Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1956: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng bây giờ trong lầu là Hoàng đế, sở hữu tu vi chân khí vô song đườngthời nhưng thân thể vẫn có giới hạn. Trong khoảng cách ngắn ngài có thể dichuyển thần tốc nhưng sẽ không thể bay ra ngoài tiểu lâu chỉ trong thời thoángchốc. Và ngay sau đó là đòn tấn công liên tiếp của Phạm Nhàn.Hai chân trượt trên tuyết, để lại hai vệt dài, Phạm Nhàn hạ cánh xuốngtuyết, kiếm quang lóe lên trước mặt, quỳ một gối xuống, chính là tư thế tập kíchtuyệt mệnh.Ngay lúc ánh kiếm làm rực rỡ khuôn mặt y, một đám lửa bùng cháy dữ dộinuốt chửng cả tiểu lâu, biến nơi tuyết phủ thành biển lửa.Tiếng nổ vang lên, ngọn lửa bốc cao, bao trùm tiểu lâu, ánh lửa rực rỡ làmấm thanh kiếm lạnh giá trước mặt Phạm Nhàn.Ngọn lửa lớn và bùng cháy nhanh như vậy chắc chắn do Phạm Nhàn chuẩnbị trong tiểu lâu.Nhưng làm Phạm Nhàn thất vọng là giữa biển lửa, bóng người Hoàng đếxuất hiện, đứng trên tuyết nhìn y, để biển lửa lại phía sau.Long bào trên người Hoàng đế bị cháy xém, tóc bị đốt cháy, sắc mặt nhợtnhạt nhưng vẫn đứng vững, lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn."Hỏa dược của Tam Xử, ngươi chuyển vào cung từ bao giờ?" Hoàng đế hípmắt lại, nhìn Phạm Nhàn.Phạm Nhàn mỉm cười, siết chặt chuôi kiếm, đáp: "Ba năm trước kinh đôloạn lạc, khi ấy ta làm giám quốc, muốn chuyển bao nhiêu hỏa dược vào cungmà chẳng được."Hoàng đế chậm rãi tiến lại gần, mắt híp lại, lạnh lùng nói: "Ra là vì ngàyhôm nay, ngươi đã chuẩn bị từ... tận ba năm trước!"Phạm Nhàn cũng híp mắt lại để tránh ánh lửa chói chang ảnh hưởng tới tầmmắt nói, mím môi đáp: "Ta chỉ nghĩ bức họa mẫu thân ở đây, chắc người cũngsẽ cảm thấy phẫn uất. Vậy thì cho một mồi lửa đốt đi cho xong."Đúng thế, nếu hôm qua Hoàng đế bệ hạ không triệu kiến Phạm Nhàn trướctiểu lâu, nếu không phải Hoàng đế bệ hạ không lập tức động thủ mà chuyện tròvới y một hồi lâu, Phạm Nhàn đâu thể tìm được cơ hội châm ngòi hỏa dược.Nhưng thật ra, cho đến tận lúc giẫm gãy bậc cửa, Phạm Nhàn vẫn tin chắcHoàng đế bệ hạ sẽ chọn nơi đây làm chiến trường cuối cùng.Vì trên lầu có chân dung của Diệp Khinh Mi, chắc chắn Hoàng đế sẽ chọnnơi đây để cắt đứt hết mối ân oán tình thù với nữ nhân này.Phạm Nhàn có thể khẳng định điều này, vì y am hiểu tâm tư Hoàng đế bệ hạhơn bất cứ ai. Y biết Hoàng đế bệ hạ là người thế nào - lạnh lùng vô tình nhưnglại tự cho mình là nhân hậu đa cảm. Phạm Nhàn cũng rất giả dối, nói theo thếtục, phụ tử hai người đều ưa vờ vĩnh trong tình cảm. Với vở kịch này, tiểu lâuquả thực là sân khấu lý tưởng cho cả hai.Khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, trong lòng Phạm Nhàn chợt động. Lý do ychọn hỏa dược chôn sẵn tam niên là vì niềm tin do chiếc xe lăn của Trần BìnhBình đem lại - đối mặt với thế tấn dữ dội khắp bốn bề mà không chỗ tránh né,cho dù là cao thủ cũng khó mà thoát thân.Đạn sắt từ cây súng trong xe lăn bắn ra đã thế, chắc ngọn lửa bùng lên xungquanh cũng như vậy.Chỉ tiếc là Hoàng đế bệ hạ vẫn bình yên đứng trong tuyết. Dẫu khuôn mặtngài tái nhợt, có lẽ vì thoát khỏi biển lửa, ngài đã hao tổn nguyên khí lớn, songngọn lửa này vẫn không thể gây tổn thương nghiêm trọng đến mức không thểđảo ngược cho ngài.“Lửa quá chậm.” Hoàng đế lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn, giọng nói khôngmột tia cảm xúc.“Thử kiếm xem sao.” Phạm Nhàn nắm chặt Đại Ngụy Thiên Tử kiếm, thoảimái cười nhe răng nói.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đã ra tay, không còn lý do để rút lui nữa. Đôi mắt Phạm Nhàn ngày càngsáng rực, trong đầu không còn một ý nghĩ rối ren, chỉ tràn ngập ý chí chiến đấucùng với trạng thái đã đạt tới đỉnh cao. Cầm trong tay Đại Ngụy Thiên Tử kiếm,dù chưa chắc đã thống trị thiên hạ nhưng ít nhất cũng có chí hướng và hoài bãochinh phục thiên hạ – và trước mặt y, vị Hoàng đế Đại tông sư sâu thẳm bất khảlường này, trong mắt Phạm Nhàn chính là cả thiên hạ.Trong cung điện lạnh giá, tuyết lớn nhẹ nhàng rơi xuống, bỗng chốc bốnluồng ánh kiếm chiếu sáng cõi trời đất tối tăm. Trong không trung hiện lên bốnvệt vết mơ hồ kì lạ. Trong mỗi vệt chứa một luồng kiếm khí khiến lòng ngườisợ hãi, khiến người ta không phân biệt được kiếm nào ra trước, kiếm nào đếnsau.Khác với sát ý uy nghiêm trong bốn luồng kiếm khí, kiếm thế cuồn cuộnnhư hòa làm một với gió tuyết đất trời, uyển chuyển tựa linh dương ngoắc sừng,kỳ ảo khôn tả, không biết sẽ đi về đâu.Chỉ trong chớp mắt, Phạm Nhàn đã lướt tới trước mặt Hoàng đế bệ hạ. Tayáo phải phất phơ, mỗi sợi cơ bắp dưới áo đều bùng nổ mãnh liệt năng lượngkinh khủng. Trong chớp mắt rút kiếm ra, đâm tổng cộng bốn kiếm!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhưng bây giờ trong lầu là Hoàng đế, sở hữu tu vi chân khí vô song đường

thời nhưng thân thể vẫn có giới hạn. Trong khoảng cách ngắn ngài có thể di

chuyển thần tốc nhưng sẽ không thể bay ra ngoài tiểu lâu chỉ trong thời thoáng

chốc. Và ngay sau đó là đòn tấn công liên tiếp của Phạm Nhàn.

Hai chân trượt trên tuyết, để lại hai vệt dài, Phạm Nhàn hạ cánh xuống

tuyết, kiếm quang lóe lên trước mặt, quỳ một gối xuống, chính là tư thế tập kích

tuyệt mệnh.

Ngay lúc ánh kiếm làm rực rỡ khuôn mặt y, một đám lửa bùng cháy dữ dội

nuốt chửng cả tiểu lâu, biến nơi tuyết phủ thành biển lửa.

Tiếng nổ vang lên, ngọn lửa bốc cao, bao trùm tiểu lâu, ánh lửa rực rỡ làm

ấm thanh kiếm lạnh giá trước mặt Phạm Nhàn.

Ngọn lửa lớn và bùng cháy nhanh như vậy chắc chắn do Phạm Nhàn chuẩn

bị trong tiểu lâu.

Nhưng làm Phạm Nhàn thất vọng là giữa biển lửa, bóng người Hoàng đế

xuất hiện, đứng trên tuyết nhìn y, để biển lửa lại phía sau.

Long bào trên người Hoàng đế bị cháy xém, tóc bị đốt cháy, sắc mặt nhợt

nhạt nhưng vẫn đứng vững, lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn.

"Hỏa dược của Tam Xử, ngươi chuyển vào cung từ bao giờ?" Hoàng đế híp

mắt lại, nhìn Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn mỉm cười, siết chặt chuôi kiếm, đáp: "Ba năm trước kinh đô

loạn lạc, khi ấy ta làm giám quốc, muốn chuyển bao nhiêu hỏa dược vào cung

mà chẳng được."

Hoàng đế chậm rãi tiến lại gần, mắt híp lại, lạnh lùng nói: "Ra là vì ngày

hôm nay, ngươi đã chuẩn bị từ... tận ba năm trước!"

Phạm Nhàn cũng híp mắt lại để tránh ánh lửa chói chang ảnh hưởng tới tầm

mắt nói, mím môi đáp: "Ta chỉ nghĩ bức họa mẫu thân ở đây, chắc người cũng

sẽ cảm thấy phẫn uất. Vậy thì cho một mồi lửa đốt đi cho xong."

Đúng thế, nếu hôm qua Hoàng đế bệ hạ không triệu kiến Phạm Nhàn trước

tiểu lâu, nếu không phải Hoàng đế bệ hạ không lập tức động thủ mà chuyện trò

với y một hồi lâu, Phạm Nhàn đâu thể tìm được cơ hội châm ngòi hỏa dược.

Nhưng thật ra, cho đến tận lúc giẫm gãy bậc cửa, Phạm Nhàn vẫn tin chắc

Hoàng đế bệ hạ sẽ chọn nơi đây làm chiến trường cuối cùng.

Vì trên lầu có chân dung của Diệp Khinh Mi, chắc chắn Hoàng đế sẽ chọn

nơi đây để cắt đứt hết mối ân oán tình thù với nữ nhân này.

Phạm Nhàn có thể khẳng định điều này, vì y am hiểu tâm tư Hoàng đế bệ hạ

hơn bất cứ ai. Y biết Hoàng đế bệ hạ là người thế nào - lạnh lùng vô tình nhưng

lại tự cho mình là nhân hậu đa cảm. Phạm Nhàn cũng rất giả dối, nói theo thế

tục, phụ tử hai người đều ưa vờ vĩnh trong tình cảm. Với vở kịch này, tiểu lâu

quả thực là sân khấu lý tưởng cho cả hai.

Khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, trong lòng Phạm Nhàn chợt động. Lý do y

chọn hỏa dược chôn sẵn tam niên là vì niềm tin do chiếc xe lăn của Trần Bình

Bình đem lại - đối mặt với thế tấn dữ dội khắp bốn bề mà không chỗ tránh né,

cho dù là cao thủ cũng khó mà thoát thân.

Đạn sắt từ cây súng trong xe lăn bắn ra đã thế, chắc ngọn lửa bùng lên xung

quanh cũng như vậy.

Chỉ tiếc là Hoàng đế bệ hạ vẫn bình yên đứng trong tuyết. Dẫu khuôn mặt

ngài tái nhợt, có lẽ vì thoát khỏi biển lửa, ngài đã hao tổn nguyên khí lớn, song

ngọn lửa này vẫn không thể gây tổn thương nghiêm trọng đến mức không thể

đảo ngược cho ngài.

“Lửa quá chậm.” Hoàng đế lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn, giọng nói không

một tia cảm xúc.

“Thử kiếm xem sao.” Phạm Nhàn nắm chặt Đại Ngụy Thiên Tử kiếm, thoải

mái cười nhe răng nói.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đã ra tay, không còn lý do để rút lui nữa. Đôi mắt Phạm Nhàn ngày càng

sáng rực, trong đầu không còn một ý nghĩ rối ren, chỉ tràn ngập ý chí chiến đấu

cùng với trạng thái đã đạt tới đỉnh cao. Cầm trong tay Đại Ngụy Thiên Tử kiếm,

dù chưa chắc đã thống trị thiên hạ nhưng ít nhất cũng có chí hướng và hoài bão

chinh phục thiên hạ – và trước mặt y, vị Hoàng đế Đại tông sư sâu thẳm bất khả

lường này, trong mắt Phạm Nhàn chính là cả thiên hạ.

Trong cung điện lạnh giá, tuyết lớn nhẹ nhàng rơi xuống, bỗng chốc bốn

luồng ánh kiếm chiếu sáng cõi trời đất tối tăm. Trong không trung hiện lên bốn

vệt vết mơ hồ kì lạ. Trong mỗi vệt chứa một luồng kiếm khí khiến lòng người

sợ hãi, khiến người ta không phân biệt được kiếm nào ra trước, kiếm nào đến

sau.

Khác với sát ý uy nghiêm trong bốn luồng kiếm khí, kiếm thế cuồn cuộn

như hòa làm một với gió tuyết đất trời, uyển chuyển tựa linh dương ngoắc sừng,

kỳ ảo khôn tả, không biết sẽ đi về đâu.

Chỉ trong chớp mắt, Phạm Nhàn đã lướt tới trước mặt Hoàng đế bệ hạ. Tay

áo phải phất phơ, mỗi sợi cơ bắp dưới áo đều bùng nổ mãnh liệt năng lượng

kinh khủng. Trong chớp mắt rút kiếm ra, đâm tổng cộng bốn kiếm!

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng bây giờ trong lầu là Hoàng đế, sở hữu tu vi chân khí vô song đườngthời nhưng thân thể vẫn có giới hạn. Trong khoảng cách ngắn ngài có thể dichuyển thần tốc nhưng sẽ không thể bay ra ngoài tiểu lâu chỉ trong thời thoángchốc. Và ngay sau đó là đòn tấn công liên tiếp của Phạm Nhàn.Hai chân trượt trên tuyết, để lại hai vệt dài, Phạm Nhàn hạ cánh xuốngtuyết, kiếm quang lóe lên trước mặt, quỳ một gối xuống, chính là tư thế tập kíchtuyệt mệnh.Ngay lúc ánh kiếm làm rực rỡ khuôn mặt y, một đám lửa bùng cháy dữ dộinuốt chửng cả tiểu lâu, biến nơi tuyết phủ thành biển lửa.Tiếng nổ vang lên, ngọn lửa bốc cao, bao trùm tiểu lâu, ánh lửa rực rỡ làmấm thanh kiếm lạnh giá trước mặt Phạm Nhàn.Ngọn lửa lớn và bùng cháy nhanh như vậy chắc chắn do Phạm Nhàn chuẩnbị trong tiểu lâu.Nhưng làm Phạm Nhàn thất vọng là giữa biển lửa, bóng người Hoàng đếxuất hiện, đứng trên tuyết nhìn y, để biển lửa lại phía sau.Long bào trên người Hoàng đế bị cháy xém, tóc bị đốt cháy, sắc mặt nhợtnhạt nhưng vẫn đứng vững, lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn."Hỏa dược của Tam Xử, ngươi chuyển vào cung từ bao giờ?" Hoàng đế hípmắt lại, nhìn Phạm Nhàn.Phạm Nhàn mỉm cười, siết chặt chuôi kiếm, đáp: "Ba năm trước kinh đôloạn lạc, khi ấy ta làm giám quốc, muốn chuyển bao nhiêu hỏa dược vào cungmà chẳng được."Hoàng đế chậm rãi tiến lại gần, mắt híp lại, lạnh lùng nói: "Ra là vì ngàyhôm nay, ngươi đã chuẩn bị từ... tận ba năm trước!"Phạm Nhàn cũng híp mắt lại để tránh ánh lửa chói chang ảnh hưởng tới tầmmắt nói, mím môi đáp: "Ta chỉ nghĩ bức họa mẫu thân ở đây, chắc người cũngsẽ cảm thấy phẫn uất. Vậy thì cho một mồi lửa đốt đi cho xong."Đúng thế, nếu hôm qua Hoàng đế bệ hạ không triệu kiến Phạm Nhàn trướctiểu lâu, nếu không phải Hoàng đế bệ hạ không lập tức động thủ mà chuyện tròvới y một hồi lâu, Phạm Nhàn đâu thể tìm được cơ hội châm ngòi hỏa dược.Nhưng thật ra, cho đến tận lúc giẫm gãy bậc cửa, Phạm Nhàn vẫn tin chắcHoàng đế bệ hạ sẽ chọn nơi đây làm chiến trường cuối cùng.Vì trên lầu có chân dung của Diệp Khinh Mi, chắc chắn Hoàng đế sẽ chọnnơi đây để cắt đứt hết mối ân oán tình thù với nữ nhân này.Phạm Nhàn có thể khẳng định điều này, vì y am hiểu tâm tư Hoàng đế bệ hạhơn bất cứ ai. Y biết Hoàng đế bệ hạ là người thế nào - lạnh lùng vô tình nhưnglại tự cho mình là nhân hậu đa cảm. Phạm Nhàn cũng rất giả dối, nói theo thếtục, phụ tử hai người đều ưa vờ vĩnh trong tình cảm. Với vở kịch này, tiểu lâuquả thực là sân khấu lý tưởng cho cả hai.Khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, trong lòng Phạm Nhàn chợt động. Lý do ychọn hỏa dược chôn sẵn tam niên là vì niềm tin do chiếc xe lăn của Trần BìnhBình đem lại - đối mặt với thế tấn dữ dội khắp bốn bề mà không chỗ tránh né,cho dù là cao thủ cũng khó mà thoát thân.Đạn sắt từ cây súng trong xe lăn bắn ra đã thế, chắc ngọn lửa bùng lên xungquanh cũng như vậy.Chỉ tiếc là Hoàng đế bệ hạ vẫn bình yên đứng trong tuyết. Dẫu khuôn mặtngài tái nhợt, có lẽ vì thoát khỏi biển lửa, ngài đã hao tổn nguyên khí lớn, songngọn lửa này vẫn không thể gây tổn thương nghiêm trọng đến mức không thểđảo ngược cho ngài.“Lửa quá chậm.” Hoàng đế lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn, giọng nói khôngmột tia cảm xúc.“Thử kiếm xem sao.” Phạm Nhàn nắm chặt Đại Ngụy Thiên Tử kiếm, thoảimái cười nhe răng nói.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đã ra tay, không còn lý do để rút lui nữa. Đôi mắt Phạm Nhàn ngày càngsáng rực, trong đầu không còn một ý nghĩ rối ren, chỉ tràn ngập ý chí chiến đấucùng với trạng thái đã đạt tới đỉnh cao. Cầm trong tay Đại Ngụy Thiên Tử kiếm,dù chưa chắc đã thống trị thiên hạ nhưng ít nhất cũng có chí hướng và hoài bãochinh phục thiên hạ – và trước mặt y, vị Hoàng đế Đại tông sư sâu thẳm bất khảlường này, trong mắt Phạm Nhàn chính là cả thiên hạ.Trong cung điện lạnh giá, tuyết lớn nhẹ nhàng rơi xuống, bỗng chốc bốnluồng ánh kiếm chiếu sáng cõi trời đất tối tăm. Trong không trung hiện lên bốnvệt vết mơ hồ kì lạ. Trong mỗi vệt chứa một luồng kiếm khí khiến lòng ngườisợ hãi, khiến người ta không phân biệt được kiếm nào ra trước, kiếm nào đếnsau.Khác với sát ý uy nghiêm trong bốn luồng kiếm khí, kiếm thế cuồn cuộnnhư hòa làm một với gió tuyết đất trời, uyển chuyển tựa linh dương ngoắc sừng,kỳ ảo khôn tả, không biết sẽ đi về đâu.Chỉ trong chớp mắt, Phạm Nhàn đã lướt tới trước mặt Hoàng đế bệ hạ. Tayáo phải phất phơ, mỗi sợi cơ bắp dưới áo đều bùng nổ mãnh liệt năng lượngkinh khủng. Trong chớp mắt rút kiếm ra, đâm tổng cộng bốn kiếm!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1956: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 1