Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1978: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 23
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ai cũng hiểu việc giết Phạm Nhàn có ý nghĩa thế nào, mối ân oán thình thùgiữa Tiểu Phạm đại nhân và bệ hạ ai cũng rõ như ban ngày, nếu không có lệnhrõ ràng của bệ hạ, không ai dám bắn tên. Nhưng lúc này, các tướng dưới thànhkhông hề hay biết Hoàng đế đã bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh.Bầu không khí im lặng kỳ lạ này cũng không kéo dài lâu. Đối diện tình thếcăng thẳng, các tướng Khánh quân vẫn có quyền chủ động, dù chỉ ở ngoài cung.Sử Phi đại tướng đang nhìn chằm chằm vào đám người bị vây giữa tuyết, thấybọn họ nhận ra điều bất thường trên thành và muốn phá vây. Nhưng dù từngmột mình thu phục đại doanh phía bắc của Yến Tiểu Ất, lần này Sử Phi vẫnkhông trực tiếp ra lệnh tấn công, mà nhờ phó tướng bên cạnh, một phần vì nỗisợ vô hình khiến hắn chọn cách này, phần khác như mọi quan văn võ KhánhQuốc, Sử Phi cũng không bao giờ muốn Phạm Nhàn chết trên tay mình.Ý nghĩ đó đã cứu mạng Sử Phi, bởi vừa lúc phó tướng bên cạnh giơ cao cờhiệu thì đổ sập xuống đất.Không phải không cưỡi ngựa vững vàng, cũng chẳng phải vì lý do nào khác,mà vì theo người phó tướng, con ngựa dưới thân cũng lăn xuống tuyết, máu tươinhanh chóng thấm đỏ tuyết trắng.Con ngươi Sử Phi co rút lại, mặt mày tái mét nhìn máu thịt của phó tướngbên cạnh. Biết nếu lúc trước mình ra lệnh thì bây giờ đã chết rồi. Ai có thể chặnđứng đòn đánh vô hình, không thể đoán trước từ trên trời giáng xuống!Sử Phi cũng hiểu rõ nguyên nhân gây nên hỗn loạn trên thành là gì, chỉ cóđiều... bệ hạ còn sống hay không?Sau phút hỗn loạn, Hoàng thành lại chìm vào yên lặng tựa như chết, kỷ luậtcủa quân đội Khánh Quốc thật sự là số một thiên hạ. Nhưng dưới sự đe dọakhủng khiếp của từ phát súng từ trên trời, ai dám tự tiện hành động? Sắc mặtcác binh sĩ đều trắng bệch, thậm chí xanh mét. Họ đợi chờ ý chỉ của bệ hạ,nhưng bệ hạ không còn xuất hiện trên hoàng thành.Lại một tiếng súng vang, cắt ngang sự tĩnh lặng của quảng trường trướccung, một vị khổ tu sĩ đội mũ rộng vành, muốn lôi kéo đám binh sĩ im lặngxông lên nhưng bị bắn gục ngay trên tuyết, không kịp run rẩy, biến thành thithể.Im lặng như tờ.Lại một tiếng súng nữa.Lại im lặng như tờ.Tiếp một tiếng súng vang lên.Cứ thế bốn lần, trên mặt tuyết đã thêm bốn thi thể, tiếng súng im bặt, dườngnhư sẽ không bao giờ vang lên nữa. Mọi người trong Hoàng thành đều hiểu rõ,vị thích khách tuyệt đỉnh có thể thi triển đòn đánh từ trên trời này đang cảnh cáotriều đình Khánh Quốc không được có bất kỳ động thái nào. Bất cứ ai dám cửđộng trên mặt tuyết trắng này đều sẽ là mục tiêu bắt buộc phải giết của hắn.Một tiếng động vang lên, một người chết, một thi thể máu me nằm trêntuyết, chưa bao giờ có gì bất ngờ. Lời tuyên bố lạnh lùng, im lặng như vậykhiến trái tim mọi người đông cứng.Đây là một người đang thách thức cả một quốc gia.Bầu không khí im lặng như chết kéo dài không biết bao lâu, đám ngựa cũngbắt đầu bất an đạp móng, văng tuyết lên. Những cường giả bị vây trong tuyếtdường như cũng không muốn chọc giận thần kinh căng thẳng của đại quânKhánh Quốc, không chọn cách phá vây.Không ai biết tiếng động lạ kỳ xuyên qua bầu trời tuyết rơi kia là thế nào,làm sao lại khiến người ta chết đi được.Diệp Trọng ngồi trên lưng ngựa, toàn thân khôi giáp, dẫn theo kỵ binh tinhnhuệ đủ sức giết sạch đám người trong tuyết chỉ với hai đợt tấn công, nhưnghắn vẫn im lìm. Dù với thực lực cửu phẩm hùng mạnh, hắn nghe ra tiếng độngphát ra từ phía sau, cảm nhận được thích khách trên bầu trời kia kia không thểbao quát cả khung cảnh, vẫn có góc chết. Nếu kỵ binh xông lên bây giờ, có lẽthích khách kia không thể ngăn cản nổi.Nhưng Diệp Trọng vẫn im lìm ngồi trên lưng ngựa. Lúc này bệ hạ sinh tửbất định, địa vị cao nhất là hắn, vậy mà hắn không nói lời nào, giống như hìnhảnh nhiều năm qua trong triều đình, không bao giờ lộ diện nhưng cũng chẳng aidám xem thường.Lý do Diệp Trọng không động đậy rất đơn giản, không phải vì không cómệnh lệnh của bệ hạ, mà bởi ông biết những thứ cướp mạng người, đâm xuyêntừ trên trời xuống là gì, tiếng động đó là gì.Là cái rương, cái rương lần thứ hai xuất hiện trên đời, Diệp Trọng hạ mí mắtxuống, lờ đi ánh mắt nóng rực của các tướng lĩnh, giống như đang ngủ say,nhưng trong lòng sóng gió dâng trào.Khi sự việc Thái Bình biệt viện bùng nổ, ông đã bị Hoàng đế điều đến ĐịnhChâu làm hậu quân, rõ ràng Hoàng đế không tin tưởng vào lập trường của DiệpTrọng trong chuyện giữa mình và Diệp Khinh Mi. Còn nhớ năm đó, khi DiệpKhinh Mi mới vào kinh đô đã đánh nhau với Diệp Trọng trẻ tuổi. Diệp Trọngquá hiểu rõ những người hồi đó, dù ông chưa từng lên tiếng nhưng không cónghĩa là ông không biết chuyện cái rương, không hiểu chuyện Thái Bình biệtviện, cũng như lý do Trần Bình Bình phản bội Hoàng đế.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ai cũng hiểu việc giết Phạm Nhàn có ý nghĩa thế nào, mối ân oán thình thù
giữa Tiểu Phạm đại nhân và bệ hạ ai cũng rõ như ban ngày, nếu không có lệnh
rõ ràng của bệ hạ, không ai dám bắn tên. Nhưng lúc này, các tướng dưới thành
không hề hay biết Hoàng đế đã bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh.
Bầu không khí im lặng kỳ lạ này cũng không kéo dài lâu. Đối diện tình thế
căng thẳng, các tướng Khánh quân vẫn có quyền chủ động, dù chỉ ở ngoài cung.
Sử Phi đại tướng đang nhìn chằm chằm vào đám người bị vây giữa tuyết, thấy
bọn họ nhận ra điều bất thường trên thành và muốn phá vây. Nhưng dù từng
một mình thu phục đại doanh phía bắc của Yến Tiểu Ất, lần này Sử Phi vẫn
không trực tiếp ra lệnh tấn công, mà nhờ phó tướng bên cạnh, một phần vì nỗi
sợ vô hình khiến hắn chọn cách này, phần khác như mọi quan văn võ Khánh
Quốc, Sử Phi cũng không bao giờ muốn Phạm Nhàn chết trên tay mình.
Ý nghĩ đó đã cứu mạng Sử Phi, bởi vừa lúc phó tướng bên cạnh giơ cao cờ
hiệu thì đổ sập xuống đất.
Không phải không cưỡi ngựa vững vàng, cũng chẳng phải vì lý do nào khác,
mà vì theo người phó tướng, con ngựa dưới thân cũng lăn xuống tuyết, máu tươi
nhanh chóng thấm đỏ tuyết trắng.
Con ngươi Sử Phi co rút lại, mặt mày tái mét nhìn máu thịt của phó tướng
bên cạnh. Biết nếu lúc trước mình ra lệnh thì bây giờ đã chết rồi. Ai có thể chặn
đứng đòn đánh vô hình, không thể đoán trước từ trên trời giáng xuống!
Sử Phi cũng hiểu rõ nguyên nhân gây nên hỗn loạn trên thành là gì, chỉ có
điều... bệ hạ còn sống hay không?
Sau phút hỗn loạn, Hoàng thành lại chìm vào yên lặng tựa như chết, kỷ luật
của quân đội Khánh Quốc thật sự là số một thiên hạ. Nhưng dưới sự đe dọa
khủng khiếp của từ phát súng từ trên trời, ai dám tự tiện hành động? Sắc mặt
các binh sĩ đều trắng bệch, thậm chí xanh mét. Họ đợi chờ ý chỉ của bệ hạ,
nhưng bệ hạ không còn xuất hiện trên hoàng thành.
Lại một tiếng súng vang, cắt ngang sự tĩnh lặng của quảng trường trước
cung, một vị khổ tu sĩ đội mũ rộng vành, muốn lôi kéo đám binh sĩ im lặng
xông lên nhưng bị bắn gục ngay trên tuyết, không kịp run rẩy, biến thành thi
thể.
Im lặng như tờ.
Lại một tiếng súng nữa.
Lại im lặng như tờ.
Tiếp một tiếng súng vang lên.
Cứ thế bốn lần, trên mặt tuyết đã thêm bốn thi thể, tiếng súng im bặt, dường
như sẽ không bao giờ vang lên nữa. Mọi người trong Hoàng thành đều hiểu rõ,
vị thích khách tuyệt đỉnh có thể thi triển đòn đánh từ trên trời này đang cảnh cáo
triều đình Khánh Quốc không được có bất kỳ động thái nào. Bất cứ ai dám cử
động trên mặt tuyết trắng này đều sẽ là mục tiêu bắt buộc phải giết của hắn.
Một tiếng động vang lên, một người chết, một thi thể máu me nằm trên
tuyết, chưa bao giờ có gì bất ngờ. Lời tuyên bố lạnh lùng, im lặng như vậy
khiến trái tim mọi người đông cứng.
Đây là một người đang thách thức cả một quốc gia.
Bầu không khí im lặng như chết kéo dài không biết bao lâu, đám ngựa cũng
bắt đầu bất an đạp móng, văng tuyết lên. Những cường giả bị vây trong tuyết
dường như cũng không muốn chọc giận thần kinh căng thẳng của đại quân
Khánh Quốc, không chọn cách phá vây.
Không ai biết tiếng động lạ kỳ xuyên qua bầu trời tuyết rơi kia là thế nào,
làm sao lại khiến người ta chết đi được.
<>
Diệp Trọng ngồi trên lưng ngựa, toàn thân khôi giáp, dẫn theo kỵ binh tinh
nhuệ đủ sức giết sạch đám người trong tuyết chỉ với hai đợt tấn công, nhưng
hắn vẫn im lìm. Dù với thực lực cửu phẩm hùng mạnh, hắn nghe ra tiếng động
phát ra từ phía sau, cảm nhận được thích khách trên bầu trời kia kia không thể
bao quát cả khung cảnh, vẫn có góc chết. Nếu kỵ binh xông lên bây giờ, có lẽ
thích khách kia không thể ngăn cản nổi.
Nhưng Diệp Trọng vẫn im lìm ngồi trên lưng ngựa. Lúc này bệ hạ sinh tử
bất định, địa vị cao nhất là hắn, vậy mà hắn không nói lời nào, giống như hình
ảnh nhiều năm qua trong triều đình, không bao giờ lộ diện nhưng cũng chẳng ai
dám xem thường.
Lý do Diệp Trọng không động đậy rất đơn giản, không phải vì không có
mệnh lệnh của bệ hạ, mà bởi ông biết những thứ cướp mạng người, đâm xuyên
từ trên trời xuống là gì, tiếng động đó là gì.
Là cái rương, cái rương lần thứ hai xuất hiện trên đời, Diệp Trọng hạ mí mắt
xuống, lờ đi ánh mắt nóng rực của các tướng lĩnh, giống như đang ngủ say,
nhưng trong lòng sóng gió dâng trào.
Khi sự việc Thái Bình biệt viện bùng nổ, ông đã bị Hoàng đế điều đến Định
Châu làm hậu quân, rõ ràng Hoàng đế không tin tưởng vào lập trường của Diệp
Trọng trong chuyện giữa mình và Diệp Khinh Mi. Còn nhớ năm đó, khi Diệp
Khinh Mi mới vào kinh đô đã đánh nhau với Diệp Trọng trẻ tuổi. Diệp Trọng
quá hiểu rõ những người hồi đó, dù ông chưa từng lên tiếng nhưng không có
nghĩa là ông không biết chuyện cái rương, không hiểu chuyện Thái Bình biệt
viện, cũng như lý do Trần Bình Bình phản bội Hoàng đế.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ai cũng hiểu việc giết Phạm Nhàn có ý nghĩa thế nào, mối ân oán thình thùgiữa Tiểu Phạm đại nhân và bệ hạ ai cũng rõ như ban ngày, nếu không có lệnhrõ ràng của bệ hạ, không ai dám bắn tên. Nhưng lúc này, các tướng dưới thànhkhông hề hay biết Hoàng đế đã bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh.Bầu không khí im lặng kỳ lạ này cũng không kéo dài lâu. Đối diện tình thếcăng thẳng, các tướng Khánh quân vẫn có quyền chủ động, dù chỉ ở ngoài cung.Sử Phi đại tướng đang nhìn chằm chằm vào đám người bị vây giữa tuyết, thấybọn họ nhận ra điều bất thường trên thành và muốn phá vây. Nhưng dù từngmột mình thu phục đại doanh phía bắc của Yến Tiểu Ất, lần này Sử Phi vẫnkhông trực tiếp ra lệnh tấn công, mà nhờ phó tướng bên cạnh, một phần vì nỗisợ vô hình khiến hắn chọn cách này, phần khác như mọi quan văn võ KhánhQuốc, Sử Phi cũng không bao giờ muốn Phạm Nhàn chết trên tay mình.Ý nghĩ đó đã cứu mạng Sử Phi, bởi vừa lúc phó tướng bên cạnh giơ cao cờhiệu thì đổ sập xuống đất.Không phải không cưỡi ngựa vững vàng, cũng chẳng phải vì lý do nào khác,mà vì theo người phó tướng, con ngựa dưới thân cũng lăn xuống tuyết, máu tươinhanh chóng thấm đỏ tuyết trắng.Con ngươi Sử Phi co rút lại, mặt mày tái mét nhìn máu thịt của phó tướngbên cạnh. Biết nếu lúc trước mình ra lệnh thì bây giờ đã chết rồi. Ai có thể chặnđứng đòn đánh vô hình, không thể đoán trước từ trên trời giáng xuống!Sử Phi cũng hiểu rõ nguyên nhân gây nên hỗn loạn trên thành là gì, chỉ cóđiều... bệ hạ còn sống hay không?Sau phút hỗn loạn, Hoàng thành lại chìm vào yên lặng tựa như chết, kỷ luậtcủa quân đội Khánh Quốc thật sự là số một thiên hạ. Nhưng dưới sự đe dọakhủng khiếp của từ phát súng từ trên trời, ai dám tự tiện hành động? Sắc mặtcác binh sĩ đều trắng bệch, thậm chí xanh mét. Họ đợi chờ ý chỉ của bệ hạ,nhưng bệ hạ không còn xuất hiện trên hoàng thành.Lại một tiếng súng vang, cắt ngang sự tĩnh lặng của quảng trường trướccung, một vị khổ tu sĩ đội mũ rộng vành, muốn lôi kéo đám binh sĩ im lặngxông lên nhưng bị bắn gục ngay trên tuyết, không kịp run rẩy, biến thành thithể.Im lặng như tờ.Lại một tiếng súng nữa.Lại im lặng như tờ.Tiếp một tiếng súng vang lên.Cứ thế bốn lần, trên mặt tuyết đã thêm bốn thi thể, tiếng súng im bặt, dườngnhư sẽ không bao giờ vang lên nữa. Mọi người trong Hoàng thành đều hiểu rõ,vị thích khách tuyệt đỉnh có thể thi triển đòn đánh từ trên trời này đang cảnh cáotriều đình Khánh Quốc không được có bất kỳ động thái nào. Bất cứ ai dám cửđộng trên mặt tuyết trắng này đều sẽ là mục tiêu bắt buộc phải giết của hắn.Một tiếng động vang lên, một người chết, một thi thể máu me nằm trêntuyết, chưa bao giờ có gì bất ngờ. Lời tuyên bố lạnh lùng, im lặng như vậykhiến trái tim mọi người đông cứng.Đây là một người đang thách thức cả một quốc gia.Bầu không khí im lặng như chết kéo dài không biết bao lâu, đám ngựa cũngbắt đầu bất an đạp móng, văng tuyết lên. Những cường giả bị vây trong tuyếtdường như cũng không muốn chọc giận thần kinh căng thẳng của đại quânKhánh Quốc, không chọn cách phá vây.Không ai biết tiếng động lạ kỳ xuyên qua bầu trời tuyết rơi kia là thế nào,làm sao lại khiến người ta chết đi được.Diệp Trọng ngồi trên lưng ngựa, toàn thân khôi giáp, dẫn theo kỵ binh tinhnhuệ đủ sức giết sạch đám người trong tuyết chỉ với hai đợt tấn công, nhưnghắn vẫn im lìm. Dù với thực lực cửu phẩm hùng mạnh, hắn nghe ra tiếng độngphát ra từ phía sau, cảm nhận được thích khách trên bầu trời kia kia không thểbao quát cả khung cảnh, vẫn có góc chết. Nếu kỵ binh xông lên bây giờ, có lẽthích khách kia không thể ngăn cản nổi.Nhưng Diệp Trọng vẫn im lìm ngồi trên lưng ngựa. Lúc này bệ hạ sinh tửbất định, địa vị cao nhất là hắn, vậy mà hắn không nói lời nào, giống như hìnhảnh nhiều năm qua trong triều đình, không bao giờ lộ diện nhưng cũng chẳng aidám xem thường.Lý do Diệp Trọng không động đậy rất đơn giản, không phải vì không cómệnh lệnh của bệ hạ, mà bởi ông biết những thứ cướp mạng người, đâm xuyêntừ trên trời xuống là gì, tiếng động đó là gì.Là cái rương, cái rương lần thứ hai xuất hiện trên đời, Diệp Trọng hạ mí mắtxuống, lờ đi ánh mắt nóng rực của các tướng lĩnh, giống như đang ngủ say,nhưng trong lòng sóng gió dâng trào.Khi sự việc Thái Bình biệt viện bùng nổ, ông đã bị Hoàng đế điều đến ĐịnhChâu làm hậu quân, rõ ràng Hoàng đế không tin tưởng vào lập trường của DiệpTrọng trong chuyện giữa mình và Diệp Khinh Mi. Còn nhớ năm đó, khi DiệpKhinh Mi mới vào kinh đô đã đánh nhau với Diệp Trọng trẻ tuổi. Diệp Trọngquá hiểu rõ những người hồi đó, dù ông chưa từng lên tiếng nhưng không cónghĩa là ông không biết chuyện cái rương, không hiểu chuyện Thái Bình biệtviện, cũng như lý do Trần Bình Bình phản bội Hoàng đế.