Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1974: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 19

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Người này ẩn nấp cực kỳ khéo léo, dưới sự che đậy của tuyết, hắn dườngnhư đã hòa vào mái hiên tuyết trắng của Trích Tinh Lâu.Trước áo lông trắng, một vật kim loại hình ống lạnh lẽo nhô ra, chính làkhẩu súng ngắm từng bắn chết Yến Tiểu Ất trên đồng cỏ xưa kia!Người dưới áo lông trắng nhẹ thở ra một hơi ấm, xoa nắn đôi bàn tay đôngcứng, mắt lại dán vào ống nhòm quang học, điều chỉnh hơi thở, dùng chân khítrấn tĩnh nhịp tim hồi hộp, cố định tầm nhìn vào Hoàng đế trên hoàng thành.Hoàng thành xa xôi, Hoàng đế gần trong tầm mắt. Hắn rất quen thuộc vớicảm giác này, hoàn cảnh hôm nay cũng không làm khó được hắn, vì tuyết đêmtrên Thương Sơn còn khắc nghiệt hơn tuyết trong kinh đô ngày hôm nay.Nòng súng dưới áo lông trắng hơi dịch chuyển, làm xong điều chỉnh cuốicùng. Ngón tay vững vàng chạm vào kim loại lạnh lẽo, không run rẩy chút nào,trầm ngâm ngắn ngủi rồi nhẹ nhàng kéo vào.Một tiếng vang nhỏ cất lên rồi biến thành tiếng động ầm ĩ, lại hóa thànhtiếng sấm, cuối cùng trở thành tiếng xé gió quái dị, hoa lửa tuyệt mỹ nhưngkhủng khiếp bắn tung tóe.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trích Tinh lâu cách Hoàng cung hai ba dặm về phía đông nam, khoảng cáchxa xôi ấy lại bị tuyết gió che phủ nên không ai chú ý đến chút động tĩnh nơi xakia. Tấm áo lông trắng trên Trích Tinh lâu rung động nhẹ, miệng súng phát ratiếng nổ lớn cùng khói lửa, nhưng âm thanh lan truyền chậm hơn tốc độ viênđạn rất nhiều.Ít ra trong khoảnh khắc đó, mọi người trên tường thành Hoàng cung, trướctháp canh vẫn lẳng lặng nhìn các cường giả sắp chết trong tuyết, tinh binhKhánh Quốc bốn phía không hề hay biết lưỡi hái tử thần đã xé không khí theocách mà con người không thể tưởng tượng được, tiếp cận Hoàng đế.Từ Trích Tinh lâu tới hoàng thành, dao động tử vong kia kéo dài khoảnghơn một giây, đủ thời gian cho một người chớp mắt vài lần. Nhưng Hoàng đếvẫn bình tĩnh nhìn xuống dưới thành, đương nhiên cũng không để ý đến tia lửathoáng hiện giữa cơn tuyết gió cách đó hai ba dặm.Vì thế, thời gian phản ứng của vị Đại tông sư đã cực kỳ ngắn ngủi. Khi cảmnhận được trong thiên địa bỗng xuất hiện một luồng khí tức chết chóc mà ngaycả bản thân cũng không thể chống cự, ngài chỉ kịp mở to mắt, sắc mặt tái nhợt,hào quang trong mắt tan rã, thân thể như làn khói vụt lui.Hoàng đế bị thương nặng, chân khí tiêu tốn rất nhiều, nhưng trước khoảnhkhắc sinh tử lại bộc phát năng lượng mà nhân loại không thể nắm giữ, biến mấttrong chớp mắt, như oan hồn lao ngược vào trong tháp canh!Rầm! Tiếng động ầm ầm vang lên, viên đạn tốc độ cao bay sượt qua bờ vaiánh vàng kia, tạo ra một lỗ thủng khoảng một thước vuông trên vách thành cứngrắn, sâu không biết bao nhiêu!Lúc này gạch xanh bắn tung tóe đường bắn, như nở một đóa hoa.Ngoài Hoàng đế lui lại nhanh như làn khói, dưới thành vẫn im lìm, thậm chíchẳng ai hay biết chuyện gì. Bởi trong khoảnh khắc đó, đóa hoa tàn bạo cònđang nở rộ bay tứ tung, những mảnh đá sắc nhọn trong không khí dường nhưtĩnh lặng, lẫn vào với tuyết bay khắp nơi.Như vậy, Hoàng đế tránh được phát đạn sao? Không hề. Bất kể vì sao, kẻphục kích trong Trích Tinh lâu đã chần chừ trong khoảnh khắc ngón tay siết cò,khiến phát đạn chắc chắn hạ thủ kia đã trượt. Nhưng ngay sau đó, phát thứ haiđến, theo sau tiếng nổ oanh vang như sấm sét của phát đạn thứ nhất.Tiếng súng thứ nhất mới vừa truyền tới quảng trường trước cung, viên đạnthứ hai đã bay đến, xuyên thủng cánh cửa gỗ tháp canh một lỗ to bằng nắm tay,bay vào bên trong tháp canh tĩnh mịch.Trên đời chẳng có súng nào bắn là chết, nhất là khi mục tiêu là một vị Đạitông sư thâm sâu khó lường. Do hôm nay kinh đô cấm thành nên thích kháchtrong đống tuyết trên mái Trích Tinh lâu đã chọn vị trí xa xôi để phục kích, kẻấy tính toán rõ ràng thời gian đạn bay trong không trung. Hắn chẳng hề hy vọngmột phát súng có thể hạ sát Hoàng đế, song biết rằng để tránh viên đạn ấy,Hoàng đế bệ hạ nhất định phải run rẩy khắp người, không dám lưu lại chút sứclực. Cảm giác chấn động về thể xác lẫn tinh thần ấy chắc chắn sẽ buộc Hoàngđế phải dùng hết bản lĩnh.Đó chính là tốc độ. Thích khách trên đỉnh lâu đã tính toán rõ phương hướngvà vận tốc lẩn tránh của Hoàng đế bệ hạ, tính được quãng đường di chuyểntrong nháy mắt. Ngón tay cực kỳ ổn định, hắn bóp cò lần thứ hai, bắn về phíaHoàng đế đã cạn kiệt sức lực. Thực ra toàn bộ hy vọng của hắn đặt hết vào viênđạn thứ hai!Trong thời gian ngắn ngủi đến thế, tính toán được nhiều điều như vậy rồiđưa ra kết luận chắc chắn về lựa chọn của Hoàng đế, rõ ràng tên thích khách kiarất hiểu tính cách của Hoàng đế bệ hạ, càng thấu hiểu sự cảnh giác và lo sợ củangài đối với khẩu súng... hay còn gọi là cái rương mà thế nhân biết đến.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Người này ẩn nấp cực kỳ khéo léo, dưới sự che đậy của tuyết, hắn dườngnhư đã hòa vào mái hiên tuyết trắng của Trích Tinh Lâu.Trước áo lông trắng, một vật kim loại hình ống lạnh lẽo nhô ra, chính làkhẩu súng ngắm từng bắn chết Yến Tiểu Ất trên đồng cỏ xưa kia!Người dưới áo lông trắng nhẹ thở ra một hơi ấm, xoa nắn đôi bàn tay đôngcứng, mắt lại dán vào ống nhòm quang học, điều chỉnh hơi thở, dùng chân khítrấn tĩnh nhịp tim hồi hộp, cố định tầm nhìn vào Hoàng đế trên hoàng thành.Hoàng thành xa xôi, Hoàng đế gần trong tầm mắt. Hắn rất quen thuộc vớicảm giác này, hoàn cảnh hôm nay cũng không làm khó được hắn, vì tuyết đêmtrên Thương Sơn còn khắc nghiệt hơn tuyết trong kinh đô ngày hôm nay.Nòng súng dưới áo lông trắng hơi dịch chuyển, làm xong điều chỉnh cuốicùng. Ngón tay vững vàng chạm vào kim loại lạnh lẽo, không run rẩy chút nào,trầm ngâm ngắn ngủi rồi nhẹ nhàng kéo vào.Một tiếng vang nhỏ cất lên rồi biến thành tiếng động ầm ĩ, lại hóa thànhtiếng sấm, cuối cùng trở thành tiếng xé gió quái dị, hoa lửa tuyệt mỹ nhưngkhủng khiếp bắn tung tóe.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trích Tinh lâu cách Hoàng cung hai ba dặm về phía đông nam, khoảng cáchxa xôi ấy lại bị tuyết gió che phủ nên không ai chú ý đến chút động tĩnh nơi xakia. Tấm áo lông trắng trên Trích Tinh lâu rung động nhẹ, miệng súng phát ratiếng nổ lớn cùng khói lửa, nhưng âm thanh lan truyền chậm hơn tốc độ viênđạn rất nhiều.Ít ra trong khoảnh khắc đó, mọi người trên tường thành Hoàng cung, trướctháp canh vẫn lẳng lặng nhìn các cường giả sắp chết trong tuyết, tinh binhKhánh Quốc bốn phía không hề hay biết lưỡi hái tử thần đã xé không khí theocách mà con người không thể tưởng tượng được, tiếp cận Hoàng đế.Từ Trích Tinh lâu tới hoàng thành, dao động tử vong kia kéo dài khoảnghơn một giây, đủ thời gian cho một người chớp mắt vài lần. Nhưng Hoàng đếvẫn bình tĩnh nhìn xuống dưới thành, đương nhiên cũng không để ý đến tia lửathoáng hiện giữa cơn tuyết gió cách đó hai ba dặm.Vì thế, thời gian phản ứng của vị Đại tông sư đã cực kỳ ngắn ngủi. Khi cảmnhận được trong thiên địa bỗng xuất hiện một luồng khí tức chết chóc mà ngaycả bản thân cũng không thể chống cự, ngài chỉ kịp mở to mắt, sắc mặt tái nhợt,hào quang trong mắt tan rã, thân thể như làn khói vụt lui.Hoàng đế bị thương nặng, chân khí tiêu tốn rất nhiều, nhưng trước khoảnhkhắc sinh tử lại bộc phát năng lượng mà nhân loại không thể nắm giữ, biến mấttrong chớp mắt, như oan hồn lao ngược vào trong tháp canh!Rầm! Tiếng động ầm ầm vang lên, viên đạn tốc độ cao bay sượt qua bờ vaiánh vàng kia, tạo ra một lỗ thủng khoảng một thước vuông trên vách thành cứngrắn, sâu không biết bao nhiêu!Lúc này gạch xanh bắn tung tóe đường bắn, như nở một đóa hoa.Ngoài Hoàng đế lui lại nhanh như làn khói, dưới thành vẫn im lìm, thậm chíchẳng ai hay biết chuyện gì. Bởi trong khoảnh khắc đó, đóa hoa tàn bạo cònđang nở rộ bay tứ tung, những mảnh đá sắc nhọn trong không khí dường nhưtĩnh lặng, lẫn vào với tuyết bay khắp nơi.Như vậy, Hoàng đế tránh được phát đạn sao? Không hề. Bất kể vì sao, kẻphục kích trong Trích Tinh lâu đã chần chừ trong khoảnh khắc ngón tay siết cò,khiến phát đạn chắc chắn hạ thủ kia đã trượt. Nhưng ngay sau đó, phát thứ haiđến, theo sau tiếng nổ oanh vang như sấm sét của phát đạn thứ nhất.Tiếng súng thứ nhất mới vừa truyền tới quảng trường trước cung, viên đạnthứ hai đã bay đến, xuyên thủng cánh cửa gỗ tháp canh một lỗ to bằng nắm tay,bay vào bên trong tháp canh tĩnh mịch.Trên đời chẳng có súng nào bắn là chết, nhất là khi mục tiêu là một vị Đạitông sư thâm sâu khó lường. Do hôm nay kinh đô cấm thành nên thích kháchtrong đống tuyết trên mái Trích Tinh lâu đã chọn vị trí xa xôi để phục kích, kẻấy tính toán rõ ràng thời gian đạn bay trong không trung. Hắn chẳng hề hy vọngmột phát súng có thể hạ sát Hoàng đế, song biết rằng để tránh viên đạn ấy,Hoàng đế bệ hạ nhất định phải run rẩy khắp người, không dám lưu lại chút sứclực. Cảm giác chấn động về thể xác lẫn tinh thần ấy chắc chắn sẽ buộc Hoàngđế phải dùng hết bản lĩnh.Đó chính là tốc độ. Thích khách trên đỉnh lâu đã tính toán rõ phương hướngvà vận tốc lẩn tránh của Hoàng đế bệ hạ, tính được quãng đường di chuyểntrong nháy mắt. Ngón tay cực kỳ ổn định, hắn bóp cò lần thứ hai, bắn về phíaHoàng đế đã cạn kiệt sức lực. Thực ra toàn bộ hy vọng của hắn đặt hết vào viênđạn thứ hai!Trong thời gian ngắn ngủi đến thế, tính toán được nhiều điều như vậy rồiđưa ra kết luận chắc chắn về lựa chọn của Hoàng đế, rõ ràng tên thích khách kiarất hiểu tính cách của Hoàng đế bệ hạ, càng thấu hiểu sự cảnh giác và lo sợ củangài đối với khẩu súng... hay còn gọi là cái rương mà thế nhân biết đến.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Người này ẩn nấp cực kỳ khéo léo, dưới sự che đậy của tuyết, hắn dườngnhư đã hòa vào mái hiên tuyết trắng của Trích Tinh Lâu.Trước áo lông trắng, một vật kim loại hình ống lạnh lẽo nhô ra, chính làkhẩu súng ngắm từng bắn chết Yến Tiểu Ất trên đồng cỏ xưa kia!Người dưới áo lông trắng nhẹ thở ra một hơi ấm, xoa nắn đôi bàn tay đôngcứng, mắt lại dán vào ống nhòm quang học, điều chỉnh hơi thở, dùng chân khítrấn tĩnh nhịp tim hồi hộp, cố định tầm nhìn vào Hoàng đế trên hoàng thành.Hoàng thành xa xôi, Hoàng đế gần trong tầm mắt. Hắn rất quen thuộc vớicảm giác này, hoàn cảnh hôm nay cũng không làm khó được hắn, vì tuyết đêmtrên Thương Sơn còn khắc nghiệt hơn tuyết trong kinh đô ngày hôm nay.Nòng súng dưới áo lông trắng hơi dịch chuyển, làm xong điều chỉnh cuốicùng. Ngón tay vững vàng chạm vào kim loại lạnh lẽo, không run rẩy chút nào,trầm ngâm ngắn ngủi rồi nhẹ nhàng kéo vào.Một tiếng vang nhỏ cất lên rồi biến thành tiếng động ầm ĩ, lại hóa thànhtiếng sấm, cuối cùng trở thành tiếng xé gió quái dị, hoa lửa tuyệt mỹ nhưngkhủng khiếp bắn tung tóe.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trích Tinh lâu cách Hoàng cung hai ba dặm về phía đông nam, khoảng cáchxa xôi ấy lại bị tuyết gió che phủ nên không ai chú ý đến chút động tĩnh nơi xakia. Tấm áo lông trắng trên Trích Tinh lâu rung động nhẹ, miệng súng phát ratiếng nổ lớn cùng khói lửa, nhưng âm thanh lan truyền chậm hơn tốc độ viênđạn rất nhiều.Ít ra trong khoảnh khắc đó, mọi người trên tường thành Hoàng cung, trướctháp canh vẫn lẳng lặng nhìn các cường giả sắp chết trong tuyết, tinh binhKhánh Quốc bốn phía không hề hay biết lưỡi hái tử thần đã xé không khí theocách mà con người không thể tưởng tượng được, tiếp cận Hoàng đế.Từ Trích Tinh lâu tới hoàng thành, dao động tử vong kia kéo dài khoảnghơn một giây, đủ thời gian cho một người chớp mắt vài lần. Nhưng Hoàng đếvẫn bình tĩnh nhìn xuống dưới thành, đương nhiên cũng không để ý đến tia lửathoáng hiện giữa cơn tuyết gió cách đó hai ba dặm.Vì thế, thời gian phản ứng của vị Đại tông sư đã cực kỳ ngắn ngủi. Khi cảmnhận được trong thiên địa bỗng xuất hiện một luồng khí tức chết chóc mà ngaycả bản thân cũng không thể chống cự, ngài chỉ kịp mở to mắt, sắc mặt tái nhợt,hào quang trong mắt tan rã, thân thể như làn khói vụt lui.Hoàng đế bị thương nặng, chân khí tiêu tốn rất nhiều, nhưng trước khoảnhkhắc sinh tử lại bộc phát năng lượng mà nhân loại không thể nắm giữ, biến mấttrong chớp mắt, như oan hồn lao ngược vào trong tháp canh!Rầm! Tiếng động ầm ầm vang lên, viên đạn tốc độ cao bay sượt qua bờ vaiánh vàng kia, tạo ra một lỗ thủng khoảng một thước vuông trên vách thành cứngrắn, sâu không biết bao nhiêu!Lúc này gạch xanh bắn tung tóe đường bắn, như nở một đóa hoa.Ngoài Hoàng đế lui lại nhanh như làn khói, dưới thành vẫn im lìm, thậm chíchẳng ai hay biết chuyện gì. Bởi trong khoảnh khắc đó, đóa hoa tàn bạo cònđang nở rộ bay tứ tung, những mảnh đá sắc nhọn trong không khí dường nhưtĩnh lặng, lẫn vào với tuyết bay khắp nơi.Như vậy, Hoàng đế tránh được phát đạn sao? Không hề. Bất kể vì sao, kẻphục kích trong Trích Tinh lâu đã chần chừ trong khoảnh khắc ngón tay siết cò,khiến phát đạn chắc chắn hạ thủ kia đã trượt. Nhưng ngay sau đó, phát thứ haiđến, theo sau tiếng nổ oanh vang như sấm sét của phát đạn thứ nhất.Tiếng súng thứ nhất mới vừa truyền tới quảng trường trước cung, viên đạnthứ hai đã bay đến, xuyên thủng cánh cửa gỗ tháp canh một lỗ to bằng nắm tay,bay vào bên trong tháp canh tĩnh mịch.Trên đời chẳng có súng nào bắn là chết, nhất là khi mục tiêu là một vị Đạitông sư thâm sâu khó lường. Do hôm nay kinh đô cấm thành nên thích kháchtrong đống tuyết trên mái Trích Tinh lâu đã chọn vị trí xa xôi để phục kích, kẻấy tính toán rõ ràng thời gian đạn bay trong không trung. Hắn chẳng hề hy vọngmột phát súng có thể hạ sát Hoàng đế, song biết rằng để tránh viên đạn ấy,Hoàng đế bệ hạ nhất định phải run rẩy khắp người, không dám lưu lại chút sứclực. Cảm giác chấn động về thể xác lẫn tinh thần ấy chắc chắn sẽ buộc Hoàngđế phải dùng hết bản lĩnh.Đó chính là tốc độ. Thích khách trên đỉnh lâu đã tính toán rõ phương hướngvà vận tốc lẩn tránh của Hoàng đế bệ hạ, tính được quãng đường di chuyểntrong nháy mắt. Ngón tay cực kỳ ổn định, hắn bóp cò lần thứ hai, bắn về phíaHoàng đế đã cạn kiệt sức lực. Thực ra toàn bộ hy vọng của hắn đặt hết vào viênđạn thứ hai!Trong thời gian ngắn ngủi đến thế, tính toán được nhiều điều như vậy rồiđưa ra kết luận chắc chắn về lựa chọn của Hoàng đế, rõ ràng tên thích khách kiarất hiểu tính cách của Hoàng đế bệ hạ, càng thấu hiểu sự cảnh giác và lo sợ củangài đối với khẩu súng... hay còn gọi là cái rương mà thế nhân biết đến.

Chương 1974: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 19