Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1985: Lòng người hướng về bắc 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngôn Băng Vân ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Phạm Nhàn, sắp sửa đưa raquyết định. Vì lợi ích căn bản của Đại Khánh triều, vì mục tiêu phấn đấu suốtđời của mình, hắn không thể để Phạm Nhàn mang theo quá nhiều bí mật, quánhiều lực lượng vào phe kẻ địch nước khác. Nhưng nếu thật sự ra tay bắt giữđưa vào cung, Ngôn Băng Vân biết chắc chắn Phạm Nhàn sẽ chết ngay hômnay.Phạm Nhàn dường như không hề gấp gáp, chỉ im lặng chờ đợi quyết địnhcủa Ngôn Băng Vân. Đúng lúc ấy, một giọng nói hơi mệt mỏi, hơi già nua, hơilãnh đạm vang lên từ bóng râm của hòn giả sơn: "Đêm khuya rồi, còn gì để bànnữa. Để đám đàn bà con gái nghe những lời rỗng tuếch ấy có ích lợi gì?"Ngôn Băng Vân giật mình, nhận ra đó là giọng phụ thân. Hắn vô cùng khókhăn quay người lại, hai tay siết chặt trong tay áo. Im lặng một hồi, hiểu rằngphụ thân đang cảnh tỉnh mình một số chuyện, nếu lúc này để người khác biếtPhạm Nhàn đang trốn trong phủ thì hắn buộc phải xuống tay, mà phụ thân lạinói ra đúng lúc hắn sắp đưa ra quyết định, đương nhiên là để cảnh cáo hắn kịchliệt nhất.Nếu không có Ngôn Nhược Hải ra tay giúp đỡ, Phạm Nhàn bị thương nặng,kinh mạch rối loạn, làm sao có thể trốn vào mật thất trong hòn giả sơn, thân thểlàm sao được băng bó, bên cạnh lại có thức ăn và nước uống?Ngôn Băng Vân hiểu rõ, dù phụ thân nói với giọng điệu bình thản, nhưng đólà lời đe dọa bằng tình phụ tử, nếu hắn thật sự quyết định hại Phạm Nhàn, thìgia đình này... chỉ e cũng sẽ tan vỡ từ đây.Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn Ngôn Nhược Hải trong bóng tối, nhìn vị lão đạinhân này, nở nụ cười khó khăn, hạ giọng nói: "Thôi không nói nữa, ngài vềtrước đi."Sau đó, y lạnh nhạt nói với Ngôn Băng Vân: "Những lời ta nói, chắc chắnngươi sẽ không nghe vào tai. Trong viện có một đống hồ sơ ta lấy được từ TĩnhVương phủ, những ngày vừa rồi rảnh rỗi, ngươi hãy xem đi."Những lời này thốt ra lạnh lùng, Phạm Nhàn dường như đã tin chắc NgônBăng Vân sẽ không hại mình. Ngôn Băng Vân đứng im lìm một hồi lâu, hai mắtnhắm nghiền, cuối cùng hắn rời khỏi hòn giả sơn, bước về phía trạch viện củamình. Quyết định lặng lẽ ra đi này có lẽ đã phá hủy một số chí hướng trong lònghắn, khiến bóng lưng của hắn cũng dần dần trở nên thê lương."Bên giả sơn này không có ai tới, yên tâm đi." Ngôn Nhược Hải bước đếndưới chân giả sơn, cười ôn hòa nói: "Những lời ngài vừa nói về viện rất đúng,hy vọng hắn có thể lĩnh ngộ được một số điều."Phạm Nhàn cười nhẹ đáp lại: "Không bằng lão tiên sinh tự tay dạy dỗ, dùngcái đầu của mình bảo vệ đầu của ta... Tất cả vì Khánh Quốc, rốt cuộc NgônBăng Vân vẫn không nỡ dùng sinh mệnh của ngài để chứng minh tín điều nàycủa chính mình. Vì mọi thứ đều có giá trị, chắc chắn hắn sẽ từ từ suy nghĩ kỹcàng."o O oToàn bộ kinh đô, ngoại trừ hai cha con họ Ngôn, không ai biết tung tíchPhạm Nhàn. Công cuộc truy nã trong kinh đô vẫn tiếp tục như lửa đốt cháy,không hề buông lỏng. Vô số nhà dân và ngõ phố bị lục soát từ trên xuống dưới,nhưng điều khiến triều đình cảm thấy kỳ lạ là Phạm Nhàn bị thương nặng,không thể di chuyển, lại như một oan hồn biến mất khỏi tầm mắt mọi người.Giám Sát viện cũng đang phối hợp với ý chỉ của triều đình, tiến hành sànglọc tin tức nhưng cũng không có kết quả gì. Đợt truy bắt lần này chủ yếu doquân đội và cung điện chỉ huy, Giám Sát viện chỉ phối hợp nên công việc cũngkhông bận rộn cho lắm. Ngôn Băng Vân giờ cũng đang rảnh rỗi, không căngthẳng bận rộn tới mất ngủ như Diệp Trọng hay Diêu thái giám, trái lại, trongkiến trúc u ám trên đường Thiên Hà, có thêm hình ảnh hắn nghiêm túc đọc sách.Đêm hôm đó, sau khi nghe Phạm Nhàn nói, Ngôn Băng Vân bắt đầu đọcnhững bức thư được cất trong giáp các. Hắn đọc nghiêm túc suốt ba ngày đêmmới xong, mới biết đó là mật thư và sớ tấu mà Diệp Khinh Mi viết cho Hoàngđế ngày xưa. Trong đó nói rất hệ thống về tư tưởng tương lai của Khánh Quốc,nhưng những tư tưởng ấy quá táo bạo, không, phải nói là đại nghịch bất đạo!Những lời độc ác như ma quỷ ấy khiến Ngôn Băng Vân cảm thấy ngón taycầm giấy cũng bắt đầu nóng ran. Ngoài cảm giác kinh hoàng, hắn còn khôngdám đọc kỹ, chỉ lựa ra những chữ viết về nguồn gốc Giám Sát viện để đọc cẩnthận, bởi hắn biết rõ Giám Sát viện chính là sáng tạo của mẫu thân Phạm Nhàn.Vì sao trên đời lại có Giám Sát viện? Có lẽ trong những bức thư đó sẽ tìmđược câu trả lời. Chẳng phải tôn chỉ của Giám Sát viện là vì Khánh Quốc, vìHoàng đế sao? Thế mà trong giấy không nhắc nhiều về người ngồi trên ngaivàng cùng người có thể ngồi trên ngai vàng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngôn Băng Vân ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Phạm Nhàn, sắp sửa đưa ra
quyết định. Vì lợi ích căn bản của Đại Khánh triều, vì mục tiêu phấn đấu suốt
đời của mình, hắn không thể để Phạm Nhàn mang theo quá nhiều bí mật, quá
nhiều lực lượng vào phe kẻ địch nước khác. Nhưng nếu thật sự ra tay bắt giữ
đưa vào cung, Ngôn Băng Vân biết chắc chắn Phạm Nhàn sẽ chết ngay hôm
nay.
Phạm Nhàn dường như không hề gấp gáp, chỉ im lặng chờ đợi quyết định
của Ngôn Băng Vân. Đúng lúc ấy, một giọng nói hơi mệt mỏi, hơi già nua, hơi
lãnh đạm vang lên từ bóng râm của hòn giả sơn: "Đêm khuya rồi, còn gì để bàn
nữa. Để đám đàn bà con gái nghe những lời rỗng tuếch ấy có ích lợi gì?"
Ngôn Băng Vân giật mình, nhận ra đó là giọng phụ thân. Hắn vô cùng khó
khăn quay người lại, hai tay siết chặt trong tay áo. Im lặng một hồi, hiểu rằng
phụ thân đang cảnh tỉnh mình một số chuyện, nếu lúc này để người khác biết
Phạm Nhàn đang trốn trong phủ thì hắn buộc phải xuống tay, mà phụ thân lại
nói ra đúng lúc hắn sắp đưa ra quyết định, đương nhiên là để cảnh cáo hắn kịch
liệt nhất.
Nếu không có Ngôn Nhược Hải ra tay giúp đỡ, Phạm Nhàn bị thương nặng,
kinh mạch rối loạn, làm sao có thể trốn vào mật thất trong hòn giả sơn, thân thể
làm sao được băng bó, bên cạnh lại có thức ăn và nước uống?
Ngôn Băng Vân hiểu rõ, dù phụ thân nói với giọng điệu bình thản, nhưng đó
là lời đe dọa bằng tình phụ tử, nếu hắn thật sự quyết định hại Phạm Nhàn, thì
gia đình này... chỉ e cũng sẽ tan vỡ từ đây.
Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn Ngôn Nhược Hải trong bóng tối, nhìn vị lão đại
nhân này, nở nụ cười khó khăn, hạ giọng nói: "Thôi không nói nữa, ngài về
trước đi."
Sau đó, y lạnh nhạt nói với Ngôn Băng Vân: "Những lời ta nói, chắc chắn
ngươi sẽ không nghe vào tai. Trong viện có một đống hồ sơ ta lấy được từ Tĩnh
Vương phủ, những ngày vừa rồi rảnh rỗi, ngươi hãy xem đi."
Những lời này thốt ra lạnh lùng, Phạm Nhàn dường như đã tin chắc Ngôn
Băng Vân sẽ không hại mình. Ngôn Băng Vân đứng im lìm một hồi lâu, hai mắt
nhắm nghiền, cuối cùng hắn rời khỏi hòn giả sơn, bước về phía trạch viện của
mình. Quyết định lặng lẽ ra đi này có lẽ đã phá hủy một số chí hướng trong lòng
hắn, khiến bóng lưng của hắn cũng dần dần trở nên thê lương.
"Bên giả sơn này không có ai tới, yên tâm đi." Ngôn Nhược Hải bước đến
dưới chân giả sơn, cười ôn hòa nói: "Những lời ngài vừa nói về viện rất đúng,
hy vọng hắn có thể lĩnh ngộ được một số điều."
Phạm Nhàn cười nhẹ đáp lại: "Không bằng lão tiên sinh tự tay dạy dỗ, dùng
cái đầu của mình bảo vệ đầu của ta... Tất cả vì Khánh Quốc, rốt cuộc Ngôn
Băng Vân vẫn không nỡ dùng sinh mệnh của ngài để chứng minh tín điều này
của chính mình. Vì mọi thứ đều có giá trị, chắc chắn hắn sẽ từ từ suy nghĩ kỹ
càng."
o O o
Toàn bộ kinh đô, ngoại trừ hai cha con họ Ngôn, không ai biết tung tích
Phạm Nhàn. Công cuộc truy nã trong kinh đô vẫn tiếp tục như lửa đốt cháy,
không hề buông lỏng. Vô số nhà dân và ngõ phố bị lục soát từ trên xuống dưới,
nhưng điều khiến triều đình cảm thấy kỳ lạ là Phạm Nhàn bị thương nặng,
không thể di chuyển, lại như một oan hồn biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Giám Sát viện cũng đang phối hợp với ý chỉ của triều đình, tiến hành sàng
lọc tin tức nhưng cũng không có kết quả gì. Đợt truy bắt lần này chủ yếu do
quân đội và cung điện chỉ huy, Giám Sát viện chỉ phối hợp nên công việc cũng
không bận rộn cho lắm. Ngôn Băng Vân giờ cũng đang rảnh rỗi, không căng
thẳng bận rộn tới mất ngủ như Diệp Trọng hay Diêu thái giám, trái lại, trong
kiến trúc u ám trên đường Thiên Hà, có thêm hình ảnh hắn nghiêm túc đọc sách.
Đêm hôm đó, sau khi nghe Phạm Nhàn nói, Ngôn Băng Vân bắt đầu đọc
những bức thư được cất trong giáp các. Hắn đọc nghiêm túc suốt ba ngày đêm
mới xong, mới biết đó là mật thư và sớ tấu mà Diệp Khinh Mi viết cho Hoàng
đế ngày xưa. Trong đó nói rất hệ thống về tư tưởng tương lai của Khánh Quốc,
nhưng những tư tưởng ấy quá táo bạo, không, phải nói là đại nghịch bất đạo!
Những lời độc ác như ma quỷ ấy khiến Ngôn Băng Vân cảm thấy ngón tay
cầm giấy cũng bắt đầu nóng ran. Ngoài cảm giác kinh hoàng, hắn còn không
dám đọc kỹ, chỉ lựa ra những chữ viết về nguồn gốc Giám Sát viện để đọc cẩn
thận, bởi hắn biết rõ Giám Sát viện chính là sáng tạo của mẫu thân Phạm Nhàn.
Vì sao trên đời lại có Giám Sát viện? Có lẽ trong những bức thư đó sẽ tìm
được câu trả lời. Chẳng phải tôn chỉ của Giám Sát viện là vì Khánh Quốc, vì
Hoàng đế sao? Thế mà trong giấy không nhắc nhiều về người ngồi trên ngai
vàng cùng người có thể ngồi trên ngai vàng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngôn Băng Vân ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Phạm Nhàn, sắp sửa đưa raquyết định. Vì lợi ích căn bản của Đại Khánh triều, vì mục tiêu phấn đấu suốtđời của mình, hắn không thể để Phạm Nhàn mang theo quá nhiều bí mật, quánhiều lực lượng vào phe kẻ địch nước khác. Nhưng nếu thật sự ra tay bắt giữđưa vào cung, Ngôn Băng Vân biết chắc chắn Phạm Nhàn sẽ chết ngay hômnay.Phạm Nhàn dường như không hề gấp gáp, chỉ im lặng chờ đợi quyết địnhcủa Ngôn Băng Vân. Đúng lúc ấy, một giọng nói hơi mệt mỏi, hơi già nua, hơilãnh đạm vang lên từ bóng râm của hòn giả sơn: "Đêm khuya rồi, còn gì để bànnữa. Để đám đàn bà con gái nghe những lời rỗng tuếch ấy có ích lợi gì?"Ngôn Băng Vân giật mình, nhận ra đó là giọng phụ thân. Hắn vô cùng khókhăn quay người lại, hai tay siết chặt trong tay áo. Im lặng một hồi, hiểu rằngphụ thân đang cảnh tỉnh mình một số chuyện, nếu lúc này để người khác biếtPhạm Nhàn đang trốn trong phủ thì hắn buộc phải xuống tay, mà phụ thân lạinói ra đúng lúc hắn sắp đưa ra quyết định, đương nhiên là để cảnh cáo hắn kịchliệt nhất.Nếu không có Ngôn Nhược Hải ra tay giúp đỡ, Phạm Nhàn bị thương nặng,kinh mạch rối loạn, làm sao có thể trốn vào mật thất trong hòn giả sơn, thân thểlàm sao được băng bó, bên cạnh lại có thức ăn và nước uống?Ngôn Băng Vân hiểu rõ, dù phụ thân nói với giọng điệu bình thản, nhưng đólà lời đe dọa bằng tình phụ tử, nếu hắn thật sự quyết định hại Phạm Nhàn, thìgia đình này... chỉ e cũng sẽ tan vỡ từ đây.Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn Ngôn Nhược Hải trong bóng tối, nhìn vị lão đạinhân này, nở nụ cười khó khăn, hạ giọng nói: "Thôi không nói nữa, ngài vềtrước đi."Sau đó, y lạnh nhạt nói với Ngôn Băng Vân: "Những lời ta nói, chắc chắnngươi sẽ không nghe vào tai. Trong viện có một đống hồ sơ ta lấy được từ TĩnhVương phủ, những ngày vừa rồi rảnh rỗi, ngươi hãy xem đi."Những lời này thốt ra lạnh lùng, Phạm Nhàn dường như đã tin chắc NgônBăng Vân sẽ không hại mình. Ngôn Băng Vân đứng im lìm một hồi lâu, hai mắtnhắm nghiền, cuối cùng hắn rời khỏi hòn giả sơn, bước về phía trạch viện củamình. Quyết định lặng lẽ ra đi này có lẽ đã phá hủy một số chí hướng trong lònghắn, khiến bóng lưng của hắn cũng dần dần trở nên thê lương."Bên giả sơn này không có ai tới, yên tâm đi." Ngôn Nhược Hải bước đếndưới chân giả sơn, cười ôn hòa nói: "Những lời ngài vừa nói về viện rất đúng,hy vọng hắn có thể lĩnh ngộ được một số điều."Phạm Nhàn cười nhẹ đáp lại: "Không bằng lão tiên sinh tự tay dạy dỗ, dùngcái đầu của mình bảo vệ đầu của ta... Tất cả vì Khánh Quốc, rốt cuộc NgônBăng Vân vẫn không nỡ dùng sinh mệnh của ngài để chứng minh tín điều nàycủa chính mình. Vì mọi thứ đều có giá trị, chắc chắn hắn sẽ từ từ suy nghĩ kỹcàng."o O oToàn bộ kinh đô, ngoại trừ hai cha con họ Ngôn, không ai biết tung tíchPhạm Nhàn. Công cuộc truy nã trong kinh đô vẫn tiếp tục như lửa đốt cháy,không hề buông lỏng. Vô số nhà dân và ngõ phố bị lục soát từ trên xuống dưới,nhưng điều khiến triều đình cảm thấy kỳ lạ là Phạm Nhàn bị thương nặng,không thể di chuyển, lại như một oan hồn biến mất khỏi tầm mắt mọi người.Giám Sát viện cũng đang phối hợp với ý chỉ của triều đình, tiến hành sànglọc tin tức nhưng cũng không có kết quả gì. Đợt truy bắt lần này chủ yếu doquân đội và cung điện chỉ huy, Giám Sát viện chỉ phối hợp nên công việc cũngkhông bận rộn cho lắm. Ngôn Băng Vân giờ cũng đang rảnh rỗi, không căngthẳng bận rộn tới mất ngủ như Diệp Trọng hay Diêu thái giám, trái lại, trongkiến trúc u ám trên đường Thiên Hà, có thêm hình ảnh hắn nghiêm túc đọc sách.Đêm hôm đó, sau khi nghe Phạm Nhàn nói, Ngôn Băng Vân bắt đầu đọcnhững bức thư được cất trong giáp các. Hắn đọc nghiêm túc suốt ba ngày đêmmới xong, mới biết đó là mật thư và sớ tấu mà Diệp Khinh Mi viết cho Hoàngđế ngày xưa. Trong đó nói rất hệ thống về tư tưởng tương lai của Khánh Quốc,nhưng những tư tưởng ấy quá táo bạo, không, phải nói là đại nghịch bất đạo!Những lời độc ác như ma quỷ ấy khiến Ngôn Băng Vân cảm thấy ngón taycầm giấy cũng bắt đầu nóng ran. Ngoài cảm giác kinh hoàng, hắn còn khôngdám đọc kỹ, chỉ lựa ra những chữ viết về nguồn gốc Giám Sát viện để đọc cẩnthận, bởi hắn biết rõ Giám Sát viện chính là sáng tạo của mẫu thân Phạm Nhàn.Vì sao trên đời lại có Giám Sát viện? Có lẽ trong những bức thư đó sẽ tìmđược câu trả lời. Chẳng phải tôn chỉ của Giám Sát viện là vì Khánh Quốc, vìHoàng đế sao? Thế mà trong giấy không nhắc nhiều về người ngồi trên ngaivàng cùng người có thể ngồi trên ngai vàng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑