Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1966: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 11
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nụ cười nơi khóe miệng Hoàng đế thu lại, tay phải khẽ vung lên, ngón taynhư mang theo cả ngọn Đại Đông sơn ép xuống Phạm Nhàn!Cạch một tiếng, ngón tay Phạm Nhàn vỡ vụn! Thân thể như bị Thiên thầnđánh trúng, bay ngược lại phía sau nhưng không giống lúc trước tự thoát lực màtoàn thân như không còn chút sức nào, ngã sầm xuống tuyết, không cử độngđược.o O oHai cha con chiến đấu sinh tử trên tuyết dường như cũng quên mất nhátkiếm đâm trượt bay ra khỏi tay Phạm Nhàn, quên mất thanh Đại Ngụy Thiên Tửkiếm hướng về phía cửa chính Thái Cực điện.Nhưng thực ra hai cha con này không hề quên, vì trong trận chiến này, haicường giả hùng mạnh thiên hạ sẽ không làm động tác thừa hay lãng phí sức.Kiếm bay đi nhất định còn đoạn sau. Đoạn sau chính là hoa văn cửa chínhThái Cực điện phức tạp, vì khi Phạm Nhàn lần đầu phun ra kiếm khí kinhngười, cánh cửa chính đóng im ỉm đã mở ra một cách kỳ lạ.Vương Thập Tam Lang bay ra từ trong trung tâm triều đình Khánh Quốc tốiom om, mặc áo vải. Giữa không trung, hắn đón lấy Đại Ngụy Thiên Tử kiếmtuột khỏi tay Phạm Nhàn, khuỷu tay phải cong lại, lao nhanh như chớp trên trời,thân hình phình to. Hắn gầm lên, tích lũy sức mạnh đã lâu, một kiếm sát phạtnhắm thẳng gáy Hoàng đế!Một kiếm mang ý chí tráng liệt vô song, được Vương Thập Tam Lang pháthuy tới cực điểm. So với kiếm của Ảnh Tử từ mặt trời đánh xuống trong HuyềnKhông miếu ngày trước, rõ ràng kiếm này càng cháy bỏng, rực rỡ hơn, đâm tớitừ phía sau nhưng vẫn toát lên vẻ quang minh đại!Vương Thập Tam Lang là đệ tử Kiếm Lư, thừa hưởng trọn vẹn chân truyềnTứ Cố Kiếm. Đêm ấy lĩnh ngộ chân khí bá đạo từ Phạm Nhàn, lúc này tập trungtu vi cả đời vào một kiếm, sắc bén vô cùng, nếu Phạm Nhàn đối mặt với kiếmnày, chắc chắn cũng bị thương!Nhưng Hoàng đế dường như đã biết sẽ có một cao thủ cửu phẩm đột ngộtxuất hiện từ đại điện phía sau, chỉ tay áp đảo Phạm Nhàn. Gương mặt ngàikhông hề thay đổi, cũng chẳng quay lại, chỉ phất tay áo ra sau.Trong đời này, một đấm, một ngón tay, một cái tay áo đủ để Khánh Đế đứngtrên đỉnh thế gian, không ai dám ngước nhìn hào quang của ngài. Nhưng hômnay, tay áo ngài không thể cuốn trọn một nhát kiếm oai hùng của Vương ThậpTam Lang.Bởi vì ngài vẫn là người chứ không phải thần, và như Phạm Nhàn đoán, bệhạ không còn trong thời kỳ đỉnh cao. Những năm qua, tuổi già bệnh tật đã khiếnngài tự nguyện hoặc bị động bước xuống khỏi thần đàn.Tiếng gầm của Vương Thập Tam Lang vẫn vang vọng trong hoàng cungtrống vắng. Kiếm quang của Đại Ngụy Thiên Tử kiếm đã xuyên qua tay áoKhánh Đế, đâm thẳng tới trước ngực ngài.Khi vung tay áo, Hoàng đế đã xoay người, kiếm của Thập Tam Lang tuymãnh liệt nhưng chỉ sượt qua. Nhát kiếm chỉ làm bệ thương Hoàng đế đôi chút!Nhưng bàn tay trong tay áo của ngài đã như kim long vươn ra từ trong mây,hết sức kỳ diệu chụp lấy cổ tay Vương Thập Tam Lang.Cổ tay Vương Thập Tam Lang rung động, Đại Ngụy Thiên Tử kiếm trongtay như linh xà ngẩng đầu, đâm thẳng vào cằm dưới Hoàng đế bằng một góc độbất khả thi. Hoàng đế rên lên, vai đẩy ngược ra đập vào ngực Thập Tam Lang,máu tươi phun ra, xương sườn gãy không biết bao nhiêu cái!Hắn cảm nhận một lực lượng hùng hồn tới cực điểm đẩy mình ra, kêu lênmột tiếng đau đớn, tròng mắt toát ra màu đỏ tươi, quyết tâm bỏ qua sinh tử màvới tay nắm chặt lấy bàn tay phải của Hoàng đế, không chịu buông ra.Trong thời khắc quan trọng, một bóng hoa lướt ra từ sau lưng Vương ThậpTam Lang, như vốn không hề có mặt, chợt xuất hiện mà thanh mát tự nhiên.Như khách lữ khát nước nóng, cây hoa cần ấm áp giữa tuyết giá, cô rất tự nhiênnắm lấy bàn tay còn lại của Hoàng đế, bàn tay trái.Hải Đường Đóa Đóa xuất hiện, Thánh nữ Bắc Tề nay là lãnh tụ Thiên Nhấtđạo, như một thiếu nữ yếu đuối yên tĩnh hền dịu tới cực độ, bám sát bên ngườiKhánh Đế. Cô như đám mây, như cánh hoa, không thể vứt bỏ hay rơi rụng, thâncận tự nhiên khiến người ta không khỏi sợ hãi.Không hiểu vì sao, Hải Đường Đóa Đóa không tấn công điểm yếu KhánhĐế mà chỉ dốc toàn bộ tu vi, quấn chặt tay trái của ngài.Đôi mắt Khánh Đế vốn lạnh lẽo bình tĩnh giờ càng lạnh hơn, gò má gầy hốchác, mắt lõm sâu, sắc mặt tái nhợt. Ngài biết hai người trẻ nắm tay mình là haikẻ được mấy ông bạn già sắp đặt riêng để đối phó với ngài, nhưng vẫn không hềxúc động, chỉ phát ra tiếng rên rỉ như tiếng chuông từ lồng ngực...Chân khí hùng hồn lập tức xâm nhập vào hai người trẻ tuổi cửu phẩm kia.Trong nháy mắt, cánh tay phải của Vương Thập Tam Lang bắt đầu khô héo, runrẩy, máu tươi chảy ra từ ngũ quan.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nụ cười nơi khóe miệng Hoàng đế thu lại, tay phải khẽ vung lên, ngón taynhư mang theo cả ngọn Đại Đông sơn ép xuống Phạm Nhàn!Cạch một tiếng, ngón tay Phạm Nhàn vỡ vụn! Thân thể như bị Thiên thầnđánh trúng, bay ngược lại phía sau nhưng không giống lúc trước tự thoát lực màtoàn thân như không còn chút sức nào, ngã sầm xuống tuyết, không cử độngđược.o O oHai cha con chiến đấu sinh tử trên tuyết dường như cũng quên mất nhátkiếm đâm trượt bay ra khỏi tay Phạm Nhàn, quên mất thanh Đại Ngụy Thiên Tửkiếm hướng về phía cửa chính Thái Cực điện.Nhưng thực ra hai cha con này không hề quên, vì trong trận chiến này, haicường giả hùng mạnh thiên hạ sẽ không làm động tác thừa hay lãng phí sức.Kiếm bay đi nhất định còn đoạn sau. Đoạn sau chính là hoa văn cửa chínhThái Cực điện phức tạp, vì khi Phạm Nhàn lần đầu phun ra kiếm khí kinhngười, cánh cửa chính đóng im ỉm đã mở ra một cách kỳ lạ.Vương Thập Tam Lang bay ra từ trong trung tâm triều đình Khánh Quốc tốiom om, mặc áo vải. Giữa không trung, hắn đón lấy Đại Ngụy Thiên Tử kiếmtuột khỏi tay Phạm Nhàn, khuỷu tay phải cong lại, lao nhanh như chớp trên trời,thân hình phình to. Hắn gầm lên, tích lũy sức mạnh đã lâu, một kiếm sát phạtnhắm thẳng gáy Hoàng đế!Một kiếm mang ý chí tráng liệt vô song, được Vương Thập Tam Lang pháthuy tới cực điểm. So với kiếm của Ảnh Tử từ mặt trời đánh xuống trong HuyềnKhông miếu ngày trước, rõ ràng kiếm này càng cháy bỏng, rực rỡ hơn, đâm tớitừ phía sau nhưng vẫn toát lên vẻ quang minh đại!Vương Thập Tam Lang là đệ tử Kiếm Lư, thừa hưởng trọn vẹn chân truyềnTứ Cố Kiếm. Đêm ấy lĩnh ngộ chân khí bá đạo từ Phạm Nhàn, lúc này tập trungtu vi cả đời vào một kiếm, sắc bén vô cùng, nếu Phạm Nhàn đối mặt với kiếmnày, chắc chắn cũng bị thương!Nhưng Hoàng đế dường như đã biết sẽ có một cao thủ cửu phẩm đột ngộtxuất hiện từ đại điện phía sau, chỉ tay áp đảo Phạm Nhàn. Gương mặt ngàikhông hề thay đổi, cũng chẳng quay lại, chỉ phất tay áo ra sau.Trong đời này, một đấm, một ngón tay, một cái tay áo đủ để Khánh Đế đứngtrên đỉnh thế gian, không ai dám ngước nhìn hào quang của ngài. Nhưng hômnay, tay áo ngài không thể cuốn trọn một nhát kiếm oai hùng của Vương ThậpTam Lang.Bởi vì ngài vẫn là người chứ không phải thần, và như Phạm Nhàn đoán, bệhạ không còn trong thời kỳ đỉnh cao. Những năm qua, tuổi già bệnh tật đã khiếnngài tự nguyện hoặc bị động bước xuống khỏi thần đàn.Tiếng gầm của Vương Thập Tam Lang vẫn vang vọng trong hoàng cungtrống vắng. Kiếm quang của Đại Ngụy Thiên Tử kiếm đã xuyên qua tay áoKhánh Đế, đâm thẳng tới trước ngực ngài.Khi vung tay áo, Hoàng đế đã xoay người, kiếm của Thập Tam Lang tuymãnh liệt nhưng chỉ sượt qua. Nhát kiếm chỉ làm bệ thương Hoàng đế đôi chút!Nhưng bàn tay trong tay áo của ngài đã như kim long vươn ra từ trong mây,hết sức kỳ diệu chụp lấy cổ tay Vương Thập Tam Lang.Cổ tay Vương Thập Tam Lang rung động, Đại Ngụy Thiên Tử kiếm trongtay như linh xà ngẩng đầu, đâm thẳng vào cằm dưới Hoàng đế bằng một góc độbất khả thi. Hoàng đế rên lên, vai đẩy ngược ra đập vào ngực Thập Tam Lang,máu tươi phun ra, xương sườn gãy không biết bao nhiêu cái!Hắn cảm nhận một lực lượng hùng hồn tới cực điểm đẩy mình ra, kêu lênmột tiếng đau đớn, tròng mắt toát ra màu đỏ tươi, quyết tâm bỏ qua sinh tử màvới tay nắm chặt lấy bàn tay phải của Hoàng đế, không chịu buông ra.Trong thời khắc quan trọng, một bóng hoa lướt ra từ sau lưng Vương ThậpTam Lang, như vốn không hề có mặt, chợt xuất hiện mà thanh mát tự nhiên.Như khách lữ khát nước nóng, cây hoa cần ấm áp giữa tuyết giá, cô rất tự nhiênnắm lấy bàn tay còn lại của Hoàng đế, bàn tay trái.Hải Đường Đóa Đóa xuất hiện, Thánh nữ Bắc Tề nay là lãnh tụ Thiên Nhấtđạo, như một thiếu nữ yếu đuối yên tĩnh hền dịu tới cực độ, bám sát bên ngườiKhánh Đế. Cô như đám mây, như cánh hoa, không thể vứt bỏ hay rơi rụng, thâncận tự nhiên khiến người ta không khỏi sợ hãi.Không hiểu vì sao, Hải Đường Đóa Đóa không tấn công điểm yếu KhánhĐế mà chỉ dốc toàn bộ tu vi, quấn chặt tay trái của ngài.Đôi mắt Khánh Đế vốn lạnh lẽo bình tĩnh giờ càng lạnh hơn, gò má gầy hốchác, mắt lõm sâu, sắc mặt tái nhợt. Ngài biết hai người trẻ nắm tay mình là haikẻ được mấy ông bạn già sắp đặt riêng để đối phó với ngài, nhưng vẫn không hềxúc động, chỉ phát ra tiếng rên rỉ như tiếng chuông từ lồng ngực...Chân khí hùng hồn lập tức xâm nhập vào hai người trẻ tuổi cửu phẩm kia.Trong nháy mắt, cánh tay phải của Vương Thập Tam Lang bắt đầu khô héo, runrẩy, máu tươi chảy ra từ ngũ quan.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nụ cười nơi khóe miệng Hoàng đế thu lại, tay phải khẽ vung lên, ngón taynhư mang theo cả ngọn Đại Đông sơn ép xuống Phạm Nhàn!Cạch một tiếng, ngón tay Phạm Nhàn vỡ vụn! Thân thể như bị Thiên thầnđánh trúng, bay ngược lại phía sau nhưng không giống lúc trước tự thoát lực màtoàn thân như không còn chút sức nào, ngã sầm xuống tuyết, không cử độngđược.o O oHai cha con chiến đấu sinh tử trên tuyết dường như cũng quên mất nhátkiếm đâm trượt bay ra khỏi tay Phạm Nhàn, quên mất thanh Đại Ngụy Thiên Tửkiếm hướng về phía cửa chính Thái Cực điện.Nhưng thực ra hai cha con này không hề quên, vì trong trận chiến này, haicường giả hùng mạnh thiên hạ sẽ không làm động tác thừa hay lãng phí sức.Kiếm bay đi nhất định còn đoạn sau. Đoạn sau chính là hoa văn cửa chínhThái Cực điện phức tạp, vì khi Phạm Nhàn lần đầu phun ra kiếm khí kinhngười, cánh cửa chính đóng im ỉm đã mở ra một cách kỳ lạ.Vương Thập Tam Lang bay ra từ trong trung tâm triều đình Khánh Quốc tốiom om, mặc áo vải. Giữa không trung, hắn đón lấy Đại Ngụy Thiên Tử kiếmtuột khỏi tay Phạm Nhàn, khuỷu tay phải cong lại, lao nhanh như chớp trên trời,thân hình phình to. Hắn gầm lên, tích lũy sức mạnh đã lâu, một kiếm sát phạtnhắm thẳng gáy Hoàng đế!Một kiếm mang ý chí tráng liệt vô song, được Vương Thập Tam Lang pháthuy tới cực điểm. So với kiếm của Ảnh Tử từ mặt trời đánh xuống trong HuyềnKhông miếu ngày trước, rõ ràng kiếm này càng cháy bỏng, rực rỡ hơn, đâm tớitừ phía sau nhưng vẫn toát lên vẻ quang minh đại!Vương Thập Tam Lang là đệ tử Kiếm Lư, thừa hưởng trọn vẹn chân truyềnTứ Cố Kiếm. Đêm ấy lĩnh ngộ chân khí bá đạo từ Phạm Nhàn, lúc này tập trungtu vi cả đời vào một kiếm, sắc bén vô cùng, nếu Phạm Nhàn đối mặt với kiếmnày, chắc chắn cũng bị thương!Nhưng Hoàng đế dường như đã biết sẽ có một cao thủ cửu phẩm đột ngộtxuất hiện từ đại điện phía sau, chỉ tay áp đảo Phạm Nhàn. Gương mặt ngàikhông hề thay đổi, cũng chẳng quay lại, chỉ phất tay áo ra sau.Trong đời này, một đấm, một ngón tay, một cái tay áo đủ để Khánh Đế đứngtrên đỉnh thế gian, không ai dám ngước nhìn hào quang của ngài. Nhưng hômnay, tay áo ngài không thể cuốn trọn một nhát kiếm oai hùng của Vương ThậpTam Lang.Bởi vì ngài vẫn là người chứ không phải thần, và như Phạm Nhàn đoán, bệhạ không còn trong thời kỳ đỉnh cao. Những năm qua, tuổi già bệnh tật đã khiếnngài tự nguyện hoặc bị động bước xuống khỏi thần đàn.Tiếng gầm của Vương Thập Tam Lang vẫn vang vọng trong hoàng cungtrống vắng. Kiếm quang của Đại Ngụy Thiên Tử kiếm đã xuyên qua tay áoKhánh Đế, đâm thẳng tới trước ngực ngài.Khi vung tay áo, Hoàng đế đã xoay người, kiếm của Thập Tam Lang tuymãnh liệt nhưng chỉ sượt qua. Nhát kiếm chỉ làm bệ thương Hoàng đế đôi chút!Nhưng bàn tay trong tay áo của ngài đã như kim long vươn ra từ trong mây,hết sức kỳ diệu chụp lấy cổ tay Vương Thập Tam Lang.Cổ tay Vương Thập Tam Lang rung động, Đại Ngụy Thiên Tử kiếm trongtay như linh xà ngẩng đầu, đâm thẳng vào cằm dưới Hoàng đế bằng một góc độbất khả thi. Hoàng đế rên lên, vai đẩy ngược ra đập vào ngực Thập Tam Lang,máu tươi phun ra, xương sườn gãy không biết bao nhiêu cái!Hắn cảm nhận một lực lượng hùng hồn tới cực điểm đẩy mình ra, kêu lênmột tiếng đau đớn, tròng mắt toát ra màu đỏ tươi, quyết tâm bỏ qua sinh tử màvới tay nắm chặt lấy bàn tay phải của Hoàng đế, không chịu buông ra.Trong thời khắc quan trọng, một bóng hoa lướt ra từ sau lưng Vương ThậpTam Lang, như vốn không hề có mặt, chợt xuất hiện mà thanh mát tự nhiên.Như khách lữ khát nước nóng, cây hoa cần ấm áp giữa tuyết giá, cô rất tự nhiênnắm lấy bàn tay còn lại của Hoàng đế, bàn tay trái.Hải Đường Đóa Đóa xuất hiện, Thánh nữ Bắc Tề nay là lãnh tụ Thiên Nhấtđạo, như một thiếu nữ yếu đuối yên tĩnh hền dịu tới cực độ, bám sát bên ngườiKhánh Đế. Cô như đám mây, như cánh hoa, không thể vứt bỏ hay rơi rụng, thâncận tự nhiên khiến người ta không khỏi sợ hãi.Không hiểu vì sao, Hải Đường Đóa Đóa không tấn công điểm yếu KhánhĐế mà chỉ dốc toàn bộ tu vi, quấn chặt tay trái của ngài.Đôi mắt Khánh Đế vốn lạnh lẽo bình tĩnh giờ càng lạnh hơn, gò má gầy hốchác, mắt lõm sâu, sắc mặt tái nhợt. Ngài biết hai người trẻ nắm tay mình là haikẻ được mấy ông bạn già sắp đặt riêng để đối phó với ngài, nhưng vẫn không hềxúc động, chỉ phát ra tiếng rên rỉ như tiếng chuông từ lồng ngực...Chân khí hùng hồn lập tức xâm nhập vào hai người trẻ tuổi cửu phẩm kia.Trong nháy mắt, cánh tay phải của Vương Thập Tam Lang bắt đầu khô héo, runrẩy, máu tươi chảy ra từ ngũ quan.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑