Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1938: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đi qua vườn cây mùa đông, vòng quanh hòn giả sơn, bước lên thềm gỗ trênhồ nước lạnh, định băng qua đình tuyết - nơi năm ấy từng có cuộc trò chuyệnvới Hoàng đế bệ hạ trong tuyết, Phạm Nhàn bất chợt dừng bước, mắt hơi nhíulại.Trong tuyết đình có người, vài thái giám cung nữ đang theo hầu một vị quýnhân có dáng vẻ phi tần. Có lẽ trong đình có lò sưởi ấm áp, nhưng vị quý nhânvẫn mặc áo lông thú cực kỳ quý giá và ấm áp. Sau khi ngẩn người, Phạm Nhànmỉm cười, tiếp tục bước vào trong đình. Y không ngờ giữa thời tiết lạnh giá nàylại gặp một phi tần trong cung.Hôm nay vào cung, y sẽ không đến gặp Nghi Quý tần, cũng không đến gặpNinh Tài nhân và Thục Quý phi trong lãnh cung, thậm chí còn cố ý tránh né,nên mới chọn đi qua hồ nước lạnh hồ này, không ngờ vẫn gặp một vị. Đươngnhiên y sẽ không trốn, mà Diêu thái giám đi theo phía sau, tất nhiên cũng khôngdám lên tiếng khuyên y chọn đường khác.Khi hai người vừa bước vào đình, những người trong đình giật mình bấtngờ, rõ ràng họ cũng không ngờ giờ phút này lại có người từ bên ngoài vàocung. Cung nữ tinh mắt nhận ra Diêu công công đang cúi đầu đi sau PhạmNhàn, vội vàng quỳ xuống làm lễ, thầm đoán thân phận của vị sĩ tử trẻ tuổi này.Phạm Nhàn đứng trong đình, trong lòng cũng kinh ngạc, thầm nghĩ chưađầy vài tháng mà sao cung nữ trong cung đổi hết một nhóm, thậm chí cònkhông nhận ra mình? Trong lòng nghĩ vậy, ánh mắt y vô thức dừng lại trênngười vị phi tần, một lúc lâu sau vẫn không rời đi.Vị phi tần này khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhan sắc còn ngây thơ xinhxắn, chỉ có điều hôm nay trang điểm, ăn mặc sang trọng, tôn lên vẻ quý phái vàkiêu ngạo. Trong đôi mắt vị phi tần ấy mang nỗi tự hào khó kiềm chế, nhìn Diêucông công hỏi: "Bệ hạ đã dùng cơm trưa chưa?"Diêu công công không đáp, chỉ mỉm cười, nghĩ bụng đóng vai người đượcsủng ái trong lúc này thật không phải lựa chọn khôn ngoan. Mọi người trongđình chợt cảm thấy kỳ quái, nhất là chú ý đến ánh mắt của Phạm Nhàn, càngthêm phẫn nộ, nghĩ bụng không biết tên khốn kiếp kia từ đâu tới.Phạm Nhàn chăm chú nhìn vào bụng vị phi tần này, dù bên ngoài được chebởi lớp lông thú dày cộp nhưng y vẫn nhìn rõ ràng. Y lập tức biết được, vị quýnhân đang ngồi trong đình thưởng tuyết chính là Mai Phi được sủng ái hiện giờ,cũng chính là người mang thai hậu duệ của Hoàng đế.Trong đình im phăng phắc, Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn bụng Mai Phi, nhìnthật lâu. Ánh mắt y rất phức tạp. Nhưng việc một nam nhân chăm chú nhìn vàovị trí đó của nữ nhân khác, thật sự vô cùng thiếu lịch sự."Tên vô lại kia từ đâu tới, hai con mắt vô lễ nhìn chỗ nào vậy?" Một cungnữ không lớn tuổi trừng mắt nhìn Phạm Nhàn, sẵn sàng tiến lên tát vào mặt ymột cái. Cung nữ này là tì nữ được Mai Phi đưa từ ngoài cung vào, mấy ngàynay hầu hạ chủ nhân sang quý, càng thêm kiêu ngạo, ngay cả vị Nhược Nhượctrong Sấu Phương cung trong nội cung cũng phải ôn tồn thăm hỏi, chưa từngthấy nam nhân nào trong cung dám nhìn Mai Phi như vậy.Phạm Nhàn híp mắt nhìn cung nữ giận dữ tiến lại, không hề có phản ứng.Diêu thái giám giật mình, những ngày này luôn bên cạnh Hoàng đế, cũng khôngquản chuyện hậu cung, không ngờ hạ nhân của Mai Phi lại vô lễ đến thế.Bốp, một tiếng tát vang lên, Diêu thái giám bay người tới, hung hăng tát mộtcái khiến cung nữ ngã lăn ra đất rồi nhanh chóng rút tay lui về phía sau PhạmNhàn, cúi đầu nói nhỏ: "Tiểu Phạm đại nhân, bệ hạ vẫn đang chờ ngài."Phạm Nhàn mỉm cười nhìn lão một cái, nói: "Căng thẳng làm gì vậy? Sợ tagiết cô ấy à?"Diêu thái giám cười gượng, không nói gì, trong lòng nghĩ mỗi bước đi đềukiểm soát sát ý, sát khí trong người đã đạt tới đỉnh điểm, phong kín trong cơ thểkhông hề lộ ra ngoài, nếu chạm phải ngòi nổ thật sự, không phải ai cũng chịunổi cơn thịnh nộ tùy ý của cao thủ cửu phẩm này.Cung nữ bị tát choáng váng, khóe miệng rỉ máu. Không khí trong đình nhưđông cứng lại. Mai Phi trợn mắt ngơ ngác nhìn cảnh tượng, giận đến mức hơihồ đồ, không hiểu tại sao Diêu thái giám lại làm thế, người trẻ tuổi kia là ai,dám không lễ phép trước mặt mình, còn nhìn mình chằm chằm vô lễ như vậy!Chỉ có mấy thái giám cung nữ hiểu rõ danh tính đối phương từ lời đối thoạicủa Diêu công công, cuối cùng họ cũng biết vị sĩ tử trẻ tuổi này chính là TiểuPhạm đại nhân mà các tiền bối thường nhắc tới, lập tức cúi đầu xuống, khôngdám nhìn thẳng.Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn Mai Phi đang giận dữ, dừng một lúc rồi nói:"Trời lạnh, về cung đi, chơi mạt chược cũng tốt. Ở đây cảm lạnh bị bệnh, khôngtốt cho thai nhi trong bụng... Đừng nghĩ bệ hạ thấy ngươi trong đình tuyết sẽcảm thấy ngươi đẹp hơn, cũng đừng hy vọng người sẽ thương ngươi nhiều hơn.Trong cung này, sống đơn giản là tốt nhất.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đi qua vườn cây mùa đông, vòng quanh hòn giả sơn, bước lên thềm gỗ trên
hồ nước lạnh, định băng qua đình tuyết - nơi năm ấy từng có cuộc trò chuyện
với Hoàng đế bệ hạ trong tuyết, Phạm Nhàn bất chợt dừng bước, mắt hơi nhíu
lại.
Trong tuyết đình có người, vài thái giám cung nữ đang theo hầu một vị quý
nhân có dáng vẻ phi tần. Có lẽ trong đình có lò sưởi ấm áp, nhưng vị quý nhân
vẫn mặc áo lông thú cực kỳ quý giá và ấm áp. Sau khi ngẩn người, Phạm Nhàn
mỉm cười, tiếp tục bước vào trong đình. Y không ngờ giữa thời tiết lạnh giá này
lại gặp một phi tần trong cung.
Hôm nay vào cung, y sẽ không đến gặp Nghi Quý tần, cũng không đến gặp
Ninh Tài nhân và Thục Quý phi trong lãnh cung, thậm chí còn cố ý tránh né,
nên mới chọn đi qua hồ nước lạnh hồ này, không ngờ vẫn gặp một vị. Đương
nhiên y sẽ không trốn, mà Diêu thái giám đi theo phía sau, tất nhiên cũng không
dám lên tiếng khuyên y chọn đường khác.
Khi hai người vừa bước vào đình, những người trong đình giật mình bất
ngờ, rõ ràng họ cũng không ngờ giờ phút này lại có người từ bên ngoài vào
cung. Cung nữ tinh mắt nhận ra Diêu công công đang cúi đầu đi sau Phạm
Nhàn, vội vàng quỳ xuống làm lễ, thầm đoán thân phận của vị sĩ tử trẻ tuổi này.
Phạm Nhàn đứng trong đình, trong lòng cũng kinh ngạc, thầm nghĩ chưa
đầy vài tháng mà sao cung nữ trong cung đổi hết một nhóm, thậm chí còn
không nhận ra mình? Trong lòng nghĩ vậy, ánh mắt y vô thức dừng lại trên
người vị phi tần, một lúc lâu sau vẫn không rời đi.
Vị phi tần này khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhan sắc còn ngây thơ xinh
xắn, chỉ có điều hôm nay trang điểm, ăn mặc sang trọng, tôn lên vẻ quý phái và
kiêu ngạo. Trong đôi mắt vị phi tần ấy mang nỗi tự hào khó kiềm chế, nhìn Diêu
công công hỏi: "Bệ hạ đã dùng cơm trưa chưa?"
Diêu công công không đáp, chỉ mỉm cười, nghĩ bụng đóng vai người được
sủng ái trong lúc này thật không phải lựa chọn khôn ngoan. Mọi người trong
đình chợt cảm thấy kỳ quái, nhất là chú ý đến ánh mắt của Phạm Nhàn, càng
thêm phẫn nộ, nghĩ bụng không biết tên khốn kiếp kia từ đâu tới.
Phạm Nhàn chăm chú nhìn vào bụng vị phi tần này, dù bên ngoài được che
bởi lớp lông thú dày cộp nhưng y vẫn nhìn rõ ràng. Y lập tức biết được, vị quý
nhân đang ngồi trong đình thưởng tuyết chính là Mai Phi được sủng ái hiện giờ,
cũng chính là người mang thai hậu duệ của Hoàng đế.
Trong đình im phăng phắc, Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn bụng Mai Phi, nhìn
thật lâu. Ánh mắt y rất phức tạp. Nhưng việc một nam nhân chăm chú nhìn vào
vị trí đó của nữ nhân khác, thật sự vô cùng thiếu lịch sự.
"Tên vô lại kia từ đâu tới, hai con mắt vô lễ nhìn chỗ nào vậy?" Một cung
nữ không lớn tuổi trừng mắt nhìn Phạm Nhàn, sẵn sàng tiến lên tát vào mặt y
một cái. Cung nữ này là tì nữ được Mai Phi đưa từ ngoài cung vào, mấy ngày
nay hầu hạ chủ nhân sang quý, càng thêm kiêu ngạo, ngay cả vị Nhược Nhược
trong Sấu Phương cung trong nội cung cũng phải ôn tồn thăm hỏi, chưa từng
thấy nam nhân nào trong cung dám nhìn Mai Phi như vậy.
Phạm Nhàn híp mắt nhìn cung nữ giận dữ tiến lại, không hề có phản ứng.
Diêu thái giám giật mình, những ngày này luôn bên cạnh Hoàng đế, cũng không
quản chuyện hậu cung, không ngờ hạ nhân của Mai Phi lại vô lễ đến thế.
Bốp, một tiếng tát vang lên, Diêu thái giám bay người tới, hung hăng tát một
cái khiến cung nữ ngã lăn ra đất rồi nhanh chóng rút tay lui về phía sau Phạm
Nhàn, cúi đầu nói nhỏ: "Tiểu Phạm đại nhân, bệ hạ vẫn đang chờ ngài."
Phạm Nhàn mỉm cười nhìn lão một cái, nói: "Căng thẳng làm gì vậy? Sợ ta
giết cô ấy à?"
Diêu thái giám cười gượng, không nói gì, trong lòng nghĩ mỗi bước đi đều
kiểm soát sát ý, sát khí trong người đã đạt tới đỉnh điểm, phong kín trong cơ thể
không hề lộ ra ngoài, nếu chạm phải ngòi nổ thật sự, không phải ai cũng chịu
nổi cơn thịnh nộ tùy ý của cao thủ cửu phẩm này.
Cung nữ bị tát choáng váng, khóe miệng rỉ máu. Không khí trong đình như
đông cứng lại. Mai Phi trợn mắt ngơ ngác nhìn cảnh tượng, giận đến mức hơi
hồ đồ, không hiểu tại sao Diêu thái giám lại làm thế, người trẻ tuổi kia là ai,
dám không lễ phép trước mặt mình, còn nhìn mình chằm chằm vô lễ như vậy!
Chỉ có mấy thái giám cung nữ hiểu rõ danh tính đối phương từ lời đối thoại
của Diêu công công, cuối cùng họ cũng biết vị sĩ tử trẻ tuổi này chính là Tiểu
Phạm đại nhân mà các tiền bối thường nhắc tới, lập tức cúi đầu xuống, không
dám nhìn thẳng.
Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn Mai Phi đang giận dữ, dừng một lúc rồi nói:
"Trời lạnh, về cung đi, chơi mạt chược cũng tốt. Ở đây cảm lạnh bị bệnh, không
tốt cho thai nhi trong bụng... Đừng nghĩ bệ hạ thấy ngươi trong đình tuyết sẽ
cảm thấy ngươi đẹp hơn, cũng đừng hy vọng người sẽ thương ngươi nhiều hơn.
Trong cung này, sống đơn giản là tốt nhất.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đi qua vườn cây mùa đông, vòng quanh hòn giả sơn, bước lên thềm gỗ trênhồ nước lạnh, định băng qua đình tuyết - nơi năm ấy từng có cuộc trò chuyệnvới Hoàng đế bệ hạ trong tuyết, Phạm Nhàn bất chợt dừng bước, mắt hơi nhíulại.Trong tuyết đình có người, vài thái giám cung nữ đang theo hầu một vị quýnhân có dáng vẻ phi tần. Có lẽ trong đình có lò sưởi ấm áp, nhưng vị quý nhânvẫn mặc áo lông thú cực kỳ quý giá và ấm áp. Sau khi ngẩn người, Phạm Nhànmỉm cười, tiếp tục bước vào trong đình. Y không ngờ giữa thời tiết lạnh giá nàylại gặp một phi tần trong cung.Hôm nay vào cung, y sẽ không đến gặp Nghi Quý tần, cũng không đến gặpNinh Tài nhân và Thục Quý phi trong lãnh cung, thậm chí còn cố ý tránh né,nên mới chọn đi qua hồ nước lạnh hồ này, không ngờ vẫn gặp một vị. Đươngnhiên y sẽ không trốn, mà Diêu thái giám đi theo phía sau, tất nhiên cũng khôngdám lên tiếng khuyên y chọn đường khác.Khi hai người vừa bước vào đình, những người trong đình giật mình bấtngờ, rõ ràng họ cũng không ngờ giờ phút này lại có người từ bên ngoài vàocung. Cung nữ tinh mắt nhận ra Diêu công công đang cúi đầu đi sau PhạmNhàn, vội vàng quỳ xuống làm lễ, thầm đoán thân phận của vị sĩ tử trẻ tuổi này.Phạm Nhàn đứng trong đình, trong lòng cũng kinh ngạc, thầm nghĩ chưađầy vài tháng mà sao cung nữ trong cung đổi hết một nhóm, thậm chí cònkhông nhận ra mình? Trong lòng nghĩ vậy, ánh mắt y vô thức dừng lại trênngười vị phi tần, một lúc lâu sau vẫn không rời đi.Vị phi tần này khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhan sắc còn ngây thơ xinhxắn, chỉ có điều hôm nay trang điểm, ăn mặc sang trọng, tôn lên vẻ quý phái vàkiêu ngạo. Trong đôi mắt vị phi tần ấy mang nỗi tự hào khó kiềm chế, nhìn Diêucông công hỏi: "Bệ hạ đã dùng cơm trưa chưa?"Diêu công công không đáp, chỉ mỉm cười, nghĩ bụng đóng vai người đượcsủng ái trong lúc này thật không phải lựa chọn khôn ngoan. Mọi người trongđình chợt cảm thấy kỳ quái, nhất là chú ý đến ánh mắt của Phạm Nhàn, càngthêm phẫn nộ, nghĩ bụng không biết tên khốn kiếp kia từ đâu tới.Phạm Nhàn chăm chú nhìn vào bụng vị phi tần này, dù bên ngoài được chebởi lớp lông thú dày cộp nhưng y vẫn nhìn rõ ràng. Y lập tức biết được, vị quýnhân đang ngồi trong đình thưởng tuyết chính là Mai Phi được sủng ái hiện giờ,cũng chính là người mang thai hậu duệ của Hoàng đế.Trong đình im phăng phắc, Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn bụng Mai Phi, nhìnthật lâu. Ánh mắt y rất phức tạp. Nhưng việc một nam nhân chăm chú nhìn vàovị trí đó của nữ nhân khác, thật sự vô cùng thiếu lịch sự."Tên vô lại kia từ đâu tới, hai con mắt vô lễ nhìn chỗ nào vậy?" Một cungnữ không lớn tuổi trừng mắt nhìn Phạm Nhàn, sẵn sàng tiến lên tát vào mặt ymột cái. Cung nữ này là tì nữ được Mai Phi đưa từ ngoài cung vào, mấy ngàynay hầu hạ chủ nhân sang quý, càng thêm kiêu ngạo, ngay cả vị Nhược Nhượctrong Sấu Phương cung trong nội cung cũng phải ôn tồn thăm hỏi, chưa từngthấy nam nhân nào trong cung dám nhìn Mai Phi như vậy.Phạm Nhàn híp mắt nhìn cung nữ giận dữ tiến lại, không hề có phản ứng.Diêu thái giám giật mình, những ngày này luôn bên cạnh Hoàng đế, cũng khôngquản chuyện hậu cung, không ngờ hạ nhân của Mai Phi lại vô lễ đến thế.Bốp, một tiếng tát vang lên, Diêu thái giám bay người tới, hung hăng tát mộtcái khiến cung nữ ngã lăn ra đất rồi nhanh chóng rút tay lui về phía sau PhạmNhàn, cúi đầu nói nhỏ: "Tiểu Phạm đại nhân, bệ hạ vẫn đang chờ ngài."Phạm Nhàn mỉm cười nhìn lão một cái, nói: "Căng thẳng làm gì vậy? Sợ tagiết cô ấy à?"Diêu thái giám cười gượng, không nói gì, trong lòng nghĩ mỗi bước đi đềukiểm soát sát ý, sát khí trong người đã đạt tới đỉnh điểm, phong kín trong cơ thểkhông hề lộ ra ngoài, nếu chạm phải ngòi nổ thật sự, không phải ai cũng chịunổi cơn thịnh nộ tùy ý của cao thủ cửu phẩm này.Cung nữ bị tát choáng váng, khóe miệng rỉ máu. Không khí trong đình nhưđông cứng lại. Mai Phi trợn mắt ngơ ngác nhìn cảnh tượng, giận đến mức hơihồ đồ, không hiểu tại sao Diêu thái giám lại làm thế, người trẻ tuổi kia là ai,dám không lễ phép trước mặt mình, còn nhìn mình chằm chằm vô lễ như vậy!Chỉ có mấy thái giám cung nữ hiểu rõ danh tính đối phương từ lời đối thoạicủa Diêu công công, cuối cùng họ cũng biết vị sĩ tử trẻ tuổi này chính là TiểuPhạm đại nhân mà các tiền bối thường nhắc tới, lập tức cúi đầu xuống, khôngdám nhìn thẳng.Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn Mai Phi đang giận dữ, dừng một lúc rồi nói:"Trời lạnh, về cung đi, chơi mạt chược cũng tốt. Ở đây cảm lạnh bị bệnh, khôngtốt cho thai nhi trong bụng... Đừng nghĩ bệ hạ thấy ngươi trong đình tuyết sẽcảm thấy ngươi đẹp hơn, cũng đừng hy vọng người sẽ thương ngươi nhiều hơn.Trong cung này, sống đơn giản là tốt nhất.”