Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1980: Giả sơn 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Con ngươi thị vệ cung đình co lại, vừa định ngăn cản người sai vặt, định gọiđồng bạn, bỗng hoa mắt chóng mặt, không ngờ cảm thấy hàm dưới tê dại. Têncao thủ cung đình này tựa vào vách ngõ nhỏ, lập tức tử vong, thân thể cứng đơnhư gỗ, không đổ xuống đất.Người sai vặt lau nhẹ đầu ngón tay, rút mũi kim nhỏ đâm vào dưới cằm,quấn chặt lớp da lông dày cộm, có vẻ như sợ lạnh. Sau khi bước ra khỏi ngõ,thoáng cái hắn đã biến mất trong gió tuyết kinh đô.o O oHôm nay kinh đô gió tuyết ào ạt, náo động bất thường, nhưng ít ai biết đượctrước hoàng cung bị phong tỏa nghiêm ngặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. ĐámNgự sử đứng đầu Ngự Sử đài từ tối hôm qua đã bị cưỡng ép áp giải về phủ, cácquan đại thần cũng bị Giám Sát viện thông báo, buộc phải ở lại trong phủ, thậmchí cả Hồ Đại học sĩ cũng không thể tới gần hoàng thành.Không khí căng thẳng, xôn xao này nhanh chóng lan truyền đến con đườngphồn hoa phía nam kinh đô. Trên con đường ấy không biết có bao nhiêu gia tộcquyền quý, nhưng tất cả ánh mắt nghi kỵ đều đổ dồn về một nơi, đó là Phạmphủ.Hôm nay Phạm phủ vẫn bình lặng như thường. Không có hoảng loạn, khôngcó tang tóc, không có căng thẳng. Công việc trong phủ vẫn diễn ra như mọingày, nên nấu nước thì nấu, nên làm cơm thì làm. Rõ ràng thành quả của PhạmNhàn đàm phán với Hoàng đế bệ hạ không thể hiện ra bên ngoài phủ. Mẹ conLâm Uyển Nhi cũng không mang theo gia quyến rời khỏi kinh đô mà vẫn yênlặng ngồi trong phòng khách chờ đợi nam nhân kia trở về. Nếu như chàngkhông thể quay lại, việc cô rời khỏi kinh đô có ý nghĩa gì đây?"Nhược Nhược vẫn chưa dậy à?" Lâm Uyển Nhi dịu dàng cười hỏi. Trongnụ cười ẩn chút buồn man mác. Cô nhìn Tư Tư đang cho con ăn rồi nói: "Gọi côấy chưa?"Ngay lúc đó, tiểu thư Phạm gia vừa được thả ra khỏi cung từ tối hôm quachậm rãi bước vào phòng. Trên người vẫn sạch sẽ, đôi mắt vẫn lạnh lùng nhưthường. Đôi giày dưới chân cũng không vương chút tuyết. Cô nhìn nụ cười củatẩu tẩu rồi ngồi xuống bàn, cầm đũa lên. Bàn tay cầm đũa vẫn vững vàng,không chút run rẩy.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dù vẫn còn là trong vài canh đầu của sáng sớm ngày đầu năm, nếu là ngàythường thì những mảnh pháo đỏ thắm vẫn còn đang bay lượn trên mặt tuyết,mùi pháo thoang thoảng nhè nhẹ lan khắp ngõ ngách, tất cả đều toát lên khôngkhí náo nhiệt, vui vẻ. Có điều, đối với các quan lại và dân chúng kinh đô, mùaxuân Khánh Lịch năm thứ mười hai này thực sự trôi qua không mấy suôn sẻ,ảm đạm.Hôm qua, ngày mồng bảy năm mới, là ngày đầu tiên các nha môn mở cửatrở lại sau kỳ nghỉ, nhưng chính ngày ấy, các quan viên thuộc phe Hạ bị ám sátdã man, máu tươi nhuốm đỏ kinh đô, lay tỉnh bao tâm hồn còn chưa tỉnh rượusau Tết. Hôm nay, vùng lân cận hoàng thành bắt đầu thiết kaoah quân luật, nghenói triều đình đã lần ra được thủ phạm độc ác dám ra tay sát hại đại thần ngaytrong kinh đô, và đang truy quét chúng quanh Hoàng cung.Nghe nói đã có rất nhiều người thiệt mạng, và có vẻ như Tiểu Phạm đạinhân bị phế truất mọi chức tước kia cũng dính líu đến vụ việc, lời đồn còn chohay trong số những thích khách độc ác ấy có cả người Bắc Tề và Đông Di.Hàng loạt binh lính tuần tra khắp phố phường kinh đô, từ các Giám Sát viện,mười ba nha môn, cung đình, Đại Lý tự cho đến cả quân phòng vệ và cấm quân,cả bộ máy khổng lồ của đế quốc Khánh Quốc đã đồng loạt vào cuộc, tiếng bướcchân đều đều, vô cảm vang vọng khắp kinh đô trong cơn bão tuyết, ráo riết truylùng những tên thích khách còn lẩn trốn. Các cửa thành ra vào kinh đô cũng bịphong tỏa, kiểm soát nghiêm ngặt.Dưới sự vây bắt mạnh mẽ như thế, dù là thích khách hung tàn đến đâu cũngkhó mà âm thầm trốn thoát khỏi kinh đô.o O oMột đội ngũ do Giám Sát viện và cung đình cử đi đã vây quanh Phạm phủ,bên ngoài phủ còn đóng rất nhiều binh lính canh gác, phong tỏa. Ba lần lục soátPhạm phủ vẫn không tìm được manh mối nào về Phạm Nhàn.Đội truy nã do Ngôn Băng Vân trực tiếp chỉ huy, sau khi xông vào quảngtrường trước hoàng cung náo động, đã lập tức kéo đến Tây thành, ập thẳng vàođiểm liên lạc bí mật nhất của Khải Niên tiểu tổ - ngôi nhà nhỏ mà Vương KhảiNiên đã bỏ ra một trăm hai mươi lượng bạc mua năm nào. Gian nhà này vốn làbí mật của Khải Niên tiểu tổ, nhưng xét thấy đội ngũ cũ thuộc Giám Sát việnTây Lương bị tổn thất nặng nề, có thể thấy chắc chắn Hoàng đế đã cài ngườivào bên cạnh Phạm Nhàn và tìm ra nơi hội họp của Khải Niên tiểu tổ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Con ngươi thị vệ cung đình co lại, vừa định ngăn cản người sai vặt, định gọiđồng bạn, bỗng hoa mắt chóng mặt, không ngờ cảm thấy hàm dưới tê dại. Têncao thủ cung đình này tựa vào vách ngõ nhỏ, lập tức tử vong, thân thể cứng đơnhư gỗ, không đổ xuống đất.Người sai vặt lau nhẹ đầu ngón tay, rút mũi kim nhỏ đâm vào dưới cằm,quấn chặt lớp da lông dày cộm, có vẻ như sợ lạnh. Sau khi bước ra khỏi ngõ,thoáng cái hắn đã biến mất trong gió tuyết kinh đô.o O oHôm nay kinh đô gió tuyết ào ạt, náo động bất thường, nhưng ít ai biết đượctrước hoàng cung bị phong tỏa nghiêm ngặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. ĐámNgự sử đứng đầu Ngự Sử đài từ tối hôm qua đã bị cưỡng ép áp giải về phủ, cácquan đại thần cũng bị Giám Sát viện thông báo, buộc phải ở lại trong phủ, thậmchí cả Hồ Đại học sĩ cũng không thể tới gần hoàng thành.Không khí căng thẳng, xôn xao này nhanh chóng lan truyền đến con đườngphồn hoa phía nam kinh đô. Trên con đường ấy không biết có bao nhiêu gia tộcquyền quý, nhưng tất cả ánh mắt nghi kỵ đều đổ dồn về một nơi, đó là Phạmphủ.Hôm nay Phạm phủ vẫn bình lặng như thường. Không có hoảng loạn, khôngcó tang tóc, không có căng thẳng. Công việc trong phủ vẫn diễn ra như mọingày, nên nấu nước thì nấu, nên làm cơm thì làm. Rõ ràng thành quả của PhạmNhàn đàm phán với Hoàng đế bệ hạ không thể hiện ra bên ngoài phủ. Mẹ conLâm Uyển Nhi cũng không mang theo gia quyến rời khỏi kinh đô mà vẫn yênlặng ngồi trong phòng khách chờ đợi nam nhân kia trở về. Nếu như chàngkhông thể quay lại, việc cô rời khỏi kinh đô có ý nghĩa gì đây?"Nhược Nhược vẫn chưa dậy à?" Lâm Uyển Nhi dịu dàng cười hỏi. Trongnụ cười ẩn chút buồn man mác. Cô nhìn Tư Tư đang cho con ăn rồi nói: "Gọi côấy chưa?"Ngay lúc đó, tiểu thư Phạm gia vừa được thả ra khỏi cung từ tối hôm quachậm rãi bước vào phòng. Trên người vẫn sạch sẽ, đôi mắt vẫn lạnh lùng nhưthường. Đôi giày dưới chân cũng không vương chút tuyết. Cô nhìn nụ cười củatẩu tẩu rồi ngồi xuống bàn, cầm đũa lên. Bàn tay cầm đũa vẫn vững vàng,không chút run rẩy.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dù vẫn còn là trong vài canh đầu của sáng sớm ngày đầu năm, nếu là ngàythường thì những mảnh pháo đỏ thắm vẫn còn đang bay lượn trên mặt tuyết,mùi pháo thoang thoảng nhè nhẹ lan khắp ngõ ngách, tất cả đều toát lên khôngkhí náo nhiệt, vui vẻ. Có điều, đối với các quan lại và dân chúng kinh đô, mùaxuân Khánh Lịch năm thứ mười hai này thực sự trôi qua không mấy suôn sẻ,ảm đạm.Hôm qua, ngày mồng bảy năm mới, là ngày đầu tiên các nha môn mở cửatrở lại sau kỳ nghỉ, nhưng chính ngày ấy, các quan viên thuộc phe Hạ bị ám sátdã man, máu tươi nhuốm đỏ kinh đô, lay tỉnh bao tâm hồn còn chưa tỉnh rượusau Tết. Hôm nay, vùng lân cận hoàng thành bắt đầu thiết kaoah quân luật, nghenói triều đình đã lần ra được thủ phạm độc ác dám ra tay sát hại đại thần ngaytrong kinh đô, và đang truy quét chúng quanh Hoàng cung.Nghe nói đã có rất nhiều người thiệt mạng, và có vẻ như Tiểu Phạm đạinhân bị phế truất mọi chức tước kia cũng dính líu đến vụ việc, lời đồn còn chohay trong số những thích khách độc ác ấy có cả người Bắc Tề và Đông Di.Hàng loạt binh lính tuần tra khắp phố phường kinh đô, từ các Giám Sát viện,mười ba nha môn, cung đình, Đại Lý tự cho đến cả quân phòng vệ và cấm quân,cả bộ máy khổng lồ của đế quốc Khánh Quốc đã đồng loạt vào cuộc, tiếng bướcchân đều đều, vô cảm vang vọng khắp kinh đô trong cơn bão tuyết, ráo riết truylùng những tên thích khách còn lẩn trốn. Các cửa thành ra vào kinh đô cũng bịphong tỏa, kiểm soát nghiêm ngặt.Dưới sự vây bắt mạnh mẽ như thế, dù là thích khách hung tàn đến đâu cũngkhó mà âm thầm trốn thoát khỏi kinh đô.o O oMột đội ngũ do Giám Sát viện và cung đình cử đi đã vây quanh Phạm phủ,bên ngoài phủ còn đóng rất nhiều binh lính canh gác, phong tỏa. Ba lần lục soátPhạm phủ vẫn không tìm được manh mối nào về Phạm Nhàn.Đội truy nã do Ngôn Băng Vân trực tiếp chỉ huy, sau khi xông vào quảngtrường trước hoàng cung náo động, đã lập tức kéo đến Tây thành, ập thẳng vàođiểm liên lạc bí mật nhất của Khải Niên tiểu tổ - ngôi nhà nhỏ mà Vương KhảiNiên đã bỏ ra một trăm hai mươi lượng bạc mua năm nào. Gian nhà này vốn làbí mật của Khải Niên tiểu tổ, nhưng xét thấy đội ngũ cũ thuộc Giám Sát việnTây Lương bị tổn thất nặng nề, có thể thấy chắc chắn Hoàng đế đã cài ngườivào bên cạnh Phạm Nhàn và tìm ra nơi hội họp của Khải Niên tiểu tổ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Con ngươi thị vệ cung đình co lại, vừa định ngăn cản người sai vặt, định gọiđồng bạn, bỗng hoa mắt chóng mặt, không ngờ cảm thấy hàm dưới tê dại. Têncao thủ cung đình này tựa vào vách ngõ nhỏ, lập tức tử vong, thân thể cứng đơnhư gỗ, không đổ xuống đất.Người sai vặt lau nhẹ đầu ngón tay, rút mũi kim nhỏ đâm vào dưới cằm,quấn chặt lớp da lông dày cộm, có vẻ như sợ lạnh. Sau khi bước ra khỏi ngõ,thoáng cái hắn đã biến mất trong gió tuyết kinh đô.o O oHôm nay kinh đô gió tuyết ào ạt, náo động bất thường, nhưng ít ai biết đượctrước hoàng cung bị phong tỏa nghiêm ngặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. ĐámNgự sử đứng đầu Ngự Sử đài từ tối hôm qua đã bị cưỡng ép áp giải về phủ, cácquan đại thần cũng bị Giám Sát viện thông báo, buộc phải ở lại trong phủ, thậmchí cả Hồ Đại học sĩ cũng không thể tới gần hoàng thành.Không khí căng thẳng, xôn xao này nhanh chóng lan truyền đến con đườngphồn hoa phía nam kinh đô. Trên con đường ấy không biết có bao nhiêu gia tộcquyền quý, nhưng tất cả ánh mắt nghi kỵ đều đổ dồn về một nơi, đó là Phạmphủ.Hôm nay Phạm phủ vẫn bình lặng như thường. Không có hoảng loạn, khôngcó tang tóc, không có căng thẳng. Công việc trong phủ vẫn diễn ra như mọingày, nên nấu nước thì nấu, nên làm cơm thì làm. Rõ ràng thành quả của PhạmNhàn đàm phán với Hoàng đế bệ hạ không thể hiện ra bên ngoài phủ. Mẹ conLâm Uyển Nhi cũng không mang theo gia quyến rời khỏi kinh đô mà vẫn yênlặng ngồi trong phòng khách chờ đợi nam nhân kia trở về. Nếu như chàngkhông thể quay lại, việc cô rời khỏi kinh đô có ý nghĩa gì đây?"Nhược Nhược vẫn chưa dậy à?" Lâm Uyển Nhi dịu dàng cười hỏi. Trongnụ cười ẩn chút buồn man mác. Cô nhìn Tư Tư đang cho con ăn rồi nói: "Gọi côấy chưa?"Ngay lúc đó, tiểu thư Phạm gia vừa được thả ra khỏi cung từ tối hôm quachậm rãi bước vào phòng. Trên người vẫn sạch sẽ, đôi mắt vẫn lạnh lùng nhưthường. Đôi giày dưới chân cũng không vương chút tuyết. Cô nhìn nụ cười củatẩu tẩu rồi ngồi xuống bàn, cầm đũa lên. Bàn tay cầm đũa vẫn vững vàng,không chút run rẩy.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dù vẫn còn là trong vài canh đầu của sáng sớm ngày đầu năm, nếu là ngàythường thì những mảnh pháo đỏ thắm vẫn còn đang bay lượn trên mặt tuyết,mùi pháo thoang thoảng nhè nhẹ lan khắp ngõ ngách, tất cả đều toát lên khôngkhí náo nhiệt, vui vẻ. Có điều, đối với các quan lại và dân chúng kinh đô, mùaxuân Khánh Lịch năm thứ mười hai này thực sự trôi qua không mấy suôn sẻ,ảm đạm.Hôm qua, ngày mồng bảy năm mới, là ngày đầu tiên các nha môn mở cửatrở lại sau kỳ nghỉ, nhưng chính ngày ấy, các quan viên thuộc phe Hạ bị ám sátdã man, máu tươi nhuốm đỏ kinh đô, lay tỉnh bao tâm hồn còn chưa tỉnh rượusau Tết. Hôm nay, vùng lân cận hoàng thành bắt đầu thiết kaoah quân luật, nghenói triều đình đã lần ra được thủ phạm độc ác dám ra tay sát hại đại thần ngaytrong kinh đô, và đang truy quét chúng quanh Hoàng cung.Nghe nói đã có rất nhiều người thiệt mạng, và có vẻ như Tiểu Phạm đạinhân bị phế truất mọi chức tước kia cũng dính líu đến vụ việc, lời đồn còn chohay trong số những thích khách độc ác ấy có cả người Bắc Tề và Đông Di.Hàng loạt binh lính tuần tra khắp phố phường kinh đô, từ các Giám Sát viện,mười ba nha môn, cung đình, Đại Lý tự cho đến cả quân phòng vệ và cấm quân,cả bộ máy khổng lồ của đế quốc Khánh Quốc đã đồng loạt vào cuộc, tiếng bướcchân đều đều, vô cảm vang vọng khắp kinh đô trong cơn bão tuyết, ráo riết truylùng những tên thích khách còn lẩn trốn. Các cửa thành ra vào kinh đô cũng bịphong tỏa, kiểm soát nghiêm ngặt.Dưới sự vây bắt mạnh mẽ như thế, dù là thích khách hung tàn đến đâu cũngkhó mà âm thầm trốn thoát khỏi kinh đô.o O oMột đội ngũ do Giám Sát viện và cung đình cử đi đã vây quanh Phạm phủ,bên ngoài phủ còn đóng rất nhiều binh lính canh gác, phong tỏa. Ba lần lục soátPhạm phủ vẫn không tìm được manh mối nào về Phạm Nhàn.Đội truy nã do Ngôn Băng Vân trực tiếp chỉ huy, sau khi xông vào quảngtrường trước hoàng cung náo động, đã lập tức kéo đến Tây thành, ập thẳng vàođiểm liên lạc bí mật nhất của Khải Niên tiểu tổ - ngôi nhà nhỏ mà Vương KhảiNiên đã bỏ ra một trăm hai mươi lượng bạc mua năm nào. Gian nhà này vốn làbí mật của Khải Niên tiểu tổ, nhưng xét thấy đội ngũ cũ thuộc Giám Sát việnTây Lương bị tổn thất nặng nề, có thể thấy chắc chắn Hoàng đế đã cài ngườivào bên cạnh Phạm Nhàn và tìm ra nơi hội họp của Khải Niên tiểu tổ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑