Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1934: Từ niềm vui trước điện đến nỗi đau đứt ruột 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nghe tin đó, cả phòng lớn bùng nổ tiếng kinh hô. Các quan viên Môn HạTrung Thư thay Hoàng đế bệ hạ quản lý triều đình Đại Khánh, chưa bao giờnghe nói chuyện quan lại triều đình bị ám sát ngay trên đường như vậy!Thân thể Hạ Tông Vĩ cứng đờ. Phó khanh Đại Lý tự và Tả đô Ngự sửQuách Tranh đều là người thân tín của hắn, đặc biệt là Quách Tranh luôn coiphe Phạm Nhàn là kẻ thù trong lòng. Ở Giang Nam, người nàyđã làm không ítviệc lớn cho Hạ Tông Vĩ, lập công cho Hoàng đế bệ hạ. Vậy mà vừa mới đượcđiều về kinh... đã bỏ mạng?Trên khuôn mặt ngăm đen của Hạ Tông Vĩ thoáng hiện lên vẻ tái nhợt rồinhanh chóng phục hồi bình thường. Hắn đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn chằmchằm vào khuôn mặt tuấn tú của Phạm Nhàn, đôi mắt híp lại, ánh mắt lạnh lùng.Không để Hạ Tông Vĩ lên tiếng, Phạm Nhàn hơi cúi mắt xuống giữa nhữngtiếng than thở kinh ngạc, nhẹ nhàng nói: "Thượng thư bộ Hộ cũng đã chết, còncó hai Thị lang nữa. Đây là danh sách ta đã lập, ngươi xem có bỏ sót ai không."Nói xong, Phạm Nhàn lấy ra một mảnh giấy mỏng từ trong ngực đưa qua.Cánh tay Hạ Tông Vĩ run rẩy không kiểm soát được, vội vàng nhận lấy mảnhgiấy, nhìn lướt qua đã thấy hơn mười chức vị quan lại cùng tên tuổi, tất cả... đềulà người thân cận của hắn!Sau khi Phạm Nhàn đưa danh sách cho Hạ Đại học sĩ, cả căn phòng lớnMôn Hạ Trung Thư im phăng phắc, yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kimrơi.Phạm Nhàn thoáng vuốt tóc mai, cắm cây kim nhỏ mà y đang cầm trên tayvào mái tóc, bình tĩnh nói: "Ta không muốn lạm sát người vô tội, nên mongngươi xác nhận lại xem, nếu đây đều là người của ngươi thì ta yên tâm rồi."Mảnh giấy đầy tên tuổi bay xuống nền đất, căn phòng im phăng phắc. Lúcnày ai cũng biết làn máu đổ trong kinh đô hôm nay đều do Tiểu Phạm đại nhângây ra, chỉ không rõ những lời y nói có thật không, hay những quan lại kia đãthực sự chết hết rồi ư?Hạ Tông Vĩ hiểu rõ Phạm Nhàn, nên biết y không nói dối. Những chắc hiệngiờ cái tên trên giấy kia đã thành oan hồn. Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt bừngbừng ngọn lửa oán hận, nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn. Hắn không hiểu tạisao Phạm Nhàn lại làm thế, chẳng lẽ y không biết việc này chỉ dẫn tới conđường chết? Lúc này Hạ Tông Vĩ lại cảm thấy loáng thoáng hãnh diện, bởi vìchính mình đã ép Phạm Nhàn vào thế cùng này."Tại sao... Người đâu! Bắt lấy tên sát nhân này!" Hai chữ "tại sao" nặng nềthoát ra, ai cũng tưởng Hạ Tông Vĩ sẽ mắng nhiếc hành động tàn ác của PhạmNhàn trước mặt quan lại, không ngờ mới nửa chừng câu nói, Hạ Tông Vĩ độtngột hét to, bản thân hắn lại lập tức trốn về phía sau các quan.Vẫn là Hạ Tông Vĩ hiểu rõ Phạm Nhàn nhất. Đối phương đã không còn sợchết, giết chóc bốn phương trong kinh đô, chắc chắn có ý định liều mạng. Trướckhi vào cung, y còn cố tình đến Môn Hạ Trung Thư để lại cây dù, chắc chắnkhông chỉ đưa danh sách người chết ra để chế giễu mình, mà còn để... giếtmình!Cho đến lúc này, vẫn chưa ai tin Phạm Nhàn dám giết người ngay dưới chânhoàng thành, ngay trung tâm uy nghiêm của Khánh Quốc. Nhưng Hạ Tông Vĩtin chắc, hắn biết rõ kẻ trẻ tuổi tàn nhẫn trước mặt, một khi phát điên y có thểlàm mọi chuyện. Vì thế, bất chấp thể diện đại thần, hắn vừa hoảng hốt gọi cấmquân, vừa hốt hoảng chạy trốn về phía sau các đại thần.Phạm Nhàn không đuổi theo hắn, chỉ dùng ánh mắt thương cảm và khinh bỉnhìn động tác của người này, nhìn khuôn mặt tái nhợt sau lưng đám người.Dẫu sao cũng là Môn Hạ Trung Thư trước hoàng cung, từ trước khi HạTông Vĩ kêu la, đã có cấm quân và thị vệ đại nội chú ý đến động tĩnh nơi đây.Vừa phát hiện chuyện bất thường, mười mấy thị vệ và ba tướng lĩnh cấm quânđã xông vào phòng lớn của Hạ thư tỉnh, tuốt đao bên hông ra, cảnh giác bao vâyPhạm Nhàn.Cho dù Phạm Nhàn có lợi hại hơn nữa, cũng không thể tiêu diệt đám thị vệCung đình vây quanh chỉ trong nháy mắt. Nhìn cảnh tượng này, mọi người antâm hơn phần nào, còn sắc mặt tái nhợt của Hạ Tông Vĩ sau đám người cũnghồng hào hơn đôi chút. Hắn hét to sau lưng đám đông: "Mau bắt tên phạm nhânhung ác kia lại!"Người có tên, cây có bóng, dù ai cũng biết máu tươi trong kinh đô ngày hômnay do Phạm đại nhân ra lệnh, song trước khi tra rõ, ai dám bắt Phạm Nhàn?Huống hồ y chưa hành động trước, làm sao đám tướng lĩnh cấm quân và thị vệtrong cung dám tùy tiện xông lên?Dưới chân hoàng thành náo động một hồi, tiếng điều binh vang lên khắpnơi. Chỉ trong chớp mắt, ngoài phòng lớn của Môn Hạ Trung Thư vang lêntiếng chân lao xao, biết bao nhiêu cấm quân chạy tới, vây kín căn phòng, thựcchất là bao vây những quan lại nắm quyền thế trong Khánh Quốc.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nghe tin đó, cả phòng lớn bùng nổ tiếng kinh hô. Các quan viên Môn HạTrung Thư thay Hoàng đế bệ hạ quản lý triều đình Đại Khánh, chưa bao giờnghe nói chuyện quan lại triều đình bị ám sát ngay trên đường như vậy!Thân thể Hạ Tông Vĩ cứng đờ. Phó khanh Đại Lý tự và Tả đô Ngự sửQuách Tranh đều là người thân tín của hắn, đặc biệt là Quách Tranh luôn coiphe Phạm Nhàn là kẻ thù trong lòng. Ở Giang Nam, người nàyđã làm không ítviệc lớn cho Hạ Tông Vĩ, lập công cho Hoàng đế bệ hạ. Vậy mà vừa mới đượcđiều về kinh... đã bỏ mạng?Trên khuôn mặt ngăm đen của Hạ Tông Vĩ thoáng hiện lên vẻ tái nhợt rồinhanh chóng phục hồi bình thường. Hắn đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn chằmchằm vào khuôn mặt tuấn tú của Phạm Nhàn, đôi mắt híp lại, ánh mắt lạnh lùng.Không để Hạ Tông Vĩ lên tiếng, Phạm Nhàn hơi cúi mắt xuống giữa nhữngtiếng than thở kinh ngạc, nhẹ nhàng nói: "Thượng thư bộ Hộ cũng đã chết, còncó hai Thị lang nữa. Đây là danh sách ta đã lập, ngươi xem có bỏ sót ai không."Nói xong, Phạm Nhàn lấy ra một mảnh giấy mỏng từ trong ngực đưa qua.Cánh tay Hạ Tông Vĩ run rẩy không kiểm soát được, vội vàng nhận lấy mảnhgiấy, nhìn lướt qua đã thấy hơn mười chức vị quan lại cùng tên tuổi, tất cả... đềulà người thân cận của hắn!Sau khi Phạm Nhàn đưa danh sách cho Hạ Đại học sĩ, cả căn phòng lớnMôn Hạ Trung Thư im phăng phắc, yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kimrơi.Phạm Nhàn thoáng vuốt tóc mai, cắm cây kim nhỏ mà y đang cầm trên tayvào mái tóc, bình tĩnh nói: "Ta không muốn lạm sát người vô tội, nên mongngươi xác nhận lại xem, nếu đây đều là người của ngươi thì ta yên tâm rồi."Mảnh giấy đầy tên tuổi bay xuống nền đất, căn phòng im phăng phắc. Lúcnày ai cũng biết làn máu đổ trong kinh đô hôm nay đều do Tiểu Phạm đại nhângây ra, chỉ không rõ những lời y nói có thật không, hay những quan lại kia đãthực sự chết hết rồi ư?Hạ Tông Vĩ hiểu rõ Phạm Nhàn, nên biết y không nói dối. Những chắc hiệngiờ cái tên trên giấy kia đã thành oan hồn. Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt bừngbừng ngọn lửa oán hận, nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn. Hắn không hiểu tạisao Phạm Nhàn lại làm thế, chẳng lẽ y không biết việc này chỉ dẫn tới conđường chết? Lúc này Hạ Tông Vĩ lại cảm thấy loáng thoáng hãnh diện, bởi vìchính mình đã ép Phạm Nhàn vào thế cùng này."Tại sao... Người đâu! Bắt lấy tên sát nhân này!" Hai chữ "tại sao" nặng nềthoát ra, ai cũng tưởng Hạ Tông Vĩ sẽ mắng nhiếc hành động tàn ác của PhạmNhàn trước mặt quan lại, không ngờ mới nửa chừng câu nói, Hạ Tông Vĩ độtngột hét to, bản thân hắn lại lập tức trốn về phía sau các quan.Vẫn là Hạ Tông Vĩ hiểu rõ Phạm Nhàn nhất. Đối phương đã không còn sợchết, giết chóc bốn phương trong kinh đô, chắc chắn có ý định liều mạng. Trướckhi vào cung, y còn cố tình đến Môn Hạ Trung Thư để lại cây dù, chắc chắnkhông chỉ đưa danh sách người chết ra để chế giễu mình, mà còn để... giếtmình!Cho đến lúc này, vẫn chưa ai tin Phạm Nhàn dám giết người ngay dưới chânhoàng thành, ngay trung tâm uy nghiêm của Khánh Quốc. Nhưng Hạ Tông Vĩtin chắc, hắn biết rõ kẻ trẻ tuổi tàn nhẫn trước mặt, một khi phát điên y có thểlàm mọi chuyện. Vì thế, bất chấp thể diện đại thần, hắn vừa hoảng hốt gọi cấmquân, vừa hốt hoảng chạy trốn về phía sau các đại thần.Phạm Nhàn không đuổi theo hắn, chỉ dùng ánh mắt thương cảm và khinh bỉnhìn động tác của người này, nhìn khuôn mặt tái nhợt sau lưng đám người.Dẫu sao cũng là Môn Hạ Trung Thư trước hoàng cung, từ trước khi HạTông Vĩ kêu la, đã có cấm quân và thị vệ đại nội chú ý đến động tĩnh nơi đây.Vừa phát hiện chuyện bất thường, mười mấy thị vệ và ba tướng lĩnh cấm quânđã xông vào phòng lớn của Hạ thư tỉnh, tuốt đao bên hông ra, cảnh giác bao vâyPhạm Nhàn.Cho dù Phạm Nhàn có lợi hại hơn nữa, cũng không thể tiêu diệt đám thị vệCung đình vây quanh chỉ trong nháy mắt. Nhìn cảnh tượng này, mọi người antâm hơn phần nào, còn sắc mặt tái nhợt của Hạ Tông Vĩ sau đám người cũnghồng hào hơn đôi chút. Hắn hét to sau lưng đám đông: "Mau bắt tên phạm nhânhung ác kia lại!"Người có tên, cây có bóng, dù ai cũng biết máu tươi trong kinh đô ngày hômnay do Phạm đại nhân ra lệnh, song trước khi tra rõ, ai dám bắt Phạm Nhàn?Huống hồ y chưa hành động trước, làm sao đám tướng lĩnh cấm quân và thị vệtrong cung dám tùy tiện xông lên?Dưới chân hoàng thành náo động một hồi, tiếng điều binh vang lên khắpnơi. Chỉ trong chớp mắt, ngoài phòng lớn của Môn Hạ Trung Thư vang lêntiếng chân lao xao, biết bao nhiêu cấm quân chạy tới, vây kín căn phòng, thựcchất là bao vây những quan lại nắm quyền thế trong Khánh Quốc.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nghe tin đó, cả phòng lớn bùng nổ tiếng kinh hô. Các quan viên Môn HạTrung Thư thay Hoàng đế bệ hạ quản lý triều đình Đại Khánh, chưa bao giờnghe nói chuyện quan lại triều đình bị ám sát ngay trên đường như vậy!Thân thể Hạ Tông Vĩ cứng đờ. Phó khanh Đại Lý tự và Tả đô Ngự sửQuách Tranh đều là người thân tín của hắn, đặc biệt là Quách Tranh luôn coiphe Phạm Nhàn là kẻ thù trong lòng. Ở Giang Nam, người nàyđã làm không ítviệc lớn cho Hạ Tông Vĩ, lập công cho Hoàng đế bệ hạ. Vậy mà vừa mới đượcđiều về kinh... đã bỏ mạng?Trên khuôn mặt ngăm đen của Hạ Tông Vĩ thoáng hiện lên vẻ tái nhợt rồinhanh chóng phục hồi bình thường. Hắn đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn chằmchằm vào khuôn mặt tuấn tú của Phạm Nhàn, đôi mắt híp lại, ánh mắt lạnh lùng.Không để Hạ Tông Vĩ lên tiếng, Phạm Nhàn hơi cúi mắt xuống giữa nhữngtiếng than thở kinh ngạc, nhẹ nhàng nói: "Thượng thư bộ Hộ cũng đã chết, còncó hai Thị lang nữa. Đây là danh sách ta đã lập, ngươi xem có bỏ sót ai không."Nói xong, Phạm Nhàn lấy ra một mảnh giấy mỏng từ trong ngực đưa qua.Cánh tay Hạ Tông Vĩ run rẩy không kiểm soát được, vội vàng nhận lấy mảnhgiấy, nhìn lướt qua đã thấy hơn mười chức vị quan lại cùng tên tuổi, tất cả... đềulà người thân cận của hắn!Sau khi Phạm Nhàn đưa danh sách cho Hạ Đại học sĩ, cả căn phòng lớnMôn Hạ Trung Thư im phăng phắc, yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kimrơi.Phạm Nhàn thoáng vuốt tóc mai, cắm cây kim nhỏ mà y đang cầm trên tayvào mái tóc, bình tĩnh nói: "Ta không muốn lạm sát người vô tội, nên mongngươi xác nhận lại xem, nếu đây đều là người của ngươi thì ta yên tâm rồi."Mảnh giấy đầy tên tuổi bay xuống nền đất, căn phòng im phăng phắc. Lúcnày ai cũng biết làn máu đổ trong kinh đô hôm nay đều do Tiểu Phạm đại nhângây ra, chỉ không rõ những lời y nói có thật không, hay những quan lại kia đãthực sự chết hết rồi ư?Hạ Tông Vĩ hiểu rõ Phạm Nhàn, nên biết y không nói dối. Những chắc hiệngiờ cái tên trên giấy kia đã thành oan hồn. Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt bừngbừng ngọn lửa oán hận, nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn. Hắn không hiểu tạisao Phạm Nhàn lại làm thế, chẳng lẽ y không biết việc này chỉ dẫn tới conđường chết? Lúc này Hạ Tông Vĩ lại cảm thấy loáng thoáng hãnh diện, bởi vìchính mình đã ép Phạm Nhàn vào thế cùng này."Tại sao... Người đâu! Bắt lấy tên sát nhân này!" Hai chữ "tại sao" nặng nềthoát ra, ai cũng tưởng Hạ Tông Vĩ sẽ mắng nhiếc hành động tàn ác của PhạmNhàn trước mặt quan lại, không ngờ mới nửa chừng câu nói, Hạ Tông Vĩ độtngột hét to, bản thân hắn lại lập tức trốn về phía sau các quan.Vẫn là Hạ Tông Vĩ hiểu rõ Phạm Nhàn nhất. Đối phương đã không còn sợchết, giết chóc bốn phương trong kinh đô, chắc chắn có ý định liều mạng. Trướckhi vào cung, y còn cố tình đến Môn Hạ Trung Thư để lại cây dù, chắc chắnkhông chỉ đưa danh sách người chết ra để chế giễu mình, mà còn để... giếtmình!Cho đến lúc này, vẫn chưa ai tin Phạm Nhàn dám giết người ngay dưới chânhoàng thành, ngay trung tâm uy nghiêm của Khánh Quốc. Nhưng Hạ Tông Vĩtin chắc, hắn biết rõ kẻ trẻ tuổi tàn nhẫn trước mặt, một khi phát điên y có thểlàm mọi chuyện. Vì thế, bất chấp thể diện đại thần, hắn vừa hoảng hốt gọi cấmquân, vừa hốt hoảng chạy trốn về phía sau các đại thần.Phạm Nhàn không đuổi theo hắn, chỉ dùng ánh mắt thương cảm và khinh bỉnhìn động tác của người này, nhìn khuôn mặt tái nhợt sau lưng đám người.Dẫu sao cũng là Môn Hạ Trung Thư trước hoàng cung, từ trước khi HạTông Vĩ kêu la, đã có cấm quân và thị vệ đại nội chú ý đến động tĩnh nơi đây.Vừa phát hiện chuyện bất thường, mười mấy thị vệ và ba tướng lĩnh cấm quânđã xông vào phòng lớn của Hạ thư tỉnh, tuốt đao bên hông ra, cảnh giác bao vâyPhạm Nhàn.Cho dù Phạm Nhàn có lợi hại hơn nữa, cũng không thể tiêu diệt đám thị vệCung đình vây quanh chỉ trong nháy mắt. Nhìn cảnh tượng này, mọi người antâm hơn phần nào, còn sắc mặt tái nhợt của Hạ Tông Vĩ sau đám người cũnghồng hào hơn đôi chút. Hắn hét to sau lưng đám đông: "Mau bắt tên phạm nhânhung ác kia lại!"Người có tên, cây có bóng, dù ai cũng biết máu tươi trong kinh đô ngày hômnay do Phạm đại nhân ra lệnh, song trước khi tra rõ, ai dám bắt Phạm Nhàn?Huống hồ y chưa hành động trước, làm sao đám tướng lĩnh cấm quân và thị vệtrong cung dám tùy tiện xông lên?Dưới chân hoàng thành náo động một hồi, tiếng điều binh vang lên khắpnơi. Chỉ trong chớp mắt, ngoài phòng lớn của Môn Hạ Trung Thư vang lêntiếng chân lao xao, biết bao nhiêu cấm quân chạy tới, vây kín căn phòng, thựcchất là bao vây những quan lại nắm quyền thế trong Khánh Quốc.

Chương 1934: Từ niềm vui trước điện đến nỗi đau đứt ruột 3