Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1968: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 13
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng cửa điện không mở hẳn, cái miệng quá nhỏ, nên khi quả cầu tuyếttrôi tới cửa chính Thái Cực điện, kích thước lại lớn hơn cửa điện một chút. Quảcầu tuyết đâm mạnh vào cửa điện, nhưng lạ thay không phát ra tiếng động.Những cánh cửa gỗ chạm khắc cầu kỳ kia trong nháy mắt bị ý chí chiến đấu vàsát khí bao bọc trong quả cầu tuyết phá hủy, những vết nứt hằn sâu vào gỗ, tannát như bẻ gãy cành khô.Có lẽ hàng vạn năm thời gian sẽ lặng lẽ hủy diệt tất cả, nhưng vật thể tạo từnhững sợi tuyết này lại sinh ra sức mạnh kinh khủng đến thế, vốn chỉ là nhữngbông tuyết mỏng manh, quay cuồng với tốc độ cao, biến thành vô số lưỡi đaosắc bén, chẻ đứt tất cả những gì tồn tại trong không gian.Hiệu ứng đáng sợ như vậy, tất nhiên là do vị Đại tông sư trong không gianấy, vào giây phút này đã phát huy cảnh giới đỉnh cao của mình.Quả cầu tuyết phá không lao đi, bay qua con đường hoàng cung dài dằngdẵng, đâm vào dưới ngự đài, âm thanh lại vang lên, rầm một tiếng tuyết cầu nổtung, tuyết bay ra như mũi tên sắc bén xè xè bắn về tứ phương tám hướng, làmcả Thái Cực điện khẽ rung động. Tuy cột chống không có dấu hiệu đứt gãy,nhưng trang trí xa hoa bên trong điện đều bị đánh thành một đống phế tích!Vài bóng người bắn ra, Vương Thập Tam Lang và Hải Đường rơi thẳngxuống đống phế tích, máu tươi phun trào, tay của Thập Tam Lang thì biến thànhsợi thịt máu quấn vào nhau đầy đã thảm hại, kinh mạch đứt hết.Ảnh Tử màu trắng xuất kiếm cuối cùng kia, một bộ áo trắng nằm sấp trướcngự đài, phía dưới đầu tràn ngập máu tươi, bất động, không rõ sống chết. Thanhkiếm trên tay hắn nắm lỏng lẻo, mũi kiếm còn dính máu.Nhưng cuối cùng thanh kiếm mỏng này vẫn không thể chém đứt huyết quảnở bắp đùi Hoàng đế bệ hạ, trong tình huống như thế, một kiếm chí mạng củaẢnh Tử rõ ràng đã đâm vào máu thịt Hoàng đế bệ hạ, nhưng từ ngoài điện giếtvào trong điện, trời đất rung chuyển, bốn phía gió tuyết cuồng loạn, mũi kiếmkia dù không thể rung động, cũng không thể nhúc nhích được một chút nào, chođến khi bị đẩy ra khỏi cơ thể bệ hạ, hoàn toàn vô ích!Trong khoảng thời gian đó, Hoàng đế bệ hạ nhờ vào tu vi chân khí nhiềunhư biển cả, dùng khí thế vương đạo phát ra thế bá đạo, ép toàn bộ không giannày vào cảnh giới hòa hợp. Trong vùng lãnh thổ này, ý chí của bệ hạ chính làtiêu chuẩn của mọi hành động, không ai có thể chống lại!Bóng người vàng rực trên ngự đài hỗn loạn có vẻ thật gai mắt, bệ hạ vẫnđứng thẳng, cũng không liếc nhìn chiếc ngai vàng sau lưng đã biến thành đốnggỗ mục, sắc mặt tái nhợt, hai tay lộ ra ngoài tay áo run rẩy nhẹ. Mặc dù bịthương vẫn oai phong lẫm liệt, không thể chiến thắng.Bóng người nằm sấp như con cá chết trước ngự đài đột nhiên cử động, áotrắng phấp phới, máu chảy nơi khóe miệng, một kiếm độc địa đâm tới cổ họngbệ hạ.Một nhát đâm trượt. Đây vốn là đương nhiên, sắc mặt Ảnh Tử trắng bệch,lẫn với máu bật ra một chữ: “Rút lui!”Khi xuất kiếm cuối cùng đó, người hắn đã lùi về phía sau rất nhanh. Kiếmthứ nhất không giết được Hoàng đế bệ hạ, vậy hôm nay hắn không còn cơ hộinữa, dù muốn báo thù cho Trần Bình Bình chịu thiên đao vạn quả, nhưng cuốicùng hắn vẫn là một thích khách, trong bốn người xâm nhập cung đình hôm naythì ánh mắt hắn là cay độc và bình tĩnh nhất. Một nhát không trúng, tất nhiênphải lui ra. Hắn chỉ lo hai cao thủ trẻ tuổi bị thương nặng vẫn liều mình đấu vớiHoàng đế bệ hạ, nên mới hô lên như vậy.Tiếng hô vừa dứt, ba bóng người trong Thái Cực điện đổ nát đã lao ra ngoài.Hải Đường bị thương nhẹ nhất rơi xuống sau cùng, áo bông phất phơ, hóa thànhmột đám hoa, nở rộ trong không gian tối tăm của điện.o O oKhoảnh khắc đóa hoa biến mất, ba vị cường giả cửu phẩm cũng biến mấtkhỏi Thái Cực điện, Hoàng đế bệ hạ vẫn đứng trên ngự đài tổn hại, khiến ngườikhác vô cùng kinh ngạc là ngài không hề đuổi theo. Trước đó, lĩnh vực chícương chí cường xuất hiện, ba vị cường giả kia đã bị trọng thương, cũng khôngthể phục hồi, lúc này chạy thoát khỏi đại điện đã là bất đắc dĩ, nếu lúc ấy Hoàngđế bệ hạ xuất thủ, chắc sẽ dễ dàng hạ sát ba người.Hoàng đế bệ hạ không hề động đậy, ngài chỉ lặng lẽ cúi đầu, dang rộng đôitay, cảm nhận luồng hàn ý lạnh lẽo từ cổ lan tỏa xuống, nhìn máu thịt trướcngực bị cắt rách, thấm đỏ long bào, còn có vết máu trên đùi.Đau đớn rõ ràng từ ba vị trí truyền vào não khiến vị Hoàng đế oai hùng kiahơi choáng váng. Đã bao lâu rồi trẫm chưa hề bị thương? Cách đây ba năm ởĐại Đông sơn, khi đối mặt với Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm, trẫm chỉ tổn haonguyên khí và tinh thần bồi dưỡng cả đời, nhưng hôm nay... đối mặt với vài tênngười trẻ tuổi, trẫm lại bị thương?
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng cửa điện không mở hẳn, cái miệng quá nhỏ, nên khi quả cầu tuyết
trôi tới cửa chính Thái Cực điện, kích thước lại lớn hơn cửa điện một chút. Quả
cầu tuyết đâm mạnh vào cửa điện, nhưng lạ thay không phát ra tiếng động.
Những cánh cửa gỗ chạm khắc cầu kỳ kia trong nháy mắt bị ý chí chiến đấu và
sát khí bao bọc trong quả cầu tuyết phá hủy, những vết nứt hằn sâu vào gỗ, tan
nát như bẻ gãy cành khô.
Có lẽ hàng vạn năm thời gian sẽ lặng lẽ hủy diệt tất cả, nhưng vật thể tạo từ
những sợi tuyết này lại sinh ra sức mạnh kinh khủng đến thế, vốn chỉ là những
bông tuyết mỏng manh, quay cuồng với tốc độ cao, biến thành vô số lưỡi đao
sắc bén, chẻ đứt tất cả những gì tồn tại trong không gian.
Hiệu ứng đáng sợ như vậy, tất nhiên là do vị Đại tông sư trong không gian
ấy, vào giây phút này đã phát huy cảnh giới đỉnh cao của mình.
Quả cầu tuyết phá không lao đi, bay qua con đường hoàng cung dài dằng
dẵng, đâm vào dưới ngự đài, âm thanh lại vang lên, rầm một tiếng tuyết cầu nổ
tung, tuyết bay ra như mũi tên sắc bén xè xè bắn về tứ phương tám hướng, làm
cả Thái Cực điện khẽ rung động. Tuy cột chống không có dấu hiệu đứt gãy,
nhưng trang trí xa hoa bên trong điện đều bị đánh thành một đống phế tích!
Vài bóng người bắn ra, Vương Thập Tam Lang và Hải Đường rơi thẳng
xuống đống phế tích, máu tươi phun trào, tay của Thập Tam Lang thì biến thành
sợi thịt máu quấn vào nhau đầy đã thảm hại, kinh mạch đứt hết.
Ảnh Tử màu trắng xuất kiếm cuối cùng kia, một bộ áo trắng nằm sấp trước
ngự đài, phía dưới đầu tràn ngập máu tươi, bất động, không rõ sống chết. Thanh
kiếm trên tay hắn nắm lỏng lẻo, mũi kiếm còn dính máu.
Nhưng cuối cùng thanh kiếm mỏng này vẫn không thể chém đứt huyết quản
ở bắp đùi Hoàng đế bệ hạ, trong tình huống như thế, một kiếm chí mạng của
Ảnh Tử rõ ràng đã đâm vào máu thịt Hoàng đế bệ hạ, nhưng từ ngoài điện giết
vào trong điện, trời đất rung chuyển, bốn phía gió tuyết cuồng loạn, mũi kiếm
kia dù không thể rung động, cũng không thể nhúc nhích được một chút nào, cho
đến khi bị đẩy ra khỏi cơ thể bệ hạ, hoàn toàn vô ích!
Trong khoảng thời gian đó, Hoàng đế bệ hạ nhờ vào tu vi chân khí nhiều
như biển cả, dùng khí thế vương đạo phát ra thế bá đạo, ép toàn bộ không gian
này vào cảnh giới hòa hợp. Trong vùng lãnh thổ này, ý chí của bệ hạ chính là
tiêu chuẩn của mọi hành động, không ai có thể chống lại!
Bóng người vàng rực trên ngự đài hỗn loạn có vẻ thật gai mắt, bệ hạ vẫn
đứng thẳng, cũng không liếc nhìn chiếc ngai vàng sau lưng đã biến thành đống
gỗ mục, sắc mặt tái nhợt, hai tay lộ ra ngoài tay áo run rẩy nhẹ. Mặc dù bị
thương vẫn oai phong lẫm liệt, không thể chiến thắng.
Bóng người nằm sấp như con cá chết trước ngự đài đột nhiên cử động, áo
trắng phấp phới, máu chảy nơi khóe miệng, một kiếm độc địa đâm tới cổ họng
bệ hạ.
Một nhát đâm trượt. Đây vốn là đương nhiên, sắc mặt Ảnh Tử trắng bệch,
lẫn với máu bật ra một chữ: “Rút lui!”
Khi xuất kiếm cuối cùng đó, người hắn đã lùi về phía sau rất nhanh. Kiếm
thứ nhất không giết được Hoàng đế bệ hạ, vậy hôm nay hắn không còn cơ hội
nữa, dù muốn báo thù cho Trần Bình Bình chịu thiên đao vạn quả, nhưng cuối
cùng hắn vẫn là một thích khách, trong bốn người xâm nhập cung đình hôm nay
thì ánh mắt hắn là cay độc và bình tĩnh nhất. Một nhát không trúng, tất nhiên
phải lui ra. Hắn chỉ lo hai cao thủ trẻ tuổi bị thương nặng vẫn liều mình đấu với
Hoàng đế bệ hạ, nên mới hô lên như vậy.
Tiếng hô vừa dứt, ba bóng người trong Thái Cực điện đổ nát đã lao ra ngoài.
Hải Đường bị thương nhẹ nhất rơi xuống sau cùng, áo bông phất phơ, hóa thành
một đám hoa, nở rộ trong không gian tối tăm của điện.
o O o
Khoảnh khắc đóa hoa biến mất, ba vị cường giả cửu phẩm cũng biến mất
khỏi Thái Cực điện, Hoàng đế bệ hạ vẫn đứng trên ngự đài tổn hại, khiến người
khác vô cùng kinh ngạc là ngài không hề đuổi theo. Trước đó, lĩnh vực chí
cương chí cường xuất hiện, ba vị cường giả kia đã bị trọng thương, cũng không
thể phục hồi, lúc này chạy thoát khỏi đại điện đã là bất đắc dĩ, nếu lúc ấy Hoàng
đế bệ hạ xuất thủ, chắc sẽ dễ dàng hạ sát ba người.
Hoàng đế bệ hạ không hề động đậy, ngài chỉ lặng lẽ cúi đầu, dang rộng đôi
tay, cảm nhận luồng hàn ý lạnh lẽo từ cổ lan tỏa xuống, nhìn máu thịt trước
ngực bị cắt rách, thấm đỏ long bào, còn có vết máu trên đùi.
Đau đớn rõ ràng từ ba vị trí truyền vào não khiến vị Hoàng đế oai hùng kia
hơi choáng váng. Đã bao lâu rồi trẫm chưa hề bị thương? Cách đây ba năm ở
Đại Đông sơn, khi đối mặt với Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm, trẫm chỉ tổn hao
nguyên khí và tinh thần bồi dưỡng cả đời, nhưng hôm nay... đối mặt với vài tên
người trẻ tuổi, trẫm lại bị thương?
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng cửa điện không mở hẳn, cái miệng quá nhỏ, nên khi quả cầu tuyếttrôi tới cửa chính Thái Cực điện, kích thước lại lớn hơn cửa điện một chút. Quảcầu tuyết đâm mạnh vào cửa điện, nhưng lạ thay không phát ra tiếng động.Những cánh cửa gỗ chạm khắc cầu kỳ kia trong nháy mắt bị ý chí chiến đấu vàsát khí bao bọc trong quả cầu tuyết phá hủy, những vết nứt hằn sâu vào gỗ, tannát như bẻ gãy cành khô.Có lẽ hàng vạn năm thời gian sẽ lặng lẽ hủy diệt tất cả, nhưng vật thể tạo từnhững sợi tuyết này lại sinh ra sức mạnh kinh khủng đến thế, vốn chỉ là nhữngbông tuyết mỏng manh, quay cuồng với tốc độ cao, biến thành vô số lưỡi đaosắc bén, chẻ đứt tất cả những gì tồn tại trong không gian.Hiệu ứng đáng sợ như vậy, tất nhiên là do vị Đại tông sư trong không gianấy, vào giây phút này đã phát huy cảnh giới đỉnh cao của mình.Quả cầu tuyết phá không lao đi, bay qua con đường hoàng cung dài dằngdẵng, đâm vào dưới ngự đài, âm thanh lại vang lên, rầm một tiếng tuyết cầu nổtung, tuyết bay ra như mũi tên sắc bén xè xè bắn về tứ phương tám hướng, làmcả Thái Cực điện khẽ rung động. Tuy cột chống không có dấu hiệu đứt gãy,nhưng trang trí xa hoa bên trong điện đều bị đánh thành một đống phế tích!Vài bóng người bắn ra, Vương Thập Tam Lang và Hải Đường rơi thẳngxuống đống phế tích, máu tươi phun trào, tay của Thập Tam Lang thì biến thànhsợi thịt máu quấn vào nhau đầy đã thảm hại, kinh mạch đứt hết.Ảnh Tử màu trắng xuất kiếm cuối cùng kia, một bộ áo trắng nằm sấp trướcngự đài, phía dưới đầu tràn ngập máu tươi, bất động, không rõ sống chết. Thanhkiếm trên tay hắn nắm lỏng lẻo, mũi kiếm còn dính máu.Nhưng cuối cùng thanh kiếm mỏng này vẫn không thể chém đứt huyết quảnở bắp đùi Hoàng đế bệ hạ, trong tình huống như thế, một kiếm chí mạng củaẢnh Tử rõ ràng đã đâm vào máu thịt Hoàng đế bệ hạ, nhưng từ ngoài điện giếtvào trong điện, trời đất rung chuyển, bốn phía gió tuyết cuồng loạn, mũi kiếmkia dù không thể rung động, cũng không thể nhúc nhích được một chút nào, chođến khi bị đẩy ra khỏi cơ thể bệ hạ, hoàn toàn vô ích!Trong khoảng thời gian đó, Hoàng đế bệ hạ nhờ vào tu vi chân khí nhiềunhư biển cả, dùng khí thế vương đạo phát ra thế bá đạo, ép toàn bộ không giannày vào cảnh giới hòa hợp. Trong vùng lãnh thổ này, ý chí của bệ hạ chính làtiêu chuẩn của mọi hành động, không ai có thể chống lại!Bóng người vàng rực trên ngự đài hỗn loạn có vẻ thật gai mắt, bệ hạ vẫnđứng thẳng, cũng không liếc nhìn chiếc ngai vàng sau lưng đã biến thành đốnggỗ mục, sắc mặt tái nhợt, hai tay lộ ra ngoài tay áo run rẩy nhẹ. Mặc dù bịthương vẫn oai phong lẫm liệt, không thể chiến thắng.Bóng người nằm sấp như con cá chết trước ngự đài đột nhiên cử động, áotrắng phấp phới, máu chảy nơi khóe miệng, một kiếm độc địa đâm tới cổ họngbệ hạ.Một nhát đâm trượt. Đây vốn là đương nhiên, sắc mặt Ảnh Tử trắng bệch,lẫn với máu bật ra một chữ: “Rút lui!”Khi xuất kiếm cuối cùng đó, người hắn đã lùi về phía sau rất nhanh. Kiếmthứ nhất không giết được Hoàng đế bệ hạ, vậy hôm nay hắn không còn cơ hộinữa, dù muốn báo thù cho Trần Bình Bình chịu thiên đao vạn quả, nhưng cuốicùng hắn vẫn là một thích khách, trong bốn người xâm nhập cung đình hôm naythì ánh mắt hắn là cay độc và bình tĩnh nhất. Một nhát không trúng, tất nhiênphải lui ra. Hắn chỉ lo hai cao thủ trẻ tuổi bị thương nặng vẫn liều mình đấu vớiHoàng đế bệ hạ, nên mới hô lên như vậy.Tiếng hô vừa dứt, ba bóng người trong Thái Cực điện đổ nát đã lao ra ngoài.Hải Đường bị thương nhẹ nhất rơi xuống sau cùng, áo bông phất phơ, hóa thànhmột đám hoa, nở rộ trong không gian tối tăm của điện.o O oKhoảnh khắc đóa hoa biến mất, ba vị cường giả cửu phẩm cũng biến mấtkhỏi Thái Cực điện, Hoàng đế bệ hạ vẫn đứng trên ngự đài tổn hại, khiến ngườikhác vô cùng kinh ngạc là ngài không hề đuổi theo. Trước đó, lĩnh vực chícương chí cường xuất hiện, ba vị cường giả kia đã bị trọng thương, cũng khôngthể phục hồi, lúc này chạy thoát khỏi đại điện đã là bất đắc dĩ, nếu lúc ấy Hoàngđế bệ hạ xuất thủ, chắc sẽ dễ dàng hạ sát ba người.Hoàng đế bệ hạ không hề động đậy, ngài chỉ lặng lẽ cúi đầu, dang rộng đôitay, cảm nhận luồng hàn ý lạnh lẽo từ cổ lan tỏa xuống, nhìn máu thịt trướcngực bị cắt rách, thấm đỏ long bào, còn có vết máu trên đùi.Đau đớn rõ ràng từ ba vị trí truyền vào não khiến vị Hoàng đế oai hùng kiahơi choáng váng. Đã bao lâu rồi trẫm chưa hề bị thương? Cách đây ba năm ởĐại Đông sơn, khi đối mặt với Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm, trẫm chỉ tổn haonguyên khí và tinh thần bồi dưỡng cả đời, nhưng hôm nay... đối mặt với vài tênngười trẻ tuổi, trẫm lại bị thương?