Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1932: Từ niềm vui trước điện đến nỗi đau đứt ruột 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đặc biệt là nghĩ tới việc vừa nhận ý chí của Hạ Đại học sĩ, bộ Hộ hung hăngcan thiệp, chơi đùa Tôn Kính Tu ở Kinh Đô phủ đến chết, ép ông ta phải từquan, cuối cùng vẫn không trả được bạc đã luận tội nên bị giam vào ngục,Thượng thư bắt đầu cảm thấy thỏa mãn. Dựa vào cái gì mà ganh đua với ta?Chẳng qua nhờ sinh được đứa con gái tốt! Đợi bán con gái hắn ta vào giáophường, ta cũng sẽ bí mật cho nó sướng muốn chết.Trong cơn say, Thượng thư cứ miên man với mấy chữ "sướng muốn chết."không để ý ánh mắt nữ tỳ phục vụ trong phòng ấm lóe lên tia sáng xảo quyệt,độc ác.Đương nhiên Thượng thư không biết rằng, chất độc trong rượu ngũ lươngmà hắn uống đủ để hắn "sướng muốn chết" vô số lần.Mùng bảy tháng giêng Khánh Lịch năm thứ mười, Nhất Thạch Cư gặp hỏahoạn, phòng ấm sụp đổ toàn bộ, Thượng thư bộ Hộ, Thị lang bộ Hình... nhiềuquan viên trụ cột phe Hạ thiệt mạng trong đám cháy, tử vong vì say rượu.Lúc đám cháy bùng phát, Phạm Nhàn đã ăn hết kẹo mứt, cầm ô vải đen mớimua, đi đến đường Thiên Hà đẹp đẽ. Y ném que tre dính bã đường xuống hồtrong vắt bên đường, nhún vai, chẳng hề tự trách vì làm ô nhiễm môi trường.Sau đó y liếc nhìn tấm bia đá đen trước cửa Giám Sát viện đang bị tháo dỡ,và những chữ vàng trên bia càng lúc càng ít đi, nhìn chằm chằm một lúc rồi lắcđầu.Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, bông tuyết bắt đầu rơi.Bông tuyết rơi xuống cổng vắng vẻ của phủ Hạ Đại học sĩ. Hạ Đại học sĩ làngười thanh liêm chính trực và căm ghét nhất việc người khác đem quà tặng,nên đã nuôi hai con chó dữ tại cổng phủ, điều này được nhiều người biết đến.Đây là chiêu thức khởi xướng từ phủ Trừng Hải Tử tước, hay còn gọi là NgônNhược Hải đại nhân, khiến mọi người không khỏi châm biếm Hạ Đại học sĩ làđã bắt chước ý tưởng của người khác. Có điều, dù thế nào đi nữa, hai con chódữ này vẫn giúp hắn kiếm được không ít thanh danh trong sạch.Hai con chó bị những bông tuyết chậm rãi rơi xuống làm cho tức giận, rasức sủa lên trời. Nhưng tiếng chó sủa vô ích trước tuyết rơi, bông tuyết vẫn rơixuống chậm rãi và kiên định.Hai tiếng rên rỉ, hai con chó dữ ngã gục xuống đất. Hơn mười thích kháchăn mặc quần áo bình dân, cảnh giác bao vây xung quanh Hạ phủ rồi lặng lẽ lẻnvào bên trong.o O oPhạm Nhàn nhíu mày nhìn lên bầu trời, mở chiếc ô màu đen che kín tầmmắt mình, che kín bầu trời.Bông tuyết chất đống trên chiếc ô đen, tan chảy nhanh chóng, không thể tíchtụ lại được, khiến y hơi bất mãn. Cứ đi như vậy, trong lúc không để ý đã tớitrước hoàng thành. Y không đứng chờ ở cổng chính mà vòng quanh chân thành,dưới ánh mắt cảnh giác của cấm quân, đi tới bên ngoài một dãy nhà bằng phẳngkhá khiêm tốn của Môn Hạ Trung Thư.Phạm Nhàn đẩy cửa bước vào, phủi bông tuyết trên người và trên đầu, cẩnthận đặt chiếc ô màu đen đẫm nước tuyết xuống cửa, mỉm cười nhìn đám quanlại trố mắt kinh ngạc trong phòng: "Đã lâu không gặp."Đang ngồi trên ghế nóng nghiêm túc duyệt tấu chương, Hạ Đại học sĩ chậmrãi ngẩng đầu lên, liếc nhìn vị khách không mời mà đến, chân mày cau lại.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dãy phòng bằng phẳng dưới chân thành này tuy trông không đáng chú ý,nhưng lại là nơi xử lý công việc quan trọng của Môn Hạ Trung Thư. Qua hànhlang phía sau là một khoảng sân, có thể trực tiếp vào cung, là nơi hiểm yếu nhất.Việc canh phòng của cấm quân và thị vệ ở đây vô cùng nghiêm ngặt, ngay cảkhi phản quân vây cung thời xưa cũng không nghĩ tới việc mở đường tại nơinày, bởi vì phía sau Môn Hạ Trung Thư vẫn có nhiều lớp tường thành cungđiện, bên trong các phòng càng là nơi đầy rẫy hiểm nguy.Kể từ khi rời Đạm Châu vào mùa xuân Khánh Lịch năm thứ tư, thoáng cáiđã gần bảy năm trôi qua. Ngoại trừ việc lưu lại Giang Nam đứt quãng hai năm,trong thời gian kiếp thứ hai của Phạm Nhàn, những khoảnh khắc thực sự hàohứng và đáng khắc ghi trong lòng phần lớn đều ở trong kinh đô. Thân phận vàthân thế của y hoàn toàn khác biệt so với đại đa số mọi người trong KhánhQuốc. Y vào cung rất nhiều lần, nhẹ nhàng tự nhiên như trở về nhà, cho dù làthân phận Đề ti Giám Sát viện hay thân phận con tư sinh của Hoàng đế, đối vớiy mà nói cung cấm không hề tồn tại.Hôm nay là ngày mồng bảy, Phạm Nhàn như đi dạo chơi, rảo bước tới dãyphòng bằng phẳng dưới chân hoàng cung. Mặc dù vừa qua năm mới, nhưngMôn Hạ Trung Thư vẫn rất bận rộn, quan viên từ các nơi đến thảo luận đều ởbên ngoài, không ai chú ý tới một nhân vật cầm ô đen trong tuyết bước vào khuvực trong. Những cấm quân và thị vệ có nhiệm vụ kiểm tra bị nụ cười ôn hòacủa Phạm Nhàn làm cho choáng ngợp, chỉ biết trơ mắt nhìn y bước vào.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đặc biệt là nghĩ tới việc vừa nhận ý chí của Hạ Đại học sĩ, bộ Hộ hung hăng
can thiệp, chơi đùa Tôn Kính Tu ở Kinh Đô phủ đến chết, ép ông ta phải từ
quan, cuối cùng vẫn không trả được bạc đã luận tội nên bị giam vào ngục,
Thượng thư bắt đầu cảm thấy thỏa mãn. Dựa vào cái gì mà ganh đua với ta?
Chẳng qua nhờ sinh được đứa con gái tốt! Đợi bán con gái hắn ta vào giáo
phường, ta cũng sẽ bí mật cho nó sướng muốn chết.
Trong cơn say, Thượng thư cứ miên man với mấy chữ "sướng muốn chết."
không để ý ánh mắt nữ tỳ phục vụ trong phòng ấm lóe lên tia sáng xảo quyệt,
độc ác.
Đương nhiên Thượng thư không biết rằng, chất độc trong rượu ngũ lương
mà hắn uống đủ để hắn "sướng muốn chết" vô số lần.
Mùng bảy tháng giêng Khánh Lịch năm thứ mười, Nhất Thạch Cư gặp hỏa
hoạn, phòng ấm sụp đổ toàn bộ, Thượng thư bộ Hộ, Thị lang bộ Hình... nhiều
quan viên trụ cột phe Hạ thiệt mạng trong đám cháy, tử vong vì say rượu.
Lúc đám cháy bùng phát, Phạm Nhàn đã ăn hết kẹo mứt, cầm ô vải đen mới
mua, đi đến đường Thiên Hà đẹp đẽ. Y ném que tre dính bã đường xuống hồ
trong vắt bên đường, nhún vai, chẳng hề tự trách vì làm ô nhiễm môi trường.
Sau đó y liếc nhìn tấm bia đá đen trước cửa Giám Sát viện đang bị tháo dỡ,
và những chữ vàng trên bia càng lúc càng ít đi, nhìn chằm chằm một lúc rồi lắc
đầu.
Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, bông tuyết bắt đầu rơi.
Bông tuyết rơi xuống cổng vắng vẻ của phủ Hạ Đại học sĩ. Hạ Đại học sĩ là
người thanh liêm chính trực và căm ghét nhất việc người khác đem quà tặng,
nên đã nuôi hai con chó dữ tại cổng phủ, điều này được nhiều người biết đến.
Đây là chiêu thức khởi xướng từ phủ Trừng Hải Tử tước, hay còn gọi là Ngôn
Nhược Hải đại nhân, khiến mọi người không khỏi châm biếm Hạ Đại học sĩ là
đã bắt chước ý tưởng của người khác. Có điều, dù thế nào đi nữa, hai con chó
dữ này vẫn giúp hắn kiếm được không ít thanh danh trong sạch.
Hai con chó bị những bông tuyết chậm rãi rơi xuống làm cho tức giận, ra
sức sủa lên trời. Nhưng tiếng chó sủa vô ích trước tuyết rơi, bông tuyết vẫn rơi
xuống chậm rãi và kiên định.
Hai tiếng rên rỉ, hai con chó dữ ngã gục xuống đất. Hơn mười thích khách
ăn mặc quần áo bình dân, cảnh giác bao vây xung quanh Hạ phủ rồi lặng lẽ lẻn
vào bên trong.
o O o
Phạm Nhàn nhíu mày nhìn lên bầu trời, mở chiếc ô màu đen che kín tầm
mắt mình, che kín bầu trời.
Bông tuyết chất đống trên chiếc ô đen, tan chảy nhanh chóng, không thể tích
tụ lại được, khiến y hơi bất mãn. Cứ đi như vậy, trong lúc không để ý đã tới
trước hoàng thành. Y không đứng chờ ở cổng chính mà vòng quanh chân thành,
dưới ánh mắt cảnh giác của cấm quân, đi tới bên ngoài một dãy nhà bằng phẳng
khá khiêm tốn của Môn Hạ Trung Thư.
Phạm Nhàn đẩy cửa bước vào, phủi bông tuyết trên người và trên đầu, cẩn
thận đặt chiếc ô màu đen đẫm nước tuyết xuống cửa, mỉm cười nhìn đám quan
lại trố mắt kinh ngạc trong phòng: "Đã lâu không gặp."
Đang ngồi trên ghế nóng nghiêm túc duyệt tấu chương, Hạ Đại học sĩ chậm
rãi ngẩng đầu lên, liếc nhìn vị khách không mời mà đến, chân mày cau lại.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Dãy phòng bằng phẳng dưới chân thành này tuy trông không đáng chú ý,
nhưng lại là nơi xử lý công việc quan trọng của Môn Hạ Trung Thư. Qua hành
lang phía sau là một khoảng sân, có thể trực tiếp vào cung, là nơi hiểm yếu nhất.
Việc canh phòng của cấm quân và thị vệ ở đây vô cùng nghiêm ngặt, ngay cả
khi phản quân vây cung thời xưa cũng không nghĩ tới việc mở đường tại nơi
này, bởi vì phía sau Môn Hạ Trung Thư vẫn có nhiều lớp tường thành cung
điện, bên trong các phòng càng là nơi đầy rẫy hiểm nguy.
Kể từ khi rời Đạm Châu vào mùa xuân Khánh Lịch năm thứ tư, thoáng cái
đã gần bảy năm trôi qua. Ngoại trừ việc lưu lại Giang Nam đứt quãng hai năm,
trong thời gian kiếp thứ hai của Phạm Nhàn, những khoảnh khắc thực sự hào
hứng và đáng khắc ghi trong lòng phần lớn đều ở trong kinh đô. Thân phận và
thân thế của y hoàn toàn khác biệt so với đại đa số mọi người trong Khánh
Quốc. Y vào cung rất nhiều lần, nhẹ nhàng tự nhiên như trở về nhà, cho dù là
thân phận Đề ti Giám Sát viện hay thân phận con tư sinh của Hoàng đế, đối với
y mà nói cung cấm không hề tồn tại.
Hôm nay là ngày mồng bảy, Phạm Nhàn như đi dạo chơi, rảo bước tới dãy
phòng bằng phẳng dưới chân hoàng cung. Mặc dù vừa qua năm mới, nhưng
Môn Hạ Trung Thư vẫn rất bận rộn, quan viên từ các nơi đến thảo luận đều ở
bên ngoài, không ai chú ý tới một nhân vật cầm ô đen trong tuyết bước vào khu
vực trong. Những cấm quân và thị vệ có nhiệm vụ kiểm tra bị nụ cười ôn hòa
của Phạm Nhàn làm cho choáng ngợp, chỉ biết trơ mắt nhìn y bước vào.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đặc biệt là nghĩ tới việc vừa nhận ý chí của Hạ Đại học sĩ, bộ Hộ hung hăngcan thiệp, chơi đùa Tôn Kính Tu ở Kinh Đô phủ đến chết, ép ông ta phải từquan, cuối cùng vẫn không trả được bạc đã luận tội nên bị giam vào ngục,Thượng thư bắt đầu cảm thấy thỏa mãn. Dựa vào cái gì mà ganh đua với ta?Chẳng qua nhờ sinh được đứa con gái tốt! Đợi bán con gái hắn ta vào giáophường, ta cũng sẽ bí mật cho nó sướng muốn chết.Trong cơn say, Thượng thư cứ miên man với mấy chữ "sướng muốn chết."không để ý ánh mắt nữ tỳ phục vụ trong phòng ấm lóe lên tia sáng xảo quyệt,độc ác.Đương nhiên Thượng thư không biết rằng, chất độc trong rượu ngũ lươngmà hắn uống đủ để hắn "sướng muốn chết" vô số lần.Mùng bảy tháng giêng Khánh Lịch năm thứ mười, Nhất Thạch Cư gặp hỏahoạn, phòng ấm sụp đổ toàn bộ, Thượng thư bộ Hộ, Thị lang bộ Hình... nhiềuquan viên trụ cột phe Hạ thiệt mạng trong đám cháy, tử vong vì say rượu.Lúc đám cháy bùng phát, Phạm Nhàn đã ăn hết kẹo mứt, cầm ô vải đen mớimua, đi đến đường Thiên Hà đẹp đẽ. Y ném que tre dính bã đường xuống hồtrong vắt bên đường, nhún vai, chẳng hề tự trách vì làm ô nhiễm môi trường.Sau đó y liếc nhìn tấm bia đá đen trước cửa Giám Sát viện đang bị tháo dỡ,và những chữ vàng trên bia càng lúc càng ít đi, nhìn chằm chằm một lúc rồi lắcđầu.Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, bông tuyết bắt đầu rơi.Bông tuyết rơi xuống cổng vắng vẻ của phủ Hạ Đại học sĩ. Hạ Đại học sĩ làngười thanh liêm chính trực và căm ghét nhất việc người khác đem quà tặng,nên đã nuôi hai con chó dữ tại cổng phủ, điều này được nhiều người biết đến.Đây là chiêu thức khởi xướng từ phủ Trừng Hải Tử tước, hay còn gọi là NgônNhược Hải đại nhân, khiến mọi người không khỏi châm biếm Hạ Đại học sĩ làđã bắt chước ý tưởng của người khác. Có điều, dù thế nào đi nữa, hai con chódữ này vẫn giúp hắn kiếm được không ít thanh danh trong sạch.Hai con chó bị những bông tuyết chậm rãi rơi xuống làm cho tức giận, rasức sủa lên trời. Nhưng tiếng chó sủa vô ích trước tuyết rơi, bông tuyết vẫn rơixuống chậm rãi và kiên định.Hai tiếng rên rỉ, hai con chó dữ ngã gục xuống đất. Hơn mười thích kháchăn mặc quần áo bình dân, cảnh giác bao vây xung quanh Hạ phủ rồi lặng lẽ lẻnvào bên trong.o O oPhạm Nhàn nhíu mày nhìn lên bầu trời, mở chiếc ô màu đen che kín tầmmắt mình, che kín bầu trời.Bông tuyết chất đống trên chiếc ô đen, tan chảy nhanh chóng, không thể tíchtụ lại được, khiến y hơi bất mãn. Cứ đi như vậy, trong lúc không để ý đã tớitrước hoàng thành. Y không đứng chờ ở cổng chính mà vòng quanh chân thành,dưới ánh mắt cảnh giác của cấm quân, đi tới bên ngoài một dãy nhà bằng phẳngkhá khiêm tốn của Môn Hạ Trung Thư.Phạm Nhàn đẩy cửa bước vào, phủi bông tuyết trên người và trên đầu, cẩnthận đặt chiếc ô màu đen đẫm nước tuyết xuống cửa, mỉm cười nhìn đám quanlại trố mắt kinh ngạc trong phòng: "Đã lâu không gặp."Đang ngồi trên ghế nóng nghiêm túc duyệt tấu chương, Hạ Đại học sĩ chậmrãi ngẩng đầu lên, liếc nhìn vị khách không mời mà đến, chân mày cau lại.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dãy phòng bằng phẳng dưới chân thành này tuy trông không đáng chú ý,nhưng lại là nơi xử lý công việc quan trọng của Môn Hạ Trung Thư. Qua hànhlang phía sau là một khoảng sân, có thể trực tiếp vào cung, là nơi hiểm yếu nhất.Việc canh phòng của cấm quân và thị vệ ở đây vô cùng nghiêm ngặt, ngay cảkhi phản quân vây cung thời xưa cũng không nghĩ tới việc mở đường tại nơinày, bởi vì phía sau Môn Hạ Trung Thư vẫn có nhiều lớp tường thành cungđiện, bên trong các phòng càng là nơi đầy rẫy hiểm nguy.Kể từ khi rời Đạm Châu vào mùa xuân Khánh Lịch năm thứ tư, thoáng cáiđã gần bảy năm trôi qua. Ngoại trừ việc lưu lại Giang Nam đứt quãng hai năm,trong thời gian kiếp thứ hai của Phạm Nhàn, những khoảnh khắc thực sự hàohứng và đáng khắc ghi trong lòng phần lớn đều ở trong kinh đô. Thân phận vàthân thế của y hoàn toàn khác biệt so với đại đa số mọi người trong KhánhQuốc. Y vào cung rất nhiều lần, nhẹ nhàng tự nhiên như trở về nhà, cho dù làthân phận Đề ti Giám Sát viện hay thân phận con tư sinh của Hoàng đế, đối vớiy mà nói cung cấm không hề tồn tại.Hôm nay là ngày mồng bảy, Phạm Nhàn như đi dạo chơi, rảo bước tới dãyphòng bằng phẳng dưới chân hoàng cung. Mặc dù vừa qua năm mới, nhưngMôn Hạ Trung Thư vẫn rất bận rộn, quan viên từ các nơi đến thảo luận đều ởbên ngoài, không ai chú ý tới một nhân vật cầm ô đen trong tuyết bước vào khuvực trong. Những cấm quân và thị vệ có nhiệm vụ kiểm tra bị nụ cười ôn hòacủa Phạm Nhàn làm cho choáng ngợp, chỉ biết trơ mắt nhìn y bước vào.