Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1962: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 7
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Như câu nói cũ, trên lục địa này, cho dù là cá nhân hay quyền lực, hiểnnhiên Phạm Nhàn là một trong số ít người mạnh nhất, không, thực ra đã là thiênhạ đệ nhị, chính y cũng thừa nhận điều đó.Nhưng hôm nay y đối mặt với bậc thiên hạ đệ nhất, kẻ mạnh nhất trên cõiđời này!o O oTrong đôi mắt bình tĩnh của Phạm Nhàn không hề có vẻ thất bại, híp mắtnhìn xuyên qua tuyết giá về phía Hoàng đế đang từ từ tiến lại. Y biết khi Hoàngđế bước tới trước mặt, y sẽ không thể dựa vào pháp môn kỳ lạ để chiếm ưu thếvề thân pháp.Máu tươi chảy ra từ khóe miệng, thấm ướt vạt áo, nhanh chóng đông cứngthành mảng sương máu dưới cái lạnh thấu xương.Con ngươi đen như mực hẹp lại, Phạm Nhàn cầm Đại Ngụy Thiên Tử kiếmgiơ ngang trán, cảnh giác tột độ. Dùng vải buộc cổ tay lau máu mép, liếm môi,khàn giọng cười nói: “Rất sảng khoái.”Đúng vậy, từ nhỏ đã được Giám Sát viện nuôi dưỡng, từ xương tủy đến dathịt đã ngấm đẫm khí tức u ám của Giám Sát viện. Kiếp này gặp bao nhiêu sónggió, kẻ địch hung hăng, mỗi lần như thế y đều tìm mọi cách làm suy yếu đốiphương bằng những thủ đoạn tối tăm không thể lộ ra ngoài sáng, hiếm khi dũngcảm cần kiếm trong tay chiến đấu trực diện với kẻ mạnh.Nhìn Hoàng đế bệ hạ dần dần tiến đến gần, cảm nhận uy lực đầy tràn thiênđịa dần dần áp chế thân thể, trên khuôn mặt thanh tú của Phạm Nhàn lóe lên vẻkiên cường. Ngay giây phút căng thẳng này, y lại nhớ đến ba năm trước trênvách đá của rừng núi hoang sơ phương bắc, Yến Tiểu Ất cầm trường cung, cũnglạnh lùng tiến đến gần thân mình như thế.Trên thảo nguyên, Phạm Nhàn đã can đảm đứng dậy, hôm nay y cũng canđảm đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm bệ hạ trong tuyết giá. Hít sâu một hơi,tiếp đón gió tuyết phả vào mặt, vung tay phải lên, hai chân đạp trên tuyết tan,như linh miêu lướt tuyết tấn công , thân hình đột nhiên lóe lên, bóng dángthoáng chốc biến mất tại chỗ.Chạy à? Hoàng đế bệ hạ nhìn bóng xám theo thế gió tuyết, hóa thành vệtmờ, sắp vượt qua tường phế viên, lao về hướng Nam cung điện. Lông mày ngàikhẽ nhướng lên, khóe môi nổi lên nụ cười lạnh lùng phức tạp. Hai tay áo hoàngbào vàng rực rung lên, trong lúc nhất thời đã biến thành vệt vàng mờ nhạt,thoáng chốc đã biến mất theo bóng dáng Phạm Nhàn.o O oGiữa không trung của cung điện giá lạnh này, Phạm Nhàn tự nhiên hạ haitay xuống hai bên, bay lượn cực kỳ tự nhiên theo gió tuyết phi, trở thành cáibóng mờ trên mái hiên, trên tường.Trước đó ở vườn hoang, y ra vẻ sư tử con liều mạng rồi quay người bỏ đi,huy động hết sức mình, lẩn vào gió tuyết thiên địa, muốn thoát khỏi bệ hạ.Trong lòng y chẳng cảm thấy nhục nhã chút nào, Hoàng đế là Đại tông sư, đạiquái vật, không phải người, đánh không lại một kẻ không phải người là chuyệnbình thường. Biết không thắng nổi mà cố chiến đấu, đó mới là ngu xuẩn.Qua lớp áo, cảm nhận được biến ảo vi diệu trong gió tuyết, Phạm Nhàn baylượn uyển chuyển tuyệt diệu, như chú chim chịu lạnh lượn bay tự do, thỉnhthoảng thay đổi hướng, vẽ nên những đường cong tuyệt đẹp, nhưng tốc độkhông hề suy giảm.Trong hoàng cung yên tĩnh đã lâu, bình minh dần lên, thỉnh thoảng có tháigiám nô tài quét tuyết, thoáng thấy bóng mờ lướt qua không trung nhưng đềutưởng mình hoa mắt, vì chẳng ai có thể bay nhanh đến thế.Phạm Nhàn bay lượn tự do trên hoàng thành u tối yên tĩnh. Cách khoảngbảy tám trượng, y sẽ đáp nhẹ xuống góc hiên hay đầu tường, thân hình khôngvướng bận rồi lại lao vào cung điện khác. Thân pháp và tốc độ như thế quả thựcchưa từng có.Một giọt mồ hôi từ gáy trượt xuống lưng Phạm Nhàn, dốc toàn lực thi triểnthuật bay nhanh này không tốn quá nhiều chân khí. Mượn thế thiên địa, hòatrong thiên địa, bay giữa không trung khiến tâm trí y trở nên bình thản, hailuồng chân khí trong người bắt đầu tuần hoàn, tỏa hơi ấm áp, từng chút từngchút một hàn lấp đầy khoảng trống do uy lực của bệ hạ gây ra. Pháp thuật vôdanh ấy dường như cũng được phát huy trọn vẹn trong không khí hài hòa thiênđịa, khiến tốc độ hồi phục của Phạm Nhàn ngày một nhanh, trạng thái ngày mộttốt.Ngón chân điểm qua đầu thú đá ở góc hiên mà không hề rung động chiếcchuông đồng trong miệng nó, Phạm Nhàn bay bổng trên cao, nhìn xuống đất vàngười trong cung, bỗng có cảm giác bồng bềnh như tiên, coi thường phàm nhân.Đặc biệt là những người đang nấu nước, quét tuyết, không một ai nhận ra trêntrời có người đang bay, cảm giác thật kỳ lạ.Nhưng mồ hôi trên lưng Phạm Nhàn vẫn chảy ròng ròng, dù đã hòa mìnhvào cảnh giới hài hòa, không ngoái đầu nhìn lại, vẫn cảm nhận rõ ràng một uylực vững chắc đang âm thầm bám theo mình, như bước chân tử thần, tuy chậmrãi nhưng không thể thoát khỏi.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Như câu nói cũ, trên lục địa này, cho dù là cá nhân hay quyền lực, hiểnnhiên Phạm Nhàn là một trong số ít người mạnh nhất, không, thực ra đã là thiênhạ đệ nhị, chính y cũng thừa nhận điều đó.Nhưng hôm nay y đối mặt với bậc thiên hạ đệ nhất, kẻ mạnh nhất trên cõiđời này!o O oTrong đôi mắt bình tĩnh của Phạm Nhàn không hề có vẻ thất bại, híp mắtnhìn xuyên qua tuyết giá về phía Hoàng đế đang từ từ tiến lại. Y biết khi Hoàngđế bước tới trước mặt, y sẽ không thể dựa vào pháp môn kỳ lạ để chiếm ưu thếvề thân pháp.Máu tươi chảy ra từ khóe miệng, thấm ướt vạt áo, nhanh chóng đông cứngthành mảng sương máu dưới cái lạnh thấu xương.Con ngươi đen như mực hẹp lại, Phạm Nhàn cầm Đại Ngụy Thiên Tử kiếmgiơ ngang trán, cảnh giác tột độ. Dùng vải buộc cổ tay lau máu mép, liếm môi,khàn giọng cười nói: “Rất sảng khoái.”Đúng vậy, từ nhỏ đã được Giám Sát viện nuôi dưỡng, từ xương tủy đến dathịt đã ngấm đẫm khí tức u ám của Giám Sát viện. Kiếp này gặp bao nhiêu sónggió, kẻ địch hung hăng, mỗi lần như thế y đều tìm mọi cách làm suy yếu đốiphương bằng những thủ đoạn tối tăm không thể lộ ra ngoài sáng, hiếm khi dũngcảm cần kiếm trong tay chiến đấu trực diện với kẻ mạnh.Nhìn Hoàng đế bệ hạ dần dần tiến đến gần, cảm nhận uy lực đầy tràn thiênđịa dần dần áp chế thân thể, trên khuôn mặt thanh tú của Phạm Nhàn lóe lên vẻkiên cường. Ngay giây phút căng thẳng này, y lại nhớ đến ba năm trước trênvách đá của rừng núi hoang sơ phương bắc, Yến Tiểu Ất cầm trường cung, cũnglạnh lùng tiến đến gần thân mình như thế.Trên thảo nguyên, Phạm Nhàn đã can đảm đứng dậy, hôm nay y cũng canđảm đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm bệ hạ trong tuyết giá. Hít sâu một hơi,tiếp đón gió tuyết phả vào mặt, vung tay phải lên, hai chân đạp trên tuyết tan,như linh miêu lướt tuyết tấn công , thân hình đột nhiên lóe lên, bóng dángthoáng chốc biến mất tại chỗ.Chạy à? Hoàng đế bệ hạ nhìn bóng xám theo thế gió tuyết, hóa thành vệtmờ, sắp vượt qua tường phế viên, lao về hướng Nam cung điện. Lông mày ngàikhẽ nhướng lên, khóe môi nổi lên nụ cười lạnh lùng phức tạp. Hai tay áo hoàngbào vàng rực rung lên, trong lúc nhất thời đã biến thành vệt vàng mờ nhạt,thoáng chốc đã biến mất theo bóng dáng Phạm Nhàn.o O oGiữa không trung của cung điện giá lạnh này, Phạm Nhàn tự nhiên hạ haitay xuống hai bên, bay lượn cực kỳ tự nhiên theo gió tuyết phi, trở thành cáibóng mờ trên mái hiên, trên tường.Trước đó ở vườn hoang, y ra vẻ sư tử con liều mạng rồi quay người bỏ đi,huy động hết sức mình, lẩn vào gió tuyết thiên địa, muốn thoát khỏi bệ hạ.Trong lòng y chẳng cảm thấy nhục nhã chút nào, Hoàng đế là Đại tông sư, đạiquái vật, không phải người, đánh không lại một kẻ không phải người là chuyệnbình thường. Biết không thắng nổi mà cố chiến đấu, đó mới là ngu xuẩn.Qua lớp áo, cảm nhận được biến ảo vi diệu trong gió tuyết, Phạm Nhàn baylượn uyển chuyển tuyệt diệu, như chú chim chịu lạnh lượn bay tự do, thỉnhthoảng thay đổi hướng, vẽ nên những đường cong tuyệt đẹp, nhưng tốc độkhông hề suy giảm.Trong hoàng cung yên tĩnh đã lâu, bình minh dần lên, thỉnh thoảng có tháigiám nô tài quét tuyết, thoáng thấy bóng mờ lướt qua không trung nhưng đềutưởng mình hoa mắt, vì chẳng ai có thể bay nhanh đến thế.Phạm Nhàn bay lượn tự do trên hoàng thành u tối yên tĩnh. Cách khoảngbảy tám trượng, y sẽ đáp nhẹ xuống góc hiên hay đầu tường, thân hình khôngvướng bận rồi lại lao vào cung điện khác. Thân pháp và tốc độ như thế quả thựcchưa từng có.Một giọt mồ hôi từ gáy trượt xuống lưng Phạm Nhàn, dốc toàn lực thi triểnthuật bay nhanh này không tốn quá nhiều chân khí. Mượn thế thiên địa, hòatrong thiên địa, bay giữa không trung khiến tâm trí y trở nên bình thản, hailuồng chân khí trong người bắt đầu tuần hoàn, tỏa hơi ấm áp, từng chút từngchút một hàn lấp đầy khoảng trống do uy lực của bệ hạ gây ra. Pháp thuật vôdanh ấy dường như cũng được phát huy trọn vẹn trong không khí hài hòa thiênđịa, khiến tốc độ hồi phục của Phạm Nhàn ngày một nhanh, trạng thái ngày mộttốt.Ngón chân điểm qua đầu thú đá ở góc hiên mà không hề rung động chiếcchuông đồng trong miệng nó, Phạm Nhàn bay bổng trên cao, nhìn xuống đất vàngười trong cung, bỗng có cảm giác bồng bềnh như tiên, coi thường phàm nhân.Đặc biệt là những người đang nấu nước, quét tuyết, không một ai nhận ra trêntrời có người đang bay, cảm giác thật kỳ lạ.Nhưng mồ hôi trên lưng Phạm Nhàn vẫn chảy ròng ròng, dù đã hòa mìnhvào cảnh giới hài hòa, không ngoái đầu nhìn lại, vẫn cảm nhận rõ ràng một uylực vững chắc đang âm thầm bám theo mình, như bước chân tử thần, tuy chậmrãi nhưng không thể thoát khỏi.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Như câu nói cũ, trên lục địa này, cho dù là cá nhân hay quyền lực, hiểnnhiên Phạm Nhàn là một trong số ít người mạnh nhất, không, thực ra đã là thiênhạ đệ nhị, chính y cũng thừa nhận điều đó.Nhưng hôm nay y đối mặt với bậc thiên hạ đệ nhất, kẻ mạnh nhất trên cõiđời này!o O oTrong đôi mắt bình tĩnh của Phạm Nhàn không hề có vẻ thất bại, híp mắtnhìn xuyên qua tuyết giá về phía Hoàng đế đang từ từ tiến lại. Y biết khi Hoàngđế bước tới trước mặt, y sẽ không thể dựa vào pháp môn kỳ lạ để chiếm ưu thếvề thân pháp.Máu tươi chảy ra từ khóe miệng, thấm ướt vạt áo, nhanh chóng đông cứngthành mảng sương máu dưới cái lạnh thấu xương.Con ngươi đen như mực hẹp lại, Phạm Nhàn cầm Đại Ngụy Thiên Tử kiếmgiơ ngang trán, cảnh giác tột độ. Dùng vải buộc cổ tay lau máu mép, liếm môi,khàn giọng cười nói: “Rất sảng khoái.”Đúng vậy, từ nhỏ đã được Giám Sát viện nuôi dưỡng, từ xương tủy đến dathịt đã ngấm đẫm khí tức u ám của Giám Sát viện. Kiếp này gặp bao nhiêu sónggió, kẻ địch hung hăng, mỗi lần như thế y đều tìm mọi cách làm suy yếu đốiphương bằng những thủ đoạn tối tăm không thể lộ ra ngoài sáng, hiếm khi dũngcảm cần kiếm trong tay chiến đấu trực diện với kẻ mạnh.Nhìn Hoàng đế bệ hạ dần dần tiến đến gần, cảm nhận uy lực đầy tràn thiênđịa dần dần áp chế thân thể, trên khuôn mặt thanh tú của Phạm Nhàn lóe lên vẻkiên cường. Ngay giây phút căng thẳng này, y lại nhớ đến ba năm trước trênvách đá của rừng núi hoang sơ phương bắc, Yến Tiểu Ất cầm trường cung, cũnglạnh lùng tiến đến gần thân mình như thế.Trên thảo nguyên, Phạm Nhàn đã can đảm đứng dậy, hôm nay y cũng canđảm đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm bệ hạ trong tuyết giá. Hít sâu một hơi,tiếp đón gió tuyết phả vào mặt, vung tay phải lên, hai chân đạp trên tuyết tan,như linh miêu lướt tuyết tấn công , thân hình đột nhiên lóe lên, bóng dángthoáng chốc biến mất tại chỗ.Chạy à? Hoàng đế bệ hạ nhìn bóng xám theo thế gió tuyết, hóa thành vệtmờ, sắp vượt qua tường phế viên, lao về hướng Nam cung điện. Lông mày ngàikhẽ nhướng lên, khóe môi nổi lên nụ cười lạnh lùng phức tạp. Hai tay áo hoàngbào vàng rực rung lên, trong lúc nhất thời đã biến thành vệt vàng mờ nhạt,thoáng chốc đã biến mất theo bóng dáng Phạm Nhàn.o O oGiữa không trung của cung điện giá lạnh này, Phạm Nhàn tự nhiên hạ haitay xuống hai bên, bay lượn cực kỳ tự nhiên theo gió tuyết phi, trở thành cáibóng mờ trên mái hiên, trên tường.Trước đó ở vườn hoang, y ra vẻ sư tử con liều mạng rồi quay người bỏ đi,huy động hết sức mình, lẩn vào gió tuyết thiên địa, muốn thoát khỏi bệ hạ.Trong lòng y chẳng cảm thấy nhục nhã chút nào, Hoàng đế là Đại tông sư, đạiquái vật, không phải người, đánh không lại một kẻ không phải người là chuyệnbình thường. Biết không thắng nổi mà cố chiến đấu, đó mới là ngu xuẩn.Qua lớp áo, cảm nhận được biến ảo vi diệu trong gió tuyết, Phạm Nhàn baylượn uyển chuyển tuyệt diệu, như chú chim chịu lạnh lượn bay tự do, thỉnhthoảng thay đổi hướng, vẽ nên những đường cong tuyệt đẹp, nhưng tốc độkhông hề suy giảm.Trong hoàng cung yên tĩnh đã lâu, bình minh dần lên, thỉnh thoảng có tháigiám nô tài quét tuyết, thoáng thấy bóng mờ lướt qua không trung nhưng đềutưởng mình hoa mắt, vì chẳng ai có thể bay nhanh đến thế.Phạm Nhàn bay lượn tự do trên hoàng thành u tối yên tĩnh. Cách khoảngbảy tám trượng, y sẽ đáp nhẹ xuống góc hiên hay đầu tường, thân hình khôngvướng bận rồi lại lao vào cung điện khác. Thân pháp và tốc độ như thế quả thựcchưa từng có.Một giọt mồ hôi từ gáy trượt xuống lưng Phạm Nhàn, dốc toàn lực thi triểnthuật bay nhanh này không tốn quá nhiều chân khí. Mượn thế thiên địa, hòatrong thiên địa, bay giữa không trung khiến tâm trí y trở nên bình thản, hailuồng chân khí trong người bắt đầu tuần hoàn, tỏa hơi ấm áp, từng chút từngchút một hàn lấp đầy khoảng trống do uy lực của bệ hạ gây ra. Pháp thuật vôdanh ấy dường như cũng được phát huy trọn vẹn trong không khí hài hòa thiênđịa, khiến tốc độ hồi phục của Phạm Nhàn ngày một nhanh, trạng thái ngày mộttốt.Ngón chân điểm qua đầu thú đá ở góc hiên mà không hề rung động chiếcchuông đồng trong miệng nó, Phạm Nhàn bay bổng trên cao, nhìn xuống đất vàngười trong cung, bỗng có cảm giác bồng bềnh như tiên, coi thường phàm nhân.Đặc biệt là những người đang nấu nước, quét tuyết, không một ai nhận ra trêntrời có người đang bay, cảm giác thật kỳ lạ.Nhưng mồ hôi trên lưng Phạm Nhàn vẫn chảy ròng ròng, dù đã hòa mìnhvào cảnh giới hài hòa, không ngoái đầu nhìn lại, vẫn cảm nhận rõ ràng một uylực vững chắc đang âm thầm bám theo mình, như bước chân tử thần, tuy chậmrãi nhưng không thể thoát khỏi.