thám và thích khách, gian tế được bố trí ở các nơi. Dù khôngbiết sẽ có bao nhiêu người theo mình, Phạm Nhàn tin chắc các thuộc hạ sẽkhông làm mình thất vọng.Gió lạnh thổi qua đường phố kinh đô, thời gian vào cung còn một lúc nữa,Phạm Nhàn đơn độc bước đi, hướng về hoàng cung ở phương xa. Dọc đường, ynhìn ngắm cảnh kinh đô, hít thở không khí ở đây, dường như muốn khắc ghi tấtcả vào ký ức, cho dù có chết cũng không quên.o O oSau khi Phạm Nhàn rời Tân Phong quán không lâu, Nhất Xử Giám Sát việnvẫn đóng cửa bấy lâu bỗng xông ra hơn một trăm quan viên mặc đồ đen, sát khíbốc lên xông thẳng vào hàng xóm cũ, kẻ thù mới ghê tởm nhất - Đại Lý tự.Không thể phủ nhận, Phạm Nhàn chọn ngày mồng bảy thật khéo, lúc nàychưa đến trưa nhưng quan lại Đại Lý tự đã sớm kéo nhau đi chơi xa, để lại nhamôn trống trải, không có khả năng kháng cự trước đám người hung hãn củaGiám Sát viện. Điều này cũng phù hợp với ý định của Phạm Nhàn, không muốnquá nhiều quan lại Khánh Quốc phải đổ máu vì cuộc chiến này.Những quan viên phải chết đều có lý do chính đáng, là những mục tiêuPhạm Nhàn lựa chọn cẩn thận. Nhất Xử xâm nhập Đại Lý tự chỉ là để cứu cácđồng liêu bị giam trong ngục.Phạm Nhàn đi dọc con đường dài, qua phố Sa Hà, mua một chuỗi kẹo mứttrên tay người bán rong, ăn ngon lành rồi liệng một mảnh lá vàng, quá lười đểlấy tiền thừa. Y rất cảm ơn món kẹo mứt của kinh đô, vì chính nhờ món đó trêntay đứa trẻ, y đã không lạc đường ở Khánh Miếu ngày ấy.Trưa hôm nay, Thượng thư bộ Hộ đang chiêu đãi khách trong một ngôi nhàđá, có mời Thị lang bộ Hình cùng vài người bạn thân, đều là nhân vật then chốtcủa phe họ Hạ. Thượng thư vuốt râu, cảm thấy đắc ý trong căn phòng ấm ápgiữa mùa đông này, sau ba năm vất vả cuối cùng cũng xóa sạch ảnh hưởng củaThượng thư tiền nhiệm bộ Hộ Phạm Kiến. Vương quốc độc lập của họ Phạmkhông còn tồn tại, cuối cùng hắn cũng thực sự trở thành Thượng thư bộ Hộ.Mặc dù để chống lại sức ép từ Phạm phủ, hắn rất chủ động khiêm tốn đứngvề phe Hạ Đại học sĩ, nhưng hắn không cảm thấy nhục nhã, bởi Hạ Tông Vĩ vốnlà Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư, hơn nữa đứng bên Hạ Đại học sĩ tựa nhưđứng trước mặt Hoàng đế bệ hạ, đó là vinh quang rất lớn.Đáng lẽ ra bữa tiệc hôm nay nên tổ chức buổi tối sẽ trang trọng hơn, nhưngngười hầu đi dò la ở Hạ phủ cho biết, hơn nữa sau phiên triều cuối năm Hạ Đạihọc sĩ cũng có nói ngày mồng bảy có việc trong cung, không thể tới dự tiệc, nênmới dời lên trưa.Tuy hơi thất vọng, nhưng Thượng thư bộ Hộ cũng cảm thấy nhẹ nhõm,không có Hạ Đại học sĩ, mình là người có vị thế cao nhất bàn tiệc, nghe lời nịnhhót quanh mình, tâm trạng thật thoải mái.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑