Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1986: Lòng người hướng về bắc 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dù Ngôn Băng Vân có muốn đọc hay không, những câu chữ không mấy đẹpđẽ kia vẫn như ma quỷ xâm nhập tâm trí hắn. Hắn bắt đầu suy tư, thẫn thờ, cảmthấy quyết định đêm hôm đó bị phụ thân uy hiếp phải che chở Phạm Nhàn, có lẽcũng chưa hẳn là quyết định hoàn toàn sai lầm, có hại cho Đại Khánh.Hắn bước đến cửa sổ mật thất, nhìn qua khung cửa một góc hoàng cungtrong ánh chiều tà, hơi nhíu mày , cảm thấy ánh đỏ phản chiếu kia hơi chói mắt.Sau khi thoáng giật mình, hắn lấy ra một mảnh vải đen từ góc bàn, cẩn thận chekín cửa sổ kính, ngăn cảnh tượng hoàng cung, như vậy hắn mới có thể yên tâmhơn một chút.Ngày ấy Hoàng đế trong cung bị thích khách bắn trọng thương, song maymắn không mất mạng, chỉ có điều lúc hôn mê lúc tỉnh táo, cũng không rõ tìnhtrạng hiện giờ ra sao. Nhưng chính vị Hoàng đế mạnh mẽ ấy, mỗi lần tỉnh dậyđều lạnh lùng ban hành lệnh truy kích, nhất định phải giữ Phạm Nhàn lại tronglãnh thổ Khánh Quốc. Ngược lại, đối với những thích khách từ Bắc Tề và ĐôngDi thành, triều đình lại hầu như không quan tâm tới những kẻ sống sót.Ngôn Băng Vân vén một góc vải đen lên, nhìn chằm chằm vào hoàng thànhhuy hoàng kia, suy nghĩ về một chuyện khác. Hình như ngoài việc truy sátPhạm Nhàn hay tìm thi thể y, cung đình còn âm thầm tìm kiếm một vật gì đó.Trong lòng bệ hạ, dường như vật ấy còn quan trọng hơn cả Phạm Nhàn, đó làcái gì đây?o O oKhi trận tuyết nhỏ dứt hẳn, quảng trường trước hoàng cung đã không còndấu vết cách đây vài ngày. Máu và nước tuyết đã được rửa sạch từ lâu, lộ ranhững tảng đá xanh bên dưới. Những vết tên bay đầy trời cũng không để lại dấuvết gì, chỉ có gạch xanh trên tường đầu hoàng thành và mấy cái hố sâu trên nềnđá phía tây khiến người ta kinh hãi, tường trưng cho sự tàn khốc ngày đó. Đồngthời cũng chứng minh cú đánh kinh hoàng từ trên trời xuống quả thật đã từnghiện hữu, không phải chỉ là sản phẩm tưởng tượng.Phạm Nhược Nhược mặc một chiếc áo choàng trắng như tuyết, đứng yêntrước cửa cung sâu hoặc trong hoàng thành, chờ cấm quân và thị vệ kiểm tralệnh bài vào cung. Sau khi Hạ Đại học sĩ bị ám sát, mọi nha môn trong kinh đềutăng cường an ninh lên mức cao nhất, không khác nào như thời chiến. Tronglòng Phạm Nhược Nhược hiểu rõ, điều khiến triều đình thực sự hoảng sợ là việcbệ hạ bị ám sát, dù việc này vẫn được giữ kín trong phạm vi hạn chế, chưa lọt rangoài dân gian.Hôm nay vào cung là theo chỉ của bệ hạ sau khi tỉnh lại, Thái Y viện trựctiếp đến Phạm phủ mời cô. Không chỉ vì y thuật của Phạm Nhược Nhược đã đạttới trình độ nhất định, mà quan trọng hơn, vết thương nặng của Hoàng đế khôngphải do những thích khách gây ra. Đòn chí mạng nhất là mảnh kim loại bay vàongực. Ai cũng biết, trong thiên hạ, chỉ có tiểu thư nhạ họ Phạm am hiểu phươngpháp điều trị kỳ lạ gọi là phẫu thuật này.Trên đường đến, Phạm Nhược Nhược đã biết tình trạng sức khỏe hiện tạicủa bệ hạ từ Thái y, biết bệ hạ không chết dưới phát súng của mình. Không rõPhạm Nhược Nhược cảm nhận thế nào, nhưng kỳ lạ là cô không có vẻ quá thấtvọng, chỉ hơi ngây ngẩn.Cô ở trong cung cả năm, trong thư phòng cả năm, có thể nói là nữ nhân ởbên cạnh bệ hạ lâu nhất trong những năm gần đây. Cô biết rõ vị quân vương đãdần già nua kia là người thế nào, nhưng quan trọng là vị quân vương này đối đãiPhạm Nhược Nhược thật sự khác thường."Sau khi vào cung phải cẩn thận, nếu... bệ hạ nhất thời không tiện, ngươiphải ở lại trong cung chữa trị, cũng phải báo tin về phủ." Thế tử Tĩnh Vương LýHoằng Thành đứng bên cạnh Phạm Nhược Nhược, nhẹ nhàng dặn dò, đôi mắtkhông che được vẻ lo lắng. Chữa bệnh cho Hoàng đế vốn rất nguy hiểm, đángsợ hơn là vết thương của bệ hạ cũng không thoát khỏi liên can đến Phạm Nhàn,trong khi Phạm Nhược Nhược lại là muội muội mà Phạm Nhàn yêu quý nhất.Nghĩ đến việc Phạm Nhược Nhược từng bị giam lỏng trong cung vài thángtrước, trong lòng Thế tử Hoằng Thành đầy lo lắng."Ừm." Phạm Nhược Nhược mỉm cười, vẻ lạnh lẽo trên mặt dần tan biến, cúiđầu hành lễ với Hoằng Thành rồi cùng đoàn thị vệ theo hai vị Thái y vào cung.Cô vẫn biết tấm lòng của Lý Hoằng Thành, cũng rất cảm động, nhất lànhững ngày gần đây khi Phạm phủ liên tục bị lục soát, dù là thân phận Quậnchúa Lâm Uyển Nhi hay vị thế của Phạm Nhược Nhược trong lòng bệ hạ, trướctội lớn của Phạm Nhàn đều không còn ý nghĩa gì. Nhưng chính lúc đó, sau khitrở về từ khu vực Tây Lương, Lý Hoằng Thành vừa nhậm chức Phó sứ Khu Mậtviện đã can đảm ngồi chặn ở Phạm phủ, kiềm chế đám quân lính hung hãn nhưsói như hổ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dù Ngôn Băng Vân có muốn đọc hay không, những câu chữ không mấy đẹpđẽ kia vẫn như ma quỷ xâm nhập tâm trí hắn. Hắn bắt đầu suy tư, thẫn thờ, cảmthấy quyết định đêm hôm đó bị phụ thân uy hiếp phải che chở Phạm Nhàn, có lẽcũng chưa hẳn là quyết định hoàn toàn sai lầm, có hại cho Đại Khánh.Hắn bước đến cửa sổ mật thất, nhìn qua khung cửa một góc hoàng cungtrong ánh chiều tà, hơi nhíu mày , cảm thấy ánh đỏ phản chiếu kia hơi chói mắt.Sau khi thoáng giật mình, hắn lấy ra một mảnh vải đen từ góc bàn, cẩn thận chekín cửa sổ kính, ngăn cảnh tượng hoàng cung, như vậy hắn mới có thể yên tâmhơn một chút.Ngày ấy Hoàng đế trong cung bị thích khách bắn trọng thương, song maymắn không mất mạng, chỉ có điều lúc hôn mê lúc tỉnh táo, cũng không rõ tìnhtrạng hiện giờ ra sao. Nhưng chính vị Hoàng đế mạnh mẽ ấy, mỗi lần tỉnh dậyđều lạnh lùng ban hành lệnh truy kích, nhất định phải giữ Phạm Nhàn lại tronglãnh thổ Khánh Quốc. Ngược lại, đối với những thích khách từ Bắc Tề và ĐôngDi thành, triều đình lại hầu như không quan tâm tới những kẻ sống sót.Ngôn Băng Vân vén một góc vải đen lên, nhìn chằm chằm vào hoàng thànhhuy hoàng kia, suy nghĩ về một chuyện khác. Hình như ngoài việc truy sátPhạm Nhàn hay tìm thi thể y, cung đình còn âm thầm tìm kiếm một vật gì đó.Trong lòng bệ hạ, dường như vật ấy còn quan trọng hơn cả Phạm Nhàn, đó làcái gì đây?o O oKhi trận tuyết nhỏ dứt hẳn, quảng trường trước hoàng cung đã không còndấu vết cách đây vài ngày. Máu và nước tuyết đã được rửa sạch từ lâu, lộ ranhững tảng đá xanh bên dưới. Những vết tên bay đầy trời cũng không để lại dấuvết gì, chỉ có gạch xanh trên tường đầu hoàng thành và mấy cái hố sâu trên nềnđá phía tây khiến người ta kinh hãi, tường trưng cho sự tàn khốc ngày đó. Đồngthời cũng chứng minh cú đánh kinh hoàng từ trên trời xuống quả thật đã từnghiện hữu, không phải chỉ là sản phẩm tưởng tượng.Phạm Nhược Nhược mặc một chiếc áo choàng trắng như tuyết, đứng yêntrước cửa cung sâu hoặc trong hoàng thành, chờ cấm quân và thị vệ kiểm tralệnh bài vào cung. Sau khi Hạ Đại học sĩ bị ám sát, mọi nha môn trong kinh đềutăng cường an ninh lên mức cao nhất, không khác nào như thời chiến. Tronglòng Phạm Nhược Nhược hiểu rõ, điều khiến triều đình thực sự hoảng sợ là việcbệ hạ bị ám sát, dù việc này vẫn được giữ kín trong phạm vi hạn chế, chưa lọt rangoài dân gian.Hôm nay vào cung là theo chỉ của bệ hạ sau khi tỉnh lại, Thái Y viện trựctiếp đến Phạm phủ mời cô. Không chỉ vì y thuật của Phạm Nhược Nhược đã đạttới trình độ nhất định, mà quan trọng hơn, vết thương nặng của Hoàng đế khôngphải do những thích khách gây ra. Đòn chí mạng nhất là mảnh kim loại bay vàongực. Ai cũng biết, trong thiên hạ, chỉ có tiểu thư nhạ họ Phạm am hiểu phươngpháp điều trị kỳ lạ gọi là phẫu thuật này.Trên đường đến, Phạm Nhược Nhược đã biết tình trạng sức khỏe hiện tạicủa bệ hạ từ Thái y, biết bệ hạ không chết dưới phát súng của mình. Không rõPhạm Nhược Nhược cảm nhận thế nào, nhưng kỳ lạ là cô không có vẻ quá thấtvọng, chỉ hơi ngây ngẩn.Cô ở trong cung cả năm, trong thư phòng cả năm, có thể nói là nữ nhân ởbên cạnh bệ hạ lâu nhất trong những năm gần đây. Cô biết rõ vị quân vương đãdần già nua kia là người thế nào, nhưng quan trọng là vị quân vương này đối đãiPhạm Nhược Nhược thật sự khác thường."Sau khi vào cung phải cẩn thận, nếu... bệ hạ nhất thời không tiện, ngươiphải ở lại trong cung chữa trị, cũng phải báo tin về phủ." Thế tử Tĩnh Vương LýHoằng Thành đứng bên cạnh Phạm Nhược Nhược, nhẹ nhàng dặn dò, đôi mắtkhông che được vẻ lo lắng. Chữa bệnh cho Hoàng đế vốn rất nguy hiểm, đángsợ hơn là vết thương của bệ hạ cũng không thoát khỏi liên can đến Phạm Nhàn,trong khi Phạm Nhược Nhược lại là muội muội mà Phạm Nhàn yêu quý nhất.Nghĩ đến việc Phạm Nhược Nhược từng bị giam lỏng trong cung vài thángtrước, trong lòng Thế tử Hoằng Thành đầy lo lắng."Ừm." Phạm Nhược Nhược mỉm cười, vẻ lạnh lẽo trên mặt dần tan biến, cúiđầu hành lễ với Hoằng Thành rồi cùng đoàn thị vệ theo hai vị Thái y vào cung.Cô vẫn biết tấm lòng của Lý Hoằng Thành, cũng rất cảm động, nhất lànhững ngày gần đây khi Phạm phủ liên tục bị lục soát, dù là thân phận Quậnchúa Lâm Uyển Nhi hay vị thế của Phạm Nhược Nhược trong lòng bệ hạ, trướctội lớn của Phạm Nhàn đều không còn ý nghĩa gì. Nhưng chính lúc đó, sau khitrở về từ khu vực Tây Lương, Lý Hoằng Thành vừa nhậm chức Phó sứ Khu Mậtviện đã can đảm ngồi chặn ở Phạm phủ, kiềm chế đám quân lính hung hãn nhưsói như hổ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dù Ngôn Băng Vân có muốn đọc hay không, những câu chữ không mấy đẹpđẽ kia vẫn như ma quỷ xâm nhập tâm trí hắn. Hắn bắt đầu suy tư, thẫn thờ, cảmthấy quyết định đêm hôm đó bị phụ thân uy hiếp phải che chở Phạm Nhàn, có lẽcũng chưa hẳn là quyết định hoàn toàn sai lầm, có hại cho Đại Khánh.Hắn bước đến cửa sổ mật thất, nhìn qua khung cửa một góc hoàng cungtrong ánh chiều tà, hơi nhíu mày , cảm thấy ánh đỏ phản chiếu kia hơi chói mắt.Sau khi thoáng giật mình, hắn lấy ra một mảnh vải đen từ góc bàn, cẩn thận chekín cửa sổ kính, ngăn cảnh tượng hoàng cung, như vậy hắn mới có thể yên tâmhơn một chút.Ngày ấy Hoàng đế trong cung bị thích khách bắn trọng thương, song maymắn không mất mạng, chỉ có điều lúc hôn mê lúc tỉnh táo, cũng không rõ tìnhtrạng hiện giờ ra sao. Nhưng chính vị Hoàng đế mạnh mẽ ấy, mỗi lần tỉnh dậyđều lạnh lùng ban hành lệnh truy kích, nhất định phải giữ Phạm Nhàn lại tronglãnh thổ Khánh Quốc. Ngược lại, đối với những thích khách từ Bắc Tề và ĐôngDi thành, triều đình lại hầu như không quan tâm tới những kẻ sống sót.Ngôn Băng Vân vén một góc vải đen lên, nhìn chằm chằm vào hoàng thànhhuy hoàng kia, suy nghĩ về một chuyện khác. Hình như ngoài việc truy sátPhạm Nhàn hay tìm thi thể y, cung đình còn âm thầm tìm kiếm một vật gì đó.Trong lòng bệ hạ, dường như vật ấy còn quan trọng hơn cả Phạm Nhàn, đó làcái gì đây?o O oKhi trận tuyết nhỏ dứt hẳn, quảng trường trước hoàng cung đã không còndấu vết cách đây vài ngày. Máu và nước tuyết đã được rửa sạch từ lâu, lộ ranhững tảng đá xanh bên dưới. Những vết tên bay đầy trời cũng không để lại dấuvết gì, chỉ có gạch xanh trên tường đầu hoàng thành và mấy cái hố sâu trên nềnđá phía tây khiến người ta kinh hãi, tường trưng cho sự tàn khốc ngày đó. Đồngthời cũng chứng minh cú đánh kinh hoàng từ trên trời xuống quả thật đã từnghiện hữu, không phải chỉ là sản phẩm tưởng tượng.Phạm Nhược Nhược mặc một chiếc áo choàng trắng như tuyết, đứng yêntrước cửa cung sâu hoặc trong hoàng thành, chờ cấm quân và thị vệ kiểm tralệnh bài vào cung. Sau khi Hạ Đại học sĩ bị ám sát, mọi nha môn trong kinh đềutăng cường an ninh lên mức cao nhất, không khác nào như thời chiến. Tronglòng Phạm Nhược Nhược hiểu rõ, điều khiến triều đình thực sự hoảng sợ là việcbệ hạ bị ám sát, dù việc này vẫn được giữ kín trong phạm vi hạn chế, chưa lọt rangoài dân gian.Hôm nay vào cung là theo chỉ của bệ hạ sau khi tỉnh lại, Thái Y viện trựctiếp đến Phạm phủ mời cô. Không chỉ vì y thuật của Phạm Nhược Nhược đã đạttới trình độ nhất định, mà quan trọng hơn, vết thương nặng của Hoàng đế khôngphải do những thích khách gây ra. Đòn chí mạng nhất là mảnh kim loại bay vàongực. Ai cũng biết, trong thiên hạ, chỉ có tiểu thư nhạ họ Phạm am hiểu phươngpháp điều trị kỳ lạ gọi là phẫu thuật này.Trên đường đến, Phạm Nhược Nhược đã biết tình trạng sức khỏe hiện tạicủa bệ hạ từ Thái y, biết bệ hạ không chết dưới phát súng của mình. Không rõPhạm Nhược Nhược cảm nhận thế nào, nhưng kỳ lạ là cô không có vẻ quá thấtvọng, chỉ hơi ngây ngẩn.Cô ở trong cung cả năm, trong thư phòng cả năm, có thể nói là nữ nhân ởbên cạnh bệ hạ lâu nhất trong những năm gần đây. Cô biết rõ vị quân vương đãdần già nua kia là người thế nào, nhưng quan trọng là vị quân vương này đối đãiPhạm Nhược Nhược thật sự khác thường."Sau khi vào cung phải cẩn thận, nếu... bệ hạ nhất thời không tiện, ngươiphải ở lại trong cung chữa trị, cũng phải báo tin về phủ." Thế tử Tĩnh Vương LýHoằng Thành đứng bên cạnh Phạm Nhược Nhược, nhẹ nhàng dặn dò, đôi mắtkhông che được vẻ lo lắng. Chữa bệnh cho Hoàng đế vốn rất nguy hiểm, đángsợ hơn là vết thương của bệ hạ cũng không thoát khỏi liên can đến Phạm Nhàn,trong khi Phạm Nhược Nhược lại là muội muội mà Phạm Nhàn yêu quý nhất.Nghĩ đến việc Phạm Nhược Nhược từng bị giam lỏng trong cung vài thángtrước, trong lòng Thế tử Hoằng Thành đầy lo lắng."Ừm." Phạm Nhược Nhược mỉm cười, vẻ lạnh lẽo trên mặt dần tan biến, cúiđầu hành lễ với Hoằng Thành rồi cùng đoàn thị vệ theo hai vị Thái y vào cung.Cô vẫn biết tấm lòng của Lý Hoằng Thành, cũng rất cảm động, nhất lànhững ngày gần đây khi Phạm phủ liên tục bị lục soát, dù là thân phận Quậnchúa Lâm Uyển Nhi hay vị thế của Phạm Nhược Nhược trong lòng bệ hạ, trướctội lớn của Phạm Nhàn đều không còn ý nghĩa gì. Nhưng chính lúc đó, sau khitrở về từ khu vực Tây Lương, Lý Hoằng Thành vừa nhậm chức Phó sứ Khu Mậtviện đã can đảm ngồi chặn ở Phạm phủ, kiềm chế đám quân lính hung hãn nhưsói như hổ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑