Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1963: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 8
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không ngờ tốc độ đã nhanh đến thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi Hoàngđế phía sau, con ngươi Phạm Nhàn co lại, lao thẳng về phía cổng chính phươngnam của hoàng thành cao vút.Từ khu vườn hoang phía tây bắc cung điện, Phạm Nhàn nhẹ nhàng trốnthoát, lao một mạch tiến về nam, kỳ lạ là không chọn cổng bắc gần nhất haynhững bức tường gần đó để vượt qua.Sau thời gian đàm phán với Hoàng đế trong cung, tất nhiên Phạm Nhàn cóchỗ dựa. Hai cha con đều hiểu rõ tình hình, Phạm Nhàn hứa với bệ hạ đây chỉ làchiến tranh giữa hai người. Hoàng đế bệ hạ vì đại nghiệp thiên thu vạn đại cũngchỉ trút uy áp của Thiên tử lên một mình Phạm Nhàn.Chỉ cần Phạm Nhàn thoát được lần này, chí ít thiên hạ sẽ yên ổn nhiều năm,vì những lợi thế ẩn giấu khắp nơi, trước khi giết Phạm Nhàn, Hoàng đế sẽkhông động đến thuộc hạ của y, đó cũng là một lời của Thiên tử, xe tứ mã khóđuổi.Nhưng Hoàng đế sẽ không cho phép thế lực đe dọa mình tồn tại trong đếquốc, nên hôm nay nhất định phải giết Phạm Nhàn.Nhưng... Phạm Nhàn chưa rời cung. Tường thành đỏ rực ngăn chặn bốnphía cung điện được cho là có thể ngăn chặn mọi cao thủ cửu phẩm, nhưng nămđó Ngũ Trúc thúc đã dẫn Hồng lão công ra khỏi cung, chứng tỏ với những caothủ thực sự, tường thành không phải trở ngại, huống hồ với Phạm Nhàn đã khổcông tu luyện thân pháp bay lượn từ nhỏ.Phạm Nhàn lao một mạch về phía nam, xuyên qua các cung điện phủ đầytuyết, lướt qua Sấu Phương cung, lao qua Hàm Quang điện, lại thấy Đông Cungvà Nghiễm Tín cung lụi bại. Y nhìn thấy rất nhiều người nhưng không một aitrông thấy y.Y lướt qua ba tòa chính cung, sáu chỗ biệt viện, thấy bảy mươi hai nữ nhân,cuối cùng lượn lên nóc Thái Cực điện cao nhất trong hoàng thành.Trên nóc đại điện cao vút chưa từng có người lên, trừ khi mới xây dựng banđầu, có lẽ các thợ thủ công từng bận rộn trên này. Nghe nói hồi đó xây đại điện,có hai người rơi xuống chết, phải mời người của Thiên Nhất đạo môn trongvương triều Đại Ngụy đến hóa giải oán khí.Hôm nay trên ngói lưu ly vàng óng của Thái Cực điện phủ một lớp tuyếtdày, hai màu hòa quyện vô cùng mỹ lệ như thể vải lụa quý, khiến người takhông đành phá vỡ. Nhưng Phạm Nhàn không có tâm trạng ngắm tuyết, y baythẳng lên nóc điện. Mặc dù trơn tuột nhưng chân của y vẫn vững vàng, khônghề lệch hướng.Lao vút lên, chân đạp trên sống lưng rồng giữa Thái Cực điện, Phạm Nhànđứng trong gió tuyết, áo bay phần phật. Y đứng tại điểm cao nhất cung điện,trước mặt là cổng chính hoàng thành oai nghiêm, xung quanh là những bứctường thấp bé, thậm chí có thể nhìn thấy nửa kinh đô chìm trong sương tuyết.Không biết lúc này Nhược Nhược và Uyển Nhi đã rời khỏi kinh đô chưa,Phạm Nhàn đứng trên cao nhất hoàng cung, nhìn những mái nhà trùng điệp xaxa rồi chờ đợi bóng dáng vàng óng xuất hiện phía sau.Phạm Nhàn không quay lại, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng mãnh liệt. Bởitiếng động mong chờ không vang lên, biến đổi không xảy ra, cả hoàng cung vẫnim lìm. Trên nóc đại điện tráng lệ này, ngoài y và Hoàng đế, chỉ có tuyết giá,chẳng có gì khác.Phạm Nhàn trượt xuống theo ngói, dù chiến đấu giữa tuyết giá trên đỉnhcung điện rất oai hùng đáng tự hào, nhưng với Phạm Nhàn, con người chỉ có thểsống có tôn nghiêm, chứ không thể chết có tôn nghiêm.Bóng xám và bóng vàng rơi xuống tuyết dày trước Thái Cực điện gần nhưcùng lúc, thân hình dừng lại.o O oHoàng đế đứng trước hành lang Thái Cực điện, sau lưng là cánh cửa chínhsâu hoắm của đại điện. Xưa kia, ngài thường triệu tập quần thần ở đây, nắmquyền sinh tử của vô số dân. Nhưng hôm nay, ngài đứng một mình.Phạm Nhàn đứng giữa quảng trường phủ đầy tuyết trắng trước điện, nhìncổng thành tráng lệ đối diện, híp mắt, không biết có phải cảm thấy mình khôngđủ sức phá vỡ cánh cổng ấy hay không. Y chậm rãi quay lại, nhìn Hoàng đế nói:"Thật ra, mọi việc phát triển đến cuối cùng chỉ còn là cắn xé như hai con thúdữ."Hoàng đế im lặng, sắc mặt lạnh lùng, nhìn Phạm Nhàn như nhìn một ngườichết. Lúc này cuối cùng hai người cũng dừng cuộc truy đuổi bay bay lượn vượtxa tưởng tượng của thế nhân, đứng yên trước điện, hiện ra trước mắt hàng vạncon dân.Những thái giám quét tuyết bên ngoài, những cung nữ lặng lẽ đi qua hànhlang, những thị vệ xanh mặt nắm đao đều sững sờ, há hốc mồm nhìn Hoàng đếvà Tiểu Phạm đại nhân trong tuyết, kinh ngạc đến nỗi một lúc lâu sau vẫnkhông nói nên lời.Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn Hoàng đế, trong lòng nghĩ đến chuyện khác, bởiy phát hiện một chút quỷ dị. Từ vườn hoang Tây Bắc thẳng đến Nam cung,Hoàng đế có vài lúc áp sát và tìm thấy cơ hội giết chết hoặc bắt sống y, nhưngkhông ra tay.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không ngờ tốc độ đã nhanh đến thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi Hoàngđế phía sau, con ngươi Phạm Nhàn co lại, lao thẳng về phía cổng chính phươngnam của hoàng thành cao vút.Từ khu vườn hoang phía tây bắc cung điện, Phạm Nhàn nhẹ nhàng trốnthoát, lao một mạch tiến về nam, kỳ lạ là không chọn cổng bắc gần nhất haynhững bức tường gần đó để vượt qua.Sau thời gian đàm phán với Hoàng đế trong cung, tất nhiên Phạm Nhàn cóchỗ dựa. Hai cha con đều hiểu rõ tình hình, Phạm Nhàn hứa với bệ hạ đây chỉ làchiến tranh giữa hai người. Hoàng đế bệ hạ vì đại nghiệp thiên thu vạn đại cũngchỉ trút uy áp của Thiên tử lên một mình Phạm Nhàn.Chỉ cần Phạm Nhàn thoát được lần này, chí ít thiên hạ sẽ yên ổn nhiều năm,vì những lợi thế ẩn giấu khắp nơi, trước khi giết Phạm Nhàn, Hoàng đế sẽkhông động đến thuộc hạ của y, đó cũng là một lời của Thiên tử, xe tứ mã khóđuổi.Nhưng Hoàng đế sẽ không cho phép thế lực đe dọa mình tồn tại trong đếquốc, nên hôm nay nhất định phải giết Phạm Nhàn.Nhưng... Phạm Nhàn chưa rời cung. Tường thành đỏ rực ngăn chặn bốnphía cung điện được cho là có thể ngăn chặn mọi cao thủ cửu phẩm, nhưng nămđó Ngũ Trúc thúc đã dẫn Hồng lão công ra khỏi cung, chứng tỏ với những caothủ thực sự, tường thành không phải trở ngại, huống hồ với Phạm Nhàn đã khổcông tu luyện thân pháp bay lượn từ nhỏ.Phạm Nhàn lao một mạch về phía nam, xuyên qua các cung điện phủ đầytuyết, lướt qua Sấu Phương cung, lao qua Hàm Quang điện, lại thấy Đông Cungvà Nghiễm Tín cung lụi bại. Y nhìn thấy rất nhiều người nhưng không một aitrông thấy y.Y lướt qua ba tòa chính cung, sáu chỗ biệt viện, thấy bảy mươi hai nữ nhân,cuối cùng lượn lên nóc Thái Cực điện cao nhất trong hoàng thành.Trên nóc đại điện cao vút chưa từng có người lên, trừ khi mới xây dựng banđầu, có lẽ các thợ thủ công từng bận rộn trên này. Nghe nói hồi đó xây đại điện,có hai người rơi xuống chết, phải mời người của Thiên Nhất đạo môn trongvương triều Đại Ngụy đến hóa giải oán khí.Hôm nay trên ngói lưu ly vàng óng của Thái Cực điện phủ một lớp tuyếtdày, hai màu hòa quyện vô cùng mỹ lệ như thể vải lụa quý, khiến người takhông đành phá vỡ. Nhưng Phạm Nhàn không có tâm trạng ngắm tuyết, y baythẳng lên nóc điện. Mặc dù trơn tuột nhưng chân của y vẫn vững vàng, khônghề lệch hướng.Lao vút lên, chân đạp trên sống lưng rồng giữa Thái Cực điện, Phạm Nhànđứng trong gió tuyết, áo bay phần phật. Y đứng tại điểm cao nhất cung điện,trước mặt là cổng chính hoàng thành oai nghiêm, xung quanh là những bứctường thấp bé, thậm chí có thể nhìn thấy nửa kinh đô chìm trong sương tuyết.Không biết lúc này Nhược Nhược và Uyển Nhi đã rời khỏi kinh đô chưa,Phạm Nhàn đứng trên cao nhất hoàng cung, nhìn những mái nhà trùng điệp xaxa rồi chờ đợi bóng dáng vàng óng xuất hiện phía sau.Phạm Nhàn không quay lại, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng mãnh liệt. Bởitiếng động mong chờ không vang lên, biến đổi không xảy ra, cả hoàng cung vẫnim lìm. Trên nóc đại điện tráng lệ này, ngoài y và Hoàng đế, chỉ có tuyết giá,chẳng có gì khác.Phạm Nhàn trượt xuống theo ngói, dù chiến đấu giữa tuyết giá trên đỉnhcung điện rất oai hùng đáng tự hào, nhưng với Phạm Nhàn, con người chỉ có thểsống có tôn nghiêm, chứ không thể chết có tôn nghiêm.Bóng xám và bóng vàng rơi xuống tuyết dày trước Thái Cực điện gần nhưcùng lúc, thân hình dừng lại.o O oHoàng đế đứng trước hành lang Thái Cực điện, sau lưng là cánh cửa chínhsâu hoắm của đại điện. Xưa kia, ngài thường triệu tập quần thần ở đây, nắmquyền sinh tử của vô số dân. Nhưng hôm nay, ngài đứng một mình.Phạm Nhàn đứng giữa quảng trường phủ đầy tuyết trắng trước điện, nhìncổng thành tráng lệ đối diện, híp mắt, không biết có phải cảm thấy mình khôngđủ sức phá vỡ cánh cổng ấy hay không. Y chậm rãi quay lại, nhìn Hoàng đế nói:"Thật ra, mọi việc phát triển đến cuối cùng chỉ còn là cắn xé như hai con thúdữ."Hoàng đế im lặng, sắc mặt lạnh lùng, nhìn Phạm Nhàn như nhìn một ngườichết. Lúc này cuối cùng hai người cũng dừng cuộc truy đuổi bay bay lượn vượtxa tưởng tượng của thế nhân, đứng yên trước điện, hiện ra trước mắt hàng vạncon dân.Những thái giám quét tuyết bên ngoài, những cung nữ lặng lẽ đi qua hànhlang, những thị vệ xanh mặt nắm đao đều sững sờ, há hốc mồm nhìn Hoàng đếvà Tiểu Phạm đại nhân trong tuyết, kinh ngạc đến nỗi một lúc lâu sau vẫnkhông nói nên lời.Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn Hoàng đế, trong lòng nghĩ đến chuyện khác, bởiy phát hiện một chút quỷ dị. Từ vườn hoang Tây Bắc thẳng đến Nam cung,Hoàng đế có vài lúc áp sát và tìm thấy cơ hội giết chết hoặc bắt sống y, nhưngkhông ra tay.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không ngờ tốc độ đã nhanh đến thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi Hoàngđế phía sau, con ngươi Phạm Nhàn co lại, lao thẳng về phía cổng chính phươngnam của hoàng thành cao vút.Từ khu vườn hoang phía tây bắc cung điện, Phạm Nhàn nhẹ nhàng trốnthoát, lao một mạch tiến về nam, kỳ lạ là không chọn cổng bắc gần nhất haynhững bức tường gần đó để vượt qua.Sau thời gian đàm phán với Hoàng đế trong cung, tất nhiên Phạm Nhàn cóchỗ dựa. Hai cha con đều hiểu rõ tình hình, Phạm Nhàn hứa với bệ hạ đây chỉ làchiến tranh giữa hai người. Hoàng đế bệ hạ vì đại nghiệp thiên thu vạn đại cũngchỉ trút uy áp của Thiên tử lên một mình Phạm Nhàn.Chỉ cần Phạm Nhàn thoát được lần này, chí ít thiên hạ sẽ yên ổn nhiều năm,vì những lợi thế ẩn giấu khắp nơi, trước khi giết Phạm Nhàn, Hoàng đế sẽkhông động đến thuộc hạ của y, đó cũng là một lời của Thiên tử, xe tứ mã khóđuổi.Nhưng Hoàng đế sẽ không cho phép thế lực đe dọa mình tồn tại trong đếquốc, nên hôm nay nhất định phải giết Phạm Nhàn.Nhưng... Phạm Nhàn chưa rời cung. Tường thành đỏ rực ngăn chặn bốnphía cung điện được cho là có thể ngăn chặn mọi cao thủ cửu phẩm, nhưng nămđó Ngũ Trúc thúc đã dẫn Hồng lão công ra khỏi cung, chứng tỏ với những caothủ thực sự, tường thành không phải trở ngại, huống hồ với Phạm Nhàn đã khổcông tu luyện thân pháp bay lượn từ nhỏ.Phạm Nhàn lao một mạch về phía nam, xuyên qua các cung điện phủ đầytuyết, lướt qua Sấu Phương cung, lao qua Hàm Quang điện, lại thấy Đông Cungvà Nghiễm Tín cung lụi bại. Y nhìn thấy rất nhiều người nhưng không một aitrông thấy y.Y lướt qua ba tòa chính cung, sáu chỗ biệt viện, thấy bảy mươi hai nữ nhân,cuối cùng lượn lên nóc Thái Cực điện cao nhất trong hoàng thành.Trên nóc đại điện cao vút chưa từng có người lên, trừ khi mới xây dựng banđầu, có lẽ các thợ thủ công từng bận rộn trên này. Nghe nói hồi đó xây đại điện,có hai người rơi xuống chết, phải mời người của Thiên Nhất đạo môn trongvương triều Đại Ngụy đến hóa giải oán khí.Hôm nay trên ngói lưu ly vàng óng của Thái Cực điện phủ một lớp tuyếtdày, hai màu hòa quyện vô cùng mỹ lệ như thể vải lụa quý, khiến người takhông đành phá vỡ. Nhưng Phạm Nhàn không có tâm trạng ngắm tuyết, y baythẳng lên nóc điện. Mặc dù trơn tuột nhưng chân của y vẫn vững vàng, khônghề lệch hướng.Lao vút lên, chân đạp trên sống lưng rồng giữa Thái Cực điện, Phạm Nhànđứng trong gió tuyết, áo bay phần phật. Y đứng tại điểm cao nhất cung điện,trước mặt là cổng chính hoàng thành oai nghiêm, xung quanh là những bứctường thấp bé, thậm chí có thể nhìn thấy nửa kinh đô chìm trong sương tuyết.Không biết lúc này Nhược Nhược và Uyển Nhi đã rời khỏi kinh đô chưa,Phạm Nhàn đứng trên cao nhất hoàng cung, nhìn những mái nhà trùng điệp xaxa rồi chờ đợi bóng dáng vàng óng xuất hiện phía sau.Phạm Nhàn không quay lại, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng mãnh liệt. Bởitiếng động mong chờ không vang lên, biến đổi không xảy ra, cả hoàng cung vẫnim lìm. Trên nóc đại điện tráng lệ này, ngoài y và Hoàng đế, chỉ có tuyết giá,chẳng có gì khác.Phạm Nhàn trượt xuống theo ngói, dù chiến đấu giữa tuyết giá trên đỉnhcung điện rất oai hùng đáng tự hào, nhưng với Phạm Nhàn, con người chỉ có thểsống có tôn nghiêm, chứ không thể chết có tôn nghiêm.Bóng xám và bóng vàng rơi xuống tuyết dày trước Thái Cực điện gần nhưcùng lúc, thân hình dừng lại.o O oHoàng đế đứng trước hành lang Thái Cực điện, sau lưng là cánh cửa chínhsâu hoắm của đại điện. Xưa kia, ngài thường triệu tập quần thần ở đây, nắmquyền sinh tử của vô số dân. Nhưng hôm nay, ngài đứng một mình.Phạm Nhàn đứng giữa quảng trường phủ đầy tuyết trắng trước điện, nhìncổng thành tráng lệ đối diện, híp mắt, không biết có phải cảm thấy mình khôngđủ sức phá vỡ cánh cổng ấy hay không. Y chậm rãi quay lại, nhìn Hoàng đế nói:"Thật ra, mọi việc phát triển đến cuối cùng chỉ còn là cắn xé như hai con thúdữ."Hoàng đế im lặng, sắc mặt lạnh lùng, nhìn Phạm Nhàn như nhìn một ngườichết. Lúc này cuối cùng hai người cũng dừng cuộc truy đuổi bay bay lượn vượtxa tưởng tượng của thế nhân, đứng yên trước điện, hiện ra trước mắt hàng vạncon dân.Những thái giám quét tuyết bên ngoài, những cung nữ lặng lẽ đi qua hànhlang, những thị vệ xanh mặt nắm đao đều sững sờ, há hốc mồm nhìn Hoàng đếvà Tiểu Phạm đại nhân trong tuyết, kinh ngạc đến nỗi một lúc lâu sau vẫnkhông nói nên lời.Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn Hoàng đế, trong lòng nghĩ đến chuyện khác, bởiy phát hiện một chút quỷ dị. Từ vườn hoang Tây Bắc thẳng đến Nam cung,Hoàng đế có vài lúc áp sát và tìm thấy cơ hội giết chết hoặc bắt sống y, nhưngkhông ra tay.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑