Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1981: Giả sơn 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Có điều, gian nhà vẫn hoang vắng như xưa, giấy bút còn để nguyên trênbàn, mực khô cứng trong nghiên, thùng nước ngoài giếng nghiên, chắc đã lâukhông ai lui tới. Dĩ nhiên Phạm Nhàn cũng không có mặt ở đây.Ngôn Băng Vân đứng trước cổng gian nhà, nhíu mày , thầm nghĩ Việntrưởng hiện giờ trốn ở đâu? Mặc dù Tiểu Ngôn công tử hiện là Viện trưởngGiám Sát viện được triều đình công nhận, nhưng thực tế, giống như hầu hếtquan lại trong viện, hắn vẫn mặc nhiên coi Phạm Viện trưởng là người đứng đầuGiám Sát viện.Kinh đô đã phong tỏa, lệnh truy nã được ban ra, các nha dịch và dân chúngở đường phố đã biến thành một lưới giăng khắp nơi. Mọi người đều biết GiámSát viện có không ít điểm bí mật trong thành, cộng với khả năng ẩn nấp quỷquyệt của Phạm Viện trưởng, không ai dám chắc mình có thể bắt được y. Nhưnghôm nay tình hình có phần khác biệt. Thứ nhất, những điểm bí mật ấy khôngcòn là bí mật với triều đình. Điều quan trọng nhất, trước đó Ngôn Băng Vân đãbiết Phạm Viện trưởng bị thương nặng, không còn dũng mãnh như xưa, nếukhông có ai tiếp tay, vết thương khó lành, y sẽ không thể chạy xa được.Nhưng Phạm Nhàn đang ở đâu? Việc truy lùng đã kéo dài nửa ngày, cả kinhđô đã bị lục tung lên. Mười ba cổng thành kiểm soát chặt chẽ, tất cả đại thầntrong triều đoán chắc Phạm Nhàn không thể ra khỏi thành.Ngôn Băng Vân cau mày chặt hơn, thở hơi ấm vào tay xoa xoa gương mặtmệt mỏi, cố gắng bình tĩnh lại rồi phất tay ra lệnh cho quan viên Giám Sát việntiếp tục tìm kiếm.Việc truy lùng kéo dài đến đêm khuya, ngay cả phủ Tĩnh Vương và phủLiễu quốc công cũng bị lục soát, nhưng vẫn chẳng thấy tung tích Phạm Nhàn.Mọi người không khỏi rùng mình, nếu như vị đại nhân này còn sống sót và trốnthoát khỏi kinh đô, phản bội Đại Khánh, không biết sẽ gây ra biến động gì chothiên hạ.o O oNgôn Băng Vân mệt mỏi trở về phủ. Hắn không vào thỉnh an phụ thân màthẳng tiến về phòng, ăn vài miếng đồ ăn nóng do bếp chuẩn bị, lau mặt bằngkhăn nóng do thê tử đưa rồi ngồi thừ người trên ghế.“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Uyển Nhi nhìn nét lo âu trên lông mày của hắn,nhỏ nhẹ hỏi.Nét mặt lạnh băng của Ngôn Băng Vân thoáng nụ cười đắng, im lặng mộtlúc mới nói: “Phải nói là ta rất tán thưởng hắn ta. Nghe nói trước khi rời quảngtrường, hắn đã bị Hoàng đế bệ hạ hạ gục, không thể hồi phục nhanh chóng. Hơnnữa, hắn đã tách khỏi đội ngũ thích khách để thu hút sự truy đuổi của cao thủ...Chỉ với thân thể trọng thương ấy, một thân một mình, sao lại không tìm thấy?”“Các thích khách kia thì sao?” Thẩm Uyển Nhi nhíu mày hỏi.“Không tóm được một người sống nào cả, chỉ giết được vài người mà thôi,tất cả đều là những cao thủ hiếm có trên đời...”Ngôn Băng Vân thở dài, lúc đó hắn không có mặt ở quảng trường trướchoàng cung. Dù Hoàng đế bệ hạ tin tưởng hắn, nhưng trong kế hoạch phục kíchPhạm Nhàn, Hoàng đế bệ hạ không muốn Giám Sát viện can thiệp. Hắn cũngbiết, nếu không nhờ vào chiêu thức của thích khách bí ẩn như thiên thần giángthế, chỉ sợ nhóm Phạm Nhàn đã chết từ lâu, làm sao có thể lợi dụng hỗn loạnmà thoát ra được.Nói xong, Ngôn Băng Vân nhận ra vẻ mặt kỳ lạ của thê tử, hắn ngạc nhiênhỏi: “Sao vậy?”Thẩm Uyển Nhi im lặng một lúc lâu mới gượng cười đáp: “Không có gì, chỉlà chiều qua đi thăm phụ thân đại nhân, có vẻ lão nhân gia không có ở nhà.”Cơ thể Người Ngôn Băng Vân hơi cứng đờ, một lúc lâu vẫn không nhúcnhích. Phụ thân hắn Ngôn Nhược Hải, tuy đã lui khỏi chức chủ sự Tứ Xử GiámSát viện, nhưng thực sự là nhân vật đáng gờm. Với tư cách là con trai, NgônBăng Vân hiểu rõ điều này hơn ai hết. Vấn đề là, hắn càng rõ hơn, phụ thân làquan lại Giám Sát viện truyền thống, trung thành với Trần Bình Bình và PhạmNhàn hơn là với Hoàng đế bệ hạ.“Có lẽ đi dạo chơi đâu đó.” Ngôn Băng Vân gượng cười đáp rồi im lặng. Từkhi Trần Viện trưởng bị lăng trì tàn khốc, Ngôn Băng Vân lo phụ thân của mìnhsẽ có phản ứng kịch liệt gì đó. Nhưng ngoài trừ say bí tỉ một đêm, ông vẫn bìnhthường, chỉ tập trung vào vườn tược giả sơn của mình.Ngôn Băng Vân hiểu, Hoàng đế bệ hạ tha cho phụ thân của mình vì mìnhtrung thành. Nhưng hôm nay, Hoàng đế bệ hạ và Phạm Nhàn chính thức đốiđầu, Phạm Nhàn hẳn sẽ trả thù cho Trần Viện trưởng. Với khả năng của phụthân, chắc ông ấy đã biết. Ông ấy sẽ làm gì nếu biết chuyện này?“Nàng cứ ở trong phòng, đừng gặp ai.” Ngôn Băng Vân nhíu mày dặn thêtử: “Ta đi gặp phụ thân.”Đi tới phía tây cách đó không xa, ngang qua hòn giả sơn khổng lồ trướchành lang, Ngôn Băng Vân tới trước phòng phụ thân, cung kính lên tiếng. Nhấtđẳng tử tước Ngôn Nhược Hải tóc đã bạc phơ, nghe con trai đến cũng khôngngạc nhiên, nói thẳng: “Hắn ta không đến đây. Hắn không ngu ngốc tự liềumình vào lưới của con đâu.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Có điều, gian nhà vẫn hoang vắng như xưa, giấy bút còn để nguyên trên
bàn, mực khô cứng trong nghiên, thùng nước ngoài giếng nghiên, chắc đã lâu
không ai lui tới. Dĩ nhiên Phạm Nhàn cũng không có mặt ở đây.
Ngôn Băng Vân đứng trước cổng gian nhà, nhíu mày , thầm nghĩ Viện
trưởng hiện giờ trốn ở đâu? Mặc dù Tiểu Ngôn công tử hiện là Viện trưởng
Giám Sát viện được triều đình công nhận, nhưng thực tế, giống như hầu hết
quan lại trong viện, hắn vẫn mặc nhiên coi Phạm Viện trưởng là người đứng đầu
Giám Sát viện.
Kinh đô đã phong tỏa, lệnh truy nã được ban ra, các nha dịch và dân chúng
ở đường phố đã biến thành một lưới giăng khắp nơi. Mọi người đều biết Giám
Sát viện có không ít điểm bí mật trong thành, cộng với khả năng ẩn nấp quỷ
quyệt của Phạm Viện trưởng, không ai dám chắc mình có thể bắt được y. Nhưng
hôm nay tình hình có phần khác biệt. Thứ nhất, những điểm bí mật ấy không
còn là bí mật với triều đình. Điều quan trọng nhất, trước đó Ngôn Băng Vân đã
biết Phạm Viện trưởng bị thương nặng, không còn dũng mãnh như xưa, nếu
không có ai tiếp tay, vết thương khó lành, y sẽ không thể chạy xa được.
Nhưng Phạm Nhàn đang ở đâu? Việc truy lùng đã kéo dài nửa ngày, cả kinh
đô đã bị lục tung lên. Mười ba cổng thành kiểm soát chặt chẽ, tất cả đại thần
trong triều đoán chắc Phạm Nhàn không thể ra khỏi thành.
Ngôn Băng Vân cau mày chặt hơn, thở hơi ấm vào tay xoa xoa gương mặt
mệt mỏi, cố gắng bình tĩnh lại rồi phất tay ra lệnh cho quan viên Giám Sát viện
tiếp tục tìm kiếm.
Việc truy lùng kéo dài đến đêm khuya, ngay cả phủ Tĩnh Vương và phủ
Liễu quốc công cũng bị lục soát, nhưng vẫn chẳng thấy tung tích Phạm Nhàn.
Mọi người không khỏi rùng mình, nếu như vị đại nhân này còn sống sót và trốn
thoát khỏi kinh đô, phản bội Đại Khánh, không biết sẽ gây ra biến động gì cho
thiên hạ.
o O o
Ngôn Băng Vân mệt mỏi trở về phủ. Hắn không vào thỉnh an phụ thân mà
thẳng tiến về phòng, ăn vài miếng đồ ăn nóng do bếp chuẩn bị, lau mặt bằng
khăn nóng do thê tử đưa rồi ngồi thừ người trên ghế.
“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Uyển Nhi nhìn nét lo âu trên lông mày của hắn,
nhỏ nhẹ hỏi.
Nét mặt lạnh băng của Ngôn Băng Vân thoáng nụ cười đắng, im lặng một
lúc mới nói: “Phải nói là ta rất tán thưởng hắn ta. Nghe nói trước khi rời quảng
trường, hắn đã bị Hoàng đế bệ hạ hạ gục, không thể hồi phục nhanh chóng. Hơn
nữa, hắn đã tách khỏi đội ngũ thích khách để thu hút sự truy đuổi của cao thủ...
Chỉ với thân thể trọng thương ấy, một thân một mình, sao lại không tìm thấy?”
“Các thích khách kia thì sao?” Thẩm Uyển Nhi nhíu mày hỏi.
“Không tóm được một người sống nào cả, chỉ giết được vài người mà thôi,
tất cả đều là những cao thủ hiếm có trên đời...”
Ngôn Băng Vân thở dài, lúc đó hắn không có mặt ở quảng trường trước
hoàng cung. Dù Hoàng đế bệ hạ tin tưởng hắn, nhưng trong kế hoạch phục kích
Phạm Nhàn, Hoàng đế bệ hạ không muốn Giám Sát viện can thiệp. Hắn cũng
biết, nếu không nhờ vào chiêu thức của thích khách bí ẩn như thiên thần giáng
thế, chỉ sợ nhóm Phạm Nhàn đã chết từ lâu, làm sao có thể lợi dụng hỗn loạn
mà thoát ra được.
Nói xong, Ngôn Băng Vân nhận ra vẻ mặt kỳ lạ của thê tử, hắn ngạc nhiên
hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Uyển Nhi im lặng một lúc lâu mới gượng cười đáp: “Không có gì, chỉ
là chiều qua đi thăm phụ thân đại nhân, có vẻ lão nhân gia không có ở nhà.”
Cơ thể Người Ngôn Băng Vân hơi cứng đờ, một lúc lâu vẫn không nhúc
nhích. Phụ thân hắn Ngôn Nhược Hải, tuy đã lui khỏi chức chủ sự Tứ Xử Giám
Sát viện, nhưng thực sự là nhân vật đáng gờm. Với tư cách là con trai, Ngôn
Băng Vân hiểu rõ điều này hơn ai hết. Vấn đề là, hắn càng rõ hơn, phụ thân là
quan lại Giám Sát viện truyền thống, trung thành với Trần Bình Bình và Phạm
Nhàn hơn là với Hoàng đế bệ hạ.
“Có lẽ đi dạo chơi đâu đó.” Ngôn Băng Vân gượng cười đáp rồi im lặng. Từ
khi Trần Viện trưởng bị lăng trì tàn khốc, Ngôn Băng Vân lo phụ thân của mình
sẽ có phản ứng kịch liệt gì đó. Nhưng ngoài trừ say bí tỉ một đêm, ông vẫn bình
thường, chỉ tập trung vào vườn tược giả sơn của mình.
Ngôn Băng Vân hiểu, Hoàng đế bệ hạ tha cho phụ thân của mình vì mình
trung thành. Nhưng hôm nay, Hoàng đế bệ hạ và Phạm Nhàn chính thức đối
đầu, Phạm Nhàn hẳn sẽ trả thù cho Trần Viện trưởng. Với khả năng của phụ
thân, chắc ông ấy đã biết. Ông ấy sẽ làm gì nếu biết chuyện này?
“Nàng cứ ở trong phòng, đừng gặp ai.” Ngôn Băng Vân nhíu mày dặn thê
tử: “Ta đi gặp phụ thân.”
Đi tới phía tây cách đó không xa, ngang qua hòn giả sơn khổng lồ trước
hành lang, Ngôn Băng Vân tới trước phòng phụ thân, cung kính lên tiếng. Nhất
đẳng tử tước Ngôn Nhược Hải tóc đã bạc phơ, nghe con trai đến cũng không
ngạc nhiên, nói thẳng: “Hắn ta không đến đây. Hắn không ngu ngốc tự liều
mình vào lưới của con đâu.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Có điều, gian nhà vẫn hoang vắng như xưa, giấy bút còn để nguyên trênbàn, mực khô cứng trong nghiên, thùng nước ngoài giếng nghiên, chắc đã lâukhông ai lui tới. Dĩ nhiên Phạm Nhàn cũng không có mặt ở đây.Ngôn Băng Vân đứng trước cổng gian nhà, nhíu mày , thầm nghĩ Việntrưởng hiện giờ trốn ở đâu? Mặc dù Tiểu Ngôn công tử hiện là Viện trưởngGiám Sát viện được triều đình công nhận, nhưng thực tế, giống như hầu hếtquan lại trong viện, hắn vẫn mặc nhiên coi Phạm Viện trưởng là người đứng đầuGiám Sát viện.Kinh đô đã phong tỏa, lệnh truy nã được ban ra, các nha dịch và dân chúngở đường phố đã biến thành một lưới giăng khắp nơi. Mọi người đều biết GiámSát viện có không ít điểm bí mật trong thành, cộng với khả năng ẩn nấp quỷquyệt của Phạm Viện trưởng, không ai dám chắc mình có thể bắt được y. Nhưnghôm nay tình hình có phần khác biệt. Thứ nhất, những điểm bí mật ấy khôngcòn là bí mật với triều đình. Điều quan trọng nhất, trước đó Ngôn Băng Vân đãbiết Phạm Viện trưởng bị thương nặng, không còn dũng mãnh như xưa, nếukhông có ai tiếp tay, vết thương khó lành, y sẽ không thể chạy xa được.Nhưng Phạm Nhàn đang ở đâu? Việc truy lùng đã kéo dài nửa ngày, cả kinhđô đã bị lục tung lên. Mười ba cổng thành kiểm soát chặt chẽ, tất cả đại thầntrong triều đoán chắc Phạm Nhàn không thể ra khỏi thành.Ngôn Băng Vân cau mày chặt hơn, thở hơi ấm vào tay xoa xoa gương mặtmệt mỏi, cố gắng bình tĩnh lại rồi phất tay ra lệnh cho quan viên Giám Sát việntiếp tục tìm kiếm.Việc truy lùng kéo dài đến đêm khuya, ngay cả phủ Tĩnh Vương và phủLiễu quốc công cũng bị lục soát, nhưng vẫn chẳng thấy tung tích Phạm Nhàn.Mọi người không khỏi rùng mình, nếu như vị đại nhân này còn sống sót và trốnthoát khỏi kinh đô, phản bội Đại Khánh, không biết sẽ gây ra biến động gì chothiên hạ.o O oNgôn Băng Vân mệt mỏi trở về phủ. Hắn không vào thỉnh an phụ thân màthẳng tiến về phòng, ăn vài miếng đồ ăn nóng do bếp chuẩn bị, lau mặt bằngkhăn nóng do thê tử đưa rồi ngồi thừ người trên ghế.“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Uyển Nhi nhìn nét lo âu trên lông mày của hắn,nhỏ nhẹ hỏi.Nét mặt lạnh băng của Ngôn Băng Vân thoáng nụ cười đắng, im lặng mộtlúc mới nói: “Phải nói là ta rất tán thưởng hắn ta. Nghe nói trước khi rời quảngtrường, hắn đã bị Hoàng đế bệ hạ hạ gục, không thể hồi phục nhanh chóng. Hơnnữa, hắn đã tách khỏi đội ngũ thích khách để thu hút sự truy đuổi của cao thủ...Chỉ với thân thể trọng thương ấy, một thân một mình, sao lại không tìm thấy?”“Các thích khách kia thì sao?” Thẩm Uyển Nhi nhíu mày hỏi.“Không tóm được một người sống nào cả, chỉ giết được vài người mà thôi,tất cả đều là những cao thủ hiếm có trên đời...”Ngôn Băng Vân thở dài, lúc đó hắn không có mặt ở quảng trường trướchoàng cung. Dù Hoàng đế bệ hạ tin tưởng hắn, nhưng trong kế hoạch phục kíchPhạm Nhàn, Hoàng đế bệ hạ không muốn Giám Sát viện can thiệp. Hắn cũngbiết, nếu không nhờ vào chiêu thức của thích khách bí ẩn như thiên thần giángthế, chỉ sợ nhóm Phạm Nhàn đã chết từ lâu, làm sao có thể lợi dụng hỗn loạnmà thoát ra được.Nói xong, Ngôn Băng Vân nhận ra vẻ mặt kỳ lạ của thê tử, hắn ngạc nhiênhỏi: “Sao vậy?”Thẩm Uyển Nhi im lặng một lúc lâu mới gượng cười đáp: “Không có gì, chỉlà chiều qua đi thăm phụ thân đại nhân, có vẻ lão nhân gia không có ở nhà.”Cơ thể Người Ngôn Băng Vân hơi cứng đờ, một lúc lâu vẫn không nhúcnhích. Phụ thân hắn Ngôn Nhược Hải, tuy đã lui khỏi chức chủ sự Tứ Xử GiámSát viện, nhưng thực sự là nhân vật đáng gờm. Với tư cách là con trai, NgônBăng Vân hiểu rõ điều này hơn ai hết. Vấn đề là, hắn càng rõ hơn, phụ thân làquan lại Giám Sát viện truyền thống, trung thành với Trần Bình Bình và PhạmNhàn hơn là với Hoàng đế bệ hạ.“Có lẽ đi dạo chơi đâu đó.” Ngôn Băng Vân gượng cười đáp rồi im lặng. Từkhi Trần Viện trưởng bị lăng trì tàn khốc, Ngôn Băng Vân lo phụ thân của mìnhsẽ có phản ứng kịch liệt gì đó. Nhưng ngoài trừ say bí tỉ một đêm, ông vẫn bìnhthường, chỉ tập trung vào vườn tược giả sơn của mình.Ngôn Băng Vân hiểu, Hoàng đế bệ hạ tha cho phụ thân của mình vì mìnhtrung thành. Nhưng hôm nay, Hoàng đế bệ hạ và Phạm Nhàn chính thức đốiđầu, Phạm Nhàn hẳn sẽ trả thù cho Trần Viện trưởng. Với khả năng của phụthân, chắc ông ấy đã biết. Ông ấy sẽ làm gì nếu biết chuyện này?“Nàng cứ ở trong phòng, đừng gặp ai.” Ngôn Băng Vân nhíu mày dặn thêtử: “Ta đi gặp phụ thân.”Đi tới phía tây cách đó không xa, ngang qua hòn giả sơn khổng lồ trướchành lang, Ngôn Băng Vân tới trước phòng phụ thân, cung kính lên tiếng. Nhấtđẳng tử tước Ngôn Nhược Hải tóc đã bạc phơ, nghe con trai đến cũng khôngngạc nhiên, nói thẳng: “Hắn ta không đến đây. Hắn không ngu ngốc tự liềumình vào lưới của con đâu.”