Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1955: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 19

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hoàng đế cuối cùng cũng cười, hai người tiếp tục ăn uống, trò chuyện. Cặpcha con quân thần hai người này rất giống nhau, đều lạnh lùng vô tình. Chẳngqua quan điểm về thiên hạ, về quá khứ, về hiện tại có nhiều khác biệt, về mọiviệc đều có ý kiến khác nhau. Nhưng điều đó không ảnh hưởng tới lòng tínnhiệm và kính trọng họ dành cho nhau trong nhiều năm, vững vàng chiếm giữđỉnh cao thế gian.Một đêm trong tiểu lâu nghe gió tuyết, bữa tối cuối cùng, cuộc trò chuyệnsau cùng.o O oĐêm đã khuya, hai người dưới đèn đuốc sáng choáng, chia ra ngồi nghỉ ngơitrên hai chiếc ghế. Chân khí trong họ có vẻ rất hòa hợp, tuy bá đạo, mỗi ngườiđều sở hữu một lực lượng như có thể phá hủy tất cả, nhưng ở bên nhau lại hòahợp như vậy.Bất tri bất giác, trời đã sáng, mặt trời mọc lên, tuyết ngoài trời ngừng rơi,gió cũng tạnh. Một lớp tuyết dày phủ trên mặt đất, phản chiếu ánh sáng trên bầutrời, rực rỡ chiếu sáng khu vườn hoang rộng lớn ở góc Tây Bắc cung điện.Phạm Nhàn tỉnh dậy, thở dài, đứng lên cầm thanh Thiên Tử kiếm đặt trênbàn, bước đến cửa tiểu lâu rồi quay lại, im lặng nhìn Hoàng đế trên ghế.Hoàng đế chậm rãi mở mắt, đôi mắt trong veo và lạnh lùng, không còn chúttình cảm nào. Mọi lời đã nói hết, từ giờ không còn tình thân giữa hai người.Phạm Nhàn giơ cánh tay phải lên, từ vai đến khuỷu tay rồi đến chuôi kiếm,mũi kiếm không run và vững chắc hướng thẳng về phía mặt Hoàng đế.Dù kiếm vẫn còn trong vỏ nhưng đã phát ra tiếng long ngâm ong ong, tựnhư diễn tấu quanh quẩn trong khu vườn. Chân khí bá đạo dọc theo hổ khẩu củaPhạm Nhàn tuôn vào kiếm, như muốn hồi sinh nó. Một luồng hào quang màmắt thường loáng thoáng abứt được le lói trong khe.Tiếng kiếm ngâm trong vỏ như vật lộn muốn thoát ra nhưng lại không thểtoại nguyện, khiến người ta nghe mà rợn người.Không biết Phạm Nhàn đã truyền bao nhiêu chân khí vào đó mới tạo thànhcảnh tượng kinh người như vậy. Đôi mắt Hoàng đế hơi nhíu lại, hai tay vẫn đặttrên ghế, không đứng dậy. Ngài nhận ra con trai yêu quý nhất của mình cònmạnh mẽ hơn dự đoán.Trong ngày đông lạnh giá, mồ hôi từ chân mày Phạm Nhàn rơi xuống,khuôn mặt đầy vẻ kiên quyết. Y đã vận sức bao lâu rồi nhưng Hoàng đế khônghề động thủ, y không thể chờ mãi được nữa. Thanh kiếm trong tay y gần nhưkhông còn kiểm soát được. Y lùi lại một bước, dẫm mạnh xuống ngưỡng cửa,tay phải vung kiếm về phía Hoàng đế.Ánh sáng trắng trong khe vỏ kiếm bỗng tắt ngúm, tiểu lâu trở nên im lặng.Nhưng vỏ kiếm không chịu đựng nổi cơn thịnh nộ của Thiên Tử kiếm bêntrong, giãy dụa xung đột, đột nhiên lẳng lặng lao thẳng như mũi tên về phíakhuôn mặt Hoàng đế!Kiếm thứ nhất khi Phạm Nhàn xuất chiêu là vỏ kiếm!Trên vỏ kiếm mang theo bảy ngày suy nghĩ của y, một đêm tích lũy sứcmạnh, chân khí cuồn cuộn, trong nháy mắt bắn ra ngoài. Tốc độ cực nhanhkhiến vỏ kiếm xé rách không khí, vượt qua giới hạn thời gian, chỉ trong chớpmắt đã đến trước mặt Hoàng đế.Nhưng lúc này trên không trung xuất hiện thêm một bàn tay, bàn tay vữngchắc, từng phá gió vạch mưa trên Đại Đông sơn, ngón tay có vết chai do cầmbút lâu năm.Bàn tay này chụp lấy vỏ kiếm, như bắt đom đóm trong ánh sáng, bụi trongtuyết bay. Tay quá nhanh, có thể bắt ánh sáng bắt tuyết bay, há lại không bắtđược vỏ kiếm.Không khí bình tĩnh trong tiểu lâu tan vỡ, tiếng long ngâm từ vỏ kiếm chợtim bặt.Vỏ kiếm mà Phạm Nhàn tích lực bao lâu, giờ như con rồng bị siết cổ, ngừngthở, yếu ớt nằm trong lòng bàn tay Hoàng đế.Hoàng đế chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt bình tĩnh nhưng phải thừa nhận,cảnh giới Phạm Nhàn đã vượt ngoài dự đoán của ngài. Một kiếm bay tới nhưthiên ngoại phi long, có cảm giác vượt ngoài không gian.Cửa tiểu lâu trống không, Hoàng đế lạnh lùng nhìn ra ngoài. Chiếc ghế saulưng ngài vỡ vụn tan thành tro bụi. Vỏ kiếm do Phạm Nhàn dốc toàn lực tung radường như đã là đòn cuối cùng, nhưng không ai ngờ sau đó, thân thể PhạmNhàn lại bay lên với tốc độ nhanh hơn.Thân thể y như chim lớn bay lên, không, nhẹ nhàng và nhanh chóng, nhưbông tuyết cuốn trong gió, với tốc độ con người không thể đạt tới, thoáng chốcđã bay ra khỏi cửa tiểu lâu năm trượng.Lúc này trên trời lại đổ tuyết.Trong lúc bay lướt qua, Phạm Nhàn gần như ngừng thở, chỉ dựa vào quyểnpháp quyết lưu lại của Khổ Hà, cảm nhận khí lưu xung quanh để bay đi.Trong lúc bay, y vẫn suy nghĩ, từ ghế của Hoàng đế ra ngoài tiểu lâu khoảng4 trượng. Hoàng đế cần thời gian để đỡ đòn và suy nghĩ, chắc chắn sẽ không rangoài quá nhanh.Bốn vị Đại tông sư đã siêu phàm nhập thánh nhưng không phải thần tiên, aicũng có điểm yếu. Điểm yếu của Khổ Hà là thân thể già cả, điểm mạnh củaDiệp Lưu Vân là thân pháp như mây trôi. Nếu trong lầu là Diệp Lưu Vân, PhạmNhàn sẽ không hy vọng giữ được đối phương trong lầu.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hoàng đế cuối cùng cũng cười, hai người tiếp tục ăn uống, trò chuyện. Cặpcha con quân thần hai người này rất giống nhau, đều lạnh lùng vô tình. Chẳngqua quan điểm về thiên hạ, về quá khứ, về hiện tại có nhiều khác biệt, về mọiviệc đều có ý kiến khác nhau. Nhưng điều đó không ảnh hưởng tới lòng tínnhiệm và kính trọng họ dành cho nhau trong nhiều năm, vững vàng chiếm giữđỉnh cao thế gian.Một đêm trong tiểu lâu nghe gió tuyết, bữa tối cuối cùng, cuộc trò chuyệnsau cùng.o O oĐêm đã khuya, hai người dưới đèn đuốc sáng choáng, chia ra ngồi nghỉ ngơitrên hai chiếc ghế. Chân khí trong họ có vẻ rất hòa hợp, tuy bá đạo, mỗi ngườiđều sở hữu một lực lượng như có thể phá hủy tất cả, nhưng ở bên nhau lại hòahợp như vậy.Bất tri bất giác, trời đã sáng, mặt trời mọc lên, tuyết ngoài trời ngừng rơi,gió cũng tạnh. Một lớp tuyết dày phủ trên mặt đất, phản chiếu ánh sáng trên bầutrời, rực rỡ chiếu sáng khu vườn hoang rộng lớn ở góc Tây Bắc cung điện.Phạm Nhàn tỉnh dậy, thở dài, đứng lên cầm thanh Thiên Tử kiếm đặt trênbàn, bước đến cửa tiểu lâu rồi quay lại, im lặng nhìn Hoàng đế trên ghế.Hoàng đế chậm rãi mở mắt, đôi mắt trong veo và lạnh lùng, không còn chúttình cảm nào. Mọi lời đã nói hết, từ giờ không còn tình thân giữa hai người.Phạm Nhàn giơ cánh tay phải lên, từ vai đến khuỷu tay rồi đến chuôi kiếm,mũi kiếm không run và vững chắc hướng thẳng về phía mặt Hoàng đế.Dù kiếm vẫn còn trong vỏ nhưng đã phát ra tiếng long ngâm ong ong, tựnhư diễn tấu quanh quẩn trong khu vườn. Chân khí bá đạo dọc theo hổ khẩu củaPhạm Nhàn tuôn vào kiếm, như muốn hồi sinh nó. Một luồng hào quang màmắt thường loáng thoáng abứt được le lói trong khe.Tiếng kiếm ngâm trong vỏ như vật lộn muốn thoát ra nhưng lại không thểtoại nguyện, khiến người ta nghe mà rợn người.Không biết Phạm Nhàn đã truyền bao nhiêu chân khí vào đó mới tạo thànhcảnh tượng kinh người như vậy. Đôi mắt Hoàng đế hơi nhíu lại, hai tay vẫn đặttrên ghế, không đứng dậy. Ngài nhận ra con trai yêu quý nhất của mình cònmạnh mẽ hơn dự đoán.Trong ngày đông lạnh giá, mồ hôi từ chân mày Phạm Nhàn rơi xuống,khuôn mặt đầy vẻ kiên quyết. Y đã vận sức bao lâu rồi nhưng Hoàng đế khônghề động thủ, y không thể chờ mãi được nữa. Thanh kiếm trong tay y gần nhưkhông còn kiểm soát được. Y lùi lại một bước, dẫm mạnh xuống ngưỡng cửa,tay phải vung kiếm về phía Hoàng đế.Ánh sáng trắng trong khe vỏ kiếm bỗng tắt ngúm, tiểu lâu trở nên im lặng.Nhưng vỏ kiếm không chịu đựng nổi cơn thịnh nộ của Thiên Tử kiếm bêntrong, giãy dụa xung đột, đột nhiên lẳng lặng lao thẳng như mũi tên về phíakhuôn mặt Hoàng đế!Kiếm thứ nhất khi Phạm Nhàn xuất chiêu là vỏ kiếm!Trên vỏ kiếm mang theo bảy ngày suy nghĩ của y, một đêm tích lũy sứcmạnh, chân khí cuồn cuộn, trong nháy mắt bắn ra ngoài. Tốc độ cực nhanhkhiến vỏ kiếm xé rách không khí, vượt qua giới hạn thời gian, chỉ trong chớpmắt đã đến trước mặt Hoàng đế.Nhưng lúc này trên không trung xuất hiện thêm một bàn tay, bàn tay vữngchắc, từng phá gió vạch mưa trên Đại Đông sơn, ngón tay có vết chai do cầmbút lâu năm.Bàn tay này chụp lấy vỏ kiếm, như bắt đom đóm trong ánh sáng, bụi trongtuyết bay. Tay quá nhanh, có thể bắt ánh sáng bắt tuyết bay, há lại không bắtđược vỏ kiếm.Không khí bình tĩnh trong tiểu lâu tan vỡ, tiếng long ngâm từ vỏ kiếm chợtim bặt.Vỏ kiếm mà Phạm Nhàn tích lực bao lâu, giờ như con rồng bị siết cổ, ngừngthở, yếu ớt nằm trong lòng bàn tay Hoàng đế.Hoàng đế chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt bình tĩnh nhưng phải thừa nhận,cảnh giới Phạm Nhàn đã vượt ngoài dự đoán của ngài. Một kiếm bay tới nhưthiên ngoại phi long, có cảm giác vượt ngoài không gian.Cửa tiểu lâu trống không, Hoàng đế lạnh lùng nhìn ra ngoài. Chiếc ghế saulưng ngài vỡ vụn tan thành tro bụi. Vỏ kiếm do Phạm Nhàn dốc toàn lực tung radường như đã là đòn cuối cùng, nhưng không ai ngờ sau đó, thân thể PhạmNhàn lại bay lên với tốc độ nhanh hơn.Thân thể y như chim lớn bay lên, không, nhẹ nhàng và nhanh chóng, nhưbông tuyết cuốn trong gió, với tốc độ con người không thể đạt tới, thoáng chốcđã bay ra khỏi cửa tiểu lâu năm trượng.Lúc này trên trời lại đổ tuyết.Trong lúc bay lướt qua, Phạm Nhàn gần như ngừng thở, chỉ dựa vào quyểnpháp quyết lưu lại của Khổ Hà, cảm nhận khí lưu xung quanh để bay đi.Trong lúc bay, y vẫn suy nghĩ, từ ghế của Hoàng đế ra ngoài tiểu lâu khoảng4 trượng. Hoàng đế cần thời gian để đỡ đòn và suy nghĩ, chắc chắn sẽ không rangoài quá nhanh.Bốn vị Đại tông sư đã siêu phàm nhập thánh nhưng không phải thần tiên, aicũng có điểm yếu. Điểm yếu của Khổ Hà là thân thể già cả, điểm mạnh củaDiệp Lưu Vân là thân pháp như mây trôi. Nếu trong lầu là Diệp Lưu Vân, PhạmNhàn sẽ không hy vọng giữ được đối phương trong lầu.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hoàng đế cuối cùng cũng cười, hai người tiếp tục ăn uống, trò chuyện. Cặpcha con quân thần hai người này rất giống nhau, đều lạnh lùng vô tình. Chẳngqua quan điểm về thiên hạ, về quá khứ, về hiện tại có nhiều khác biệt, về mọiviệc đều có ý kiến khác nhau. Nhưng điều đó không ảnh hưởng tới lòng tínnhiệm và kính trọng họ dành cho nhau trong nhiều năm, vững vàng chiếm giữđỉnh cao thế gian.Một đêm trong tiểu lâu nghe gió tuyết, bữa tối cuối cùng, cuộc trò chuyệnsau cùng.o O oĐêm đã khuya, hai người dưới đèn đuốc sáng choáng, chia ra ngồi nghỉ ngơitrên hai chiếc ghế. Chân khí trong họ có vẻ rất hòa hợp, tuy bá đạo, mỗi ngườiđều sở hữu một lực lượng như có thể phá hủy tất cả, nhưng ở bên nhau lại hòahợp như vậy.Bất tri bất giác, trời đã sáng, mặt trời mọc lên, tuyết ngoài trời ngừng rơi,gió cũng tạnh. Một lớp tuyết dày phủ trên mặt đất, phản chiếu ánh sáng trên bầutrời, rực rỡ chiếu sáng khu vườn hoang rộng lớn ở góc Tây Bắc cung điện.Phạm Nhàn tỉnh dậy, thở dài, đứng lên cầm thanh Thiên Tử kiếm đặt trênbàn, bước đến cửa tiểu lâu rồi quay lại, im lặng nhìn Hoàng đế trên ghế.Hoàng đế chậm rãi mở mắt, đôi mắt trong veo và lạnh lùng, không còn chúttình cảm nào. Mọi lời đã nói hết, từ giờ không còn tình thân giữa hai người.Phạm Nhàn giơ cánh tay phải lên, từ vai đến khuỷu tay rồi đến chuôi kiếm,mũi kiếm không run và vững chắc hướng thẳng về phía mặt Hoàng đế.Dù kiếm vẫn còn trong vỏ nhưng đã phát ra tiếng long ngâm ong ong, tựnhư diễn tấu quanh quẩn trong khu vườn. Chân khí bá đạo dọc theo hổ khẩu củaPhạm Nhàn tuôn vào kiếm, như muốn hồi sinh nó. Một luồng hào quang màmắt thường loáng thoáng abứt được le lói trong khe.Tiếng kiếm ngâm trong vỏ như vật lộn muốn thoát ra nhưng lại không thểtoại nguyện, khiến người ta nghe mà rợn người.Không biết Phạm Nhàn đã truyền bao nhiêu chân khí vào đó mới tạo thànhcảnh tượng kinh người như vậy. Đôi mắt Hoàng đế hơi nhíu lại, hai tay vẫn đặttrên ghế, không đứng dậy. Ngài nhận ra con trai yêu quý nhất của mình cònmạnh mẽ hơn dự đoán.Trong ngày đông lạnh giá, mồ hôi từ chân mày Phạm Nhàn rơi xuống,khuôn mặt đầy vẻ kiên quyết. Y đã vận sức bao lâu rồi nhưng Hoàng đế khônghề động thủ, y không thể chờ mãi được nữa. Thanh kiếm trong tay y gần nhưkhông còn kiểm soát được. Y lùi lại một bước, dẫm mạnh xuống ngưỡng cửa,tay phải vung kiếm về phía Hoàng đế.Ánh sáng trắng trong khe vỏ kiếm bỗng tắt ngúm, tiểu lâu trở nên im lặng.Nhưng vỏ kiếm không chịu đựng nổi cơn thịnh nộ của Thiên Tử kiếm bêntrong, giãy dụa xung đột, đột nhiên lẳng lặng lao thẳng như mũi tên về phíakhuôn mặt Hoàng đế!Kiếm thứ nhất khi Phạm Nhàn xuất chiêu là vỏ kiếm!Trên vỏ kiếm mang theo bảy ngày suy nghĩ của y, một đêm tích lũy sứcmạnh, chân khí cuồn cuộn, trong nháy mắt bắn ra ngoài. Tốc độ cực nhanhkhiến vỏ kiếm xé rách không khí, vượt qua giới hạn thời gian, chỉ trong chớpmắt đã đến trước mặt Hoàng đế.Nhưng lúc này trên không trung xuất hiện thêm một bàn tay, bàn tay vữngchắc, từng phá gió vạch mưa trên Đại Đông sơn, ngón tay có vết chai do cầmbút lâu năm.Bàn tay này chụp lấy vỏ kiếm, như bắt đom đóm trong ánh sáng, bụi trongtuyết bay. Tay quá nhanh, có thể bắt ánh sáng bắt tuyết bay, há lại không bắtđược vỏ kiếm.Không khí bình tĩnh trong tiểu lâu tan vỡ, tiếng long ngâm từ vỏ kiếm chợtim bặt.Vỏ kiếm mà Phạm Nhàn tích lực bao lâu, giờ như con rồng bị siết cổ, ngừngthở, yếu ớt nằm trong lòng bàn tay Hoàng đế.Hoàng đế chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt bình tĩnh nhưng phải thừa nhận,cảnh giới Phạm Nhàn đã vượt ngoài dự đoán của ngài. Một kiếm bay tới nhưthiên ngoại phi long, có cảm giác vượt ngoài không gian.Cửa tiểu lâu trống không, Hoàng đế lạnh lùng nhìn ra ngoài. Chiếc ghế saulưng ngài vỡ vụn tan thành tro bụi. Vỏ kiếm do Phạm Nhàn dốc toàn lực tung radường như đã là đòn cuối cùng, nhưng không ai ngờ sau đó, thân thể PhạmNhàn lại bay lên với tốc độ nhanh hơn.Thân thể y như chim lớn bay lên, không, nhẹ nhàng và nhanh chóng, nhưbông tuyết cuốn trong gió, với tốc độ con người không thể đạt tới, thoáng chốcđã bay ra khỏi cửa tiểu lâu năm trượng.Lúc này trên trời lại đổ tuyết.Trong lúc bay lướt qua, Phạm Nhàn gần như ngừng thở, chỉ dựa vào quyểnpháp quyết lưu lại của Khổ Hà, cảm nhận khí lưu xung quanh để bay đi.Trong lúc bay, y vẫn suy nghĩ, từ ghế của Hoàng đế ra ngoài tiểu lâu khoảng4 trượng. Hoàng đế cần thời gian để đỡ đòn và suy nghĩ, chắc chắn sẽ không rangoài quá nhanh.Bốn vị Đại tông sư đã siêu phàm nhập thánh nhưng không phải thần tiên, aicũng có điểm yếu. Điểm yếu của Khổ Hà là thân thể già cả, điểm mạnh củaDiệp Lưu Vân là thân pháp như mây trôi. Nếu trong lầu là Diệp Lưu Vân, PhạmNhàn sẽ không hy vọng giữ được đối phương trong lầu.

Chương 1955: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 19