Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1973: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 18
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mưa tên dày đặc, bốn cường giả Kiếm Lư bảo vệ bốn hướng, nhờ lực lượngcửu phẩm hùng hậu, kết thành một mạng kiếm võng, che chở những người cònlại bên trong võng kiếm, không biết đã chặt đứt, vỡ nát bao nhiêu mũi tên. Songsức người cũng có lúc cạn, khác xa ngày xưa Tam Thạch đại sư bị tên bắn loạnbên ngoài kinh đô. Hôm nay trước cửa hoàng thành có hàng vạn mũi tên nhưmưa rơi xuống đất, ai tránh khỏi ướt người, ai trốn khỏi tử vong?Mưa tên dứt, bốn cường giả Kiếm Lư máu me đầy mình nhưng vẫn kiêncường đứng bốn phương. Thân thể máu tươi giàn dụa. Không biết giây lát nữa,những đệ tử kế tục tinh thần thô bạo tàn nhẫn của Tứ Cố Kiếm có ngã gục haykhông.Còn Hà đạo nhân bên rìa võng kiếm thì đã bị bắn thủng như con nhím, chếttới không thể chết thêm được nữa. Xưa kia cao thủ cửu phẩm Bắc Tề này oaiphong lẫm liệt thế nào, mà hôm nay trước quân lục hùng cường của đế quốc,cũng phải bất lực.Dù là cá nhân mạnh mẽ đến đâu cũng như con kiến con sâu trước mộtvương triều hưng thịnh, trừ phi người đó đã mạnh phi thường, không còn giốngngười nữa, như Đại tông sư chẳng hạn.Mưa tên tạnh, Lang Đào máu me đầy mình cũng lui về. Lúc trước có ý chechở Phạm Nhàn xông lên liều chết, song cuối cùng vẫn không thể xuyên quamàn mưa tên dày đặc. Hai thanh loan đao phệ hồn chém hai tên khổ tu rồi cũngphải lui về. Vai phải hắn còn cắm hai mũi tên sâu thấu xương, máu tươi nhỏgiọt.Hải Đường liếc nhìn hắn. Lang Đào không quay đầu, thản nhiên nói: "Bệ hạcó lệnh, nhất định phải giữ hắn sống."Lúc này người bị thương, kẻ đã chết, dù đều là những cường giả lẫy lừngmột phương, nhưng từ đầu đã không thể kết thành một khối, dũng mãnh phávây lao ra. Bởi nhìn thế trận triều đình Khánh Quốc, ngay từ đầu đã không đểlại chút hy vọng sống sót nào cho bọn họ.o O oHoàng đế bình tĩnh nhìn từng cảnh tượng máu tanh dưới thành, trầm ngâmmột lát rồi nhẹ giọng phán: "Tiếp tục."Ngay khi vụ ám sát ở Thái Cực Điện kết thúc, cuối cùng Hoàng đế cũngcảm thấy nhẹ nhõm, xiềng xích vô hình trên người đã được cởi bỏ. Cho nên bệhạ mới lấy lại được vẻ tự tin bình tĩnh thong dong ngày xưa, bắt đầu sắp đặt mọiviệc một cách có trật tự.Sau Đại Đông sơn, hay chính xác hơn là sau việc hơn hai mươi năm trước ởThái Bình biệt viện, điều khiến Khánh Đế vĩ đại lo sợ nhất trên đời là thiếu niênche mặt bằng vải đen cùng cái rương biến mất.Ở Thái Cực Điện, Khánh Đế đã đẩy Phạm Nhàn vào ngõ cụt nhưng cáirương vẫn không xuất hiện, Ngũ Trúc vẫn im hơi lặng tiếng. Cuối cùng, KhánhDư đường cũng ngừng cảnh giác, ngài xác định cái rương kia không còn trênngười Phạm Nhàn, ít ra là bây giờ không còn, còn lão Ngũ... chắc hẳn đã bị nhốttrong Thần Miếu, không thể thoát ra được nữa.Hoàng đế híp mắt, nhìn đám cường giả giãy chết dưới thành, trong lòng lạikhông chút gợn sóng. Đúng như Phạm Nhàn từng nghĩ, trên Đại Đông sơn cònvậy, huống hồ là những nhân vật cửu phẩm kia. Trong lòng Hoàng đế không cóchút hưng phấn nào, bởi việc nhỏ nhoi này khó mà khiến ngài hài lòng. Ngài chỉđứng từ xa lặng lẽ nhìn Phạm Nhàn không rõ sinh tử, trong lòng sinh ra chútmệt mỏi mờ nhạt.Theo lệnh từ trên hoàng thành, quân tinh nhuệ Khánh Quốc vây quanhquảng trường một lần nữa giương lên trường cung, mũi tên ổn định nhắm vàođám cường giả máu me trong tuyết. Chúng không biết những sát thủ ấy là nhânvật thần thánh gì, chỉ biết cứ bắn tên ra là cho dù bọn họ có lợi hại đến đâu cũngchỉ có con đường chết.Có lẽ vài tướng lĩnh hay binh sĩ thông minh đoán ra sự tồn tại của TiểuPhạm đại nhân, thấy được y, trong lòng hơi run sợ. Vì Phạm Nhàn ở KhánhQuốc vốn là một huyền thoại, nhưng huyền thoại ấy sắp bị chính tay họ giếtchết. Chỉ cần là người Khánh Quốc, có lẽ đều rung động trước việc này.Giống như Diệp Trọng tại ngã ba, Sử Phi sau lưng các cung thủ, Cung Điểnở trên hoàng thành. Trong lòng ba vị đại thần quân đội Khánh Quốc cũng dấylên chút bi thương.Nhưng quân lệnh khó trái, quân lệnh khó trái, mọi binh sĩ vẫn giương cungnhắm bắn.Đôi mắt Hoàng đế càng hẹp dần.o O oNhưng Hoàng đế không hay biết, không ai có thể hay biết, trên nóc TríchTinh Lâu cách quảng trường hoàng thành khá xa, cũng có một người đang nhắmvào Hoàng đế.Trích Tinh lâu là kiến trúc cao thứ ba kinh đô, xưa kia là nơi quan thiên vănquan sát tinh tú. Nhưng sau khi tiểu thư Diệp gia vào kinh, cho xây mới mộtQuan Tinh đài trên núi ngoài thành, Trích Tinh Lâu dần bị bỏ hoang, ngoàingười hầu dọn dẹp hằng ngày, không ai chú ý tới nơi đây.Trong thời tiên lạnh giá tuyết rơi tháng giêng Khánh Lịch năm thứ mười hai,lại có một bóng người gầy gò nằm rạp trên mái Trích Tinh Lâu, một bộ áo lôngtrắng đắt tiền khổng lồ phủ trên người hắn, khiến bộ y phục xanh của người saivặt trên người hắn bị che khuất.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mưa tên dày đặc, bốn cường giả Kiếm Lư bảo vệ bốn hướng, nhờ lực lượng
cửu phẩm hùng hậu, kết thành một mạng kiếm võng, che chở những người còn
lại bên trong võng kiếm, không biết đã chặt đứt, vỡ nát bao nhiêu mũi tên. Song
sức người cũng có lúc cạn, khác xa ngày xưa Tam Thạch đại sư bị tên bắn loạn
bên ngoài kinh đô. Hôm nay trước cửa hoàng thành có hàng vạn mũi tên như
mưa rơi xuống đất, ai tránh khỏi ướt người, ai trốn khỏi tử vong?
Mưa tên dứt, bốn cường giả Kiếm Lư máu me đầy mình nhưng vẫn kiên
cường đứng bốn phương. Thân thể máu tươi giàn dụa. Không biết giây lát nữa,
những đệ tử kế tục tinh thần thô bạo tàn nhẫn của Tứ Cố Kiếm có ngã gục hay
không.
Còn Hà đạo nhân bên rìa võng kiếm thì đã bị bắn thủng như con nhím, chết
tới không thể chết thêm được nữa. Xưa kia cao thủ cửu phẩm Bắc Tề này oai
phong lẫm liệt thế nào, mà hôm nay trước quân lục hùng cường của đế quốc,
cũng phải bất lực.
Dù là cá nhân mạnh mẽ đến đâu cũng như con kiến con sâu trước một
vương triều hưng thịnh, trừ phi người đó đã mạnh phi thường, không còn giống
người nữa, như Đại tông sư chẳng hạn.
Mưa tên tạnh, Lang Đào máu me đầy mình cũng lui về. Lúc trước có ý che
chở Phạm Nhàn xông lên liều chết, song cuối cùng vẫn không thể xuyên qua
màn mưa tên dày đặc. Hai thanh loan đao phệ hồn chém hai tên khổ tu rồi cũng
phải lui về. Vai phải hắn còn cắm hai mũi tên sâu thấu xương, máu tươi nhỏ
giọt.
Hải Đường liếc nhìn hắn. Lang Đào không quay đầu, thản nhiên nói: "Bệ hạ
có lệnh, nhất định phải giữ hắn sống."
Lúc này người bị thương, kẻ đã chết, dù đều là những cường giả lẫy lừng
một phương, nhưng từ đầu đã không thể kết thành một khối, dũng mãnh phá
vây lao ra. Bởi nhìn thế trận triều đình Khánh Quốc, ngay từ đầu đã không để
lại chút hy vọng sống sót nào cho bọn họ.
o O o
Hoàng đế bình tĩnh nhìn từng cảnh tượng máu tanh dưới thành, trầm ngâm
một lát rồi nhẹ giọng phán: "Tiếp tục."
Ngay khi vụ ám sát ở Thái Cực Điện kết thúc, cuối cùng Hoàng đế cũng
cảm thấy nhẹ nhõm, xiềng xích vô hình trên người đã được cởi bỏ. Cho nên bệ
hạ mới lấy lại được vẻ tự tin bình tĩnh thong dong ngày xưa, bắt đầu sắp đặt mọi
việc một cách có trật tự.
Sau Đại Đông sơn, hay chính xác hơn là sau việc hơn hai mươi năm trước ở
Thái Bình biệt viện, điều khiến Khánh Đế vĩ đại lo sợ nhất trên đời là thiếu niên
che mặt bằng vải đen cùng cái rương biến mất.
Ở Thái Cực Điện, Khánh Đế đã đẩy Phạm Nhàn vào ngõ cụt nhưng cái
rương vẫn không xuất hiện, Ngũ Trúc vẫn im hơi lặng tiếng. Cuối cùng, Khánh
Dư đường cũng ngừng cảnh giác, ngài xác định cái rương kia không còn trên
người Phạm Nhàn, ít ra là bây giờ không còn, còn lão Ngũ... chắc hẳn đã bị nhốt
trong Thần Miếu, không thể thoát ra được nữa.
Hoàng đế híp mắt, nhìn đám cường giả giãy chết dưới thành, trong lòng lại
không chút gợn sóng. Đúng như Phạm Nhàn từng nghĩ, trên Đại Đông sơn còn
vậy, huống hồ là những nhân vật cửu phẩm kia. Trong lòng Hoàng đế không có
chút hưng phấn nào, bởi việc nhỏ nhoi này khó mà khiến ngài hài lòng. Ngài chỉ
đứng từ xa lặng lẽ nhìn Phạm Nhàn không rõ sinh tử, trong lòng sinh ra chút
mệt mỏi mờ nhạt.
Theo lệnh từ trên hoàng thành, quân tinh nhuệ Khánh Quốc vây quanh
quảng trường một lần nữa giương lên trường cung, mũi tên ổn định nhắm vào
đám cường giả máu me trong tuyết. Chúng không biết những sát thủ ấy là nhân
vật thần thánh gì, chỉ biết cứ bắn tên ra là cho dù bọn họ có lợi hại đến đâu cũng
chỉ có con đường chết.
Có lẽ vài tướng lĩnh hay binh sĩ thông minh đoán ra sự tồn tại của Tiểu
Phạm đại nhân, thấy được y, trong lòng hơi run sợ. Vì Phạm Nhàn ở Khánh
Quốc vốn là một huyền thoại, nhưng huyền thoại ấy sắp bị chính tay họ giết
chết. Chỉ cần là người Khánh Quốc, có lẽ đều rung động trước việc này.
Giống như Diệp Trọng tại ngã ba, Sử Phi sau lưng các cung thủ, Cung Điển
ở trên hoàng thành. Trong lòng ba vị đại thần quân đội Khánh Quốc cũng dấy
lên chút bi thương.
Nhưng quân lệnh khó trái, quân lệnh khó trái, mọi binh sĩ vẫn giương cung
nhắm bắn.
Đôi mắt Hoàng đế càng hẹp dần.
o O o
Nhưng Hoàng đế không hay biết, không ai có thể hay biết, trên nóc Trích
Tinh Lâu cách quảng trường hoàng thành khá xa, cũng có một người đang nhắm
vào Hoàng đế.
Trích Tinh lâu là kiến trúc cao thứ ba kinh đô, xưa kia là nơi quan thiên văn
quan sát tinh tú. Nhưng sau khi tiểu thư Diệp gia vào kinh, cho xây mới một
Quan Tinh đài trên núi ngoài thành, Trích Tinh Lâu dần bị bỏ hoang, ngoài
người hầu dọn dẹp hằng ngày, không ai chú ý tới nơi đây.
Trong thời tiên lạnh giá tuyết rơi tháng giêng Khánh Lịch năm thứ mười hai,
lại có một bóng người gầy gò nằm rạp trên mái Trích Tinh Lâu, một bộ áo lông
trắng đắt tiền khổng lồ phủ trên người hắn, khiến bộ y phục xanh của người sai
vặt trên người hắn bị che khuất.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mưa tên dày đặc, bốn cường giả Kiếm Lư bảo vệ bốn hướng, nhờ lực lượngcửu phẩm hùng hậu, kết thành một mạng kiếm võng, che chở những người cònlại bên trong võng kiếm, không biết đã chặt đứt, vỡ nát bao nhiêu mũi tên. Songsức người cũng có lúc cạn, khác xa ngày xưa Tam Thạch đại sư bị tên bắn loạnbên ngoài kinh đô. Hôm nay trước cửa hoàng thành có hàng vạn mũi tên nhưmưa rơi xuống đất, ai tránh khỏi ướt người, ai trốn khỏi tử vong?Mưa tên dứt, bốn cường giả Kiếm Lư máu me đầy mình nhưng vẫn kiêncường đứng bốn phương. Thân thể máu tươi giàn dụa. Không biết giây lát nữa,những đệ tử kế tục tinh thần thô bạo tàn nhẫn của Tứ Cố Kiếm có ngã gục haykhông.Còn Hà đạo nhân bên rìa võng kiếm thì đã bị bắn thủng như con nhím, chếttới không thể chết thêm được nữa. Xưa kia cao thủ cửu phẩm Bắc Tề này oaiphong lẫm liệt thế nào, mà hôm nay trước quân lục hùng cường của đế quốc,cũng phải bất lực.Dù là cá nhân mạnh mẽ đến đâu cũng như con kiến con sâu trước mộtvương triều hưng thịnh, trừ phi người đó đã mạnh phi thường, không còn giốngngười nữa, như Đại tông sư chẳng hạn.Mưa tên tạnh, Lang Đào máu me đầy mình cũng lui về. Lúc trước có ý chechở Phạm Nhàn xông lên liều chết, song cuối cùng vẫn không thể xuyên quamàn mưa tên dày đặc. Hai thanh loan đao phệ hồn chém hai tên khổ tu rồi cũngphải lui về. Vai phải hắn còn cắm hai mũi tên sâu thấu xương, máu tươi nhỏgiọt.Hải Đường liếc nhìn hắn. Lang Đào không quay đầu, thản nhiên nói: "Bệ hạcó lệnh, nhất định phải giữ hắn sống."Lúc này người bị thương, kẻ đã chết, dù đều là những cường giả lẫy lừngmột phương, nhưng từ đầu đã không thể kết thành một khối, dũng mãnh phávây lao ra. Bởi nhìn thế trận triều đình Khánh Quốc, ngay từ đầu đã không đểlại chút hy vọng sống sót nào cho bọn họ.o O oHoàng đế bình tĩnh nhìn từng cảnh tượng máu tanh dưới thành, trầm ngâmmột lát rồi nhẹ giọng phán: "Tiếp tục."Ngay khi vụ ám sát ở Thái Cực Điện kết thúc, cuối cùng Hoàng đế cũngcảm thấy nhẹ nhõm, xiềng xích vô hình trên người đã được cởi bỏ. Cho nên bệhạ mới lấy lại được vẻ tự tin bình tĩnh thong dong ngày xưa, bắt đầu sắp đặt mọiviệc một cách có trật tự.Sau Đại Đông sơn, hay chính xác hơn là sau việc hơn hai mươi năm trước ởThái Bình biệt viện, điều khiến Khánh Đế vĩ đại lo sợ nhất trên đời là thiếu niênche mặt bằng vải đen cùng cái rương biến mất.Ở Thái Cực Điện, Khánh Đế đã đẩy Phạm Nhàn vào ngõ cụt nhưng cáirương vẫn không xuất hiện, Ngũ Trúc vẫn im hơi lặng tiếng. Cuối cùng, KhánhDư đường cũng ngừng cảnh giác, ngài xác định cái rương kia không còn trênngười Phạm Nhàn, ít ra là bây giờ không còn, còn lão Ngũ... chắc hẳn đã bị nhốttrong Thần Miếu, không thể thoát ra được nữa.Hoàng đế híp mắt, nhìn đám cường giả giãy chết dưới thành, trong lòng lạikhông chút gợn sóng. Đúng như Phạm Nhàn từng nghĩ, trên Đại Đông sơn cònvậy, huống hồ là những nhân vật cửu phẩm kia. Trong lòng Hoàng đế không cóchút hưng phấn nào, bởi việc nhỏ nhoi này khó mà khiến ngài hài lòng. Ngài chỉđứng từ xa lặng lẽ nhìn Phạm Nhàn không rõ sinh tử, trong lòng sinh ra chútmệt mỏi mờ nhạt.Theo lệnh từ trên hoàng thành, quân tinh nhuệ Khánh Quốc vây quanhquảng trường một lần nữa giương lên trường cung, mũi tên ổn định nhắm vàođám cường giả máu me trong tuyết. Chúng không biết những sát thủ ấy là nhânvật thần thánh gì, chỉ biết cứ bắn tên ra là cho dù bọn họ có lợi hại đến đâu cũngchỉ có con đường chết.Có lẽ vài tướng lĩnh hay binh sĩ thông minh đoán ra sự tồn tại của TiểuPhạm đại nhân, thấy được y, trong lòng hơi run sợ. Vì Phạm Nhàn ở KhánhQuốc vốn là một huyền thoại, nhưng huyền thoại ấy sắp bị chính tay họ giếtchết. Chỉ cần là người Khánh Quốc, có lẽ đều rung động trước việc này.Giống như Diệp Trọng tại ngã ba, Sử Phi sau lưng các cung thủ, Cung Điểnở trên hoàng thành. Trong lòng ba vị đại thần quân đội Khánh Quốc cũng dấylên chút bi thương.Nhưng quân lệnh khó trái, quân lệnh khó trái, mọi binh sĩ vẫn giương cungnhắm bắn.Đôi mắt Hoàng đế càng hẹp dần.o O oNhưng Hoàng đế không hay biết, không ai có thể hay biết, trên nóc TríchTinh Lâu cách quảng trường hoàng thành khá xa, cũng có một người đang nhắmvào Hoàng đế.Trích Tinh lâu là kiến trúc cao thứ ba kinh đô, xưa kia là nơi quan thiên vănquan sát tinh tú. Nhưng sau khi tiểu thư Diệp gia vào kinh, cho xây mới mộtQuan Tinh đài trên núi ngoài thành, Trích Tinh Lâu dần bị bỏ hoang, ngoàingười hầu dọn dẹp hằng ngày, không ai chú ý tới nơi đây.Trong thời tiên lạnh giá tuyết rơi tháng giêng Khánh Lịch năm thứ mười hai,lại có một bóng người gầy gò nằm rạp trên mái Trích Tinh Lâu, một bộ áo lôngtrắng đắt tiền khổng lồ phủ trên người hắn, khiến bộ y phục xanh của người saivặt trên người hắn bị che khuất.