Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1967: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 12
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hải Đường Đóa Đóa cũng không khá hơn, máu phun ra từ miệng, cơ thể runrẩy dữ dội như sắp bị hất văng xuống tuyết.Lúc này trên tuyết Thái Cực điện đã ửng hồng. Phạm Nhàn nằm bất độngkhông xa, dường như không ai có thể cứu được Hải Đường và Vương ThậpTam Lang. Hai thanh niên tài năng được công nhận có khả năng bước vào cảnhgiới tông sư, liệu có phải chết dưới tay Đại tông sư duy nhất còn sót lại?o O oTrong lòng Hoàng đế bỗng nảy sinh cảnh giác, mặc dù từ đêm qua đến nayluôn cảnh giác, ngài không bao giờ kiêu ngạo với cảnh giới tông sư của mình,ngài không để lại cơ hội nào cho phe Phạm Nhàn. Cho đến lúc ở trước Thái Cựcdiện, ngài vẫn không phát hiện biến cố mà mình cảnh giác nhất nảy sinh, nhưngchuyện trước mắt vẫn khiến ocn mắt ngài míp lại, nhìn mặt tuyết dần đỏ ửngphía trướcNơi ánh mắt ngài nhìn tới, tuyết dường như tan nhanh bất thường. Điều nàykhông phải do ánh mắt ông nóng rực mà bởi tuyết đã bắt đầu tan kể từ lúc PhạmNhàn phun ra kiếm khí.Có điều tất cả đều diễn ra trong chớp mắt. Sau khi Khánh Đế đánh trúngPhạm Nhàn và khống chế hai cường giả trẻ tuổi, tuyết mới thực sự bắt đầu tanchảy.Dưới tuyết là một người mặc áo trắng.Vị thích khách số một thiên hạ này, bậc vương giả mãi mãi bước đi trongbóng tối. dưới lưỡi kiếm đã gặt hái bao nhiêu sinh mệnh, chủ sự của Lục XửGiám Sát viện, đệ tử đầu tiên của Kiếm Lư Đông Di thành, cái bóng bên cạnhchiếc xe lăn ấy, trong cả cuộc đời hành động chỉ từng mặc trang phục trắng hailần.Một lần trong Huyền Không miếu, hắn nhảy ra từ ánh mặt trời, thân hìnhnhư được bao bọc trong hào quang vàng, như một vị “trích tiên”. Một lần chínhlà hôm nay, hắn hiện ra từ trong tuyết, thân thể trắng tinh, như một bậc thánhnhân.Hai lần cái bóng áo trắng xuất thủ, đối thủ là cùng một người, kẻ mạnh nhấtthiên hạ. Vì vậy lần ra tay hôm nay của bóng ma cũng là lần ra tay mạnh mẽ vàâm hiểm nhất từ trước đến nay!Khác với Phạm Nhàn và Vương Thập Tam Lang, thanh kiếm của hắn dườngnhư cũng màu trắng, không có bất cứ ánh sáng nào, trông rất đơn giản và ảmđạm.Nhát kiếm của y cũng rất đơn giản, không quá nhanh, nhưng cực kỳ ổn định,góc độ lựa chọn kỳ lạ, độ nghiêng của lưỡi kiếm, mặt kiếm xoay chuyển đềutheo một phương vị tính toán trước, thanh kiếm đưa ra không hề rung động.Chiêu kiếm này quá kỳ diệu, không nhắm vào mặt, mắt, cổ, bụng... hay bấtcứ nơi hiểm yếu nào của Khánh Đế, cũng chẳng phải nhắm vào bàn chân, đầugối, hông, những nơi lạ thường ấy, mà nhắm thẳng vào phần đùi trái của Hoàngđế bệ hạ.Khoảnh khắc đó Hoàng đế bệ hạ đó cũng không tránh khỏi nhát kiếm củaẢnh Tử, mũi kiếm màu trắng nhẹ nhàng đâm vào phần gốc đùi của Ngài, làmbắn tung lên một vệt máu tươi!Ảnh Tử là thích khách, sinh mệnh của hắn nằm ở việc giết người, trong mắthắn không có ai là không thể giết được, giống như nhiều người nghĩ rằng vếtthương trên đùi không gây chết người, nhưng bóng ma biết, phần gốc bắp đùi cómột huyết quản, chỉ cần chọc thủng, máu sẽ phun cao năm trượng, không aisống sót.Có điều dù nhát kiếm nhẹ nhàng đâm vào đùi của Hoàng đế bệ hạ, nhưngvẫn chưa đủ để giết chết vị cường giả này, vì huyết quản kia vẫn chưa bị xuyênthủng. Ảnh Tử trong tuyết như một đồ tể chuyên tâm, từ từ và cẩn thận đẩy nhẹlưỡi kiếm lên.Sắc mặt Hoàng đế bệ hạ còn trắng hơn cả bầu trời đầy tuyết rơi này. Trongkhoảnh khắc Ảnh Tử màu trắng xuất kiếm, thực ra Ngài đã lùi về phía sau. Ngàimang theo Hải Đường và Vương Thập Tam đang trói hai tay mình, trượt dàitrên mặt tuyết, lùi về phía sau.Nhưng kiếm của người mặc áo trắng vẫn đâm trúng ngài.Hoàng đế cảm thấy nhói đau, con ngươi hơi co lại rồi thân hình hóa thànhmột cơn lốc tuyết, bao trùm tất cả bông tuyết chung quanh, tất cả mọi người, tấtcả kiếm ý, tất cả chốnh cự, bao bọc toàn bộ, trong sân tuyết trước Thái Cựcđiện, bay lên cao.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Gió tuyết nhanh chóng cuốn lên theo những bóng người mơ hồ kia, xoáytròn theo chiều kim đồng hồ giữa không trung, dần nối thành vô số đường vẽ,nhìn giống những sợi len quấn thành quả cầu trong khuê phòng thiếu nữ, haynhững sợi tơ lụa mà tằm tháng ba nhả ra, hóa thành một quả cầu, bao phủ nhữngbóng người đang lâm nguy bên trong.Quả cầu tuyết trắng này không đứng yên mà quay cuồng, lùi về phía sauThái Cực điện trên mặt tuyết. Không biết những cường giả bên trong dùng tâmniệm thế nào để đảm bảo những sợi tuyết quay nhanh khỏi bị gió thổi tan.Lúc trước Vương Thập Tam Lang và Hải Đường từ trong Thái Cực điện laora đã mở hai cánh cửa. Bây giờ Thái Cực điện như một cái bóng quái vật khổnglồ, há miệng chực nuốt quả cầu tuyết lớn kia vào bụng, bên trong tối om.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hải Đường Đóa Đóa cũng không khá hơn, máu phun ra từ miệng, cơ thể runrẩy dữ dội như sắp bị hất văng xuống tuyết.Lúc này trên tuyết Thái Cực điện đã ửng hồng. Phạm Nhàn nằm bất độngkhông xa, dường như không ai có thể cứu được Hải Đường và Vương ThậpTam Lang. Hai thanh niên tài năng được công nhận có khả năng bước vào cảnhgiới tông sư, liệu có phải chết dưới tay Đại tông sư duy nhất còn sót lại?o O oTrong lòng Hoàng đế bỗng nảy sinh cảnh giác, mặc dù từ đêm qua đến nayluôn cảnh giác, ngài không bao giờ kiêu ngạo với cảnh giới tông sư của mình,ngài không để lại cơ hội nào cho phe Phạm Nhàn. Cho đến lúc ở trước Thái Cựcdiện, ngài vẫn không phát hiện biến cố mà mình cảnh giác nhất nảy sinh, nhưngchuyện trước mắt vẫn khiến ocn mắt ngài míp lại, nhìn mặt tuyết dần đỏ ửngphía trướcNơi ánh mắt ngài nhìn tới, tuyết dường như tan nhanh bất thường. Điều nàykhông phải do ánh mắt ông nóng rực mà bởi tuyết đã bắt đầu tan kể từ lúc PhạmNhàn phun ra kiếm khí.Có điều tất cả đều diễn ra trong chớp mắt. Sau khi Khánh Đế đánh trúngPhạm Nhàn và khống chế hai cường giả trẻ tuổi, tuyết mới thực sự bắt đầu tanchảy.Dưới tuyết là một người mặc áo trắng.Vị thích khách số một thiên hạ này, bậc vương giả mãi mãi bước đi trongbóng tối. dưới lưỡi kiếm đã gặt hái bao nhiêu sinh mệnh, chủ sự của Lục XửGiám Sát viện, đệ tử đầu tiên của Kiếm Lư Đông Di thành, cái bóng bên cạnhchiếc xe lăn ấy, trong cả cuộc đời hành động chỉ từng mặc trang phục trắng hailần.Một lần trong Huyền Không miếu, hắn nhảy ra từ ánh mặt trời, thân hìnhnhư được bao bọc trong hào quang vàng, như một vị “trích tiên”. Một lần chínhlà hôm nay, hắn hiện ra từ trong tuyết, thân thể trắng tinh, như một bậc thánhnhân.Hai lần cái bóng áo trắng xuất thủ, đối thủ là cùng một người, kẻ mạnh nhấtthiên hạ. Vì vậy lần ra tay hôm nay của bóng ma cũng là lần ra tay mạnh mẽ vàâm hiểm nhất từ trước đến nay!Khác với Phạm Nhàn và Vương Thập Tam Lang, thanh kiếm của hắn dườngnhư cũng màu trắng, không có bất cứ ánh sáng nào, trông rất đơn giản và ảmđạm.Nhát kiếm của y cũng rất đơn giản, không quá nhanh, nhưng cực kỳ ổn định,góc độ lựa chọn kỳ lạ, độ nghiêng của lưỡi kiếm, mặt kiếm xoay chuyển đềutheo một phương vị tính toán trước, thanh kiếm đưa ra không hề rung động.Chiêu kiếm này quá kỳ diệu, không nhắm vào mặt, mắt, cổ, bụng... hay bấtcứ nơi hiểm yếu nào của Khánh Đế, cũng chẳng phải nhắm vào bàn chân, đầugối, hông, những nơi lạ thường ấy, mà nhắm thẳng vào phần đùi trái của Hoàngđế bệ hạ.Khoảnh khắc đó Hoàng đế bệ hạ đó cũng không tránh khỏi nhát kiếm củaẢnh Tử, mũi kiếm màu trắng nhẹ nhàng đâm vào phần gốc đùi của Ngài, làmbắn tung lên một vệt máu tươi!Ảnh Tử là thích khách, sinh mệnh của hắn nằm ở việc giết người, trong mắthắn không có ai là không thể giết được, giống như nhiều người nghĩ rằng vếtthương trên đùi không gây chết người, nhưng bóng ma biết, phần gốc bắp đùi cómột huyết quản, chỉ cần chọc thủng, máu sẽ phun cao năm trượng, không aisống sót.Có điều dù nhát kiếm nhẹ nhàng đâm vào đùi của Hoàng đế bệ hạ, nhưngvẫn chưa đủ để giết chết vị cường giả này, vì huyết quản kia vẫn chưa bị xuyênthủng. Ảnh Tử trong tuyết như một đồ tể chuyên tâm, từ từ và cẩn thận đẩy nhẹlưỡi kiếm lên.Sắc mặt Hoàng đế bệ hạ còn trắng hơn cả bầu trời đầy tuyết rơi này. Trongkhoảnh khắc Ảnh Tử màu trắng xuất kiếm, thực ra Ngài đã lùi về phía sau. Ngàimang theo Hải Đường và Vương Thập Tam đang trói hai tay mình, trượt dàitrên mặt tuyết, lùi về phía sau.Nhưng kiếm của người mặc áo trắng vẫn đâm trúng ngài.Hoàng đế cảm thấy nhói đau, con ngươi hơi co lại rồi thân hình hóa thànhmột cơn lốc tuyết, bao trùm tất cả bông tuyết chung quanh, tất cả mọi người, tấtcả kiếm ý, tất cả chốnh cự, bao bọc toàn bộ, trong sân tuyết trước Thái Cựcđiện, bay lên cao.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Gió tuyết nhanh chóng cuốn lên theo những bóng người mơ hồ kia, xoáytròn theo chiều kim đồng hồ giữa không trung, dần nối thành vô số đường vẽ,nhìn giống những sợi len quấn thành quả cầu trong khuê phòng thiếu nữ, haynhững sợi tơ lụa mà tằm tháng ba nhả ra, hóa thành một quả cầu, bao phủ nhữngbóng người đang lâm nguy bên trong.Quả cầu tuyết trắng này không đứng yên mà quay cuồng, lùi về phía sauThái Cực điện trên mặt tuyết. Không biết những cường giả bên trong dùng tâmniệm thế nào để đảm bảo những sợi tuyết quay nhanh khỏi bị gió thổi tan.Lúc trước Vương Thập Tam Lang và Hải Đường từ trong Thái Cực điện laora đã mở hai cánh cửa. Bây giờ Thái Cực điện như một cái bóng quái vật khổnglồ, há miệng chực nuốt quả cầu tuyết lớn kia vào bụng, bên trong tối om.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hải Đường Đóa Đóa cũng không khá hơn, máu phun ra từ miệng, cơ thể runrẩy dữ dội như sắp bị hất văng xuống tuyết.Lúc này trên tuyết Thái Cực điện đã ửng hồng. Phạm Nhàn nằm bất độngkhông xa, dường như không ai có thể cứu được Hải Đường và Vương ThậpTam Lang. Hai thanh niên tài năng được công nhận có khả năng bước vào cảnhgiới tông sư, liệu có phải chết dưới tay Đại tông sư duy nhất còn sót lại?o O oTrong lòng Hoàng đế bỗng nảy sinh cảnh giác, mặc dù từ đêm qua đến nayluôn cảnh giác, ngài không bao giờ kiêu ngạo với cảnh giới tông sư của mình,ngài không để lại cơ hội nào cho phe Phạm Nhàn. Cho đến lúc ở trước Thái Cựcdiện, ngài vẫn không phát hiện biến cố mà mình cảnh giác nhất nảy sinh, nhưngchuyện trước mắt vẫn khiến ocn mắt ngài míp lại, nhìn mặt tuyết dần đỏ ửngphía trướcNơi ánh mắt ngài nhìn tới, tuyết dường như tan nhanh bất thường. Điều nàykhông phải do ánh mắt ông nóng rực mà bởi tuyết đã bắt đầu tan kể từ lúc PhạmNhàn phun ra kiếm khí.Có điều tất cả đều diễn ra trong chớp mắt. Sau khi Khánh Đế đánh trúngPhạm Nhàn và khống chế hai cường giả trẻ tuổi, tuyết mới thực sự bắt đầu tanchảy.Dưới tuyết là một người mặc áo trắng.Vị thích khách số một thiên hạ này, bậc vương giả mãi mãi bước đi trongbóng tối. dưới lưỡi kiếm đã gặt hái bao nhiêu sinh mệnh, chủ sự của Lục XửGiám Sát viện, đệ tử đầu tiên của Kiếm Lư Đông Di thành, cái bóng bên cạnhchiếc xe lăn ấy, trong cả cuộc đời hành động chỉ từng mặc trang phục trắng hailần.Một lần trong Huyền Không miếu, hắn nhảy ra từ ánh mặt trời, thân hìnhnhư được bao bọc trong hào quang vàng, như một vị “trích tiên”. Một lần chínhlà hôm nay, hắn hiện ra từ trong tuyết, thân thể trắng tinh, như một bậc thánhnhân.Hai lần cái bóng áo trắng xuất thủ, đối thủ là cùng một người, kẻ mạnh nhấtthiên hạ. Vì vậy lần ra tay hôm nay của bóng ma cũng là lần ra tay mạnh mẽ vàâm hiểm nhất từ trước đến nay!Khác với Phạm Nhàn và Vương Thập Tam Lang, thanh kiếm của hắn dườngnhư cũng màu trắng, không có bất cứ ánh sáng nào, trông rất đơn giản và ảmđạm.Nhát kiếm của y cũng rất đơn giản, không quá nhanh, nhưng cực kỳ ổn định,góc độ lựa chọn kỳ lạ, độ nghiêng của lưỡi kiếm, mặt kiếm xoay chuyển đềutheo một phương vị tính toán trước, thanh kiếm đưa ra không hề rung động.Chiêu kiếm này quá kỳ diệu, không nhắm vào mặt, mắt, cổ, bụng... hay bấtcứ nơi hiểm yếu nào của Khánh Đế, cũng chẳng phải nhắm vào bàn chân, đầugối, hông, những nơi lạ thường ấy, mà nhắm thẳng vào phần đùi trái của Hoàngđế bệ hạ.Khoảnh khắc đó Hoàng đế bệ hạ đó cũng không tránh khỏi nhát kiếm củaẢnh Tử, mũi kiếm màu trắng nhẹ nhàng đâm vào phần gốc đùi của Ngài, làmbắn tung lên một vệt máu tươi!Ảnh Tử là thích khách, sinh mệnh của hắn nằm ở việc giết người, trong mắthắn không có ai là không thể giết được, giống như nhiều người nghĩ rằng vếtthương trên đùi không gây chết người, nhưng bóng ma biết, phần gốc bắp đùi cómột huyết quản, chỉ cần chọc thủng, máu sẽ phun cao năm trượng, không aisống sót.Có điều dù nhát kiếm nhẹ nhàng đâm vào đùi của Hoàng đế bệ hạ, nhưngvẫn chưa đủ để giết chết vị cường giả này, vì huyết quản kia vẫn chưa bị xuyênthủng. Ảnh Tử trong tuyết như một đồ tể chuyên tâm, từ từ và cẩn thận đẩy nhẹlưỡi kiếm lên.Sắc mặt Hoàng đế bệ hạ còn trắng hơn cả bầu trời đầy tuyết rơi này. Trongkhoảnh khắc Ảnh Tử màu trắng xuất kiếm, thực ra Ngài đã lùi về phía sau. Ngàimang theo Hải Đường và Vương Thập Tam đang trói hai tay mình, trượt dàitrên mặt tuyết, lùi về phía sau.Nhưng kiếm của người mặc áo trắng vẫn đâm trúng ngài.Hoàng đế cảm thấy nhói đau, con ngươi hơi co lại rồi thân hình hóa thànhmột cơn lốc tuyết, bao trùm tất cả bông tuyết chung quanh, tất cả mọi người, tấtcả kiếm ý, tất cả chốnh cự, bao bọc toàn bộ, trong sân tuyết trước Thái Cựcđiện, bay lên cao.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Gió tuyết nhanh chóng cuốn lên theo những bóng người mơ hồ kia, xoáytròn theo chiều kim đồng hồ giữa không trung, dần nối thành vô số đường vẽ,nhìn giống những sợi len quấn thành quả cầu trong khuê phòng thiếu nữ, haynhững sợi tơ lụa mà tằm tháng ba nhả ra, hóa thành một quả cầu, bao phủ nhữngbóng người đang lâm nguy bên trong.Quả cầu tuyết trắng này không đứng yên mà quay cuồng, lùi về phía sauThái Cực điện trên mặt tuyết. Không biết những cường giả bên trong dùng tâmniệm thế nào để đảm bảo những sợi tuyết quay nhanh khỏi bị gió thổi tan.Lúc trước Vương Thập Tam Lang và Hải Đường từ trong Thái Cực điện laora đã mở hai cánh cửa. Bây giờ Thái Cực điện như một cái bóng quái vật khổnglồ, há miệng chực nuốt quả cầu tuyết lớn kia vào bụng, bên trong tối om.