Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1933: Từ niềm vui trước điện đến nỗi đau đứt ruột 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn đến quá tự nhiên, quá hợp lý, khiến tất cả cấm quân và thị vệquen thuộc với việc vị đại nhân trẻ tuổi này ra vào hoàng cung không hề ngăncản, trong lúc bất ngờ không kịp phản ứng đã để y xuyên qua tầng tầng canhgác, trực tiếp đến phòng lớn của Môn Hạ Trung Thư.Trong phòng lớn có hai bàn sưởi ấm, bên trên rải lộn xộn vài lớp đồ vật, tấuchương từ các nơi chất đầy, nghiên mực và giấy viết chất thành đống trên bàn.Đây là trụ sở trung ương triều đình Đại Khánh nhưng điều kiện làm việc có vẻkhông tốt cho lắm. Một số Đại học sĩ theo hầu và các thư lại đang bận rộn, chođến khi Phạm Nhàn đặt cây dù đen nhỏ giọt nước tuyết xuống.Trong phòng lớn Môn Hạ Trung Thư chìm trong im lặng, tất cả mọi ngườiđều sững sờ nhìn Phạm Nhàn, không biết sao hôm nay vị đại nhân bị bệ hạtrừng phạt nghiêm khắc lại đột nhiên xuất hiện ở đây.Trong lúc Phạm Nhàn đi dạo trên đường phố kinh đô, các quán rượu và cácnha môn trong kinh đô đã xảy ra biến động, nhưng thời điểm tấn công lần nàyrất chính xác. Vào lúc Phạm Nhàn bước vào phòng lớn Môn Hạ Trung Thư,ngọn lửa báo thù tứ phía kinh đô mới bắt đầu bùng cháy, tin tức cũng chưatruyền đến trong cung.Đối với sự xuất hiện đột ngột của Phạm Nhàn, người phản ứng đầu tiên làPhan Linh Đại học sĩ đang ngồi gần cửa ra vào, hưởng ánh sáng bầu trời từ bênngoài. Vị Đại học sĩ già nua này mở đôi mắt vẩn đục nhìn Phạm Nhàn, ho nhẹnói: "Sao ngài lại đến đây?"Từ nhỏ Phạm Nhàn đã học chữ của Phan Đại học sĩ, cũng nhờ báo chí củaPhan Đại học sĩ mà kiếm được đồng bạc đầu tiên trong đời. Mặc dù ở kinh đôhai người chưa giao lưu nhiều, nhưng Phạm Nhàn vẫn luôn tôn trọng lão nhângia, bèn mỉm cười đáp: "Hoàng đế bệ hạ triệu ta vào cung chiều nay, vừa đi đếncổng hoàng thành thì đột nhiên tuyết rơi. Chỉ biết đứng ngẩn ngơ dưới trời tuyếtcũng vô nghĩa, nên mới đến đây thăm các vị."Nghe vậy, mọi người trong phòng mới nhớ ra, quả thật Hoàng đế bệ hạ cóchiếu chỉ triệu Phạm Nhàn vào cung chiều nay. Họ lập tức yên tâm, từng ngườiôn hòa tiến lên chào. Môn Hạ Trung Thư khác với các nha môn dưới quyền, rấtcoi trọng thái độ khiêm nhường, uy nghiêm chứ không tức giận, nhất là họ lànhững quan viên gần gũi Hoàng đế bệ hạ nhất. Tất nhiên ai cũng hiểu rõ vị tríthực sự của Phạm Nhàn trong triều đình, không ai dám xem thường.Hạ Tông Vĩ đứng dậy sau cùng, bước tới. Thái độ của hắn ta mang theo chútvẻ tự tin. Vừa xuất hiện, cả phòng lớn Môn Hạ Trung Thư lập tức im lặng, ngaycả Phan Linh Đại học sĩ cũng ho khan hai tiếng, cong người lui ra.Ai cũng biết rằng hiện giờ Hạ Đại học sĩ đang thực hiện chỉ dụ của Hoàngđế bệ hạ, dốc hết sức đàn áp những thế lực còn sót lại của Tiểu Phạm đại nhân.Mọi người càng hiểu rõ trong những năm qua, Tiểu Phạm đại nhân và Hạ Đạihọc sĩ chưa bao giờ hòa hợp với nhau, chưa một lần. Nay tình hình đã thay đổi,Hạ Đại học sĩ quyền thế lớn đến mức vượt qua cả Hồ Đại học sĩ tại Môn HạTrung Thư. Đối mặt với Phạm Nhàn đang lâm vào thế khó, hắn ta sẽ nói gì, làmgì đây?"Lâu rồi không gặp." Hạ Tông Vĩ ôn hòa nhìn Phạm Nhàn nói: "Chưa đếngiờ, ngồi nghỉ chân uống chén trà ấm áp trước đi, kẻo lúc sau đứng hầu trongNgự Thư phòng lại mỏi chân."Lời nói rất ôn hòa, chân thành, nhẹ nhàng khiến người ta cảm động. Ai cũngcó thể nghe ra thái độ quan tâm sâu sắc thể hiện qua lời nói ấy. Vẻ bề ngoài củaHạ Tông Vĩ khiến người ta cảm thấy dường như giữa hai quyền thần trẻ tuổi nổitiếng nhất triều đình chưa từng có vấn đề gì.Nhưng những người thông minh chắc chắn đã nghe ra ý nghĩa khác. Đây làthái độ khoan dung của người chiến thắng dành cho kẻ thất bại, là thứ quan tâmtừ trên cao xuống thấp.Khóe miệng Phạm Nhàn giật nhẹ, như cười mà như không rồi chậm rãingẩng đầu lên, nhìn vị Đại học sĩ da ngăm đen trước mặt, dừng một lúc rồi bìnhtĩnh nói: "Hôm nay ta đến đây chính là muốn tìm ngươi nói vài lời. Đúng vậy, tachưa đến giờ... còn ngươi đã đến giờ rồi."Không ai hiểu rõ những lời này, ngay cả Hạ Tông Vĩ cũng không nghe ra ýnghĩa u ám trong đó. Hắn ta chợt giật mình, nhíu mày nhìn Phạm Nhàn, địnhnói gì đó thì bỗng nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài phòng lớn Môn Hạ TrungThư vọng vào. Trong tiếng hỗn loạn còn lẫn vài tiếng kinh hô không kìm nénnổi."Lộn xộn như vậy, còn ra thể thống gì nữa!" Sắc mặt Hạ Tông Vĩ hơi trầmxuống nhìn quan viên đang xông vào cửa, hơi tức giận nói."Đại nhân! Phó khanh Đại Lý tự Trình Dục và Tả đô Ngự sử mới bổ nhiệmQuách Tranh bị giết ngay trên đường!" Quan viên kia hoảng sợ thuật lại tin tứcvừa truyền đến.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn đến quá tự nhiên, quá hợp lý, khiến tất cả cấm quân và thị vệquen thuộc với việc vị đại nhân trẻ tuổi này ra vào hoàng cung không hề ngăncản, trong lúc bất ngờ không kịp phản ứng đã để y xuyên qua tầng tầng canhgác, trực tiếp đến phòng lớn của Môn Hạ Trung Thư.Trong phòng lớn có hai bàn sưởi ấm, bên trên rải lộn xộn vài lớp đồ vật, tấuchương từ các nơi chất đầy, nghiên mực và giấy viết chất thành đống trên bàn.Đây là trụ sở trung ương triều đình Đại Khánh nhưng điều kiện làm việc có vẻkhông tốt cho lắm. Một số Đại học sĩ theo hầu và các thư lại đang bận rộn, chođến khi Phạm Nhàn đặt cây dù đen nhỏ giọt nước tuyết xuống.Trong phòng lớn Môn Hạ Trung Thư chìm trong im lặng, tất cả mọi ngườiđều sững sờ nhìn Phạm Nhàn, không biết sao hôm nay vị đại nhân bị bệ hạtrừng phạt nghiêm khắc lại đột nhiên xuất hiện ở đây.Trong lúc Phạm Nhàn đi dạo trên đường phố kinh đô, các quán rượu và cácnha môn trong kinh đô đã xảy ra biến động, nhưng thời điểm tấn công lần nàyrất chính xác. Vào lúc Phạm Nhàn bước vào phòng lớn Môn Hạ Trung Thư,ngọn lửa báo thù tứ phía kinh đô mới bắt đầu bùng cháy, tin tức cũng chưatruyền đến trong cung.Đối với sự xuất hiện đột ngột của Phạm Nhàn, người phản ứng đầu tiên làPhan Linh Đại học sĩ đang ngồi gần cửa ra vào, hưởng ánh sáng bầu trời từ bênngoài. Vị Đại học sĩ già nua này mở đôi mắt vẩn đục nhìn Phạm Nhàn, ho nhẹnói: "Sao ngài lại đến đây?"Từ nhỏ Phạm Nhàn đã học chữ của Phan Đại học sĩ, cũng nhờ báo chí củaPhan Đại học sĩ mà kiếm được đồng bạc đầu tiên trong đời. Mặc dù ở kinh đôhai người chưa giao lưu nhiều, nhưng Phạm Nhàn vẫn luôn tôn trọng lão nhângia, bèn mỉm cười đáp: "Hoàng đế bệ hạ triệu ta vào cung chiều nay, vừa đi đếncổng hoàng thành thì đột nhiên tuyết rơi. Chỉ biết đứng ngẩn ngơ dưới trời tuyếtcũng vô nghĩa, nên mới đến đây thăm các vị."Nghe vậy, mọi người trong phòng mới nhớ ra, quả thật Hoàng đế bệ hạ cóchiếu chỉ triệu Phạm Nhàn vào cung chiều nay. Họ lập tức yên tâm, từng ngườiôn hòa tiến lên chào. Môn Hạ Trung Thư khác với các nha môn dưới quyền, rấtcoi trọng thái độ khiêm nhường, uy nghiêm chứ không tức giận, nhất là họ lànhững quan viên gần gũi Hoàng đế bệ hạ nhất. Tất nhiên ai cũng hiểu rõ vị tríthực sự của Phạm Nhàn trong triều đình, không ai dám xem thường.Hạ Tông Vĩ đứng dậy sau cùng, bước tới. Thái độ của hắn ta mang theo chútvẻ tự tin. Vừa xuất hiện, cả phòng lớn Môn Hạ Trung Thư lập tức im lặng, ngaycả Phan Linh Đại học sĩ cũng ho khan hai tiếng, cong người lui ra.Ai cũng biết rằng hiện giờ Hạ Đại học sĩ đang thực hiện chỉ dụ của Hoàngđế bệ hạ, dốc hết sức đàn áp những thế lực còn sót lại của Tiểu Phạm đại nhân.Mọi người càng hiểu rõ trong những năm qua, Tiểu Phạm đại nhân và Hạ Đạihọc sĩ chưa bao giờ hòa hợp với nhau, chưa một lần. Nay tình hình đã thay đổi,Hạ Đại học sĩ quyền thế lớn đến mức vượt qua cả Hồ Đại học sĩ tại Môn HạTrung Thư. Đối mặt với Phạm Nhàn đang lâm vào thế khó, hắn ta sẽ nói gì, làmgì đây?"Lâu rồi không gặp." Hạ Tông Vĩ ôn hòa nhìn Phạm Nhàn nói: "Chưa đếngiờ, ngồi nghỉ chân uống chén trà ấm áp trước đi, kẻo lúc sau đứng hầu trongNgự Thư phòng lại mỏi chân."Lời nói rất ôn hòa, chân thành, nhẹ nhàng khiến người ta cảm động. Ai cũngcó thể nghe ra thái độ quan tâm sâu sắc thể hiện qua lời nói ấy. Vẻ bề ngoài củaHạ Tông Vĩ khiến người ta cảm thấy dường như giữa hai quyền thần trẻ tuổi nổitiếng nhất triều đình chưa từng có vấn đề gì.Nhưng những người thông minh chắc chắn đã nghe ra ý nghĩa khác. Đây làthái độ khoan dung của người chiến thắng dành cho kẻ thất bại, là thứ quan tâmtừ trên cao xuống thấp.Khóe miệng Phạm Nhàn giật nhẹ, như cười mà như không rồi chậm rãingẩng đầu lên, nhìn vị Đại học sĩ da ngăm đen trước mặt, dừng một lúc rồi bìnhtĩnh nói: "Hôm nay ta đến đây chính là muốn tìm ngươi nói vài lời. Đúng vậy, tachưa đến giờ... còn ngươi đã đến giờ rồi."Không ai hiểu rõ những lời này, ngay cả Hạ Tông Vĩ cũng không nghe ra ýnghĩa u ám trong đó. Hắn ta chợt giật mình, nhíu mày nhìn Phạm Nhàn, địnhnói gì đó thì bỗng nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài phòng lớn Môn Hạ TrungThư vọng vào. Trong tiếng hỗn loạn còn lẫn vài tiếng kinh hô không kìm nénnổi."Lộn xộn như vậy, còn ra thể thống gì nữa!" Sắc mặt Hạ Tông Vĩ hơi trầmxuống nhìn quan viên đang xông vào cửa, hơi tức giận nói."Đại nhân! Phó khanh Đại Lý tự Trình Dục và Tả đô Ngự sử mới bổ nhiệmQuách Tranh bị giết ngay trên đường!" Quan viên kia hoảng sợ thuật lại tin tứcvừa truyền đến.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn đến quá tự nhiên, quá hợp lý, khiến tất cả cấm quân và thị vệquen thuộc với việc vị đại nhân trẻ tuổi này ra vào hoàng cung không hề ngăncản, trong lúc bất ngờ không kịp phản ứng đã để y xuyên qua tầng tầng canhgác, trực tiếp đến phòng lớn của Môn Hạ Trung Thư.Trong phòng lớn có hai bàn sưởi ấm, bên trên rải lộn xộn vài lớp đồ vật, tấuchương từ các nơi chất đầy, nghiên mực và giấy viết chất thành đống trên bàn.Đây là trụ sở trung ương triều đình Đại Khánh nhưng điều kiện làm việc có vẻkhông tốt cho lắm. Một số Đại học sĩ theo hầu và các thư lại đang bận rộn, chođến khi Phạm Nhàn đặt cây dù đen nhỏ giọt nước tuyết xuống.Trong phòng lớn Môn Hạ Trung Thư chìm trong im lặng, tất cả mọi ngườiđều sững sờ nhìn Phạm Nhàn, không biết sao hôm nay vị đại nhân bị bệ hạtrừng phạt nghiêm khắc lại đột nhiên xuất hiện ở đây.Trong lúc Phạm Nhàn đi dạo trên đường phố kinh đô, các quán rượu và cácnha môn trong kinh đô đã xảy ra biến động, nhưng thời điểm tấn công lần nàyrất chính xác. Vào lúc Phạm Nhàn bước vào phòng lớn Môn Hạ Trung Thư,ngọn lửa báo thù tứ phía kinh đô mới bắt đầu bùng cháy, tin tức cũng chưatruyền đến trong cung.Đối với sự xuất hiện đột ngột của Phạm Nhàn, người phản ứng đầu tiên làPhan Linh Đại học sĩ đang ngồi gần cửa ra vào, hưởng ánh sáng bầu trời từ bênngoài. Vị Đại học sĩ già nua này mở đôi mắt vẩn đục nhìn Phạm Nhàn, ho nhẹnói: "Sao ngài lại đến đây?"Từ nhỏ Phạm Nhàn đã học chữ của Phan Đại học sĩ, cũng nhờ báo chí củaPhan Đại học sĩ mà kiếm được đồng bạc đầu tiên trong đời. Mặc dù ở kinh đôhai người chưa giao lưu nhiều, nhưng Phạm Nhàn vẫn luôn tôn trọng lão nhângia, bèn mỉm cười đáp: "Hoàng đế bệ hạ triệu ta vào cung chiều nay, vừa đi đếncổng hoàng thành thì đột nhiên tuyết rơi. Chỉ biết đứng ngẩn ngơ dưới trời tuyếtcũng vô nghĩa, nên mới đến đây thăm các vị."Nghe vậy, mọi người trong phòng mới nhớ ra, quả thật Hoàng đế bệ hạ cóchiếu chỉ triệu Phạm Nhàn vào cung chiều nay. Họ lập tức yên tâm, từng ngườiôn hòa tiến lên chào. Môn Hạ Trung Thư khác với các nha môn dưới quyền, rấtcoi trọng thái độ khiêm nhường, uy nghiêm chứ không tức giận, nhất là họ lànhững quan viên gần gũi Hoàng đế bệ hạ nhất. Tất nhiên ai cũng hiểu rõ vị tríthực sự của Phạm Nhàn trong triều đình, không ai dám xem thường.Hạ Tông Vĩ đứng dậy sau cùng, bước tới. Thái độ của hắn ta mang theo chútvẻ tự tin. Vừa xuất hiện, cả phòng lớn Môn Hạ Trung Thư lập tức im lặng, ngaycả Phan Linh Đại học sĩ cũng ho khan hai tiếng, cong người lui ra.Ai cũng biết rằng hiện giờ Hạ Đại học sĩ đang thực hiện chỉ dụ của Hoàngđế bệ hạ, dốc hết sức đàn áp những thế lực còn sót lại của Tiểu Phạm đại nhân.Mọi người càng hiểu rõ trong những năm qua, Tiểu Phạm đại nhân và Hạ Đạihọc sĩ chưa bao giờ hòa hợp với nhau, chưa một lần. Nay tình hình đã thay đổi,Hạ Đại học sĩ quyền thế lớn đến mức vượt qua cả Hồ Đại học sĩ tại Môn HạTrung Thư. Đối mặt với Phạm Nhàn đang lâm vào thế khó, hắn ta sẽ nói gì, làmgì đây?"Lâu rồi không gặp." Hạ Tông Vĩ ôn hòa nhìn Phạm Nhàn nói: "Chưa đếngiờ, ngồi nghỉ chân uống chén trà ấm áp trước đi, kẻo lúc sau đứng hầu trongNgự Thư phòng lại mỏi chân."Lời nói rất ôn hòa, chân thành, nhẹ nhàng khiến người ta cảm động. Ai cũngcó thể nghe ra thái độ quan tâm sâu sắc thể hiện qua lời nói ấy. Vẻ bề ngoài củaHạ Tông Vĩ khiến người ta cảm thấy dường như giữa hai quyền thần trẻ tuổi nổitiếng nhất triều đình chưa từng có vấn đề gì.Nhưng những người thông minh chắc chắn đã nghe ra ý nghĩa khác. Đây làthái độ khoan dung của người chiến thắng dành cho kẻ thất bại, là thứ quan tâmtừ trên cao xuống thấp.Khóe miệng Phạm Nhàn giật nhẹ, như cười mà như không rồi chậm rãingẩng đầu lên, nhìn vị Đại học sĩ da ngăm đen trước mặt, dừng một lúc rồi bìnhtĩnh nói: "Hôm nay ta đến đây chính là muốn tìm ngươi nói vài lời. Đúng vậy, tachưa đến giờ... còn ngươi đã đến giờ rồi."Không ai hiểu rõ những lời này, ngay cả Hạ Tông Vĩ cũng không nghe ra ýnghĩa u ám trong đó. Hắn ta chợt giật mình, nhíu mày nhìn Phạm Nhàn, địnhnói gì đó thì bỗng nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài phòng lớn Môn Hạ TrungThư vọng vào. Trong tiếng hỗn loạn còn lẫn vài tiếng kinh hô không kìm nénnổi."Lộn xộn như vậy, còn ra thể thống gì nữa!" Sắc mặt Hạ Tông Vĩ hơi trầmxuống nhìn quan viên đang xông vào cửa, hơi tức giận nói."Đại nhân! Phó khanh Đại Lý tự Trình Dục và Tả đô Ngự sử mới bổ nhiệmQuách Tranh bị giết ngay trên đường!" Quan viên kia hoảng sợ thuật lại tin tứcvừa truyền đến.

Chương 1933: Từ niềm vui trước điện đến nỗi đau đứt ruột 2